Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 138: Không xứng làm ba
An Đình Đình giận không kìm nén nổi, nhưng khi so sánh, thì Mặc Diệu Dương vẫn tỉnh táo dửng dưng hơn cô nhiều.
Cô không khỏi tò mò nhìn sang phía anh ta, đột nhiên, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, sở dĩ Mặc Diệu Dương có thể bình tĩnh như thế, khả năng là hai anh em bọn họ đã từng trải qua nhiều tình huống như vậy rồi, nên đã chẳng có gì là lạ nữa.
Không khó để tưởng tượng ra, ngay cả chuyện sống chết, mà người làm cha như ông ta cũng có thể bỏ mặc, vậy thì càng đừng nói đến chuyện khác. Thật không hiểu nổi, những năm qua hai anh em khốn khổ này đã phải sống như thế nào ở nhà họ Mặc.
Bầu không khí lại lần nữa trở nên xấu hổ, An Đình Đình phát hiện, Mặc Diệu Dương vẫn mang sắc mặt như thường, còn trên
gương mặt già nua của Mặc Chấn Ngôn, thì mang theo chút lúng túng, ngoài điều ấy ra, còn có thêm một tia áy náy.
Áy náy? Là một người ba, bỏ mặc con mình trút hơi thở cuối cùng cũng chẳng quan tâm đến, chỉ có áy náy thôi, ngay cả việc
đau lòng tối thiểu nhất ông ta cũng không có.
Đây mà là ba sao? Tình cha như núi đã bị ông ta vứt ra ngoài kia rồi?
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, bầu không khí giống như đều bị đông cứng lại, gió mùa hạ mang theo tiếng ve kêu thổi vào trong phòng, ánh mặt trời rơi trên sàn nhà trơn bóng phủ kín ánh vàng.
Rất lâu sau, Mặc Chấn Ngôn mới hỏi: "Đã mời bà nội con về chưa?”
Mặc Diệu Dương gật đầu: "Rồi."
Mặc Chấn Ngôn cũng gật đầu liên tục: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Mặc Diệu Dương nói: "Chiều nay tôi đi thăm ông nội."
Mặc Chấn Ngôn gật đầu nói: "Ừ, đi đi."
An Đình Đình không xen miệng vào, chỉ đang nghĩ, Mặc Diệu Dương đi thăm hỏi ông Mặc, ông Mặc là ba của Mặc Chấn Ngôn, chẳng lẽ ông ta cũng không đi thăm một chút sao?
Ngay sau đó, cô đã nghe thấy tiếng Mặc Chấn Ngôn nói: "Ba không đi nữa, trong nhà còn nhiều việc, vì chuyện của Huệ Nhu mà sức khỏe của Chi Thu không tốt lắm, ba... Ở nhà với bà ấy."
Mặc Diệu Dương khẽ cười lạnh, nhưng lại không nói tiếp.
An Đình Đình thì trợn mắt há hốc mồm. Hóa ra người này, chẳng những có thể không cần cả con mình, thậm chí ngay cả ba
ông ta, ông ta cũng có thể không hỏi thăm, trong lòng, trong mắt ông ta chỉ có duy nhất người đàn bà lòng dạ rắn rết Chi Thu kia thôi!
Đau xót! Thật sự khiến cho người khác cảm thấy đau xót!
"Ba đi trước." Mặc Chấn Ngôn nói xong, thì đứng dậy ngay.
An Đình Đình thật sự không ngồi yên được nữa, vốn dĩ cô vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này cô ưỡn ngực lên, trong mắt lộ ra vẻ hung ác quát to: "Ông có phải là người không? Con của mình đang bị thương nặng, nằm trong phòng phẫu thuật suốt cả đêm, ông thì lại muốn ở bên kẻ thứ ba kia trông coi cháu gái họ chỉ bị chút vết thương nhẹ của bà ta. Hiện giờ đã đón anh cả về rồi, thậm chí ngay cả liếc ông cũng không thèm liếc một cái. Ông không xứng làm một người ba."
