Có Chồng Là Thần Y
Chương 106: Thì ra là thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Chu Định cũng không chậm, nhưng trong mắt quan khách vây xem ở đây lại chẳng khác gì một pha quay chậm, nhìn trông vô cùng thong thả.
Đến rồi!
Cuối cùng Chu Định cũng mở bảng chữ mẫu ra. Khi hai bảng chữ mẫu hiện ra trước mặt, mọi người lập tức nhìn ra ngay điểm khác biệt.
Tuy hai bảng chữ mẫu này đều là bản không trọn vẹn, nhưng diện tích của phần thiếu lại không giống nhau. So ra thì bảng chữ mẫu của Sở Quốc Thiên có diện tích nhỏ hơn một chút. Nói cách khác, bảng chữ mẫu của anh ta có diện tích bị hỏng lớn hơn.
Nhưng mà cụ thể về vấn đề thật giả thế nào thì còn cần người có trình độ chuyên môn giám định. Suy cho cùng thì mặc dù đại đa số các vị quan khách có mặt ở đây hiện giờ hầu như đều có hiểu biết về chữ thư pháp, nhưng bọn họ cũng không có uy tín để giám định. “Bà nội, bà mau nhìn xem, bảng chữ mẫu nào trong hai bảng kia là thật ạ?” Cuối cùng, một người con cháu nhà họ Triệu đã đứng ra hỏi trước.Bởi vì anh ta biết, cụ bà có nghiên cứu nhất định về mấy thứ này. Nếu cần cẩn thận phân biệt thì bà vẫn có thể cho ra một đáp án.
Cụ bà đi qua nhìn hai bảng chữ mẫu kia. Sau khi trầm ngâm một lát, bà dặn dò bác Triệu mấy câu: “Mang hai bảng chữ mẫu này vào sảnh bên đi. Nhớ kỹ, không được làm hỏng!” "Vâng a!”
Bác Triệu nói xong lập tức cầm hai bảng chữ mẫu này đi ra phòng khách.
Khách khứa trong phòng thấy thế thì đồng loạt quay qua nhìn nhau. “Sao lại còn mang vào sảnh bên làm gì?” “Đúng vậy, chẳng hề giám định gì cả mà đã bảo mang vào sảnh bên luôn rồi. Xem ra không định cho chúng ta biết ai thật ai giả nhỉ?"
Thấy các vị khách khứa nhỏ giọng bàn tán, khỏe mắt cụ bà chớp chớp, lập tức cười hạ hạ mà nói: “Các vị, thật ra giá trị của quà biểu không quan trọng, có tấm lòng là được rồi.”
Mọi người đều sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề. Tấm lòng? Hẳn là cụ bà này muốn khiến mọi người mù mờ về đáp án đây mà! “Quả nhiên là gừng càng già càng cay, chiêu này của cụ bà thật cao tay. Vừa nhận được lễ vật mà cũng không làm trò cười cho người ta xem.” “Không sai. Có lẽ cụ bà đã biết thật giả ra sao rồi, chẳng qua là để lại chút mặt mũi cho người kia đi. Dù sao cũng là người một nhà mà“Người một nhà cái rắm ấy. Nếu người nhà tôi mà dám lấy cái thứ ấy ra lừa gạt ông đây thì ong đây chắc chắn phải lôi ra bằng được ý đồ của nó!”
Tuy những người này không chỉ mặt gọi tên ai kia, nhưng ánh mắt bọn họ vô tình mà dường như lại có ý, liếc về phía đám người nhà Triệu Mai Hương.
Đám người nhà Triệu Mai Hương cũng không ngốc, làm sao có thể không nghe ra được rằng những người này đang ám chỉ mình sống không phúc hậu, ngay cả mẹ ruột của chính mình mà cũng nỡ lừa gạt.
