Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 186: Diệp Hinh Nhi xuất giá
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn về đến nhà thì trò hề đã chuẩn bị kết thúc.
Trong phòng bếp, Cẩm Tú ầm ầm ĩ ĩ kể lại chuyện ở Chuế Gấm hiên, cô nàng không khỏi tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân hôm nay về muộn, không xem được trò hay này."
Đang say sưa kể, Quế tẩu xem thường nói: "Loại chuyện vớ vẩn này ai thèm nhìn, nếu nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân ở nhà, khoanh tay đứng nhìn thì người ta bảo là chỉ lo xem náo nhiệt, bụng dạ khó lường, mà đi van xin giúp ư? Có xứng đáng để nhị thiếu gia, nhị phu nhân mở miệng không? Chi bằng là không có mặt ở nhà."
Như Ý nói: "Quế tẩu nói không sai, lão gia cùng phu nhân cãi vã, nhị thiếu gia khẳng định còn phải khích lệ thêm, sao có thể giống đại thiếu gia uất ức ôm chân lão gia. Không đáng."
Cẩm Tú nghĩ nghĩ, nói: "Nói vậy cũng đúng, đại thiếu gia lúc ấy thật là thảm, bị lão gia đạp cho một cước bay ra ngoài, lại lồm cồm bò dậy tiếp tục van xin, chậc chậc, chúng ta nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía."
Vân Anh tò mò hỏi: "Biểu tiểu thư thật sự kêu phu nhân là... mẹ?"
Cẩm Tú mở to hai mắt: "Thật chứ sao, nhiều người cùng nghe thấy, có điều Khương mama nhanh chóng dàn xếp, nhưng, ta nghe cảm thấy rất kỳ quái."
Vân Anh mang cái ghế con tới ngồi cạnh Cẩm Tú: "Có gì mà lạ?"
Cẩm Tú nhìn xà nhà, nói: "Nói thế nào nhỉ, cảm thấy lúc ấy lời nói của Khương mama không được tự nhiên."
Chu mama đi tới, trầm giọng dạy dỗ: "Mọi người rảnh rỗi ở đây hàn huyên nhỉ, bình thường ta dặn mọi người thế nào? Hạn chế nghị luận việc trong phủ, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Vân Anh cùng Cẩm Tú rụt đầu, vội vàng cúi đầu chuẩn bị thức ăn. Như Ý nói: "Ta đi xem nhị thiếu gia đã về chưa."
Chu mama gọi nàng lại: "Đợi một chút, bảo Cẩm Tú đi đi, hôm nay cô đổi cho Cẩm Tú."
Mọi người không nhịn được cười, Chu mama vờ nghiêm mặt nói: "Cười cái gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân phải biết rõ, nơi này chỉ có Cẩm Tú rõ ràng nhất, chẳng lẽ lại để cho các cô đi?"
Cẩm Tú hớn hở lĩnh mệnh: "Như Ý tỷ, còn dư lại mấy việc nhờ tỷ nha."
Minh Châu bị đánh vài gậy, mấy ngày không thể xuống đất, chuyện về với ông bà tạm thời để qua một bên. Hàn Thị nghĩ ngợi xem nên giải thích chuyện Sơn Tây như thế nào với lão gia, không thể quá cương, mấy lần muốn tìm cơ hội giải quyết mâu thuẫn vợ chồng, nhưng lão gia ngày càng xa cách mụ, cơm tối xong không phải đi thư phòng thì là đi hai vị di nương kia, Hàn Thị định ra quy củ thê thiếp thay phiên hầu hạ nhưng bị bỏ mặc, không để ý gì tới mụ luôn.
Gửi mấy lần thiệp sang bên Hoàng phu nhân, khi thì Hoàng phu nhân cáo ốm, về sau thì nói đi nghỉ ngơi ở nông trang, tránh không gặp. Hàn Thị sai Tôn tiên sinh đi hỏi thăm tin tức Ninh vương, lại nghe nói Ninh vương rời kinh rồi, cũng không biết đi đâu. Đủ loại dấu hiệu liên quan tới nhau, Hàn Thị tin tưởng, chuyện mỏ thực sự nghiêm trọng, trong lúc này lại lo thêm họa ngoại xâm, Hàn Thị như kiến bò chảo nóng, tâm tình luôn hốt hoảng, qua mấy ngày, sắc mặt xám xịt. Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn vẫn như thường, nên vào triều thì vào triều, nên đi tiệm thuốc thì đi tiệm thuốc, làm như không biết gì cả.
