Có Chạy Đằng Trời
Chương 70: Ngoại truyện 6
Tạm thời Euler và Lục Tiến ở trong doanh trại một thời gian, vì việc nghiên cứu kĩ thuật trong xưởng công binh đã có bước tiến ban đầu nên cần thêm nguồn tài chính và nhân lực, nhưng trong tương lai có lẽ chỉ với vài cuộc giao dịch vũ khí thôi cũng đủ mang lại lợi ích tương tương với tiền lời của vài cái khách sạn năm sao rồi. Nâng cao năng lực vũ trang và cuộc sống của binh lính trong thời gian tới, điều đó phụ thuộc vào việc khách sạn ở khu trung tâm có làm ăn thịnh vượng hay không.
Euler cảm thấy không khí trong căn nhà có vẻ kì lạ. Từ đêm đó đến nay, Tiểu Huyên hoàn toàn giống như chưa từng xảy ra chuyện kia, vẫn lễ phép gọi anh lại chú Euler, vẫn nghe lời không ồn ào, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn cả trước kia. Nhưng cô bé không còn chẳng có việc gì cũng đi đi lại lại trước mặt anh như trước nữa, cũng không cố ý tìm mấy chủ đề không đâu vào đâu để nói chuyện với anh nữa. Dù có gọi cô bé thì cô bé cũng không bước vào phòng ngủ của anh mà chỉ đứng trước cửa ngoan ngoãn nghe anh sai bảo, sau đó cẩn thận làm tốt mọi việc anh giao.
Rõ ràng cô nhóc đang cố ý giữ khoảng cách với anh, mà Euler không hiểu sao mình lại có vẻ rất khó chịu. Cảm giác này anh chưa từng trải qua trước kia, nhưng anh lại không thể nói đó là gì. Vì vậy anh đã cho người mua về một đống quần áo xinh đẹp và mấy thứ trên trời dưới đất mà con gái thích rồi mang tới phòng Tiểu Huyên, sau đó ngồi trên ghế salon vừa không yên lòng nói chuyện với Lục Tiến, vừa liếc mắt nhìn về phía cầu thang. Quả nhiên, sau khi mấy thứ đó được đưa đến, cô nhóc đã nhanh chóng xuất hiện ở đầu cầu thang.
Khi ánh mắt Euler liếc nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh động lòng người của cô thiếu nữ đứng trên đầu cầu thang thì anh lại ngây người. Anh không tự chủ được chậm rãi quay đầu đi.
Cô bé đi xuống cầu thang vóc dáng vẫn còn nhỏ bé, khung xương thon gọn nhưng từng đường cong đã có vẻ hơi lộ ra. Mái tóc dài của em xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế sáng long lanh, đôi mắt đen nhánh trong suốt lấp lánh. Da thịt lộ ra ngoài quần áo mịn màng không tỳ vết, mang theo một loại xúc cảm tinh mịn như phấn sứ, sáng loáng như trân châu.
Euler đột nhiên cảm thấy bàn tay đang đặt trên thành ghế hơi ngưa ngứa, ngón tay cái không kìm được nhẹ nhàng xoa nắn ngón trỏ. Vì men rượu nên anh không nhớ rõ chi tiết đêm đó, nhưng thật sự thì ngón tay của anh vẫn chưa quên da thịt trơn mềm đã từng chạm qua.
“Chú à, cháu đã nhận được đồ rồi, cháu rất thích, cảm ơn ạ!” Tiểu Huyên đứng ngoài cánh cửa cách Euler vài mét mỉm cười nói lời cảm ơn với anh.
Sau khi Euler giật mình sững sờ nghe thấy lời cô bé nói đột nhiên hoàn hồn lại, “Ừ, thích là tốt rồi.” anh có vẻ không được tự nhiên gật đầu.
Lục Tiến ngồi đối diện nhíu mày nhìn người anh em của mình, hình như đang kinh ngạc sao tự nhiên anh ta lại trở nên thiếu não như vậy.
“Chú à, cháu có thể ra ngoài dạo chơi một lát không ạ?” Tiểu Huyên khẻ hỏi anh.
“Đi đi, đừng chạy lung tung.” Euler rất hài lòng vì vẻ nghe lời lời lúc này của cô bé, hào phóng gật đầu đồng ý. Nhưng ngay sau đó anh lại cười không nổi. Bởi vì anh đã trông thấy Nham Đương đứng dưới mái hiên chỗ Tiểu Huyên vừa chạy xuống.
Tiểu Huyên nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, mà khi cô bé cúi đầu chào hai người Lục Tiến thì Nham Đương mới xuất hiện mỉm cười với Tiểu Huyên, hai người nhanh chóng sóng vai đi ra khỏi căn nhà trúc.
Bóng lưng của thiếu niên cao gầy cùng thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt, nhìn lướt qua đúng là vô cùng xứng đôi.
Đột nhiên Euler cảm thấy khóe mắt nhói đau. Lục Tiến vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ cũng không nhịn được mà lắc đầu. Miếng thịt đến miệng còn bị người ta tha đi mà anh ta cũng không có phản ứng gì. Người anh em này đã sớm dại dột đến bất trị rồi.
Mấy năm nay Nham Đương đi theo Lục Tiến học hỏi nên tất nhiên doanh trại cũng là nơi đến thường xuyên, năm đó vì một câu nói đùa của Euler mà Tiểu Huyên sợ Nham Đương gần chết, nhưng về sau dần dần hai người cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa, vì cùng lứa tuổi nên Nham Đương cũng khá quan tâm đến Tiểu Huyên, lần này tới doanh trại, cậu phát hiện ra cô nhóc trở nên rầu rĩ không vui, vì vậy thỉnh thoảng cậu lại bớt chút thời gian dẫn cô bé đi tứ phía giải sầu, muốn mang lại niềm vui cho cô bé.