Càng nghĩ càng tức, Triệu Mai Hương đổ hết tất cả những chuyện này lên đầu Sở Quốc Thiên. Nếu không phải do anh khăng khăng đưa cho mình bảng chữ mẫu thì sao cục diện có thể trở nên khó xử thế này được?
Vốn dĩ Lâm Di Thanh còn định nói gì nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thôi. Dù sao bà ngoại cũng không suy nghĩ sâu xa gì, sợ gì chuyện bà biết rằng bảng chữ mẫu này là thật, biết được cả nhà bọn họ mới là người chịu oan ức nhất. Cả đám người nhà Triệu Mai Hương đều im lặng không nói năng gì, nên lại càng khiến cho đám khách khứa kia chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Đám người nhà Chu Định thấy vậy thì trong lòng vui như mở cờ.
Nhất là Chu Chí Viễn, tuy anh ta bị bọc thành một cái xác ướp, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn luôn chăm chăm dõi theo Sở Quốc Thiên, trong mắt vẫn luôn giấu đi suy nghĩ thật trong lòng.
Anh ta biết thân phận của Sở Quốc Thiên, nhưng đây là nhà họ Triệu, cứ cho là công việc làm ăn củaSở Quốc Thiên đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa thì trong mắt nhà họ Triệu này cũng chẳng là cái thá gì!
Cái loại vô dụng như thế mà cũng dám đánh gãy xương cốt của tôi, tôi bảo đảm sẽ bắt anh phải trả giả đắt! “Chúc mừng chúc mừng nha chị cả của em. Không ngờ chưa gì đã tới đại thọ tám mươi tuổi của chị rồi, chắc chị không trách thằng em này tới muộn đấy chứ?" Bỗng nhiên một tràng tiếng cười to vang lên, cả một đám người chậm rãi đi vào trong sảnh tiếc. “Ông Lý!
Mọi người nghe theo âm thanh vừa rồi mà nhìn ra, lập tức nhận ra người vừa lên tiếng nói chuyện. “Ngay cả ông Lý cũng đến rồi, người nhà họ Triệu quả nhiên có mặt mũi thật.” “Ông Lý này năm nay chắc cũng phải bảy mươi mấy tuổi rồi ấy nhỉ, nhưng nhìn sắc mặt thì vẫn khỏe khoắn lắm, không biết ông ấy chăm sóc bản thân như thế nào.”
Con cháu nhà họ Triệu nhìn thấy người vừa tới thì cũng sôi nổi hẳn lên, ào ào tiến tới hành lễ với người vừa đến.
Bởi vì người tới này chẳng phải ai khác mà chính là Lý Minh Thành, chuyên gia giám định bảo vật có tiếng tăm lừng lẫy khắp nước Viễn.
Thật dễ nhận ra, cụ bà và Lý Minh Thành này là bạn cũ, sau khi thấy ông ta tự mình đến chúc thọ, cụbà lập tức vội vàng cười, tiến lên đón: “Minh Thành, chú tới rồi đó à!”
Có lẽ người khác sẽ chỉ nghĩ rằng Lý Minh Thành là một chuyên gia giám định bảo vật, nhưng cụ bà thì lại rất rõ ràng, bối cảnh của Lý Minh Thành cũng không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài thế thôi đầu. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không kết giao với nhau nhiều năm như vậy được. “Ha ha, ngày vui lớn như vậy của chị, thằng em này có thể vắng mặt được ư?” Lý Minh Thành và cụ bà trò chuyện một lát, sau đó theo lời mời của cụ bà, ngồi tại bàn của chủ tọa. Kết quả lúc này, khóe mắt ông ta bỗng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. "Là cậu?”
Cơ thể Lý Minh Thành chợt chấn động, ông ta nhìn Triệu Mai Hương với vẻ mặt đầy kϊƈɦ động.
Triệu Mai Hương cũng rùng mình, bà nhìn ngó quanh hai bên, đang định mở miệng nói chuyện thì phát hiện ra Lý Minh Thành đã đi về phía mình rồi.
Chuyện này...
