Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2
Chương 41: Anh mới đói khát ấy
“Cố Học Võ, anh nói ai tự mình quyết định?” Kiều Tâm Uyển không muốn tranh luận vấn đề này với anh, có tranh cãi tiếp căn bản cũng sẽ không có kết quả, cô dùng sức bỏ tay anh ra.
Lùi về sau một bước: “Tôi có quyền, anh mới là người không có quyền đó, anh hoàn toàn không cần con gái, anh có tư cách gì mà nói những lời này? Anh có tư cách gì tới tìm con gái tôi?”
Cuộc tranh luận trở lại điểm bắt đầu, Cố Học Võ không biết nói gì mới thích hợp, nhìn thấy sự tức giận, không cam lòng, còn có sự tổn thương trong mắt Kiều Tâm Uyển. Anh thở sâu, buộc mình bình tỉnh trở lại.
Anh biến mất mấy ngày nay nhưng vẫn luôn suy nghĩ phải dùng cách gì để Kiều Tâm Uyển chịu chấp nhận anh thật sự là cha của con gái cô. Nếu Kiều Tâm Uyển thật sự muốn lấy Trầm Thành, anh gần như cũng không có lập trường đi ngăn cản. Dù sao, cô và anh đã ly hôn. Nhưng mà bây giờ còn có một đứa con gái.
Con gái là của anh, anh sẽ không buông tay. Tin rằng Kiều Tâm Uyển cũng vậy, sau khi Kiều Tâm Uyển lấy Trầm Thành e là con gái sẽ mang họ Trầm. Mà anh hoàn toàn không muốn như vậy. Tuy rằng không muốn tổn thương Trầm Thành, nhưng mà anh lại càng không bằng lòng từ bỏ con gái.
“Kiều Tâm Uyển. Vì sao không lấy Trầm Thành?” Anh vẫn còn đau, cơn đau này làm cho anh kích động muốn hung hăng lay người Kiều Tâm Uyển một trận, nhưng một ý nghĩ sâu hơn trong đầu khiến anh nén lại, xem anh sẽ dạy dỗ cô như thế nào.
Kiều Tâm Uyển thoáng giật mình, trên mặt rất nhanh lại kiêu ngạo: “Không phải việc của anh.”
“Không phải việc của tôi?” Cố Học Võ cong môi, cười như không cười, nhưng mà nụ cười kia không có tới đáy mắt: “Kiều Tâm Uyển, cô không lấy Trầm Thành, lại muốn mang con gái tôi ra nước ngoài? Cô nghĩ là tôi sẽ cho phép sao?”
“Anh không tư cách nói không cho phép.” Kiều Tâm Uyển giật mình phản kháng, cô dựa vào cái gì phải sợ Cố Học Võ: “Anh không có tư cách cho phép hay không? Là bởi vì anh sau khi sảng khái thì để lại một con nòng nọc nhỏ sao? Hay là nói trong mười tháng qua anh không hề biết đến sự tồn tại của con gái? Cố Học Võ. Anh không tư cách.”
Lời nói lỗ mãng của cô làm cho mi tâm Cố Học Võ nhanh chóng nheo lại, vẻ mặt có vài phần phản đối, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, hai tròng mắt bốc hỏa.
“Tư cách của tôi chính là cô đã bỏ thuốc tôi, Kiều Tâm Uyển, nếu cô không chuốc thuốc tôi, chẳng phải hèn hạ lấy cắp mầm móng của tôi thì hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này.”
Kiều Tâm Uyển nghẹn tắc ở ngực không thể nào nuốt xuống được, nhìn vào khuôn mặt Cố Học Võ, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đúng là chuốc thuốc anh, tôi chính là hèn hạ lấy cắp mầm móng của anh đó thì sao? Anh có khả năng thì đừng để cho tôi lấy cắp? Cố Học Võ, không phải bản lĩnh anh lớn lắm sao? Anh không phải năng lực rất mạnh sao? Sao lại có thể bị tôi dắt mũi? Lại còn tận hai lần. Chậc chậc.Tôi phải nói sao đây? Nói anh không có định lực? Hay là nói anh. rất. ngu?”