Cậu dẫn Tiểu Huyên đi vào cánh rừng sâu phía sau núi, mà phong cảnh nơi rừng sâu rất xinh đẹp. Cỏ dại tự mọc tốt tươi, rậm rạp cao bằng đầu người, trong rừng có một loại cây rất kì quái, không có một chiếc lá xanh nào, trên ngọn cây lại mọc những chùm hoa đỏ như máu, vừa đẹp vừa rực rỡ.
Hoa dại mọc đầy khắp sườn núi. Xa xa nhìn lại những táng lá dạng xòa ô đậu đầy những con bướm đang tung cánh, dưới gốc cây là một tầng hoa trắng như tuyết mọc tạo thành một tấm thảm nhung, nở rực rỡ, hào phóng lại không kém phần kiêu ngạo.
Có khi còn có thể trông thấy con rắn đất trên cành cây, giống như một nhánh cây thô to quấn quanh táng cây, không nhìn kĩ còn tưởng là rễ cây, bạn nhìn kĩ thì nó cũng sẽ nhìn bạn, giớ phút này nó đang dùng đôi mắt đen sáng rực trừng mắt liếc đôi thiếu niên cùng thiếu nữ xông vào rừng.
Xa xa những dãy núi trùng điệp trải dài, trong lớp sương mù mịt mờ lại bừng lên một sức sống mãnh liệt, trong vùng núi mênh mông này, tất cả động thực vật lớn nhỏ vì chịu rất ít sự tàn sát bừa bãi của con người cho nên sinh trưởng vô cùng dạt dào, tự do tự tại.
Những chuyện buồn gần đây của Tiểu Huyên cũng tan biến theo bầu không khí thanh mát trong rừng, tựa như màu xám tăm tối trong thoáng chốc đã bừng sáng trở lại.
“Aizzz!!!!” Tiểu Huyên đứng trên một tảng đá lớn giang rộng cánh tay ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ nơi đây.
“Cảm ơn anh Nham Đương” Sau đó em cười quay đầu lại nói lời cảm ơn với người đã cùng ra ngoài giải sầu với mình.
Nham Đương đút hai tay vào túi quần đứng bên cạnh em nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không đáng nhắc tới.
Hai người ngồi trên tảng đá nhìn ra phía xa xa, không nói câu nào nhưng cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng gì.
“Trước kia em còn rất sợ anh nữa chứ, đúng là buồn cười thật.” một lúc sau, Tiểu Huyên tì cằm lên đầu gối nhìn Nham Đương mỉm cười rồi nói.
Em sợ Lục Tiến là vì trên đoạn đường tăm tối kia em đã tận mắt chứng kiến Lục Tiến từng bước từng bước giết hết bọn buôn người mà mí mắt cũng không nhúc nhích. Cảm giác kinh sợ lúc ấy đã khắc sâu vào tâm hồn cô bé, thâm căn cố đế, không có cách nào thay đổi.
Mà Nham Đương vì khí chất khá giống Lục Tiến cho nên khi bị ánh mắt lạnh băng của cậu nhìn vào đã làm em sợ muốn chết. Bây giờ nhớ lại thật đúng là ngốc thật, thật ra bọn họ đều là người tốt, tối thiểu thì đối với em là như thế. Chú Euler cũng là người tốt.
Nham Đương nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ với ánh mắt đã bắt đầu mờ mịt, thấy đôi mắt to tròn kia hơi nước mờ mịt như sắp đổ mưa, cậu khẽ rũ mi mắt xuống, vươn tay ra vuốt đầu cô bé, sau đó nhẹ nhàng kéo cô gái nhỏ tựa vào bờ vai không tính là quá rộng của mình.
“Nham à, em không hiểu vì sao tự dưng chú ấy lại như vậy nữa.” Tiểu Huyên nghẹn ngào tựa vào bờ vai của Nham Đương, khóe mắt lăn xuống một dòng lệ trong suốt.
“Bởi vì anh ta là một tên đại ngốc.” Nham Đương nhìn về dãy núi phía xa xa, chậm rãi lên tiếng, giọng nói đang ở trong thời kì vỡ giọng thô cát khó nghe nhưng Tiểu Huyên nghe xong lại không nhịn được mà thoáng nở nụ cười xòa.
“Ừm, chú ấy là một tên đại ngốc.” cô bé nháy nháy đôi mắt đẫm lệ mỉm cười gật đầu.
Nham Đương không nói thêm gì nữa, chỉ để mặc cô bé tựa vào vai mình, nghe cô bé kể từng li từng tí một về chú Euler. Gương mặt đen gầy của cậu thiếu niên nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có tận sâu trong đáy mắt đen láy đang nhìn về những dãy núi ở phương xa mới ẩn hiện một vẻ ảm đạm nói không nên lời.
***
Bữa cơm tối hôm nay diễn ra ở chỗ Euler
Trong phòng bếp nho nhỏ, nữ đầu bếp loay hoay bận rộn, hận không thể mọc thêm hai cánh tay để chứng tỏ bản lĩnh hầu hạ khẩu vị của hai vị đại nhân này. Thi thoảng Tiểu Huyên cũng vào nhà bếp giúp một tay sau đó bưng thức ăn đã làm xong ra ngoài nhà ăn.