Cả đám khách mời đều tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, khó hiểu bởi động tác của Lý Minh Thành.
Mắt thấy Lý Minh Thành lướt nhanh như gió tới bên này, khoảng cách càng ngày càng gần, Triệu Mai Hương căng thẳng, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi. Nhưng bà mới vừa nhấc tay thì đã phát hiện đối phương lướt qua mình, đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên. “Chàng trai, không thể tưởng tượng được là chúngta lại có thể gặp nhau lần như nhanh như vậy. Đúng là duyên phận mà!” Mặt Lý Minh Thành đỏ bừng nhìn Sở Quốc Thiên, chân tay có vẻ rất luống cuống.
Mọi người thấy cảnh này thì nhất thời kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm xuống đất.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng chỉ cười nhẹ: “Chào ông, quả thật rất có duyên. “Chàng trai, không biết bức Hoàng Phủ Đản Bí lúc trước còn chứ? Có thời gian có thể cho tôi mượn quan sát một chút được không? Lý Minh Thành thấy Sở Quốc Thiên cười nói thì lập tức nói ra chuyện mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức kinh hãi lần nữa.
Hoàng Phủ Đản Bi?
Vì sao lại tìm cái tên vô dụng này?
Chu Chí Viễn nghĩ mãi không ra, vì thế anh ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ông Lý, vết tích thật sự của Hoàng Phủ Đản Bỉ là do chúng tôi mua về, nếu ông muốn xem có thể hỏi bà nội, chứ ông hỏi Sở Thiên Quốc làm gì? Bức kia của anh ta là hàng giả!"
Hàng giả?
Lý Minh Thành nhướng mày, nhìn Chu Chí Viễn với ánh mắt không vui mà nói: “Anh là ai? Dựa vào cái gì mà nói ra những lời này? Chính tay tôi từng tự mình giám định bức 'Hoàng Phủ Đản Bí trong tay chàng trai này, làm sao có thể là hàng giả được?”
Xôn xao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Chu Định cũng không chậm, nhưng trong mắt quan khách vây xem ở đây lại chẳng khác gì một pha quay chậm, nhìn trông vô cùng thong thả.
Đến rồi!
Cuối cùng Chu Định cũng mở bảng chữ mẫu ra. Khi hai bảng chữ mẫu hiện ra trước mặt, mọi người lập tức nhìn ra ngay điểm khác biệt.
Tuy hai bảng chữ mẫu này đều là bản không trọn vẹn, nhưng diện tích của phần thiếu lại không giống nhau. So ra thì bảng chữ mẫu của Sở Quốc Thiên có diện tích nhỏ hơn một chút. Nói cách khác, bảng chữ mẫu của anh ta có diện tích bị hỏng lớn hơn.
Nhưng mà cụ thể về vấn đề thật giả thế nào thì còn cần người có trình độ chuyên môn giám định. Suy cho cùng thì mặc dù đại đa số các vị quan khách có mặt ở đây hiện giờ hầu như đều có hiểu biết về chữ thư pháp, nhưng bọn họ cũng không có uy tín để giám định. “Bà nội, bà mau nhìn xem, bảng chữ mẫu nào trong hai bảng kia là thật ạ?” Cuối cùng, một người con cháu nhà họ Triệu đã đứng ra hỏi trước.Bởi vì anh ta biết, cụ bà có nghiên cứu nhất định về mấy thứ này. Nếu cần cẩn thận phân biệt thì bà vẫn có thể cho ra một đáp án.
Cụ bà đi qua nhìn hai bảng chữ mẫu kia. Sau khi trầm ngâm một lát, bà dặn dò bác Triệu mấy câu: “Mang hai bảng chữ mẫu này vào sảnh bên đi. Nhớ kỹ, không được làm hỏng!” "Vâng a!”
Bác Triệu nói xong lập tức cầm hai bảng chữ mẫu này đi ra phòng khách.
