Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 267: Thương nghị (Thượng)
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lâm Lan thức dậy, có người còn dậy sớm hơn nàng, là quản sự Diệp gia, chuyển lời đại cữu gia,... nếu như cần chống đỡ, cậu ấy lập tức tới đây...
Diệp Đức Hoài cũng là người tinh anh, sớm tính toán qua bảy ngày, đại lão gia Lý gia sẽ không chịu Lúc trước Du Thị bỏ nhiều tâm sức, cố ý hủy hoại danh tiếng Lâm Lan, thiếu chút làm hắn tức điên.
Diệp Đức Hoài yêu thương nhất con cháu, có người muốn khi dễ vợ cháu ngoại trai của hắn, hắn chịu bỏ qua thì hắn không phải mang họ Diệp, nếu không phải Vương Thị khuyên, hắn sớm nổi đóa rồi. Hắn sợ Lâm Lan không muốn làm phiền toái tới cậu cả này, cho nên, cố ý phái người tới hỏi một tiếng. Lâm Lan nói với quản gia trở về báo lại cho đại cữu gia, chuyện này chính nàng có thể giải quyết, đa tạ hảo ý của đại cữu gia. Trải qua đoạn thời gian bố trí trước, cùng với quan sát tam thúc phụ, Lâm Lan tự nhận là, nắm chắc tám phần, nhưng nếu Diệp gia nhúng tay, ngược lại làm cho đại bá phụ cầm đầu câu chuyện.
Quả nhiên, còn chưa ăn điểm tâm xong, Lý Kính Nghĩa phái người tới truyền lời, nói là mọi người tới tiền sảnh có chuyện quan trọng thương nghị.
"Lan Nhi tỷ tỷ, Sơn Nhi cũng muốn." Sơn Nhi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mang giầy xong nhảy tới bên cạnh tỷ tỷ.
Lâm Lan nhìn thằng bé còn đang mơ mơ màng màng, nàng phải đi tham gia náo nhiệt ngay lập tức, liền ôn nhu nói: "Sơn Nhi ngoan, người lớn nói chuyện chính sự, trẻ con không thể đi."
Sơn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thần sắc lo lắng: "Sơn Nhi sợ cái tên xấu xa kia lại muốn khi dễ tỷ tỷ."
Lâm Lan cười một tiếng, nhéo mũi nhỏ của Sơn Nhi, hiện tại nàng cuối cùng biết Minh Doãn tại sao lại thích nhéo mũi nàng như vậy, bởi vì chính nàng đối mặt Sơn Nhi cũng thường xuyên sinh ra xúc động như thế.
"Sơn Nhi yên tâm, ai cũng không khi dễ được tỷ tỷ, tỷ tỷ bản lãnh lớn mà, đệ xem..."
Lâm Lan tiện tay lấy cây trâm cài tóc xuống, cổ tay rung lên, cây trâm như mũi tên nhọn bắn đi, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, "đanh" một tiếng, tất cả bận rộn tìm kiếm cây trâm khắp nơi.
Lâm Lan cười nói: "Ở sau bình phong ấy!"
Cẩm Tú vòng qua bình phong. Kinh hô lên: "Cây trâm đâm vào áo khoác ngoài rồi."
Ban đầu ở thư lâu, nhị thiếu phu nhân tiện tay vung lên ghim rắn độc trên cây cột, công phu này, đám người Ngân Liễu đã được chứng kiến, nhưng lần này, nhị thiếu phu nhân thật giống như mạn bất kinh tâm vung tay lên, cây trâm xuyên qua bình phong bằng gấm. sau đó xuyên qua cánh cửa tủ bốn thước. Ngón này, khiến mọi người kinh hãi trợn mắt hốc mồm.
Sơn Nhi sửng sốt một lúc lâu, buồn ngủ bay biến hết. Ba phần kinh ngạc bảy phần sùng bái thì thầm nói: "Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, lần trước Sơn Nhi nhìn Triệu đại ca bắn tên, hắn tự xưng bách phát bách trúng, kết quả mười lần chỉ chín lần trúng hồng tâm, tỷ tỷ, tỷ còn lợi hại hơn Triệu đại ca."