Mùi gà hầm dầu ô dùng thun bùn để thổi lửa xông vào mũi, khắp mình con gà được tẩm ướp vài loại gia vị đặc biệt, mùi thơm mê người đánh úp lại. Mùi thơm của gạo, thịt lợn rừng kho tàu, cả bàn thức ăn ngon khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng Euler lại có vẻ như không có khẩu vị lắm. Anh vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô nhóc chạy ra chạy vào, cảm thấy sau khi ra ngoài về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thoải mái mang theo nụ cười nhẹ nhàng làm cho anh vô cùng chướng mắt, đương nhiên càng chướng mắt với cái tên nhóc thối tha đứng sau lưng Lục Tiến hơn.
“Canh đến đây.” Tiểu Huyên cẩn thận bưng một to canh vào nhà ăn, tô canh đặc sệt màu trắng dùng thịt rắn để nấu, ngửi thấy mùi thơm thôi cũng thấy thèm rồi.
“Cẩn thận bị phỏng!” Nham Đương bước lên vài bước nhận lấy tô canh từ trên tay Tiểu Huyên sau đó bưng tô canh đặt lên bàn.
“Cảm ơn!” Tiểu Huyên mỉm cười với cậu rồi lại rời khỏi nhà ăn.
Euler lập tức nheo mắt lại, hai con ngươi sâu không đáy.
“Nham Đương này, cậu trở nên quan tâm đến người khác từ khi nào thế?” Lục Tiến miễn cưỡng dùng đũa gắp một miếng thịt mỏng, khẽ cười ý bảo Nham Đươn cũng ngồi xuống ăn cùng.
“Sau này em ấy sẽ là vợ em mà.” Nham đương vừa ngồi xuống vừa cười hì hì trả lời, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
“À, cũng phải, mấy cô nhóc thường thích được người khác quan tâm mà.” Lục Tiến nhướn mày, đáy mắt có vẻ hứng thú nhìn về phía Euler.
“Chỉ là nói đùa thôi mà, mấy đứa trẻ đừng coi là thật.” Euler nhìn Nham Đương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén. Nham Đương cũng không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên cười với anh.
Lúc này Tiểu Huyên đã rửa sạch tay bước ra. Nhưng em không ngồi xuống bên cạnh Euler ăn cơm mà chỉ mỉm cười nói vừa rồi mình ăn nhiều quả dại quá, giờ không thấy đói, nếu có thể em muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Euler liếc nhìn qua cậu nhóc ngăm đen ngồi bên cạnh, gật đầu đồng ý cho Tiểu Huyên về phòng nghỉ ngơi thật nhanh.
Sau khi cô nhóc rời đi, anh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu nhóc kia, đột nhiên tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cảm thấy thức ăn hôm nay đặc biệt ngon, rượu cũng thơm hơn. Nhưng tâm trạng tốt của anh tan biến trong nháy mắt khi anh đi qua phòng Tiểu Huyên. Phòng Tiểu Huyên chất đầy mấy cái thùng hôm nay được đưa tới, chưa cái nào được mở ra. Euler hờ hững nhìn mấy cái thùng chất đống trong góc, sau đó chậm rãi thong thả bước vào phòng ngủ màu sắc hài hòa của cô bé.
Căn phòng không lớn, thông với nhà vệ sinh và phòng chứa quần áo bên cạnh, nhưng mỗi góc đều được sắp xếp rất chỉnh tề. Bầu không khí như ẩn như hiện một mùi hương trong veo nhàn nhạt, giống mùi hương vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi của anh hàng đêm như đúc.
“Chú” Tiểu Huyên đang nằm trên giường trông thấy anh bỗng dưng hoảng sợ, chậm rãi đứng dậy có vẻ sợ hãi nhìn anh.
“Vì sao không mở ra xem?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chợt hiện lên vẻ kinh hoàng làm cho Euler vô cùng khó chịu nhưng vẫn nhẫn nại hỏi cô bé.
“Còn…còn chưa kịp ạ.” Tiểu Huyên khẽ cắn môi dưới, trả lời qua loa.
“Lêu lỏng cả buổi chiều bên ngoài với Nham Đương nên không có thời gian để ý đến mấy thứ tôi mua cho cháu à?” Euler thong thả bước đến bên giường Tiểu Huyên ngồi xuống, vắt một bên chân dài lên, nhưng giọng điệu của anh lại không nhàn nhã giống tư thế của anh mà có vẻ như đang tức giận.
Tiểu Huyên cắn chặt cánh môi.
“Nếu như chú không thích cháu ra ngoài với anh Nham đương thì sau này cháu sẽ không đi nữa.” Một lúc sau, em ngẩng đầu lên nhìn Euler nhẹ nhàng nói.
Thái độ nghe lời của cô bé khiến cho cơn giận của Euler không tìm thấy chỗ giải tỏa, tựa như một quyền vung ra lại đánh vào một cục bông. Euler nheo mắt nhìn em, Tiểu Huyên chỉ ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở mép giường, dáng vẻ như đang chịu mắng. Gần đây cô nhóc luôn dùng chiêu này với anh, không phản kháng, không cãi lại, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. Anh thấy rất không vui nhưng lại không thể mắng chửi cô bé.
“Thôi!” Euler thu đôi chân dài lại, nhíu mày đứng dậy.
Lúc đi tới cửa anh quay đầu lại, “Mở ra xem đi, còn thiếu cái gì thì cứ nói chú sẽ cho người đưa tới cho cháu.” Euler nén cơn giận, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói với Tiểu Huyên. Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không cần phải so đo với cô bé làm gì.
“Không cần đâu ạ, chú đã cho cháu quá nhiều rồi.” Tiểu Huyên hơi giật mình rồi nhanh chóng nhìn ra cửa mỉm cười trả lời.
