Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây
Chương 45
Hoàng cung
“khởi bẩm hoàng thượng, nhị vương phi cầu kiến” – tiếng the thé của tiểu công công vang lên
“không gặp” – Lãnh Hàn lạnh giọng nói. Lãnh Hàn nhìn tới Nhan Nhược Bình sẽ khiến y nhớ tới mối nhục trong buổi đại lễ hoàng gia, lại khiến y không thể quên được nỗi nhục nhã mà dân chúng kháo nhau dạo hổm rày.
“bẩm nhị vương phi, hoàng thượng long thể bất an, người không thể gặp” – tiểu thái giám cúi đầu hạ giọng báo lại. Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn hắn rồi phất tay áo bỏ đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tướng quân phủ, khuê phòng Thượng Quan Bảo Hiền
Nhan Nhược Bình không biết đi đâu đành tìm đến tướng quân phủ thăm hỏi sức khoẻ Thượng Quan Bảo Hiền, nàng lo sợ khi Thượng Quan Bảo Hiền biết tin này sẽ suy sụp mất. Cảnh tượng trước mắt Nhan Nhược Bình là một thanh y thiếu nữ khuôn mặt thản nhiên, đang ngồi cắt tỉa một chậu hoa. Vừa thấy Nhan Nhược Bình, Thượng Quan Bảo Hiền liền nở nhẹ một nụ cười có đôi phần yếu ớt và nói:
“vương phi”
“Bảo Hiền, ngươi thật khác nha” – Nhan Nhược Bình nhíu mày nói.
Thượng Quan Bảo Hiền buông cây kéo xuống, rót một tách trà mời Nhan Nhược Bình, thở nhẹ một cái, cười nhạt rồi nói:
“vương phi nghĩ là Bảo Hiền sẽ bị luỵ đau khổ nữa sao, sớm là đã biết không yêu thì há cớ gì lại níu kéo, kết quả đôi bên đều không hạnh phúc”
Nhan Nhược Bình mở to mắt, sẵng giọng nói: “tên Lãnh Cẩn yêu ngươi đó, ai dè hắn lại như rùa rụt cổ”
“vậy sao” – Thượng Quan Bảo Hiền nghĩ rằng Nhan Nhược Bình cố ý an ủi mình nên chỉ cười nhạt nói.
“là thật đó, ta cố ý sắp xếp cho ngươi thành thân, hi vọng hắn đứng ra phá hoại nhưng ai dè hắn lại………..” – Nhan Nhược Bình đang nói hăng say thì từ từ lí nhí rồi im bặt.
“lại không làm, Cẩn ca ca cưới Chiêu Dương công chúa” – Thượng Quan Bảo Hiền lại tiếp tục cười nhạt mà nói
“ngươi….không sao thiệt chớ, xin lỗi là do ta” – Nhan Nhược Bình nhướng nhướng mày nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Bảo Hiền
“đã biết như vậy, Bảo Hiền há tất chi cố chấp, dù không có vương phi, ngày sau Bảo Hiền cũng là phải thành thân mà thôi, Bảo Hiền đâu thể để phụ thân vì Bảo Hiền mà ngày đêm lo lắng, vậy cớ gì mà Bảo Hiền lại trách vương phi, đã là người vương phi chọn chắc chắn là tốt, Bảo Hiền là cam tâm tình nguyện” – Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng phân trần an ủi.
Thật là chuyện trớ trêu mà, kẻ đi an ủi laị biến thành kẻ bị an ủi còn kẻ bị an ủi là hoán thành kẻ đi an ủi. Nhan Nhược Bình sững sờ trước biểu hiện của Thượng Quan Bảo Hiền, nàng đành lắc đầu, thở dài, buông nhẹ một câu rồi rời đi:
“vậy ngươi nghỉ ngơi đi, cáo từ”
Trên đường trở về vương phủ, Nhan Nhược Bình lại có một cuộc đụng độ
“a kẹo hồ lô, phải ăn cho hả cơn giận” – Nhan Nhược Bình mắt sáng lên khi thấy ông lão bán kẹo hồ lô thường ngày mình vẫn hay mua. Theo đánh giá của Nhan Nhược Bình, kẹo hồ lô của ông lão ấy bán là ngon nhất Long Tụ thành.
