Cô Dâu 17 Tuổi
Chương 6
Anh gặp qua rất nhiều cô gái nhỏ chịu khổ, nhưng mà cảm giác họ đều có chút không chân thật ── không phải nước mắt ngắn dài nói đến cuộc sống khó khăn, chính là thêm mắm thêm muối mà nói nâng cao mình có nhiều cố gắng.
Dĩ nhiên hắn đối với các cô có một chút tán thành nhất định, chẳng qua lav trừ một ít tán thành bề ngoài, cũng sẽ không có những thứ khác.
Sẽ không giống tiểu nữ sinh trước mắt này, có một chút cảm giác thích cùng cô nói chuyện phiếm.
Cô rất thích tiền, trong mắt trừ tiền Đài Loan không tha cho những vật khác, nhưng lại không phải loại người vì tiền có thể bất chấp tất cả, nên nói như thế nào nhỉ, hám làm giàu nhưng lại rất có nguyên tắc?
Tóm lại, anh cảm thấy chơi khá là được.
Nếu như vài tuần trước có người nói với anh, anh cùng cô gái nhỏ ở cửa hàng kim cương có một chút giống như bạn bè, nhất định sẽ bị anh khiển trách vì lời nói vô căn cứ, nhưng không nghĩ tới, hiện tại cuối tháng sáu, hai người không phải là sinh viên lại có thể khéo gặp nhau ở trường đại học.
Hơn nữa bằng lương tâm mà nói, anh còn rất ưa thích bộ dáng cô mặc trang phục hàng ngày.
Cho dù hình thức rất đơn giản, nhưng mà thoạt nhìn. . . . . . A. . . . . . Cũng. . . . . . Hàn ức nhanh chóng tìm kiếm trong đầu sưu trí nhớ về mốt. Cái này, đây chẳng phải là quần áo Burber¬ry mùa hè?
Mặc dù là kiểu dáng của hai ba năm trước, nhưng kiểu dáng không kém chút nào, vải vóc đúng, cắt may cũng đúng. . . . . .
"Này." Có người đâm bờ vai của anh, thanh âm giận hờn, "Anh đang nhìn nơi nào a, ông chú."
"Chú, ông chú?"
"Anh không phải là đã ba mươi tuổi rồi hả?"
Hàn Ức kêu quỷ, "Ba mươi tuổi mà cô gọi tội là ông chú?"
"Lớn hơn tôi một con giáp, không phải ông chú thì là cái gì." Phương Thần Hi nhìn chằm chằm anh, "Hơn nữa trọng điểm là, anh vẫn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của tôi làm gì?"
Mặc dù nói Cup của cô có cùng không có không khác nhau lắm, nhưng mà không thể dùng cái loại ánh mắt giống như đang nghiên cứu cái gì đó để nhìn a.
"Tôi không phải đang nhìn bộ ngực của cô ──"
"Này, anh cũng rất quá đáng, nói cái gì là không phải đang nhìn bộ ngực của tôi, coi như. . . . . . Coi như đó là thật cũng không thể nói như vậy a, dù gì. . . . . . Dù gì cũng là có một chút . . . . . ."
Thấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên, bộ dáng cố gắng duy trì tự tôn phái nữ, Hàn Ức có chút buồn cười. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm để cười, nếu không giải thích sẽ bị hiểu thành cuồng sắc tình.
"Tôi là đang nghiên cứu quần áo."
Phương Thần Hi nheo mắt lại, "Anh nghiên cứu trang phục nữ làm gì?" Giọng nói không quá tin tưởng.
"Cái này là quần áo của cô sao?"
"Ừ."
"Burber¬ry?"
"Ừ."
Hai từ ‘ừ’ liên tiếp đổi lấy là đầu Hàn Ức đầy dấu chấm hỏi.
Anh không nghĩ cô là nô lệ hàng hiệu, nhưng tình hình trước mắt có thể nói thế nào, một người đi làm thuê bình thường lại mặc quần áo Burber¬ry? Này thật là quỷ dị, như thế nào đều không lý giải được a.
Hơn nữa hiện tại anh mới chú ý tới, ngay cả quần jean của cũng là thương hiệu nổi tiếng Vạn Nguyên.
"Này, rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì à nha?"
"Tôi đang nhìn một thân cô. . . . . ." Hàn Ức vội thay đổi thuật ngữ, "Sáng ngời."
"Tôi một thân sáng ngời? Này, những thứ này là quần áo cũ á." Phương Thần Hi nhìn mình một chút, "Hai năm trước thời điểm tôi còn là thiên kim tiểu thư, là đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều mua cho ."
Hai năm trước thời điểm cô còn là thiên kim tiểu thư ──
Cảm giác thân thế cô gái nhỏ thật ly kỳ.
