Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2
Chương 81: Em là của tôi
Bàn tay muốn chỉ về phía Chu Oánh, lại bị Cố Học Võ nắm chặt, dìu cô xoay một vòng, thoắt cái hai người di chuyển tới bên rìa sàn nhảy.
“Tôi tuyệt không sẽ cho em cơ hội trở lại bên tên tiểu bạch kiểm đó.”
Anh ôm lấy thắt lưng cô, mang cô rời khỏi sàn nhảy. Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, muốn quay đầu lại, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại vừa hay cùng với Lý Lam xoay một vòng nên không nhìn thấy cô bị Cố Học Võ đưa sang bên này. Lại đưa mắt nhìn về phía bên kia, Kiều Kiệt đang cùng với Tống Thần Vân và đám Hồ Nhất Dân nói chuyện phiếm, không hề mảy may chú ý đến cô bị Cố Học Võ đưa đi.
Cô cố sức giãy dụa nhưng chẳng thể địch lại sức lực của Cố Học Võ, dễ dàng bị anh mang đi khỏi buổi tiệc, Quyền Chính Hạo mãi đến khi hoàn tất điệu nhảy muốn tìm Kiều Tâm Uyển thì đã không thấy tăm tích của cô. Trong lòng anh ta tức tối không thể. Lại để cho người đàn ông đó giành trước, sau này anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển lên lầu, trở lại căn phòng lần trước đã đưa Kiều Tâm Uyển đến. Vừa nhìn thấy căn phòng đó, Kiều Tâm Uyển đã nghĩ đến tình cảnh lần trước bị Cố Học Võ khi dễ, trong lòng cô quýnh lên, liều mạng giãy giụa, xoay người muốn mở cửa chạy đi.
Cánh tay Cố Học Võ bế thốc cô, thả cô xuống giường, Kiều Tâm Uyển còn chưa kịp phản ứng, cơ thể anh đã đè sát lên cô, đôi môi đặt ngay trên chóp mũi cô. Trái tim cô lại đập loạn nhịp, cô rụt người về phía sau, nhưng đằng sau cũng là giường, cô có muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu. Còn đang bối rối không biết làm sao thì môi anh đã phủ lên môi cô.
“Uhm. . . . . .”
Không muốn. Cô muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, cô không muốn lại để mình rơi vào ma chướng của Cố Học Võ, nghĩ vậy cô giơ chân lên đá vào giữa hai chân của Cố Học Võ. Cố Học Võ đã sớm có phòng bị nên lách người qua, dùng đầu gối giữ chặt chân cô lại.
Kiều Tâm Uyển không thể khép chân lại được, lại chỉ có thể mặc cho Cố Học Võ hôn, cô tức giận, tức giận đến cả người cũng run lên, cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh tóm lấy giữ chặt trên đỉnh đầu. Nụ hôn vì thế mà càng thêm sâu.
“Em là của tôi.” Anh vội vàng kéo bộ lễ phục mỏng mang của cô xuống. Ngay từ lúc nhìn thấy cô, anh đã muốn làm như vậy. Lúc này, chỉ là thỏa mãn tưởng tượng của anh mà thôi.
“Dừng tay.” Trời ơi, cái váy này rất đắt tiền đó. Kiều Tâm Uyển nghĩ, rồi đột nhiên lại thấy điều này căn bản không quan trọng, quan trọng là Cố Học Võ dựa vào cái gì mà đụng vào cô?
Kiều Tâm Uyển lườm Cố Học Võ, rồi lại phát hiện một chuyện khác, bộ lễ phục này may theo kiểu cúp ngực cho nên bên trong cô không có mặc nội y, chỉ cần kéo một cái là ngay lập tức nơi phong tình đầy đặn của cô đã lộ ra ngoài.
