Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em
Chương 16: Món ăn của tình yêu
Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
Phả vào trong những cơn gió rét của mùa đông là một hương thơm phức của những món ăn, hương thơm mang theo hơi ấm cứ thế bay đi trong gió như đang gởi gắm những yêu thương.
“Xào…xào..” Tiếng Nhã Tuệ đang ở trong bếp nấu ăn, mùi món ăn ngập tràn cả ngôi nhà.
“Tiểu thư, việc này để em làm cho, dù em làm không ngon bằng chị, nhưng chị vào bếp lại bỏng nữa thì khổ.”
“Không sao đâu, chị làm cái này cho một người đặc biệt.” Cô cười nói.
Kể từ chiều hôm qua Quân đã không ăn cái gì, nên sáng nay vừa hôn xong cậu liền nói hai từ:
“Đói bụng -_- .”
Thế nên cô phải vội vàng về nhà, vào bếp để nấu cho cậu một chút gì đó, biết là cậu mới bị thương thể trạng còn yếu thế nên cô chỉ nấu cháo yến mạch và một ít ngũ cốc. Cô giờ đây trong lòng rất vui sướng, dường như tám năm qua đây là lúc mà cô cảm thấy tâm hồn mình hạnh phúc nhất, được chăm lo cho người mình yêu thương quả là một cảm xúc khôn tả.
Cô nhanh chóng bỏ thức ăn vào hộp và lên xe đến bệnh viện, mùi vị của đông sang đang vấn vương trong cơn gió đông bắc, tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn, con phố màu xám đang chuyển dần thành màu trắng xóa, hoa tuyết nhẹ bay trông thật là thuần khiết. Bánh xe đang lăn trên chiếc thảm của tuyết trắng, bên đường là những cành cây tuyết phủ, nó không còn trơ trụi như những cành cây cuối thu nữa, bây giờ nó đã trở thành những cây tuyết để hòa vào màu trắng của sắc trời.
Những bậc thang của bệnh viện giờ đây như những bậc thang đưa cô đến với tình yêu. Sức mạnh của tình yêu thật là diệu kì, đêm qua cô chỉ thấy con đường của bệnh viện này tăm tối và u ám, nhưng giờ đây nó như được trải bởi ngàn hoa hồng đỏ thắm.
“Quân, em đem thức ăn đến rồi đây.” Nhã Tuệ nói.
“Thơm quá nhỉ, nó làm anh cảm thấy đói bụng hơn.” Quân trầm trồ khen.
“Trông anh kìa, cứ thấy thức ăn là mắt sáng rực lên.” Cô cười nói.
“Ăn để sống.” Anh đổi giọng lạnh lùng.
“Hôm nay, em có mang một ít cháo yến mạch và ngũ cốc, anh nếm thử xem sao.” Cô vừa nói vừa đưa tay múc một ít cháo đưa vào miệng anh.
Anh há miệng thật to ngậm luôn cả chiếc muỗng trong miệng. Cô lấy hết sức kéo mãi nhưng anh vẫn không nhả ra. Trong anh lúc này như một đứa con nít đang làm nũng vậy.
“Anh không nhả cái muỗng ra, thì anh tự mình ăn lấy nhé, em về!!!” Cô trong lòng thầm nghĩ nghe xong câu này chắc anh ấy sẽ ngoan ngoãn nhả cái muỗng ra.
Nhưng sự thật không phải vậy, anh cắn chặt chiếc muỗng hơn nữa với điệu bộ thách thức như muốn nói rằng:
“Có giỏi thì em đi về đi.”
Cô thấy tình hình như vậy trong lòng thật sự không biết phải xử lí sao, nên đành phải xuống nước xin lỗi tên nhóc ương bướng kia.
“Em xin lỗi mà! Anh nhả ra đi, món cháo này em tự tay nấu cho anh ăn mà anh chỉ chịu ăn có một muỗng thì em thật sự buồn lắm, có lẽ em nấu không ngon miệng nên anh ngậm luôn chiếc muỗng, không chịu thả ra để em đút cho anh ăn.” Cô vừa nói vừa giả bộ lấy tay gạt nước mắt, trong thật tội nghiệp.
Anh thấy vậy trong lòng không khỏi chua xót vì trò đùa của mình đã làm cho cô phải khóc, nên đã ngoan ngoãn nhả chiếc muỗng kia ra.
