Có Chạy Đằng Trời
Chương 26: Ép buộc nở rộ
Đột nhiên đầu bên kia điện thoại trở nên yên lặng. Một giây sau, một tiếng kêu xé ruột xé gan truyền đến từ đầu bên kia: “Sơ Vân!!!”
Mẹ Thẩm từ trước tới nay luôn cao quý vẫn giữ vẻ tỉnh táo đối với việc đứa con gái mất tích đột nhiên gọi điện về, “Sơ Vân! Là con hả? Có phải là con không? Sơ Vân con đang ở đâu? Con đang ở đâu?” Nước mắt của mẹ Thẩm chảy dài, nói năng lộn xộn trong điện thoại.
Bởi vì sai lầm nhất thời của bà mà đứa con gái bảo bối đã biến mất khỏi tầm tay bà từ ngày đó. Con bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn, là đứa con gái khiến cho bà luôn tự hào bây giờ không biết đang ở phương nào, thậm chí không biết sống chết ra sao. Sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của những thiếu nữ được cứu ra, bà ngày đêm ăn ngủ không ngon. Dù có ngủ thì trong mộng cũng trông thấy dáng vẻ con gái ở dưới địa ngục tăm tối vươn tay cầu cứu bà. Loại tra tấn này chỉ có làm mẹ mới hiểu được. Nếu như không thể tìm thấy Sơ Vân của bà về, bà sẽ vĩnh viễn không tha thứ ình.
Sơ Vân nắm chặt điện thoại, bờ vai nhỏ gầy run rẩy kịch liệt.
“Con rất khỏe, con không sao, con không bị gì cả.” cô cố gắng hít thở, cố gắng khống chế giọng nói của mình để trấn an mẹ.
“Con không biết đây là đâu nữa.” cô chỉ biết nơi này là một trấn nhỏ ở niềm bắc Myanmar gần tỉnh Y.
“…một căn biệt thự màu trắng.” giọng nói của cô đột nhiên ngừng lại. Vòi hoa sen phun nước rào rào xuống mặt đá cẩm thạch của nhà tắm, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ bao trùm cả không gian. Phía trên bồn rửa mặt có gắn một tấm gương cực lớn mờ hơi nước, tất cả đều rất bình thường. Nhưng đột nhiên cô cảm thấy phòng tắm oi bức tràn vào một luồng khí lạnh, tóc gáy phía sau như nhận ra điều gì đó, đang từ từ dựng lên.
“Cạch cạch” khóa phòng tắm vốn đang khóa lại bỗng bị đẩy nhẹ ra.
“Bảo bối…em thật sự đã…khiến cho tôi quá thất vọng rồi.” Lục Tiến người đầy bụi đất dựa vào cánh cửa, một tay đẩy cửa gỗ ra, một tay đút vào túi quần, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô gái đang co lại một góc.
“Sơ Vân? Sơ Vân? Nói gì đi! Nói ẹ biết con đang ở đâu đi? Sơ Vân?” Điện thoại không ngừng truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm, thấy con gái không trả lời thì giọng điệu dần dần trở nên kinh hoàng.
Sơ Vân mở to đôi đồng tử, Lục Tiến đang đến gần cô, chậm rãi cúi người xuống, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, dùng giọng nói khẽ khàng nói vào điện thoại, “Con gái của bà bây giờ là của tôi.”
Một giây sau, hắn cầm điện thoại ném đi, một tiếng va đập truyền đến từ vách đá cẩm thạch trên đầu Sơ Vân. Chiếc điện thoại xinh xắn lấp tức bị nát thành sắt vụn, vách đá cũng bị nứt vài đường.
Tiện tay hất đi thứ nhỏ nhắn trong tay xong, Lục Tiến chậm rãi ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi không dám nhúc nhích trong góc.
Cảm giác rùng mình toát lên từ lòng bàn chân Sơ Vân, cô xanh mắt đối mặt với hắn trong khoảng cách gần.
Hơi thở của hắn tràn ngập tính xâm lược, hết sức căng thẳng, đôi mắt sâu không thấy đáy biến hóa kì lạ tiết lộ rằng hắn đang nổi giận. Một Lục Tiến như vậy thật đáng sợ, lúc này so với khi hắn giận dữ còn làm cho cô sợ hãi hơn. Sơ Vân mấp máy môi, cố gắng lấy dũng khí nói ra tâm sự của mình.
“Lục Tiến”
“Tôi vẫn luôn nhẫn nại, chiều chuộng em, yêu thương em, muốn chờ cho em cam tâm tình nguyện đi theo tôi.” Lục Tiến ngắt lời cô, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của cô, trong làn hơi nước, hắn nheo đôi mắt mị hoặc lại.
“Nhưng tôi lại phát hiện thật ra tôi cũng không am hiểu việc này lắm.” Hắn chậm rãi lên tiếng.
“Nếu như làm vậy đã vô ích đối với em vậy thì cứ chiếu theo quy củ mà tôi mà làm đi.” Sơ Vân bất thình lình giương mắt lên, hàng mi tuấn mĩ của hắn miễn cưỡng nhướn lên, khóe miệng nhệch lên thành một nụ cười sâu xa hàm xúc.
