Cô Dâu 17 Tuổi
Chương 25
Tựa hồ như đã hiểu rõ là cô rất cố chấp, Hàn Ức suy nghĩ một chút, "Nói không có nghĩ tới là gạt người, nhưng mà hơn ai hết chúng ta đều hiểu rõ là không thích hợp với nhau, em muốn toàn thế giới có thể nghe em diễn tấu đàn vi-ô-lông, mà anh lại hi vọng bạn gái của mình có thể ở bên cạnh mình, tình yêu thỏa hiệp quá mức, thì rất khó lâu bền."
"Nhưng mà không phải ngày xưa anh cũng bị bộ dáng trên sân khấu của em hấp dẫn sao?"
Hàn Ức gật đầu một cái, lần đầu tiên anh nhìn thấy Hà Dĩ Thiến là ở buổi biểu diễn của cô.
Trên sân khấu chỉ có một mình cô, chùm tia sáng chiếu xuống, cô kiêu ngạo từ từ kéo đàn vi-ô-lông.
Trước kia, anh không biết một cây đàn vi-ô-lông cũng có thể thuyết minh, nhưng Hà Dĩ Thiến làm được, tiếng đàn của cô chẳng những không đơn bạc, ngược lại còn có một loại múa đơn độc hoa lệ, hoàn toàn thuyết phục.
"Bởi vì anh là người đàn ông vô lý, anh muốn người phụ nữ của anh coi anh là trung tâm, lúc anh ở Đài Loan, cô ấy cũng ở Đài Loan, lúc anh sang Anh, người đó cũng theo sang Anh, cô ấy có thể yêu thích việc anh đối xử tốt với cô ấy, cũng có thể tiếp nhận việc anh đối xử tốt với cô ấy."
Giống như Thần Hi như vậy.
Cô đối với anh là loại yêu mù quáng, cái gì cũng thích, cái gì cũng tốt, chỉ cần bốn mắt giao nhau, cô sẽ luôn luôn cho anh nụ cười ngọt ngào.
Mà khi anh bày tỏ mình thành thật đáng tin và ăn ở theo lẽ phải mua được hai gian phòng nhỏ, trước mắt chưa có người ở, anh hi vọng hiện tại một mình Vãn Tĩnh có thể qua đó ở thì cô cũng rất vui vẻ. Trong suy nghĩ của cô, anh là bởi vì yêu cô, cho nên mới phải yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng mà nếu như anh đối với Hà Dĩ Thiến như vậy, cô nhất định sẽ nói cho anh biết, chuyện của cô, cô sẽ tự giải quyết.
"Nếu như ban đầu không chia tay, thì bây giờ chúng ta nhất định vẫn là chia tay." Anh rất thẳng thắn nói cho cô biết, "Bởi vì em sẽ không buông tha đàn vi-ô-lông, mà anh, vĩnh viễn là một người đàn ông rất tệ."
Mấy ngày nay Phương Thần Hi cảm thấy Hàn Ức có chút không bình thường.
Có lúc sẽ than thở, có lúc xuất thần, kỳ quái nhất chính là điện thoại của anh có nhiều thay đổi. . . . . . Dĩ nhiên là điện thoại của anh luôn luôn không ít, nhưng trước kia khi có điện thoại, anh vẫn thoải mái nhận ở trước mặt cô, sẽ không giống mấy ngày nay, khi có tiếng chuông riêng biệt vang lên, anh không nhấn tắt, mà là cầm điện thoại đi chỗ khác.
Mặc dù không có kinh nghiệm yêu, nhưng mà cô biết, anh có chuyện gạt mình.
Giống như hiện tại ── đang ở trong phòng ăn bao quanh là vườn hoa, ngoài cửa sổ là cảnh tượng phỏng theo Tô Châu: cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ; thức ăn ngon vùng Tô Châu của đầu bếp nổi tiếng đã được sắp xếp trên bàn, nhưng hắn lại đang ngẩn người.
Duỗi ngón tay ra đâm đâm anh, "Anh lại đang ngẩn người."
Lấy lại tinh thần, nghe ra bất mãn trong giọng nói của cô, Hàn Ức lộ ra một nụ cười, "Anh chỉ là đang suy nghĩ. . . . . ."
"Chuyện album." Cô tiếp lời.
"Đúng."
