Có Chạy Đằng Trời
Chương 2: Thiếu nữ vô tội
Gã đàn ông bên ngoài vác cô gái kia trên vai, xuyên qua từng dãy lồng sắt nhốt gia cầm dơ bẩn đi đến chỗ thông gió phía đuôi xe rồi để cô gái nằm ngang đầu hướng ra ngoài, gã vỗ hai cái thật mạnh vào mặt cô gái, thấy không có phản ứng gì thì nhíu chặt mày.
“Xoạt!” Gã đàn ông dùng sức xé vạt áo của cô gái ra, để lộ bộ ngực trắng nõn nhưng đã không còn bất kì dấu hiệu phập phồng nào, sau đó gã dùng bàn tay thô ráp ấn lên vùng ngực non mịm, thuần thục giúp cô gái tỉnh lại, đồng thời gã cúi xuống dùng miệng hô hấp nhân tạo cho cô gái.
Nhưng hai phút trôi qua mà thiếu nữ mặc chiếc váy hoa kia vẫn im lặng nằm đó, không có bất kì phản ứng gì.
Gã đàn ông thấp bé bên trong gắt lên, hùng hùng hổ hổ dùng chân đạp vào hai bên thùng xe, dùng sức đẩy cửa thông gió trên trần xe ra, nói là cửa thông gió nhưng thực chất chỉ bé bằng bàn tay, cửa thông gió mở ra, một tia sáng yếu ớt rọi vào, chút không khí trong lành hiếm hoi theo lỗ nhỏ thổi vào, gã đàn ông buông tay ra nhảy từ trên xuống, nhìn bốn thiếu nữ vẫn hôn mê trong không gian nhỏ hẹp chậc lưỡi, ra vẻ không cam lòng chui ra từ cửa nhỏ.
Ngoài cửa truyền vào âm thanh đóng cửa nhưng cửa sắt nhỏ cũng không bị khóa, còn lộ ra một khe hở, xem ra gã đàn ông thấp bé kia đang đi lấy thêm thuốc mê.
Sơ Vân nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám mở mắt ra. Đến khi bên ngoài truyền vào tiếng bước chân đã đi xa của gã đàn ông cô mới từ từ mở mắt ra, chậm rãi quay đầu dò xét bốn phía.
Đây là không gian nhỏ hẹp rộng cỡ một hai thước vuông, ngoại trừ Sơ Vân cuộn mình nằm trên mặt đất còn có ba cô gái khác cũng đang chen chúc nằm dựa vào khắp ngõ ngách trong thùng xe, Sơ Vân nhìn lướt qua có thể trông thấy một cô bé khoảng chừng hơn mười tuổi đang vùi thấp mặt xuống. Sơ Vân nhìn thấy mà kinh hoảng, hàm răng khẽ run rẩy.
Dù có đơn thuần đến mấy thì cô cũng biết mình và mấy cô bé trong xe đã bị đám đàn ông này bắt cóc, không biết các cô sẽ bị đưa đến đâu đây!
Sơ Vân chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
“Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, nhất định sẽ có cách.” Cô run rẩy tự nói với mình.
“Cứt thật! Tắt thở quá lâu! Đứa này không xong rồi!” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa của gã đàn ông đã khiêng thiếu nữ kia ra.
Bởi vì cửa vẫn chưa khóa, còn chừa lại một khe hở nên Sơ Vân nghe thấy rất rõ ràng.
“Chuyện này không thể trách chúng ta được nha! Hiện giờ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta lại không thể khiến cho kẻ khác chú ý được, cái này làm sao mà giống như vận chuyển hàng hóa bình thường được chứ? Trên đường đi làm sao mà dám mở ra!” gã đàn ông thấp bé vừa rồi lầm bầm.
“Mặc kệ! Mày cứ cho mấy đứa trong kia uống nước trước đi! Cũng đừng có dùng mấy cái phễu gì nữa!” Gã đàn ông trung niên không kiên nhẫn phất tay.