Hai tay non mịm của cô bị đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ kìm lấy, cả người bị cô sức mạnh to lớn kéo về phía trước!
Tiếng thét nặng nề của cô bị chặn lại ở phần môi, bị hơi thở nặng trịch của hắn nghiền nát. Hắn hung ác ngấu nghiến lưỡi cô, không chút thương tiếc áp đảo mút thật sâu, tràn ngập dục vọng cùng sự dã man.
Bị hôn đến đầu óc ong ong, cô gái nhỏ gần như sắp ngất đi bị hắn bế ra khỏi phòng tắm trở lại phòng ngủ cũng không biết. Đến khi cô bị vứt nhẹ lên chiếc giường gỗ cực lớn, bị tấm nệm mềm mại đàn hồi tung lên mới hoàn hồn trở lại! Nhưng cô đã bị một thân thể cường tráng đè lên lập tức, dường như không thể động đậy được!
“Ưm…!” cô phát ra tiếng yêu kiều khổ sở.
Hắn nâng người cô, nắm lấy mái tóc dài của cô, thô bạo như muốn tóm nửa người cô từ trên giường lên.
“Em có biết không, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã muốn trực tiếp xé hết quần áo của em ra, tàn nhẫn chà đạp em!” Hắn dán lên gò má hồng hào của cô hung ác thì thầm, bạo lộ tâm tư của mình.
Cô định chạy trốn khỏi hắn!
Cô muốn rời khỏi hắn!
Chỉ nghĩ đến điều này thì trong lòng hắn đã tuôn ra một luồng khí lạnh cả người!
Một loại được gọi là mây đen dày đặc kinh hoàng kêu gào vây quanh hắn, loại cảm giác này quá lạ lẫm khiến cho hắn hận không thể xé nát rồi nuốt chửng người đã mang đến cho hắn!
“Lục Tiến….đừng mà!” Cô gái bị động tác xé quần áo hung tàn của hắn dọa sợ đến mức kinh hoàng hét lên!
“Xoạt…” chiếc váy dài màu trắng biến thành những mảnh vải vụn trong tay hắn, rải rác trên giường. Thân thể xinh đẹp hắn ngấp nghé đã lâu lập tức lộ ra trước mắt hắn. Trắng hoàn mỹ, da thịt tinh tế đến nỗi có thể thấy được cả những mạch máu xanh nhạt, trắng nõn giống như một loại gấm thượng hạng.
Thuần khiết mà lại khiến cho người ta phải yêu thương, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.
Bộ ngực yêu kiều bị vây bởi bộ nội y màu trắng vô cùng xinh xắn, mà một khi chạm vào sẽ mang lại xúc cảm cực hạn.
Bờ eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, từng đường cong lung linh động lòng người, phía sau quần lót là nơi cấm địa mà hắn ngày đêm mơ tưởng.
Một thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ như hoa bây giờ đang nằm dưới hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Đừng mà, Lục Tiến, đừng như vậy mà.” Hốc mắt Sơ Vân rưng rưng, tay chân cô đều bị trói buộc, chỉ có thể bất lực kinh hoàng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Tôi không phải muốn chạy, tôi chỉ muốn gọi điện ẹ tôi.” Cô sợ hãi nhìn Lục Tiến không giống như ngày thường, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nức nở, cảm thấy uất ức khó diễn tả.
Nhưng Lục Tiến không chịu nghe lời giải thích của cô, hắn chỉ tham lam nhìn món ăn ngon lành bên dưới.
“Đừng mà…” chỉ vài động tác mà cô đã lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn. Thân thể xinh xắn non mịm làm cho người ta phải hoa mắt, trong nháy mắt đã phát hủy sự tỉnh táo của Lục Tiến!
Hắn không chút do dự hạ người xuống, đưa bộ phận cứng rắn bên dưới lại gần cô, vùi đầu ngậm lấy bộ ngực xinh xắn khiến người ta phải trìu mến mút lấy như một đứa trẻ bú sữa, dùng chiếc lưỡi nóng ẩm trêu đùa nụ hoa hồng hào của thiếu nữ, ngầm xâm chiếm khiến cô phải bất lực giãy giụa.
“Ưm…” cô phát ra tiếng kêu đau, kích thích mãnh liệt lạ lẫm làm cho cô liều mạng đẩy thân thể nóng bỏng kia ra. Nhưng sau vài lần phản kháng cũng không thể địch lại bàn tay đang giữa chặt lấy gáy mình của hắn.
Hắn dùng toàn bộ khí lực xâm lược vào sinh mệnh cô.
Vì muốn gặp cô, muốn cùng cô trải qua sinh nhật lần đầu tiên cô ở bên cạnh hắn nên chiến sự vừa chấm dứt hắn đã trở về từ chiến trường. Trên người hắn vẫn còn mang theo mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi, một loại hơi thở mạnh mẽ lại dã man.
Hai người dán chặt vào nhau, thậm chí cô còn có thể thông qua bản thân mình mà cảm nhận được thân thể mạnh mẽ của hắn, cơ ngực tráng kiện, cơ bụng cứng rắn như một khối sắt, còn có biểu tượng nam tính đang trong trạng thái hứng khởi của hắn.