Đảo mắt đã tới tháng năm, đám cưới Diệp Hinh Nhi đã tới. Lễ vật Lâm Lan đã sớm để cho Chu mama chuẩn bị hoàn hảo, vì thể diện cho cậu cả mợ cả, Lâm Lan dồn rất nhiều thành ý và tiền nong vào phần lễ vật này. Cậu hai vì làm ăn bận rộn không đi được, để mợ hai mang theo Diệp Kha Nhi từ Phong An lên tham dự hôn lễ. Lâm Lan đã lâu không gặp mợ hai Thích Thị, khi Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn giả hôn, nàng không coi đám người Thích Thị như thân thích, chỉ cảm thấy Thích Thị tính tình phóng khoáng, hào sảng, đối với người mợ này có mấy phần hảo cảm, hiện tại giả mà thành thật, giờ chính thức là thê tử Minh Doãn, cảm giác lúc này không giống khi trước, nhìn thấy Thích Thị thì phá lệ thân thiết.
Thích Thị lôi kéo tay Lâm Lan nhìn xung quanh, ríu rít nói: "Vẫn nói thủy thổ Giang Nam dưỡng nhân, ta xem vợ cháu trai đến kinh thành hơn nửa năm, càng lúc càng mặn mà thêm ra." Lâm Lan cười nói: "Cháu lại thấy mợ hai càng ngày càng trẻ ra, có thể thấy được cậu hai làm ăn rất phát đạt."
Thích Thị khẽ gắt: "Ta quản chuyện làm ăn của cậu cháu làm gì, đây là chuyện của đàn ông trong nhà, ta muốn ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, vô tâm vô phế, vì vậy mà thân thể béo mập."
"Ta mong được như đệ muội mà không được, ở đây công việc bận rộn, hận không thể ba đầu sáu tay." Mợ cả Vương Thị nói.
Thích Thị che miệng trêu ghẹo: "Đại tẩu đừng tố khổ nữa, vẫn nói người tài giỏi phải làm nhiều việc, ai kêu tẩu tài giỏi chứ?"
"Phi phi phi, em nói thẳng là ta mệnh khổ đi." Vương Thị cười ha ha mà nói.
Ba người rôm rả một hồi, Dung Thị đi tới, dịu dàng cười nói: "Mẹ, muội muội đã chuẩn bị xong, kiệu hoa Nguyễn gia cũng đã tới."
Thích Thị vui vẻ nói: "Mau đi xem cô dâu chút." Lâm Lan do dự nhìn mợ cả, nàng đi, Diệp Hinh Nhi liệu có mất hứng?"
Mợ cả hiểu ý, cười nói: "Cùng nhau đi nào."
Tú Lâu, Diệp Kha Nhi một thân xiêm y đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, thế nhưng vẻ mặt lại thẫn thờ nhìn đường tỷ, ủy khuất thay cô ta: "Hinh Nhi tỷ tỷ, đây chính là số mệnh con gái chúng ta sao? Người mình thích không thể gả, lại phải theo một người mà trong lòng không hề có người đó..."
Nha hoàn Ngũ Nhi vội nhỏ giọng nhắc nhở: "Kha Nhi tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của đại tiểu thư."
Ngũ Nhi nén oán trách, lão gia cùng phu nhân vất vả dập mọi hi vọng của đại tiểu thư, hơn nửa năm rồi, vất vả lắm đại tiểu thư mới không làm loạn nữa, hiện tại kiệu hoa nhà người ta tới cửa rồi, sao lại nói những lời không nên vào lúc này? Diệp Kha Nhi biết điều im miệng.
Diệp Hinh Nhi vẫn bình thản nhìn mình trong gương. Đúng vậy, đây chính là mệnh của cô ta, cô ta từng chống lại, nhưng thế gian, đáng sợ nhất là hai chữ "nhận mệnh" này, mà cô ta, phải nhận mệnh.
"Cô dâu ở đâu rồi..." Dưới lầu truyền đến tiếng cười sang sảng của Thích Thị, Diệp Kha Nhi vui vẻ nói: "Mẹ muội tới..."