“Biết rồi ạ! Mấy đứa bên trong vẫn còn ngủ, đại ca, phải làm sao bây giờ?” Gã đàn ông thấp bé liếm liếm miệng, nhìn cô gái đã mất đi sự sống trong xe hỏi.
“Đợi tí nữa tìm một chỗ mà chôn, vùi sâu một chút.”
“Aizz, thiếu một đứa là con mẹ nó thiếu mất một khoản tiền!” Gã đàn ông trung niên có vẻ tiếc nuối.
“Aizz, đại ca à, đã không bán được vậy thì để chúng em chơi một lần được không?” Gã đàn ông thấp bé nhìn chằm chằm về phía cô gái bị xé vạt áo lộ ra vùng ngực trắng nõn đang nằm trong xe, vải vóc bị xé nát bị gió thổi, hai nụ hồng cùng bộ ngực nõn nà như ẩn như hiện, mấy gã đàn ông không nhịn được phải nuốt nước bọt.
“Đại ca à, anh xem anh không cho bọn em đụng đến mấy đứa con gái kia, nhưng còn đứa này?” Gã đàn ông thấp bé vừa tham lam nhìn cô gái vô tội vừa mang theo giọng điệu tiếc nuối cùng khẩn cầu đại ca mình.
“Mẹ mày, người đã không còn thở nữa mà mày cũng có hứng à?” Gã đàn ông trung niên được gọi là đại ca kia nghiêng đầu nhìn mấy gã đàn ông đang rục rịch.
“Vẫn còn hơi ấm mà! Anh xem vẫn chưa bị đông cứng mà!” Gã đàn ông thấp bé bị hấp dẫn, hưng phấn cầm bàn tay của thiếu nữ trên mặt đất sau đó buông ra, bàn tay bé xíu rơi trở lại trên thùng xe.
“Mẹ mày, để tao lái xe vào sát trong một chút rồi ông đây cho chúng mày dùng, làm gọn gàng một chút!” Gã đàn ông trung niên lắc đầu, nhảy xuống xe rời đi, đi được vài bước gã lại quay đầu dặn dò.
“Nhất định phải gọn gàng! Không được để lại bất kì dấu vết gì đó!”
“Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca!” Ba gã đàn ông hì hì gật đầu rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe lại.
Gã đàn ông trung niên bước vào ghế lái, khởi động xe lái vào một khoảnh rừng vắng vẻ bên đường.
Xe dừng lại, ba gã đàn ông trong xe mở hé cửa ra ra, sau đó nhanh như khỉ đã vạch chiếc váy hoa của thiếu nữ đã không còn thở ra.
“Hì hì, tuy không còn thở nhưng ông đây chỉ cần nhìn gương mặt này đã cứng lên rồi nha!”
(quá dã man, thứ lỗi cho editor lượt bỏ vài đoạn hu hu)
Cô nằm khá gần cửa, cô dùng sức cố lê thân mình lén nhìn trộm ra ngoài theo khe cửa, xuyên qua lối đi nhỏ bên ngoài thùng xe, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho cô liên tưởng đến địa ngục.
Thiếu nữ đã mất đi sự sống vẫn không thể tránh được sự vũ nhục của những tên cầm thú này, thân thể trắng nõn bị bọn chúng tàn nhẫn chà đạp. Cô tựa như một đóa hoa mới nở vị vò nát không thương tiếc sau đó rơi xuống mặt đất.
Nước mắt của Sơ Vân không nhịn được tuôn trào, sợ hãi khiến cho toàn thân cô run rẩy, nhưng cô chỉ có thể liều chết cắn môi, không dám tiếng ra tiếng động.
Một lúc sau mấy gã đàn ông rốt cuộc cũng thỏa mãn bò lên từ thân thể thiếu nữ vừa bị chà đạp, mà trên mặt đất đã rải đầy đống bao đã dùng qua.