Ba chữ sau, cô nhấn rất mạnh, từng chữ một, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Cố Học Võ cô vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đạp thêm một cái nữa.
“Vừa rồi tôi đâu có chuốc thuốc anh nhỉ? Cố Học Võ? Vậy sao anh lại động tay động chân với người ta? Người anh em bị đá trúng cảm giác không tồi chứ! Cố Học Võ. Nhịn đói quá lâu sẽ không tốt, nếu anh thật sự đói khát như vậy, tôi nghĩ anh có thể đi tìm một con gà thử xem.”
Sắc mặt Cố Học Võ càng thêm âm trầm, nhất là nghe thấy Kiều Tâm Uyển ngay cả gà cũng nói ra. Sắc mặt xanh mét, bắt đầu đầy bão táp. Kiều Tâm Uyển không thèm quan tâm. Phải so mồm mép, cô cũng sẽ không thua. Trước kia là cô ngu mới để cho anh kiêu ngạo đắc ý ở trước mặt mình, cô không cho anh cơ hội để phải nhìn anh kiêu ngạo như thế đắc ý như thế.
Cô vươn tay, chỉ chỉ cửa: “Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Kiều Tâm Uyển chưa từng như vậy, dễ chịu, đi qua, quả thực rất dễ chịu ngoảnh mặt. Hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến khuôn mặt khó coi của Cố Học Võ, cầm lấy máy sấy hong tóc khô, cô hiện tại còn trong tháng, không thể ra gió, bằng không bà Kiều lại nói. Ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, cũng không thèm nhìn tới Cố Học Võ sau lưng. Tóc của cô từ lúc mang thai cũng không uốn hay nhuộm gì. Sau 10 tháng, tóc đã dài ra thẳng tắp.
Một tay vẩy vẩy tóc, tay kia cầm máy sấy. Cô hơi hơi quay đầu đi, để lộ ra cái cổ duyên dáng. Bộ dạng đó nhìn vô cùng cám dỗ, mê người. Cố Học Võ đứng bất động, cũng không rời đi. Trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc. Tóc đã gần khô. Kiều Tâm Uyển bắt đầu dưỡng da.
Mặc dù đang nuôi con bằng sữa, nhưng mà giữ gìn diện mạo vẫn cần thiết. Cô dùng loại có tinh chất thực vật, không gây tổn hại làn da mà cũng không ảnh hưởng đến việc cho bú. Chuẩn bị xong, Kiều Tâm Uyển đứng lên. Phát hiện Cố Học Võ còn chưa đi, cô cũng không quan tâm anh, cầm cái khăn trên giường cất đi, lên giường đi ngủ.
Vừa đặt người nằm xuống giường đã ngáp một cái, cả ngày hôm nay chơi cùng với con gái đến giờ cô cũng thấy mệt rã rời. Xoay người, đưa lưng về phía Cố Học Võ, một giây sau cô cảm giác được phía sau có người tới gần,thân thể bị người ta xoay qua, thần kinh của cô phút chốc căng thẳng, trừng mắt khi Cố Học Văn nhướng người tới.
“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?”
Cố Học Võ không vội vàng tiến lại, cầm lấy tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt có chút tức giận: “Kiều Tâm Uyển, cô lại đá tôi?”
Còn đá vào vị trí trọng yếu như vậy, quả thực là…
“Đá anh đấy.” Kiều Tâm Uyển nhìn ở giữa hai chân anh, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo: “Tôi không thể đá anh sao? Chẳng lẽ để anh tiếp tục ăn đậu hủ của tôi, xem tôi như gái làng chơi sao?”
Cố Học Võ sửng sốt một chút, anh cũng không có ý đó. Nhưng mà biểu hiện của anh lại làm cho Kiều Tâm Uyển nghĩ anh đang nghĩ như vậy, trong lòng lại nổi nóng, cô giơ tay lên tát Cố Học Võ.
“Bốp” một tiếng, Cố Học Võ bị đánh, vẻ mặt tức giận, vươn tay cầm tay Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển.”
“Cố Học Võ, tôi đã nói rồi, anh thật sự đói khát như vậy thì anh có thể đi tìm gà. Xin anh tránh xa tôi một chút, tôi hiện tại thấy anh liền ghê tởm muốn ói.”
Trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ sắc mặt vô cùng khó coi, người phụ nữ này đánh mình ba cái tát, còn đá vào huyết mạch của anh. Quả đúng là một người đàn bà chanh chua.
Anh muốn tát lại cô một cái, nhưng mà anh không có thói quen đánh phụ nữ. Nghĩ bụng muốn hung hăng giáo huấn cô một chút lại cảm thấy người cô đang run nhè nhẹ. Bởi vì phẫn nộ, bởi vì xấu hổ và giận dữ. Đủ loại cảm xúc trong mắt của cô, tạo thành một ánh lửa rực sáng, trong suốt mà hữu thần, tràn ngập sức sống.
Dạ dày truyền đến một cơn co rút đau đớn, anh nhớ mình hôm nay vẫn chưa ăn tối đã đến đây. Mi tâm hơi hơi nheo lại, buông tay ra, Cố Học Võ đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Kiều Tâm Uyển ở dưới ánh đèn có vẻ trắng nõn lạ thường.
“Kiều Tâm Uyển, nếu cô muốn mang con gái rời khỏi Bắc Đô, đến nghĩ cũng đừng hòng. Con gái cũng là của tôi. Mặc kệ cô kết hôn với Trầm Thành, hay là ra nước ngoài, đều không thể thay đổi sự thật này. Mà tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô mang con gái tôi đi.”
Kiều Tâm uyển không nói lời nào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô ngồi dậy, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh: “Cố Học Võ, con gái tôi nhất định sẽ đưa ra nước ngoài, không tin chúng ta cứ thử xem.”
“Được.” Cố Học Võ gật đầu: “Chúng ta hãy thử xem cô có làm được không.”
“Thử xem thì thử xem.” Bên phía Kiều Tâm Uyển đã làm xong mọi liên hệ. Qua một tuần nữa, là có thể mang theo con gái đi Đan Mạch, vương quốc của truyện thiếu nhi. Cô tin con gái nhất định sẽ thích nơi đó.
Cố Học Võ cũng không tranh cãi với cô. Nhìn thấy sự quật cường cùng kiêu căng trên mặt cô, anh cúi người xuống, nhanh chóng kề sát mặt lại, Kiều Tâm Uyển liền bị dọa, lui ra phía sau một chút, anh lại tới gần một chút, nhìn chằm chằm bờ môi đỏ mọng của cô.
Ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú khiến cô không được tự nhiên, Kiều Tâm Uyển không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì. Anh lại đến gần hơn vài phần, nhẹ nhàng mở miệng.
“Kiều Tâm Uyển, tôi không có đói khát như vậy, cũng không đi tìm gà. Có điều nghĩ cô vẫn thiếu đàn ông, thiếu đến muốn bỏ thuốc tôi, nên tôi có lòng tốt thỏa mãn em một chút thôi. Cô hẳn là phải cám ơn tôi mới đúng đấy?” Nói xong, Cố Học Võ cũng không nhìn mặt cô. Đứng lên đi nhanh về phía cửa.
Kiều Tâm Uyển lúc này mới phản ứng lại lời vừa rồi Cố Học Võ nói là cái gì, cô cầm lấy gối trên giường ném anh.
“Cố Học Võ, anh đi chết đi.”
Cố Học Võ lúc này đã mở cửa. Cái gối ném lên trên cửa, sau đó rơi xuống đất. Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi giương lên: “Đáng tiếc, không trúng.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy mình sắp nổi điên rồi. Cửa vào lúc này đóng lại, Cố Học Võ rời đi: “Anh thằng khốn, đi chết đi.”
Cô thở phì phò, trừng mắt nhìn cái cửa đã đóng kia, hạ quyết tâm cô nhất định phải mang con gái đi khỏi Bắc Đô, rời khỏi người đàn ông vô liêm sỉ này.
Cố Học Võ nghe được hai câu sau, khóe môi giương lên rất cao. Trong mắt hiện lên một tia sung sướng. Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng cô bị anh chọc cho tức đến chết lại khiến tâm tình của anh tốt lên. Cất bước đi đến phòng bên cạnh. Bối Nhi đã hết khóc, chơi được một lúc cũng mệt rồi ngủ trên giường em bé. Bà vú vừa thấy anh xuất hiện, vẻ mặt lập tức đề phòng, đứng lên trừng mắt với anh.
