Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em
Chương 15: Thổ lộ
Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
Cuối cùng ánh bình minh cũng ló dạng xua tan đi màn đêm u ám, nhưng những ánh sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông không thể nào xua tan đi sương mù lạnh giá kia, cái rét của mùa đông vẫn còn hiện hữu, trên thành cửa sổ có những bông tuyết còn vương lại, đêm qua trời có tuyết rơi. Nhưng vì bị màn đêm che khuất cho nên Nhã Tuệ đã không thấy được chúng.
Trời đã sáng, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cánh cửa lạnh buốt kia bây giờ được sưởi ấm bởi đôi bàn tay ấm áp của cô. Bên trong căn phòng kia, Quân đã dậy từ bao giờ, ánh mắt cậu đang hướng về cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời mùa đông, bên ngoài những tầng mây lớp lớp như đang muốn che khuất đi bầu trời trong xanh của mùa hạ, đôi khi gió lại chui mình qua khe cửa sổ đưa những lạnh lẽo ngoài kia vào căn phòng.
Cô tự hỏi: “ Liệu đêm qua cậu có ấm áp không.” Cô bước đến bên giường bệnh, cậu nghe thấy bước chân nên đã biết được cô đang đến
nhưng cậu vẫn không ngoái đầu lại nhìn, dường như bây giờ trông cậu còn lạnh lùng hơn cái giá lạnh của mùa đông.
“Cậu còn đau không?.” Cô nhẹ nhàng hỏi han và đến ngồi bên cạnh giường bệnh.
“…”
Cậu vẫn im lặng không hề đáp trả một lời nào, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên im ắng đến nổi có thể nghe được nhịp đập của con tim, cô thấy thái độ của cậu như vậy trong lòng không khỏi đau xót, nhưng cô vẫn cố nén nước mắt nói:
“Cảm ơn cậu vì đã cứu tớ, nếu như không có cậu thì có lẽ sinh mạng này của tớ đã không còn.”
“…”
Đổi lại câu nói của cô lại là sự im lặng một lần nữa, ánh mắt cậu không hề đổi hướng dù chỉ một chút, cô lần này không nén được cảm xúc nữa cô bật khóc, những giọt nước vỡ tan trên sàn nhà buốt giá, trái tim cô giờ đây như bị bóp nghẹt lại, cô nói trong làn nước mắt:
“Quân,… thật sự rằng…em xin lỗi anh… có lẽ bên em chỉ đem lại cho anh muộn phiền và khổ đau…thật sự em rất muốn ở cạnh anh nhưng nếu anh không thích thì em sẽ ra đi… thật sự em rất xin lỗi… cả ngày hôm nay và cả sự việc ngày hôm ấy… em đã biết những gì bọn con trai kia nói với anh… nó khiến anh đã bị tổn thương… nhưng những lời nói ấy không phải là do em nói ra…. mong anh hãy tin em… thật sự trước kia em rất ngưỡng mộ anh và bây giờ cũng vậy… anh có còn nhớ hồi cấp một anh đã hứa với em chúng ta sẽ học chung với nhau đến tận đại học cơ mà, kể từ đó lời hẹn ước buộc chặt trái tim em…thế nhưng khi chúng ta vừa mới tốt nghiệp tiểu học em đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa rồi…em mong chờ đến trung học sẽ được gặp lại anh một lần nữa tuy nhiên bốn năm trung học kia trôi qua mà không có anh bên cạnh, niềm tin gặp lại anh gần như tắt dần, thế nhưng đến trung học phổ thông thì em lại được gặp anh, em như muốn vỡ òa trong hạnh phúc, em chạy đến chào thế nhưng đổi lại lời chào của em là một ánh mắt lạnh giá, lúc đó em đã biết có thể gặp lại anh là một điều may mắn đối với em, ngồi trong lớp học anh ngồi rất gần e, một khoảng cách đủ gần để em có thể nhìn thấy anh, tuy nhiên khoảng cách giữa hai con tim chúng ta dường như đã quá xa…từ tận đáy lòng em chỉ muốn…anh trở thành một con người sống vui vẻ như trước kia mà thôi… đã từ rất lâu em muốn nói với anh một điều rằng em thật sự yêu anh… nhưng mỗi lần em cố gắng xích lại gần anh hơn thì chúng ta lại càng trở nên xa cách… tám năm qua không có ngày nào là em không muốn nói chuyện với anh cả… cho nên quãng thời gian một tuần vừa qua tuy ngắn ngủi nhưng nó là quá đủ làm cho em hạnh phúc, nếu ghét em khiến anh thoải mái hơn thì em sẽ cam chịu, em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ ra đi khỏi nơi này, ở lại mạnh khỏe nhé Quân...Liệu anh có cho phép em nở một nụ cười tạm biệt chứ?... tạm biệt anh.”