“bán tất cho ta” – 2 thanh âm cùng vang lên
Nhan Nhược Bình phóng ánh mắt nảy lửa nhìn vào bóng dáng đang giành với mình. Thân ảnh kia cũng đáp trả bằng ánh mắt dao găm sắc bén không kém. Nhan Nhược Bình sẵng giọng quát:
“cút mau”
“ngươi mới cần phải cút” – bóng dáng kia hung hăng đáp lại
Ông lão thấy sự việc đang chuyển biến theo chiều hướng xấu thì thấp giọng khuyên can: “nhị vị cô nương, nơi đây không chỉ có lão bán kẹo hồ lô, bên kia còn rất nhiều”
“ta chỉ thích ăn kẹo của ông” – 2 thanh âm lại cùng vang lên
Ông lão đành tìm cách giảng hoà: “lão chỉ còn 10 cây, hay hai vị cô nương mỗi người 5 cây”
“không” – 2 thanh âm đồng cất cao, mặt áp sáp vào nhau, mặt trợn trừng như đang bắn ra đầy tia lửa điện.
Thân ảnh kia vênh mặt lên tiếng: “ngươi có biết ta là ai không?”
“hừ, mắc mớ gì ta phải biết” – Nhan Nhược Bình hừ một tiếng, lạnh giọng đáp lại
“ngươi….ta là Tư Đồ Chiêu Dương, công chúa Hàn Phong quốc, tam vương phi tương lai, biết chưa hả?” – bóng dáng ấy hung hăng vênh váo khoe ra thân thế của mình
“bà nội ngươi ta còn chẳng sợ huống chi oắt con nhà ngươi, kẻ cướp phu quân người khác” – Nhan Nhược Bình bĩu môi khinh bỉ
“cái gì cướp phu quân, ăn nói hàm hồ, xông lên đánh cho taaaaaaa” – Tư Đồ Chiêu Dương tức giận quát to lên. Lập tức một đám y nhân khoảng 7 người từ đâu xuất hiện bao quanh lấy Nhan Nhược Bình. Tư Đồ Chiêu Dương lại cao giọng quát lên:
“một tên lên”
“lên hết đi, sợ hả con điên kia” – Nhan Nhược Bình lè lưỡi chọc tức ả. Tư Đồ Chiêu Dương tức giận quát:
“xông cả lên, nhưng đừng giết ả ta, chỉ là đánh để trừng trị cho ả ta chút giáo huấn mà thôi, né cái mặt ả ra”
“dạ” – Lời vừa dứt đám y nhân đó đã xông lên đánh Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình tặc lưỡi mấy cái rồi tay vung ra chân giơ lên, không đầy một khắc đám y nhân đó bò lổm ngổm trên mặt đất, kẻ thì mắt bầm tím, má sưng to, tay què chân gãy, nằm rên rỉ. Nhan Nhược Bình tiến lại tát cho Tư Đồ Chiêu Dương một cái, quăng cho ả hai chữ: “ngu ngốc”, rồi cầm lấy 10 cây kẹo hồ lô phi thân bỏ đi trước cặp mắt sững sờ của ả cùng mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhị vương phủ, giờ Dậu một khắc
Nhan Nhược Bình bận rộn suốt gần một ngày, cuối cùng cũng được thư giãn bên bàn ăn.
“nương tử, ăn từ từ thôi” – Lãnh Thiên ôn nhu đút canh cho nàng
KHỤ!!! KHỤ!!!!. Nhan Nhược Bình vì quá tức giận, bực bội đành mượn đồ ăn mà trút hết cục tức trong người. Nào ngờ ăn gấp gáp quá thành ra bị sặc
“nương tử, ta đã bảo nàng ăn từ từ mà” – Lãnh Thiên xoa xoa lưng nàng, ánh mắt đầy lo lắng nói.
RẦM!!!!
Nhan Nhược Bình đập mạnh bàn, bực dọc nói:
“Thiên ngươi nghĩ xem có tức không, tên Lãnh Cẩn ấy thật là đại ngu ngốc, đại đại đại ngu ngốc mà, đúng không?”