Bước chân Mặc Chấn Ngôn bỗng dừng lại, giống như không nghĩ tới, người con dâu vừa mới cưới về này lại dám bất hiếu quát to với bố chồng như thế. Ông ta lạnh lùng liếc cô, sau đó nói với Mặc Diệu Dương: "Ta không thích đứa con gái này, lập tức đuổi cô ta đi."
An Đình Đình sững sờ, cô cũng không hối hận vì những lời mình nói, nhưng sau đó lại sợ vì thái độ của mình mà mang đến cho hai anh em nhà họ mặc một vài chuyện không hay. Cô chuyển mắt, nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như cũ, anh ta hơi hếch cằm lên, nói rất châm chọc: "Người phụ nữ của anh trai tôi, anh ấy thích là được rồi, còn chuyện ông có thích hay không thì liên quan gì đến chúng tôi?”
Nghe thấy thế, An Đình Đình mới thoáng yên tâm một chút, Trước đó, cô còn cho rằng Mặc Diệu Dương sẽ trách mắng cô,
nhưng hiện giờ xem ra, anh ta vẫn rất ủng hộ cô đấy.
Ánh mắt Mặc Chấn Ngôn sáng như đuốc, dữ tợn nhìn chăm chăm vào Mặc Diệu Dương. Vẻ mặt hỗn loạn đủ mọi màu sắc, đúng là rất tuyệt. Mãi lâu sau ông ta mới dịu xuống: "Ta đi trước, về phía Diệu Phong con đi xử lý cho xong. Còn nữa, mấy ngày sau ba sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, ba định đón anh con về nhà, con cũng về nhà đi."
Nói xong, Mặc Chấn Ngôn cũng không đợi câu trả lời của anh, mà quay người đi ra ngoài luôn.
Khi ông ta đi ngang qua bên người An Đình Đình, ánh mắt ông ta, giống như dao găm đang hung hăng quét qua mặt cô vậy.
Mặc Chấn Ngôn vừa ra ngoài, An Đình Đình mới đi về phía Mặc Diệu Dương đang ngồi.
"Xin lỗi, vừa rồi em không nên mắng ba anh." An Đình Đình xin lỗi anh trước, cho dù có nói thế nào, cho dù Mặc Chấn Ngôn có khốn nạn đến đâu, thì ông ta vẫn là ba của bọn họ, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Nhưng Mặc Diệu Dương lại nói:" Không, Đình Đình, em mắng hay lắm.”
An Đình Đình giật mình, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng tràn đầy nghi ngờ.
Khóe môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ cong lên, nói: “Chỉ có điều, loại người như ông ta, không xứng được em dạy dỗ, anh cảm thấy nói thế bẩn cả miệng của em ra."
Nghe thấy thế An Đình Đình mới hoàn toàn yên lòng, cô khẽ gật đầu.
Mặc Diệu Dương đứng dậy khỏi ghế sofa, hai tay theo bản năng đút vào trong túi quân. Nói chung là, đẹp trai ngời ngời. Anh
nói với An Đình Đình: "Em tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ, vậy còn anh?" An Đình Đình hỏi.
'Anh đi thăm ông nội."
'A, vậy..."
"Em đi không tiện." Mặc Diệu Dương hiểu rõ suy nghĩ của cô, cho nên đã cắt ngang lời cô nói: “Có điều, mấy ngày nữa, em về nhà với anh một chuyến."
An Đình Đình gật đầu: "Được."
"Có sợ không?" Mặc Diệu Dương đi vài bước đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, dịu dàng giống như ánh trăng đang chiếu xuống vậy.
Khóe miệng An Đình Đình khẽ cong lên, cô lắc đầu.
Người đàn ông duỗi tay ra, bàn tay dài rất đẹp mắt, xoa xoa mái tóc cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Những lời này, giống như là lời nói ấm áp nhất trên thế giới này. Hơn nữa, còn được nói ra từ trong miệng anh, cái cảm giác ấy thật sự rất thần kỳ.
Sau khi Mặc Diệu Dương đi khỏi, An Đình Đình mới đến phòng của Mặc Diệu Phong, ngồi bên cạnh trông coi anh, mãi cho đến khi nằm ghé vào bên giường Diệu Phong, rồi cứ như vậy tiến vào mộng đẹp...