Lâm Lan ngượng ngùng, mới vừa rồi nàng chỉ là nhất thời chơi đùa. Trước mặt tiểu tử này khoe ra chút tài, để tên nhóc này không lén lút chạy tới làm loạn.
Lâm Lan ho ra hai tiếng: "Sơn Nhi, Triệu đại ca có thể bắn chín phát trúng hồng tâm đã là rất khó lường rồi."
"Sơn Nhi vẫn cảm thấy tỷ tỷ lợi hại nhất. Không được, Sơn Nhi cũng muốn bắt chước bản lãnh này, tỷ tỷ, Sơn Nhi muốn tỷ tỷ là sư phụ của Sơn Nhi."
Sơn Nhi hưng phấn không thôi, mặc dù mẹ thường nói khoác cha lợi hại như thế nào, nhưng mà cu cậu chưa từng thấy qua, Lan Nhi tỷ tỷ lộ ngón này, khiến cu cậu cực kỳ rung động.
"Được, nếu như Sơn Nhi nghe lời, tỷ tỷ sẽ dạy đệ." Lâm Lan đồng ý nói.
Sơn Nhi mập tròn, nên rèn luyện thân thể, giảm vài ký thịt. Sơn Nhi nghe tỷ tỷ đồng ý, làm sao không khỏi sướng phát điên, lúc này dùng sức gật đầu: "Sơn Nhi bảo đảm nghe lời tỷ tỷ nói, tỷ tỷ bảo Sơn Nhi hướng đông. Sơn Nhi tuyệt không đi hướng tây."
Thu phục Sơn Nhi xong, Lâm Lan cùng Chu mama nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu. Lần này, Lâm Lan đem theo Ngân Liễu cùng Triệu Trác Nghĩa đi tiền sảnh. Tiền sảnh, Lý Kính Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, Du Thị cũng một bộ dạng đoan chính ngồi ở vị trí thứ nhất bên dưới tay phải, Lý Minh Tắc cùng Lý Minh Châu đứng hầu hạ, bởi vì đại bá phụ không cho ngồi xuống. Còn tam thúc phụ Lý Kính Nhân cùng hai vị đường huynh thì chưa tới.
Lâm Lan thong dong đi vào, thi lễ với đại bá phụ cùng đại bá mẫu, uyển chuyển nói: ""Không biết đại bá phụ triệu tập mọi người, muốn nghị chuyện gì?"
Chú ý của Lý Kính Nghĩa lúc này chính là thiết tháp* cường hãn phía sau lưng vợ Minh Doãn, mắt to mày rậm, trong mâu quang một cỗ sát ý, khiến tim của lão không tự chủ run rẩy, bất quá, lão rất nhanh ổn định tâm thần, đại hán này hung hãn thế nào đi nữa, cũng là hạ nhân, chẳng lẽ dám động thủ với lão? Lần trước để tên tiểu quỷ kia làm mình chịu thiệt thòi, lão là không có biện pháp so đo cũng không dám so đo, ai biết kia tiểu quỷ kia có bối cảnh lợi hại như vậy.
Cho dù cho lão mười lá gan, lão cũng không dám, sau khi ổn định tâm thần, Lý Kính Nghĩa khôi phục vẻ mặt lãnh ngạo, ánh mắt nhàn nhạt phiêu trên đỉnh đầu Lâm Lan, làm ra một bộ trưởng bối, không mặn không nhạt nói: "Rồi ngươi sẽ biết."
(*Thiết tháp: tháp sắt)
Khóe miệng Lâm Lan nhếch lên, đứng dậy đi tới dưới tay Du Thị, thản nhiên ngồi xuống, nàng nói với Minh Tắc: "Đại ca cùng Minh Châu làm sao đứng? Mau ngồi xuống đi!"
