Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 8: Cô đúng là mắt mù mà
Vì vậy, cho dù thế nào chăng nữa, cô sẽ không bỏ căn phòng thuê kia.
Vì thế, An Đình Đình mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu hai. Dù sao, anh ấy đã đồng ý với tôi, cho tôi giữ lại công việc của mình, lúc cần thiết tôi sẽ quay vê nhà, cũng không quá đáng chứ?”
“Cái này...” Trên mặt Trân Hằng hiện lên một tia khó xử, nhưng vẫn gật đầu, chỉ thân thiết nhắc nhở một câu: “Tốt nhất cô nên tự mình bàn bạc kỹ với cậu hai."
An Đình Đình gật đầu.
Sau khi Trân Hằng rời đi, An Đình Đình nghỉ ngơi ở trong phòng một lát. Qua khoảng nửa tiếng, người hầu đi tới gõ cửa. Nói là cậu cả đã tắm xong, bảo cô qua đó một chút.
Trong lòng An Đình Đình bỗng có chút sợ hãi, gọi cô vào giờ này, đừng bảo là cần cô tới dỗ anh ta ngủ nha?
Nhớ tới lời cảnh cáo trước đó của người đàn ông kia, đừng nói anh ta ôm cô, cho dù là ôm cô, sờ cô, hôn cô... bị một tên ngốc hôn hôn sờ sờ, nhỡ đâu anh ta có khuynh hướng bạo lực hoặc có ham mê thích ngược đãi người khác gì đó thì sao, cái này...
Làn da đang tiếp xúc với bên ngoài không khí của An Đình Đình nổi hết da gà, đứng ở ngoài cửa phòng Mặc Diệu Phong, cô lạnh run lên.
“Ý, cô gái xinh đẹp tới.” Mặc Diệu Phong thấy An Đình Đình tới, mặc bộ áo ngủ đơn giản, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chạy tới rồi thân thiết kéo tay cô.
Tận đến lúc tay mình bị anh ta nắm lấy, cô mới nhận ra tay mình đã lạnh như băng, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Anh trai ngốc kéo cô lên ghế sô pha ở bên trong, để cô ngồi xuống. Sau đó, vui vẻ chạy tới một bên.
An Đình Đình như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tại sao lại ở trên sô pha, mà không phải ở trên giường? Lẽ nào, tên ngốc này còn có trò bịp bợm nào khác?
Nhớ lúc anh ta vừa nhìn thấy mình, anh ta vui vẻ nói: “Lại có vợ rồi.”
Cái từ “lại” này, tức là mình không phải người vợ đầu tiên của anh ta. Vậy những người vợ khác đâu? Bị anh ta ngược đãi chết hay là... An Đình Đình càng nghĩ lại càng cảm thấy hoảng loạn, càng hoảng loạn lại càng sợ hãi.
Mặt cô lúc nãy còn cảm thấy lúc anh ta cười rộ lên trông rất vô hại, đúng là mắt mù mà.
Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao? Cô liếc ra phía ngoài.
Căn biệt thự lớn như vậy, các góc đều có cameras. Nói cách khác, chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa của căn biệt thự này, mọi hành động của cô đều nằm dưới mí mắt của chủ nhân ngôi nhà. Hy vọng chạy trốn gần như bằng không. Càng đừng nói tới mấy bảo vệ canh gác ở lối vào.
“Tèn tén ten...'
Thình lình, Mặc Diệu Phong ôm một đống lớn đồ chơi nhảy tới trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình bị dọa nhảy dựng người.
“Ha ha! cô gái xinh đẹp, cô xem, đây là bảo bối của tôi đó ”
An Đình Đình nhìn một đống đồ chơi trong lòng của anh trai ngốc, khóe miệng co rút, hỏi: “Anh bảo tôi qua đây để cùng anh chơi mấy thứ đồ chơi này?”
Chẳng lẽ, do mình hiểu lầm?
“Không phải!” Mặc Diệu Phong lắc đầu.
Trái tim của An Đình Đình nhảy lên tới cổ họng. Cảm giác khủng bố kia lại kéo lên đầu.
Cô sợ hãi nhìn Mặc Diệu Phong, giọng nói trở nên hơi run rẩy: “Anh... rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Hừ!” Mặc Diệu Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cô tưởng tôi đã tha thứ cho cô sao? Còn lâu! Bây giờ tôi phải phạt cô!”