Mái tóc lúc này cũng rối loạn, xỏa lung tung trên gối làm cô lại thêm vài phần dịu dàng đáng yêu. Còn cặp thỏ trắng xinh đẹp kia vừa xuất hiện đã làm cho ánh mắt anh tối sầm đi vài phần, tưởng tượng đến Quyền Chính Hạo cũng có thể nhìn thấy cảnh này thì anh lại muốn phát cuồng.
Cảm giác môi của anh đang áp xuống, Kiều Tâm Uyển liền căng thẳng, nếu hôm nay còn để Cố Học Võ toại nguyện thì cô sẽ không muốn sống nữa: “Cố Học Võ, Chu Oánh còn đang dưới lầu chờ anh, anh dừng tay lại đi.”
Chu Oánh? Lại là Chu Oánh? Cố Học Võ lúc này vô cùng không muốn nghe đến cái tên này, đây là lần đầu tiên anh thấy như vậy. Lại một lần nữa, anh hướng về Kiều Tâm Uyển mở miệng giải thích: “Đó không phải Chu Oánh.
“Kiều Tâm Uyển.” Trước khi cô mở miệng, anh đã không nặng không nhẹ cắn lên vành tai của cô một chút: “Lúc này rồi mà em còn có tâm trạng nghĩ đến người khác?”
“Cố Học Võ.” Đó không phải ý của cô muốn, rõ ràng là anh, là anh hết lần này đến lần khác ức hiếp cô, cô chỉ là muốn tìm biện pháp bảo vệ mình mà thôi.
Nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy, Tâm Uyển cũng không có cách nào thực hiện được, cơ thể của cô đã bị Cố Học Võ kéo lên, đôi môi bị anh che lắp. Sau đó thì cô chẳng còn cách nào mà mở miệng.
“Tôih sẽ làm em không có thời gian nghĩ đến người khác.” Lúc này anh chỉ cần cô tập trung tinh thần, nghĩ đến cô là tốt rồi.
Tình cảnh lúc này cũng chẳng khác nào lần trước, kết quả cuối cùng vẫn là cô bị Cố Học Võ ăn tươi nuốt sống, ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không chừa. Cũng chẳng biết đến lần thứ mấy, Cố Học Võ mới chịu rời khỏi người cô. Đêm đã rất khuya, những vì sao bên ngoài cửa sổ đang tỏa sáng lấp lánh. Kiều Tâm Uyển đến nâng tay lên cũng không còn sức. Cảm giác tay của Cố Học Võ lại lần dò trên người mình, cô lập tức xin tha.
“Không được.” Cô sợ chết đi được. Cả người đều ê ẩm, thắt lưng cũng nhũn cả ra, gần như không nhấc lên nổi. Giọng của cô rất khẽ, gần như là nói líu ríu vậy, Cố Học Võ vừa lòng, cong khóe môi lên, nhìn Kiều Tâm Uyển trong lòng mệt muốn chết. Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô.
“Mệt sao?”
Liếc mắt một cái, Kiều Tâm Uyển đến nói chuyện cũng làm biếng. Cố Học Võ cong khóe môi lên, cười nhạt: “Còn muốn không?”
“Không muốn.” Kiều Tâm Uyển thật sự sợ lắm rồi, hai tay cô nâng lên đặt ở trước ngực anh, tuy động tác chỉ đơn giản như thế nhưng cả người cũng phải run bắn lên. Cô gần như không chịu nổi nữa rồi.
“Cố Học Võ, không được tới đây.” Cô chưa bao giờ biết tinh lực Cố Học Võ lại tốt như vậy, một đêm n lần, quả thực là muốn lấy mạng của cô mà.
Cố Học Võ rốt cuộc cũng quyết định buông tha cô, cánh tay siết thật chặt, choàng hai tay cô lên eo mình: “Ngủ đi.”
Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì, nhưng mà lúc này cô thật sự đã quá mệt, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ. Buổi sáng tỉnh lại, tinh thần của Kiều Tâm Uyển khôi phục không ít, chỉ có cơ thể là vẫn đau ê ẩm, muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng cảm giác như chẳng còn sức.