Có lẽ vì lâu rồi chú ấy không dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nên khóe mắt em đột nhiên thấy cay cay.
“Thứ cháu muốn chú không thể cho cháu được, còn những thứ khác thì như vậy là đủ rồi.” Tiểu Huyên lẳng lặng nhìn Euler, hàng lông mi đen nhánh lại cong dài rơi run run, đôi mắt to mang theo vẻ phức tạp, trong chớp mắt, nơi sâu nhất trong đáy mắt hiện lên đủ loại cảm xúc.
Bi thương, bất đắc dĩ, cuồng dại, cùng ngưỡng mộ. Cảm xúc hoàn toàn không nên có ở độ tuổi này.
Euler đứng lặng trước cửa cô bé bị cảm xúc nơi đáy mắt em gây chấn động. Anh ngơ ngác nhìn nước mắt trong suốt đang đọng lại trong đôi mắt cô bé, ngực như bị người ta đánh một quyền thật mạnh.
Tiểu Huyên cố nén dòng nước mắt sắp chảy xuống mỉm cười nói chúc ngủ ngon với Euler rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lại. Sau đó em tựa lưng vào cánh cửa gỗ từ từ ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối khẽ khóc òa lên. Em không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó đang trào dâng mãnh liệt, vừa chua xọt lại vừa đắng ngắt, đó là cảm xúc gì thế?
Ngoài cửa, Euler trừng mắt nhìn cánh cửa sắp đụng vào chóp mũi mình, một lúc sau mới lấy lại tinh thần được.
***
“A Tiến này, tôi…” Euler ngơ ngác nhìn Lục Tiến bị mình lôi đi uống rượu, nửa ngày sau cũng không nói nên lời, lắc đầu uống cạn hết ly này đến ly khác.
Lục Tiến khẽ nhướn đôi mày kiếm lên, nhìn người anh em như đang bị hút mất nửa hồn phách. À, xem ra còn có thể cứu chữa được.
“Vẫn chưa nghĩ thông suốt có nên xuống miệng không hả?” Hắn nhếch miệng cười hỏi.
Euler phun hết rượu ra, Lục Tiến đã sớm có chuẩn bị nên vọt ngay đến chiếc ghế sofa bên kia. Nhưng lần này Euler không nhảy dựng lên phản bác mà bực bội bất an cào cào tóc, “Tôi không biết có phải mình đã nhìn nhầm không nữa.” Anh nhíu chặt đôi chân mày rậm lại, khuôn mặt điển trai tràn ngập vẻ buồn rầu.
Ánh mắt vừa rồi của Tiểu Huyên, cô nhóc còn nhỏ như vậy, làm sao lại có ánh mắt đó chứ? Anh không nhìn lầm đấy chứ? Là thế nào đây?
Lục Tiến cười xòa một tiếng, uống cạn ly rượu trên tay sau đó đặt ly lên bàn.
“Nhìn lầm thì thế nào, mà không nhìn lầm thì thế nào? Nếu muốn thì đi mà lấy là được chứ gì.” Hắn khẽ tựa người ra sau, hai tay đặt hai bên tay vịn ghế sofa, hờ hững nói.
Euler vẫn còn đang suy tư nghe vậy bỗng chốc mắt nhíu lại.
“Quan trọng là anh đã suy nghĩ thông suốt chưa thôi, cô bé ấy anh đã nuôi nhiều năm như vậy nên sớm đã xem mình như người của anh rồi.” Lục Tiến nhìn Euler mỉm cười, Euler chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
“Cô nhóc chỉ mới mười bốn tuổi, tôi vẫn luôn xem cô bé như…” Euler có vẻ khó mở miệng.
“Anh vẫn xem cô bé là cái gì? Nếu thật sự không có cảm giác gì thì anh đã không kéo tôi đi uống rượu rồi.” Lục Tiến nhìn Euler phì cười.
Lời của hắn khiến Euler ngây người, nửa ngày sau cũng không nói ra lời. Một lúc sau, anh mới thu hồi lại ánh mắt giật mình kia.
“Anh ngại nhỏ thì chắc Nham Đương là xứng nhất rồi.” không đợi anh mở miệng, Lục Tiến đã nhướn mày châm thêm một liều thuốc cực mạnh.
Khóe mắt Euler giật giật dữ dội, lạnh lùng liếc qua Lục Tiến rồi anh nheo mắt rót rượu cho Lục Tiến một lần nữa, sau đó cụng ly với hắn, “Cảm ơn, người anh em.”
***
Trong căn phòng ngủ tràn ngập hương vị ngọt ngào, trên vách tường chỉ còn một ngọn đèn nhỏ tạo ra vầng sáng ấm áp. Tiểu Huyên mới tắm xong vừa dùng tay chải vuốt mái tóc còn ướt vừa đi chân trần về phía chiếc giường nhỏ dựa vào tường.
Đôi mắt có hơi sưng đỏ được chườm nước lạnh đã không nhận ra vết nước mắt nữa, ngón tay mảnh khảnh của cô bé nhẹ nhàng ấn xuống khóe mắt, sau vài giây giật mình, em chuẩn bị tết tóc thành bím rồi lên giường ngủ.
Khi em chuẩn bị chải tóc thì…
“Rầm!” Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa mạnh, một người đàn ông toàn thân đầy mùi rượu đột nhiên dùng sức đạp mạnh cánh cửa gỗ ra.
“Tiểu Huyên” Euler miễn cưỡng tựa người vào khung cửa, hơi ngà ngà say nấc một tiếng nhìn cô gái nhỏ toàn thân tươi mát đứng trong phòng.