“đúng nương tử”
“ta chỉ lo cho Bảo Hiền, nàng ta vì quá đau buồn lại không bộc phát ra mà chọn cách nuốt lệ vào trong, hỏi như thế không hại sức khoẻ mới lạ, đúng không?”
“đúng nương tử”
“đã vậy hôm nay ta lại gặp con bé Tư Đồ Chiêu Dương, ả dám giành ăn kẹo hồ lô với ta, cho ngươi xông lên đánh ta, hỏi có tức không?”
PHỤT!!!!!!!!!!
Lời Nhan Nhược Bình vừa dứt đã khiến mọi người không thể nén cười. Vương phi của họ vì mấy cây kẹo hồ lô mà cũng tức giận được sao. Nhan Nhược Bình trừng mắt quét tất cả mọi người làm họ nuốt một ngụm nước bọt, mặt nhăn lại. Sau đó Nhan Nhược Bình lấy tay chỉ chỉ thật mạnh vào mặt bàn, vui sướng nói:
“cho ngươi chết nè, cho ngươi chết”
“nương tử nàng giết ả ta” – Lãnh Thiên cũng tức cười trước hành động của nàng, ôn nhu hỏi
“không”
CÁI GÌ? Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm cùng Trần Lâm kinh ngạc thốt lên. Nhan Nhược Bình tức giận tới như vậy sao lại không giết Tư Đồ Chiêu Dương được
“làm gì hét to vậy, mấy cái người này”
“xin lỗi phu nhân, sao hôm nay phu nhân nhân từ thế?” – Độc Nhẫn nhẹ giọng cung kính hỏi
“bộ trước giờ ta ác lắm sao?”
“ách, cái này….” – Mọi người lắp bắp không nói nên lời
“ngu ngốc, ta không có ác, mà là cực kì ác, hahaha” – Nhan Nhược Bình hắng giọng cười to.
“sao nương tử không giết chết ả?” – Lãnh Thiên cũng tò mò không kém
“là vì ả chỉ bảo một tên lên đánh ta, ta chọc tức ả, ả cho cả bọn cùng lên nhưng rồi ả lại bảo đám thuộc hạ không được giết ta, chỉ đánh nhẹ để trừng trị và né khuôn mặt ra, coi như ả cũng còn chút gì đó có thể khiến Nhan Nhược Bình ta tha cho” – Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói. Không khí đang dần bình thường trở lại thì lại nghe một tiếng RẮC. Chén canh đã được Lãnh Thiên thổi nguội trên tay Nhan Nhược Bình bị bóp nát, từ người Nhan Nhược Bình bất chợt nộ khí dâng lên, nàng nghiến răng nói:
“đáng hận nhất là tên cẩu hoàng đế, ta hạ mình vàng đến gặp mà hắn dám viện cớ không tiếp, chết tiệt, tức chết mất”
Lãnh Thiên lấy khăn lau lau bàn tay bị ướt nước canh của Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói:
“không phải nàng là vua đột nhập sao?”
Nhan Nhược Bình hai mắt sáng lên: “ờ há” – nói đoạn nàng vụt đầu ăn nốt bữa cơm rồi nhanh chân rời đi
“chủ nhân, người không lo phu nhân gặp nguy hiểm?” – Hoạ Tâm nhẹ giọng hỏi
“ta không muốn nương tử ôm cục tức mà đi ngủ, ta muốn tinh thần nàng thập phần thoải mái, nàng dư sức đột nhập ngự thư phòng, bất quá kẻ nào dám gây nguy hiểm cho nàng dù là đại hoàng huynh ta cũng giết” – Lãnh Thiên mỗi lời nói đều phả ra hàn khí khiến mọi người bất giác run lên vì lạnh
~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung, đêm hôm đó
Nhan Nhược Bình phi thân vào ngự thư phòng, đặt ngay thí thí xuống ghế, giương mắt nhìn bóng dáng đang phê duyệt tấu chương. Nàng lạnh giọng nói:
“đại hoàng huynh, long thể bất an sao không đi nghỉ ngơi sớm”
“ngươi” – Lãnh Hàn trừng mắt nhìn nàng
“không ai vào đây được đâu, xem ra ngươi cần tăng cường canh phòng chớ” – Nhan Nhược Bình giễu cợt nói
Vốn là đêm đã khuya, với võ công của Lãnh Hàn cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm nên y không cho canh phòng nghiêm ngặt là bao
“có chuyện gì?” – Lãnh Hàn lạnh giọng hỏi lại
“mau mắn lắm, ta cũng không muốn vong vo, ai cho phép ngươi ép hôn tiểu thúc hả?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt quát
“ép hôn, nực cười, trẫm là hoàng đế một nước, ban hôn cho đệ đệ mình có gì không phải, trẫm vì Lãnh Long quốc, kết mối giao hảo với Hàn Phong quốc có gì không đúng?”