Mệt mỏi rủ cánh tay xuống không ngờ lại chạm vào một vùng da thịt ấm áp. Cô mở to hai mắt, quay sang, phát hiện Cố Học Võ còn chưa dậy, anh đang nhắm mắt, ngủ rất say. Nhìn từ góc độ này, gương mặt nhìn nghiêng của anh rất có nét. Bản thân cô vẫn biết là anh rất tuấn tú nhưng mà lúc này nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại chỉ cảm thấy hận.
Vì sao, vì sao rõ ràng cô đã nói sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng con gái, vì sao cô đã đồng ý giao con gái cho anh. Tuy cô biết đó là giả, nhưng Cố Học Võ đâu có biết. Vì sao anh vẫn còn muốn đến quấy rầy cô? Rõ ràng đối với anh mà nói, cô cơ bản là không quan trọng, vậy thì vì sao anh lại cứ năm lần bảy lượt ức hiếp cô như vậy?
Chẳng lẽ là do nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác nên tự tôn của đại trượng phu như anh mới chịu không nổi, mới cố ý làm nhục và ăn hiếp cô như vậy? Bất kể là vì sao, cô chỉ có một đáp án, chính là Cố Học Võ là đồ vô lại.
Trong lòng căm hận, cô ngồi dậy muốn xuống giường bỏ đi, nhưng không để phòng chân mình lại mềm nhũn, cả người trượt xuống đất. Một đôi cánh tay mạnh mẽ đúng lúc này kéo cô lên rồi ôm cô nằm lại lên giường. Cô xoay mặt qua, Cố Học Võ không biết đã dậy từ lúc nào, anh đang chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Ánh mắt như vậy Kiều Tâm Uyển chưa từng nhìn thấy, cô sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn vào tầm mắt trầm lặng của Cố Học Võ.
Bộ dạng ngớ ra như vậy đập vào mắt Cố Học Võ khiến anh thấy vô cùng đáng yêu. Anh lại nhịn không được mà cắn môi cô. Cảm giác ấm áp này làm cho Kiều Tâm Uyển phục hồi lại tinh thần, kêu nhỏ một tiếng rồi lui người ra phía sau một chút, khuôn mặt đỏ ửng.
“Cố Học Võ.” Vì để áp chế cảm giác không được tự nhiên, cô buộc mình phải ra đòn phủ đầu: “Anh thật quá đáng, anh, anh dựa vào cái gì mà làm chuyện như vậy với tôi?”
“Tôi làm gì với em?” Cố Học Võ nheo mày, nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Kiều Tâm Uyển không hiểu sao lại thấy vui.
“Anh. Anh, anh. . . . . .” Anh không biết xấu hổ, Kiều Tâm Uyển lại không thể không biết xấu hổ giống như anh. Oán hận xoay mặt qua, cô tức giận mở miệng: “Anh dựa vào cái gì mà chạm vào tôi? Anh dựa vào cái gì ức hiếp tôi như vậy? Cố Học Võ, anh không thấy là anh quá đáng sao?”
“Quá đáng?” Cố Học Võ nhìn vào mặt cô, thành thật lắc đầu: “Không thấy.”
“Anh. . . . . .”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển một lúc lâu, anh đột nhiên vươn tay, nắm tay cô: “Chúng ta, tái hợp đi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển phản ứng rất dữ dội, hiện tại nghe hai chữ đó, cảm giác còn buồn nôn ghê tởm hơn cả phải uống sữa quá hạn: “Ai muốn tái hợp với anh? Anh bớt tự cho mình là đúng đi. Tôi đã nói rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không tái hợp với anh. Anh đi chết đi.”
Không đợi Cố Học Võ mở miệng, cô lại thêm một câu: “Tôi không phải đã đồng ý với anh rồi sao. Tôi nói sẽ giao Bối Nhi cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?” Ức hiếp người khác cũng phải có mức độ chứ? Được voi đòi tiên quả đúng là trơ tráo.