Hắn dùng cơ thể ma xát vào cô, dẫn dắt cô đến với nỗi sợ hãi run rẩy. Nhưng cô lại không thể tránh khỏi, không thể trốn thoát, chỉ có thể run run nhận lấy nụ hôn của hắn.
Vành tai, cổ, ngực, bụng, mỗi tấc thịt trên người cô đều bị hắn quét qua, khiến cho cô gái của hắn từ kinh hoàng trở nên bị mê hoặc, rồi hắn cực kì thong thả áp lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng yêu kiều khe khẽ của cô. Sau đó, bàn tay hắn chụp xuống dưới, nhẹ nhàng dò xét cấm địa ngọt ngào của cô.
Cô bé này chỉ ra một chút dịch, vẫn chưa mở rộng cho hắn.
Hắn nặng nề thở hổn hển, chiếc lưỡi gợi cảm buông tha cho đôi môi đã bị hắn chà đạp đến sưng mọng, dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh xuống dưới, lướt qua vùng bụng non mềm của cô, sau đó hôn lên nụ hoa nhỏ giữa hai chân cô.
“A….” cô xụi lơ trong vòng tay hắn co lại thật mạnh rồi thét lên, thân thể nhỏ bé bắn lên khỏi mặt giường, bàn tay hắn lập tức kẹp lấy nụ hoa trước ngực cô cùng say mê mút liếm giữa hai chân cô, cô trở lại giường, bàn tay nhỏ bé bắt lấy đôi tay sắt đang kìm hông mình, phát ra tiếng than khẽ.
“Đừng như vậy mà, tôi không thoải mái, tôi không muốn…” cô khóc nấc lên.
“Bảo bối, em không thoải mái là vì cho tới bây giờ em vẫn chưa từng trải qua.” Hắn vẫn khống chế lấy thân thể đang giãy giụa, vùi đầu vào chuyên tâm hút nhụy hoa giữa hai chân cô. Cô vừa khóc vừa la hét muốn giãy ra khỏi cánh tay sắt của hắn, cảm giác lạ lẫm đánh úp lại, cảm xúc này vượt qua sự hiểu biết của cô, nhưng sự liếm mút của hắn lại khiến cho toàn thân cô xụi lơ, nằm trở lại trên giường.
Thật sự là món ngon tươi mới đến cực hạn.
Lục Tiến chuyên chú nếm lấy vị của cô. Rất nhanh sau đó, dưới sự thưởng thức mỹ vị của hắn, cấm địa của thiếu nữ cũng tiết ra dịch ngọt vì hắn.
Sau đó hắn nâng người lên, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, cởi bỏ quần dài hợp với quần lót giật thật mạnh xuống!
Vật đàn ông đã sớm căng đau bỗng nhảy ra ngoài không khí, dưỡng sức chờ vận động. Đến khi hắn áp lên người cô một lần nữa, lỗ chân lông toàn thân hắn đều bị thân thể non mềm của thiếu nữ bên dưới kích thích mà mở hết ra! Mồ hôi của hắn thấm lên da thịt cô, kết dính hai người với nhau.
Cô đã sớm mệt đến cực hạn, chỉ có thể yếu ớt thở dốc dưới không gian ngập tràn hơi thở của hắn. Thân thể cô vẫn còn lại dư vị lạ lẫm. Cô muốn trốn tránh, da thịt bóng mịn giữa hai chân cô đã cảm nhận được thứ to lớn nóng bỏng của hắn như một con thú cực lớn đang rục rịch, không ngừng nhảy lên giữa hai chân cô.
Cô cuộn bàn tay nhỏ bé yếu đuối đặt lên bờ vai hắn, đôi mắt to xinh đẹp tuôn ra một dòng lệ.
“Lục Tiến, Lục Tiến” cô khó chịu kêu đau.
Lục Tiến tiếp tục động tác tay, cúi đầu nhìn cô gái bên dưới, không nói một lời. Sau đó hắn chậm rãi cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi phong bế miệng cô. Hắn cực kì thong thả, từng chút từng chút một đi vào.
“Á” vì quá nhỏ nên thân thể xinh xắn của cô khi bị đi vào trở nên cứng đờ. Sau đó cơ thể cô không ngừng rung động, bàn tay đặt trên bờ vai hắn cũng véo thật sâu vào da thịt hắn.
Lục Tiến chỉ mới đi vào một chút đã ngừng động tác, chống nửa người lên trên người cô thở dốc dồn dập.
Thật chặt! Cô còn non mềm, tinh tế, tuyệt vời hơn cả mong đợi của hắn, dường như muốn hắn phải bắn ra ngay lập tức! Quả thật là muốn đòi mạng hắn.
Huyệt thái dương của hắn nổi lên cuồn cuộn, trán toát ra mồ hôi ẩn nhẫn.
“Đau quá, Lục Tiến tôi đau quá.” Cô phát ra tiếng khóc thật nhỏ, mồ hôi cùng nước mắt biến mép tóc của cô thành một mảng ướt nhẹp.
Lục Tiến hít một hơi thật sâu, ghé vào tai cô khẽ dụ dỗ, “Bảo bối à, thả lỏng một chút để cho anh đi vào, ngoan.” Vừa dụ dỗ vừa dùng sức tiếp tục chống đỡ đi vào, khiến cho cả người cô như bị kéo căng ra.
