Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 131: Tất cả mọi người đều phải chôn cùng
Rạng sáng ba giờ, cả người An Đình Đình đều đã mệt lả, rúc vào trong ngực Tiêu Quân nặng nề ngủ. Chỉ là, cô ngủ không hề yên giấc.
Thỉnh thoảng gặp phải ác mộng sợ hãi co rút toàn thân, mỗi lần như vậy người đàn ông bên cạnh đều sẽ che chở cô nhiều hơn, cẩn thận chăm sóc cô, an ủi cô, khẽ vỗ lên tấm lưng gây yếu của cô, xua tan cảnh tượng sợ hãi trong cơn ác mộng.
Mạnh Yến San ở một bên nhìn thấy tất cả, mặc dù trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Chừng sáu giờ sáng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đầu hành lang truyền đến. Bởi vì hành lang rất ít người, lại rất trống trải, nên tiếng bước chân này đặc biệt vang dội.
Tiếng động này cũng khiến cho An Đình Đình đang mê man tỉnh dậy. Ba người đều không hẹn mà cùng đứng dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau, bóng người Mặc Diệu Dương hiện ra trước mặt bọn họ.
Không khó có thể nhận ra, khuôn mặt Mặc Diệu Dương hốc hác, bên dưới mí mắt là quầng thâm xanh đen. Chắc rằng người
đàn ông này cũng thức cả đêm không ngủ, vội vã gian khổ trở về.
“Diệu Dương.” Mạnh Yến San rất lo lắng, bước lên gọi.
Nhưng người đàn ông cũng không nhìn cô ta mà đi thẳng đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Mạnh Yến San thấy vậy, ngăn anh lại: “Diệu Dương, anh bình tĩnh một chút, bây giờ anh không thể đi vào.”
Mặc Diệu Dương nhíu chặt mày, trên trán hiện rõ ba gạch, ánh mắt của anh như đuốc nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: “Tránh ra ”
“Không được, phòng phẫu thuật là phòng cách ly tránh vi khuẩn, anh đi vào không những không có bất kỳ tác dụng gì, trái lại sẽ mang vi khuẩn vào trong.” Mặc dù Mạnh Yến San không phải là bác sĩ, nhưng làm cảnh sát lâu như vậy, tiếp xúc với không ít người bị thương và bệnh viện, cô ta vẫn có chút hiểu biết này.
Hai mắt Mặc Diệu Dương như muốn phun ra lửa, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tránh ra cho tôi!”
Tiêu Quân lo lắng anh sẽ phá cửa đi vào thật, cũng đi đến: “Diệu Dương, anh thật sự không thể đi vào, anh cũng biết bây giờ cơ thể anh cả yếu ớt thế nào. Lỡ như, anh ấy bị vi khuẩn lây nhiễm... chúng tôi đã trông chừng suốt cả đêm, chắc chắn anh cả sẽ không có chuyện gì!”
Hô hấp của Mặc Diệu Dương bắt đầu trở nên dồn dập, dường như nghĩ đến điều gì, tức giận quay người, đôi mắt tựa như hai con dao sắc, phẫn nộ vung lên chém về phía An Đình Đình.
An Đình Đình đứng dựa vào tường, cắn chặt lấy môi dưới.
Anh bước từng bước đến, cặp mắt kia, mang theo thù hận, giết chóc, máu tanh... giống như muốn tự tay xé nát cô. Anh giơ tay tóm lấy cổ tay cô, giữ lấy, siết chặt, khàn khàn nói: “Vì sao?”
An Đình Đình chịu đựng đau buồn, sợ hãi, hối hận, buồn rầu... đủ loại cảm xúc, môi dưới đã bị cô cắn nát, mùi vị tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
“Nói cho tôi biết, vì sao!” Đôi mắt Mặc Diệu Dương như sắp nứt ra, rống lớn một tiếng.
An Đình Đình bị dọa sợ hãi, toàn thân run rẩy, mà hai người kia cũng như vậy.