Trong lúc ấy, Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu và vài người khác đã đến.
Quý Đình Kiêu đứng ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy An Đình Đình đang nằm ngủ bên cạnh giường Mặc Diệu Phong, muốn đi vào thì bị Tiêu Quân ngăn lại.
Sắc mặt Quý Đình Kiêu rất bất mãn nhìn anh ta, lông mày nhăn lại.
Tiêu Quân nói: "Cô ấy cũng mệt rồi, đừng vào đó quấy rầy cô ấy nữa."
Dường như Quý Đình Kiêu hơi giật mình, sắc mặt cũng thay đổi. Anh ta lại tức giận trợn trừng mắt lên, nhưng cuối cùng, vẫn
lạnh lùng thu mắt lại, ngay cả phòng Mặc Diệu Phong cũng không vào nữa.
Tiêu Quân bước vào, muốn bế cô lên đặt ra sofa ngủ, nhưng lại sợ động tác của mình sẽ khiến cô thức giấc. Anh ta nhìn bốn
phía xung quanh, rồi đến bên cạnh sofa lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô rồi mới rời khỏi phòng.
Mặc Diệu Dương bận đến đêm khuya mới quay về, An Đình Đình vẫn ở bên cạnh trông chừng Mặc Diệu Phong.
Hai nguời nhìn nhau một lát, khóe miệng An Đình Đình hơi cong lên.
Mặc Diệu Dương khẽ há miệng, nhìn Mặc Diệu Phong một chút, rồi quay đầu nói với An Đình Đình: "Ra ngoài nói chuyện."
An Đình Đình nghe thấy thế, thì đi theo sau anh ra khỏi phòng.
"Tuần sau là đến tiệc mừng thọ của ông nội rồi." Mặc Diệu Dương ngồi trên chiếc ghế mây, tiếng bật xửa vang lên 'rẹt' một cái, châm điều thuốc trong tay anh.
Anh nhìn cô chăm chú: "Nếu như em sợ thì không cần đi cùng."
Cô không khỏi tò mò nhìn sang phía anh ta, đột nhiên, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, sở dĩ Mặc Diệu Dương có thể bình tĩnh như thế, khả năng là hai anh em bọn họ đã từng trải qua nhiều tình huống như vậy rồi, nên đã chẳng có gì là lạ nữa.
Không khó để tưởng tượng ra, ngay cả chuyện sống chết, mà người làm cha như ông ta cũng có thể bỏ mặc, vậy thì càng đừng nói đến chuyện khác. Thật không hiểu nổi, những năm qua hai anh em khốn khổ này đã phải sống như thế nào ở nhà họ Mặc.
Bầu không khí lại lần nữa trở nên xấu hổ, An Đình Đình phát hiện, Mặc Diệu Dương vẫn mang sắc mặt như thường, còn trên
gương mặt già nua của Mặc Chấn Ngôn, thì mang theo chút lúng túng, ngoài điều ấy ra, còn có thêm một tia áy náy.
Áy náy? Là một người ba, bỏ mặc con mình trút hơi thở cuối cùng cũng chẳng quan tâm đến, chỉ có áy náy thôi, ngay cả việc
đau lòng tối thiểu nhất ông ta cũng không có.
Đây mà là ba sao? Tình cha như núi đã bị ông ta vứt ra ngoài kia rồi?
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, bầu không khí giống như đều bị đông cứng lại, gió mùa hạ mang theo tiếng ve kêu thổi vào trong phòng, ánh mặt trời rơi trên sàn nhà trơn bóng phủ kín ánh vàng.
Rất lâu sau, Mặc Chấn Ngôn mới hỏi: "Đã mời bà nội con về chưa?”
Mặc Diệu Dương gật đầu: "Rồi."
Mặc Chấn Ngôn cũng gật đầu liên tục: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Mặc Diệu Dương nói: "Chiều nay tôi đi thăm ông nội."
Mặc Chấn Ngôn gật đầu nói: "Ừ, đi đi."