Anh nói với giọng đầy ăn năn: “Anh xin lỗi vì đã làm em khóc,anh thật sự chỉ muốn đùa một chút thôi.”
Cô lấy chiếc muỗng gõ lên trán anh.
“Ngốc!!! Anh nhìn kĩ lại xem em có đang khóc không, Hahaahahahahaha.”
Tiếng cười của cô vang hết cả căn phòng, vang ra cả một bệnh viện rộng lớn. Đã lâu lắm rồi cô mới được cười sảng khoái như vậy. Tiếng cười ngập tràng hạnh phúc phá vỡ không khí tĩnh lặng của mùa đông.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây anh và cô đã trải qua năm ngày trong bệnh viện. Đó là quãng thời gian hạnh phúc tràn đầy, là quãng thời gian của những nụ cười và những cử chỉ yêu thương.
Đêm nào trong bệnh viện, khi anh giật mình tỉnh dậy anh đều thấy cô đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Anh lo lắng hỏi: “Sao em chưa đi ngủ.”
“Trông anh ngủ thật đẹp.” Cô dịu dàng đáp.
Nghe những lời nói đó, anh càng thương cô thêm, thế nên anh nằm nghiêng người qua một bên để nhường chỗ cho cô ngủ.
“Em lên đây nằm cùng anh.”
“Anh ngủ trước đi, tí nữa em sẽ lên mà, bây giờ em chưa buồn ngủ, em muốn ngắm anh thêm chút nữa.”
Anh thật sự rất muốn thức cùng cô nhưng vì cả thân mình đang đau nhứt ể ẩm và mệt mỏi nên anh nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Đến sáng anh vẫn thấy cô ngồi ở đấy, đầu nghiêng về phía vai, đôi mắt cô lim dim chìm trong giấc ngủ, anh nghiêng người cố gắng đứng dậy nhưng không thể, chợt cậu thấy trên người mình là chiếc áo khoác của cô, có lẽ đêm qua vì sợ anh lạnh nên cô đã thức suốt đêm để canh anh ngủ. Đợi đến sáng khi mặt trời đã lên cao thì cô mới an tâm mà thiếp đi. Trông cô lúc này thật mệt mỏi, anh chỉ muốn ra khỏi giường để ôm cô vào lòng, giờ đây anh mong rằng mình sẽ mau khỏe lại càng nhanh càng tốt để cô không phải mệt mỏi chăm sóc anh nữa.
Tại lớp học,
“Nhã Tuệ đã vắng học năm ngày rồi, không biết cậu ấy có bị sao không nữa, tớ bây giờ vẫn còn ám ảnh về việc nhìn thấy cậu ấy người be bét máu ở tại bệnh viện.” Linh nói với Thủy.
“Tớ không biết, sao hôm đó cậu không chạy đến mà hỏi cậu ấy sao người lại dính máu như thế?” Thủy nói.
“Lúc đó chú tớ phải nhập viện gấp cho nên tớ mới không có tâm trạng để chạy đến hỏi, cũng may là bây giờ chú của tớ đã không sao rồi.” Linh cố gắng giải thích.
“Cậu quả đúng là một cô cháu gái hiếu thảo, chú cậu nhập viện vì tiêu chảy cấp còn bạn cậu máu me be bét đầy người, nhìn là đủ biết ai nguy kịch hơn ai, thế mà cậu còn bày đặt nói là không có tâm trạng nữa chứ.” Thủy nói với giọng điệu mỉa mai.
Linh dường như không biết thẹn, tiếp tục hỏi : “ Mà năm ngày nay cũng không thấy bóng dáng của Quân đâu cả, hay Nhã Tuệ với cậu ta đưa nhau đi trốn nhỉ, Thủy?”.
“Tớ không biết gì hết!!!”. Thủy bực mình hét lên.
“Quân, hôm nay cậu được xuất viện, cậu có thể về được rồi.”
Anh nghe thấy trong lòng không khỏi vui sướng, vì năm ngày qua anh đã làm khổ Nhã Tuệ nhiều rồi cho chỉ muốn ra khỏi cái bệnh viên này thôi.
“Bác sĩ, anh ấy còn yếu lắm, có nên giữ ở lại để chăm sóc thêm không ạ?” Nhã Tuệ lo lắng nói.
“Không sao cả Nhã Tuệ, anh cảm thấy mình giờ đây đã khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta xuất viện thôi.” Mạnh Quân phấn khích nói.