“Em... em... Diệu Dương... xin... xin lỗi...” Cô không biết nên nói cái gì, nhìn thấy anh tức giận như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cho anh dễ chịu hơn. Chỉ là, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
“Xin lỗi... Diệu Dương... Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy... thật sự... xin lỗi... em có lỗi với anh, có lỗi với anh Phong... " An Đình Đình đau đớn lắc đầu, nước mắt tuôn trào.
“Vì sao người nằm bên trong là anh ấy mà không phải là cô!” Mặc Diệu Dương khẽ híp mắt lại, hô hấp ngày càng dồn dập, tựa như xung quanh cơ thể bốc lên một ngọn lửa, người đến gần đều sẽ bị anh thiêu đốt. Anh xô mạnh cô lên tường, bỗng nhiên vung nắm đấm lên.
“Diệu Dương..."
“Diệu Dương..."
Mạnh Yến San và Tiêu Quân cũng bị dọa ngây người.
Toàn thân An Đình Đình căng thẳng, bởi vì sợ hãi mà hai mắt trừng lớn đột nhiên nhắm lại.
Không tránh, không né, cũng không cầu xin. Có lẽ, giây phút này, có thể bị anh hung hăng đâm mấy phát, trong lòng sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn một chút.
Thậm chí cô đã có thể cảm thấy sức gió mà nắm đấm của Mặc Diệu Dương mang theo khi vung đến.
Chỉ chớp mắt tiếp theo, trên vách tường bên tai vang lên hai tiếng vang 'uỳnh uỳnh.
“Diệu Dương!” Tiếng hét chói tai này là của Mạnh Yến San.
Đồ ngốc này, thế mà lại dùng cách này để phóng thích đau buồn trong lòng. Cô ta chạy đến, bắt lấy nắm đấm đang lơ lửng giữa không trung của anh, không cho phép anh tự chà đạp bản thân như vậy nữa.
An Đình Đình từ từ mở to hai mắt, đập vào mắt vẫn là gương mặt vô cùng giận dữ của người đàn ông kia.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ hung ác tàn nhẫn như vậy của anh, mặc dù trước kia anh đem lại cho người khác cảm giác lạnh lùng nhưng nhiều lúc vẫn rất dịu dàng.
Cô biết, lần này cô làm ra việc rất quá đáng.
Nếu không phải suy nghĩ sai lầm lúc đó của cô, Mặc Diệu Phong cũng sẽ không đến nỗi bị trúng đạn nằm trong phòng phẫu thuật mười mấy tiếng. Nếu không phải lòng tốt của cô làm hỏng việc, nếu không phải...
Ngàn vạn lời nói hòa vào nhau, cuối cùng vẫn chỉ là một câu đáng tiếc mang theo 'xin lỗi' tự trách vô ngần!
Lúc này, rất nhiều nhân viên y tế vội vã chạy đến.
Thì ra bên phía bệnh viện biết cậu hai nhà họ Mặc đến, giám đốc bệnh viện đích thân dẫn theo những bác sĩ giỏi nhất, cũng là những giáo sư tốt nhất chạy đến.
“Cậu hai, ngài yên tâm, chuyện của cậu cả để chúng tôi lo. Trên dưới toàn bệnh viện chúng tôi sẽ dốc hết sức mình cứu chữa.”
Giám đốc bệnh viện son sắt nói.
Dần dần, hơi thở của Mặc Diệu Dương ổn định lại. Cánh tay giơ cao lên kia cũng rơi xuống. Máu chảy giữa kẽ ngón tay, không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Giọng nói lạnh lẽo xen lẫn kiên quyết không cho người khác xen vào của anh vang lên: “Nếu không cứu sống, tự tôi có cách
khiến toàn bộ người của bệnh viện chôn cùng!”
Sấm sét giữa trời quang! Đánh vào giữa đầu tất cả mọi người, xuyên suốt mà vang đội.