“Chú” Tiểu Huyên kinh ngạc gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh hoàng. Nếu như không phải là hương vị quen thuộc kia thì em đã cho rằng người đàn ông đứng trước cửa không phải là chú Euler mà em biết. Vì dưới đôi đồng tử được ánh sáng yếu ớt chiếu rọi là một nụ cười cực kì tà khí.
Euler cảm thấy không khí trong căn nhà có vẻ kì lạ. Từ đêm đó đến nay, Tiểu Huyên hoàn toàn giống như chưa từng xảy ra chuyện kia, vẫn lễ phép gọi anh lại chú Euler, vẫn nghe lời không ồn ào, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn cả trước kia. Nhưng cô bé không còn chẳng có việc gì cũng đi đi lại lại trước mặt anh như trước nữa, cũng không cố ý tìm mấy chủ đề không đâu vào đâu để nói chuyện với anh nữa. Dù có gọi cô bé thì cô bé cũng không bước vào phòng ngủ của anh mà chỉ đứng trước cửa ngoan ngoãn nghe anh sai bảo, sau đó cẩn thận làm tốt mọi việc anh giao.
Rõ ràng cô nhóc đang cố ý giữ khoảng cách với anh, mà Euler không hiểu sao mình lại có vẻ rất khó chịu. Cảm giác này anh chưa từng trải qua trước kia, nhưng anh lại không thể nói đó là gì. Vì vậy anh đã cho người mua về một đống quần áo xinh đẹp và mấy thứ trên trời dưới đất mà con gái thích rồi mang tới phòng Tiểu Huyên, sau đó ngồi trên ghế salon vừa không yên lòng nói chuyện với Lục Tiến, vừa liếc mắt nhìn về phía cầu thang. Quả nhiên, sau khi mấy thứ đó được đưa đến, cô nhóc đã nhanh chóng xuất hiện ở đầu cầu thang.
Khi ánh mắt Euler liếc nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh động lòng người của cô thiếu nữ đứng trên đầu cầu thang thì anh lại ngây người. Anh không tự chủ được chậm rãi quay đầu đi.
Cô bé đi xuống cầu thang vóc dáng vẫn còn nhỏ bé, khung xương thon gọn nhưng từng đường cong đã có vẻ hơi lộ ra. Mái tóc dài của em xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế sáng long lanh, đôi mắt đen nhánh trong suốt lấp lánh. Da thịt lộ ra ngoài quần áo mịn màng không tỳ vết, mang theo một loại xúc cảm tinh mịn như phấn sứ, sáng loáng như trân châu.
Euler đột nhiên cảm thấy bàn tay đang đặt trên thành ghế hơi ngưa ngứa, ngón tay cái không kìm được nhẹ nhàng xoa nắn ngón trỏ. Vì men rượu nên anh không nhớ rõ chi tiết đêm đó, nhưng thật sự thì ngón tay của anh vẫn chưa quên da thịt trơn mềm đã từng chạm qua.
“Chú à, cháu đã nhận được đồ rồi, cháu rất thích, cảm ơn ạ!” Tiểu Huyên đứng ngoài cánh cửa cách Euler vài mét mỉm cười nói lời cảm ơn với anh.
Sau khi Euler giật mình sững sờ nghe thấy lời cô bé nói đột nhiên hoàn hồn lại, “Ừ, thích là tốt rồi.” anh có vẻ không được tự nhiên gật đầu.
Lục Tiến ngồi đối diện nhíu mày nhìn người anh em của mình, hình như đang kinh ngạc sao tự nhiên anh ta lại trở nên thiếu não như vậy.
“Chú à, cháu có thể ra ngoài dạo chơi một lát không ạ?” Tiểu Huyên khẻ hỏi anh.
“Đi đi, đừng chạy lung tung.” Euler rất hài lòng vì vẻ nghe lời lời lúc này của cô bé, hào phóng gật đầu đồng ý. Nhưng ngay sau đó anh lại cười không nổi. Bởi vì anh đã trông thấy Nham Đương đứng dưới mái hiên chỗ Tiểu Huyên vừa chạy xuống.
Tiểu Huyên nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, mà khi cô bé cúi đầu chào hai người Lục Tiến thì Nham Đương mới xuất hiện mỉm cười với Tiểu Huyên, hai người nhanh chóng sóng vai đi ra khỏi căn nhà trúc.
Bóng lưng của thiếu niên cao gầy cùng thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt, nhìn lướt qua đúng là vô cùng xứng đôi.
Đột nhiên Euler cảm thấy khóe mắt nhói đau. Lục Tiến vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ cũng không nhịn được mà lắc đầu. Miếng thịt đến miệng còn bị người ta tha đi mà anh ta cũng không có phản ứng gì. Người anh em này đã sớm dại dột đến bất trị rồi.
Mấy năm nay Nham Đương đi theo Lục Tiến học hỏi nên tất nhiên doanh trại cũng là nơi đến thường xuyên, năm đó vì một câu nói đùa của Euler mà Tiểu Huyên sợ Nham Đương gần chết, nhưng về sau dần dần hai người cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa, vì cùng lứa tuổi nên Nham Đương cũng khá quan tâm đến Tiểu Huyên, lần này tới doanh trại, cậu phát hiện ra cô nhóc trở nên rầu rĩ không vui, vì vậy thỉnh thoảng cậu lại bớt chút thời gian dẫn cô bé đi tứ phía giải sầu, muốn mang lại niềm vui cho cô bé.