Khách khứa trong phòng thấy thế thì đồng loạt quay qua nhìn nhau. “Sao lại còn mang vào sảnh bên làm gì?” “Đúng vậy, chẳng hề giám định gì cả mà đã bảo mang vào sảnh bên luôn rồi. Xem ra không định cho chúng ta biết ai thật ai giả nhỉ?"
Thấy các vị khách khứa nhỏ giọng bàn tán, khỏe mắt cụ bà chớp chớp, lập tức cười hạ hạ mà nói: “Các vị, thật ra giá trị của quà biểu không quan trọng, có tấm lòng là được rồi.”
Mọi người đều sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề. Tấm lòng? Hẳn là cụ bà này muốn khiến mọi người mù mờ về đáp án đây mà! “Quả nhiên là gừng càng già càng cay, chiêu này của cụ bà thật cao tay. Vừa nhận được lễ vật mà cũng không làm trò cười cho người ta xem.” “Không sai. Có lẽ cụ bà đã biết thật giả ra sao rồi, chẳng qua là để lại chút mặt mũi cho người kia đi. Dù sao cũng là người một nhà mà“Người một nhà cái rắm ấy. Nếu người nhà tôi mà dám lấy cái thứ ấy ra lừa gạt ông đây thì ong đây chắc chắn phải lôi ra bằng được ý đồ của nó!”
Tuy những người này không chỉ mặt gọi tên ai kia, nhưng ánh mắt bọn họ vô tình mà dường như lại có ý, liếc về phía đám người nhà Triệu Mai Hương.
Đám người nhà Triệu Mai Hương cũng không ngốc, làm sao có thể không nghe ra được rằng những người này đang ám chỉ mình sống không phúc hậu, ngay cả mẹ ruột của chính mình mà cũng nỡ lừa gạt.
Càng nghĩ càng tức, Triệu Mai Hương đổ hết tất cả những chuyện này lên đầu Sở Quốc Thiên. Nếu không phải do anh khăng khăng đưa cho mình bảng chữ mẫu thì sao cục diện có thể trở nên khó xử thế này được?
Vốn dĩ Lâm Di Thanh còn định nói gì nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thôi. Dù sao bà ngoại cũng không suy nghĩ sâu xa gì, sợ gì chuyện bà biết rằng bảng chữ mẫu này là thật, biết được cả nhà bọn họ mới là người chịu oan ức nhất. Cả đám người nhà Triệu Mai Hương đều im lặng không nói năng gì, nên lại càng khiến cho đám khách khứa kia chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Đám người nhà Chu Định thấy vậy thì trong lòng vui như mở cờ.
Nhất là Chu Chí Viễn, tuy anh ta bị bọc thành một cái xác ướp, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn luôn chăm chăm dõi theo Sở Quốc Thiên, trong mắt vẫn luôn giấu đi suy nghĩ thật trong lòng.
Anh ta biết thân phận của Sở Quốc Thiên, nhưng đây là nhà họ Triệu, cứ cho là công việc làm ăn củaSở Quốc Thiên đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa thì trong mắt nhà họ Triệu này cũng chẳng là cái thá gì!
Cái loại vô dụng như thế mà cũng dám đánh gãy xương cốt của tôi, tôi bảo đảm sẽ bắt anh phải trả giả đắt! “Chúc mừng chúc mừng nha chị cả của em. Không ngờ chưa gì đã tới đại thọ tám mươi tuổi của chị rồi, chắc chị không trách thằng em này tới muộn đấy chứ?" Bỗng nhiên một tràng tiếng cười to vang lên, cả một đám người chậm rãi đi vào trong sảnh tiếc. “Ông Lý!
Mọi người nghe theo âm thanh vừa rồi mà nhìn ra, lập tức nhận ra người vừa lên tiếng nói chuyện. “Ngay cả ông Lý cũng đến rồi, người nhà họ Triệu quả nhiên có mặt mũi thật.” “Ông Lý này năm nay chắc cũng phải bảy mươi mấy tuổi rồi ấy nhỉ, nhưng nhìn sắc mặt thì vẫn khỏe khoắn lắm, không biết ông ấy chăm sóc bản thân như thế nào.”