“Không liên quan đến Bối Nhi.” Cố Học Võ vẫn chưa rõ cảm xúc này là gì, nhưng anh rất rõ một việc, là anh không thích nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đi cùng gã khác.
“Kiều Tâm Uyển. Chúng ta, bắt đầu lại lần nữa được không?”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, không hiểu Cố Học Võ có ý gì. Bàn tay của anh rất ấm, rất mạnh mẽ đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xiết chặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không bỏ em được. Tôi muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa.”
“Anh. Anh đang nói cái gì?” Kiều Tâm Uyển tin lúc này nhất định là cô đang ảo tưởng. Cô nhìn vào khuôn mặt Cố Học Võ, trực giác bảo với cô là anh đang nói giỡn: “Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư.”
“Đương nhiên không phải.” Bây giờ đã là cuối mùa thu, còn cá tháng tư gì nữa. Anh cũng không rõ cảm xúc trong lòng anh là gì, nhưng có một việc anh vô cùng khẳng định: “Kiều Tâm Uyển, tôi muốn tái hợp với em, không chỉ vì Bối Nhi mà còn vì em.”
“Vì tôi?” Kiều Tâm Uyển không thể tin được lắc lắc đầu: “Ý của anh là anh thích tôi? Muốn cùng tôi tái hợp sao?”
“Thích?” Cố Học Võ kỳ thật cũng không biết, anh chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nếu cảm giác nhìn thấy em đi cùng gã khác thì sẽ khó chịu, nếu chỉ có hứng thú với em này là thích, vậy thì tôi thích em.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Học Võ nói với cô nhiều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói những lời yêu với cô. Kiều Tâm Uyển không biết phải phản ứng như thế nào, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ.
Anh ngồi ở trên giường, tay còn nắm lấy tay cô, hai người đều không mặc quần áo, lúc này không khí có chút mờ ám, có chút xấu hổ. Cắn cắn môi, cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Cố Học Võ. Nếu là trước kia, nghe được những lời này cô chắc chắn sẽ vui đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà hiện tại. . . . . .
“Tôi tuyệt không sẽ cho em cơ hội trở lại bên tên tiểu bạch kiểm đó.”
Anh ôm lấy thắt lưng cô, mang cô rời khỏi sàn nhảy. Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, muốn quay đầu lại, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại vừa hay cùng với Lý Lam xoay một vòng nên không nhìn thấy cô bị Cố Học Võ đưa sang bên này. Lại đưa mắt nhìn về phía bên kia, Kiều Kiệt đang cùng với Tống Thần Vân và đám Hồ Nhất Dân nói chuyện phiếm, không hề mảy may chú ý đến cô bị Cố Học Võ đưa đi.
Cô cố sức giãy dụa nhưng chẳng thể địch lại sức lực của Cố Học Võ, dễ dàng bị anh mang đi khỏi buổi tiệc, Quyền Chính Hạo mãi đến khi hoàn tất điệu nhảy muốn tìm Kiều Tâm Uyển thì đã không thấy tăm tích của cô. Trong lòng anh ta tức tối không thể. Lại để cho người đàn ông đó giành trước, sau này anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển lên lầu, trở lại căn phòng lần trước đã đưa Kiều Tâm Uyển đến. Vừa nhìn thấy căn phòng đó, Kiều Tâm Uyển đã nghĩ đến tình cảnh lần trước bị Cố Học Võ khi dễ, trong lòng cô quýnh lên, liều mạng giãy giụa, xoay người muốn mở cửa chạy đi.
Cánh tay Cố Học Võ bế thốc cô, thả cô xuống giường, Kiều Tâm Uyển còn chưa kịp phản ứng, cơ thể anh đã đè sát lên cô, đôi môi đặt ngay trên chóp mũi cô. Trái tim cô lại đập loạn nhịp, cô rụt người về phía sau, nhưng đằng sau cũng là giường, cô có muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu. Còn đang bối rối không biết làm sao thì môi anh đã phủ lên môi cô.