Hết
Phả vào trong những cơn gió rét của mùa đông là một hương thơm phức của những món ăn, hương thơm mang theo hơi ấm cứ thế bay đi trong gió như đang gởi gắm những yêu thương.
“Xào…xào..” Tiếng Nhã Tuệ đang ở trong bếp nấu ăn, mùi món ăn ngập tràn cả ngôi nhà.
“Tiểu thư, việc này để em làm cho, dù em làm không ngon bằng chị, nhưng chị vào bếp lại bỏng nữa thì khổ.”
“Không sao đâu, chị làm cái này cho một người đặc biệt.” Cô cười nói.
Kể từ chiều hôm qua Quân đã không ăn cái gì, nên sáng nay vừa hôn xong cậu liền nói hai từ:
“Đói bụng -_- .”
Thế nên cô phải vội vàng về nhà, vào bếp để nấu cho cậu một chút gì đó, biết là cậu mới bị thương thể trạng còn yếu thế nên cô chỉ nấu cháo yến mạch và một ít ngũ cốc. Cô giờ đây trong lòng rất vui sướng, dường như tám năm qua đây là lúc mà cô cảm thấy tâm hồn mình hạnh phúc nhất, được chăm lo cho người mình yêu thương quả là một cảm xúc khôn tả.
Cô nhanh chóng bỏ thức ăn vào hộp và lên xe đến bệnh viện, mùi vị của đông sang đang vấn vương trong cơn gió đông bắc, tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn, con phố màu xám đang chuyển dần thành màu trắng xóa, hoa tuyết nhẹ bay trông thật là thuần khiết. Bánh xe đang lăn trên chiếc thảm của tuyết trắng, bên đường là những cành cây tuyết phủ, nó không còn trơ trụi như những cành cây cuối thu nữa, bây giờ nó đã trở thành những cây tuyết để hòa vào màu trắng của sắc trời.
Những bậc thang của bệnh viện giờ đây như những bậc thang đưa cô đến với tình yêu. Sức mạnh của tình yêu thật là diệu kì, đêm qua cô chỉ thấy con đường của bệnh viện này tăm tối và u ám, nhưng giờ đây nó như được trải bởi ngàn hoa hồng đỏ thắm.
“Quân, em đem thức ăn đến rồi đây.” Nhã Tuệ nói.
“Thơm quá nhỉ, nó làm anh cảm thấy đói bụng hơn.” Quân trầm trồ khen.
“Trông anh kìa, cứ thấy thức ăn là mắt sáng rực lên.” Cô cười nói.
“Ăn để sống.” Anh đổi giọng lạnh lùng.
“Hôm nay, em có mang một ít cháo yến mạch và ngũ cốc, anh nếm thử xem sao.” Cô vừa nói vừa đưa tay múc một ít cháo đưa vào miệng anh.
Anh há miệng thật to ngậm luôn cả chiếc muỗng trong miệng. Cô lấy hết sức kéo mãi nhưng anh vẫn không nhả ra. Trong anh lúc này như một đứa con nít đang làm nũng vậy.
“Anh không nhả cái muỗng ra, thì anh tự mình ăn lấy nhé, em về!!!” Cô trong lòng thầm nghĩ nghe xong câu này chắc anh ấy sẽ ngoan ngoãn nhả cái muỗng ra.
Nhưng sự thật không phải vậy, anh cắn chặt chiếc muỗng hơn nữa với điệu bộ thách thức như muốn nói rằng:
“Có giỏi thì em đi về đi.”
Cô thấy tình hình như vậy trong lòng thật sự không biết phải xử lí sao, nên đành phải xuống nước xin lỗi tên nhóc ương bướng kia.
“Em xin lỗi mà! Anh nhả ra đi, món cháo này em tự tay nấu cho anh ăn mà anh chỉ chịu ăn có một muỗng thì em thật sự buồn lắm, có lẽ em nấu không ngon miệng nên anh ngậm luôn chiếc muỗng, không chịu thả ra để em đút cho anh ăn.” Cô vừa nói vừa giả bộ lấy tay gạt nước mắt, trong thật tội nghiệp.
Anh thấy vậy trong lòng không khỏi chua xót vì trò đùa của mình đã làm cho cô phải khóc, nên đã ngoan ngoãn nhả chiếc muỗng kia ra.
Anh nói với giọng đầy ăn năn: “Anh xin lỗi vì đã làm em khóc,anh thật sự chỉ muốn đùa một chút thôi.”