“ngươi vì đất nước hay vì bản thân ngươi, giữ Tư Đồ Chiêu Dương ở lại há chẳng phải muốn không chế đại cục, đừng nói với ta là ngươi thương nhớ không nỡ xa huynh đệ mình, ta khinh, theo như ta biết là ngươi đề ra chủ ý kết thông gia với Hàn Phong quốc, theo thông lệ ngươi đề ra nên tân lang phải về Hàn Phong quốc, ngươi là muốn Tư Đồ Chiêu Dương lấy công tử của Liễu đại học sĩ (1), nào ngờ sự việc bất thành Tư Đồ Chiêu Dương lại đòi cưới tiểu thúc” – Nhan Nhược Bình sổ một tràng
Lãnh Hàn nhíu mày nhìn nàng, sau một hồi mới lên tiếng: “tại sao ngươi biết?”
“ta biết là chuyện của ta, mắc gì tới ngươi, ngươi mau bãi hôn ngay cho ta”
“nực cười, trẫm không bãi hôn” – Lãnh Hàn trừng mắt nhìn Nhan Nhược Bình
“ngươi cớ sao không bãi hôn, ngươi là muốn nàng ta lấy Liễu Ninh Vũ sao, ngươi là muốn gì đây?”
Lãnh Hàn im lặng chăm chăm nhìn Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình sau khi hỏi xong không nghe y trả lời lại thấy y nhìn mình nên nàng hung hăng trợn mắt nhìn lại, sau gần một khắc nàng hai mắt loé lên, há miệng nghiến răng nói:
“ta biết rồi, ngươi không muốn gây thù với Hàn Phong Quốc, dù sao Hàn Phong quốc cũng là một cường quốc vô cùng mạnh sánh ngang Lãnh Long quốc, tuy không muốn nhưng ngươi đành phải gật đầu, chắc ngươi lại muốn kết thông gia bằng một hôn sự khác”
Lãnh Hàn mâu quang co lại, cợt nhã nói: “trẫm thật muốn nghe theo ý ngươi nghĩ ngơi, ngươi bồi trẫm nha”
“bần tiện, miễn đi” – Nhan Nhược Bình không đạt được mục đích còn bị ý giễu nên tức giận phi thân rời đi. Sau khi nàng rời đi, Lãnh Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nàng ngồi, mâu quang thu lại, gằng từng tiếng:
“thật là một nữ nhi thông minh, trẫm không có được nàng, đừng mong kẻ khác có được nàng, bất quá nếu không thành trẫm sẽ giết nàng Nhan Nhược Bình mĩ nhân của trẫm”
CHÚ THÍCH:
(1) Tứ trụ Đại học sĩ gồm:
Cần chánh điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Lao động ngày nay.
Văn minh điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Văn hóa ngày nay.
Võ hiển điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Quốc phòng ngày nay
Đông các điện Đại học sĩ: Chức này chuyên dạy con vua và cố vấn cho vua trong lĩnh vực giáo dục.
_ Khương đại học sĩ Khương Tử Lâm là Văn Minh điện đại học sĩ. Khương Tử Trường là con trai Khương Tử Lâm.
_Còn Liễu đại học sĩ Liễu Mặc Nhiên là Võ hiển điện đại học sĩ.
_ Sơ lược về Liễu Mặc Nhiên: Liễu Mặc Nhiên là đệ đệ của Hoàng thái hậu Liễu Thanh Phụng và thừa tướng Liễu Mặc Khê. Liễu Ninh Vũ là con trai của Liễu Mặc Nhiên.