“Uhm. . . . . .”
Không muốn. Cô muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, cô không muốn lại để mình rơi vào ma chướng của Cố Học Võ, nghĩ vậy cô giơ chân lên đá vào giữa hai chân của Cố Học Võ. Cố Học Võ đã sớm có phòng bị nên lách người qua, dùng đầu gối giữ chặt chân cô lại.
Kiều Tâm Uyển không thể khép chân lại được, lại chỉ có thể mặc cho Cố Học Võ hôn, cô tức giận, tức giận đến cả người cũng run lên, cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh tóm lấy giữ chặt trên đỉnh đầu. Nụ hôn vì thế mà càng thêm sâu.
“Em là của tôi.” Anh vội vàng kéo bộ lễ phục mỏng mang của cô xuống. Ngay từ lúc nhìn thấy cô, anh đã muốn làm như vậy. Lúc này, chỉ là thỏa mãn tưởng tượng của anh mà thôi.
“Dừng tay.” Trời ơi, cái váy này rất đắt tiền đó. Kiều Tâm Uyển nghĩ, rồi đột nhiên lại thấy điều này căn bản không quan trọng, quan trọng là Cố Học Võ dựa vào cái gì mà đụng vào cô?
Kiều Tâm Uyển lườm Cố Học Võ, rồi lại phát hiện một chuyện khác, bộ lễ phục này may theo kiểu cúp ngực cho nên bên trong cô không có mặc nội y, chỉ cần kéo một cái là ngay lập tức nơi phong tình đầy đặn của cô đã lộ ra ngoài.
Mái tóc lúc này cũng rối loạn, xỏa lung tung trên gối làm cô lại thêm vài phần dịu dàng đáng yêu. Còn cặp thỏ trắng xinh đẹp kia vừa xuất hiện đã làm cho ánh mắt anh tối sầm đi vài phần, tưởng tượng đến Quyền Chính Hạo cũng có thể nhìn thấy cảnh này thì anh lại muốn phát cuồng.
Cảm giác môi của anh đang áp xuống, Kiều Tâm Uyển liền căng thẳng, nếu hôm nay còn để Cố Học Võ toại nguyện thì cô sẽ không muốn sống nữa: “Cố Học Võ, Chu Oánh còn đang dưới lầu chờ anh, anh dừng tay lại đi.”
Chu Oánh? Lại là Chu Oánh? Cố Học Võ lúc này vô cùng không muốn nghe đến cái tên này, đây là lần đầu tiên anh thấy như vậy. Lại một lần nữa, anh hướng về Kiều Tâm Uyển mở miệng giải thích: “Đó không phải Chu Oánh.
“Kiều Tâm Uyển.” Trước khi cô mở miệng, anh đã không nặng không nhẹ cắn lên vành tai của cô một chút: “Lúc này rồi mà em còn có tâm trạng nghĩ đến người khác?”
“Cố Học Võ.” Đó không phải ý của cô muốn, rõ ràng là anh, là anh hết lần này đến lần khác ức hiếp cô, cô chỉ là muốn tìm biện pháp bảo vệ mình mà thôi.
Nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy, Tâm Uyển cũng không có cách nào thực hiện được, cơ thể của cô đã bị Cố Học Võ kéo lên, đôi môi bị anh che lắp. Sau đó thì cô chẳng còn cách nào mà mở miệng.
“Tôih sẽ làm em không có thời gian nghĩ đến người khác.” Lúc này anh chỉ cần cô tập trung tinh thần, nghĩ đến cô là tốt rồi.
Tình cảnh lúc này cũng chẳng khác nào lần trước, kết quả cuối cùng vẫn là cô bị Cố Học Võ ăn tươi nuốt sống, ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không chừa. Cũng chẳng biết đến lần thứ mấy, Cố Học Võ mới chịu rời khỏi người cô. Đêm đã rất khuya, những vì sao bên ngoài cửa sổ đang tỏa sáng lấp lánh. Kiều Tâm Uyển đến nâng tay lên cũng không còn sức. Cảm giác tay của Cố Học Võ lại lần dò trên người mình, cô lập tức xin tha.