Tiếng bước chân dồn dập, đám người lên Tú Lâu. Vương Thị biết tính tình nữ nhi mình, mấy tháng nay, bà hết lời khuyên nhủ, nói đạo lý, nhưng Hinh Nhi... Mặc dù là vì lão gia uy hiếp gả đi, Hinh Nhi phải nhận mệnh, nhưng là, Hinh Nhi không cam lòng gả đi, chỉ sợ không vui vẻ với vị hôn phu, trong lòng Vương Thị rất lo lắng, vừa nhìn thấy nữ nhi ngồi trước bàn trang điểm, nụ cười Vương Thị biến thành khổ sở.
Thích Thị không biết trong đó có duyên cớ, chỉ lôi kéo Hinh Nhi khen ngợi. "Chậc chậc, nhìn cháu đi, ai cưới được cháu thật là có phúc..."
Ánh mắt Diệp Hinh Nhi hơi đổi, nhìn thấy Dung Thị đứng cùng một chỗ với Lâm Lan, ánh mắt hơi lãnh đạm. Lâm Lan hướng cô ta khẽ mỉm cười, hồi lâu không gặp, Diệp Hinh Nhi gầy đi không ít.
Diệp Kha Nhi liếc Lâm Lan một cái, cái người đáng ghét này tới đây làm chi? Chẳng lẽ làm hại đường tỷ còn chưa đủ sao? Tới khoe khoang thắng lợi của mình sao? Nụ cười Lâm Lan không đổi, oán thầm: Diệp Kha Nhi lại nghĩ ra chuyện gì đây? Thật là. Diệp Hinh Nhi thu ánh nhìn lại, nhìn hỉ khăn đỏ thẫm, phía ngoài pháo động vang trời, tiếng kèn vui nhộn, nhưng tâm tình cô ta thì thật thảm đạm, Diệp Hinh Nhi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Mẹ, đến giờ lành rồi sao?"
Vương Thị vội nói: "Đến rồi đến rồi, kiệu hoa đã tới cửa."
Diệp Hinh Nhi vươn cánh tay trắng muốt ra, nhặt hỉ khăn lên, một hỉ nương vội đi qua, cười hì hì nói: "Tiểu thư, để lão thân thay cô đội lên."
Hỉ nương đỡ Diệp Hinh Nhi xuống lầu, thời điểm đi qua Lâm Lan, Diệp Hinh Nhi dừng bước, dùng âm thanh lạnh lùng nhất nói: "Ta dù gả đi, cũng sẽ khiến cô không được sống tử tế."
Dung Thị ở gần, nghe rõ ràng, mặt không khỏi biến sắc, lo lắng nhìn Lâm Lan. Lâm Lan nhẹ mỉm cười: "Biểu ca cô để ta thay chàng chúc biểu muội cùng biểu muội phu trăm năm hạnh phúc, dĩ nhiên, đây cũng là tâm nguyện của ta."
Nàng không sợ Diệp Hinh Nhi uy hiếp, đã gả đi rồi, trừ phi Diệp Hinh Nhi không để ý mặt mũi Diệp gia, thể diện nhà chồng, nếu cô ta thật sự làm ra chuyện khác người, không cần nàng động thủ, Diệp gia cùng Nguyễn gia sẽ xử lý Diệp Hinh Nhi trước tiên. Nàng cũng sẽ không đau lòng vì Diệp Hinh Nhi, thứ nhất là vì danh dự của mình, thứ hai là bảo vệ hôn nhân cùng tình yêu của mình, danh chính ngôn thuận, không có gì sai.
Bản thân tình yêu không có tội, nhưng sai lầm là yêu không đúng người, yêu tới độ thiên hôn địa ám, biển cạn đá mòn khiến cho người khác thêm phiền não, làm cho mình thống khổ, không có ích lợi gì... Thì đấy chính là có tội.
Dung Thị sợ Diệp Hinh Nhi làm loạn, hôm nay nhiều khách khứa như vậy, không hay ho gì, vội phân phó hỉ nương: "Mau đỡ tiểu thư lên kiệu hoa, đừng để trễ giờ lành."
Diệp Hinh Nhi rốt cục xuất giá, uống xong rượu mừng, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn ngồi xe ngựa hồi phủ.
Lâm Lan đặc biệt thoải mái, Lý Minh Doãn thấy mặt nàng ửng đỏ, rạng rỡ như hoa, không khỏi cười hỏi: "Hôm nay nàng rất cao hứng?"