“khởi bẩm hoàng thượng, nhị vương phi cầu kiến” – tiếng the thé của tiểu công công vang lên
“không gặp” – Lãnh Hàn lạnh giọng nói. Lãnh Hàn nhìn tới Nhan Nhược Bình sẽ khiến y nhớ tới mối nhục trong buổi đại lễ hoàng gia, lại khiến y không thể quên được nỗi nhục nhã mà dân chúng kháo nhau dạo hổm rày.
“bẩm nhị vương phi, hoàng thượng long thể bất an, người không thể gặp” – tiểu thái giám cúi đầu hạ giọng báo lại. Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn hắn rồi phất tay áo bỏ đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tướng quân phủ, khuê phòng Thượng Quan Bảo Hiền
Nhan Nhược Bình không biết đi đâu đành tìm đến tướng quân phủ thăm hỏi sức khoẻ Thượng Quan Bảo Hiền, nàng lo sợ khi Thượng Quan Bảo Hiền biết tin này sẽ suy sụp mất. Cảnh tượng trước mắt Nhan Nhược Bình là một thanh y thiếu nữ khuôn mặt thản nhiên, đang ngồi cắt tỉa một chậu hoa. Vừa thấy Nhan Nhược Bình, Thượng Quan Bảo Hiền liền nở nhẹ một nụ cười có đôi phần yếu ớt và nói:
“vương phi”
“Bảo Hiền, ngươi thật khác nha” – Nhan Nhược Bình nhíu mày nói.
Thượng Quan Bảo Hiền buông cây kéo xuống, rót một tách trà mời Nhan Nhược Bình, thở nhẹ một cái, cười nhạt rồi nói:
“vương phi nghĩ là Bảo Hiền sẽ bị luỵ đau khổ nữa sao, sớm là đã biết không yêu thì há cớ gì lại níu kéo, kết quả đôi bên đều không hạnh phúc”
Nhan Nhược Bình mở to mắt, sẵng giọng nói: “tên Lãnh Cẩn yêu ngươi đó, ai dè hắn lại như rùa rụt cổ”
“vậy sao” – Thượng Quan Bảo Hiền nghĩ rằng Nhan Nhược Bình cố ý an ủi mình nên chỉ cười nhạt nói.
“là thật đó, ta cố ý sắp xếp cho ngươi thành thân, hi vọng hắn đứng ra phá hoại nhưng ai dè hắn lại………..” – Nhan Nhược Bình đang nói hăng say thì từ từ lí nhí rồi im bặt.
“lại không làm, Cẩn ca ca cưới Chiêu Dương công chúa” – Thượng Quan Bảo Hiền lại tiếp tục cười nhạt mà nói
“ngươi….không sao thiệt chớ, xin lỗi là do ta” – Nhan Nhược Bình nhướng nhướng mày nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Bảo Hiền
“đã biết như vậy, Bảo Hiền há tất chi cố chấp, dù không có vương phi, ngày sau Bảo Hiền cũng là phải thành thân mà thôi, Bảo Hiền đâu thể để phụ thân vì Bảo Hiền mà ngày đêm lo lắng, vậy cớ gì mà Bảo Hiền lại trách vương phi, đã là người vương phi chọn chắc chắn là tốt, Bảo Hiền là cam tâm tình nguyện” – Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng phân trần an ủi.
Thật là chuyện trớ trêu mà, kẻ đi an ủi laị biến thành kẻ bị an ủi còn kẻ bị an ủi là hoán thành kẻ đi an ủi. Nhan Nhược Bình sững sờ trước biểu hiện của Thượng Quan Bảo Hiền, nàng đành lắc đầu, thở dài, buông nhẹ một câu rồi rời đi:
“vậy ngươi nghỉ ngơi đi, cáo từ”
Trên đường trở về vương phủ, Nhan Nhược Bình lại có một cuộc đụng độ
“a kẹo hồ lô, phải ăn cho hả cơn giận” – Nhan Nhược Bình mắt sáng lên khi thấy ông lão bán kẹo hồ lô thường ngày mình vẫn hay mua. Theo đánh giá của Nhan Nhược Bình, kẹo hồ lô của ông lão ấy bán là ngon nhất Long Tụ thành.