“Anh ra ngoài đi, tôi van xin anh.” Cô đau đớn khóc lóc khẩn cầu, cảm thấy mình như đang bị một lưỡi dao sắc bén bổ tung ra.
Hắn ôm lấy cô, kiên quyết không buông tha, một tay nắm chặt vòng eo của cô, một tay nâng gáy cô lên, hắn cắn vào làn môi mềm của cô, hút hết vị ngọt của cô. Sau khi vật cường tráng kia cực lực trì hoãn lại tàn nhẫn tiếp tục lẻn vào, bắt buộc nơi căng chặt của cô mở rộng ra vì hắn, bao lấy thứ to lớn của hắn.
Khi cơn đau đớn bén nhọn xuyên qua cô, cô đau đến mức cong đôi chân trắng nõn lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mỏng khẽ mở ra nhưng lại không thể gọi thành tiếng. Ngoại trừ cơn đau xé ruột xé gan, cô không còn có thể cảm nhận được bất kì cái gì khác.
Lục Tiến ghé vào tai cô khẽ dụ dỗ gì đó cô không thể nghe được, hắn cuồng nhiệt hôn cô nhưng cô cũng quay đầu đi không muốn nhận. Cô chỉ có thể nằm dưới hắn phát ra tiếng hét đau đớn.
Nhưng người đang kìm lấy cô không hề cho cô cơ hội để thở, hắn phát ra một tiếng thỏa mãn thật dài rồi bắt đầu liên tục duy trì hành động xâm chiếm vội vã kia. Hắn đâm chọc qua lại, không ngừng vật vộn cô, bắt cô phải chịu đựng tiết tấu đáng sợ kia.
Cơ thể cường tráng của hắn theo hắn mà đánh sâu vào, dán thật chặt lên da thịt mịn màng của cô, vòm ngực rắn chắc cọ sát vào bộ ngực sữa của cô, làm cho hai nụ hoa phấn hồng bị ma xát đến đỏ bừng. Gò má đẫm mồ hôi của hắn dán sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ bên tai cô, dường như không hề cảm nhận được sự đau đớn cùng run rẩy của cô.
Hắn kịch liệt chạy nước rút khiến cô không còn cách nào mà thở, nỗi khổ sở như tê liệt làm cho cô phải nhíu chặt mặt lại, cô buồn bã khóc lên, đôi mắt to không ngừng chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, móng tay trên bả vai hắn đã ghim sâu kiên cố vào cơ thể.
Nhưng mà dần dần, thân thể vốn đau đớn vô cùng lại nghe thấy âm thanh gầm rú gợi cảm của hắn mà bắt đầu run sợ, chắc là tại vì quá đau nên cô bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga thật nhỏ. Cô cũng không nghĩ mình sẽ phát ra tiếng than yêu kiều cùng lời cầu khẩn nhẹ nhàng như thế.
Trong nháy mắt khi triệt để tiến vào cơ thể của cô, Lục Tiến đã không còn khống chế được. Hắn cảm thấy mình như sắp ngạt thở, không biết là bị sự bao vây của cô khiến cho ngạt thở hay là vì tư vị này quá tuyệt vời khiến cho hắn ngạt thở. Điều này làm cho hắn không có cách nào dừng lại, cũng khôn có cách nào nghĩ ngợi nữa.
Hắn nghe thấy tiếng ngâm khóc yêu kiều của cô, cũng thấy đôi chân trắng nõn treo trên cánh tay hắn vì đau mà cuộn lên, nhưng dưới sự bao vây, đè ép chặt chẽ, mút vào thật mạnh mẽ của cô, hắn không có cách nào dừng lại.
Hắn ngang nhiên dùng một tay nắm chặt đầu giường, một tay xuyên qua đôi chân mảnh khảnh của cô mạnh mẽ chạy nước rút lần nữa!
Chiếc giường to lớn nặng nề bị rúng động, tấm ván gỗ khỏe khoắn cũng phát ra âm thanh “xoạt xoạt”.
“Nói! Nói em sẽ không rời khỏi tôi!” Hắn níu chặt bàn tay tinh tế, nặng nề nói bên tai cô.
“Ưm” Dưới sự tiến công phách đạo, cô khóc không thành tiếng, bàn tay nhỏ bé của cô dưới động tác kịch liệt của hắn đã bị vây chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Nói!” Hắn tàn khốc thẳng tiến, đối mặt với cô gái toàn thân đều là mồ hôi của hắn hung hăng ép hỏi.
“Sẽ không…rời khỏi anh…sẽ không…” Cô không chịu nổi sự giày vò về thể xác lẫn tinh thần, rốt cuộc phải nói ra lời hắn muốn nghe.
Theo tiếng khóc la của cô là sự tiến công mãnh liệt điên cuồng của hắn.
Mồ hôi đầm đìa, lửa nóng bùng cháy.
Rốt cuộc hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay nắm chặt lấy vòng eo tinh tế của cô, mãnh liệt bắn ra trong thân thể tuyệt diệu đến kinh người của cô.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị, sau cảm giác sung sướng cực hạn, hắn mê muội ngã lên thân thể cô gái bên dưới, ôm chặt cô, dán vào cô không chịu buông ra.
