Có Chồng Là Thần Y
Chương 133: Hội áo vải
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Uông Giai Kỳ cũng hoàn toàn ngây dại, cô ấy có từng nghĩ tới chuyện Sở Quốc Thiên sẽ giúp mình báo thù, thế nhưng lại không nghĩ tới cảnh tượng lại diễn ra đầy máu tanh như vậy, cho dù trước đó cô ấy cũng đã bị Nam Cung Văn hành hung thành như thế, trong lòng cũng không nhịn được mà có chút thương hại anh ta.
"Bác sĩ Uông, cô qua đây đi. Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên nói một câu với Uông Giai Kỳ."
Cơ thể mềm mại của Uông Giai Kỳ run lên, lập tức liền ôm theo tâm trạng phức tạp đi tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Người đời đều nói Sở Quốc Thiên là đồ bỏ đi, dù cho ngay cả Lâm Thanh Di cùng với người trong nhà của cô đều cho rằng như vậy, thế nhưng sau khi cô ấy đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên từng ra tay mấy lần, thật sự rất khó để liên hệ được Sở Quốc Thiên cùng với đồ bỏ đi trong miệng người ta đồn thổi kia.
"Bác sĩ Uông, tên khốn nạn này đã bị tôi đánh gãy xương cốt cả người rồi, thế nhưng tôi cảm thấy như vậy vẫn hoàn toàn không đủ để bù lại tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô, nếu như cô cũng cảm thấy không đủ, tôi có thể khiến cho anh ta hoàn toàn biến thành một người thực vật, cô thấy thế nào?"
Cái gì?
Sở Quốc Thiên vừa nói ra những lời này xong, không chỉ Uông Giai Kỳ, những người khác đang có mặt ở đó cũng không nhịn được mà run rẩy cả người.
Người này là ma quỷ sao? Cũng đã đánh gãy xương cốt cả người Nam Cung Văn rồi, còn muốn cho anh ta biến thành người thực vật nữa...
"Không... Không cần đâu!" Uông Giai Kỳ kịp phản ứng lại, vội vàng khoát tay áo nói.
Cùng lúc đó, người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh giãy giụa đứng dậy, nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt giận dữ không kiềm được mà nói: "Thằng nhãi, mày dám đánh cậu chủ của tạo thành như thế này, nhà họ Nam Cung bọn tao nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà mày!"
"Bạch!"
Sở Quốc Thiên nghe vậy, cổ tay anh rung lên, một vòng ánh sáng màu trắng lập tức liền bay thẳng tới mi tâm của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh, chỉ thấy cổ của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh kia vẹo qua một bên, sau đó liền ngất xuống ngay tại đó.
"Sở Quốc Thiên, cậu đừng tiếp tục ra tay nữa mà! Nhà họ Uông chúng tôi lần này đã bị cậu hại cho thảm rồi!"
Uông Đông Thành thấy Sở Quốc Thiên lại làm cho người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh kia ngất đi, cảm giác trái tim mình như đã sắp vọt ra tới cổ họng.
Thấy Sở Quốc Thiên không để ý đến mình, Uông Đông Thành cắn răng, lại quay sang nới với Uông Giai Kỳ: "Giai Kỳ, cháu mau giúp ông nội khuyên cậu ta một chút đi, nếu cứ tiếp tục như thế, nhà họ Uông chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu đời đấy!"
Uông Giai Kỳ không nghĩ tới đến lúc này rồi Uông Đông Thành còn không có hối hận chút nào, ngược lại còn không ngừng lo tới lợi ích của mình.
Cô ấy đau thương buồn bã, khỏe miệng giật giật, nói với Sở Quốc Thiên rằng: "Tôi không muốn gả đến nhà họ Nam Cung, anh có thể giúp tôi không?"
"Đương nhiên có thể "
Sau khi Sở Quốc Thiên cười giễu cợt một tiếng, liền nói với Uông Đông Thành một câu: "Lời của bác sĩ Uông, ông đã nghe rõ chưa, ông còn muốn ép buộc cô ấy không?"
"Không không không, chỉ cần cậu không làm cậu chủ nhà họ Nam Cung bị thương thêm nữa, tôi nhất định sẽ không ép con bé!" Uông Đông Thành vội vàng trả lời.
Sắc mặt Uông Giai Kỳ thả lỏng ra, chỉ có điều lúc này, Sở Quốc Thiên lại thản nhiên nhắc nhở thêm: "Ông nội của cô có thể đổi ý bất cứ lúc nào đó, cô đừng mất cảnh giác."
Trong lòng Uông Giai Kỳ cảm thấy rất nặng nề, thế nhưng cô ấy lại lo lắng nói: "Sở Quốc Thiên, Nam Cung Văn đã chịu đủ trừng phạt rồi, nếu như anh lại đánh anh ta nữa, rất có thể sẽ đánh chết anh ta mất, đến lúc đó không chỉ là nhà họ Nam Cung, mà có khi cả bên chính quyền cũng có thể sẽ can thiệp vào!"