Cố Học Võ cũng không quan tâm đến bà, đi thẳng đến trước giường nhìn dáng vẻ say ngủ của con gái, nhìn theo góc độ này, gương mặt hình như có giống Kiều Tâm Uyển, mắt mũi lại giống anh. Đẹp vô cùng. Tổng hợp lại nét đẹp của hai người, kết hợp của cha và mẹ.
Cái mặt nho xíu, hồn nhiên mà đáng yêu. Vươn tay, nhẹ nhàng xoa hai má của con, cảm giác rất mịn, rất sướng. Làn da con gái lúc trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp, giống Kiều Tâm Uyển. Trong đầu lại hiện lên việc vừa rồi với Kiều Tâm Uyển, bụng dưới của anh lại hơi căng lên, mất tự nhiên rút tay lại, dạ dày vẫn còn khó chịu, anh xoay người rời đi.
Anh rời khỏi, dì Chu liền nhẹ nhàng thở ra. Trả tiền thì là chủ. Nhưng mà cậu này cũng đáng thương. Bối Nhi là con gái của cậu ta thế mà lại không muốn cậu ta bế, mỗi khi bế là lại khóc. Thật đúng là ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Rời khỏi Kiều gia, dạ dày lại càng đau. Ngồi ở trong xe, Cố Học Võ ấn bụng, ngẩng đầu liếc nhìn lên trên lầu, ánh đèn trong phòng Kiều Tâm Uyển đã tắt. Chắc là cô đã ngủ? Người phụ nữ chết tiệt, dám vừa đánh vừa đá lại còn mắng anh, quả đúng là một con mèo hoang. Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt cô lấp lánh trừng mắt với anh, bộ dạng tràn ngập tức giận, anh phát hiện anh lại không tức giận, thôi bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
Đạp chân ga rời đi, anh quyết định đi ăn một chút gì. Về phần làm như thế nào kéo dài thời gian với Kiều Tâm Uyển, làm cho cô ngoan ngoãn giao con gái cho anh, thì cứ để anh từ từ nghĩ cách.
Lùi về sau một bước: “Tôi có quyền, anh mới là người không có quyền đó, anh hoàn toàn không cần con gái, anh có tư cách gì mà nói những lời này? Anh có tư cách gì tới tìm con gái tôi?”
Cuộc tranh luận trở lại điểm bắt đầu, Cố Học Võ không biết nói gì mới thích hợp, nhìn thấy sự tức giận, không cam lòng, còn có sự tổn thương trong mắt Kiều Tâm Uyển. Anh thở sâu, buộc mình bình tỉnh trở lại.
Anh biến mất mấy ngày nay nhưng vẫn luôn suy nghĩ phải dùng cách gì để Kiều Tâm Uyển chịu chấp nhận anh thật sự là cha của con gái cô. Nếu Kiều Tâm Uyển thật sự muốn lấy Trầm Thành, anh gần như cũng không có lập trường đi ngăn cản. Dù sao, cô và anh đã ly hôn. Nhưng mà bây giờ còn có một đứa con gái.
Con gái là của anh, anh sẽ không buông tay. Tin rằng Kiều Tâm Uyển cũng vậy, sau khi Kiều Tâm Uyển lấy Trầm Thành e là con gái sẽ mang họ Trầm. Mà anh hoàn toàn không muốn như vậy. Tuy rằng không muốn tổn thương Trầm Thành, nhưng mà anh lại càng không bằng lòng từ bỏ con gái.
“Kiều Tâm Uyển. Vì sao không lấy Trầm Thành?” Anh vẫn còn đau, cơn đau này làm cho anh kích động muốn hung hăng lay người Kiều Tâm Uyển một trận, nhưng một ý nghĩ sâu hơn trong đầu khiến anh nén lại, xem anh sẽ dạy dỗ cô như thế nào.
Kiều Tâm Uyển thoáng giật mình, trên mặt rất nhanh lại kiêu ngạo: “Không phải việc của anh.”