Cậu dẫn Tiểu Huyên đi vào cánh rừng sâu phía sau núi, mà phong cảnh nơi rừng sâu rất xinh đẹp. Cỏ dại tự mọc tốt tươi, rậm rạp cao bằng đầu người, trong rừng có một loại cây rất kì quái, không có một chiếc lá xanh nào, trên ngọn cây lại mọc những chùm hoa đỏ như máu, vừa đẹp vừa rực rỡ.
Hoa dại mọc đầy khắp sườn núi. Xa xa nhìn lại những táng lá dạng xòa ô đậu đầy những con bướm đang tung cánh, dưới gốc cây là một tầng hoa trắng như tuyết mọc tạo thành một tấm thảm nhung, nở rực rỡ, hào phóng lại không kém phần kiêu ngạo.
Có khi còn có thể trông thấy con rắn đất trên cành cây, giống như một nhánh cây thô to quấn quanh táng cây, không nhìn kĩ còn tưởng là rễ cây, bạn nhìn kĩ thì nó cũng sẽ nhìn bạn, giớ phút này nó đang dùng đôi mắt đen sáng rực trừng mắt liếc đôi thiếu niên cùng thiếu nữ xông vào rừng.
Xa xa những dãy núi trùng điệp trải dài, trong lớp sương mù mịt mờ lại bừng lên một sức sống mãnh liệt, trong vùng núi mênh mông này, tất cả động thực vật lớn nhỏ vì chịu rất ít sự tàn sát bừa bãi của con người cho nên sinh trưởng vô cùng dạt dào, tự do tự tại.
Những chuyện buồn gần đây của Tiểu Huyên cũng tan biến theo bầu không khí thanh mát trong rừng, tựa như màu xám tăm tối trong thoáng chốc đã bừng sáng trở lại.
“Aizzz!!!!” Tiểu Huyên đứng trên một tảng đá lớn giang rộng cánh tay ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ nơi đây.
“Cảm ơn anh Nham Đương” Sau đó em cười quay đầu lại nói lời cảm ơn với người đã cùng ra ngoài giải sầu với mình.
Nham Đương đút hai tay vào túi quần đứng bên cạnh em nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không đáng nhắc tới.
Hai người ngồi trên tảng đá nhìn ra phía xa xa, không nói câu nào nhưng cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng gì.
“Trước kia em còn rất sợ anh nữa chứ, đúng là buồn cười thật.” một lúc sau, Tiểu Huyên tì cằm lên đầu gối nhìn Nham Đương mỉm cười rồi nói.
Em sợ Lục Tiến là vì trên đoạn đường tăm tối kia em đã tận mắt chứng kiến Lục Tiến từng bước từng bước giết hết bọn buôn người mà mí mắt cũng không nhúc nhích. Cảm giác kinh sợ lúc ấy đã khắc sâu vào tâm hồn cô bé, thâm căn cố đế, không có cách nào thay đổi.
Mà Nham Đương vì khí chất khá giống Lục Tiến cho nên khi bị ánh mắt lạnh băng của cậu nhìn vào đã làm em sợ muốn chết. Bây giờ nhớ lại thật đúng là ngốc thật, thật ra bọn họ đều là người tốt, tối thiểu thì đối với em là như thế. Chú Euler cũng là người tốt.
Nham Đương nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ với ánh mắt đã bắt đầu mờ mịt, thấy đôi mắt to tròn kia hơi nước mờ mịt như sắp đổ mưa, cậu khẽ rũ mi mắt xuống, vươn tay ra vuốt đầu cô bé, sau đó nhẹ nhàng kéo cô gái nhỏ tựa vào bờ vai không tính là quá rộng của mình.
“Nham à, em không hiểu vì sao tự dưng chú ấy lại như vậy nữa.” Tiểu Huyên nghẹn ngào tựa vào bờ vai của Nham Đương, khóe mắt lăn xuống một dòng lệ trong suốt.
“Bởi vì anh ta là một tên đại ngốc.” Nham Đương nhìn về dãy núi phía xa xa, chậm rãi lên tiếng, giọng nói đang ở trong thời kì vỡ giọng thô cát khó nghe nhưng Tiểu Huyên nghe xong lại không nhịn được mà thoáng nở nụ cười xòa.
“Ừm, chú ấy là một tên đại ngốc.” cô bé nháy nháy đôi mắt đẫm lệ mỉm cười gật đầu.
Nham Đương không nói thêm gì nữa, chỉ để mặc cô bé tựa vào vai mình, nghe cô bé kể từng li từng tí một về chú Euler. Gương mặt đen gầy của cậu thiếu niên nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có tận sâu trong đáy mắt đen láy đang nhìn về những dãy núi ở phương xa mới ẩn hiện một vẻ ảm đạm nói không nên lời.
***
Bữa cơm tối hôm nay diễn ra ở chỗ Euler
Trong phòng bếp nho nhỏ, nữ đầu bếp loay hoay bận rộn, hận không thể mọc thêm hai cánh tay để chứng tỏ bản lĩnh hầu hạ khẩu vị của hai vị đại nhân này. Thi thoảng Tiểu Huyên cũng vào nhà bếp giúp một tay sau đó bưng thức ăn đã làm xong ra ngoài nhà ăn.
Mùi gà hầm dầu ô dùng thun bùn để thổi lửa xông vào mũi, khắp mình con gà được tẩm ướp vài loại gia vị đặc biệt, mùi thơm mê người đánh úp lại. Mùi thơm của gạo, thịt lợn rừng kho tàu, cả bàn thức ăn ngon khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng Euler lại có vẻ như không có khẩu vị lắm. Anh vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô nhóc chạy ra chạy vào, cảm thấy sau khi ra ngoài về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thoải mái mang theo nụ cười nhẹ nhàng làm cho anh vô cùng chướng mắt, đương nhiên càng chướng mắt với cái tên nhóc thối tha đứng sau lưng Lục Tiến hơn.