Hàn Ức lôi kéo cô ngồi xuống bậc thang gần đấy, "Có thể nói với tôi chuyện gì đã xảy ra không?"
Loại tâm tình này rất kỳ quái, anh cũng không nói lên được là vì cái gì, đối với chuyện của cô gái nhỏ, có thể tạo ra cho anh một loại cảm giác muốn biết.
Nghĩ rồi sau đó cứ làm như vậy thôi.
Chờ anh phục hồi tinh thần, cô đã cùng anh kể chuyện xưa.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Thanh niên đầy hứa hẹn cưới thanh mai trúc mã, sau đó hai người vứt bỏ tất cả, tay không cố gắng cộng thêm vận số, nhà xưởng mở rộng rất nhanh, một nhà hạnh phúc có điểm giống như chuyện cổ tích.
Mãi cho đến khi người chủ gia đình đứng ra làm người bảo đảm cho đám bạn bè mới thôi.
Tiền gửi ngân hàng, nhà xưởng, phòng ốc trong một đêm hóa thành hư không, thời điểm người một nhà đang chuẩn bị làm lại từ đầu, cha mẹ lại xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có thể nương nhờ vào người cô là người thân duy nhất.
Thời gian ăn nhờ ở đậu dĩ nhiên không dễ chịu, người cô chẳng những lời nói lạnh nhạt, còn bắt hai chị em phải làm tất cả việc nhà, sau khi hiểu rõ cô ruột là cố ý gây khó khăn, hai người quyết định tay làm hàm nhai.
"Chính là như vậy."
"Hiện tại rất vất vả đi."
"Nếu như không có ở qua nhà cô ruột tôi, tôi nhất định không có biện pháp như vậy, chỉ là ở nhà cô ruột quá đáng sợ, thân thể mệt mỏi, ngủ một giấc là có thể khôi phục, nhưng bị để ý sẽ rất mệt mỏi, sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ, tôi ở nhà cô ruột không có một ngày ngủ ngon, nhưng sau khi chuyển ra, buổi tối tôi đều ngáy o o o. . . . . . Ai, anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi không phải khoe khoang chua xót, tôi chỉ là cảm thấy tất cả sự việc trên, tôi không có làm gì sai, cho nên không có cái gì phải giấu giếm. Không cần đồng tình với tôi."
"Cô nắm chuôi, tôi làm sao dám đồng tình với cô?"
Phương Thần Hi buột miệng cười, "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện phía sau quần anh rách một lỗ còn chạy đến mua đồ nói cho người khác biết. Cô dừng một chút. "Ông chú —"
Dĩ nhiên hắn đối với các cô có một chút tán thành nhất định, chẳng qua lav trừ một ít tán thành bề ngoài, cũng sẽ không có những thứ khác.
Sẽ không giống tiểu nữ sinh trước mắt này, có một chút cảm giác thích cùng cô nói chuyện phiếm.
Cô rất thích tiền, trong mắt trừ tiền Đài Loan không tha cho những vật khác, nhưng lại không phải loại người vì tiền có thể bất chấp tất cả, nên nói như thế nào nhỉ, hám làm giàu nhưng lại rất có nguyên tắc?
Tóm lại, anh cảm thấy chơi khá là được.
Nếu như vài tuần trước có người nói với anh, anh cùng cô gái nhỏ ở cửa hàng kim cương có một chút giống như bạn bè, nhất định sẽ bị anh khiển trách vì lời nói vô căn cứ, nhưng không nghĩ tới, hiện tại cuối tháng sáu, hai người không phải là sinh viên lại có thể khéo gặp nhau ở trường đại học.
Hơn nữa bằng lương tâm mà nói, anh còn rất ưa thích bộ dáng cô mặc trang phục hàng ngày.
Cho dù hình thức rất đơn giản, nhưng mà thoạt nhìn. . . . . . A. . . . . . Cũng. . . . . . Hàn ức nhanh chóng tìm kiếm trong đầu sưu trí nhớ về mốt. Cái này, đây chẳng phải là quần áo Burber¬ry mùa hè?
Mặc dù là kiểu dáng của hai ba năm trước, nhưng kiểu dáng không kém chút nào, vải vóc đúng, cắt may cũng đúng. . . . . .
"Này." Có người đâm bờ vai của anh, thanh âm giận hờn, "Anh đang nhìn nơi nào a, ông chú."
"Chú, ông chú?"
"Anh không phải là đã ba mươi tuổi rồi hả?"
Hàn Ức kêu quỷ, "Ba mươi tuổi mà cô gọi tội là ông chú?"
"Lớn hơn tôi một con giáp, không phải ông chú thì là cái gì." Phương Thần Hi nhìn chằm chằm anh, "Hơn nữa trọng điểm là, anh vẫn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của tôi làm gì?"