Con cháu nhà họ Triệu nhìn thấy người vừa tới thì cũng sôi nổi hẳn lên, ào ào tiến tới hành lễ với người vừa đến.
Bởi vì người tới này chẳng phải ai khác mà chính là Lý Minh Thành, chuyên gia giám định bảo vật có tiếng tăm lừng lẫy khắp nước Viễn.
Thật dễ nhận ra, cụ bà và Lý Minh Thành này là bạn cũ, sau khi thấy ông ta tự mình đến chúc thọ, cụbà lập tức vội vàng cười, tiến lên đón: “Minh Thành, chú tới rồi đó à!”
Có lẽ người khác sẽ chỉ nghĩ rằng Lý Minh Thành là một chuyên gia giám định bảo vật, nhưng cụ bà thì lại rất rõ ràng, bối cảnh của Lý Minh Thành cũng không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài thế thôi đầu. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không kết giao với nhau nhiều năm như vậy được. “Ha ha, ngày vui lớn như vậy của chị, thằng em này có thể vắng mặt được ư?” Lý Minh Thành và cụ bà trò chuyện một lát, sau đó theo lời mời của cụ bà, ngồi tại bàn của chủ tọa. Kết quả lúc này, khóe mắt ông ta bỗng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. "Là cậu?”
Cơ thể Lý Minh Thành chợt chấn động, ông ta nhìn Triệu Mai Hương với vẻ mặt đầy kϊƈɦ động.
Triệu Mai Hương cũng rùng mình, bà nhìn ngó quanh hai bên, đang định mở miệng nói chuyện thì phát hiện ra Lý Minh Thành đã đi về phía mình rồi.
Chuyện này...
Cả đám khách mời đều tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, khó hiểu bởi động tác của Lý Minh Thành.
Mắt thấy Lý Minh Thành lướt nhanh như gió tới bên này, khoảng cách càng ngày càng gần, Triệu Mai Hương căng thẳng, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi. Nhưng bà mới vừa nhấc tay thì đã phát hiện đối phương lướt qua mình, đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên. “Chàng trai, không thể tưởng tượng được là chúngta lại có thể gặp nhau lần như nhanh như vậy. Đúng là duyên phận mà!” Mặt Lý Minh Thành đỏ bừng nhìn Sở Quốc Thiên, chân tay có vẻ rất luống cuống.
Mọi người thấy cảnh này thì nhất thời kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm xuống đất.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng chỉ cười nhẹ: “Chào ông, quả thật rất có duyên. “Chàng trai, không biết bức Hoàng Phủ Đản Bí lúc trước còn chứ? Có thời gian có thể cho tôi mượn quan sát một chút được không? Lý Minh Thành thấy Sở Quốc Thiên cười nói thì lập tức nói ra chuyện mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức kinh hãi lần nữa.
Hoàng Phủ Đản Bi?
Vì sao lại tìm cái tên vô dụng này?
Chu Chí Viễn nghĩ mãi không ra, vì thế anh ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ông Lý, vết tích thật sự của Hoàng Phủ Đản Bỉ là do chúng tôi mua về, nếu ông muốn xem có thể hỏi bà nội, chứ ông hỏi Sở Thiên Quốc làm gì? Bức kia của anh ta là hàng giả!"
Hàng giả?
Lý Minh Thành nhướng mày, nhìn Chu Chí Viễn với ánh mắt không vui mà nói: “Anh là ai? Dựa vào cái gì mà nói ra những lời này? Chính tay tôi từng tự mình giám định bức 'Hoàng Phủ Đản Bí trong tay chàng trai này, làm sao có thể là hàng giả được?”
Xôn xao
Tác giả :
Tai