Gã đàn ông thấp bé kéo quần lên, đẩy cửa khoang xe ra, dò xét bên ngoài một lúc lâu sau đó quay đầu lại gật gật đầu với mấy gã kia. Một gã đàn ông còn đang đắm chìm trong hoang lạc, nhắm mắt liếm láp dư vị trong miệng. Một gã khác dí đầu hắn xuống mắng, “Không có tiền đồ! Lần sau nếu có thêm đứa này tắt thở thì lại cho mày chơi tiếp được chưa!”
Gã đàn ông bị đánh toát cái miệng đầy răng vàng ra cười, lắp bắp trả lời, “Aizz! Chỉ là em chưa bao giờ chạm vào đứa con gái nào xinh đẹp như vậy thôi mà!”
Gã đàn ông thấp bé đã nhảy xuống xe nghe thấy thì cười hì hì, “Thằng nhóc này đúng là số hưởng, mấy đứa này đều được mụ Long chọn lựa, cực phẩm cả đấy, bán được giá cao hết! Nếu không phải không còn thở thì đại ca cũng chả cho chúng ta đụng vào đâu!”
“Được rồi! Mau kéo nó xuống đi, thừa dịp không có người mang nó đi chôn đi!” Gã đàn ông thấp bé cười nhạo ra lệnh.
Hai gã kia lấy một chiếc chăn lông dơ bẩn quấy thiếu nữ đã chết vào rồi kéo xuống xe, đi thật nhanh vào trong rừng, Sơ Vân chảy nước mắt mở to hai mắt nhìn, cố gắng nhìn ra ngoài thùng xe ngoài khe hở. Nhưng ngoài thùng xe chỉ là một cánh rừng tăm tối, không thể nhìn thấy gì nữa.
Bên ngoài chiếc chăn bông bẩn thỉu lộ ra một cánh tay trắng nõn, Sơ Vân nhìn theo cánh tay dần dần đi xa mà yên lặng rơi nước mắt. Vốn là đối tượng yêu thầm của vô số bạn học nam, là học trò cưng của thầy cô mà hiện giờ lại bị bắt cóc, bị những kẻ như thế làm nhục, chà đạp, thậm chí cứ yên lặng chết đi như vậy, bị bọc bởi chiếc chăn lông dơ bẩn, bị chôn vùi.
Em sẽ nhớ rõ chị, nếu như một ngày nào đó có cơ hội, em nhất định sẽ tìm được chị, sẽ không để cho chị bị chôn vùi một cách oan khuất như vậy.
Sau khi cố nhìn theo, Sơ Vân tựa đầu quay đi khỏi khe cửa, cô cắn răng cố sức lê thân mình trở về vị trí nằm, khôi phục lại tư thế nằm rồi nhắm mắt lại.
Lại có người lên xe, đi về phía cửa nhỏ. Tim Sơ Vân đập thình thịch, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, ép mình bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
“Rầm…” khóa sắt bị kéo ra, gã đàn ông thấp bé vừa rồi chui đầu vào cửa nhỏ. Trong không gian nhỏ hẹp, bốn cô gái vẫn giữ tư thế lúc nãy, hơi thở vững vàng, không có gì thay đổi.
Trong tay người đàn ông cầm một bình nước khoáng đã mở nắp, gã đi vào trong góc, đưa tay kéo một cô gái phía dưới gã lên, dốc bình nước vào miệng cô gái, tưới vào mấy ngụm sau đó nâng đầu cô gái lên, cô gái vô thức nuốt toàn bộ nước xuống, cứ như thế, gã đàn ông thuần thục đút nước cho hai cô gái khác.
Đến lượt Sơ Vân, gã đàn ông tóm lấy Sơ Vân từ trên mặt đất, để nửa người cô dựa vào mình sau đó từ phía sau bắt lấy cằm cô, để bình nước vào sát miệng cô và rót vào, sau đó lại nâng đầu cô lên, bịt mũi lại. Toàn thân cô gái mềm nhũn, vô thức nuốt hết nước trong miệng vào.