Mặt Lý Kính Nghĩa chìm xuống, không vui hừ lạnh một tiếng, cũng không có mở miệng khiển trách. Dù sao tam đệ còn chưa tới, huống chi hôm nay muốn làm chính là đại sự, không cần vì tiểu tiết mà náo loạn với vợ Minh Doãn.
Lý Minh Tắc nhìn qua sắc mặt đại bá phụ, nhìn lại đệ muội như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng bình chân như vại, liền đi tới ghế thứ hai bên trái ngồi xuống. Đại ca cũng ngồi, Minh Châu tự nhiên cũng sẽ không đứng, ngồi xuống vị trí cách Lâm Lan một ghế, ánh mắt vẫn cụp lại, không chạm mặt Lâm Lan. Mặt Lý Kính Nghĩa càng thêm đen, Du Thị nháy mắt với lão, ý bảo lão bình tĩnh chớ nóng.
Chỉ chốc lát sau, Lý Kính Nhân được hai nhi tử đỡ hai bên đi vào, Lý Kính Nhân tùy ý đại ca cùng đại tẩu bắt đầu chuyện, Lâm Lan đứng dậy hành lễ.
"Ngồi cả đi!" Giọng Lý Kính Nhân khàn khàn, hẳn là đã khóc rất nhiều.
Trong lòng Lý Kính Nghĩa không vui, làm sao tam đệ lại khách khí với bọn họ như vậy? Sau đó Chúc mama cùng Thúy Chi, Xuân Hạnh cũng tới, Lâm Lan để cho Chúc mama ngồi, Chúc mama không dám ngồi, bà là nô tài, một phòng này đều là chủ tử, chẳng phải là rối loạn quy củ.
Lý Kính Nhân nói: "Chúc mama, bà hầu hạ lão thái thái nhiều năm, coi như công thần với Lý gia chúng ta, ngồi cũng không sao."
Chúc mama lúc này mới chịu ngồi xuống, Thúy Chi cùng Xuân Hạnh đứng ở sau lưng bà. Ánh mắt uy nghiêm của Lý Kính Nghĩa quét một vòng, chậm rãi nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu!"
Lý Kính Nhân không đúng lúc ho khan vài tiếng, Lý Kính Nghĩa nhẫn nại nhìn tam đệ một cái. Lý Kính Nhân cúi thấp đầu, hắn bị ho lao, ho khan này bản thân không thể khống chế.
"Đã qua bảy ngày của lão thái thái, ta nghĩ đợi qua ba tuần, sẽ phù linh hồi hương, lần trước, ta đã thương nghị cùng Minh Tắc và vợ Minh Doãn, chúng ta phải tổ chức chôn cất hoành tráng cho lão thái thái, hiện tại chúng ta sẽ bàn phí dụng cần thiết để mai táng." Lý Kính Nghĩa nói.
Lâm Lan đã sáng tỏ sách lược đại bá phụ, trước nói phí mai táng, sau đó lại đưa ra chuyện di sản, liền kiên nhẫn nghe.
Lý Kính Nhân ho hai tiếng nói: "Cái này nên làm, đại ca có ý kiến gì thì nói rõ, chỉ cần là tốt cho lão thái thái, ta đều đáp ứng."
Lý Kính Nghĩa lúc này mới thống khoái chút ít, tam đệ phối hợp rất tốt. Hôm nay lúc Lý Minh Tắc tới đây, Nhược Nghiên liên tục phân phó, hết thảy theo như ý tứ đệ muội làm việc, cho nên, hắn không dễ dàng mở miệng.
Lý Kính Nghĩa thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị lúc trước, mâu quang buồn bã, đầy tràn sầu não: "Nhị đệ luôn là hi vọng để dựa vào của Lý gia chúng ta, Lý gia chúng ta không ai không vì nhị đệ mà được danh giá, ở quê người ta cũng tự hào vì nhị đệ, không nghĩ tới, nhị đệ thành ra như vậy, nhị đệ bên ngoài làm việc như thế nào, ta đã nói, ta không sợ liên lụy, nhưng là... nhị đệ khiến lão thái thái bệnh không dậy nổi, buông tay nhân gian, thật sự là đau lòng..." Vừa nói, Lý Kính Nghĩa trừng mắt, nặn ra hai giọt lệ.