"Bởi vì anh muốn biểu diễn Vivaldi đầu tiên, nhưng công ty lại cảm thấy nên đánh Schubert trước, vì chuyện này mà gần đây, mọi người chia làm hai phái, sắp tới kỳ hạn nộp bản thảo lời kịch quảng cáo, nên anh vô cùng hao tổn tâm trí." Phương Thần Hi nói một hơi, sau đó cho anh một vẻ mặt có chút uất ức thêm chút bất đắc dĩ.
Hàn Ức cầm lấy tay cô, nhớ lại, xem ra anh phải tìm lý do khác, ai.
Mấy ngày nay Hà Dĩ Thiến rất hay tìm anh, lúc mới bắt đầu sẽ tán gẫu chuyện công việc một chút, nhưng không đến ba phút, nhất định sẽ nhắc đến chuyện trước kia.
Có nhớ thời điểm lần đầu tiên chúng ta ra nước ngoài nghỉ ngơi hay không. . . . . .
Lúc trước cô nói, ghét con trai, đứa trẻ nhất định phải là con gái. . . . . .
Em đang nhìn hình của chúng ta trước kia, Hy Lạp thật đẹp, nếu có thời gian thì muốn lại đi lần nữa. . . . . .
Thật ra thì bây giờ em cảm thấy, sự nghiệp thật ra cũng không có quan trọng như vậy, ít nhất thân là một nhà âm nhạc, em phát hành đĩa nhạc, mở hội âm nhạc, như vậy là đủ rồi, em rất muốn giống mọi người, thử làm vợ, làm mẹ. . . . . .
Mọi việc cứ như thế, chỉ cần anh bày tỏ muốn cúp điện thoại, cô lập tức tiếp tục về đề tài công việc, một khi anh hơi thư giãn, cô sẽ bắt đầu nhớ lại, làm anh có chút chống đỡ không được. (mặt dày quá. Híc. Không đỡ được)
Nếu để cho Thần Hi biết kế hoạch hợp tác với bạn gái cũ vào tháng mười hai anh, nhất định sẽ lo lắng, cho nên anh không muốn để cho cô biết, lúc ấy cảm thấy, dù sao cũng không thẹn với lương tâm, việc này cũng giống công tác bình thường mà thôi.
Chỉ là xem ra, cô đã cảm nhận được cái gì.
Có nên nói thật cho Thần Hi không?
Thành thật mà nói chuyện có lẽ tốt hơn đi, anh nghĩ.
Bởi vì anh không muốn giấu diếm cô nghe điện thoại, hơn nữa vì là quan hệ hợp tác, nên sẽ không chỉ một hai ngày, đợi đến lúc bắt đầu tiến hành album của Hà Dĩ Thiến thì chắc chắn bọn họ sẽ gặp mặt nhau thường xuyên, một khi có cái gì gió thổi cỏ lay, lúc đó vô luận là cái gì, đều có thể tạo thành tổn thương đối với Thần Hi, anh không muốn làm cho cô không thoải mái.
Không biết nguyên nhân có phải là do cô là một công chúa gặp rủi ro hay không, mà anh luôn muốn bảo hộ cô, mỗi khi cô nằm trong ngực anh, mở đôi mắt tròn tròn của mình nhìn anh nói chuyện, anh lại sinh ra suy nghĩ cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để chống đỡ cho cô.
"Anh có phải. . . . . . có phụ nữ ở bên ngoài?"
Đột nhiên cô nói câu đó, khiến Hàn Ức đang uống trà liền bị sặc, "Anh có phụ nữ ở bên ngoài? Khụ khụ, em nghe ai nói?" Tuyệt đối không thể là báo lá cải, bởi vì nếu như là bị ký giả để ý tới, tin tức sẽ bị rò ra, nhất định anh sẽ biết sớm hơn cô.
"Không ai nói với em, là do em cảm thấy, cả tuần nay anh không bình thường, còn lén nghe điện thoại, thành thật mà nói, thế này rất quỷ dị."
"Anh không có phụ nữ ở bên ngoài."
"Vậy anh đang nói chuyện điện thoại với ai?"
"Đồng nghiệp."
"Nhưng mà anh giấu em để nghe điện thoại, nếu như chỉ là đồng nghiệp, thì không cần đặc biệt chạy ra ban công." Cô rút tay mình về, "Thật ra thì em vẫn không hiểu anh, trước kia không hiểu, hiện tại cũng không hiểu, Vãn Tĩnh nói em như vậy là có chút kích động, cũng không biện pháp, bởi vì em đã thích anh rồi, hơn nữa lại không nói được nguyên nhân cùng đạo lý của loại thích đó, em không muốn hoài nghi anh, xin anh đừng làm cho em hoài nghi anh."