Mẹ Thẩm từ trước tới nay luôn cao quý vẫn giữ vẻ tỉnh táo đối với việc đứa con gái mất tích đột nhiên gọi điện về, “Sơ Vân! Là con hả? Có phải là con không? Sơ Vân con đang ở đâu? Con đang ở đâu?” Nước mắt của mẹ Thẩm chảy dài, nói năng lộn xộn trong điện thoại.
Bởi vì sai lầm nhất thời của bà mà đứa con gái bảo bối đã biến mất khỏi tầm tay bà từ ngày đó. Con bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn, là đứa con gái khiến cho bà luôn tự hào bây giờ không biết đang ở phương nào, thậm chí không biết sống chết ra sao. Sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của những thiếu nữ được cứu ra, bà ngày đêm ăn ngủ không ngon. Dù có ngủ thì trong mộng cũng trông thấy dáng vẻ con gái ở dưới địa ngục tăm tối vươn tay cầu cứu bà. Loại tra tấn này chỉ có làm mẹ mới hiểu được. Nếu như không thể tìm thấy Sơ Vân của bà về, bà sẽ vĩnh viễn không tha thứ ình.
Sơ Vân nắm chặt điện thoại, bờ vai nhỏ gầy run rẩy kịch liệt.
“Con rất khỏe, con không sao, con không bị gì cả.” cô cố gắng hít thở, cố gắng khống chế giọng nói của mình để trấn an mẹ.
“Con không biết đây là đâu nữa.” cô chỉ biết nơi này là một trấn nhỏ ở niềm bắc Myanmar gần tỉnh Y.
“…một căn biệt thự màu trắng.” giọng nói của cô đột nhiên ngừng lại. Vòi hoa sen phun nước rào rào xuống mặt đá cẩm thạch của nhà tắm, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ bao trùm cả không gian. Phía trên bồn rửa mặt có gắn một tấm gương cực lớn mờ hơi nước, tất cả đều rất bình thường. Nhưng đột nhiên cô cảm thấy phòng tắm oi bức tràn vào một luồng khí lạnh, tóc gáy phía sau như nhận ra điều gì đó, đang từ từ dựng lên.
“Cạch cạch” khóa phòng tắm vốn đang khóa lại bỗng bị đẩy nhẹ ra.
“Bảo bối…em thật sự đã…khiến cho tôi quá thất vọng rồi.” Lục Tiến người đầy bụi đất dựa vào cánh cửa, một tay đẩy cửa gỗ ra, một tay đút vào túi quần, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô gái đang co lại một góc.
“Sơ Vân? Sơ Vân? Nói gì đi! Nói ẹ biết con đang ở đâu đi? Sơ Vân?” Điện thoại không ngừng truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm, thấy con gái không trả lời thì giọng điệu dần dần trở nên kinh hoàng.
Sơ Vân mở to đôi đồng tử, Lục Tiến đang đến gần cô, chậm rãi cúi người xuống, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, dùng giọng nói khẽ khàng nói vào điện thoại, “Con gái của bà bây giờ là của tôi.”
Một giây sau, hắn cầm điện thoại ném đi, một tiếng va đập truyền đến từ vách đá cẩm thạch trên đầu Sơ Vân. Chiếc điện thoại xinh xắn lấp tức bị nát thành sắt vụn, vách đá cũng bị nứt vài đường.
Tiện tay hất đi thứ nhỏ nhắn trong tay xong, Lục Tiến chậm rãi ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi không dám nhúc nhích trong góc.
Cảm giác rùng mình toát lên từ lòng bàn chân Sơ Vân, cô xanh mắt đối mặt với hắn trong khoảng cách gần.
Hơi thở của hắn tràn ngập tính xâm lược, hết sức căng thẳng, đôi mắt sâu không thấy đáy biến hóa kì lạ tiết lộ rằng hắn đang nổi giận. Một Lục Tiến như vậy thật đáng sợ, lúc này so với khi hắn giận dữ còn làm cho cô sợ hãi hơn. Sơ Vân mấp máy môi, cố gắng lấy dũng khí nói ra tâm sự của mình.
“Lục Tiến”
“Tôi vẫn luôn nhẫn nại, chiều chuộng em, yêu thương em, muốn chờ cho em cam tâm tình nguyện đi theo tôi.” Lục Tiến ngắt lời cô, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của cô, trong làn hơi nước, hắn nheo đôi mắt mị hoặc lại.
“Nhưng tôi lại phát hiện thật ra tôi cũng không am hiểu việc này lắm.” Hắn chậm rãi lên tiếng.
“Nếu như làm vậy đã vô ích đối với em vậy thì cứ chiếu theo quy củ mà tôi mà làm đi.” Sơ Vân bất thình lình giương mắt lên, hàng mi tuấn mĩ của hắn miễn cưỡng nhướn lên, khóe miệng nhệch lên thành một nụ cười sâu xa hàm xúc.
Hai tay non mịm của cô bị đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ kìm lấy, cả người bị cô sức mạnh to lớn kéo về phía trước!