“Canh đến đây.” Tiểu Huyên cẩn thận bưng một to canh vào nhà ăn, tô canh đặc sệt màu trắng dùng thịt rắn để nấu, ngửi thấy mùi thơm thôi cũng thấy thèm rồi.
“Cẩn thận bị phỏng!” Nham Đương bước lên vài bước nhận lấy tô canh từ trên tay Tiểu Huyên sau đó bưng tô canh đặt lên bàn.
“Cảm ơn!” Tiểu Huyên mỉm cười với cậu rồi lại rời khỏi nhà ăn.
Euler lập tức nheo mắt lại, hai con ngươi sâu không đáy.
“Nham Đương này, cậu trở nên quan tâm đến người khác từ khi nào thế?” Lục Tiến miễn cưỡng dùng đũa gắp một miếng thịt mỏng, khẽ cười ý bảo Nham Đươn cũng ngồi xuống ăn cùng.
“Sau này em ấy sẽ là vợ em mà.” Nham đương vừa ngồi xuống vừa cười hì hì trả lời, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
“À, cũng phải, mấy cô nhóc thường thích được người khác quan tâm mà.” Lục Tiến nhướn mày, đáy mắt có vẻ hứng thú nhìn về phía Euler.
“Chỉ là nói đùa thôi mà, mấy đứa trẻ đừng coi là thật.” Euler nhìn Nham Đương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén. Nham Đương cũng không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên cười với anh.
Lúc này Tiểu Huyên đã rửa sạch tay bước ra. Nhưng em không ngồi xuống bên cạnh Euler ăn cơm mà chỉ mỉm cười nói vừa rồi mình ăn nhiều quả dại quá, giờ không thấy đói, nếu có thể em muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Euler liếc nhìn qua cậu nhóc ngăm đen ngồi bên cạnh, gật đầu đồng ý cho Tiểu Huyên về phòng nghỉ ngơi thật nhanh.
Sau khi cô nhóc rời đi, anh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu nhóc kia, đột nhiên tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cảm thấy thức ăn hôm nay đặc biệt ngon, rượu cũng thơm hơn. Nhưng tâm trạng tốt của anh tan biến trong nháy mắt khi anh đi qua phòng Tiểu Huyên. Phòng Tiểu Huyên chất đầy mấy cái thùng hôm nay được đưa tới, chưa cái nào được mở ra. Euler hờ hững nhìn mấy cái thùng chất đống trong góc, sau đó chậm rãi thong thả bước vào phòng ngủ màu sắc hài hòa của cô bé.
Căn phòng không lớn, thông với nhà vệ sinh và phòng chứa quần áo bên cạnh, nhưng mỗi góc đều được sắp xếp rất chỉnh tề. Bầu không khí như ẩn như hiện một mùi hương trong veo nhàn nhạt, giống mùi hương vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi của anh hàng đêm như đúc.
“Chú” Tiểu Huyên đang nằm trên giường trông thấy anh bỗng dưng hoảng sợ, chậm rãi đứng dậy có vẻ sợ hãi nhìn anh.
“Vì sao không mở ra xem?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chợt hiện lên vẻ kinh hoàng làm cho Euler vô cùng khó chịu nhưng vẫn nhẫn nại hỏi cô bé.
“Còn…còn chưa kịp ạ.” Tiểu Huyên khẽ cắn môi dưới, trả lời qua loa.
“Lêu lỏng cả buổi chiều bên ngoài với Nham Đương nên không có thời gian để ý đến mấy thứ tôi mua cho cháu à?” Euler thong thả bước đến bên giường Tiểu Huyên ngồi xuống, vắt một bên chân dài lên, nhưng giọng điệu của anh lại không nhàn nhã giống tư thế của anh mà có vẻ như đang tức giận.
Tiểu Huyên cắn chặt cánh môi.
“Nếu như chú không thích cháu ra ngoài với anh Nham đương thì sau này cháu sẽ không đi nữa.” Một lúc sau, em ngẩng đầu lên nhìn Euler nhẹ nhàng nói.
Thái độ nghe lời của cô bé khiến cho cơn giận của Euler không tìm thấy chỗ giải tỏa, tựa như một quyền vung ra lại đánh vào một cục bông. Euler nheo mắt nhìn em, Tiểu Huyên chỉ ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở mép giường, dáng vẻ như đang chịu mắng. Gần đây cô nhóc luôn dùng chiêu này với anh, không phản kháng, không cãi lại, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. Anh thấy rất không vui nhưng lại không thể mắng chửi cô bé.
“Thôi!” Euler thu đôi chân dài lại, nhíu mày đứng dậy.
Lúc đi tới cửa anh quay đầu lại, “Mở ra xem đi, còn thiếu cái gì thì cứ nói chú sẽ cho người đưa tới cho cháu.” Euler nén cơn giận, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói với Tiểu Huyên. Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không cần phải so đo với cô bé làm gì.
“Không cần đâu ạ, chú đã cho cháu quá nhiều rồi.” Tiểu Huyên hơi giật mình rồi nhanh chóng nhìn ra cửa mỉm cười trả lời.
Có lẽ vì lâu rồi chú ấy không dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nên khóe mắt em đột nhiên thấy cay cay.
“Thứ cháu muốn chú không thể cho cháu được, còn những thứ khác thì như vậy là đủ rồi.” Tiểu Huyên lẳng lặng nhìn Euler, hàng lông mi đen nhánh lại cong dài rơi run run, đôi mắt to mang theo vẻ phức tạp, trong chớp mắt, nơi sâu nhất trong đáy mắt hiện lên đủ loại cảm xúc.