"Yên tâm đi, nếu tôi đã dám ra tay, thì tôi đương nhiên có năng lực gánh chịu hậu quả." Sở Quốc Thiên thản nhiên trả lời một câu, chỉ có điều sâu trong đáy mắt anh lại xuất hiện sự lạnh lùng.
Anh là chủ của biên giới phía Tây, từng chiến đấu lập được vô số công lao vì toàn bộ người dân nước Viễn, thế nhưng lại có loại con ông cháu cha đi khắp nơi gieo rắc oan sai, ức hϊế͙p͙ người khác, anh tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy được.
Nhưng hễ là người có thể cống hiến cho đất nước, anh sẽ không xuống tay nặng như vậy, hôm nay sở dĩ không có giết Nam Cung Văn, chính là vì anh còn muốn cho đối phương một cơ hội, dù sao, tốt xấu gì anh ta cũng là người dân của nước Viễn.
"Thế nhưng..."
"Không cần nhưng nhị gì nữa."
Thấy Uông Giai Kỳ vẫn là không cách nào quên được, Sở Quốc Thiên thẳng thừng ngắt lời cô ấy: "Bác sĩ Uông, tôi biết cô có tấm lòng lương thiện, không đành lòng, thế nhưng cô đã từng nghĩ tới, nếu như cô thật sự giả cho anh ta, cuộc sống sau này của cô sẽ ra sao chưa?"
Uống Giai Kỳ im lặng không nói. Đúng như lời Sở Quốc Thiên nói, với hiểu biết của cô về Nam Cung Văn, nếu như cô thực sự bước chân vào nhà họ Nam Cung, quãng đời còn lại chắc chắn sẽ bị phá hủy.
"Ây da, nơi này hôm nay thật đông vui nhỉ!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên, có một giọng nói xa lạ vọng vào từ ngoài cửa.
Sở Quốc Thiên nhìn lại theo hướng giọng nói kia vọng tới, liền thấy một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài xấu xí đang bước nhanh đến, phía sau lưng ông ta còn có một đám đàn ông to cao lực lưỡng mặc đồ bằng vải bố.
"Hội áo vải, Vương Bàng!"
Sau khi Hạ Vân Tân nhận ra người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Uông Giai Kỳ cũng hoàn toàn ngây dại, cô ấy có từng nghĩ tới chuyện Sở Quốc Thiên sẽ giúp mình báo thù, thế nhưng lại không nghĩ tới cảnh tượng lại diễn ra đầy máu tanh như vậy, cho dù trước đó cô ấy cũng đã bị Nam Cung Văn hành hung thành như thế, trong lòng cũng không nhịn được mà có chút thương hại anh ta.
"Bác sĩ Uông, cô qua đây đi. Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên nói một câu với Uông Giai Kỳ."
Cơ thể mềm mại của Uông Giai Kỳ run lên, lập tức liền ôm theo tâm trạng phức tạp đi tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Người đời đều nói Sở Quốc Thiên là đồ bỏ đi, dù cho ngay cả Lâm Thanh Di cùng với người trong nhà của cô đều cho rằng như vậy, thế nhưng sau khi cô ấy đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên từng ra tay mấy lần, thật sự rất khó để liên hệ được Sở Quốc Thiên cùng với đồ bỏ đi trong miệng người ta đồn thổi kia.
"Bác sĩ Uông, tên khốn nạn này đã bị tôi đánh gãy xương cốt cả người rồi, thế nhưng tôi cảm thấy như vậy vẫn hoàn toàn không đủ để bù lại tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô, nếu như cô cũng cảm thấy không đủ, tôi có thể khiến cho anh ta hoàn toàn biến thành một người thực vật, cô thấy thế nào?"
Cái gì?
Sở Quốc Thiên vừa nói ra những lời này xong, không chỉ Uông Giai Kỳ, những người khác đang có mặt ở đó cũng không nhịn được mà run rẩy cả người.
Người này là ma quỷ sao? Cũng đã đánh gãy xương cốt cả người Nam Cung Văn rồi, còn muốn cho anh ta biến thành người thực vật nữa...
"Không... Không cần đâu!" Uông Giai Kỳ kịp phản ứng lại, vội vàng khoát tay áo nói.
Cùng lúc đó, người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh giãy giụa đứng dậy, nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt giận dữ không kiềm được mà nói: "Thằng nhãi, mày dám đánh cậu chủ của tạo thành như thế này, nhà họ Nam Cung bọn tao nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà mày!"
"Bạch!"