"Đại ca, nhị ca cũng không muốn như vậy, nói đến nói đi, đều là do tạo hóa trêu ngươi." Lý Kính Nhân nhớ tới lão thái thái, cũng là bi thương.
Lâm Lan oán thầm: Tận sức trình diễn như vậy, còn không phải là muốn nàng cho nhiều thêm ít tiền.
"Lão thái thái ở nhà thân thể khỏe mạnh, thầy tướng số đều nói lão thái thái có thể sống đến tám mươi tám tuổi, chưa từng nghĩ, đến kinh thành mới mấy ngày đã bị tức thành ra bệnh nặng..." Du Thị thổn thức không dứt.
"Có thể thấy được thầy tướng số này là một tên lường gạt." Minh Châu nhẹ giọng nói thầm.
Du Thị vểnh tai nghe thấy được, lại thêm nức nở: "Ai nói thầy mù Chu là một tên lường gạt? Người ta ăn ngay nói thật, một quẻ hai lượng bạc đấy!"
May Du Thị không nói ra một quẻ tới ngàn vàng, bằng không Lâm Lan nhất định cười vỡ bụng. Hai vợ chồng này muốn tiền đến điên rồi sao? Ngay cả thầy bói mù cũng đem đi ra. Kể từ sau khi gặp biến cố, Minh Châu trở nên trầm mặc ít nói, cơ hồ chân không bước ra khỏi nhà, nhưng tính tình vẫn rất dễ kích động, từ đại ca biết được ý định của đại bá phụ, cô ta rất tự nhiên sinh ra căm thù với lão, tựa như ban đầu đối với Lâm Lan, cô ta cho là Lâm Lan cùng nhị ca trở về Lý gia là có rắp tâm khác, liền mưu đồ gây khó dễ cho bọn họ, mặc dù hiện tại cô ta đã ý thức được bản thân sai lầm rồi. Nhưng là, lần này, cô ta xác định mình sẽ không lầm, đại bá phụ tới cửa hạch bạc, tranh giành di sản bà nội, sai nhất định là đại bá phụ, cho nên, cô ta liền không nhịn được nói ra khỏi miệng lời châm chọc.
"Nếu thầy mù Chu tính toán đúng, trước khi bà nội lên kinh thành, đại bá mẫu nên thay bà nội đi hỏi thầy mù Chu xem chuyến đi này là phúc họa hung cát mới phải."
Lâm Lan thầm than: Tính tình Minh Châu thật dễ kích động, làm sao đã xông lên rồi!
Lý Minh Tắc nhịn không được trợn mắt nhìn Minh Châu một cái, sớm đã phân phó con bé, không được mở miệng bừa bãi, sao lại không nghe lời thế này?
Du Thị tức xanh mặt, hôm nay vốn là muốn tìm Minh Châu phiền toái, lúc này Minh Châu lại đụng vào mình, bà ta cũng không khách khí, trầm mặt nói: "Minh Châu, ngươi tạm thời ở chỗ này giữ miệng lưỡi mình lại, mối nợ với ngươi, ta còn chưa tính toán đâu!"
Minh Châu bị đại ca trừng, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ngừng miệng, đại bá mẫu nói gì, cô ta làm như gió bên tai. Biến cố của Minh Châu, Du Thị không biết, nhưng Du Thị biết tính tình Minh Châu, là một quả pháo, chỉ một chút mồi là bùng nổ, vốn tưởng rằng Minh Châu sẽ nhảy dựng lên cãi cọ, không nghĩ tới Minh Châu một chút phản ứng cũng không có.
Lời Lý Kính Nghĩa còn chưa nói hết, bị Du Thị làm lộn xộn, suy nghĩ có chút loạn, không khỏi trừng mắt một cái, không quấy rối không được sao? Đã nói từ từ làm từng bước.