Vì thế, An Đình Đình mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu hai. Dù sao, anh ấy đã đồng ý với tôi, cho tôi giữ lại công việc của mình, lúc cần thiết tôi sẽ quay vê nhà, cũng không quá đáng chứ?”
“Cái này...” Trên mặt Trân Hằng hiện lên một tia khó xử, nhưng vẫn gật đầu, chỉ thân thiết nhắc nhở một câu: “Tốt nhất cô nên tự mình bàn bạc kỹ với cậu hai."
An Đình Đình gật đầu.
Sau khi Trân Hằng rời đi, An Đình Đình nghỉ ngơi ở trong phòng một lát. Qua khoảng nửa tiếng, người hầu đi tới gõ cửa. Nói là cậu cả đã tắm xong, bảo cô qua đó một chút.
Trong lòng An Đình Đình bỗng có chút sợ hãi, gọi cô vào giờ này, đừng bảo là cần cô tới dỗ anh ta ngủ nha?
Nhớ tới lời cảnh cáo trước đó của người đàn ông kia, đừng nói anh ta ôm cô, cho dù là ôm cô, sờ cô, hôn cô... bị một tên ngốc hôn hôn sờ sờ, nhỡ đâu anh ta có khuynh hướng bạo lực hoặc có ham mê thích ngược đãi người khác gì đó thì sao, cái này...
Làn da đang tiếp xúc với bên ngoài không khí của An Đình Đình nổi hết da gà, đứng ở ngoài cửa phòng Mặc Diệu Phong, cô lạnh run lên.
“Ý, cô gái xinh đẹp tới.” Mặc Diệu Phong thấy An Đình Đình tới, mặc bộ áo ngủ đơn giản, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chạy tới rồi thân thiết kéo tay cô.
Tận đến lúc tay mình bị anh ta nắm lấy, cô mới nhận ra tay mình đã lạnh như băng, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Anh trai ngốc kéo cô lên ghế sô pha ở bên trong, để cô ngồi xuống. Sau đó, vui vẻ chạy tới một bên.
An Đình Đình như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tại sao lại ở trên sô pha, mà không phải ở trên giường? Lẽ nào, tên ngốc này còn có trò bịp bợm nào khác?
Nhớ lúc anh ta vừa nhìn thấy mình, anh ta vui vẻ nói: “Lại có vợ rồi.”
Cái từ “lại” này, tức là mình không phải người vợ đầu tiên của anh ta. Vậy những người vợ khác đâu? Bị anh ta ngược đãi chết hay là... An Đình Đình càng nghĩ lại càng cảm thấy hoảng loạn, càng hoảng loạn lại càng sợ hãi.
Mặt cô lúc nãy còn cảm thấy lúc anh ta cười rộ lên trông rất vô hại, đúng là mắt mù mà.
Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao? Cô liếc ra phía ngoài.
Căn biệt thự lớn như vậy, các góc đều có cameras. Nói cách khác, chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa của căn biệt thự này, mọi hành động của cô đều nằm dưới mí mắt của chủ nhân ngôi nhà. Hy vọng chạy trốn gần như bằng không. Càng đừng nói tới mấy bảo vệ canh gác ở lối vào.
“Tèn tén ten...'
Thình lình, Mặc Diệu Phong ôm một đống lớn đồ chơi nhảy tới trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình bị dọa nhảy dựng người.
“Ha ha! cô gái xinh đẹp, cô xem, đây là bảo bối của tôi đó ”
An Đình Đình nhìn một đống đồ chơi trong lòng của anh trai ngốc, khóe miệng co rút, hỏi: “Anh bảo tôi qua đây để cùng anh chơi mấy thứ đồ chơi này?”
Chẳng lẽ, do mình hiểu lầm?
“Không phải!” Mặc Diệu Phong lắc đầu.
Trái tim của An Đình Đình nhảy lên tới cổ họng. Cảm giác khủng bố kia lại kéo lên đầu.
Cô sợ hãi nhìn Mặc Diệu Phong, giọng nói trở nên hơi run rẩy: “Anh... rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Hừ!” Mặc Diệu Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cô tưởng tôi đã tha thứ cho cô sao? Còn lâu! Bây giờ tôi phải phạt cô!”
Tác giả :
Công Tử Nguyệt