An Đình Đình không xen miệng vào, chỉ đang nghĩ, Mặc Diệu Dương đi thăm hỏi ông Mặc, ông Mặc là ba của Mặc Chấn Ngôn, chẳng lẽ ông ta cũng không đi thăm một chút sao?
Ngay sau đó, cô đã nghe thấy tiếng Mặc Chấn Ngôn nói: "Ba không đi nữa, trong nhà còn nhiều việc, vì chuyện của Huệ Nhu mà sức khỏe của Chi Thu không tốt lắm, ba... Ở nhà với bà ấy."
Mặc Diệu Dương khẽ cười lạnh, nhưng lại không nói tiếp.
An Đình Đình thì trợn mắt há hốc mồm. Hóa ra người này, chẳng những có thể không cần cả con mình, thậm chí ngay cả ba
ông ta, ông ta cũng có thể không hỏi thăm, trong lòng, trong mắt ông ta chỉ có duy nhất người đàn bà lòng dạ rắn rết Chi Thu kia thôi!
Đau xót! Thật sự khiến cho người khác cảm thấy đau xót!
"Ba đi trước." Mặc Chấn Ngôn nói xong, thì đứng dậy ngay.
An Đình Đình thật sự không ngồi yên được nữa, vốn dĩ cô vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này cô ưỡn ngực lên, trong mắt lộ ra vẻ hung ác quát to: "Ông có phải là người không? Con của mình đang bị thương nặng, nằm trong phòng phẫu thuật suốt cả đêm, ông thì lại muốn ở bên kẻ thứ ba kia trông coi cháu gái họ chỉ bị chút vết thương nhẹ của bà ta. Hiện giờ đã đón anh cả về rồi, thậm chí ngay cả liếc ông cũng không thèm liếc một cái. Ông không xứng làm một người ba."
Bước chân Mặc Chấn Ngôn bỗng dừng lại, giống như không nghĩ tới, người con dâu vừa mới cưới về này lại dám bất hiếu quát to với bố chồng như thế. Ông ta lạnh lùng liếc cô, sau đó nói với Mặc Diệu Dương: "Ta không thích đứa con gái này, lập tức đuổi cô ta đi."
An Đình Đình sững sờ, cô cũng không hối hận vì những lời mình nói, nhưng sau đó lại sợ vì thái độ của mình mà mang đến cho hai anh em nhà họ mặc một vài chuyện không hay. Cô chuyển mắt, nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như cũ, anh ta hơi hếch cằm lên, nói rất châm chọc: "Người phụ nữ của anh trai tôi, anh ấy thích là được rồi, còn chuyện ông có thích hay không thì liên quan gì đến chúng tôi?”
Nghe thấy thế, An Đình Đình mới thoáng yên tâm một chút, Trước đó, cô còn cho rằng Mặc Diệu Dương sẽ trách mắng cô,
nhưng hiện giờ xem ra, anh ta vẫn rất ủng hộ cô đấy.
Ánh mắt Mặc Chấn Ngôn sáng như đuốc, dữ tợn nhìn chăm chăm vào Mặc Diệu Dương. Vẻ mặt hỗn loạn đủ mọi màu sắc, đúng là rất tuyệt. Mãi lâu sau ông ta mới dịu xuống: "Ta đi trước, về phía Diệu Phong con đi xử lý cho xong. Còn nữa, mấy ngày sau ba sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, ba định đón anh con về nhà, con cũng về nhà đi."
Nói xong, Mặc Chấn Ngôn cũng không đợi câu trả lời của anh, mà quay người đi ra ngoài luôn.
Khi ông ta đi ngang qua bên người An Đình Đình, ánh mắt ông ta, giống như dao găm đang hung hăng quét qua mặt cô vậy.
Mặc Chấn Ngôn vừa ra ngoài, An Đình Đình mới đi về phía Mặc Diệu Dương đang ngồi.