Gã đàn ông hài lòng để cô xuống mặt đất, đứng dậy thuận tay vân vê bộ ngực non mềm của cô, sau đó liếm láp môi chui ra khỏi cửa.
“Két két” bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng khóa cửa.
Gã đàn ông lui ra ngoài kéo mấy lồng sắt nhốt gà ngăn trở cửa nhỏ, dần dần phía sau thùng xe chỉ còn lại mấy lồng sắt nhốt gà được sắp xếp chỉnh tề, khắp nơi trên sàn đều là thức ăn gia cầm cùng phân và nước tiểu, ai cũng không ngờ tới đằng sau những chiếc lồng sắt bẩn thỉu này lại giam giữ mấy thiếu nữ bị tẩm thuốc mê.
Đến khi bên ngoài thung xe vang lên một tiếng “rầm”, sau khi cửa xe bị đóng lại Sơ Vân bắt đầu nôn mửa liên tục. Cô cuộn mình trên mặt đất, nâng cánh tay mềm nhũn lên cố gắng nhét ngón tay vào cổ họng mình.
“Ọe!” Mỗi một lần nôn mửa trong cổ đều tuôn ra một ít nước mang theo vị thuốc. Sơ Vân khó chịu đến chảy cả nước mắt, cô dùng sức nghiêng đầu nôn hết nước xuống đống rơm trên mặt đất. Đến khi không nôn ra nước nữa cô mới rút ngón tay ra khỏi cổ hỏng, chảy nước mắt thở gấp.
Xe nhanh chóng khởi động, lắc la lắc lư rời khỏi rừng cây vắng vẻ, xóc nảy vài cái rồi chạy ra đường lớn.
Tuy đã nôn hết đại bộ phận nước ra nhưng thuốc mê còn lại vẫn làm cho Sơ Vân cảm thấy đầu mơ mơ màng màng. Mấy cô gái còn lại bởi vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn còn ngủ.
Chiếc xe tải lớn nhìn bên ngoài rất giống xe vận chuyển gia cầm đang dần dần đi về phía thành phố lân cận.
“Xoạt!” Gã đàn ông dùng sức xé vạt áo của cô gái ra, để lộ bộ ngực trắng nõn nhưng đã không còn bất kì dấu hiệu phập phồng nào, sau đó gã dùng bàn tay thô ráp ấn lên vùng ngực non mịm, thuần thục giúp cô gái tỉnh lại, đồng thời gã cúi xuống dùng miệng hô hấp nhân tạo cho cô gái.
Nhưng hai phút trôi qua mà thiếu nữ mặc chiếc váy hoa kia vẫn im lặng nằm đó, không có bất kì phản ứng gì.
Gã đàn ông thấp bé bên trong gắt lên, hùng hùng hổ hổ dùng chân đạp vào hai bên thùng xe, dùng sức đẩy cửa thông gió trên trần xe ra, nói là cửa thông gió nhưng thực chất chỉ bé bằng bàn tay, cửa thông gió mở ra, một tia sáng yếu ớt rọi vào, chút không khí trong lành hiếm hoi theo lỗ nhỏ thổi vào, gã đàn ông buông tay ra nhảy từ trên xuống, nhìn bốn thiếu nữ vẫn hôn mê trong không gian nhỏ hẹp chậc lưỡi, ra vẻ không cam lòng chui ra từ cửa nhỏ.
Ngoài cửa truyền vào âm thanh đóng cửa nhưng cửa sắt nhỏ cũng không bị khóa, còn lộ ra một khe hở, xem ra gã đàn ông thấp bé kia đang đi lấy thêm thuốc mê.
Sơ Vân nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám mở mắt ra. Đến khi bên ngoài truyền vào tiếng bước chân đã đi xa của gã đàn ông cô mới từ từ mở mắt ra, chậm rãi quay đầu dò xét bốn phía.