Lâm Lan liếc xéo của hắn, cười nói: "Chẳng lẽ chàng không vui?"
Lý Minh Doãn cầm tay nàng, lồng mười ngón tay vào nhau, ôn nhu nói: "Biểu muội rốt cục có nơi hạnh phúc, ta dĩ nhiên vui vẻ."
"Làm sao chàng biết Nguyễn gia là nơi tốt đẹp của biểu muội?" Lâm Lan cười hỏi.
Lý Minh Doãn ngửa đầu nhìn mui xe, ung dung nói: "Nguyễn công tử, ta từng hỏi thăm qua, là một nam tử không tệ, nếu biểu muội có thể bỏ được thói bướng bỉnh, cùng hắn vui vẻ mà sống..."
"Nhưng nếu biểu muội vĩnh viễn không thay đổi?"
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan một cái: "Người sở dĩ thống khổ, thường là vì theo đuổi những thứ không nên theo đuổi, chấp nhất không buông, hạnh phúc đang ở trong tay mình, tự mình phải chọn, không ai giúp được biểu muội."
Lâm Lan cúi đầu cười một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn: "Được rồi! Nghe chàng nói như thế, ta không còn cảm giác được chút hả hê rồi."
Lý Minh Doãn cười khẽ một tiếng: "Nàng cảm thấy đau lòng?"
Lâm Lan thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy, trong một giây lát, ta cảm thấy được cô ấy thật đáng thương, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, nếu như cô ấy thích những vật khác, ta sẽ không ngần ngại nhường cho cô ấy, duy chỉ có tình yêu, ta không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào."
Lý Minh Doãn sủng nịch xoa đầu nàng, nói: "Nàng không cần nhân cơ hội giáo dục ta, trong lòng ta chỉ có duy nhất mình nàng."
Lâm Lan tựa vào ngực hắn, giọng nói mềm mại mang theo một tia ngang ngược: "Ta đối với chàng như lá hương bồ (dùng để đan lát), vĩnh viễn quấn lấy chàng."
Lý Minh Doãn cười nhìn nàng, giọng nói mang theo một tia tà mị: "Vi phu thật vinh hạnh."
Trong phòng bếp, Cẩm Tú ầm ầm ĩ ĩ kể lại chuyện ở Chuế Gấm hiên, cô nàng không khỏi tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân hôm nay về muộn, không xem được trò hay này."
Đang say sưa kể, Quế tẩu xem thường nói: "Loại chuyện vớ vẩn này ai thèm nhìn, nếu nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân ở nhà, khoanh tay đứng nhìn thì người ta bảo là chỉ lo xem náo nhiệt, bụng dạ khó lường, mà đi van xin giúp ư? Có xứng đáng để nhị thiếu gia, nhị phu nhân mở miệng không? Chi bằng là không có mặt ở nhà."
Như Ý nói: "Quế tẩu nói không sai, lão gia cùng phu nhân cãi vã, nhị thiếu gia khẳng định còn phải khích lệ thêm, sao có thể giống đại thiếu gia uất ức ôm chân lão gia. Không đáng."
Cẩm Tú nghĩ nghĩ, nói: "Nói vậy cũng đúng, đại thiếu gia lúc ấy thật là thảm, bị lão gia đạp cho một cước bay ra ngoài, lại lồm cồm bò dậy tiếp tục van xin, chậc chậc, chúng ta nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía."
Vân Anh tò mò hỏi: "Biểu tiểu thư thật sự kêu phu nhân là... mẹ?"
Cẩm Tú mở to hai mắt: "Thật chứ sao, nhiều người cùng nghe thấy, có điều Khương mama nhanh chóng dàn xếp, nhưng, ta nghe cảm thấy rất kỳ quái."
Vân Anh mang cái ghế con tới ngồi cạnh Cẩm Tú: "Có gì mà lạ?"
Cẩm Tú nhìn xà nhà, nói: "Nói thế nào nhỉ, cảm thấy lúc ấy lời nói của Khương mama không được tự nhiên."
Chu mama đi tới, trầm giọng dạy dỗ: "Mọi người rảnh rỗi ở đây hàn huyên nhỉ, bình thường ta dặn mọi người thế nào? Hạn chế nghị luận việc trong phủ, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Vân Anh cùng Cẩm Tú rụt đầu, vội vàng cúi đầu chuẩn bị thức ăn. Như Ý nói: "Ta đi xem nhị thiếu gia đã về chưa."