Dù là giám đốc bệnh viện từng trải sự đời, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt, ông ta lại cúi đầu trịnh trọng nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ làm hết sức mình!”
Một đoàn người lại tiến vào phòng phẫu thuật, thay cho các bác sĩ chiến đấu cả đêm bên trong đi ra.
Mặc Diệu Dương lên tiếng gọi người bên trong: “Đi tìm một bộ trang phục kháng khuẩn đến.”
Chỉ chốc lát, trang phục kháng khuẩn chuyên dùng trong phòng phẫu thuật được đưa đến, Mặc Diệu Dương không nói hai lời mặc quân áo, đội mũ rồi đi vào phòng phẫu thuật. Dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc anh trai Mặc Diệu Phong của mình.
Anh em hai người sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, nếu như thật sự đến thời khác biệt ly, cho dù thế nào Mặc Diệu Dương cũng không thể chấp nhận việc ngay cả lần cuối cùng cũng không thể gặp mặt.
An Đình Đình nhìn bóng lưng Mặc Diệu Dương biến mất khỏi tầm mắt mình, hai mắt lại mơ hô đẫm lệ.
Từng hình ảnh hai người ở Uỷ ban lúc trước chợt hiện ra trong đầu.
Mặc dù, sau này cô nảy sinh tình cảm với anh, nhưng cô vẫn là thật lòng thật dạ thích anh Phong, vẫn luôn đối xử với anh ấy
giống như em trai ruột thịt của mình.
Cô chưa từng nếm thử cảm giác có người thân là thế nào, Mặc Diệu Phong là người đầu tiên khiến cô cảm thấy mình cũng là người có nhà. Sự quan tâm, che chở, nhường nhịn, yêu thương... của anh ấy, từng chút, từng chút giống như hạt sương giữa mùa xuân, dịu dàng tưới nhuần trái tim khô cạn của cô.
Bây giờ, người đàn ông này, lại bởi vì sơ sẩy của cô mà im lặng nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, không rõ sống chết. Vốn dĩ, những đau khổ và tra tấn mà anh ấy đang chịu là thứ mà cô phải gánh lấy...
Thỉnh thoảng gặp phải ác mộng sợ hãi co rút toàn thân, mỗi lần như vậy người đàn ông bên cạnh đều sẽ che chở cô nhiều hơn, cẩn thận chăm sóc cô, an ủi cô, khẽ vỗ lên tấm lưng gây yếu của cô, xua tan cảnh tượng sợ hãi trong cơn ác mộng.
Mạnh Yến San ở một bên nhìn thấy tất cả, mặc dù trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Chừng sáu giờ sáng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đầu hành lang truyền đến. Bởi vì hành lang rất ít người, lại rất trống trải, nên tiếng bước chân này đặc biệt vang dội.
Tiếng động này cũng khiến cho An Đình Đình đang mê man tỉnh dậy. Ba người đều không hẹn mà cùng đứng dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau, bóng người Mặc Diệu Dương hiện ra trước mặt bọn họ.
Không khó có thể nhận ra, khuôn mặt Mặc Diệu Dương hốc hác, bên dưới mí mắt là quầng thâm xanh đen. Chắc rằng người
đàn ông này cũng thức cả đêm không ngủ, vội vã gian khổ trở về.
“Diệu Dương.” Mạnh Yến San rất lo lắng, bước lên gọi.
Nhưng người đàn ông cũng không nhìn cô ta mà đi thẳng đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Mạnh Yến San thấy vậy, ngăn anh lại: “Diệu Dương, anh bình tĩnh một chút, bây giờ anh không thể đi vào.”
Mặc Diệu Dương nhíu chặt mày, trên trán hiện rõ ba gạch, ánh mắt của anh như đuốc nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: “Tránh ra ”
“Không được, phòng phẫu thuật là phòng cách ly tránh vi khuẩn, anh đi vào không những không có bất kỳ tác dụng gì, trái lại sẽ mang vi khuẩn vào trong.” Mặc dù Mạnh Yến San không phải là bác sĩ, nhưng làm cảnh sát lâu như vậy, tiếp xúc với không ít người bị thương và bệnh viện, cô ta vẫn có chút hiểu biết này.