“Không được.” Cô sợ chết đi được. Cả người đều ê ẩm, thắt lưng cũng nhũn cả ra, gần như không nhấc lên nổi. Giọng của cô rất khẽ, gần như là nói líu ríu vậy, Cố Học Võ vừa lòng, cong khóe môi lên, nhìn Kiều Tâm Uyển trong lòng mệt muốn chết. Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô.
“Mệt sao?”
Liếc mắt một cái, Kiều Tâm Uyển đến nói chuyện cũng làm biếng. Cố Học Võ cong khóe môi lên, cười nhạt: “Còn muốn không?”
“Không muốn.” Kiều Tâm Uyển thật sự sợ lắm rồi, hai tay cô nâng lên đặt ở trước ngực anh, tuy động tác chỉ đơn giản như thế nhưng cả người cũng phải run bắn lên. Cô gần như không chịu nổi nữa rồi.
“Cố Học Võ, không được tới đây.” Cô chưa bao giờ biết tinh lực Cố Học Võ lại tốt như vậy, một đêm n lần, quả thực là muốn lấy mạng của cô mà.
Cố Học Võ rốt cuộc cũng quyết định buông tha cô, cánh tay siết thật chặt, choàng hai tay cô lên eo mình: “Ngủ đi.”
Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì, nhưng mà lúc này cô thật sự đã quá mệt, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ. Buổi sáng tỉnh lại, tinh thần của Kiều Tâm Uyển khôi phục không ít, chỉ có cơ thể là vẫn đau ê ẩm, muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng cảm giác như chẳng còn sức.
Mệt mỏi rủ cánh tay xuống không ngờ lại chạm vào một vùng da thịt ấm áp. Cô mở to hai mắt, quay sang, phát hiện Cố Học Võ còn chưa dậy, anh đang nhắm mắt, ngủ rất say. Nhìn từ góc độ này, gương mặt nhìn nghiêng của anh rất có nét. Bản thân cô vẫn biết là anh rất tuấn tú nhưng mà lúc này nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại chỉ cảm thấy hận.
Vì sao, vì sao rõ ràng cô đã nói sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng con gái, vì sao cô đã đồng ý giao con gái cho anh. Tuy cô biết đó là giả, nhưng Cố Học Võ đâu có biết. Vì sao anh vẫn còn muốn đến quấy rầy cô? Rõ ràng đối với anh mà nói, cô cơ bản là không quan trọng, vậy thì vì sao anh lại cứ năm lần bảy lượt ức hiếp cô như vậy?
Chẳng lẽ là do nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác nên tự tôn của đại trượng phu như anh mới chịu không nổi, mới cố ý làm nhục và ăn hiếp cô như vậy? Bất kể là vì sao, cô chỉ có một đáp án, chính là Cố Học Võ là đồ vô lại.
Trong lòng căm hận, cô ngồi dậy muốn xuống giường bỏ đi, nhưng không để phòng chân mình lại mềm nhũn, cả người trượt xuống đất. Một đôi cánh tay mạnh mẽ đúng lúc này kéo cô lên rồi ôm cô nằm lại lên giường. Cô xoay mặt qua, Cố Học Võ không biết đã dậy từ lúc nào, anh đang chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Ánh mắt như vậy Kiều Tâm Uyển chưa từng nhìn thấy, cô sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn vào tầm mắt trầm lặng của Cố Học Võ.
Bộ dạng ngớ ra như vậy đập vào mắt Cố Học Võ khiến anh thấy vô cùng đáng yêu. Anh lại nhịn không được mà cắn môi cô. Cảm giác ấm áp này làm cho Kiều Tâm Uyển phục hồi lại tinh thần, kêu nhỏ một tiếng rồi lui người ra phía sau một chút, khuôn mặt đỏ ửng.