Mặc dù nói Cup của cô có cùng không có không khác nhau lắm, nhưng mà không thể dùng cái loại ánh mắt giống như đang nghiên cứu cái gì đó để nhìn a.
"Tôi không phải đang nhìn bộ ngực của cô ──"
"Này, anh cũng rất quá đáng, nói cái gì là không phải đang nhìn bộ ngực của tôi, coi như. . . . . . Coi như đó là thật cũng không thể nói như vậy a, dù gì. . . . . . Dù gì cũng là có một chút . . . . . ."
Thấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên, bộ dáng cố gắng duy trì tự tôn phái nữ, Hàn Ức có chút buồn cười. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm để cười, nếu không giải thích sẽ bị hiểu thành cuồng sắc tình.
"Tôi là đang nghiên cứu quần áo."
Phương Thần Hi nheo mắt lại, "Anh nghiên cứu trang phục nữ làm gì?" Giọng nói không quá tin tưởng.
"Cái này là quần áo của cô sao?"
"Ừ."
"Burber¬ry?"
"Ừ."
Hai từ ‘ừ’ liên tiếp đổi lấy là đầu Hàn Ức đầy dấu chấm hỏi.
Anh không nghĩ cô là nô lệ hàng hiệu, nhưng tình hình trước mắt có thể nói thế nào, một người đi làm thuê bình thường lại mặc quần áo Burber¬ry? Này thật là quỷ dị, như thế nào đều không lý giải được a.
Hơn nữa hiện tại anh mới chú ý tới, ngay cả quần jean của cũng là thương hiệu nổi tiếng Vạn Nguyên.
"Này, rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì à nha?"
"Tôi đang nhìn một thân cô. . . . . ." Hàn Ức vội thay đổi thuật ngữ, "Sáng ngời."
"Tôi một thân sáng ngời? Này, những thứ này là quần áo cũ á." Phương Thần Hi nhìn mình một chút, "Hai năm trước thời điểm tôi còn là thiên kim tiểu thư, là đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều mua cho ."
Hai năm trước thời điểm cô còn là thiên kim tiểu thư ──
Cảm giác thân thế cô gái nhỏ thật ly kỳ.
Hàn Ức lôi kéo cô ngồi xuống bậc thang gần đấy, "Có thể nói với tôi chuyện gì đã xảy ra không?"
Loại tâm tình này rất kỳ quái, anh cũng không nói lên được là vì cái gì, đối với chuyện của cô gái nhỏ, có thể tạo ra cho anh một loại cảm giác muốn biết.
Nghĩ rồi sau đó cứ làm như vậy thôi.
Chờ anh phục hồi tinh thần, cô đã cùng anh kể chuyện xưa.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Thanh niên đầy hứa hẹn cưới thanh mai trúc mã, sau đó hai người vứt bỏ tất cả, tay không cố gắng cộng thêm vận số, nhà xưởng mở rộng rất nhanh, một nhà hạnh phúc có điểm giống như chuyện cổ tích.
Mãi cho đến khi người chủ gia đình đứng ra làm người bảo đảm cho đám bạn bè mới thôi.
Tiền gửi ngân hàng, nhà xưởng, phòng ốc trong một đêm hóa thành hư không, thời điểm người một nhà đang chuẩn bị làm lại từ đầu, cha mẹ lại xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có thể nương nhờ vào người cô là người thân duy nhất.
Thời gian ăn nhờ ở đậu dĩ nhiên không dễ chịu, người cô chẳng những lời nói lạnh nhạt, còn bắt hai chị em phải làm tất cả việc nhà, sau khi hiểu rõ cô ruột là cố ý gây khó khăn, hai người quyết định tay làm hàm nhai.
"Chính là như vậy."
"Hiện tại rất vất vả đi."
"Nếu như không có ở qua nhà cô ruột tôi, tôi nhất định không có biện pháp như vậy, chỉ là ở nhà cô ruột quá đáng sợ, thân thể mệt mỏi, ngủ một giấc là có thể khôi phục, nhưng bị để ý sẽ rất mệt mỏi, sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ, tôi ở nhà cô ruột không có một ngày ngủ ngon, nhưng sau khi chuyển ra, buổi tối tôi đều ngáy o o o. . . . . . Ai, anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi không phải khoe khoang chua xót, tôi chỉ là cảm thấy tất cả sự việc trên, tôi không có làm gì sai, cho nên không có cái gì phải giấu giếm. Không cần đồng tình với tôi."
"Cô nắm chuôi, tôi làm sao dám đồng tình với cô?"
Phương Thần Hi buột miệng cười, "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện phía sau quần anh rách một lỗ còn chạy đến mua đồ nói cho người khác biết. Cô dừng một chút. "Ông chú —"
Tác giả :
Giản Huân