Hai mắt Mặc Diệu Dương như muốn phun ra lửa, nổi giận gầm lên một tiếng: “Tránh ra cho tôi!”
Tiêu Quân lo lắng anh sẽ phá cửa đi vào thật, cũng đi đến: “Diệu Dương, anh thật sự không thể đi vào, anh cũng biết bây giờ cơ thể anh cả yếu ớt thế nào. Lỡ như, anh ấy bị vi khuẩn lây nhiễm... chúng tôi đã trông chừng suốt cả đêm, chắc chắn anh cả sẽ không có chuyện gì!”
Hô hấp của Mặc Diệu Dương bắt đầu trở nên dồn dập, dường như nghĩ đến điều gì, tức giận quay người, đôi mắt tựa như hai con dao sắc, phẫn nộ vung lên chém về phía An Đình Đình.
An Đình Đình đứng dựa vào tường, cắn chặt lấy môi dưới.
Anh bước từng bước đến, cặp mắt kia, mang theo thù hận, giết chóc, máu tanh... giống như muốn tự tay xé nát cô. Anh giơ tay tóm lấy cổ tay cô, giữ lấy, siết chặt, khàn khàn nói: “Vì sao?”
An Đình Đình chịu đựng đau buồn, sợ hãi, hối hận, buồn rầu... đủ loại cảm xúc, môi dưới đã bị cô cắn nát, mùi vị tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
“Nói cho tôi biết, vì sao!” Đôi mắt Mặc Diệu Dương như sắp nứt ra, rống lớn một tiếng.
An Đình Đình bị dọa sợ hãi, toàn thân run rẩy, mà hai người kia cũng như vậy.
“Em... em... Diệu Dương... xin... xin lỗi...” Cô không biết nên nói cái gì, nhìn thấy anh tức giận như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cho anh dễ chịu hơn. Chỉ là, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
“Xin lỗi... Diệu Dương... Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy... thật sự... xin lỗi... em có lỗi với anh, có lỗi với anh Phong... " An Đình Đình đau đớn lắc đầu, nước mắt tuôn trào.
“Vì sao người nằm bên trong là anh ấy mà không phải là cô!” Mặc Diệu Dương khẽ híp mắt lại, hô hấp ngày càng dồn dập, tựa như xung quanh cơ thể bốc lên một ngọn lửa, người đến gần đều sẽ bị anh thiêu đốt. Anh xô mạnh cô lên tường, bỗng nhiên vung nắm đấm lên.
“Diệu Dương..."
“Diệu Dương..."
Mạnh Yến San và Tiêu Quân cũng bị dọa ngây người.
Toàn thân An Đình Đình căng thẳng, bởi vì sợ hãi mà hai mắt trừng lớn đột nhiên nhắm lại.
Không tránh, không né, cũng không cầu xin. Có lẽ, giây phút này, có thể bị anh hung hăng đâm mấy phát, trong lòng sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn một chút.
Thậm chí cô đã có thể cảm thấy sức gió mà nắm đấm của Mặc Diệu Dương mang theo khi vung đến.
Chỉ chớp mắt tiếp theo, trên vách tường bên tai vang lên hai tiếng vang 'uỳnh uỳnh.
“Diệu Dương!” Tiếng hét chói tai này là của Mạnh Yến San.
Đồ ngốc này, thế mà lại dùng cách này để phóng thích đau buồn trong lòng. Cô ta chạy đến, bắt lấy nắm đấm đang lơ lửng giữa không trung của anh, không cho phép anh tự chà đạp bản thân như vậy nữa.
An Đình Đình từ từ mở to hai mắt, đập vào mắt vẫn là gương mặt vô cùng giận dữ của người đàn ông kia.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ hung ác tàn nhẫn như vậy của anh, mặc dù trước kia anh đem lại cho người khác cảm giác lạnh lùng nhưng nhiều lúc vẫn rất dịu dàng.