“bán tất cho ta” – 2 thanh âm cùng vang lên
Nhan Nhược Bình phóng ánh mắt nảy lửa nhìn vào bóng dáng đang giành với mình. Thân ảnh kia cũng đáp trả bằng ánh mắt dao găm sắc bén không kém. Nhan Nhược Bình sẵng giọng quát:
“cút mau”
“ngươi mới cần phải cút” – bóng dáng kia hung hăng đáp lại
Ông lão thấy sự việc đang chuyển biến theo chiều hướng xấu thì thấp giọng khuyên can: “nhị vị cô nương, nơi đây không chỉ có lão bán kẹo hồ lô, bên kia còn rất nhiều”
“ta chỉ thích ăn kẹo của ông” – 2 thanh âm lại cùng vang lên
Ông lão đành tìm cách giảng hoà: “lão chỉ còn 10 cây, hay hai vị cô nương mỗi người 5 cây”
“không” – 2 thanh âm đồng cất cao, mặt áp sáp vào nhau, mặt trợn trừng như đang bắn ra đầy tia lửa điện.
Thân ảnh kia vênh mặt lên tiếng: “ngươi có biết ta là ai không?”
“hừ, mắc mớ gì ta phải biết” – Nhan Nhược Bình hừ một tiếng, lạnh giọng đáp lại
“ngươi….ta là Tư Đồ Chiêu Dương, công chúa Hàn Phong quốc, tam vương phi tương lai, biết chưa hả?” – bóng dáng ấy hung hăng vênh váo khoe ra thân thế của mình
“bà nội ngươi ta còn chẳng sợ huống chi oắt con nhà ngươi, kẻ cướp phu quân người khác” – Nhan Nhược Bình bĩu môi khinh bỉ
“cái gì cướp phu quân, ăn nói hàm hồ, xông lên đánh cho taaaaaaa” – Tư Đồ Chiêu Dương tức giận quát to lên. Lập tức một đám y nhân khoảng 7 người từ đâu xuất hiện bao quanh lấy Nhan Nhược Bình. Tư Đồ Chiêu Dương lại cao giọng quát lên:
“một tên lên”
“lên hết đi, sợ hả con điên kia” – Nhan Nhược Bình lè lưỡi chọc tức ả. Tư Đồ Chiêu Dương tức giận quát:
“xông cả lên, nhưng đừng giết ả ta, chỉ là đánh để trừng trị cho ả ta chút giáo huấn mà thôi, né cái mặt ả ra”
“dạ” – Lời vừa dứt đám y nhân đó đã xông lên đánh Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình tặc lưỡi mấy cái rồi tay vung ra chân giơ lên, không đầy một khắc đám y nhân đó bò lổm ngổm trên mặt đất, kẻ thì mắt bầm tím, má sưng to, tay què chân gãy, nằm rên rỉ. Nhan Nhược Bình tiến lại tát cho Tư Đồ Chiêu Dương một cái, quăng cho ả hai chữ: “ngu ngốc”, rồi cầm lấy 10 cây kẹo hồ lô phi thân bỏ đi trước cặp mắt sững sờ của ả cùng mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhị vương phủ, giờ Dậu một khắc
Nhan Nhược Bình bận rộn suốt gần một ngày, cuối cùng cũng được thư giãn bên bàn ăn.
“nương tử, ăn từ từ thôi” – Lãnh Thiên ôn nhu đút canh cho nàng
KHỤ!!! KHỤ!!!!. Nhan Nhược Bình vì quá tức giận, bực bội đành mượn đồ ăn mà trút hết cục tức trong người. Nào ngờ ăn gấp gáp quá thành ra bị sặc
“nương tử, ta đã bảo nàng ăn từ từ mà” – Lãnh Thiên xoa xoa lưng nàng, ánh mắt đầy lo lắng nói.
RẦM!!!!
Nhan Nhược Bình đập mạnh bàn, bực dọc nói:
“Thiên ngươi nghĩ xem có tức không, tên Lãnh Cẩn ấy thật là đại ngu ngốc, đại đại đại ngu ngốc mà, đúng không?”
“đúng nương tử”
“ta chỉ lo cho Bảo Hiền, nàng ta vì quá đau buồn lại không bộc phát ra mà chọn cách nuốt lệ vào trong, hỏi như thế không hại sức khoẻ mới lạ, đúng không?”