Chu mama gọi nàng lại: "Đợi một chút, bảo Cẩm Tú đi đi, hôm nay cô đổi cho Cẩm Tú."
Mọi người không nhịn được cười, Chu mama vờ nghiêm mặt nói: "Cười cái gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân phải biết rõ, nơi này chỉ có Cẩm Tú rõ ràng nhất, chẳng lẽ lại để cho các cô đi?"
Cẩm Tú hớn hở lĩnh mệnh: "Như Ý tỷ, còn dư lại mấy việc nhờ tỷ nha."
Minh Châu bị đánh vài gậy, mấy ngày không thể xuống đất, chuyện về với ông bà tạm thời để qua một bên. Hàn Thị nghĩ ngợi xem nên giải thích chuyện Sơn Tây như thế nào với lão gia, không thể quá cương, mấy lần muốn tìm cơ hội giải quyết mâu thuẫn vợ chồng, nhưng lão gia ngày càng xa cách mụ, cơm tối xong không phải đi thư phòng thì là đi hai vị di nương kia, Hàn Thị định ra quy củ thê thiếp thay phiên hầu hạ nhưng bị bỏ mặc, không để ý gì tới mụ luôn.
Gửi mấy lần thiệp sang bên Hoàng phu nhân, khi thì Hoàng phu nhân cáo ốm, về sau thì nói đi nghỉ ngơi ở nông trang, tránh không gặp. Hàn Thị sai Tôn tiên sinh đi hỏi thăm tin tức Ninh vương, lại nghe nói Ninh vương rời kinh rồi, cũng không biết đi đâu. Đủ loại dấu hiệu liên quan tới nhau, Hàn Thị tin tưởng, chuyện mỏ thực sự nghiêm trọng, trong lúc này lại lo thêm họa ngoại xâm, Hàn Thị như kiến bò chảo nóng, tâm tình luôn hốt hoảng, qua mấy ngày, sắc mặt xám xịt. Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn vẫn như thường, nên vào triều thì vào triều, nên đi tiệm thuốc thì đi tiệm thuốc, làm như không biết gì cả.
Đảo mắt đã tới tháng năm, đám cưới Diệp Hinh Nhi đã tới. Lễ vật Lâm Lan đã sớm để cho Chu mama chuẩn bị hoàn hảo, vì thể diện cho cậu cả mợ cả, Lâm Lan dồn rất nhiều thành ý và tiền nong vào phần lễ vật này. Cậu hai vì làm ăn bận rộn không đi được, để mợ hai mang theo Diệp Kha Nhi từ Phong An lên tham dự hôn lễ. Lâm Lan đã lâu không gặp mợ hai Thích Thị, khi Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn giả hôn, nàng không coi đám người Thích Thị như thân thích, chỉ cảm thấy Thích Thị tính tình phóng khoáng, hào sảng, đối với người mợ này có mấy phần hảo cảm, hiện tại giả mà thành thật, giờ chính thức là thê tử Minh Doãn, cảm giác lúc này không giống khi trước, nhìn thấy Thích Thị thì phá lệ thân thiết.
Thích Thị lôi kéo tay Lâm Lan nhìn xung quanh, ríu rít nói: "Vẫn nói thủy thổ Giang Nam dưỡng nhân, ta xem vợ cháu trai đến kinh thành hơn nửa năm, càng lúc càng mặn mà thêm ra." Lâm Lan cười nói: "Cháu lại thấy mợ hai càng ngày càng trẻ ra, có thể thấy được cậu hai làm ăn rất phát đạt."
Thích Thị khẽ gắt: "Ta quản chuyện làm ăn của cậu cháu làm gì, đây là chuyện của đàn ông trong nhà, ta muốn ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, vô tâm vô phế, vì vậy mà thân thể béo mập."
"Ta mong được như đệ muội mà không được, ở đây công việc bận rộn, hận không thể ba đầu sáu tay." Mợ cả Vương Thị nói.
Thích Thị che miệng trêu ghẹo: "Đại tẩu đừng tố khổ nữa, vẫn nói người tài giỏi phải làm nhiều việc, ai kêu tẩu tài giỏi chứ?"