"Nhưng mà không phải ngày xưa anh cũng bị bộ dáng trên sân khấu của em hấp dẫn sao?"
Hàn Ức gật đầu một cái, lần đầu tiên anh nhìn thấy Hà Dĩ Thiến là ở buổi biểu diễn của cô.
Trên sân khấu chỉ có một mình cô, chùm tia sáng chiếu xuống, cô kiêu ngạo từ từ kéo đàn vi-ô-lông.
Trước kia, anh không biết một cây đàn vi-ô-lông cũng có thể thuyết minh, nhưng Hà Dĩ Thiến làm được, tiếng đàn của cô chẳng những không đơn bạc, ngược lại còn có một loại múa đơn độc hoa lệ, hoàn toàn thuyết phục.
"Bởi vì anh là người đàn ông vô lý, anh muốn người phụ nữ của anh coi anh là trung tâm, lúc anh ở Đài Loan, cô ấy cũng ở Đài Loan, lúc anh sang Anh, người đó cũng theo sang Anh, cô ấy có thể yêu thích việc anh đối xử tốt với cô ấy, cũng có thể tiếp nhận việc anh đối xử tốt với cô ấy."
Giống như Thần Hi như vậy.
Cô đối với anh là loại yêu mù quáng, cái gì cũng thích, cái gì cũng tốt, chỉ cần bốn mắt giao nhau, cô sẽ luôn luôn cho anh nụ cười ngọt ngào.
Mà khi anh bày tỏ mình thành thật đáng tin và ăn ở theo lẽ phải mua được hai gian phòng nhỏ, trước mắt chưa có người ở, anh hi vọng hiện tại một mình Vãn Tĩnh có thể qua đó ở thì cô cũng rất vui vẻ. Trong suy nghĩ của cô, anh là bởi vì yêu cô, cho nên mới phải yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng mà nếu như anh đối với Hà Dĩ Thiến như vậy, cô nhất định sẽ nói cho anh biết, chuyện của cô, cô sẽ tự giải quyết.
"Nếu như ban đầu không chia tay, thì bây giờ chúng ta nhất định vẫn là chia tay." Anh rất thẳng thắn nói cho cô biết, "Bởi vì em sẽ không buông tha đàn vi-ô-lông, mà anh, vĩnh viễn là một người đàn ông rất tệ."
Mấy ngày nay Phương Thần Hi cảm thấy Hàn Ức có chút không bình thường.
Có lúc sẽ than thở, có lúc xuất thần, kỳ quái nhất chính là điện thoại của anh có nhiều thay đổi. . . . . . Dĩ nhiên là điện thoại của anh luôn luôn không ít, nhưng trước kia khi có điện thoại, anh vẫn thoải mái nhận ở trước mặt cô, sẽ không giống mấy ngày nay, khi có tiếng chuông riêng biệt vang lên, anh không nhấn tắt, mà là cầm điện thoại đi chỗ khác.
Mặc dù không có kinh nghiệm yêu, nhưng mà cô biết, anh có chuyện gạt mình.
Giống như hiện tại ── đang ở trong phòng ăn bao quanh là vườn hoa, ngoài cửa sổ là cảnh tượng phỏng theo Tô Châu: cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ; thức ăn ngon vùng Tô Châu của đầu bếp nổi tiếng đã được sắp xếp trên bàn, nhưng hắn lại đang ngẩn người.
Duỗi ngón tay ra đâm đâm anh, "Anh lại đang ngẩn người."
Lấy lại tinh thần, nghe ra bất mãn trong giọng nói của cô, Hàn Ức lộ ra một nụ cười, "Anh chỉ là đang suy nghĩ. . . . . ."
"Chuyện album." Cô tiếp lời.
"Đúng."
"Bởi vì anh muốn biểu diễn Vivaldi đầu tiên, nhưng công ty lại cảm thấy nên đánh Schubert trước, vì chuyện này mà gần đây, mọi người chia làm hai phái, sắp tới kỳ hạn nộp bản thảo lời kịch quảng cáo, nên anh vô cùng hao tổn tâm trí." Phương Thần Hi nói một hơi, sau đó cho anh một vẻ mặt có chút uất ức thêm chút bất đắc dĩ.