Tiếng thét nặng nề của cô bị chặn lại ở phần môi, bị hơi thở nặng trịch của hắn nghiền nát. Hắn hung ác ngấu nghiến lưỡi cô, không chút thương tiếc áp đảo mút thật sâu, tràn ngập dục vọng cùng sự dã man.
Bị hôn đến đầu óc ong ong, cô gái nhỏ gần như sắp ngất đi bị hắn bế ra khỏi phòng tắm trở lại phòng ngủ cũng không biết. Đến khi cô bị vứt nhẹ lên chiếc giường gỗ cực lớn, bị tấm nệm mềm mại đàn hồi tung lên mới hoàn hồn trở lại! Nhưng cô đã bị một thân thể cường tráng đè lên lập tức, dường như không thể động đậy được!
“Ưm…!” cô phát ra tiếng yêu kiều khổ sở.
Hắn nâng người cô, nắm lấy mái tóc dài của cô, thô bạo như muốn tóm nửa người cô từ trên giường lên.
“Em có biết không, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã muốn trực tiếp xé hết quần áo của em ra, tàn nhẫn chà đạp em!” Hắn dán lên gò má hồng hào của cô hung ác thì thầm, bạo lộ tâm tư của mình.
Cô định chạy trốn khỏi hắn!
Cô muốn rời khỏi hắn!
Chỉ nghĩ đến điều này thì trong lòng hắn đã tuôn ra một luồng khí lạnh cả người!
Một loại được gọi là mây đen dày đặc kinh hoàng kêu gào vây quanh hắn, loại cảm giác này quá lạ lẫm khiến cho hắn hận không thể xé nát rồi nuốt chửng người đã mang đến cho hắn!
“Lục Tiến….đừng mà!” Cô gái bị động tác xé quần áo hung tàn của hắn dọa sợ đến mức kinh hoàng hét lên!
“Xoạt…” chiếc váy dài màu trắng biến thành những mảnh vải vụn trong tay hắn, rải rác trên giường. Thân thể xinh đẹp hắn ngấp nghé đã lâu lập tức lộ ra trước mắt hắn. Trắng hoàn mỹ, da thịt tinh tế đến nỗi có thể thấy được cả những mạch máu xanh nhạt, trắng nõn giống như một loại gấm thượng hạng.
Thuần khiết mà lại khiến cho người ta phải yêu thương, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.
Bộ ngực yêu kiều bị vây bởi bộ nội y màu trắng vô cùng xinh xắn, mà một khi chạm vào sẽ mang lại xúc cảm cực hạn.
Bờ eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, từng đường cong lung linh động lòng người, phía sau quần lót là nơi cấm địa mà hắn ngày đêm mơ tưởng.
Một thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ như hoa bây giờ đang nằm dưới hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Đừng mà, Lục Tiến, đừng như vậy mà.” Hốc mắt Sơ Vân rưng rưng, tay chân cô đều bị trói buộc, chỉ có thể bất lực kinh hoàng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Tôi không phải muốn chạy, tôi chỉ muốn gọi điện ẹ tôi.” Cô sợ hãi nhìn Lục Tiến không giống như ngày thường, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nức nở, cảm thấy uất ức khó diễn tả.
Nhưng Lục Tiến không chịu nghe lời giải thích của cô, hắn chỉ tham lam nhìn món ăn ngon lành bên dưới.
“Đừng mà…” chỉ vài động tác mà cô đã lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn. Thân thể xinh xắn non mịm làm cho người ta phải hoa mắt, trong nháy mắt đã phát hủy sự tỉnh táo của Lục Tiến!
Hắn không chút do dự hạ người xuống, đưa bộ phận cứng rắn bên dưới lại gần cô, vùi đầu ngậm lấy bộ ngực xinh xắn khiến người ta phải trìu mến mút lấy như một đứa trẻ bú sữa, dùng chiếc lưỡi nóng ẩm trêu đùa nụ hoa hồng hào của thiếu nữ, ngầm xâm chiếm khiến cô phải bất lực giãy giụa.
“Ưm…” cô phát ra tiếng kêu đau, kích thích mãnh liệt lạ lẫm làm cho cô liều mạng đẩy thân thể nóng bỏng kia ra. Nhưng sau vài lần phản kháng cũng không thể địch lại bàn tay đang giữa chặt lấy gáy mình của hắn.
Hắn dùng toàn bộ khí lực xâm lược vào sinh mệnh cô.
Vì muốn gặp cô, muốn cùng cô trải qua sinh nhật lần đầu tiên cô ở bên cạnh hắn nên chiến sự vừa chấm dứt hắn đã trở về từ chiến trường. Trên người hắn vẫn còn mang theo mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi, một loại hơi thở mạnh mẽ lại dã man.
Hai người dán chặt vào nhau, thậm chí cô còn có thể thông qua bản thân mình mà cảm nhận được thân thể mạnh mẽ của hắn, cơ ngực tráng kiện, cơ bụng cứng rắn như một khối sắt, còn có biểu tượng nam tính đang trong trạng thái hứng khởi của hắn.
Hắn dùng cơ thể ma xát vào cô, dẫn dắt cô đến với nỗi sợ hãi run rẩy. Nhưng cô lại không thể tránh khỏi, không thể trốn thoát, chỉ có thể run run nhận lấy nụ hôn của hắn.