Cô đứng dậy trong lòng nỗi buồn chất đầy, bước chân cô dường như trở nên lạnh lẽo, đôi mắt cô đẫm lệ, bỗng tay cô bị ai đó nắm lại, một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng:
“Cảm ơn em vì đã đến đây hôm nay, cảm ơn em vì đã nói những lời này, nó như xóa nhòa mọi vết thương trong tim anh… thật sự một tuần qua anh ở nhà đắm chìm trong suy nghĩ, anh biết những lời nói của bọn nó là xảo trá là bịa đặt, nhưng anh vẫn muốn mình tiếp tục lạnh lùng với em để em không phải ở bên cạnh một thằng không ra gì như anh, em xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn ở bên cạnh, một người có địa vị, có tiền bạc, có khả năng chăm lo cho em, còn anh thật sự không có một thứ gì cả…thế nhưng em vẫn yêu anh ư? Ngốc à!... thật sự anh cũng rất yêu em… nhưng anh luôn mặc cảm về bản thân mình, anh chỉ biết che giấu cảm xúc của mình, anh đã muốn nói ra điều này từ rất lâu rồi, nhưng đâu đó sâu thẳm trong trái tim anh lại không có đủ dũng cảm để nói ra…Em đừng đi, anh đang ở ngay đây, vì vậy xin em đừng đi.”
Cô nghe những lời nói này, những buồn rầu đau khổ dường như biến mất hết, giờ đây trong lòng cô chỉ có niềm vui và hạnh phúc, cô chưa kịp định thần lại thì… đã bị anh kéo tay lại… giờ đây hai người môi kề môi… họ trao nhau một nụ hôn hạnh phúc, nước mắt cả hai đều tuôn rơi tại vì sau bao đau khổ mà họ trải qua cuối cùng họ đã tìm kiếm được tình yêu của mình, tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc, tìm kiếm được cho mình một hi vọng để tiếp tục sống trên cuộc đời lắm đau thương này.
Nụ hôn của họ thật nồng cháy, nó như thiêu đốt cả mùa đông giá lạnh, giờ đây tuy mặt trời bên ngoài đã bị mây mù che khuất nhưng họ đã được sưởi ấm bởi mặt trời trong trái tim mình. Tình yêu của họ cuối cùng đã được đền đáp.
“Bạch!”
Tiếng của một chú chim yếu ớt rơi xuống mái hiên bệnh viện, có lẽ đây là chú chim còn sót lại sau khi bầy đàn đã về phương nam tránh rét. Máu chú chim thấm đỏ cả mái hiên như đang báo hiệu một điều chẳng lành, liệu niềm hạnh phúc của đôi uyên ương kia có bị gãy cánh như chú chim này không? Để rồi phải rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng.
Hết
Cuối cùng ánh bình minh cũng ló dạng xua tan đi màn đêm u ám, nhưng những ánh sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông không thể nào xua tan đi sương mù lạnh giá kia, cái rét của mùa đông vẫn còn hiện hữu, trên thành cửa sổ có những bông tuyết còn vương lại, đêm qua trời có tuyết rơi. Nhưng vì bị màn đêm che khuất cho nên Nhã Tuệ đã không thấy được chúng.
Trời đã sáng, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cánh cửa lạnh buốt kia bây giờ được sưởi ấm bởi đôi bàn tay ấm áp của cô. Bên trong căn phòng kia, Quân đã dậy từ bao giờ, ánh mắt cậu đang hướng về cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời mùa đông, bên ngoài những tầng mây lớp lớp như đang muốn che khuất đi bầu trời trong xanh của mùa hạ, đôi khi gió lại chui mình qua khe cửa sổ đưa những lạnh lẽo ngoài kia vào căn phòng.
Cô tự hỏi: “ Liệu đêm qua cậu có ấm áp không.” Cô bước đến bên giường bệnh, cậu nghe thấy bước chân nên đã biết được cô đang đến
nhưng cậu vẫn không ngoái đầu lại nhìn, dường như bây giờ trông cậu còn lạnh lùng hơn cái giá lạnh của mùa đông.
“Cậu còn đau không?.” Cô nhẹ nhàng hỏi han và đến ngồi bên cạnh giường bệnh.
“…”
Cậu vẫn im lặng không hề đáp trả một lời nào, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên im ắng đến nổi có thể nghe được nhịp đập của con tim, cô thấy thái độ của cậu như vậy trong lòng không khỏi đau xót, nhưng cô vẫn cố nén nước mắt nói:
“Cảm ơn cậu vì đã cứu tớ, nếu như không có cậu thì có lẽ sinh mạng này của tớ đã không còn.”
“…”
Đổi lại câu nói của cô lại là sự im lặng một lần nữa, ánh mắt cậu không hề đổi hướng dù chỉ một chút, cô lần này không nén được cảm xúc nữa cô bật khóc, những giọt nước vỡ tan trên sàn nhà buốt giá, trái tim cô giờ đây như bị bóp nghẹt lại, cô nói trong làn nước mắt:
“Quân,… thật sự rằng…em xin lỗi anh… có lẽ bên em chỉ đem lại cho anh muộn phiền và khổ đau…thật sự em rất muốn ở cạnh anh nhưng nếu anh không thích thì em sẽ ra đi… thật sự em rất xin lỗi… cả ngày hôm nay và cả sự việc ngày hôm ấy… em đã biết những gì bọn con trai kia nói với anh… nó khiến anh đã bị tổn thương… nhưng những lời nói ấy không phải là do em nói ra…. mong anh hãy tin em… thật sự trước kia em rất ngưỡng mộ anh và bây giờ cũng vậy… anh có còn nhớ hồi cấp một anh đã hứa với em chúng ta sẽ học chung với nhau đến tận đại học cơ mà, kể từ đó lời hẹn ước buộc chặt trái tim em…thế nhưng khi chúng ta vừa mới tốt nghiệp tiểu học em đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa rồi…em mong chờ đến trung học sẽ được gặp lại anh một lần nữa tuy nhiên bốn năm trung học kia trôi qua mà không có anh bên cạnh, niềm tin gặp lại anh gần như tắt dần, thế nhưng đến trung học phổ thông thì em lại được gặp anh, em như muốn vỡ òa trong hạnh phúc, em chạy đến chào thế nhưng đổi lại lời chào của em là một ánh mắt lạnh giá, lúc đó em đã biết có thể gặp lại anh là một điều may mắn đối với em, ngồi trong lớp học anh ngồi rất gần e, một khoảng cách đủ gần để em có thể nhìn thấy anh, tuy nhiên khoảng cách giữa hai con tim chúng ta dường như đã quá xa…từ tận đáy lòng em chỉ muốn…anh trở thành một con người sống vui vẻ như trước kia mà thôi… đã từ rất lâu em muốn nói với anh một điều rằng em thật sự yêu anh… nhưng mỗi lần em cố gắng xích lại gần anh hơn thì chúng ta lại càng trở nên xa cách… tám năm qua không có ngày nào là em không muốn nói chuyện với anh cả… cho nên quãng thời gian một tuần vừa qua tuy ngắn ngủi nhưng nó là quá đủ làm cho em hạnh phúc, nếu ghét em khiến anh thoải mái hơn thì em sẽ cam chịu, em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ ra đi khỏi nơi này, ở lại mạnh khỏe nhé Quân...Liệu anh có cho phép em nở một nụ cười tạm biệt chứ?... tạm biệt anh.”
Cô đứng dậy trong lòng nỗi buồn chất đầy, bước chân cô dường như trở nên lạnh lẽo, đôi mắt cô đẫm lệ, bỗng tay cô bị ai đó nắm lại, một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng:
“Cảm ơn em vì đã đến đây hôm nay, cảm ơn em vì đã nói những lời này, nó như xóa nhòa mọi vết thương trong tim anh… thật sự một tuần qua anh ở nhà đắm chìm trong suy nghĩ, anh biết những lời nói của bọn nó là xảo trá là bịa đặt, nhưng anh vẫn muốn mình tiếp tục lạnh lùng với em để em không phải ở bên cạnh một thằng không ra gì như anh, em xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn ở bên cạnh, một người có địa vị, có tiền bạc, có khả năng chăm lo cho em, còn anh thật sự không có một thứ gì cả…thế nhưng em vẫn yêu anh ư? Ngốc à!... thật sự anh cũng rất yêu em… nhưng anh luôn mặc cảm về bản thân mình, anh chỉ biết che giấu cảm xúc của mình, anh đã muốn nói ra điều này từ rất lâu rồi, nhưng đâu đó sâu thẳm trong trái tim anh lại không có đủ dũng cảm để nói ra…Em đừng đi, anh đang ở ngay đây, vì vậy xin em đừng đi.”
Cô nghe những lời nói này, những buồn rầu đau khổ dường như biến mất hết, giờ đây trong lòng cô chỉ có niềm vui và hạnh phúc, cô chưa kịp định thần lại thì… đã bị anh kéo tay lại… giờ đây hai người môi kề môi… họ trao nhau một nụ hôn hạnh phúc, nước mắt cả hai đều tuôn rơi tại vì sau bao đau khổ mà họ trải qua cuối cùng họ đã tìm kiếm được tình yêu của mình, tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc, tìm kiếm được cho mình một hi vọng để tiếp tục sống trên cuộc đời lắm đau thương này.
Nụ hôn của họ thật nồng cháy, nó như thiêu đốt cả mùa đông giá lạnh, giờ đây tuy mặt trời bên ngoài đã bị mây mù che khuất nhưng họ đã được sưởi ấm bởi mặt trời trong trái tim mình. Tình yêu của họ cuối cùng đã được đền đáp.
“Bạch!”
Tiếng của một chú chim yếu ớt rơi xuống mái hiên bệnh viện, có lẽ đây là chú chim còn sót lại sau khi bầy đàn đã về phương nam tránh rét. Máu chú chim thấm đỏ cả mái hiên như đang báo hiệu một điều chẳng lành, liệu niềm hạnh phúc của đôi uyên ương kia có bị gãy cánh như chú chim này không? Để rồi phải rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng.
Hết
Tác giả :
Trần Mạnh Bảo