Sở Quốc Thiên nghe vậy, cổ tay anh rung lên, một vòng ánh sáng màu trắng lập tức liền bay thẳng tới mi tâm của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh, chỉ thấy cổ của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh kia vẹo qua một bên, sau đó liền ngất xuống ngay tại đó.
"Sở Quốc Thiên, cậu đừng tiếp tục ra tay nữa mà! Nhà họ Uông chúng tôi lần này đã bị cậu hại cho thảm rồi!"
Uông Đông Thành thấy Sở Quốc Thiên lại làm cho người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh kia ngất đi, cảm giác trái tim mình như đã sắp vọt ra tới cổ họng.
Thấy Sở Quốc Thiên không để ý đến mình, Uông Đông Thành cắn răng, lại quay sang nới với Uông Giai Kỳ: "Giai Kỳ, cháu mau giúp ông nội khuyên cậu ta một chút đi, nếu cứ tiếp tục như thế, nhà họ Uông chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu đời đấy!"
Uông Giai Kỳ không nghĩ tới đến lúc này rồi Uông Đông Thành còn không có hối hận chút nào, ngược lại còn không ngừng lo tới lợi ích của mình.
Cô ấy đau thương buồn bã, khỏe miệng giật giật, nói với Sở Quốc Thiên rằng: "Tôi không muốn gả đến nhà họ Nam Cung, anh có thể giúp tôi không?"
"Đương nhiên có thể "
Sau khi Sở Quốc Thiên cười giễu cợt một tiếng, liền nói với Uông Đông Thành một câu: "Lời của bác sĩ Uông, ông đã nghe rõ chưa, ông còn muốn ép buộc cô ấy không?"
"Không không không, chỉ cần cậu không làm cậu chủ nhà họ Nam Cung bị thương thêm nữa, tôi nhất định sẽ không ép con bé!" Uông Đông Thành vội vàng trả lời.
Sắc mặt Uông Giai Kỳ thả lỏng ra, chỉ có điều lúc này, Sở Quốc Thiên lại thản nhiên nhắc nhở thêm: "Ông nội của cô có thể đổi ý bất cứ lúc nào đó, cô đừng mất cảnh giác."
Trong lòng Uông Giai Kỳ cảm thấy rất nặng nề, thế nhưng cô ấy lại lo lắng nói: "Sở Quốc Thiên, Nam Cung Văn đã chịu đủ trừng phạt rồi, nếu như anh lại đánh anh ta nữa, rất có thể sẽ đánh chết anh ta mất, đến lúc đó không chỉ là nhà họ Nam Cung, mà có khi cả bên chính quyền cũng có thể sẽ can thiệp vào!"
"Yên tâm đi, nếu tôi đã dám ra tay, thì tôi đương nhiên có năng lực gánh chịu hậu quả." Sở Quốc Thiên thản nhiên trả lời một câu, chỉ có điều sâu trong đáy mắt anh lại xuất hiện sự lạnh lùng.
Anh là chủ của biên giới phía Tây, từng chiến đấu lập được vô số công lao vì toàn bộ người dân nước Viễn, thế nhưng lại có loại con ông cháu cha đi khắp nơi gieo rắc oan sai, ức hϊế͙p͙ người khác, anh tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy được.
Nhưng hễ là người có thể cống hiến cho đất nước, anh sẽ không xuống tay nặng như vậy, hôm nay sở dĩ không có giết Nam Cung Văn, chính là vì anh còn muốn cho đối phương một cơ hội, dù sao, tốt xấu gì anh ta cũng là người dân của nước Viễn.
"Thế nhưng..."
"Không cần nhưng nhị gì nữa."
Thấy Uông Giai Kỳ vẫn là không cách nào quên được, Sở Quốc Thiên thẳng thừng ngắt lời cô ấy: "Bác sĩ Uông, tôi biết cô có tấm lòng lương thiện, không đành lòng, thế nhưng cô đã từng nghĩ tới, nếu như cô thật sự giả cho anh ta, cuộc sống sau này của cô sẽ ra sao chưa?"
Uống Giai Kỳ im lặng không nói. Đúng như lời Sở Quốc Thiên nói, với hiểu biết của cô về Nam Cung Văn, nếu như cô thực sự bước chân vào nhà họ Nam Cung, quãng đời còn lại chắc chắn sẽ bị phá hủy.
"Ây da, nơi này hôm nay thật đông vui nhỉ!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên, có một giọng nói xa lạ vọng vào từ ngoài cửa.
Sở Quốc Thiên nhìn lại theo hướng giọng nói kia vọng tới, liền thấy một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài xấu xí đang bước nhanh đến, phía sau lưng ông ta còn có một đám đàn ông to cao lực lưỡng mặc đồ bằng vải bố.
"Hội áo vải, Vương Bàng!"
Sau khi Hạ Vân Tân nhận ra người
Tác giả :
Tai