Vành tai, cổ, ngực, bụng, mỗi tấc thịt trên người cô đều bị hắn quét qua, khiến cho cô gái của hắn từ kinh hoàng trở nên bị mê hoặc, rồi hắn cực kì thong thả áp lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng yêu kiều khe khẽ của cô. Sau đó, bàn tay hắn chụp xuống dưới, nhẹ nhàng dò xét cấm địa ngọt ngào của cô.
Cô bé này chỉ ra một chút dịch, vẫn chưa mở rộng cho hắn.
Hắn nặng nề thở hổn hển, chiếc lưỡi gợi cảm buông tha cho đôi môi đã bị hắn chà đạp đến sưng mọng, dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh xuống dưới, lướt qua vùng bụng non mềm của cô, sau đó hôn lên nụ hoa nhỏ giữa hai chân cô.
“A….” cô xụi lơ trong vòng tay hắn co lại thật mạnh rồi thét lên, thân thể nhỏ bé bắn lên khỏi mặt giường, bàn tay hắn lập tức kẹp lấy nụ hoa trước ngực cô cùng say mê mút liếm giữa hai chân cô, cô trở lại giường, bàn tay nhỏ bé bắt lấy đôi tay sắt đang kìm hông mình, phát ra tiếng than khẽ.
“Đừng như vậy mà, tôi không thoải mái, tôi không muốn…” cô khóc nấc lên.
“Bảo bối, em không thoải mái là vì cho tới bây giờ em vẫn chưa từng trải qua.” Hắn vẫn khống chế lấy thân thể đang giãy giụa, vùi đầu vào chuyên tâm hút nhụy hoa giữa hai chân cô. Cô vừa khóc vừa la hét muốn giãy ra khỏi cánh tay sắt của hắn, cảm giác lạ lẫm đánh úp lại, cảm xúc này vượt qua sự hiểu biết của cô, nhưng sự liếm mút của hắn lại khiến cho toàn thân cô xụi lơ, nằm trở lại trên giường.
Thật sự là món ngon tươi mới đến cực hạn.
Lục Tiến chuyên chú nếm lấy vị của cô. Rất nhanh sau đó, dưới sự thưởng thức mỹ vị của hắn, cấm địa của thiếu nữ cũng tiết ra dịch ngọt vì hắn.
Sau đó hắn nâng người lên, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, cởi bỏ quần dài hợp với quần lót giật thật mạnh xuống!
Vật đàn ông đã sớm căng đau bỗng nhảy ra ngoài không khí, dưỡng sức chờ vận động. Đến khi hắn áp lên người cô một lần nữa, lỗ chân lông toàn thân hắn đều bị thân thể non mềm của thiếu nữ bên dưới kích thích mà mở hết ra! Mồ hôi của hắn thấm lên da thịt cô, kết dính hai người với nhau.
Cô đã sớm mệt đến cực hạn, chỉ có thể yếu ớt thở dốc dưới không gian ngập tràn hơi thở của hắn. Thân thể cô vẫn còn lại dư vị lạ lẫm. Cô muốn trốn tránh, da thịt bóng mịn giữa hai chân cô đã cảm nhận được thứ to lớn nóng bỏng của hắn như một con thú cực lớn đang rục rịch, không ngừng nhảy lên giữa hai chân cô.
Cô cuộn bàn tay nhỏ bé yếu đuối đặt lên bờ vai hắn, đôi mắt to xinh đẹp tuôn ra một dòng lệ.
“Lục Tiến, Lục Tiến” cô khó chịu kêu đau.
Lục Tiến tiếp tục động tác tay, cúi đầu nhìn cô gái bên dưới, không nói một lời. Sau đó hắn chậm rãi cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi phong bế miệng cô. Hắn cực kì thong thả, từng chút từng chút một đi vào.
“Á” vì quá nhỏ nên thân thể xinh xắn của cô khi bị đi vào trở nên cứng đờ. Sau đó cơ thể cô không ngừng rung động, bàn tay đặt trên bờ vai hắn cũng véo thật sâu vào da thịt hắn.
Lục Tiến chỉ mới đi vào một chút đã ngừng động tác, chống nửa người lên trên người cô thở dốc dồn dập.
Thật chặt! Cô còn non mềm, tinh tế, tuyệt vời hơn cả mong đợi của hắn, dường như muốn hắn phải bắn ra ngay lập tức! Quả thật là muốn đòi mạng hắn.
Huyệt thái dương của hắn nổi lên cuồn cuộn, trán toát ra mồ hôi ẩn nhẫn.
“Đau quá, Lục Tiến tôi đau quá.” Cô phát ra tiếng khóc thật nhỏ, mồ hôi cùng nước mắt biến mép tóc của cô thành một mảng ướt nhẹp.
Lục Tiến hít một hơi thật sâu, ghé vào tai cô khẽ dụ dỗ, “Bảo bối à, thả lỏng một chút để cho anh đi vào, ngoan.” Vừa dụ dỗ vừa dùng sức tiếp tục chống đỡ đi vào, khiến cho cả người cô như bị kéo căng ra.