Hàn Ức cầm lấy tay cô, nhớ lại, xem ra anh phải tìm lý do khác, ai.
Mấy ngày nay Hà Dĩ Thiến rất hay tìm anh, lúc mới bắt đầu sẽ tán gẫu chuyện công việc một chút, nhưng không đến ba phút, nhất định sẽ nhắc đến chuyện trước kia.
Có nhớ thời điểm lần đầu tiên chúng ta ra nước ngoài nghỉ ngơi hay không. . . . . .
Lúc trước cô nói, ghét con trai, đứa trẻ nhất định phải là con gái. . . . . .
Em đang nhìn hình của chúng ta trước kia, Hy Lạp thật đẹp, nếu có thời gian thì muốn lại đi lần nữa. . . . . .
Thật ra thì bây giờ em cảm thấy, sự nghiệp thật ra cũng không có quan trọng như vậy, ít nhất thân là một nhà âm nhạc, em phát hành đĩa nhạc, mở hội âm nhạc, như vậy là đủ rồi, em rất muốn giống mọi người, thử làm vợ, làm mẹ. . . . . .
Mọi việc cứ như thế, chỉ cần anh bày tỏ muốn cúp điện thoại, cô lập tức tiếp tục về đề tài công việc, một khi anh hơi thư giãn, cô sẽ bắt đầu nhớ lại, làm anh có chút chống đỡ không được. (mặt dày quá. Híc. Không đỡ được)
Nếu để cho Thần Hi biết kế hoạch hợp tác với bạn gái cũ vào tháng mười hai anh, nhất định sẽ lo lắng, cho nên anh không muốn để cho cô biết, lúc ấy cảm thấy, dù sao cũng không thẹn với lương tâm, việc này cũng giống công tác bình thường mà thôi.
Chỉ là xem ra, cô đã cảm nhận được cái gì.
Có nên nói thật cho Thần Hi không?
Thành thật mà nói chuyện có lẽ tốt hơn đi, anh nghĩ.
Bởi vì anh không muốn giấu diếm cô nghe điện thoại, hơn nữa vì là quan hệ hợp tác, nên sẽ không chỉ một hai ngày, đợi đến lúc bắt đầu tiến hành album của Hà Dĩ Thiến thì chắc chắn bọn họ sẽ gặp mặt nhau thường xuyên, một khi có cái gì gió thổi cỏ lay, lúc đó vô luận là cái gì, đều có thể tạo thành tổn thương đối với Thần Hi, anh không muốn làm cho cô không thoải mái.
Không biết nguyên nhân có phải là do cô là một công chúa gặp rủi ro hay không, mà anh luôn muốn bảo hộ cô, mỗi khi cô nằm trong ngực anh, mở đôi mắt tròn tròn của mình nhìn anh nói chuyện, anh lại sinh ra suy nghĩ cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để chống đỡ cho cô.
"Anh có phải. . . . . . có phụ nữ ở bên ngoài?"
Đột nhiên cô nói câu đó, khiến Hàn Ức đang uống trà liền bị sặc, "Anh có phụ nữ ở bên ngoài? Khụ khụ, em nghe ai nói?" Tuyệt đối không thể là báo lá cải, bởi vì nếu như là bị ký giả để ý tới, tin tức sẽ bị rò ra, nhất định anh sẽ biết sớm hơn cô.
"Không ai nói với em, là do em cảm thấy, cả tuần nay anh không bình thường, còn lén nghe điện thoại, thành thật mà nói, thế này rất quỷ dị."
"Anh không có phụ nữ ở bên ngoài."
"Vậy anh đang nói chuyện điện thoại với ai?"
"Đồng nghiệp."
"Nhưng mà anh giấu em để nghe điện thoại, nếu như chỉ là đồng nghiệp, thì không cần đặc biệt chạy ra ban công." Cô rút tay mình về, "Thật ra thì em vẫn không hiểu anh, trước kia không hiểu, hiện tại cũng không hiểu, Vãn Tĩnh nói em như vậy là có chút kích động, cũng không biện pháp, bởi vì em đã thích anh rồi, hơn nữa lại không nói được nguyên nhân cùng đạo lý của loại thích đó, em không muốn hoài nghi anh, xin anh đừng làm cho em hoài nghi anh."
Tác giả :
Giản Huân