Cô lấy chiếc muỗng gõ lên trán anh.
“Ngốc!!! Anh nhìn kĩ lại xem em có đang khóc không, Hahaahahahahaha.”
Tiếng cười của cô vang hết cả căn phòng, vang ra cả một bệnh viện rộng lớn. Đã lâu lắm rồi cô mới được cười sảng khoái như vậy. Tiếng cười ngập tràng hạnh phúc phá vỡ không khí tĩnh lặng của mùa đông.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đây anh và cô đã trải qua năm ngày trong bệnh viện. Đó là quãng thời gian hạnh phúc tràn đầy, là quãng thời gian của những nụ cười và những cử chỉ yêu thương.
Đêm nào trong bệnh viện, khi anh giật mình tỉnh dậy anh đều thấy cô đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
Anh lo lắng hỏi: “Sao em chưa đi ngủ.”
“Trông anh ngủ thật đẹp.” Cô dịu dàng đáp.
Nghe những lời nói đó, anh càng thương cô thêm, thế nên anh nằm nghiêng người qua một bên để nhường chỗ cho cô ngủ.
“Em lên đây nằm cùng anh.”
“Anh ngủ trước đi, tí nữa em sẽ lên mà, bây giờ em chưa buồn ngủ, em muốn ngắm anh thêm chút nữa.”
Anh thật sự rất muốn thức cùng cô nhưng vì cả thân mình đang đau nhứt ể ẩm và mệt mỏi nên anh nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Đến sáng anh vẫn thấy cô ngồi ở đấy, đầu nghiêng về phía vai, đôi mắt cô lim dim chìm trong giấc ngủ, anh nghiêng người cố gắng đứng dậy nhưng không thể, chợt cậu thấy trên người mình là chiếc áo khoác của cô, có lẽ đêm qua vì sợ anh lạnh nên cô đã thức suốt đêm để canh anh ngủ. Đợi đến sáng khi mặt trời đã lên cao thì cô mới an tâm mà thiếp đi. Trông cô lúc này thật mệt mỏi, anh chỉ muốn ra khỏi giường để ôm cô vào lòng, giờ đây anh mong rằng mình sẽ mau khỏe lại càng nhanh càng tốt để cô không phải mệt mỏi chăm sóc anh nữa.
Tại lớp học,
“Nhã Tuệ đã vắng học năm ngày rồi, không biết cậu ấy có bị sao không nữa, tớ bây giờ vẫn còn ám ảnh về việc nhìn thấy cậu ấy người be bét máu ở tại bệnh viện.” Linh nói với Thủy.
“Tớ không biết, sao hôm đó cậu không chạy đến mà hỏi cậu ấy sao người lại dính máu như thế?” Thủy nói.
“Lúc đó chú tớ phải nhập viện gấp cho nên tớ mới không có tâm trạng để chạy đến hỏi, cũng may là bây giờ chú của tớ đã không sao rồi.” Linh cố gắng giải thích.
“Cậu quả đúng là một cô cháu gái hiếu thảo, chú cậu nhập viện vì tiêu chảy cấp còn bạn cậu máu me be bét đầy người, nhìn là đủ biết ai nguy kịch hơn ai, thế mà cậu còn bày đặt nói là không có tâm trạng nữa chứ.” Thủy nói với giọng điệu mỉa mai.
Linh dường như không biết thẹn, tiếp tục hỏi : “ Mà năm ngày nay cũng không thấy bóng dáng của Quân đâu cả, hay Nhã Tuệ với cậu ta đưa nhau đi trốn nhỉ, Thủy?”.
“Tớ không biết gì hết!!!”. Thủy bực mình hét lên.
“Quân, hôm nay cậu được xuất viện, cậu có thể về được rồi.”
Anh nghe thấy trong lòng không khỏi vui sướng, vì năm ngày qua anh đã làm khổ Nhã Tuệ nhiều rồi cho chỉ muốn ra khỏi cái bệnh viên này thôi.
“Bác sĩ, anh ấy còn yếu lắm, có nên giữ ở lại để chăm sóc thêm không ạ?” Nhã Tuệ lo lắng nói.
“Không sao cả Nhã Tuệ, anh cảm thấy mình giờ đây đã khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta xuất viện thôi.” Mạnh Quân phấn khích nói.
Hết
Tác giả :
Trần Mạnh Bảo