Có Chết Cũng Không Ly Hôn
Chương 71 Phiên ngoại 1
Edit: Tiểu Màn Thầu“Cô giáo Bạch, còn chưa về sao?” Cô giáo Triệu vừa quàng chiếc khăn len và đội mũ len lên, vừa di chuyển ánh mắt về phía Bạch Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Bạch Uyển Uyển nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Một lúc nữa ạ. Cô Triệu cô về trước đi.”
Triệu Âm bật cười: “Cô giáo Bạch đang chờ chồng đến đón à, vậy tôi đi trước nha.”
Cô ấy nhẹ nhàng bước ra cửa, trước khi đi còn liếc nhìn Bạch Uyển Uyển đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Trong văn phòng hành chính to lớn chỉ còn lại một mình cô, vào một buổi chiều mùa đông hiu quạnh, nhìn qua có vài phần cô đơn.
Với tư cách là giảng viên trẻ tuổi nhất vừa gia nhập đại học C, cho nên gout thẩm mỹ của Triệu Âm rất khắt khe. Nhưng ánh mắt của cô ấy hà khắc đến đâu, cũng phải công nhận Bạch Uyển Uyển là một mỹ nhân xinh đẹp.
Mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh nhân, đôi môi anh đào, làn da tuyết trắng cùng dáng người đẹp, chỉ với vẻ bề ngoài cũng đủ khiến mọi người phải lóa mắt.
Ngoại trừ những thứ bên ngoài, điều khiến Bạch Uyển Uyển khác xa người bình thường chính là khí chất của cô, trên người có phong độ của người trí thức, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng, đối nhân xử thế vô cùng nhã nhặn lễ phép, hiển nhiên là một dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Tại đại học C, không ai không biết hoa khôi của khoa lịch sử không phải là sinh viên nào đó, mà chính là giảng viên Bạch Uyển Uyển dạy môn [Lịch sử Trung Quốc hiện đại].
Kể từ khi bọn họ đảm nhiệm chức vụ giảng viên ở đại học C cho đến nay, cô vẫn luôn giữ vững vị trí này trong gần 4 năm.
Tuy đã gần 30 tuổi, nhưng cô vẫn xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi. Dịu dàng mảnh mai, giống như một bông hoa quý được nâng niu cẩn thận, xinh đẹp thanh cao, chỉ có thể nhìn từ xa không thể nào chạm vào.
Ai cũng biết chủ nhân của bông hoa xinh đẹp này tên là Hoắc Chi An.
— Là con trai lớn của nhà họ Hoắc, có thể làm mưa làm gió ở Nam Thành.
Bốn năm trước, Hoắc Chi An kết hôn, trên dưới tập đoàn Hoắc thị ai nấy đều gửi lời chúc mừng. Khi đó bách hóa Đông Tân dưới trướng của Hoắc thị giảm giá sốc ba ngày liên tục là kỷ lục mà cho đến tận bây giờ ở Nam Thành chưa có tập đoàn nào phá vỡ được.
Mãi cho đến hôm nay, Hoắc Chi An từ một vị công tử đào hoa chuyển mình thành người đàn ông ổn trọng biết kiềm chế quản lý tập đoàn Hoắc thị, vẫn là chủ đề được nhiều người bàn tán.
Năm đó Triệu Âm vẫn còn là một thiếu nữ xinh đẹp, ở trên mạng không ngừng đăng tin tức liên quan đến Hoắc Chi An,trong giờ ăn cô ấy cùng đám bạn mê trai luôn nói đến đề tài này.
Lúc ấy ai cũng không ngờ được, sau khi công tử đào hoa Hoắc Chi An gặp được Bạch Uyển Uyển, cứ như biến thành một người bạn trai nhị thập tứ hiếu vậy.
Trước kia Triệu Âm cũng cảm thấy khó hiểu, mãi cho đến khi Bạch Uyển Uyển bước vào đại học C, được nhìn thấy người thật, cố ấy đột nhiên hiểu ra tại sao Hoắc Chi An phải tốn công phí sức lớn như vậy để mang người về nhà.
Một mỹ nhân mảnh mai như Bạch Uyển Uyển, nên được đặt trong lòng bàn tay nâng niu chiều chuộng.
Triệu Âm vừa nhớ lại chuyện năm đó vừa đi xuống lầu, dưới lầu xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng rất hiếm khi nhìn thấy. Cô ấy liếc nhìn một cái đã nhận ra ngay, đó chính là chiếc xe đến đón Bạch Uyển Uyển.
Khoảng thời gian gần đây, tần suất xuất hiện của chiếc xe này ngày càng cao, cao đến mức sinh viên trong trường cũng phải chú ý đến nó.
Cô ấy không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa văn phòng, có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng lưng của Bạch Uyển Uyển.
Kỳ lạ thật, xe đã đến rồi, tại sao cô giáo Bạch vẫn không có động tĩnh gì?
Trong nội tâm Triệu Âm có chút nghi hoặc, rất nhanh đã biến mất.
Có lẽ cô giáo Bạch thực sự có chuyện gì đó, cho nên cô cứ cố kỳ kèo mãi không chịu về nhà?
*
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều đã về hết, cuối cùng Bạch Uyển Uyển cũng tháo xuống vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng.
Cô dựa vào ghế, thở dài một hơi.
Cô đã không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy mình và Hoắc Chi An chiến tranh lạnh với nhau.
Thời điểm quen Hoắc Chi An, cô chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn học đại học ở phương Bắc.
Năm đó Hoắc Chi An đã gần 26 tuổi là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, trên mạng có rất nhiêu tin đồn về anh. Cái gì mà còn học đại học đã tiếp quản bất động sản của Hoắc thị, rồi đầu tư vào miếng đất nào đó kiếm về hàng trăm triệu đô la, cái gì mà thành công thu mua được một công ty….
Ngoài những vấn đề thương mại này ra, càng làm mọi người cảm thấy hứng thú hơn, chính là ngoại hình nổi bật cùng các tin tức ngoài lề khiến cho người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Không sai, với tư cách là một phú nhị đại có ngoại hình và năng lực xuất chúng, Hoắc Chi An cũng như những gì dân chúng đã dự đoán, rõ ràng là một công tử phong lưu từ đầu xuống chân.
Bóng dáng của anh thường xuất hiện trên chuyên mục giải trí cùng kinh tế tài chính. Nghe nói vị thiếu gia này thay bạn gái — có lẽ tốc độ còn nhanh hơn cả thay quần áo. Bạn khó có thể nhìn thấy một người phụ nữ nào ở bên cạnh anh được hơn một tháng.
Nói một cách chính xác hơn, hẳn là không có.
Bản thân Hoắc Chi An lớn lên phong lưu phóng khoáng, lại vung tay rất hào phóng, mặc dù cho đến bây giờ anh vẫn chỉ vui đùa một chút không mấy để tâm, nhưng có rất nhiều cô gái không ngừng lao đầu vào anh.
Hôm nay là nữ minh tinh nào đó, ngày mai lại là hot girl mạng nào đấy. Nói tóm lại, dù một người không mấy quan tâm đến tin tức giải trí như Bạch Uyển Uyển, cũng bị danh tiếng của vị thiếu gia đào hoa này như sấm đánh bên tai.
Bọn họ một Nam một Bắc, vốn không có cơ hội chạm mặt nhau, nhưng anh lại quen biết với một người bạn tại đại học mà Bạch Uyển Uyển học.
Khi đó Hoắc Chi An đến phương Bắc bàn chuyện làm ăn, thuận tiện tìm người bạn ở Bắc Thành ôn lại chuyện xưa. Hết lần này đến lần khác, người bạn tốt kia lại là phụ đạo viên của Bạch Uyển Uyển.
Dưới tình huống âm soa dương thác*, lúc Bạch Uyển Uyển đến văn phòng tìm phụ đạo viên bàn bạc chuyện thi nghiên cứu sinh, cứ như thế mà quen biết Hoắc Chi An.
(*Âm soa dương thác: ý chỉ vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia. Nguồn GG.)
Về sau cả hai gặp mặt nhau vài lần. Mỗi lần gặp mặt, Hoắc Chi An đều chủ động bắt chuyện với cô.
Mặc dù Bạch Uyển Uyển đối với loại thiếu gia đào hoa này luôn thể hiện thái độ xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nhưng thân là thục nữ được dạy dỗ từ nhỏ khiến cho cô không thể làm ra hành động đóng sập cửa, chỉ có thể lịch sự trả lời anh vài câu.
Sau khi Hoắc Chi An quay trở về Nam Thành, anh vẫn gọi điện thoại liên lạc với cô, tần suất không nhiều không ít.
Lúc ấy, Bạch Uyển Uyển vẫn chưa ý thức được điều gì, mãi đến một ngày bạn cùng phòng của cô đột nhiên nói một câu: “Tớ phát hiện gần đây con trai lớn nhà họ Hoắc giống như đang tu tâm dưỡng tính vậy.”
Bạn cùng phòng khác cười nói: “Làm sao phát hiện ra?”
“Đã lâu rồi anh ta không xuất hiện trên tin tức giải trí. Cũng không thấy ảnh chụp chung cùng với bất kỳ cô gái nào.”
“Có lẽ người ta cải tà quy chánh đó ha ha ha.”
Tiếng cười nói vui vẻ của những người bạn cùng phòng lọt vào tai Bạch Uyển Uyển, bàn tay đang cầm điện thoại chợt cứng đờ.
Trên màn hình điện thoại, đang hiển thị tin nhắn của Hoắc Chi An, thời gian gửi đến là hai phút trước.
Trong lòng bàn tay đột nhiên như bị bỏng, Bạch Uyển Uyển vội vàng ném điện thoại đi.
Thân là một mỹ nữ, tuy cô vì thân thể yếu ớt nên không tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, nhưng từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô cũng không ít.
Bạch Uyển Uyển mơ hồ nhận ra, Hoắc Chi An đối với mình dường như có chút hứng thú.
Từ đó về sau, thái độ của cô đối với Hoắc Chi An lập tức lạnh nhạt hơn. Đây là cách mà cô luôn dùng để từ chối tình cảm của người khác.
Trong tình huống bình thường, người đàn ông có năng lực quan sát sẽ biết mà lùi bước.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Chi An không phải là một người bình thường. Ngược lại anh theo đuổi càng táo bạo và rõ ràng hơn.
Việc tặng hoa và quà là điều không thể tránh khỏi, cũng không biết anh đi đâu mà tìm ra được những quyển sách cổ gần như đã tuyệt chủng tặng cho cô, đây thực sự là những thứ cô đang cần.
Bạch Uyển Uyển vẫn luôn nghiên cứu chúng, tất nhiên cô biết rõ những quyển sách cổ này có giá trị như thế nào.
Có một lần Hoắc Chi An hẹn gặp riêng cô, cô đã đồng ý.
Cô còn nhớ rõ ở trong nhà hàng cao cấp ấy, cô cẩn thận dè dặt mà trả lại những quyển sách cổ đó cho anh, còn nói mình không thể nhận món quà quý giá như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy quyển sách cổ này, nụ cười trên mặt Hoắc Chi An lập tức lạnh xuống.
Thật lâu sau, anh mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Không nhận à?” Anh dựa vào ghế, trên môi nở một nụ cười lười biếng.
Bạch Uyển Uyển kiên trì lắc đầu, “Không thể nhận, xin anh thu lại đi.”
Lúc đó hai người ngồi cạnh cửa sổ ven sông, gió đêm mùa thu thổi nhẹ qua mặt sông êm đềm, lần lượt tạo nên những gợn sóng.
Hoắc Chi An gật đầu, vươn tay kẹp quyển sách giữa ngón cái và ngón trỏ.
Giọng nói trong trẻo tựa như sắp bay mất trong gió, “Vậy thì ném đi. Không biết cá trong sông có hứng thú với chúng không?”
Bạch Uyển Uyển thoáng chốc mở to hai mắt, bên trong tràn ngập không dám tin.
Mắt thấy cánh tay của anh nâng lên cao rồi nhẹ nghiêng ra ngoài cửa sổ, cô vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không! Đừng ném!”
Hoắc Chi An không hề hành động, chẳng qua là anh chỉ bá đạo kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy Bạch tiểu thư có nguyện lòng nhận lấy không?”
Bạch Uyển Uyển mím môi, khẽ gật đầu.
Hoắc Chi An thu hồi cánh tay, đẩy sách lại cho Bạch Uyển Uyển, cười vô cùng vui vẻ: “Dùng cơm thôi.”
*
Từ đó về sau, Hoắc Chi An liên tiếp gửi rất nhiều thứ đến đây, có ngọc thạch, báu vật cổ đại cũng như những bức tranh, thư pháp nổi tiếng quý giá. Ngoài ra còn có một số quyển sách cổ mà cô quan tâm, chúng gần như không còn tồn tại trên thế gian này.
Bạch Uyển Uyển cũng biết những thứ này không thể trả lại, chỉ có thể lo lắng không yên mà cất kỹ những bảo vật quý giá này, với hy vọng có một ngày nào đó Hoắc Chi An tìm được mục tiêu mới, cô sẽ trả lại những thứ này cho anh.
Ai ngờ, Hoắc Chi An đúng là quyết tâm có được cô, năm lần bảy lượt chạy đến Bắc Thành, thậm chí còn đến tận trường học tìm cô.
Không thể không nói, ngoài trừ những tin tức viền hoa kia, bản thân Hoắc Chi An là một người vô cùng có mị lực.
Một người đàn ông tốn công tốn sức chỉ để lấy lòng một cô gái đúng là không khó.
Bạch Uyển Uyển không thể né tránh mãi, trong quá trình chung đụng cũng bắt đầu sinh ra một chút hảo cảm đối với Hoắc Chi An.
Nhưng mà, với tư cách là một thục nữ được giáo dục truyền thống từ nhỏ, trước mắt cô không có cách nào tiếp nhận những chuyện phong lưu trong quá khứ của Hoắc Chi An.
Cũng giống như những người khác, cô không tin vào chuyện “Lãng tử quay đầu” này, trên thực tế cái vị lãng tử đó lại là Hoắc Chi An đỉnh đỉnh đại danh.
Hoắc Chi An phải bỏ ra năm năm thời gian mới khiến cho cô tin tưởng, anh đối với mình là thật lòng.
Vì vậy, năm 26 tuổi cô đã gả cho anh, còn gả rất nở mày nở mặt.
Tất cả mọi người đều nói, Bạch Uyển Uyển thực sự là có phúc khí tốt. Một con ma ốm yếu bệnh tật liên miên của nhà họ Bạch lại có thể gả cho con trai lớn danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Hoắc.
Lúc ấy cô cũng nghĩ như vậy.
Đêm tân hôn, Hoắc Chi An quả thực rất dịu dàng không gì sánh bằng.
Cho đến bây giờ Bạch Uyển Uyển vẫn không thể tin, một đại thiếu gia như anh lại có thể vì mình mà ân ái nhẹ nhàng đến như vậy.
Cô đã cho anh ăn chay năm năm, nhưng dưới sự dịu dàng và kiên nhẫn an ủi của anh, cô gần như không có cảm giác đau đớn gì, ngược lại rất nhanh cảm nhận được một loại cảnh giới khác.
Bạch Uyển Uyển nghĩ đến đêm tân hôn hai người nhu tình mật ý, lại nghĩ đến việc về nhà nói chuyện với Hoắc Chi An, ánh mắt trở nên ảm đạm, trên mặt cũng thoáng hiện lên nét u sầu.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào giáo án trên bàn, thực ra một chữ cũng không xem vào.
“Cạch, cạch, cạch…”
Bên ngoài hành lang văn phòng, vang lên tiếng bước chân rất có tiết tấu.
Tiếng bước chân này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Bạch Uyển Uyển dường như một giây đã có thể nhận ra người đến là ai.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần mình, trong nội tâm Bạch Uyển Uyển đột nhiên xông lên một sự khẩn trương không thể nói thành lời cùng cảm giác ức chế.
—- Hình ảnh mấy năm trước đột nhiên xông vào trong đầu của cô.
Khi đó Hoắc Chi An đôi mắt đỏ ngầu, ném một cái máy tính bảng lên ghế sô pha, giọng nói run rẩy kịch liệt: “Em chính là quan tâm những quá khứ kia của anh phải không? Không chịu tin tưởng anh đối với em là thật lòng đúng không?”
Cô ngồi ở đó cúi thấp đầu không nói lời nào.
Điều này hiển nhiên trong mắt Hoắc Chi Châu chính là chấp nhận.
“Được, được lắm!” Giọng nói của anh khàn khàn, đứt quãng, “Bây giờ em hãy kiểm tra ngay đi! Kiểm tra xem anh có lên tin tức với người phụ nữ nào hay không! Chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em dám đâm anh một dao, như vậy chưa đủ đau đớn sao? Chưa đủ chứng minh à?”
…..
Hồi ức kết thúc, tiếng bước chân cũng dừng lại trước cửa.
Cánh cửa mở ra, một đôi giày da màu nâu sáng bóng sạch sẽ đập vào mắt Bạch Uyển Uyển.
Đôi giày da thủ công của hãng thời trang cao cấp Ý, đó là món quà cô tặng cho anh.
“Uyển Uyển, về nhà thôi.” Một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai.
Bạch Uyển Uyển nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Một lúc nữa ạ. Cô Triệu cô về trước đi.”
Triệu Âm bật cười: “Cô giáo Bạch đang chờ chồng đến đón à, vậy tôi đi trước nha.”
Cô ấy nhẹ nhàng bước ra cửa, trước khi đi còn liếc nhìn Bạch Uyển Uyển đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Trong văn phòng hành chính to lớn chỉ còn lại một mình cô, vào một buổi chiều mùa đông hiu quạnh, nhìn qua có vài phần cô đơn.
Với tư cách là giảng viên trẻ tuổi nhất vừa gia nhập đại học C, cho nên gout thẩm mỹ của Triệu Âm rất khắt khe. Nhưng ánh mắt của cô ấy hà khắc đến đâu, cũng phải công nhận Bạch Uyển Uyển là một mỹ nhân xinh đẹp.
Mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh nhân, đôi môi anh đào, làn da tuyết trắng cùng dáng người đẹp, chỉ với vẻ bề ngoài cũng đủ khiến mọi người phải lóa mắt.
Ngoại trừ những thứ bên ngoài, điều khiến Bạch Uyển Uyển khác xa người bình thường chính là khí chất của cô, trên người có phong độ của người trí thức, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng, đối nhân xử thế vô cùng nhã nhặn lễ phép, hiển nhiên là một dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Tại đại học C, không ai không biết hoa khôi của khoa lịch sử không phải là sinh viên nào đó, mà chính là giảng viên Bạch Uyển Uyển dạy môn [Lịch sử Trung Quốc hiện đại].
Kể từ khi bọn họ đảm nhiệm chức vụ giảng viên ở đại học C cho đến nay, cô vẫn luôn giữ vững vị trí này trong gần 4 năm.
Tuy đã gần 30 tuổi, nhưng cô vẫn xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi. Dịu dàng mảnh mai, giống như một bông hoa quý được nâng niu cẩn thận, xinh đẹp thanh cao, chỉ có thể nhìn từ xa không thể nào chạm vào.
Ai cũng biết chủ nhân của bông hoa xinh đẹp này tên là Hoắc Chi An.
— Là con trai lớn của nhà họ Hoắc, có thể làm mưa làm gió ở Nam Thành.
Bốn năm trước, Hoắc Chi An kết hôn, trên dưới tập đoàn Hoắc thị ai nấy đều gửi lời chúc mừng. Khi đó bách hóa Đông Tân dưới trướng của Hoắc thị giảm giá sốc ba ngày liên tục là kỷ lục mà cho đến tận bây giờ ở Nam Thành chưa có tập đoàn nào phá vỡ được.
Mãi cho đến hôm nay, Hoắc Chi An từ một vị công tử đào hoa chuyển mình thành người đàn ông ổn trọng biết kiềm chế quản lý tập đoàn Hoắc thị, vẫn là chủ đề được nhiều người bàn tán.
Năm đó Triệu Âm vẫn còn là một thiếu nữ xinh đẹp, ở trên mạng không ngừng đăng tin tức liên quan đến Hoắc Chi An,trong giờ ăn cô ấy cùng đám bạn mê trai luôn nói đến đề tài này.
Lúc ấy ai cũng không ngờ được, sau khi công tử đào hoa Hoắc Chi An gặp được Bạch Uyển Uyển, cứ như biến thành một người bạn trai nhị thập tứ hiếu vậy.
Trước kia Triệu Âm cũng cảm thấy khó hiểu, mãi cho đến khi Bạch Uyển Uyển bước vào đại học C, được nhìn thấy người thật, cố ấy đột nhiên hiểu ra tại sao Hoắc Chi An phải tốn công phí sức lớn như vậy để mang người về nhà.
Một mỹ nhân mảnh mai như Bạch Uyển Uyển, nên được đặt trong lòng bàn tay nâng niu chiều chuộng.
Triệu Âm vừa nhớ lại chuyện năm đó vừa đi xuống lầu, dưới lầu xuất hiện một chiếc xe màu đen sang trọng rất hiếm khi nhìn thấy. Cô ấy liếc nhìn một cái đã nhận ra ngay, đó chính là chiếc xe đến đón Bạch Uyển Uyển.
Khoảng thời gian gần đây, tần suất xuất hiện của chiếc xe này ngày càng cao, cao đến mức sinh viên trong trường cũng phải chú ý đến nó.
Cô ấy không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa văn phòng, có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng lưng của Bạch Uyển Uyển.
Kỳ lạ thật, xe đã đến rồi, tại sao cô giáo Bạch vẫn không có động tĩnh gì?
Trong nội tâm Triệu Âm có chút nghi hoặc, rất nhanh đã biến mất.
Có lẽ cô giáo Bạch thực sự có chuyện gì đó, cho nên cô cứ cố kỳ kèo mãi không chịu về nhà?
*
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều đã về hết, cuối cùng Bạch Uyển Uyển cũng tháo xuống vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng.
Cô dựa vào ghế, thở dài một hơi.
Cô đã không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy mình và Hoắc Chi An chiến tranh lạnh với nhau.
Thời điểm quen Hoắc Chi An, cô chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn học đại học ở phương Bắc.
Năm đó Hoắc Chi An đã gần 26 tuổi là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, trên mạng có rất nhiêu tin đồn về anh. Cái gì mà còn học đại học đã tiếp quản bất động sản của Hoắc thị, rồi đầu tư vào miếng đất nào đó kiếm về hàng trăm triệu đô la, cái gì mà thành công thu mua được một công ty….
Ngoài những vấn đề thương mại này ra, càng làm mọi người cảm thấy hứng thú hơn, chính là ngoại hình nổi bật cùng các tin tức ngoài lề khiến cho người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Không sai, với tư cách là một phú nhị đại có ngoại hình và năng lực xuất chúng, Hoắc Chi An cũng như những gì dân chúng đã dự đoán, rõ ràng là một công tử phong lưu từ đầu xuống chân.
Bóng dáng của anh thường xuất hiện trên chuyên mục giải trí cùng kinh tế tài chính. Nghe nói vị thiếu gia này thay bạn gái — có lẽ tốc độ còn nhanh hơn cả thay quần áo. Bạn khó có thể nhìn thấy một người phụ nữ nào ở bên cạnh anh được hơn một tháng.
Nói một cách chính xác hơn, hẳn là không có.
Bản thân Hoắc Chi An lớn lên phong lưu phóng khoáng, lại vung tay rất hào phóng, mặc dù cho đến bây giờ anh vẫn chỉ vui đùa một chút không mấy để tâm, nhưng có rất nhiều cô gái không ngừng lao đầu vào anh.
Hôm nay là nữ minh tinh nào đó, ngày mai lại là hot girl mạng nào đấy. Nói tóm lại, dù một người không mấy quan tâm đến tin tức giải trí như Bạch Uyển Uyển, cũng bị danh tiếng của vị thiếu gia đào hoa này như sấm đánh bên tai.
Bọn họ một Nam một Bắc, vốn không có cơ hội chạm mặt nhau, nhưng anh lại quen biết với một người bạn tại đại học mà Bạch Uyển Uyển học.
Khi đó Hoắc Chi An đến phương Bắc bàn chuyện làm ăn, thuận tiện tìm người bạn ở Bắc Thành ôn lại chuyện xưa. Hết lần này đến lần khác, người bạn tốt kia lại là phụ đạo viên của Bạch Uyển Uyển.
Dưới tình huống âm soa dương thác*, lúc Bạch Uyển Uyển đến văn phòng tìm phụ đạo viên bàn bạc chuyện thi nghiên cứu sinh, cứ như thế mà quen biết Hoắc Chi An.
(*Âm soa dương thác: ý chỉ vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia. Nguồn GG.)
Về sau cả hai gặp mặt nhau vài lần. Mỗi lần gặp mặt, Hoắc Chi An đều chủ động bắt chuyện với cô.
Mặc dù Bạch Uyển Uyển đối với loại thiếu gia đào hoa này luôn thể hiện thái độ xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nhưng thân là thục nữ được dạy dỗ từ nhỏ khiến cho cô không thể làm ra hành động đóng sập cửa, chỉ có thể lịch sự trả lời anh vài câu.
Sau khi Hoắc Chi An quay trở về Nam Thành, anh vẫn gọi điện thoại liên lạc với cô, tần suất không nhiều không ít.
Lúc ấy, Bạch Uyển Uyển vẫn chưa ý thức được điều gì, mãi đến một ngày bạn cùng phòng của cô đột nhiên nói một câu: “Tớ phát hiện gần đây con trai lớn nhà họ Hoắc giống như đang tu tâm dưỡng tính vậy.”
Bạn cùng phòng khác cười nói: “Làm sao phát hiện ra?”
“Đã lâu rồi anh ta không xuất hiện trên tin tức giải trí. Cũng không thấy ảnh chụp chung cùng với bất kỳ cô gái nào.”
“Có lẽ người ta cải tà quy chánh đó ha ha ha.”
Tiếng cười nói vui vẻ của những người bạn cùng phòng lọt vào tai Bạch Uyển Uyển, bàn tay đang cầm điện thoại chợt cứng đờ.
Trên màn hình điện thoại, đang hiển thị tin nhắn của Hoắc Chi An, thời gian gửi đến là hai phút trước.
Trong lòng bàn tay đột nhiên như bị bỏng, Bạch Uyển Uyển vội vàng ném điện thoại đi.
Thân là một mỹ nữ, tuy cô vì thân thể yếu ớt nên không tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, nhưng từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô cũng không ít.
Bạch Uyển Uyển mơ hồ nhận ra, Hoắc Chi An đối với mình dường như có chút hứng thú.
Từ đó về sau, thái độ của cô đối với Hoắc Chi An lập tức lạnh nhạt hơn. Đây là cách mà cô luôn dùng để từ chối tình cảm của người khác.
Trong tình huống bình thường, người đàn ông có năng lực quan sát sẽ biết mà lùi bước.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Chi An không phải là một người bình thường. Ngược lại anh theo đuổi càng táo bạo và rõ ràng hơn.
Việc tặng hoa và quà là điều không thể tránh khỏi, cũng không biết anh đi đâu mà tìm ra được những quyển sách cổ gần như đã tuyệt chủng tặng cho cô, đây thực sự là những thứ cô đang cần.
Bạch Uyển Uyển vẫn luôn nghiên cứu chúng, tất nhiên cô biết rõ những quyển sách cổ này có giá trị như thế nào.
Có một lần Hoắc Chi An hẹn gặp riêng cô, cô đã đồng ý.
Cô còn nhớ rõ ở trong nhà hàng cao cấp ấy, cô cẩn thận dè dặt mà trả lại những quyển sách cổ đó cho anh, còn nói mình không thể nhận món quà quý giá như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy quyển sách cổ này, nụ cười trên mặt Hoắc Chi An lập tức lạnh xuống.
Thật lâu sau, anh mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Không nhận à?” Anh dựa vào ghế, trên môi nở một nụ cười lười biếng.
Bạch Uyển Uyển kiên trì lắc đầu, “Không thể nhận, xin anh thu lại đi.”
Lúc đó hai người ngồi cạnh cửa sổ ven sông, gió đêm mùa thu thổi nhẹ qua mặt sông êm đềm, lần lượt tạo nên những gợn sóng.
Hoắc Chi An gật đầu, vươn tay kẹp quyển sách giữa ngón cái và ngón trỏ.
Giọng nói trong trẻo tựa như sắp bay mất trong gió, “Vậy thì ném đi. Không biết cá trong sông có hứng thú với chúng không?”
Bạch Uyển Uyển thoáng chốc mở to hai mắt, bên trong tràn ngập không dám tin.
Mắt thấy cánh tay của anh nâng lên cao rồi nhẹ nghiêng ra ngoài cửa sổ, cô vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không! Đừng ném!”
Hoắc Chi An không hề hành động, chẳng qua là anh chỉ bá đạo kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy Bạch tiểu thư có nguyện lòng nhận lấy không?”
Bạch Uyển Uyển mím môi, khẽ gật đầu.
Hoắc Chi An thu hồi cánh tay, đẩy sách lại cho Bạch Uyển Uyển, cười vô cùng vui vẻ: “Dùng cơm thôi.”
*
Từ đó về sau, Hoắc Chi An liên tiếp gửi rất nhiều thứ đến đây, có ngọc thạch, báu vật cổ đại cũng như những bức tranh, thư pháp nổi tiếng quý giá. Ngoài ra còn có một số quyển sách cổ mà cô quan tâm, chúng gần như không còn tồn tại trên thế gian này.
Bạch Uyển Uyển cũng biết những thứ này không thể trả lại, chỉ có thể lo lắng không yên mà cất kỹ những bảo vật quý giá này, với hy vọng có một ngày nào đó Hoắc Chi An tìm được mục tiêu mới, cô sẽ trả lại những thứ này cho anh.
Ai ngờ, Hoắc Chi An đúng là quyết tâm có được cô, năm lần bảy lượt chạy đến Bắc Thành, thậm chí còn đến tận trường học tìm cô.
Không thể không nói, ngoài trừ những tin tức viền hoa kia, bản thân Hoắc Chi An là một người vô cùng có mị lực.
Một người đàn ông tốn công tốn sức chỉ để lấy lòng một cô gái đúng là không khó.
Bạch Uyển Uyển không thể né tránh mãi, trong quá trình chung đụng cũng bắt đầu sinh ra một chút hảo cảm đối với Hoắc Chi An.
Nhưng mà, với tư cách là một thục nữ được giáo dục truyền thống từ nhỏ, trước mắt cô không có cách nào tiếp nhận những chuyện phong lưu trong quá khứ của Hoắc Chi An.
Cũng giống như những người khác, cô không tin vào chuyện “Lãng tử quay đầu” này, trên thực tế cái vị lãng tử đó lại là Hoắc Chi An đỉnh đỉnh đại danh.
Hoắc Chi An phải bỏ ra năm năm thời gian mới khiến cho cô tin tưởng, anh đối với mình là thật lòng.
Vì vậy, năm 26 tuổi cô đã gả cho anh, còn gả rất nở mày nở mặt.
Tất cả mọi người đều nói, Bạch Uyển Uyển thực sự là có phúc khí tốt. Một con ma ốm yếu bệnh tật liên miên của nhà họ Bạch lại có thể gả cho con trai lớn danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Hoắc.
Lúc ấy cô cũng nghĩ như vậy.
Đêm tân hôn, Hoắc Chi An quả thực rất dịu dàng không gì sánh bằng.
Cho đến bây giờ Bạch Uyển Uyển vẫn không thể tin, một đại thiếu gia như anh lại có thể vì mình mà ân ái nhẹ nhàng đến như vậy.
Cô đã cho anh ăn chay năm năm, nhưng dưới sự dịu dàng và kiên nhẫn an ủi của anh, cô gần như không có cảm giác đau đớn gì, ngược lại rất nhanh cảm nhận được một loại cảnh giới khác.
Bạch Uyển Uyển nghĩ đến đêm tân hôn hai người nhu tình mật ý, lại nghĩ đến việc về nhà nói chuyện với Hoắc Chi An, ánh mắt trở nên ảm đạm, trên mặt cũng thoáng hiện lên nét u sầu.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào giáo án trên bàn, thực ra một chữ cũng không xem vào.
“Cạch, cạch, cạch…”
Bên ngoài hành lang văn phòng, vang lên tiếng bước chân rất có tiết tấu.
Tiếng bước chân này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Bạch Uyển Uyển dường như một giây đã có thể nhận ra người đến là ai.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần mình, trong nội tâm Bạch Uyển Uyển đột nhiên xông lên một sự khẩn trương không thể nói thành lời cùng cảm giác ức chế.
—- Hình ảnh mấy năm trước đột nhiên xông vào trong đầu của cô.
Khi đó Hoắc Chi An đôi mắt đỏ ngầu, ném một cái máy tính bảng lên ghế sô pha, giọng nói run rẩy kịch liệt: “Em chính là quan tâm những quá khứ kia của anh phải không? Không chịu tin tưởng anh đối với em là thật lòng đúng không?”
Cô ngồi ở đó cúi thấp đầu không nói lời nào.
Điều này hiển nhiên trong mắt Hoắc Chi Châu chính là chấp nhận.
“Được, được lắm!” Giọng nói của anh khàn khàn, đứt quãng, “Bây giờ em hãy kiểm tra ngay đi! Kiểm tra xem anh có lên tin tức với người phụ nữ nào hay không! Chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em dám đâm anh một dao, như vậy chưa đủ đau đớn sao? Chưa đủ chứng minh à?”
…..
Hồi ức kết thúc, tiếng bước chân cũng dừng lại trước cửa.
Cánh cửa mở ra, một đôi giày da màu nâu sáng bóng sạch sẽ đập vào mắt Bạch Uyển Uyển.
Đôi giày da thủ công của hãng thời trang cao cấp Ý, đó là món quà cô tặng cho anh.
“Uyển Uyển, về nhà thôi.” Một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai.
Tác giả :
Đào Hoà Chi