"Xin lỗi, vừa rồi em không nên mắng ba anh." An Đình Đình xin lỗi anh trước, cho dù có nói thế nào, cho dù Mặc Chấn Ngôn có khốn nạn đến đâu, thì ông ta vẫn là ba của bọn họ, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Nhưng Mặc Diệu Dương lại nói:" Không, Đình Đình, em mắng hay lắm.”
An Đình Đình giật mình, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng tràn đầy nghi ngờ.
Khóe môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ cong lên, nói: “Chỉ có điều, loại người như ông ta, không xứng được em dạy dỗ, anh cảm thấy nói thế bẩn cả miệng của em ra."
Nghe thấy thế An Đình Đình mới hoàn toàn yên lòng, cô khẽ gật đầu.
Mặc Diệu Dương đứng dậy khỏi ghế sofa, hai tay theo bản năng đút vào trong túi quân. Nói chung là, đẹp trai ngời ngời. Anh
nói với An Đình Đình: "Em tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ, vậy còn anh?" An Đình Đình hỏi.
'Anh đi thăm ông nội."
'A, vậy..."
"Em đi không tiện." Mặc Diệu Dương hiểu rõ suy nghĩ của cô, cho nên đã cắt ngang lời cô nói: “Có điều, mấy ngày nữa, em về nhà với anh một chuyến."
An Đình Đình gật đầu: "Được."
"Có sợ không?" Mặc Diệu Dương đi vài bước đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, dịu dàng giống như ánh trăng đang chiếu xuống vậy.
Khóe miệng An Đình Đình khẽ cong lên, cô lắc đầu.
Người đàn ông duỗi tay ra, bàn tay dài rất đẹp mắt, xoa xoa mái tóc cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Những lời này, giống như là lời nói ấm áp nhất trên thế giới này. Hơn nữa, còn được nói ra từ trong miệng anh, cái cảm giác ấy thật sự rất thần kỳ.
Sau khi Mặc Diệu Dương đi khỏi, An Đình Đình mới đến phòng của Mặc Diệu Phong, ngồi bên cạnh trông coi anh, mãi cho đến khi nằm ghé vào bên giường Diệu Phong, rồi cứ như vậy tiến vào mộng đẹp...
Trong lúc ấy, Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu và vài người khác đã đến.
Quý Đình Kiêu đứng ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy An Đình Đình đang nằm ngủ bên cạnh giường Mặc Diệu Phong, muốn đi vào thì bị Tiêu Quân ngăn lại.
Sắc mặt Quý Đình Kiêu rất bất mãn nhìn anh ta, lông mày nhăn lại.
Tiêu Quân nói: "Cô ấy cũng mệt rồi, đừng vào đó quấy rầy cô ấy nữa."
Dường như Quý Đình Kiêu hơi giật mình, sắc mặt cũng thay đổi. Anh ta lại tức giận trợn trừng mắt lên, nhưng cuối cùng, vẫn
lạnh lùng thu mắt lại, ngay cả phòng Mặc Diệu Phong cũng không vào nữa.
Tiêu Quân bước vào, muốn bế cô lên đặt ra sofa ngủ, nhưng lại sợ động tác của mình sẽ khiến cô thức giấc. Anh ta nhìn bốn
phía xung quanh, rồi đến bên cạnh sofa lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô rồi mới rời khỏi phòng.
Mặc Diệu Dương bận đến đêm khuya mới quay về, An Đình Đình vẫn ở bên cạnh trông chừng Mặc Diệu Phong.
Hai nguời nhìn nhau một lát, khóe miệng An Đình Đình hơi cong lên.
Mặc Diệu Dương khẽ há miệng, nhìn Mặc Diệu Phong một chút, rồi quay đầu nói với An Đình Đình: "Ra ngoài nói chuyện."
An Đình Đình nghe thấy thế, thì đi theo sau anh ra khỏi phòng.
"Tuần sau là đến tiệc mừng thọ của ông nội rồi." Mặc Diệu Dương ngồi trên chiếc ghế mây, tiếng bật xửa vang lên 'rẹt' một cái, châm điều thuốc trong tay anh.
Anh nhìn cô chăm chú: "Nếu như em sợ thì không cần đi cùng."
Tác giả :
Công Tử Nguyệt