“Cố Học Võ.” Vì để áp chế cảm giác không được tự nhiên, cô buộc mình phải ra đòn phủ đầu: “Anh thật quá đáng, anh, anh dựa vào cái gì mà làm chuyện như vậy với tôi?”
“Tôi làm gì với em?” Cố Học Võ nheo mày, nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Kiều Tâm Uyển không hiểu sao lại thấy vui.
“Anh. Anh, anh. . . . . .” Anh không biết xấu hổ, Kiều Tâm Uyển lại không thể không biết xấu hổ giống như anh. Oán hận xoay mặt qua, cô tức giận mở miệng: “Anh dựa vào cái gì mà chạm vào tôi? Anh dựa vào cái gì ức hiếp tôi như vậy? Cố Học Võ, anh không thấy là anh quá đáng sao?”
“Quá đáng?” Cố Học Võ nhìn vào mặt cô, thành thật lắc đầu: “Không thấy.”
“Anh. . . . . .”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển một lúc lâu, anh đột nhiên vươn tay, nắm tay cô: “Chúng ta, tái hợp đi.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển phản ứng rất dữ dội, hiện tại nghe hai chữ đó, cảm giác còn buồn nôn ghê tởm hơn cả phải uống sữa quá hạn: “Ai muốn tái hợp với anh? Anh bớt tự cho mình là đúng đi. Tôi đã nói rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không tái hợp với anh. Anh đi chết đi.”
Không đợi Cố Học Võ mở miệng, cô lại thêm một câu: “Tôi không phải đã đồng ý với anh rồi sao. Tôi nói sẽ giao Bối Nhi cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?” Ức hiếp người khác cũng phải có mức độ chứ? Được voi đòi tiên quả đúng là trơ tráo.
“Không liên quan đến Bối Nhi.” Cố Học Võ vẫn chưa rõ cảm xúc này là gì, nhưng anh rất rõ một việc, là anh không thích nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đi cùng gã khác.
“Kiều Tâm Uyển. Chúng ta, bắt đầu lại lần nữa được không?”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, không hiểu Cố Học Võ có ý gì. Bàn tay của anh rất ấm, rất mạnh mẽ đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xiết chặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không bỏ em được. Tôi muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa.”
“Anh. Anh đang nói cái gì?” Kiều Tâm Uyển tin lúc này nhất định là cô đang ảo tưởng. Cô nhìn vào khuôn mặt Cố Học Võ, trực giác bảo với cô là anh đang nói giỡn: “Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư.”
“Đương nhiên không phải.” Bây giờ đã là cuối mùa thu, còn cá tháng tư gì nữa. Anh cũng không rõ cảm xúc trong lòng anh là gì, nhưng có một việc anh vô cùng khẳng định: “Kiều Tâm Uyển, tôi muốn tái hợp với em, không chỉ vì Bối Nhi mà còn vì em.”
“Vì tôi?” Kiều Tâm Uyển không thể tin được lắc lắc đầu: “Ý của anh là anh thích tôi? Muốn cùng tôi tái hợp sao?”
“Thích?” Cố Học Võ kỳ thật cũng không biết, anh chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nếu cảm giác nhìn thấy em đi cùng gã khác thì sẽ khó chịu, nếu chỉ có hứng thú với em này là thích, vậy thì tôi thích em.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Học Võ nói với cô nhiều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói những lời yêu với cô. Kiều Tâm Uyển không biết phải phản ứng như thế nào, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ.
Anh ngồi ở trên giường, tay còn nắm lấy tay cô, hai người đều không mặc quần áo, lúc này không khí có chút mờ ám, có chút xấu hổ. Cắn cắn môi, cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Cố Học Võ. Nếu là trước kia, nghe được những lời này cô chắc chắn sẽ vui đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà hiện tại. . . . . .
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt