Có Chết Cũng Không Ly Hôn
Chương 56 Em có biết hay không anh yêu em…
Edit: Tiểu Màn ThầuMục Noãn Tô khẽ giật mình, dường như bị ánh mắt thâm thúy của anh hút vào.
Cô mấp máy môi: “Tại sao anh lại đột nhiên nói chuyện này? Uống rượu say rồi à?”
Sắc mặt anh hơi ửng hồng, trong xe nồng nặc mùi rượu, nhìn bộ dạng này chắc là uống không ít.
Hoắc Chi Châu bắt lấy tay cô sờ lên mặt mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Bây giờ em hãy hứa với anh rằng sẽ không làm chuyện giống như Bạch Uyển Uyển đi.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng vô cùng.
Mục Noãn Tô bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt cũng dần nóng lên: “Em đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ rời đi….”
Cô dừng một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt anh: “Rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế –”
Hoắc Chi Châu mặt không đổi sắc cắt ngang lời cô, trầm giọng nói: “Anh sợ em bỏ chạy.”
Lòng bàn tay của anh đổ đầy mồ hôi, bàn tay đặt sau ót cô chợt dùng sức, kéo cô vào trong lòng anh.
“Vừa rồi anh uống rượu với anh trai….”
Mục Noãn Tô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi nói tiếp.
“Em đau lòng cho Bạch Uyển Uyển, nhưng em có biết mấy ngày qua anh trai của anh gầy đi bao nhiêu không?”
Mục Noãn Tô khẽ nâng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Em không thể hiểu được, nhưng anh lại hiểu đấy. Lúc anh an ủi anh trai có thể logic rõ ràng, mạch lạc thẳng thắn. Nhưng nếu chuyện này rơi trên đầu anh, anh không dám nghĩ bản thân mình sẽ như thế nào….”
Chóp mũi Mục Noãn Tô cay cay, dang tay ôm lấy eo của Hoắc Chi Châu.
“Tại sao anh phải nghĩ như vậy? Chỉ cần anh không lừa dối em, em sẽ không giống chị dâu chạy trốn đâu.”
“Tốt.” Hoắc Chi Châu gật đầu, “Anh hứa sẽ không bao giờ lừa dối em. Hiện giờ em cũng hứa với anh đi, sẽ không từ mà biệt rời đi.”
Mục Noãn Tô nâng mắt lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào mình, thần sắc trên khuôn mặt cũng rất nghiêm túc.
Sau nửa ngày, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Được, em hứa sẽ không giống chị dâu đột nhiên bỏ đi.”
Hoắc Chi Châu thở phào một hơi, anh ôm chặt người trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: “Tô Tô, nhớ rõ em đã hứa với anh chuyện này, nếu không anh không bỏ qua cho em đâu.”
Rõ ràng nói rất hung dữ, nhưng Mục Noãn Tô đột nhiên có hơi buồn cười.
Để lộ ra sự ngây thơ và đáng yêu thế này là thế nào?
Cô ngồi thẳng người lên, mỉm cười: “Em biết rồi, hiện giờ chúng ta có thể trở về nhà được chưa, Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Chi Châu bị phản ứng này của cô khiến cho ngẩn ngơ, lẳng lặng nhìn cô vài giây, khàn khàn lên tiếng: “Ừ, chúng ta về nhà thôi.”
*
Về đến nhà, Mục Noãn Tô đỡ cái người đang say khướt nằm lên giường, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm cho anh.
Lúc Hoắc Chi Châu tắm rửa, cô đi đến phòng bếp rót một ly nước mật ong.
“Tô Tô? Tô Tô?”
Trong lúc đi lên lầu, Mục Noãn Tô nghe thấy Hoắc Chi Châu ở trong phòng tắm gọi mình.
Cô vội vàng lên tiếng, đặt ly nước trên tủ đầu giường, đi đến trước cửa phòng tắm hỏi: “Chuyện gì?”
Bên trong im lặng hai giây mới lên tiếng: “Giúp anh lấy áo choàng tắm mang đến đây.”
Mục Noãn Tô “Vâng” một tiếng, đi đến tủ quần áo lấy áo choàng tắm cho Hoắc Chi Châu rồi quay trở lại cửa, gõ cửa.
Chỉ trong vài giây, cửa phòng tắm mở ra.
Hoắc Chi Châu thân th.ể trầ.n trụi xuất hiện trước mặt Mục Noãn Tô.
Cho dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, Mục Noãn Tô vẫn bị dáng người của anh làm cho sợ hãi run lên.
Làm gì vậy, dùng mỹ nam kế à?
Cô không mắc mưu đâu.
Mục Noãn Tô vội vàng cầm áo choàng tắm trong tay mình đưa cho Hoắc Chi Châu, đuổi anh ra ngoài rồi một mình đi vào phòng tắm.
Đợi cô tắm xong, ly nước mật ong trên tủ đầu giường đã bị uống hết.
Hoắc Chi Châu nhắm mắt nằm trên giường.
Anh dường như nghe thấy âm thanh của cô, nhíu mày nỉ non: “Tô Tô, đến đây.”. Truyện Khác
Mục Noãn Tô vội vàng leo lên giường, giơ tay sờ trán anh: “Anh đau đầu hả?”
Hoắc Chi Châu vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, đôi môi hôn loạn trên đỉnh đầu cô: “Em ngoan ngoãn một chút anh sẽ không đau đầu.”
“Em không ngoan khi nào?” Mục Noãn Tô nhỏ giọng oán trách một câu, thân thể thuận theo tiến vào trong lồng ngực anh, tìm vị trí nằm xuống.
Hoắc Chi Châu không đáp lời, dường như sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Em có biết hay không anh yêu em…”
Mục Noãn Tô nâng mắt lên, nhìn thấy khóe môi anh cong cong, hàng chân mày cũng nhíu lại, giống như đang lạc vào trong giấc mơ.
Trong nội tâm cô khẽ rung động, đầu dựa sát vào ngực anh.
“Biết rồi.”
Cô nhỏ giọng nói xong, cũng nhắm mắt lại.
Đã lâu như vậy, cô dần quen với cái ôm của anh, nụ hôn của anh.
Hơi thở trên người Hoắc Chi Châu mang đầy hương vị quen thuộc, cô có thói quen cuộn mình trong lòng anh chìm vào mộng đẹp….
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Noãn Tô nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Mục Ngải Lâm.
“Trần tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Phía dười kem theo hai tấm ảnh. Một tấm là giấy kết hôn đỏ chót, tấm còn lại là nội dung bên trong giấy đăng ký kết hôn, hai người mặc áo sơmi trắng cười đến xán lạn.
Có thể lúc trước Hoắc Chi Châu đã từng phân tích cho Mục Noãn Tô nghe, cho nên trong nội tâm Mục Noãn Tô không có gì chấn động.
Hai người bọn họ kết hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần Trần Tự có phải là người chồng tốt hay không, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ngay sau đó không bao lâu, Mục Noãn Tô nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.
Hôn lễ của Mục Ngải Lâm dự kiến tổ chức vào giữa tháng sáu, tính đến hiện tại chỉ còn chưa đầy một tháng.
Bụng của Mục Ngải Lâm không đợi được nữa, chỉ có thể tranh thủ thời gian cử hành hôn lễ, để cho đứa bé được sinh ra trong một hoàn cảnh bình thường.
Thời gian quá vội vàng, căn bản không kịp chuẩn bị tốt.
Thời gian tổ chức hôn lễ đã được ấn định, nhà họ Mục lập tức rối loạn cả lên, cả gia đình đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ cho Mục Ngải Lâm.
Mục Noãn Tô vui mừng nhẹ nhõm, vừa khéo không cần phải trở về nhà thăm hỏi, giả mù sa mưa cùng mẹ kế ăn cơm với nhau.
Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ của Mục Ngải Lâm.
Mục Noãn Tô không cần mang tư cách người nhà của cô dâu ngồi trong nhà chờ chú rể đến đón dâu, mà cùng Hoắc Chi Châu trực tiếp đi thẳng đến khách sạn.
Đám cưới diễn ra vội vã lại kín đáo, hai bên chỉ mời bạn bè và họ hàng thân quen. Đám cưới được tổ chức ở sân khấu ngoài trời của khách sạn.
Mục Ngải Lâm được Mục Phong nắm tay từng bước đi qua những vị khách mời.
Trên sân khấu, Trần Tự đứng bên cạnh người dẫn chương trình chờ đón cô dâu.
Mục Ngải Lâm mang thai hơn 3 tháng, phần bụng dưới có hơi nhô lên, mặc áo cưới vào không nhìn thấy rõ. Trên mặt cô ta tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong đôi ngập tràn ước mơ cùng khát khao yêu thương.
Mục Noãn Tô khẽ thở dài một hơi.
“Sao thế?” Hoắc Chi Châu vội vàng cầm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu em không thích ở đây, chúng ta lập tức đi ngay.” Anh kề sát vào tai cô thấp giọng nói.
Cô lắc đầu, “Không đi. Em rời đi ông bà nội lo lắng lại suy nghĩ lung tung.”
“Ừ.” Hoắc Chi Châu nắm chặt tay cô, “Vậy em có thể nghĩ đến hôn lễ của chúng ta.”
Mục Noãn Tô bỗng nhiên mở to hai mắt, lắp bắp: “Em, hôn lễ của chúng ta?”
Hoắc Chi Châu nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Không nghĩ đến hôn lễ của mình sẽ như thế nào à?”
Mục Noãn Tô lắc đầu.
Cô vốn không mong đợi gì ở cuộc hôn nhân này, cho rằng hai người xa lạ kết hôn sống chung với nhau.
“Vậy từ bây giờ hãy nghĩ đến đi, em còn có nhiều thời gian cứ từ từ suy nghĩ.” Hoắc Chi Châu thấp giọng nói.
“Em muốn tổ chức như thế nào cũng được à?” Mục Noãn Tô mở to hai mắt, cong môi.
Hoắc Chi Châu gật đầu, “Có thể.”
Anh mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn cô: “Dù sao em cũng chỉ có cơ hội một lần duy nhất để tổ chức hôn lễ mà thôi.”
Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng, “Vậy nói không chừng em muốn lên trời xuống biển đó.”
Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, “Hóa ra em có ước mơ làm Tôn Ngộ Không.”
Mục Noãn Tô nói nhỏ: “Tôn Ngộ Không có gì không tốt? Hắn ta có Kim Cô Bổng cùng Cơn Đẩu Vân, muốn biến thành ai thì biến thành người đó. Nhưng em cũng thích Doremon, em thực sự rất muốn có một cổ máy thời gian…”
Đang nói, bên cạnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hoan hô.
Hóa ra đã đến màn cô dâu tung hoa trên sân khấu.
Người chụp được bó hoa là một phù dâu của Mục Ngải Lâm, vừa vui vẻ vừa có chút không biết phải làm sao.
Đang trong lúc cười đùa, điện thoại của Hoắc Chi Châu reo lên.
Anh nhìn dãy số điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc bắt máy.
“Ừ, ừ.”
“Tốt rồi.”
Hoắc Chi Châu nhỏ giọng nói vài câu với đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.
Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt hoang mang của Mục Noãn Tô, trong giọng nói mang theo một tia thả lỏng: “Anh cả tìm được người rồi.”
Mục Noãn Tô hít vào một hơi vì kinh ngạc, không dám tin che miệng lại, “Ở nơi nào?”
Hoắc Chi Châu thở dài, “Tại một ngôi làng hẻo lánh trên vùng núi ở tỉnh K, đang ở đó dạy học.”
“Em muốn đi thăm chị dâu!” Mục Noãn Tô lập tức nói.
“Ừ, hôm nay anh cả vừa mang người về. Hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi thăm chị ấy.” Hoắc Chi Châu nhíu mày.
Trước tiên hãy để cho hai vợ chồng của bọn họ trao đổi với nhau trong hai ngày.
“Chị dâu nguyện lòng trở về cùng anh cả hả?” Mục Noãn Tô hoang mang, cô vốn cho rằng mình phải đi nơi nào để gặp lại chị dâu đây.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô một cái, “Anh cả nhất định sẽ thành công mang người trở về.”
Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng.
Tìm được người bình an là tốt rồi, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống. Nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho hai người bọn họ.
Cô nóng lòng muốn gặp mặt Bạch Uyển Uyển, muốn biết tình hình hiện giờ của hai người bọn họ như thế nào.
Tiệc cưới được tổ chức trong khách sạn.
Trong lúc mọi người dùng tiệc, Mục Noãn Tô không có tâm trạng nào để dùng bữa.
Mãi cho đến tối về đến nhà, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Bạch Uyển Uyển.
Trong khoảng thời gian này, cô nhắn rất nhiều tin nhắn Wechat cho Bạch Uyển Uyển, nhưng đều không có hồi âm.
Có lẽ cô ấy đã sớm thay đổi số điện thoại, cho nên không nhận được tin nhắn của mình.
Nhưng điều Mục Noãn Tô không ngờ đến chính là, ngày hôm sau Bạch Uyển Uyển chủ động liên lạc với cô.
Hoắc Chi Châu đã đi làm, Mục Noãn Tô một mình lái xe đến nhà của Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An.
Để tiện cho việc đến đại học C dạy học, hai người ngoại trừ có một biệt thự ở vùng ngoại ô, còn có một căn hộ rộng 300 mét vuông ở khu trung tâm nằm gần đại học C.
Trước mắt, hai người sẽ sống ở đó.
Sau khi đến nơi, là Hoắc Chi An mở cửa cho cô.
Nhìn thấy Hoắc Chi An, Mục Noãn Tô theo bản năng rụt vai lại.
Thân thể dưới lớp áo sơmi của anh ta còn gầy hơn so với trước đây, biểu cảm trên mặt không quá thân thiện, hốc mắt trũng vào không ít.
“Anh, anh cả.” Mục Noãn Tô nơm nớp lo sợ kêu người nọ.
Hoắc Chi An giống như một vị thần giữ cửa ngăn ở cửa ra vào, nhíu mày, hiển nhiên là không muốn cho cô vào trong.
“Tô Tô đến rồi sao?” Phòng khách đột nhiên truyền đến một giọng nữ, giọng điệu nhẹ nhàng êm ái.
Hoắc Chi An vội vàng quay đầu lại, Mục Noãn Tô cũng nhìn qua chỗ đó.
Chỉ nhìn thấy Bạch Uyển Uyển vén mái tóc dài lên, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng hoa đen, đang từ cửa phòng ngủ tiến về phía này.
Hoắc Chi An quay đầu lại cho Mục Noãn Tô một ánh mắt hung dữ, buông tay nắm cửa ra mời cô vào nhà.
Mục Noãn Tô khẽ mím môi.
Cái gì đây? Ỷ lớn hơn mình mười mấy tuổi dùng khí thế ép người à.
Hứ.
Bạch Uyển Uyển nhìn thấy Mục Noãn Tô, khóe môi nở một nụ cười vui vẻ, “Tô Tô, mau vào đây.”
“Ôi, chị dâu.” Mục Noãn Tô lên tiếng, bước vào cửa thay dép lê, đặt món quà mình mang đến ở huyền quan.
“Tô Tô, em đến đây.” Bạch Uyển Uyển vẫy tay, dẫn cô đi về phía thư phòng.
Hoắc Chi An đi ở phía sau cũng muốn tiến vào.
Bạch Uyển Uyển liếc nhìn qua, “Em muốn một mình nói chuyện với Tô Tô.”
Hoắc Chi An dừng bước, lập tức thỏa hiệp, “Được rồi. Các em trò chuyện đi.”
Anh ta liếc nhìn Mục Noãn Tô đầy cảnh cáo, lúc này mới quay người rời đi.
“Tô Tô, ngồi đi.”
Bạch Uyển Uyển mời cô ngồi xuống ghế sô pha, quay người lấy trong tủ ra một cái balo.
“Tô Tô, đây là những món đồ lúc ấy em đưa cho chị. Quần áo chị đã mặc qua, không thể trả lại cho em. Em xem còn thiếu món nào không.”
Mục Noãn Tô mở ra xem qua loa, lắc đầu: “Chị không dùng chúng sao, chị dâu?”
Bạch Uyển Uyển khẽ nói: “Chị có dùng một ít tiền mặt. Ở trên núi, rất ít nơi tiêu tiền.”
“Chị dâu, chị và anh cả…” Mục Noãn Tô dừng một chút, “Các người làm lành chưa?”
Bạch Uyển Uyển giật mình, lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Đã có vết nứt rồi, nào có dễ dàng lành lại như vậy.
“Anh cả nói, chỉ cần chị trở về, cái gì anh ấy cũng nghe theo chị…” Mục Noãn Tô cẩn thận dè dặt nói.
“Vậy sao…” Bạch Uyển Uyển nở nụ cười miễn cưỡng, “Đừng nói về chị nữa, nói một chút về em đi.”
“Em?”
“Ừ, chị đã xem phim ngắn và MV của em ở trên mạng, diễn rất khá. Khó trách Hoăc Chi Châu vì em mà mở công ty…”
Mục Noãn Tô thoáng chốc ngây người, “Cái gì vì em mở công ty?”
Bạch Uyển Uyển nghe thế cũng sững sờ, “Em không biết sao? Bởi vì em học diễn xuất, mới có công ty Hòa Húc…”
Cái gì?
Đại não của Mục Noãn Tô hoàn toàn chết máy.
Cô mấp máy môi: “Tại sao anh lại đột nhiên nói chuyện này? Uống rượu say rồi à?”
Sắc mặt anh hơi ửng hồng, trong xe nồng nặc mùi rượu, nhìn bộ dạng này chắc là uống không ít.
Hoắc Chi Châu bắt lấy tay cô sờ lên mặt mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Bây giờ em hãy hứa với anh rằng sẽ không làm chuyện giống như Bạch Uyển Uyển đi.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng vô cùng.
Mục Noãn Tô bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt cũng dần nóng lên: “Em đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ rời đi….”
Cô dừng một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt anh: “Rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế –”
Hoắc Chi Châu mặt không đổi sắc cắt ngang lời cô, trầm giọng nói: “Anh sợ em bỏ chạy.”
Lòng bàn tay của anh đổ đầy mồ hôi, bàn tay đặt sau ót cô chợt dùng sức, kéo cô vào trong lòng anh.
“Vừa rồi anh uống rượu với anh trai….”
Mục Noãn Tô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi nói tiếp.
“Em đau lòng cho Bạch Uyển Uyển, nhưng em có biết mấy ngày qua anh trai của anh gầy đi bao nhiêu không?”
Mục Noãn Tô khẽ nâng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Em không thể hiểu được, nhưng anh lại hiểu đấy. Lúc anh an ủi anh trai có thể logic rõ ràng, mạch lạc thẳng thắn. Nhưng nếu chuyện này rơi trên đầu anh, anh không dám nghĩ bản thân mình sẽ như thế nào….”
Chóp mũi Mục Noãn Tô cay cay, dang tay ôm lấy eo của Hoắc Chi Châu.
“Tại sao anh phải nghĩ như vậy? Chỉ cần anh không lừa dối em, em sẽ không giống chị dâu chạy trốn đâu.”
“Tốt.” Hoắc Chi Châu gật đầu, “Anh hứa sẽ không bao giờ lừa dối em. Hiện giờ em cũng hứa với anh đi, sẽ không từ mà biệt rời đi.”
Mục Noãn Tô nâng mắt lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào mình, thần sắc trên khuôn mặt cũng rất nghiêm túc.
Sau nửa ngày, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Được, em hứa sẽ không giống chị dâu đột nhiên bỏ đi.”
Hoắc Chi Châu thở phào một hơi, anh ôm chặt người trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: “Tô Tô, nhớ rõ em đã hứa với anh chuyện này, nếu không anh không bỏ qua cho em đâu.”
Rõ ràng nói rất hung dữ, nhưng Mục Noãn Tô đột nhiên có hơi buồn cười.
Để lộ ra sự ngây thơ và đáng yêu thế này là thế nào?
Cô ngồi thẳng người lên, mỉm cười: “Em biết rồi, hiện giờ chúng ta có thể trở về nhà được chưa, Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Chi Châu bị phản ứng này của cô khiến cho ngẩn ngơ, lẳng lặng nhìn cô vài giây, khàn khàn lên tiếng: “Ừ, chúng ta về nhà thôi.”
*
Về đến nhà, Mục Noãn Tô đỡ cái người đang say khướt nằm lên giường, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm cho anh.
Lúc Hoắc Chi Châu tắm rửa, cô đi đến phòng bếp rót một ly nước mật ong.
“Tô Tô? Tô Tô?”
Trong lúc đi lên lầu, Mục Noãn Tô nghe thấy Hoắc Chi Châu ở trong phòng tắm gọi mình.
Cô vội vàng lên tiếng, đặt ly nước trên tủ đầu giường, đi đến trước cửa phòng tắm hỏi: “Chuyện gì?”
Bên trong im lặng hai giây mới lên tiếng: “Giúp anh lấy áo choàng tắm mang đến đây.”
Mục Noãn Tô “Vâng” một tiếng, đi đến tủ quần áo lấy áo choàng tắm cho Hoắc Chi Châu rồi quay trở lại cửa, gõ cửa.
Chỉ trong vài giây, cửa phòng tắm mở ra.
Hoắc Chi Châu thân th.ể trầ.n trụi xuất hiện trước mặt Mục Noãn Tô.
Cho dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, Mục Noãn Tô vẫn bị dáng người của anh làm cho sợ hãi run lên.
Làm gì vậy, dùng mỹ nam kế à?
Cô không mắc mưu đâu.
Mục Noãn Tô vội vàng cầm áo choàng tắm trong tay mình đưa cho Hoắc Chi Châu, đuổi anh ra ngoài rồi một mình đi vào phòng tắm.
Đợi cô tắm xong, ly nước mật ong trên tủ đầu giường đã bị uống hết.
Hoắc Chi Châu nhắm mắt nằm trên giường.
Anh dường như nghe thấy âm thanh của cô, nhíu mày nỉ non: “Tô Tô, đến đây.”. Truyện Khác
Mục Noãn Tô vội vàng leo lên giường, giơ tay sờ trán anh: “Anh đau đầu hả?”
Hoắc Chi Châu vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, đôi môi hôn loạn trên đỉnh đầu cô: “Em ngoan ngoãn một chút anh sẽ không đau đầu.”
“Em không ngoan khi nào?” Mục Noãn Tô nhỏ giọng oán trách một câu, thân thể thuận theo tiến vào trong lồng ngực anh, tìm vị trí nằm xuống.
Hoắc Chi Châu không đáp lời, dường như sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Em có biết hay không anh yêu em…”
Mục Noãn Tô nâng mắt lên, nhìn thấy khóe môi anh cong cong, hàng chân mày cũng nhíu lại, giống như đang lạc vào trong giấc mơ.
Trong nội tâm cô khẽ rung động, đầu dựa sát vào ngực anh.
“Biết rồi.”
Cô nhỏ giọng nói xong, cũng nhắm mắt lại.
Đã lâu như vậy, cô dần quen với cái ôm của anh, nụ hôn của anh.
Hơi thở trên người Hoắc Chi Châu mang đầy hương vị quen thuộc, cô có thói quen cuộn mình trong lòng anh chìm vào mộng đẹp….
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Noãn Tô nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Mục Ngải Lâm.
“Trần tiên sinh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Phía dười kem theo hai tấm ảnh. Một tấm là giấy kết hôn đỏ chót, tấm còn lại là nội dung bên trong giấy đăng ký kết hôn, hai người mặc áo sơmi trắng cười đến xán lạn.
Có thể lúc trước Hoắc Chi Châu đã từng phân tích cho Mục Noãn Tô nghe, cho nên trong nội tâm Mục Noãn Tô không có gì chấn động.
Hai người bọn họ kết hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần Trần Tự có phải là người chồng tốt hay không, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết.
Ngay sau đó không bao lâu, Mục Noãn Tô nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.
Hôn lễ của Mục Ngải Lâm dự kiến tổ chức vào giữa tháng sáu, tính đến hiện tại chỉ còn chưa đầy một tháng.
Bụng của Mục Ngải Lâm không đợi được nữa, chỉ có thể tranh thủ thời gian cử hành hôn lễ, để cho đứa bé được sinh ra trong một hoàn cảnh bình thường.
Thời gian quá vội vàng, căn bản không kịp chuẩn bị tốt.
Thời gian tổ chức hôn lễ đã được ấn định, nhà họ Mục lập tức rối loạn cả lên, cả gia đình đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ cho Mục Ngải Lâm.
Mục Noãn Tô vui mừng nhẹ nhõm, vừa khéo không cần phải trở về nhà thăm hỏi, giả mù sa mưa cùng mẹ kế ăn cơm với nhau.
Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ của Mục Ngải Lâm.
Mục Noãn Tô không cần mang tư cách người nhà của cô dâu ngồi trong nhà chờ chú rể đến đón dâu, mà cùng Hoắc Chi Châu trực tiếp đi thẳng đến khách sạn.
Đám cưới diễn ra vội vã lại kín đáo, hai bên chỉ mời bạn bè và họ hàng thân quen. Đám cưới được tổ chức ở sân khấu ngoài trời của khách sạn.
Mục Ngải Lâm được Mục Phong nắm tay từng bước đi qua những vị khách mời.
Trên sân khấu, Trần Tự đứng bên cạnh người dẫn chương trình chờ đón cô dâu.
Mục Ngải Lâm mang thai hơn 3 tháng, phần bụng dưới có hơi nhô lên, mặc áo cưới vào không nhìn thấy rõ. Trên mặt cô ta tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong đôi ngập tràn ước mơ cùng khát khao yêu thương.
Mục Noãn Tô khẽ thở dài một hơi.
“Sao thế?” Hoắc Chi Châu vội vàng cầm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu em không thích ở đây, chúng ta lập tức đi ngay.” Anh kề sát vào tai cô thấp giọng nói.
Cô lắc đầu, “Không đi. Em rời đi ông bà nội lo lắng lại suy nghĩ lung tung.”
“Ừ.” Hoắc Chi Châu nắm chặt tay cô, “Vậy em có thể nghĩ đến hôn lễ của chúng ta.”
Mục Noãn Tô bỗng nhiên mở to hai mắt, lắp bắp: “Em, hôn lễ của chúng ta?”
Hoắc Chi Châu nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Không nghĩ đến hôn lễ của mình sẽ như thế nào à?”
Mục Noãn Tô lắc đầu.
Cô vốn không mong đợi gì ở cuộc hôn nhân này, cho rằng hai người xa lạ kết hôn sống chung với nhau.
“Vậy từ bây giờ hãy nghĩ đến đi, em còn có nhiều thời gian cứ từ từ suy nghĩ.” Hoắc Chi Châu thấp giọng nói.
“Em muốn tổ chức như thế nào cũng được à?” Mục Noãn Tô mở to hai mắt, cong môi.
Hoắc Chi Châu gật đầu, “Có thể.”
Anh mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn cô: “Dù sao em cũng chỉ có cơ hội một lần duy nhất để tổ chức hôn lễ mà thôi.”
Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng, “Vậy nói không chừng em muốn lên trời xuống biển đó.”
Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, “Hóa ra em có ước mơ làm Tôn Ngộ Không.”
Mục Noãn Tô nói nhỏ: “Tôn Ngộ Không có gì không tốt? Hắn ta có Kim Cô Bổng cùng Cơn Đẩu Vân, muốn biến thành ai thì biến thành người đó. Nhưng em cũng thích Doremon, em thực sự rất muốn có một cổ máy thời gian…”
Đang nói, bên cạnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng hoan hô.
Hóa ra đã đến màn cô dâu tung hoa trên sân khấu.
Người chụp được bó hoa là một phù dâu của Mục Ngải Lâm, vừa vui vẻ vừa có chút không biết phải làm sao.
Đang trong lúc cười đùa, điện thoại của Hoắc Chi Châu reo lên.
Anh nhìn dãy số điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc bắt máy.
“Ừ, ừ.”
“Tốt rồi.”
Hoắc Chi Châu nhỏ giọng nói vài câu với đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.
Anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt hoang mang của Mục Noãn Tô, trong giọng nói mang theo một tia thả lỏng: “Anh cả tìm được người rồi.”
Mục Noãn Tô hít vào một hơi vì kinh ngạc, không dám tin che miệng lại, “Ở nơi nào?”
Hoắc Chi Châu thở dài, “Tại một ngôi làng hẻo lánh trên vùng núi ở tỉnh K, đang ở đó dạy học.”
“Em muốn đi thăm chị dâu!” Mục Noãn Tô lập tức nói.
“Ừ, hôm nay anh cả vừa mang người về. Hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi thăm chị ấy.” Hoắc Chi Châu nhíu mày.
Trước tiên hãy để cho hai vợ chồng của bọn họ trao đổi với nhau trong hai ngày.
“Chị dâu nguyện lòng trở về cùng anh cả hả?” Mục Noãn Tô hoang mang, cô vốn cho rằng mình phải đi nơi nào để gặp lại chị dâu đây.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô một cái, “Anh cả nhất định sẽ thành công mang người trở về.”
Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng.
Tìm được người bình an là tốt rồi, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống. Nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho hai người bọn họ.
Cô nóng lòng muốn gặp mặt Bạch Uyển Uyển, muốn biết tình hình hiện giờ của hai người bọn họ như thế nào.
Tiệc cưới được tổ chức trong khách sạn.
Trong lúc mọi người dùng tiệc, Mục Noãn Tô không có tâm trạng nào để dùng bữa.
Mãi cho đến tối về đến nhà, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Bạch Uyển Uyển.
Trong khoảng thời gian này, cô nhắn rất nhiều tin nhắn Wechat cho Bạch Uyển Uyển, nhưng đều không có hồi âm.
Có lẽ cô ấy đã sớm thay đổi số điện thoại, cho nên không nhận được tin nhắn của mình.
Nhưng điều Mục Noãn Tô không ngờ đến chính là, ngày hôm sau Bạch Uyển Uyển chủ động liên lạc với cô.
Hoắc Chi Châu đã đi làm, Mục Noãn Tô một mình lái xe đến nhà của Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An.
Để tiện cho việc đến đại học C dạy học, hai người ngoại trừ có một biệt thự ở vùng ngoại ô, còn có một căn hộ rộng 300 mét vuông ở khu trung tâm nằm gần đại học C.
Trước mắt, hai người sẽ sống ở đó.
Sau khi đến nơi, là Hoắc Chi An mở cửa cho cô.
Nhìn thấy Hoắc Chi An, Mục Noãn Tô theo bản năng rụt vai lại.
Thân thể dưới lớp áo sơmi của anh ta còn gầy hơn so với trước đây, biểu cảm trên mặt không quá thân thiện, hốc mắt trũng vào không ít.
“Anh, anh cả.” Mục Noãn Tô nơm nớp lo sợ kêu người nọ.
Hoắc Chi An giống như một vị thần giữ cửa ngăn ở cửa ra vào, nhíu mày, hiển nhiên là không muốn cho cô vào trong.
“Tô Tô đến rồi sao?” Phòng khách đột nhiên truyền đến một giọng nữ, giọng điệu nhẹ nhàng êm ái.
Hoắc Chi An vội vàng quay đầu lại, Mục Noãn Tô cũng nhìn qua chỗ đó.
Chỉ nhìn thấy Bạch Uyển Uyển vén mái tóc dài lên, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng hoa đen, đang từ cửa phòng ngủ tiến về phía này.
Hoắc Chi An quay đầu lại cho Mục Noãn Tô một ánh mắt hung dữ, buông tay nắm cửa ra mời cô vào nhà.
Mục Noãn Tô khẽ mím môi.
Cái gì đây? Ỷ lớn hơn mình mười mấy tuổi dùng khí thế ép người à.
Hứ.
Bạch Uyển Uyển nhìn thấy Mục Noãn Tô, khóe môi nở một nụ cười vui vẻ, “Tô Tô, mau vào đây.”
“Ôi, chị dâu.” Mục Noãn Tô lên tiếng, bước vào cửa thay dép lê, đặt món quà mình mang đến ở huyền quan.
“Tô Tô, em đến đây.” Bạch Uyển Uyển vẫy tay, dẫn cô đi về phía thư phòng.
Hoắc Chi An đi ở phía sau cũng muốn tiến vào.
Bạch Uyển Uyển liếc nhìn qua, “Em muốn một mình nói chuyện với Tô Tô.”
Hoắc Chi An dừng bước, lập tức thỏa hiệp, “Được rồi. Các em trò chuyện đi.”
Anh ta liếc nhìn Mục Noãn Tô đầy cảnh cáo, lúc này mới quay người rời đi.
“Tô Tô, ngồi đi.”
Bạch Uyển Uyển mời cô ngồi xuống ghế sô pha, quay người lấy trong tủ ra một cái balo.
“Tô Tô, đây là những món đồ lúc ấy em đưa cho chị. Quần áo chị đã mặc qua, không thể trả lại cho em. Em xem còn thiếu món nào không.”
Mục Noãn Tô mở ra xem qua loa, lắc đầu: “Chị không dùng chúng sao, chị dâu?”
Bạch Uyển Uyển khẽ nói: “Chị có dùng một ít tiền mặt. Ở trên núi, rất ít nơi tiêu tiền.”
“Chị dâu, chị và anh cả…” Mục Noãn Tô dừng một chút, “Các người làm lành chưa?”
Bạch Uyển Uyển giật mình, lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Đã có vết nứt rồi, nào có dễ dàng lành lại như vậy.
“Anh cả nói, chỉ cần chị trở về, cái gì anh ấy cũng nghe theo chị…” Mục Noãn Tô cẩn thận dè dặt nói.
“Vậy sao…” Bạch Uyển Uyển nở nụ cười miễn cưỡng, “Đừng nói về chị nữa, nói một chút về em đi.”
“Em?”
“Ừ, chị đã xem phim ngắn và MV của em ở trên mạng, diễn rất khá. Khó trách Hoăc Chi Châu vì em mà mở công ty…”
Mục Noãn Tô thoáng chốc ngây người, “Cái gì vì em mở công ty?”
Bạch Uyển Uyển nghe thế cũng sững sờ, “Em không biết sao? Bởi vì em học diễn xuất, mới có công ty Hòa Húc…”
Cái gì?
Đại não của Mục Noãn Tô hoàn toàn chết máy.
Tác giả :
Đào Hoà Chi