Đây là không gian nhỏ hẹp rộng cỡ một hai thước vuông, ngoại trừ Sơ Vân cuộn mình nằm trên mặt đất còn có ba cô gái khác cũng đang chen chúc nằm dựa vào khắp ngõ ngách trong thùng xe, Sơ Vân nhìn lướt qua có thể trông thấy một cô bé khoảng chừng hơn mười tuổi đang vùi thấp mặt xuống. Sơ Vân nhìn thấy mà kinh hoảng, hàm răng khẽ run rẩy.
Dù có đơn thuần đến mấy thì cô cũng biết mình và mấy cô bé trong xe đã bị đám đàn ông này bắt cóc, không biết các cô sẽ bị đưa đến đâu đây!
Sơ Vân chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
“Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, nhất định sẽ có cách.” Cô run rẩy tự nói với mình.
“Cứt thật! Tắt thở quá lâu! Đứa này không xong rồi!” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa của gã đàn ông đã khiêng thiếu nữ kia ra.
Bởi vì cửa vẫn chưa khóa, còn chừa lại một khe hở nên Sơ Vân nghe thấy rất rõ ràng.
“Chuyện này không thể trách chúng ta được nha! Hiện giờ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta lại không thể khiến cho kẻ khác chú ý được, cái này làm sao mà giống như vận chuyển hàng hóa bình thường được chứ? Trên đường đi làm sao mà dám mở ra!” gã đàn ông thấp bé vừa rồi lầm bầm.
“Mặc kệ! Mày cứ cho mấy đứa trong kia uống nước trước đi! Cũng đừng có dùng mấy cái phễu gì nữa!” Gã đàn ông trung niên không kiên nhẫn phất tay.
“Biết rồi ạ! Mấy đứa bên trong vẫn còn ngủ, đại ca, phải làm sao bây giờ?” Gã đàn ông thấp bé liếm liếm miệng, nhìn cô gái đã mất đi sự sống trong xe hỏi.
“Đợi tí nữa tìm một chỗ mà chôn, vùi sâu một chút.”
“Aizz, thiếu một đứa là con mẹ nó thiếu mất một khoản tiền!” Gã đàn ông trung niên có vẻ tiếc nuối.
“Aizz, đại ca à, đã không bán được vậy thì để chúng em chơi một lần được không?” Gã đàn ông thấp bé nhìn chằm chằm về phía cô gái bị xé vạt áo lộ ra vùng ngực trắng nõn đang nằm trong xe, vải vóc bị xé nát bị gió thổi, hai nụ hồng cùng bộ ngực nõn nà như ẩn như hiện, mấy gã đàn ông không nhịn được phải nuốt nước bọt.
“Đại ca à, anh xem anh không cho bọn em đụng đến mấy đứa con gái kia, nhưng còn đứa này?” Gã đàn ông thấp bé vừa tham lam nhìn cô gái vô tội vừa mang theo giọng điệu tiếc nuối cùng khẩn cầu đại ca mình.
“Mẹ mày, người đã không còn thở nữa mà mày cũng có hứng à?” Gã đàn ông trung niên được gọi là đại ca kia nghiêng đầu nhìn mấy gã đàn ông đang rục rịch.
“Vẫn còn hơi ấm mà! Anh xem vẫn chưa bị đông cứng mà!” Gã đàn ông thấp bé bị hấp dẫn, hưng phấn cầm bàn tay của thiếu nữ trên mặt đất sau đó buông ra, bàn tay bé xíu rơi trở lại trên thùng xe.
“Mẹ mày, để tao lái xe vào sát trong một chút rồi ông đây cho chúng mày dùng, làm gọn gàng một chút!” Gã đàn ông trung niên lắc đầu, nhảy xuống xe rời đi, đi được vài bước gã lại quay đầu dặn dò.
“Nhất định phải gọn gàng! Không được để lại bất kì dấu vết gì đó!”
“Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca!” Ba gã đàn ông hì hì gật đầu rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe lại.
Gã đàn ông trung niên bước vào ghế lái, khởi động xe lái vào một khoảnh rừng vắng vẻ bên đường.
Xe dừng lại, ba gã đàn ông trong xe mở hé cửa ra ra, sau đó nhanh như khỉ đã vạch chiếc váy hoa của thiếu nữ đã không còn thở ra.
“Hì hì, tuy không còn thở nhưng ông đây chỉ cần nhìn gương mặt này đã cứng lên rồi nha!”
(quá dã man, thứ lỗi cho editor lượt bỏ vài đoạn hu hu)
Cô nằm khá gần cửa, cô dùng sức cố lê thân mình lén nhìn trộm ra ngoài theo khe cửa, xuyên qua lối đi nhỏ bên ngoài thùng xe, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho cô liên tưởng đến địa ngục.
Thiếu nữ đã mất đi sự sống vẫn không thể tránh được sự vũ nhục của những tên cầm thú này, thân thể trắng nõn bị bọn chúng tàn nhẫn chà đạp. Cô tựa như một đóa hoa mới nở vị vò nát không thương tiếc sau đó rơi xuống mặt đất.
Nước mắt của Sơ Vân không nhịn được tuôn trào, sợ hãi khiến cho toàn thân cô run rẩy, nhưng cô chỉ có thể liều chết cắn môi, không dám tiếng ra tiếng động.
Một lúc sau mấy gã đàn ông rốt cuộc cũng thỏa mãn bò lên từ thân thể thiếu nữ vừa bị chà đạp, mà trên mặt đất đã rải đầy đống bao đã dùng qua.
Gã đàn ông thấp bé kéo quần lên, đẩy cửa khoang xe ra, dò xét bên ngoài một lúc lâu sau đó quay đầu lại gật gật đầu với mấy gã kia. Một gã đàn ông còn đang đắm chìm trong hoang lạc, nhắm mắt liếm láp dư vị trong miệng. Một gã khác dí đầu hắn xuống mắng, “Không có tiền đồ! Lần sau nếu có thêm đứa này tắt thở thì lại cho mày chơi tiếp được chưa!”
Gã đàn ông bị đánh toát cái miệng đầy răng vàng ra cười, lắp bắp trả lời, “Aizz! Chỉ là em chưa bao giờ chạm vào đứa con gái nào xinh đẹp như vậy thôi mà!”
Gã đàn ông thấp bé đã nhảy xuống xe nghe thấy thì cười hì hì, “Thằng nhóc này đúng là số hưởng, mấy đứa này đều được mụ Long chọn lựa, cực phẩm cả đấy, bán được giá cao hết! Nếu không phải không còn thở thì đại ca cũng chả cho chúng ta đụng vào đâu!”
“Được rồi! Mau kéo nó xuống đi, thừa dịp không có người mang nó đi chôn đi!” Gã đàn ông thấp bé cười nhạo ra lệnh.
Hai gã kia lấy một chiếc chăn lông dơ bẩn quấy thiếu nữ đã chết vào rồi kéo xuống xe, đi thật nhanh vào trong rừng, Sơ Vân chảy nước mắt mở to hai mắt nhìn, cố gắng nhìn ra ngoài thùng xe ngoài khe hở. Nhưng ngoài thùng xe chỉ là một cánh rừng tăm tối, không thể nhìn thấy gì nữa.
Bên ngoài chiếc chăn bông bẩn thỉu lộ ra một cánh tay trắng nõn, Sơ Vân nhìn theo cánh tay dần dần đi xa mà yên lặng rơi nước mắt. Vốn là đối tượng yêu thầm của vô số bạn học nam, là học trò cưng của thầy cô mà hiện giờ lại bị bắt cóc, bị những kẻ như thế làm nhục, chà đạp, thậm chí cứ yên lặng chết đi như vậy, bị bọc bởi chiếc chăn lông dơ bẩn, bị chôn vùi.