Bi thương, bất đắc dĩ, cuồng dại, cùng ngưỡng mộ. Cảm xúc hoàn toàn không nên có ở độ tuổi này.
Euler đứng lặng trước cửa cô bé bị cảm xúc nơi đáy mắt em gây chấn động. Anh ngơ ngác nhìn nước mắt trong suốt đang đọng lại trong đôi mắt cô bé, ngực như bị người ta đánh một quyền thật mạnh.
Tiểu Huyên cố nén dòng nước mắt sắp chảy xuống mỉm cười nói chúc ngủ ngon với Euler rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lại. Sau đó em tựa lưng vào cánh cửa gỗ từ từ ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối khẽ khóc òa lên. Em không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó đang trào dâng mãnh liệt, vừa chua xọt lại vừa đắng ngắt, đó là cảm xúc gì thế?
Ngoài cửa, Euler trừng mắt nhìn cánh cửa sắp đụng vào chóp mũi mình, một lúc sau mới lấy lại tinh thần được.
***
“A Tiến này, tôi…” Euler ngơ ngác nhìn Lục Tiến bị mình lôi đi uống rượu, nửa ngày sau cũng không nói nên lời, lắc đầu uống cạn hết ly này đến ly khác.
Lục Tiến khẽ nhướn đôi mày kiếm lên, nhìn người anh em như đang bị hút mất nửa hồn phách. À, xem ra còn có thể cứu chữa được.
“Vẫn chưa nghĩ thông suốt có nên xuống miệng không hả?” Hắn nhếch miệng cười hỏi.
Euler phun hết rượu ra, Lục Tiến đã sớm có chuẩn bị nên vọt ngay đến chiếc ghế sofa bên kia. Nhưng lần này Euler không nhảy dựng lên phản bác mà bực bội bất an cào cào tóc, “Tôi không biết có phải mình đã nhìn nhầm không nữa.” Anh nhíu chặt đôi chân mày rậm lại, khuôn mặt điển trai tràn ngập vẻ buồn rầu.
Ánh mắt vừa rồi của Tiểu Huyên, cô nhóc còn nhỏ như vậy, làm sao lại có ánh mắt đó chứ? Anh không nhìn lầm đấy chứ? Là thế nào đây?
Lục Tiến cười xòa một tiếng, uống cạn ly rượu trên tay sau đó đặt ly lên bàn.
“Nhìn lầm thì thế nào, mà không nhìn lầm thì thế nào? Nếu muốn thì đi mà lấy là được chứ gì.” Hắn khẽ tựa người ra sau, hai tay đặt hai bên tay vịn ghế sofa, hờ hững nói.
Euler vẫn còn đang suy tư nghe vậy bỗng chốc mắt nhíu lại.
“Quan trọng là anh đã suy nghĩ thông suốt chưa thôi, cô bé ấy anh đã nuôi nhiều năm như vậy nên sớm đã xem mình như người của anh rồi.” Lục Tiến nhìn Euler mỉm cười, Euler chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
“Cô nhóc chỉ mới mười bốn tuổi, tôi vẫn luôn xem cô bé như…” Euler có vẻ khó mở miệng.
“Anh vẫn xem cô bé là cái gì? Nếu thật sự không có cảm giác gì thì anh đã không kéo tôi đi uống rượu rồi.” Lục Tiến nhìn Euler phì cười.
Lời của hắn khiến Euler ngây người, nửa ngày sau cũng không nói ra lời. Một lúc sau, anh mới thu hồi lại ánh mắt giật mình kia.
“Anh ngại nhỏ thì chắc Nham Đương là xứng nhất rồi.” không đợi anh mở miệng, Lục Tiến đã nhướn mày châm thêm một liều thuốc cực mạnh.
Khóe mắt Euler giật giật dữ dội, lạnh lùng liếc qua Lục Tiến rồi anh nheo mắt rót rượu cho Lục Tiến một lần nữa, sau đó cụng ly với hắn, “Cảm ơn, người anh em.”
***
Trong căn phòng ngủ tràn ngập hương vị ngọt ngào, trên vách tường chỉ còn một ngọn đèn nhỏ tạo ra vầng sáng ấm áp. Tiểu Huyên mới tắm xong vừa dùng tay chải vuốt mái tóc còn ướt vừa đi chân trần về phía chiếc giường nhỏ dựa vào tường.
Đôi mắt có hơi sưng đỏ được chườm nước lạnh đã không nhận ra vết nước mắt nữa, ngón tay mảnh khảnh của cô bé nhẹ nhàng ấn xuống khóe mắt, sau vài giây giật mình, em chuẩn bị tết tóc thành bím rồi lên giường ngủ.
Khi em chuẩn bị chải tóc thì…
“Rầm!” Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa mạnh, một người đàn ông toàn thân đầy mùi rượu đột nhiên dùng sức đạp mạnh cánh cửa gỗ ra.
“Tiểu Huyên” Euler miễn cưỡng tựa người vào khung cửa, hơi ngà ngà say nấc một tiếng nhìn cô gái nhỏ toàn thân tươi mát đứng trong phòng.
“Chú” Tiểu Huyên kinh ngạc gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh hoàng. Nếu như không phải là hương vị quen thuộc kia thì em đã cho rằng người đàn ông đứng trước cửa không phải là chú Euler mà em biết. Vì dưới đôi đồng tử được ánh sáng yếu ớt chiếu rọi là một nụ cười cực kì tà khí.
Tác giả :
A Đào Đào