“Không phải việc của tôi?” Cố Học Võ cong môi, cười như không cười, nhưng mà nụ cười kia không có tới đáy mắt: “Kiều Tâm Uyển, cô không lấy Trầm Thành, lại muốn mang con gái tôi ra nước ngoài? Cô nghĩ là tôi sẽ cho phép sao?”
“Anh không tư cách nói không cho phép.” Kiều Tâm Uyển giật mình phản kháng, cô dựa vào cái gì phải sợ Cố Học Võ: “Anh không có tư cách cho phép hay không? Là bởi vì anh sau khi sảng khái thì để lại một con nòng nọc nhỏ sao? Hay là nói trong mười tháng qua anh không hề biết đến sự tồn tại của con gái? Cố Học Võ. Anh không tư cách.”
Lời nói lỗ mãng của cô làm cho mi tâm Cố Học Võ nhanh chóng nheo lại, vẻ mặt có vài phần phản đối, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, hai tròng mắt bốc hỏa.
“Tư cách của tôi chính là cô đã bỏ thuốc tôi, Kiều Tâm Uyển, nếu cô không chuốc thuốc tôi, chẳng phải hèn hạ lấy cắp mầm móng của tôi thì hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này.”
Kiều Tâm Uyển nghẹn tắc ở ngực không thể nào nuốt xuống được, nhìn vào khuôn mặt Cố Học Võ, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đúng là chuốc thuốc anh, tôi chính là hèn hạ lấy cắp mầm móng của anh đó thì sao? Anh có khả năng thì đừng để cho tôi lấy cắp? Cố Học Võ, không phải bản lĩnh anh lớn lắm sao? Anh không phải năng lực rất mạnh sao? Sao lại có thể bị tôi dắt mũi? Lại còn tận hai lần. Chậc chậc.Tôi phải nói sao đây? Nói anh không có định lực? Hay là nói anh. rất. ngu?”
Ba chữ sau, cô nhấn rất mạnh, từng chữ một, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Cố Học Võ cô vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đạp thêm một cái nữa.
“Vừa rồi tôi đâu có chuốc thuốc anh nhỉ? Cố Học Võ? Vậy sao anh lại động tay động chân với người ta? Người anh em bị đá trúng cảm giác không tồi chứ! Cố Học Võ. Nhịn đói quá lâu sẽ không tốt, nếu anh thật sự đói khát như vậy, tôi nghĩ anh có thể đi tìm một con gà thử xem.”
Sắc mặt Cố Học Võ càng thêm âm trầm, nhất là nghe thấy Kiều Tâm Uyển ngay cả gà cũng nói ra. Sắc mặt xanh mét, bắt đầu đầy bão táp. Kiều Tâm Uyển không thèm quan tâm. Phải so mồm mép, cô cũng sẽ không thua. Trước kia là cô ngu mới để cho anh kiêu ngạo đắc ý ở trước mặt mình, cô không cho anh cơ hội để phải nhìn anh kiêu ngạo như thế đắc ý như thế.
Cô vươn tay, chỉ chỉ cửa: “Cửa ở bên kia, không tiễn.”
Kiều Tâm Uyển chưa từng như vậy, dễ chịu, đi qua, quả thực rất dễ chịu ngoảnh mặt. Hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến khuôn mặt khó coi của Cố Học Võ, cầm lấy máy sấy hong tóc khô, cô hiện tại còn trong tháng, không thể ra gió, bằng không bà Kiều lại nói. Ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, cũng không thèm nhìn tới Cố Học Võ sau lưng. Tóc của cô từ lúc mang thai cũng không uốn hay nhuộm gì. Sau 10 tháng, tóc đã dài ra thẳng tắp.
Một tay vẩy vẩy tóc, tay kia cầm máy sấy. Cô hơi hơi quay đầu đi, để lộ ra cái cổ duyên dáng. Bộ dạng đó nhìn vô cùng cám dỗ, mê người. Cố Học Võ đứng bất động, cũng không rời đi. Trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc. Tóc đã gần khô. Kiều Tâm Uyển bắt đầu dưỡng da.