"Phi phi phi, em nói thẳng là ta mệnh khổ đi." Vương Thị cười ha ha mà nói.
Ba người rôm rả một hồi, Dung Thị đi tới, dịu dàng cười nói: "Mẹ, muội muội đã chuẩn bị xong, kiệu hoa Nguyễn gia cũng đã tới."
Thích Thị vui vẻ nói: "Mau đi xem cô dâu chút." Lâm Lan do dự nhìn mợ cả, nàng đi, Diệp Hinh Nhi liệu có mất hứng?"
Mợ cả hiểu ý, cười nói: "Cùng nhau đi nào."
Tú Lâu, Diệp Kha Nhi một thân xiêm y đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, thế nhưng vẻ mặt lại thẫn thờ nhìn đường tỷ, ủy khuất thay cô ta: "Hinh Nhi tỷ tỷ, đây chính là số mệnh con gái chúng ta sao? Người mình thích không thể gả, lại phải theo một người mà trong lòng không hề có người đó..."
Nha hoàn Ngũ Nhi vội nhỏ giọng nhắc nhở: "Kha Nhi tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của đại tiểu thư."
Ngũ Nhi nén oán trách, lão gia cùng phu nhân vất vả dập mọi hi vọng của đại tiểu thư, hơn nửa năm rồi, vất vả lắm đại tiểu thư mới không làm loạn nữa, hiện tại kiệu hoa nhà người ta tới cửa rồi, sao lại nói những lời không nên vào lúc này? Diệp Kha Nhi biết điều im miệng.
Diệp Hinh Nhi vẫn bình thản nhìn mình trong gương. Đúng vậy, đây chính là mệnh của cô ta, cô ta từng chống lại, nhưng thế gian, đáng sợ nhất là hai chữ "nhận mệnh" này, mà cô ta, phải nhận mệnh.
"Cô dâu ở đâu rồi..." Dưới lầu truyền đến tiếng cười sang sảng của Thích Thị, Diệp Kha Nhi vui vẻ nói: "Mẹ muội tới..."
Tiếng bước chân dồn dập, đám người lên Tú Lâu. Vương Thị biết tính tình nữ nhi mình, mấy tháng nay, bà hết lời khuyên nhủ, nói đạo lý, nhưng Hinh Nhi... Mặc dù là vì lão gia uy hiếp gả đi, Hinh Nhi phải nhận mệnh, nhưng là, Hinh Nhi không cam lòng gả đi, chỉ sợ không vui vẻ với vị hôn phu, trong lòng Vương Thị rất lo lắng, vừa nhìn thấy nữ nhi ngồi trước bàn trang điểm, nụ cười Vương Thị biến thành khổ sở.
Thích Thị không biết trong đó có duyên cớ, chỉ lôi kéo Hinh Nhi khen ngợi. "Chậc chậc, nhìn cháu đi, ai cưới được cháu thật là có phúc..."
Ánh mắt Diệp Hinh Nhi hơi đổi, nhìn thấy Dung Thị đứng cùng một chỗ với Lâm Lan, ánh mắt hơi lãnh đạm. Lâm Lan hướng cô ta khẽ mỉm cười, hồi lâu không gặp, Diệp Hinh Nhi gầy đi không ít.
Diệp Kha Nhi liếc Lâm Lan một cái, cái người đáng ghét này tới đây làm chi? Chẳng lẽ làm hại đường tỷ còn chưa đủ sao? Tới khoe khoang thắng lợi của mình sao? Nụ cười Lâm Lan không đổi, oán thầm: Diệp Kha Nhi lại nghĩ ra chuyện gì đây? Thật là. Diệp Hinh Nhi thu ánh nhìn lại, nhìn hỉ khăn đỏ thẫm, phía ngoài pháo động vang trời, tiếng kèn vui nhộn, nhưng tâm tình cô ta thì thật thảm đạm, Diệp Hinh Nhi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Mẹ, đến giờ lành rồi sao?"
Vương Thị vội nói: "Đến rồi đến rồi, kiệu hoa đã tới cửa."
Diệp Hinh Nhi vươn cánh tay trắng muốt ra, nhặt hỉ khăn lên, một hỉ nương vội đi qua, cười hì hì nói: "Tiểu thư, để lão thân thay cô đội lên."