Diệp Đức Hoài cũng là người tinh anh, sớm tính toán qua bảy ngày, đại lão gia Lý gia sẽ không chịu Lúc trước Du Thị bỏ nhiều tâm sức, cố ý hủy hoại danh tiếng Lâm Lan, thiếu chút làm hắn tức điên.
Diệp Đức Hoài yêu thương nhất con cháu, có người muốn khi dễ vợ cháu ngoại trai của hắn, hắn chịu bỏ qua thì hắn không phải mang họ Diệp, nếu không phải Vương Thị khuyên, hắn sớm nổi đóa rồi. Hắn sợ Lâm Lan không muốn làm phiền toái tới cậu cả này, cho nên, cố ý phái người tới hỏi một tiếng. Lâm Lan nói với quản gia trở về báo lại cho đại cữu gia, chuyện này chính nàng có thể giải quyết, đa tạ hảo ý của đại cữu gia. Trải qua đoạn thời gian bố trí trước, cùng với quan sát tam thúc phụ, Lâm Lan tự nhận là, nắm chắc tám phần, nhưng nếu Diệp gia nhúng tay, ngược lại làm cho đại bá phụ cầm đầu câu chuyện.
Quả nhiên, còn chưa ăn điểm tâm xong, Lý Kính Nghĩa phái người tới truyền lời, nói là mọi người tới tiền sảnh có chuyện quan trọng thương nghị.
"Lan Nhi tỷ tỷ, Sơn Nhi cũng muốn." Sơn Nhi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mang giầy xong nhảy tới bên cạnh tỷ tỷ.
Lâm Lan nhìn thằng bé còn đang mơ mơ màng màng, nàng phải đi tham gia náo nhiệt ngay lập tức, liền ôn nhu nói: "Sơn Nhi ngoan, người lớn nói chuyện chính sự, trẻ con không thể đi."
Sơn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thần sắc lo lắng: "Sơn Nhi sợ cái tên xấu xa kia lại muốn khi dễ tỷ tỷ."
Lâm Lan cười một tiếng, nhéo mũi nhỏ của Sơn Nhi, hiện tại nàng cuối cùng biết Minh Doãn tại sao lại thích nhéo mũi nàng như vậy, bởi vì chính nàng đối mặt Sơn Nhi cũng thường xuyên sinh ra xúc động như thế.
"Sơn Nhi yên tâm, ai cũng không khi dễ được tỷ tỷ, tỷ tỷ bản lãnh lớn mà, đệ xem..."
Lâm Lan tiện tay lấy cây trâm cài tóc xuống, cổ tay rung lên, cây trâm như mũi tên nhọn bắn đi, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, "đanh" một tiếng, tất cả bận rộn tìm kiếm cây trâm khắp nơi.
Lâm Lan cười nói: "Ở sau bình phong ấy!"
Cẩm Tú vòng qua bình phong. Kinh hô lên: "Cây trâm đâm vào áo khoác ngoài rồi."
Ban đầu ở thư lâu, nhị thiếu phu nhân tiện tay vung lên ghim rắn độc trên cây cột, công phu này, đám người Ngân Liễu đã được chứng kiến, nhưng lần này, nhị thiếu phu nhân thật giống như mạn bất kinh tâm vung tay lên, cây trâm xuyên qua bình phong bằng gấm. sau đó xuyên qua cánh cửa tủ bốn thước. Ngón này, khiến mọi người kinh hãi trợn mắt hốc mồm.
Sơn Nhi sửng sốt một lúc lâu, buồn ngủ bay biến hết. Ba phần kinh ngạc bảy phần sùng bái thì thầm nói: "Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, lần trước Sơn Nhi nhìn Triệu đại ca bắn tên, hắn tự xưng bách phát bách trúng, kết quả mười lần chỉ chín lần trúng hồng tâm, tỷ tỷ, tỷ còn lợi hại hơn Triệu đại ca."