Em sẽ nhớ rõ chị, nếu như một ngày nào đó có cơ hội, em nhất định sẽ tìm được chị, sẽ không để cho chị bị chôn vùi một cách oan khuất như vậy.
Sau khi cố nhìn theo, Sơ Vân tựa đầu quay đi khỏi khe cửa, cô cắn răng cố sức lê thân mình trở về vị trí nằm, khôi phục lại tư thế nằm rồi nhắm mắt lại.
Lại có người lên xe, đi về phía cửa nhỏ. Tim Sơ Vân đập thình thịch, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, ép mình bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.
“Rầm…” khóa sắt bị kéo ra, gã đàn ông thấp bé vừa rồi chui đầu vào cửa nhỏ. Trong không gian nhỏ hẹp, bốn cô gái vẫn giữ tư thế lúc nãy, hơi thở vững vàng, không có gì thay đổi.
Trong tay người đàn ông cầm một bình nước khoáng đã mở nắp, gã đi vào trong góc, đưa tay kéo một cô gái phía dưới gã lên, dốc bình nước vào miệng cô gái, tưới vào mấy ngụm sau đó nâng đầu cô gái lên, cô gái vô thức nuốt toàn bộ nước xuống, cứ như thế, gã đàn ông thuần thục đút nước cho hai cô gái khác.
Đến lượt Sơ Vân, gã đàn ông tóm lấy Sơ Vân từ trên mặt đất, để nửa người cô dựa vào mình sau đó từ phía sau bắt lấy cằm cô, để bình nước vào sát miệng cô và rót vào, sau đó lại nâng đầu cô lên, bịt mũi lại. Toàn thân cô gái mềm nhũn, vô thức nuốt hết nước trong miệng vào.
Gã đàn ông hài lòng để cô xuống mặt đất, đứng dậy thuận tay vân vê bộ ngực non mềm của cô, sau đó liếm láp môi chui ra khỏi cửa.
“Két két” bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng khóa cửa.
Gã đàn ông lui ra ngoài kéo mấy lồng sắt nhốt gà ngăn trở cửa nhỏ, dần dần phía sau thùng xe chỉ còn lại mấy lồng sắt nhốt gà được sắp xếp chỉnh tề, khắp nơi trên sàn đều là thức ăn gia cầm cùng phân và nước tiểu, ai cũng không ngờ tới đằng sau những chiếc lồng sắt bẩn thỉu này lại giam giữ mấy thiếu nữ bị tẩm thuốc mê.
Đến khi bên ngoài thung xe vang lên một tiếng “rầm”, sau khi cửa xe bị đóng lại Sơ Vân bắt đầu nôn mửa liên tục. Cô cuộn mình trên mặt đất, nâng cánh tay mềm nhũn lên cố gắng nhét ngón tay vào cổ họng mình.
“Ọe!” Mỗi một lần nôn mửa trong cổ đều tuôn ra một ít nước mang theo vị thuốc. Sơ Vân khó chịu đến chảy cả nước mắt, cô dùng sức nghiêng đầu nôn hết nước xuống đống rơm trên mặt đất. Đến khi không nôn ra nước nữa cô mới rút ngón tay ra khỏi cổ hỏng, chảy nước mắt thở gấp.
Xe nhanh chóng khởi động, lắc la lắc lư rời khỏi rừng cây vắng vẻ, xóc nảy vài cái rồi chạy ra đường lớn.
Tuy đã nôn hết đại bộ phận nước ra nhưng thuốc mê còn lại vẫn làm cho Sơ Vân cảm thấy đầu mơ mơ màng màng. Mấy cô gái còn lại bởi vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn còn ngủ.
Chiếc xe tải lớn nhìn bên ngoài rất giống xe vận chuyển gia cầm đang dần dần đi về phía thành phố lân cận.
Tác giả :
A Đào Đào