“đúng nương tử”
“đã vậy hôm nay ta lại gặp con bé Tư Đồ Chiêu Dương, ả dám giành ăn kẹo hồ lô với ta, cho ngươi xông lên đánh ta, hỏi có tức không?”
PHỤT!!!!!!!!!!
Lời Nhan Nhược Bình vừa dứt đã khiến mọi người không thể nén cười. Vương phi của họ vì mấy cây kẹo hồ lô mà cũng tức giận được sao. Nhan Nhược Bình trừng mắt quét tất cả mọi người làm họ nuốt một ngụm nước bọt, mặt nhăn lại. Sau đó Nhan Nhược Bình lấy tay chỉ chỉ thật mạnh vào mặt bàn, vui sướng nói:
“cho ngươi chết nè, cho ngươi chết”
“nương tử nàng giết ả ta” – Lãnh Thiên cũng tức cười trước hành động của nàng, ôn nhu hỏi
“không”
CÁI GÌ? Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm cùng Trần Lâm kinh ngạc thốt lên. Nhan Nhược Bình tức giận tới như vậy sao lại không giết Tư Đồ Chiêu Dương được
“làm gì hét to vậy, mấy cái người này”
“xin lỗi phu nhân, sao hôm nay phu nhân nhân từ thế?” – Độc Nhẫn nhẹ giọng cung kính hỏi
“bộ trước giờ ta ác lắm sao?”
“ách, cái này….” – Mọi người lắp bắp không nói nên lời
“ngu ngốc, ta không có ác, mà là cực kì ác, hahaha” – Nhan Nhược Bình hắng giọng cười to.
“sao nương tử không giết chết ả?” – Lãnh Thiên cũng tò mò không kém
“là vì ả chỉ bảo một tên lên đánh ta, ta chọc tức ả, ả cho cả bọn cùng lên nhưng rồi ả lại bảo đám thuộc hạ không được giết ta, chỉ đánh nhẹ để trừng trị và né khuôn mặt ra, coi như ả cũng còn chút gì đó có thể khiến Nhan Nhược Bình ta tha cho” – Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói. Không khí đang dần bình thường trở lại thì lại nghe một tiếng RẮC. Chén canh đã được Lãnh Thiên thổi nguội trên tay Nhan Nhược Bình bị bóp nát, từ người Nhan Nhược Bình bất chợt nộ khí dâng lên, nàng nghiến răng nói:
“đáng hận nhất là tên cẩu hoàng đế, ta hạ mình vàng đến gặp mà hắn dám viện cớ không tiếp, chết tiệt, tức chết mất”
Lãnh Thiên lấy khăn lau lau bàn tay bị ướt nước canh của Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói:
“không phải nàng là vua đột nhập sao?”
Nhan Nhược Bình hai mắt sáng lên: “ờ há” – nói đoạn nàng vụt đầu ăn nốt bữa cơm rồi nhanh chân rời đi
“chủ nhân, người không lo phu nhân gặp nguy hiểm?” – Hoạ Tâm nhẹ giọng hỏi
“ta không muốn nương tử ôm cục tức mà đi ngủ, ta muốn tinh thần nàng thập phần thoải mái, nàng dư sức đột nhập ngự thư phòng, bất quá kẻ nào dám gây nguy hiểm cho nàng dù là đại hoàng huynh ta cũng giết” – Lãnh Thiên mỗi lời nói đều phả ra hàn khí khiến mọi người bất giác run lên vì lạnh
~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung, đêm hôm đó
Nhan Nhược Bình phi thân vào ngự thư phòng, đặt ngay thí thí xuống ghế, giương mắt nhìn bóng dáng đang phê duyệt tấu chương. Nàng lạnh giọng nói:
“đại hoàng huynh, long thể bất an sao không đi nghỉ ngơi sớm”
“ngươi” – Lãnh Hàn trừng mắt nhìn nàng
“không ai vào đây được đâu, xem ra ngươi cần tăng cường canh phòng chớ” – Nhan Nhược Bình giễu cợt nói
Vốn là đêm đã khuya, với võ công của Lãnh Hàn cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm nên y không cho canh phòng nghiêm ngặt là bao
“có chuyện gì?” – Lãnh Hàn lạnh giọng hỏi lại
“mau mắn lắm, ta cũng không muốn vong vo, ai cho phép ngươi ép hôn tiểu thúc hả?” – Nhan Nhược Bình trừng mắt quát
“ép hôn, nực cười, trẫm là hoàng đế một nước, ban hôn cho đệ đệ mình có gì không phải, trẫm vì Lãnh Long quốc, kết mối giao hảo với Hàn Phong quốc có gì không đúng?”