Lâm Lan ngượng ngùng, mới vừa rồi nàng chỉ là nhất thời chơi đùa. Trước mặt tiểu tử này khoe ra chút tài, để tên nhóc này không lén lút chạy tới làm loạn.
Lâm Lan ho ra hai tiếng: "Sơn Nhi, Triệu đại ca có thể bắn chín phát trúng hồng tâm đã là rất khó lường rồi."
"Sơn Nhi vẫn cảm thấy tỷ tỷ lợi hại nhất. Không được, Sơn Nhi cũng muốn bắt chước bản lãnh này, tỷ tỷ, Sơn Nhi muốn tỷ tỷ là sư phụ của Sơn Nhi."
Sơn Nhi hưng phấn không thôi, mặc dù mẹ thường nói khoác cha lợi hại như thế nào, nhưng mà cu cậu chưa từng thấy qua, Lan Nhi tỷ tỷ lộ ngón này, khiến cu cậu cực kỳ rung động.
"Được, nếu như Sơn Nhi nghe lời, tỷ tỷ sẽ dạy đệ." Lâm Lan đồng ý nói.
Sơn Nhi mập tròn, nên rèn luyện thân thể, giảm vài ký thịt. Sơn Nhi nghe tỷ tỷ đồng ý, làm sao không khỏi sướng phát điên, lúc này dùng sức gật đầu: "Sơn Nhi bảo đảm nghe lời tỷ tỷ nói, tỷ tỷ bảo Sơn Nhi hướng đông. Sơn Nhi tuyệt không đi hướng tây."
Thu phục Sơn Nhi xong, Lâm Lan cùng Chu mama nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu. Lần này, Lâm Lan đem theo Ngân Liễu cùng Triệu Trác Nghĩa đi tiền sảnh. Tiền sảnh, Lý Kính Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chủ vị, Du Thị cũng một bộ dạng đoan chính ngồi ở vị trí thứ nhất bên dưới tay phải, Lý Minh Tắc cùng Lý Minh Châu đứng hầu hạ, bởi vì đại bá phụ không cho ngồi xuống. Còn tam thúc phụ Lý Kính Nhân cùng hai vị đường huynh thì chưa tới.
Lâm Lan thong dong đi vào, thi lễ với đại bá phụ cùng đại bá mẫu, uyển chuyển nói: ""Không biết đại bá phụ triệu tập mọi người, muốn nghị chuyện gì?"
Chú ý của Lý Kính Nghĩa lúc này chính là thiết tháp* cường hãn phía sau lưng vợ Minh Doãn, mắt to mày rậm, trong mâu quang một cỗ sát ý, khiến tim của lão không tự chủ run rẩy, bất quá, lão rất nhanh ổn định tâm thần, đại hán này hung hãn thế nào đi nữa, cũng là hạ nhân, chẳng lẽ dám động thủ với lão? Lần trước để tên tiểu quỷ kia làm mình chịu thiệt thòi, lão là không có biện pháp so đo cũng không dám so đo, ai biết kia tiểu quỷ kia có bối cảnh lợi hại như vậy.
Cho dù cho lão mười lá gan, lão cũng không dám, sau khi ổn định tâm thần, Lý Kính Nghĩa khôi phục vẻ mặt lãnh ngạo, ánh mắt nhàn nhạt phiêu trên đỉnh đầu Lâm Lan, làm ra một bộ trưởng bối, không mặn không nhạt nói: "Rồi ngươi sẽ biết."
(*Thiết tháp: tháp sắt)
Khóe miệng Lâm Lan nhếch lên, đứng dậy đi tới dưới tay Du Thị, thản nhiên ngồi xuống, nàng nói với Minh Tắc: "Đại ca cùng Minh Châu làm sao đứng? Mau ngồi xuống đi!"
Mặt Lý Kính Nghĩa chìm xuống, không vui hừ lạnh một tiếng, cũng không có mở miệng khiển trách. Dù sao tam đệ còn chưa tới, huống chi hôm nay muốn làm chính là đại sự, không cần vì tiểu tiết mà náo loạn với vợ Minh Doãn.