Cô biết, lần này cô làm ra việc rất quá đáng.
Nếu không phải suy nghĩ sai lầm lúc đó của cô, Mặc Diệu Phong cũng sẽ không đến nỗi bị trúng đạn nằm trong phòng phẫu thuật mười mấy tiếng. Nếu không phải lòng tốt của cô làm hỏng việc, nếu không phải...
Ngàn vạn lời nói hòa vào nhau, cuối cùng vẫn chỉ là một câu đáng tiếc mang theo 'xin lỗi' tự trách vô ngần!
Lúc này, rất nhiều nhân viên y tế vội vã chạy đến.
Thì ra bên phía bệnh viện biết cậu hai nhà họ Mặc đến, giám đốc bệnh viện đích thân dẫn theo những bác sĩ giỏi nhất, cũng là những giáo sư tốt nhất chạy đến.
“Cậu hai, ngài yên tâm, chuyện của cậu cả để chúng tôi lo. Trên dưới toàn bệnh viện chúng tôi sẽ dốc hết sức mình cứu chữa.”
Giám đốc bệnh viện son sắt nói.
Dần dần, hơi thở của Mặc Diệu Dương ổn định lại. Cánh tay giơ cao lên kia cũng rơi xuống. Máu chảy giữa kẽ ngón tay, không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Giọng nói lạnh lẽo xen lẫn kiên quyết không cho người khác xen vào của anh vang lên: “Nếu không cứu sống, tự tôi có cách
khiến toàn bộ người của bệnh viện chôn cùng!”
Sấm sét giữa trời quang! Đánh vào giữa đầu tất cả mọi người, xuyên suốt mà vang đội.
Dù là giám đốc bệnh viện từng trải sự đời, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt, ông ta lại cúi đầu trịnh trọng nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ làm hết sức mình!”
Một đoàn người lại tiến vào phòng phẫu thuật, thay cho các bác sĩ chiến đấu cả đêm bên trong đi ra.
Mặc Diệu Dương lên tiếng gọi người bên trong: “Đi tìm một bộ trang phục kháng khuẩn đến.”
Chỉ chốc lát, trang phục kháng khuẩn chuyên dùng trong phòng phẫu thuật được đưa đến, Mặc Diệu Dương không nói hai lời mặc quân áo, đội mũ rồi đi vào phòng phẫu thuật. Dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc anh trai Mặc Diệu Phong của mình.
Anh em hai người sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, nếu như thật sự đến thời khác biệt ly, cho dù thế nào Mặc Diệu Dương cũng không thể chấp nhận việc ngay cả lần cuối cùng cũng không thể gặp mặt.
An Đình Đình nhìn bóng lưng Mặc Diệu Dương biến mất khỏi tầm mắt mình, hai mắt lại mơ hô đẫm lệ.
Từng hình ảnh hai người ở Uỷ ban lúc trước chợt hiện ra trong đầu.
Mặc dù, sau này cô nảy sinh tình cảm với anh, nhưng cô vẫn là thật lòng thật dạ thích anh Phong, vẫn luôn đối xử với anh ấy
giống như em trai ruột thịt của mình.
Cô chưa từng nếm thử cảm giác có người thân là thế nào, Mặc Diệu Phong là người đầu tiên khiến cô cảm thấy mình cũng là người có nhà. Sự quan tâm, che chở, nhường nhịn, yêu thương... của anh ấy, từng chút, từng chút giống như hạt sương giữa mùa xuân, dịu dàng tưới nhuần trái tim khô cạn của cô.
Bây giờ, người đàn ông này, lại bởi vì sơ sẩy của cô mà im lặng nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, không rõ sống chết. Vốn dĩ, những đau khổ và tra tấn mà anh ấy đang chịu là thứ mà cô phải gánh lấy...
Tác giả :
Công Tử Nguyệt