“Anh ra ngoài đi, tôi van xin anh.” Cô đau đớn khóc lóc khẩn cầu, cảm thấy mình như đang bị một lưỡi dao sắc bén bổ tung ra.
Hắn ôm lấy cô, kiên quyết không buông tha, một tay nắm chặt vòng eo của cô, một tay nâng gáy cô lên, hắn cắn vào làn môi mềm của cô, hút hết vị ngọt của cô. Sau khi vật cường tráng kia cực lực trì hoãn lại tàn nhẫn tiếp tục lẻn vào, bắt buộc nơi căng chặt của cô mở rộng ra vì hắn, bao lấy thứ to lớn của hắn.
Khi cơn đau đớn bén nhọn xuyên qua cô, cô đau đến mức cong đôi chân trắng nõn lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mỏng khẽ mở ra nhưng lại không thể gọi thành tiếng. Ngoại trừ cơn đau xé ruột xé gan, cô không còn có thể cảm nhận được bất kì cái gì khác.
Lục Tiến ghé vào tai cô khẽ dụ dỗ gì đó cô không thể nghe được, hắn cuồng nhiệt hôn cô nhưng cô cũng quay đầu đi không muốn nhận. Cô chỉ có thể nằm dưới hắn phát ra tiếng hét đau đớn.
Nhưng người đang kìm lấy cô không hề cho cô cơ hội để thở, hắn phát ra một tiếng thỏa mãn thật dài rồi bắt đầu liên tục duy trì hành động xâm chiếm vội vã kia. Hắn đâm chọc qua lại, không ngừng vật vộn cô, bắt cô phải chịu đựng tiết tấu đáng sợ kia.
Cơ thể cường tráng của hắn theo hắn mà đánh sâu vào, dán thật chặt lên da thịt mịn màng của cô, vòm ngực rắn chắc cọ sát vào bộ ngực sữa của cô, làm cho hai nụ hoa phấn hồng bị ma xát đến đỏ bừng. Gò má đẫm mồ hôi của hắn dán sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ bên tai cô, dường như không hề cảm nhận được sự đau đớn cùng run rẩy của cô.
Hắn kịch liệt chạy nước rút khiến cô không còn cách nào mà thở, nỗi khổ sở như tê liệt làm cho cô phải nhíu chặt mặt lại, cô buồn bã khóc lên, đôi mắt to không ngừng chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, móng tay trên bả vai hắn đã ghim sâu kiên cố vào cơ thể.
Nhưng mà dần dần, thân thể vốn đau đớn vô cùng lại nghe thấy âm thanh gầm rú gợi cảm của hắn mà bắt đầu run sợ, chắc là tại vì quá đau nên cô bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga thật nhỏ. Cô cũng không nghĩ mình sẽ phát ra tiếng than yêu kiều cùng lời cầu khẩn nhẹ nhàng như thế.
Trong nháy mắt khi triệt để tiến vào cơ thể của cô, Lục Tiến đã không còn khống chế được. Hắn cảm thấy mình như sắp ngạt thở, không biết là bị sự bao vây của cô khiến cho ngạt thở hay là vì tư vị này quá tuyệt vời khiến cho hắn ngạt thở. Điều này làm cho hắn không có cách nào dừng lại, cũng khôn có cách nào nghĩ ngợi nữa.
Hắn nghe thấy tiếng ngâm khóc yêu kiều của cô, cũng thấy đôi chân trắng nõn treo trên cánh tay hắn vì đau mà cuộn lên, nhưng dưới sự bao vây, đè ép chặt chẽ, mút vào thật mạnh mẽ của cô, hắn không có cách nào dừng lại.
Hắn ngang nhiên dùng một tay nắm chặt đầu giường, một tay xuyên qua đôi chân mảnh khảnh của cô mạnh mẽ chạy nước rút lần nữa!
Chiếc giường to lớn nặng nề bị rúng động, tấm ván gỗ khỏe khoắn cũng phát ra âm thanh “xoạt xoạt”.
“Nói! Nói em sẽ không rời khỏi tôi!” Hắn níu chặt bàn tay tinh tế, nặng nề nói bên tai cô.
“Ưm” Dưới sự tiến công phách đạo, cô khóc không thành tiếng, bàn tay nhỏ bé của cô dưới động tác kịch liệt của hắn đã bị vây chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Nói!” Hắn tàn khốc thẳng tiến, đối mặt với cô gái toàn thân đều là mồ hôi của hắn hung hăng ép hỏi.
“Sẽ không…rời khỏi anh…sẽ không…” Cô không chịu nổi sự giày vò về thể xác lẫn tinh thần, rốt cuộc phải nói ra lời hắn muốn nghe.
Theo tiếng khóc la của cô là sự tiến công mãnh liệt điên cuồng của hắn.
Mồ hôi đầm đìa, lửa nóng bùng cháy.
Rốt cuộc hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay nắm chặt lấy vòng eo tinh tế của cô, mãnh liệt bắn ra trong thân thể tuyệt diệu đến kinh người của cô.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị, sau cảm giác sung sướng cực hạn, hắn mê muội ngã lên thân thể cô gái bên dưới, ôm chặt cô, dán vào cô không chịu buông ra.
Tác giả :
A Đào Đào