Lý Minh Tắc nhìn qua sắc mặt đại bá phụ, nhìn lại đệ muội như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng bình chân như vại, liền đi tới ghế thứ hai bên trái ngồi xuống. Đại ca cũng ngồi, Minh Châu tự nhiên cũng sẽ không đứng, ngồi xuống vị trí cách Lâm Lan một ghế, ánh mắt vẫn cụp lại, không chạm mặt Lâm Lan. Mặt Lý Kính Nghĩa càng thêm đen, Du Thị nháy mắt với lão, ý bảo lão bình tĩnh chớ nóng.
Chỉ chốc lát sau, Lý Kính Nhân được hai nhi tử đỡ hai bên đi vào, Lý Kính Nhân tùy ý đại ca cùng đại tẩu bắt đầu chuyện, Lâm Lan đứng dậy hành lễ.
"Ngồi cả đi!" Giọng Lý Kính Nhân khàn khàn, hẳn là đã khóc rất nhiều.
Trong lòng Lý Kính Nghĩa không vui, làm sao tam đệ lại khách khí với bọn họ như vậy? Sau đó Chúc mama cùng Thúy Chi, Xuân Hạnh cũng tới, Lâm Lan để cho Chúc mama ngồi, Chúc mama không dám ngồi, bà là nô tài, một phòng này đều là chủ tử, chẳng phải là rối loạn quy củ.
Lý Kính Nhân nói: "Chúc mama, bà hầu hạ lão thái thái nhiều năm, coi như công thần với Lý gia chúng ta, ngồi cũng không sao."
Chúc mama lúc này mới chịu ngồi xuống, Thúy Chi cùng Xuân Hạnh đứng ở sau lưng bà. Ánh mắt uy nghiêm của Lý Kính Nghĩa quét một vòng, chậm rãi nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu!"
Lý Kính Nhân không đúng lúc ho khan vài tiếng, Lý Kính Nghĩa nhẫn nại nhìn tam đệ một cái. Lý Kính Nhân cúi thấp đầu, hắn bị ho lao, ho khan này bản thân không thể khống chế.
"Đã qua bảy ngày của lão thái thái, ta nghĩ đợi qua ba tuần, sẽ phù linh hồi hương, lần trước, ta đã thương nghị cùng Minh Tắc và vợ Minh Doãn, chúng ta phải tổ chức chôn cất hoành tráng cho lão thái thái, hiện tại chúng ta sẽ bàn phí dụng cần thiết để mai táng." Lý Kính Nghĩa nói.
Lâm Lan đã sáng tỏ sách lược đại bá phụ, trước nói phí mai táng, sau đó lại đưa ra chuyện di sản, liền kiên nhẫn nghe.
Lý Kính Nhân ho hai tiếng nói: "Cái này nên làm, đại ca có ý kiến gì thì nói rõ, chỉ cần là tốt cho lão thái thái, ta đều đáp ứng."
Lý Kính Nghĩa lúc này mới thống khoái chút ít, tam đệ phối hợp rất tốt. Hôm nay lúc Lý Minh Tắc tới đây, Nhược Nghiên liên tục phân phó, hết thảy theo như ý tứ đệ muội làm việc, cho nên, hắn không dễ dàng mở miệng.
Lý Kính Nghĩa thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị lúc trước, mâu quang buồn bã, đầy tràn sầu não: "Nhị đệ luôn là hi vọng để dựa vào của Lý gia chúng ta, Lý gia chúng ta không ai không vì nhị đệ mà được danh giá, ở quê người ta cũng tự hào vì nhị đệ, không nghĩ tới, nhị đệ thành ra như vậy, nhị đệ bên ngoài làm việc như thế nào, ta đã nói, ta không sợ liên lụy, nhưng là... nhị đệ khiến lão thái thái bệnh không dậy nổi, buông tay nhân gian, thật sự là đau lòng..." Vừa nói, Lý Kính Nghĩa trừng mắt, nặn ra hai giọt lệ.