Hỉ nương đỡ Diệp Hinh Nhi xuống lầu, thời điểm đi qua Lâm Lan, Diệp Hinh Nhi dừng bước, dùng âm thanh lạnh lùng nhất nói: "Ta dù gả đi, cũng sẽ khiến cô không được sống tử tế."
Dung Thị ở gần, nghe rõ ràng, mặt không khỏi biến sắc, lo lắng nhìn Lâm Lan. Lâm Lan nhẹ mỉm cười: "Biểu ca cô để ta thay chàng chúc biểu muội cùng biểu muội phu trăm năm hạnh phúc, dĩ nhiên, đây cũng là tâm nguyện của ta."
Nàng không sợ Diệp Hinh Nhi uy hiếp, đã gả đi rồi, trừ phi Diệp Hinh Nhi không để ý mặt mũi Diệp gia, thể diện nhà chồng, nếu cô ta thật sự làm ra chuyện khác người, không cần nàng động thủ, Diệp gia cùng Nguyễn gia sẽ xử lý Diệp Hinh Nhi trước tiên. Nàng cũng sẽ không đau lòng vì Diệp Hinh Nhi, thứ nhất là vì danh dự của mình, thứ hai là bảo vệ hôn nhân cùng tình yêu của mình, danh chính ngôn thuận, không có gì sai.
Bản thân tình yêu không có tội, nhưng sai lầm là yêu không đúng người, yêu tới độ thiên hôn địa ám, biển cạn đá mòn khiến cho người khác thêm phiền não, làm cho mình thống khổ, không có ích lợi gì... Thì đấy chính là có tội.
Dung Thị sợ Diệp Hinh Nhi làm loạn, hôm nay nhiều khách khứa như vậy, không hay ho gì, vội phân phó hỉ nương: "Mau đỡ tiểu thư lên kiệu hoa, đừng để trễ giờ lành."
Diệp Hinh Nhi rốt cục xuất giá, uống xong rượu mừng, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn ngồi xe ngựa hồi phủ.
Lâm Lan đặc biệt thoải mái, Lý Minh Doãn thấy mặt nàng ửng đỏ, rạng rỡ như hoa, không khỏi cười hỏi: "Hôm nay nàng rất cao hứng?"
Lâm Lan liếc xéo của hắn, cười nói: "Chẳng lẽ chàng không vui?"
Lý Minh Doãn cầm tay nàng, lồng mười ngón tay vào nhau, ôn nhu nói: "Biểu muội rốt cục có nơi hạnh phúc, ta dĩ nhiên vui vẻ."
"Làm sao chàng biết Nguyễn gia là nơi tốt đẹp của biểu muội?" Lâm Lan cười hỏi.
Lý Minh Doãn ngửa đầu nhìn mui xe, ung dung nói: "Nguyễn công tử, ta từng hỏi thăm qua, là một nam tử không tệ, nếu biểu muội có thể bỏ được thói bướng bỉnh, cùng hắn vui vẻ mà sống..."
"Nhưng nếu biểu muội vĩnh viễn không thay đổi?"
Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan một cái: "Người sở dĩ thống khổ, thường là vì theo đuổi những thứ không nên theo đuổi, chấp nhất không buông, hạnh phúc đang ở trong tay mình, tự mình phải chọn, không ai giúp được biểu muội."
Lâm Lan cúi đầu cười một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn: "Được rồi! Nghe chàng nói như thế, ta không còn cảm giác được chút hả hê rồi."
Lý Minh Doãn cười khẽ một tiếng: "Nàng cảm thấy đau lòng?"
Lâm Lan thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy, trong một giây lát, ta cảm thấy được cô ấy thật đáng thương, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, nếu như cô ấy thích những vật khác, ta sẽ không ngần ngại nhường cho cô ấy, duy chỉ có tình yêu, ta không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào."
Lý Minh Doãn sủng nịch xoa đầu nàng, nói: "Nàng không cần nhân cơ hội giáo dục ta, trong lòng ta chỉ có duy nhất mình nàng."
Lâm Lan tựa vào ngực hắn, giọng nói mềm mại mang theo một tia ngang ngược: "Ta đối với chàng như lá hương bồ (dùng để đan lát), vĩnh viễn quấn lấy chàng."
Lý Minh Doãn cười nhìn nàng, giọng nói mang theo một tia tà mị: "Vi phu thật vinh hạnh."
Tác giả :
Tử Y 281