“ngươi vì đất nước hay vì bản thân ngươi, giữ Tư Đồ Chiêu Dương ở lại há chẳng phải muốn không chế đại cục, đừng nói với ta là ngươi thương nhớ không nỡ xa huynh đệ mình, ta khinh, theo như ta biết là ngươi đề ra chủ ý kết thông gia với Hàn Phong quốc, theo thông lệ ngươi đề ra nên tân lang phải về Hàn Phong quốc, ngươi là muốn Tư Đồ Chiêu Dương lấy công tử của Liễu đại học sĩ (1), nào ngờ sự việc bất thành Tư Đồ Chiêu Dương lại đòi cưới tiểu thúc” – Nhan Nhược Bình sổ một tràng
Lãnh Hàn nhíu mày nhìn nàng, sau một hồi mới lên tiếng: “tại sao ngươi biết?”
“ta biết là chuyện của ta, mắc gì tới ngươi, ngươi mau bãi hôn ngay cho ta”
“nực cười, trẫm không bãi hôn” – Lãnh Hàn trừng mắt nhìn Nhan Nhược Bình
“ngươi cớ sao không bãi hôn, ngươi là muốn nàng ta lấy Liễu Ninh Vũ sao, ngươi là muốn gì đây?”
Lãnh Hàn im lặng chăm chăm nhìn Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình sau khi hỏi xong không nghe y trả lời lại thấy y nhìn mình nên nàng hung hăng trợn mắt nhìn lại, sau gần một khắc nàng hai mắt loé lên, há miệng nghiến răng nói:
“ta biết rồi, ngươi không muốn gây thù với Hàn Phong Quốc, dù sao Hàn Phong quốc cũng là một cường quốc vô cùng mạnh sánh ngang Lãnh Long quốc, tuy không muốn nhưng ngươi đành phải gật đầu, chắc ngươi lại muốn kết thông gia bằng một hôn sự khác”
Lãnh Hàn mâu quang co lại, cợt nhã nói: “trẫm thật muốn nghe theo ý ngươi nghĩ ngơi, ngươi bồi trẫm nha”
“bần tiện, miễn đi” – Nhan Nhược Bình không đạt được mục đích còn bị ý giễu nên tức giận phi thân rời đi. Sau khi nàng rời đi, Lãnh Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nàng ngồi, mâu quang thu lại, gằng từng tiếng:
“thật là một nữ nhi thông minh, trẫm không có được nàng, đừng mong kẻ khác có được nàng, bất quá nếu không thành trẫm sẽ giết nàng Nhan Nhược Bình mĩ nhân của trẫm”
CHÚ THÍCH:
(1) Tứ trụ Đại học sĩ gồm:
Cần chánh điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Lao động ngày nay.
Văn minh điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Văn hóa ngày nay.
Võ hiển điện Đại học sĩ: Chức này giống như Bộ trưởng Quốc phòng ngày nay
Đông các điện Đại học sĩ: Chức này chuyên dạy con vua và cố vấn cho vua trong lĩnh vực giáo dục.
_ Khương đại học sĩ Khương Tử Lâm là Văn Minh điện đại học sĩ. Khương Tử Trường là con trai Khương Tử Lâm.
_Còn Liễu đại học sĩ Liễu Mặc Nhiên là Võ hiển điện đại học sĩ.
_ Sơ lược về Liễu Mặc Nhiên: Liễu Mặc Nhiên là đệ đệ của Hoàng thái hậu Liễu Thanh Phụng và thừa tướng Liễu Mặc Khê. Liễu Ninh Vũ là con trai của Liễu Mặc Nhiên.
Tác giả :
FOX