"Đại ca, nhị ca cũng không muốn như vậy, nói đến nói đi, đều là do tạo hóa trêu ngươi." Lý Kính Nhân nhớ tới lão thái thái, cũng là bi thương.
Lâm Lan oán thầm: Tận sức trình diễn như vậy, còn không phải là muốn nàng cho nhiều thêm ít tiền.
"Lão thái thái ở nhà thân thể khỏe mạnh, thầy tướng số đều nói lão thái thái có thể sống đến tám mươi tám tuổi, chưa từng nghĩ, đến kinh thành mới mấy ngày đã bị tức thành ra bệnh nặng..." Du Thị thổn thức không dứt.
"Có thể thấy được thầy tướng số này là một tên lường gạt." Minh Châu nhẹ giọng nói thầm.
Du Thị vểnh tai nghe thấy được, lại thêm nức nở: "Ai nói thầy mù Chu là một tên lường gạt? Người ta ăn ngay nói thật, một quẻ hai lượng bạc đấy!"
May Du Thị không nói ra một quẻ tới ngàn vàng, bằng không Lâm Lan nhất định cười vỡ bụng. Hai vợ chồng này muốn tiền đến điên rồi sao? Ngay cả thầy bói mù cũng đem đi ra. Kể từ sau khi gặp biến cố, Minh Châu trở nên trầm mặc ít nói, cơ hồ chân không bước ra khỏi nhà, nhưng tính tình vẫn rất dễ kích động, từ đại ca biết được ý định của đại bá phụ, cô ta rất tự nhiên sinh ra căm thù với lão, tựa như ban đầu đối với Lâm Lan, cô ta cho là Lâm Lan cùng nhị ca trở về Lý gia là có rắp tâm khác, liền mưu đồ gây khó dễ cho bọn họ, mặc dù hiện tại cô ta đã ý thức được bản thân sai lầm rồi. Nhưng là, lần này, cô ta xác định mình sẽ không lầm, đại bá phụ tới cửa hạch bạc, tranh giành di sản bà nội, sai nhất định là đại bá phụ, cho nên, cô ta liền không nhịn được nói ra khỏi miệng lời châm chọc.
"Nếu thầy mù Chu tính toán đúng, trước khi bà nội lên kinh thành, đại bá mẫu nên thay bà nội đi hỏi thầy mù Chu xem chuyến đi này là phúc họa hung cát mới phải."
Lâm Lan thầm than: Tính tình Minh Châu thật dễ kích động, làm sao đã xông lên rồi!
Lý Minh Tắc nhịn không được trợn mắt nhìn Minh Châu một cái, sớm đã phân phó con bé, không được mở miệng bừa bãi, sao lại không nghe lời thế này?
Du Thị tức xanh mặt, hôm nay vốn là muốn tìm Minh Châu phiền toái, lúc này Minh Châu lại đụng vào mình, bà ta cũng không khách khí, trầm mặt nói: "Minh Châu, ngươi tạm thời ở chỗ này giữ miệng lưỡi mình lại, mối nợ với ngươi, ta còn chưa tính toán đâu!"
Minh Châu bị đại ca trừng, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ngừng miệng, đại bá mẫu nói gì, cô ta làm như gió bên tai. Biến cố của Minh Châu, Du Thị không biết, nhưng Du Thị biết tính tình Minh Châu, là một quả pháo, chỉ một chút mồi là bùng nổ, vốn tưởng rằng Minh Châu sẽ nhảy dựng lên cãi cọ, không nghĩ tới Minh Châu một chút phản ứng cũng không có.
Lời Lý Kính Nghĩa còn chưa nói hết, bị Du Thị làm lộn xộn, suy nghĩ có chút loạn, không khỏi trừng mắt một cái, không quấy rối không được sao? Đã nói từ từ làm từng bước.
Tác giả :
Tử Y 281