Mặc dù đang nuôi con bằng sữa, nhưng mà giữ gìn diện mạo vẫn cần thiết. Cô dùng loại có tinh chất thực vật, không gây tổn hại làn da mà cũng không ảnh hưởng đến việc cho bú. Chuẩn bị xong, Kiều Tâm Uyển đứng lên. Phát hiện Cố Học Võ còn chưa đi, cô cũng không quan tâm anh, cầm cái khăn trên giường cất đi, lên giường đi ngủ.
Vừa đặt người nằm xuống giường đã ngáp một cái, cả ngày hôm nay chơi cùng với con gái đến giờ cô cũng thấy mệt rã rời. Xoay người, đưa lưng về phía Cố Học Võ, một giây sau cô cảm giác được phía sau có người tới gần,thân thể bị người ta xoay qua, thần kinh của cô phút chốc căng thẳng, trừng mắt khi Cố Học Văn nhướng người tới.
“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?”
Cố Học Võ không vội vàng tiến lại, cầm lấy tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt có chút tức giận: “Kiều Tâm Uyển, cô lại đá tôi?”
Còn đá vào vị trí trọng yếu như vậy, quả thực là…
“Đá anh đấy.” Kiều Tâm Uyển nhìn ở giữa hai chân anh, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo: “Tôi không thể đá anh sao? Chẳng lẽ để anh tiếp tục ăn đậu hủ của tôi, xem tôi như gái làng chơi sao?”
Cố Học Võ sửng sốt một chút, anh cũng không có ý đó. Nhưng mà biểu hiện của anh lại làm cho Kiều Tâm Uyển nghĩ anh đang nghĩ như vậy, trong lòng lại nổi nóng, cô giơ tay lên tát Cố Học Võ.
“Bốp” một tiếng, Cố Học Võ bị đánh, vẻ mặt tức giận, vươn tay cầm tay Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển.”
“Cố Học Võ, tôi đã nói rồi, anh thật sự đói khát như vậy thì anh có thể đi tìm gà. Xin anh tránh xa tôi một chút, tôi hiện tại thấy anh liền ghê tởm muốn ói.”
Trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ sắc mặt vô cùng khó coi, người phụ nữ này đánh mình ba cái tát, còn đá vào huyết mạch của anh. Quả đúng là một người đàn bà chanh chua.
Anh muốn tát lại cô một cái, nhưng mà anh không có thói quen đánh phụ nữ. Nghĩ bụng muốn hung hăng giáo huấn cô một chút lại cảm thấy người cô đang run nhè nhẹ. Bởi vì phẫn nộ, bởi vì xấu hổ và giận dữ. Đủ loại cảm xúc trong mắt của cô, tạo thành một ánh lửa rực sáng, trong suốt mà hữu thần, tràn ngập sức sống.
Dạ dày truyền đến một cơn co rút đau đớn, anh nhớ mình hôm nay vẫn chưa ăn tối đã đến đây. Mi tâm hơi hơi nheo lại, buông tay ra, Cố Học Võ đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Kiều Tâm Uyển ở dưới ánh đèn có vẻ trắng nõn lạ thường.
“Kiều Tâm Uyển, nếu cô muốn mang con gái rời khỏi Bắc Đô, đến nghĩ cũng đừng hòng. Con gái cũng là của tôi. Mặc kệ cô kết hôn với Trầm Thành, hay là ra nước ngoài, đều không thể thay đổi sự thật này. Mà tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô mang con gái tôi đi.”
Kiều Tâm uyển không nói lời nào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô ngồi dậy, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh: “Cố Học Võ, con gái tôi nhất định sẽ đưa ra nước ngoài, không tin chúng ta cứ thử xem.”
“Được.” Cố Học Võ gật đầu: “Chúng ta hãy thử xem cô có làm được không.”
“Thử xem thì thử xem.” Bên phía Kiều Tâm Uyển đã làm xong mọi liên hệ. Qua một tuần nữa, là có thể mang theo con gái đi Đan Mạch, vương quốc của truyện thiếu nhi. Cô tin con gái nhất định sẽ thích nơi đó.
Cố Học Võ cũng không tranh cãi với cô. Nhìn thấy sự quật cường cùng kiêu căng trên mặt cô, anh cúi người xuống, nhanh chóng kề sát mặt lại, Kiều Tâm Uyển liền bị dọa, lui ra phía sau một chút, anh lại tới gần một chút, nhìn chằm chằm bờ môi đỏ mọng của cô.
Ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú khiến cô không được tự nhiên, Kiều Tâm Uyển không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì. Anh lại đến gần hơn vài phần, nhẹ nhàng mở miệng.
“Kiều Tâm Uyển, tôi không có đói khát như vậy, cũng không đi tìm gà. Có điều nghĩ cô vẫn thiếu đàn ông, thiếu đến muốn bỏ thuốc tôi, nên tôi có lòng tốt thỏa mãn em một chút thôi. Cô hẳn là phải cám ơn tôi mới đúng đấy?” Nói xong, Cố Học Võ cũng không nhìn mặt cô. Đứng lên đi nhanh về phía cửa.
Kiều Tâm Uyển lúc này mới phản ứng lại lời vừa rồi Cố Học Võ nói là cái gì, cô cầm lấy gối trên giường ném anh.
“Cố Học Võ, anh đi chết đi.”
Cố Học Võ lúc này đã mở cửa. Cái gối ném lên trên cửa, sau đó rơi xuống đất. Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi giương lên: “Đáng tiếc, không trúng.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy mình sắp nổi điên rồi. Cửa vào lúc này đóng lại, Cố Học Võ rời đi: “Anh thằng khốn, đi chết đi.”
Cô thở phì phò, trừng mắt nhìn cái cửa đã đóng kia, hạ quyết tâm cô nhất định phải mang con gái đi khỏi Bắc Đô, rời khỏi người đàn ông vô liêm sỉ này.
Cố Học Võ nghe được hai câu sau, khóe môi giương lên rất cao. Trong mắt hiện lên một tia sung sướng. Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng cô bị anh chọc cho tức đến chết lại khiến tâm tình của anh tốt lên. Cất bước đi đến phòng bên cạnh. Bối Nhi đã hết khóc, chơi được một lúc cũng mệt rồi ngủ trên giường em bé. Bà vú vừa thấy anh xuất hiện, vẻ mặt lập tức đề phòng, đứng lên trừng mắt với anh.
Cố Học Võ cũng không quan tâm đến bà, đi thẳng đến trước giường nhìn dáng vẻ say ngủ của con gái, nhìn theo góc độ này, gương mặt hình như có giống Kiều Tâm Uyển, mắt mũi lại giống anh. Đẹp vô cùng. Tổng hợp lại nét đẹp của hai người, kết hợp của cha và mẹ.
Cái mặt nho xíu, hồn nhiên mà đáng yêu. Vươn tay, nhẹ nhàng xoa hai má của con, cảm giác rất mịn, rất sướng. Làn da con gái lúc trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp, giống Kiều Tâm Uyển. Trong đầu lại hiện lên việc vừa rồi với Kiều Tâm Uyển, bụng dưới của anh lại hơi căng lên, mất tự nhiên rút tay lại, dạ dày vẫn còn khó chịu, anh xoay người rời đi.
Anh rời khỏi, dì Chu liền nhẹ nhàng thở ra. Trả tiền thì là chủ. Nhưng mà cậu này cũng đáng thương. Bối Nhi là con gái của cậu ta thế mà lại không muốn cậu ta bế, mỗi khi bế là lại khóc. Thật đúng là ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Rời khỏi Kiều gia, dạ dày lại càng đau. Ngồi ở trong xe, Cố Học Võ ấn bụng, ngẩng đầu liếc nhìn lên trên lầu, ánh đèn trong phòng Kiều Tâm Uyển đã tắt. Chắc là cô đã ngủ? Người phụ nữ chết tiệt, dám vừa đánh vừa đá lại còn mắng anh, quả đúng là một con mèo hoang. Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt cô lấp lánh trừng mắt với anh, bộ dạng tràn ngập tức giận, anh phát hiện anh lại không tức giận, thôi bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
Đạp chân ga rời đi, anh quyết định đi ăn một chút gì. Về phần làm như thế nào kéo dài thời gian với Kiều Tâm Uyển, làm cho cô ngoan ngoãn giao con gái cho anh, thì cứ để anh từ từ nghĩ cách.
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt