Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào
Chương 32
EDIT: Kanalz
___________________
Sáng thứ hai hôm sau, tâm trạng của Sở Phong rất tốt, anh vừa huýt sáo vừa đi đến lớp. Trên hành lang thấy Khương Hạo mặt mày ủ rũ không tỉnh táo đang lại gần.
" Bé Hàn cute đâu? " bình thường quan hệ giữa Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo rất tốt, hình dung kiểu như Hạo không rời Hàn, Hàn không rời Hạo.
" Mệt quá không đến được, tớ vừa phải đến bệnh xá xin giấy nghỉ cho cậu ấy đấy. " Khương Hạo vừa nói vừa xoa xoa đôi mắt sưng vù, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu ấy chạy lại khoác cổ Sở Phong, mặt gian nói " Hôm qua cậu với nữ thần có.... A hay không? "
Sở Phong quay qua nhìn Khương Hạo " Muốn biết à? "
" Muốn chứ! " Khương Hạo vui vẻ trả lời.
Đương nhiên là Sở Phong sẽ không nói rồi, anh gạt cái tay đang khoác trên cổ mình xuống sau đó vỗ một cái vào đầu Khương Hạo " Muốn cũng không nói cho nghe, con mẹ nó mấy tin đồn về tớ dạo gần đây toàn cậu mà ra không. "
Khương Hạo ôm đầu hô to " Aaa... Đừng đánh mà anh Phong, đau đau đau, xuất huyết não bây giờ! "
" Hahaha bây giờ tớ mới biết từ đó đến giờ mình chơi với một " cô bé " yếu đuối như vậy. " Sở Phong vén vén tay áo " Đến đây, để tớ cho cậu xem thế nào là xuất huyết não thật sự. "
Khương Hạo ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy lại cầu thang, cậu ấy còn bước tận 2 bậc một lần, bộ áo đồng phục phất phới bay.
Thấy cậu bạn chạy thục mạng, Sở Phong đứng dựa vào lan can nở nụ cười.
*
" Ôi! Lại thêm bài kiểm tra nữa à? "
" Hic, tớ cảm thấy gần như là ngày nào tụi mình cũng có bài kiểm tra hết á, nào là Toán, Tiếng Trung, Tiếng Anh,...!!!! "
Các bạn trong lớp vừa phàn nàn vừa dọn mấy đồ không liên quan trên bàn học để chuẩn bị kiểm tra.
" Đây chỉ là bài kiểm tra đơn giản về kiến thức bữa giờ thôi, không cần lo lắng quá đâu, mục đích của bài kiểm tra... "
Thầy Ngô cầm bài kiểm tra phát cho mấy bạn ngồi đầu bàn để chuyền xuống dưới, bắt đầu liên miên mấy lời ngày nào cũng nói. Nghe nói lúc vừa vào nghề, thầy chỉ là thầy giáo dạy toán bình thường, không nhiều lời, sau này đủ khả năng làm chủ nhiệm rồi thì bắt đầu nhiều lời. Thời gian nghỉ luôn luôn lôi mấy cái giảng đạo trong sách [ Tâm lý học tuổi trẻ ] [ Cách ứng xử giao tiếp ] [ Lời dạy của Khổng Tử ], nói từ trong ra ngoài, từ cổ đại đến hiện đại, từ trong nước ra ngoài nước...
Lúc Tôn Miên Miên làm xong bài nhìn đồng hồ còn tận 10 phút mới hết giờ, cô cầm bút bằng tay trái, tay phải dò kết quả để kiểm tra lại bài.
Cô theo thói quen liếc sang bên cạnh, không ngoài dự đoán, anh bỏ giấy trắng.
Tôn Miên Miên thở dài, tập trung sự chú ý lại bài của mình.
Bỗng nhiên tay trái bị chọc vào.
Chạm vào rất nhẹ rồi bỏ ra, cô cứ ngỡ như ảo giác.
Ngay sau đó lại bị chọc vào lần nữa.
Tôn Miên Miên nghiêng đầu đối diện với đôi mắt của Sở Phong.
Đôi mắt đào hoa đó nhìn thẳng vào cô rồi anh nở nụ cười tươi rói.
Tôn Miên Miên nhanh chóng đảo mắt lên nhìn thầy Ngô đang đứng trên bục giảng ghi bài, cô nhẹ nhàng dịch ghế ra một xíu.
Bàn tay của anh vẫn đuổi theo sát, thậm chí còn lớn mật móc ngón tay út của cô lại.
Tay của anh hơi lạnh, Sở Phong cầm ngón tay út của cô một chút sau đó lần từ từ lên nắm lấy tay cô.
Tôn Miên Miên bị anh chọc chịu không nổi nữa, cô hơi xấu hổ... cũng có chút hưng phấn.
Lá gan người này cũng lớn nhỉ.
Không những có giáo viên còn có bạn học mà bạn học còn đang cặm cụi làm bài kiểm tra.
Tôn Miên Miên giãy giãy tay, nhanh chóng đặt tay trái lên bàn, nhỏ giọng thì thầm " Sao cậu lại làm vậy? "
Sở Phong mặt dày nói không chút ngại ngùng " bài kiểm tra hôm nay bất ngờ tập kích, tớ bị đả kích, trái tim bé nhỏ đang rỉ máu, cần sự an ủi của cậu. "
Tôn Miên Miên ".... Cậu là lưu manh à? "
Sở Vô Lại Phong gật gật đầu, liếc mắt đưa tình với cô.
Cảm thấy kiến thức cơ bản của bạn trai quá yếu, mỗi ngày cô đều dành thời gian ngồi ôn cộng nhấn mạnh mấy điểm chính mà thầy cô đã nói với anh, rõ ràng dễ hiểu. Hơn nữa còn dựa trên trình độ của anh để soạn ra mấy đề ôn hết sức kinh điển.
Cô vẫn chắc chắn rằng bạn trai của mình rất giỏi, chỉ là anh không muốn học mà thôi.
Sở Phong xem cuốn sổ cô soạn cho anh, không chịu được phải cảm thán một câu không hổ là bạn gái mình. Ngoại hình đẹp không nói, đến cả cách trình bày, chữ viết cũng rất đẹp, ngắn gọn súc tích dễ hiểu.
Nếu bây giờ anh nói với cô là " mấy thứ này quá đơn giản, tớ nhắm mắt cũng làm được nữa. " thì liệu cô có đập cho anh một phát không nhỉ?
Anh cũng không muốn lừa cô.
Thành tích tốt hay xấu chỉ có thể chứng minh cho cô thấy bằng mấy bài thi với kiểm tra, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc thôi.
Chuông reo hết tiết cuối cùng của thứ sáu, Tôn Miên Miên dọn bài tập về nhà và mấy bài kiểm tra đã được sửa ngay ngắn vào cặp.
Sở Phong cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô.
" Sao vậy? " Cô quay qua hỏi anh.
Trong phòng học, mọi người la hét ầm ĩ, tiếng kéo ghế, tiếng bước chân hỗn loạn.
Sở Phong thở dài, anh kéo cô lại gần, thì thầm " Bạn gái nhỏ của tớ ơi, chúng ta không được gặp nhau trong 2 ngày tới, tận 48 giờ, 2800 phút, 172800 giây, lâu quá! "
Giọng anh ủ rũ, trề môi, gục đầu xuống nhìn cô. Nếu như anh có thể điều khiển lỗ tai theo ý thích gì chắc giờ nó cũng cụp xuống.
Tôn Miên Miên bị anh chọc cười, không để ý đến Sở Phong vừa mở miệng ra đã tính nhẩm được số giây số phút trong 2 ngày ngay lập tức.
" Chỉ có hai ngày thôi mà, nhanh lắm. " Cô cười cười an ủi anh " Chưa kể tụi mình còn có điện thoại di động đó, thích thì alo phát là được mà. "
" Gọi video cũng được hả? "
" Được nha. "
Cô về nhà với Lý Mộc Ca, theo thường lệ, một bàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng mấy lời quan tâm và cằn nhằn của Tôn Á Vân.
" Ăn nhiều thịt một chút bổ sung Protein, ăn rau nữa, rau có rất nhiều vitamin. Aida, mẹ nhìn hai còn mà sót luôn ấy, đi học mới nửa năm mà mặt đứa nào đứa nấy đều hóp lại, gầy đi cả 2 3 cân chứ không ít đâu. " Tôn Á Vân múc cho hai cô bé mỗi người một bát canh.
" Tiền tiêu vặt có đủ không? Tụi con không cần giảm cân đâu, bây giờ việc học là quan trọng nhất nên phải ăn nhiều vào mới không thiếu chất ngất xỉu giữa chừng, có thực mới vực được đạo. " Lý Uẩn Sóng nói.
" Ở trường có bị ai bắt nạt không? Có anh ở đây, anh cân tất. " Lý Hồng Duệ nói.
Ăn cơm tối xong, Tôn Miên Miên ở dưới nhà xem TV với Tôn Á Vân một chút rồi mới cầm trái táo lên lầu làm bài tập.
Cô chọn môn mình học ổn là toán để làm trước sau đó mới làm văn, đến lúc hơi mỏi cổ cô mới dừng bút, vươn tay thả lỏng, mắt nhìn liếc qua đồng hồ bên cạnh. Nhớ hồi chiều Sở Phong bảo 2 ngày 48 giờ là quá dài.
Không biết Sở Phong đang làm gì nhỉ?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động bên cạnh liền reo lên.
Nhìn thấy tên hiện trên màn hình, tim Tôn Miên Miên đập nhanh hơn.
Thật ra Sở Phong nhịn lâu lắm mới cầm điện thoại gọi cho cô đó, lúc cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao lâu thì anh đã muốn gọi rồi. Chịu đựng đến bây giờ mới dám gọi, giờ này vừa đẹp, chắc cô đã ăn tối xong, trễ hơn xíu nữa sợ cô đi ngủ mất.
Anh hạ thấp giọng, ôn nhu gợi cảm nói " Nhớ em quá "
Tôn Miên Miên bị thanh khống* lúc nghe ba chữ này trong lòng đã đùng một phát nổ tung, aaaaaaaa, ngón trỏ mân mê ốp điện thoại, cô nhỏ giọng trả lời " Chúng ta mới tách ra 5 tiếng trước thôi đó. "
* Thanh khống: Là mấy người thích giọng nói hay ấy mấy bạn =)))) tớ không những bị thanh khống, tay khống mà còn bị nhan khống nữa =))))))))))
" Mới có 5 tiếng thôi sao!? Tớ cứ ngỡ một năm rồi ấy! " Sở Phong kinh ngạc nói.
" Bây giờ gọi video được không? " Anh hỏi.
" Được. "
Tôn Miên Miên vừa mới trả lời đã thấy lời mời gọi video của Sở Phong, người này... hành động nhanh gọn lẹ kinh khủng.
Kết nối.
Khuôn mặt đẹp trai xinh xẻo của Sở Phong ngay lập tức chiếm trọn cả cái màn hình.
Anh nằm ngửa trên giường, một tay gối sau ót, một tay cầm điện thoại, đôi mắt đen láy nhìn cô nở nụ cười.
Tôn Miên Miên nổ cái đùng lần thứ hai, người này sao lớn lên đẹp trai quá vậy!!! Góc chết như này cũng ăn ảnh nữa!
Tim lại đập nhanh hơn.
Cái loại gọi video mặt đối mặt kiểu này làm cô có cảm giác Sở Phong đang ở ngay đây sau đó ú òa nhào đến hôn cô ( =]]])
Aaaaa, lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, bỏ ngay bỏ ngay.
Tôn Miên Miên gạt bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu, nghiêm túc nhìn vào điện thoại.
Da của anh rất đẹp, không có mụn, không có tàn nhang thậm chí đến lỗ chân lông cũng không thấy đâu.
" Sở Phong, cậu dùng filter à? "
" Không có nha. " Sở Phong cong cong môi cười.
Hai người bắt đầu nói từ chuyện này đến chuyện khác.
Tôn Miên Miên cũng đã thả lỏng ròi.
" Mỗi lần về nhà, cô tớ luôn dặn dì giúp việc làm đủ các loại canh bổ, nào là canh cá, canh thịt lợn, canh sườn, súp gà,... Cô ấy nói lâu lâu tớ với Mộc Ca mới về nhà, học hành khổ sở nên bắt ăn rất nhiều. Lý Mộc Ca hay than rằng " canh chân giò thì bổ não kiểu gì "? "
Giọng Tôn Miên Miên rất nhỏ nhẹ vui tươi. Bất kể là cô nói gì đi nữa cũng làm cho Sở Phong cảm thấy thư giãn, anh hiểu ý cười một cái.
Sở Phong mỉm cười hỏi " Vậy cậu có ăn không? "
" Có chứ, cô ấy còn bắt tớ ăn hẳn 3 bát. Nhớ hồi đó bà nội tớ cũng như vậy, suốt ngày ăn đi con ăn đi con, muốn nuôi tớ thành con heo nhỏ luôn. "
" Heo nhỏ không còn nào dễ thương như cậu đâu. " Sở Phong nói.
Tôn Miên Miên đỏ mặt, cô nói tiếp " Dạo gần đây chú tớ rất thích làm vườn, chú ấy bảo muốn tự tay chăm sóc nhưng bất kể là hoa gì đi chăng nữa chỉ cần qua tay chú cũng không sống lâu được. Không phải tưới quá nhiều nước mà là đem đi phơi nắng! Cuối cùng cô tớ chỉ cho chú ấy nuôi xương rồng và cây mọng nước thôi... Chú còn đặt tên cho nó nữa, một cái Tiểu Thúy một cái Tiểu Hồng. Cô tớ bảo đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn, bây giờ ngồi đặt tên cho cây, aida không dám nhìn luôn. "
Hai người chỉ nói như vậy, không có mấy lời ngọt ngào như mấy cặp yêu nhau mà được tận một tiếng, điện thoại cũng nóng lên.
Cuối cùng, Tôn Miên Miên ngáp một cái.
Sở Phong nói " Mệt à? Vậy cậu ngủ đi nhé, ngủ ngon. "
" Ừ, cậu ngủ ngon. " giọng của cô nhỏ nhẹ như cái lông mềm mại ấy, nghe vào ngứa ngáy cả người.
Sở Phong không muốn cúp máy lắm.
Tôn Miên Miên cũng không muốn cúp. Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác của mấy người đang yêu đương rồi, mỗi lần xem phim, lúc gọi cho nhau thì hí ha hí hửng, lúc sau rõ ràng đã chúc ngủ ngon cả chục lần rồi nhưng chả có ai nhẫn tâm tắt trước, cuối cùng cứ để điện thoại đó nghe tiếng hít thở của nhau.
Trên mặt còn có vẻ vui sướng nữa chứ...
Không nghĩ đến, cô cùng có ngày như vậy.
Ngớ ngẩn thật sự...
" Còn tận 2 ngày!!! " Sở Phong lại than.
Tôn Miên Miên mấp máy môi, một hồi sau hạ quyết tâm nói " Vậy mai cậu có muốn ra ngoài chơi không? "
Âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Nhưng Sở Phong nghe rất rõ, anh ngồi bật dậy " Được à? "
Tôn Miên Miên khẽ gật đầu.
Lần này cúp điện thoại thật, lật màn hình xuống, cô nhào lên giường đắp chăn che kín mặt. Một lát sau, trong chăn có tiếng cười khẽ, khúc khích vui vẻ.
Bên kia, Sở Phong cũng chả khá hơn là bao... Anh nằm trên giường mãi nhưng không ngủ được, quyết định đứng lên giải đề.
Lúc đầu nghĩ chắc chả tập trung làm được đâu nhưng vừa cầm bút lên lại phát hiện là được.
Bình thường trước khi làm anh đều đọc sơ qua câu hỏi từ đầu đến cuối rồi mới làm.
Đối với câu hỏi quá đơn giản, anh chỉ viết đáp án, câu hỏi nâng cao cũng nhảy bước, ba bước gộp thành một. Lúc làm xong phát hiện, người khác làm đầy cả tờ giấy còn anh thì viết có nửa tờ.
Lúc làm bài thi cũng chỉ cần một nửa thời gian là một trăm năm mươi điểm đã nắm chắc trong tay, chả biết lúc sau anh nghĩ sao lại sửa câu trả lời sai, thành ra có 148 điểm.
Làm xong toán rồi làm tiếng Anh, lúc anh làm xong tất cả ngẩng đầu lên đã quá 12 giờ khuya nhưng Sở Phong vẫn không buồn ngủ một chút nào, thậm chí còn muốn phi ra cửa chạy 10 km tuyên bố với cả thế giới rằng:
Tôn! Miên! Miên
CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI!
LÀ CỦA TÔI!!!
Sau khi xúc động đủ rồi, anh lấy điện thoại lên Baidu tra " Lần đầu tiên hẹn hò cùng bạn gái phải chuẩn bị cái gì? "
Trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều câu trả lời.
Sở Phong bấm vào trang web hiện lên đầu, anh nghĩ nếu đã được hiện lên đầu thì chắc có thể tin được.
Câu trả lời được nhiều người tán thành nhất: Tiền, não, quần áo.
Sở Phong "....... "
___________________
Tác giả có điều muốn nói: Câu trả lời này quá hợp lý rồi còn gì!?
Bé Sở Phong: Bé Miên Miên là của tôi!
Mấy bé khác trong nhà trẻ: Được, là của cậu, CỦA CẬU.
_____________________
Kanalz: Nay tớ đăng sớm nhé ^^
___________________
Sáng thứ hai hôm sau, tâm trạng của Sở Phong rất tốt, anh vừa huýt sáo vừa đi đến lớp. Trên hành lang thấy Khương Hạo mặt mày ủ rũ không tỉnh táo đang lại gần.
" Bé Hàn cute đâu? " bình thường quan hệ giữa Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo rất tốt, hình dung kiểu như Hạo không rời Hàn, Hàn không rời Hạo.
" Mệt quá không đến được, tớ vừa phải đến bệnh xá xin giấy nghỉ cho cậu ấy đấy. " Khương Hạo vừa nói vừa xoa xoa đôi mắt sưng vù, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu ấy chạy lại khoác cổ Sở Phong, mặt gian nói " Hôm qua cậu với nữ thần có.... A hay không? "
Sở Phong quay qua nhìn Khương Hạo " Muốn biết à? "
" Muốn chứ! " Khương Hạo vui vẻ trả lời.
Đương nhiên là Sở Phong sẽ không nói rồi, anh gạt cái tay đang khoác trên cổ mình xuống sau đó vỗ một cái vào đầu Khương Hạo " Muốn cũng không nói cho nghe, con mẹ nó mấy tin đồn về tớ dạo gần đây toàn cậu mà ra không. "
Khương Hạo ôm đầu hô to " Aaa... Đừng đánh mà anh Phong, đau đau đau, xuất huyết não bây giờ! "
" Hahaha bây giờ tớ mới biết từ đó đến giờ mình chơi với một " cô bé " yếu đuối như vậy. " Sở Phong vén vén tay áo " Đến đây, để tớ cho cậu xem thế nào là xuất huyết não thật sự. "
Khương Hạo ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy lại cầu thang, cậu ấy còn bước tận 2 bậc một lần, bộ áo đồng phục phất phới bay.
Thấy cậu bạn chạy thục mạng, Sở Phong đứng dựa vào lan can nở nụ cười.
*
" Ôi! Lại thêm bài kiểm tra nữa à? "
" Hic, tớ cảm thấy gần như là ngày nào tụi mình cũng có bài kiểm tra hết á, nào là Toán, Tiếng Trung, Tiếng Anh,...!!!! "
Các bạn trong lớp vừa phàn nàn vừa dọn mấy đồ không liên quan trên bàn học để chuẩn bị kiểm tra.
" Đây chỉ là bài kiểm tra đơn giản về kiến thức bữa giờ thôi, không cần lo lắng quá đâu, mục đích của bài kiểm tra... "
Thầy Ngô cầm bài kiểm tra phát cho mấy bạn ngồi đầu bàn để chuyền xuống dưới, bắt đầu liên miên mấy lời ngày nào cũng nói. Nghe nói lúc vừa vào nghề, thầy chỉ là thầy giáo dạy toán bình thường, không nhiều lời, sau này đủ khả năng làm chủ nhiệm rồi thì bắt đầu nhiều lời. Thời gian nghỉ luôn luôn lôi mấy cái giảng đạo trong sách [ Tâm lý học tuổi trẻ ] [ Cách ứng xử giao tiếp ] [ Lời dạy của Khổng Tử ], nói từ trong ra ngoài, từ cổ đại đến hiện đại, từ trong nước ra ngoài nước...
Lúc Tôn Miên Miên làm xong bài nhìn đồng hồ còn tận 10 phút mới hết giờ, cô cầm bút bằng tay trái, tay phải dò kết quả để kiểm tra lại bài.
Cô theo thói quen liếc sang bên cạnh, không ngoài dự đoán, anh bỏ giấy trắng.
Tôn Miên Miên thở dài, tập trung sự chú ý lại bài của mình.
Bỗng nhiên tay trái bị chọc vào.
Chạm vào rất nhẹ rồi bỏ ra, cô cứ ngỡ như ảo giác.
Ngay sau đó lại bị chọc vào lần nữa.
Tôn Miên Miên nghiêng đầu đối diện với đôi mắt của Sở Phong.
Đôi mắt đào hoa đó nhìn thẳng vào cô rồi anh nở nụ cười tươi rói.
Tôn Miên Miên nhanh chóng đảo mắt lên nhìn thầy Ngô đang đứng trên bục giảng ghi bài, cô nhẹ nhàng dịch ghế ra một xíu.
Bàn tay của anh vẫn đuổi theo sát, thậm chí còn lớn mật móc ngón tay út của cô lại.
Tay của anh hơi lạnh, Sở Phong cầm ngón tay út của cô một chút sau đó lần từ từ lên nắm lấy tay cô.
Tôn Miên Miên bị anh chọc chịu không nổi nữa, cô hơi xấu hổ... cũng có chút hưng phấn.
Lá gan người này cũng lớn nhỉ.
Không những có giáo viên còn có bạn học mà bạn học còn đang cặm cụi làm bài kiểm tra.
Tôn Miên Miên giãy giãy tay, nhanh chóng đặt tay trái lên bàn, nhỏ giọng thì thầm " Sao cậu lại làm vậy? "
Sở Phong mặt dày nói không chút ngại ngùng " bài kiểm tra hôm nay bất ngờ tập kích, tớ bị đả kích, trái tim bé nhỏ đang rỉ máu, cần sự an ủi của cậu. "
Tôn Miên Miên ".... Cậu là lưu manh à? "
Sở Vô Lại Phong gật gật đầu, liếc mắt đưa tình với cô.
Cảm thấy kiến thức cơ bản của bạn trai quá yếu, mỗi ngày cô đều dành thời gian ngồi ôn cộng nhấn mạnh mấy điểm chính mà thầy cô đã nói với anh, rõ ràng dễ hiểu. Hơn nữa còn dựa trên trình độ của anh để soạn ra mấy đề ôn hết sức kinh điển.
Cô vẫn chắc chắn rằng bạn trai của mình rất giỏi, chỉ là anh không muốn học mà thôi.
Sở Phong xem cuốn sổ cô soạn cho anh, không chịu được phải cảm thán một câu không hổ là bạn gái mình. Ngoại hình đẹp không nói, đến cả cách trình bày, chữ viết cũng rất đẹp, ngắn gọn súc tích dễ hiểu.
Nếu bây giờ anh nói với cô là " mấy thứ này quá đơn giản, tớ nhắm mắt cũng làm được nữa. " thì liệu cô có đập cho anh một phát không nhỉ?
Anh cũng không muốn lừa cô.
Thành tích tốt hay xấu chỉ có thể chứng minh cho cô thấy bằng mấy bài thi với kiểm tra, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc thôi.
Chuông reo hết tiết cuối cùng của thứ sáu, Tôn Miên Miên dọn bài tập về nhà và mấy bài kiểm tra đã được sửa ngay ngắn vào cặp.
Sở Phong cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô.
" Sao vậy? " Cô quay qua hỏi anh.
Trong phòng học, mọi người la hét ầm ĩ, tiếng kéo ghế, tiếng bước chân hỗn loạn.
Sở Phong thở dài, anh kéo cô lại gần, thì thầm " Bạn gái nhỏ của tớ ơi, chúng ta không được gặp nhau trong 2 ngày tới, tận 48 giờ, 2800 phút, 172800 giây, lâu quá! "
Giọng anh ủ rũ, trề môi, gục đầu xuống nhìn cô. Nếu như anh có thể điều khiển lỗ tai theo ý thích gì chắc giờ nó cũng cụp xuống.
Tôn Miên Miên bị anh chọc cười, không để ý đến Sở Phong vừa mở miệng ra đã tính nhẩm được số giây số phút trong 2 ngày ngay lập tức.
" Chỉ có hai ngày thôi mà, nhanh lắm. " Cô cười cười an ủi anh " Chưa kể tụi mình còn có điện thoại di động đó, thích thì alo phát là được mà. "
" Gọi video cũng được hả? "
" Được nha. "
Cô về nhà với Lý Mộc Ca, theo thường lệ, một bàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng mấy lời quan tâm và cằn nhằn của Tôn Á Vân.
" Ăn nhiều thịt một chút bổ sung Protein, ăn rau nữa, rau có rất nhiều vitamin. Aida, mẹ nhìn hai còn mà sót luôn ấy, đi học mới nửa năm mà mặt đứa nào đứa nấy đều hóp lại, gầy đi cả 2 3 cân chứ không ít đâu. " Tôn Á Vân múc cho hai cô bé mỗi người một bát canh.
" Tiền tiêu vặt có đủ không? Tụi con không cần giảm cân đâu, bây giờ việc học là quan trọng nhất nên phải ăn nhiều vào mới không thiếu chất ngất xỉu giữa chừng, có thực mới vực được đạo. " Lý Uẩn Sóng nói.
" Ở trường có bị ai bắt nạt không? Có anh ở đây, anh cân tất. " Lý Hồng Duệ nói.
Ăn cơm tối xong, Tôn Miên Miên ở dưới nhà xem TV với Tôn Á Vân một chút rồi mới cầm trái táo lên lầu làm bài tập.
Cô chọn môn mình học ổn là toán để làm trước sau đó mới làm văn, đến lúc hơi mỏi cổ cô mới dừng bút, vươn tay thả lỏng, mắt nhìn liếc qua đồng hồ bên cạnh. Nhớ hồi chiều Sở Phong bảo 2 ngày 48 giờ là quá dài.
Không biết Sở Phong đang làm gì nhỉ?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động bên cạnh liền reo lên.
Nhìn thấy tên hiện trên màn hình, tim Tôn Miên Miên đập nhanh hơn.
Thật ra Sở Phong nhịn lâu lắm mới cầm điện thoại gọi cho cô đó, lúc cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao lâu thì anh đã muốn gọi rồi. Chịu đựng đến bây giờ mới dám gọi, giờ này vừa đẹp, chắc cô đã ăn tối xong, trễ hơn xíu nữa sợ cô đi ngủ mất.
Anh hạ thấp giọng, ôn nhu gợi cảm nói " Nhớ em quá "
Tôn Miên Miên bị thanh khống* lúc nghe ba chữ này trong lòng đã đùng một phát nổ tung, aaaaaaaa, ngón trỏ mân mê ốp điện thoại, cô nhỏ giọng trả lời " Chúng ta mới tách ra 5 tiếng trước thôi đó. "
* Thanh khống: Là mấy người thích giọng nói hay ấy mấy bạn =)))) tớ không những bị thanh khống, tay khống mà còn bị nhan khống nữa =))))))))))
" Mới có 5 tiếng thôi sao!? Tớ cứ ngỡ một năm rồi ấy! " Sở Phong kinh ngạc nói.
" Bây giờ gọi video được không? " Anh hỏi.
" Được. "
Tôn Miên Miên vừa mới trả lời đã thấy lời mời gọi video của Sở Phong, người này... hành động nhanh gọn lẹ kinh khủng.
Kết nối.
Khuôn mặt đẹp trai xinh xẻo của Sở Phong ngay lập tức chiếm trọn cả cái màn hình.
Anh nằm ngửa trên giường, một tay gối sau ót, một tay cầm điện thoại, đôi mắt đen láy nhìn cô nở nụ cười.
Tôn Miên Miên nổ cái đùng lần thứ hai, người này sao lớn lên đẹp trai quá vậy!!! Góc chết như này cũng ăn ảnh nữa!
Tim lại đập nhanh hơn.
Cái loại gọi video mặt đối mặt kiểu này làm cô có cảm giác Sở Phong đang ở ngay đây sau đó ú òa nhào đến hôn cô ( =]]])
Aaaaa, lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, bỏ ngay bỏ ngay.
Tôn Miên Miên gạt bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu, nghiêm túc nhìn vào điện thoại.
Da của anh rất đẹp, không có mụn, không có tàn nhang thậm chí đến lỗ chân lông cũng không thấy đâu.
" Sở Phong, cậu dùng filter à? "
" Không có nha. " Sở Phong cong cong môi cười.
Hai người bắt đầu nói từ chuyện này đến chuyện khác.
Tôn Miên Miên cũng đã thả lỏng ròi.
" Mỗi lần về nhà, cô tớ luôn dặn dì giúp việc làm đủ các loại canh bổ, nào là canh cá, canh thịt lợn, canh sườn, súp gà,... Cô ấy nói lâu lâu tớ với Mộc Ca mới về nhà, học hành khổ sở nên bắt ăn rất nhiều. Lý Mộc Ca hay than rằng " canh chân giò thì bổ não kiểu gì "? "
Giọng Tôn Miên Miên rất nhỏ nhẹ vui tươi. Bất kể là cô nói gì đi nữa cũng làm cho Sở Phong cảm thấy thư giãn, anh hiểu ý cười một cái.
Sở Phong mỉm cười hỏi " Vậy cậu có ăn không? "
" Có chứ, cô ấy còn bắt tớ ăn hẳn 3 bát. Nhớ hồi đó bà nội tớ cũng như vậy, suốt ngày ăn đi con ăn đi con, muốn nuôi tớ thành con heo nhỏ luôn. "
" Heo nhỏ không còn nào dễ thương như cậu đâu. " Sở Phong nói.
Tôn Miên Miên đỏ mặt, cô nói tiếp " Dạo gần đây chú tớ rất thích làm vườn, chú ấy bảo muốn tự tay chăm sóc nhưng bất kể là hoa gì đi chăng nữa chỉ cần qua tay chú cũng không sống lâu được. Không phải tưới quá nhiều nước mà là đem đi phơi nắng! Cuối cùng cô tớ chỉ cho chú ấy nuôi xương rồng và cây mọng nước thôi... Chú còn đặt tên cho nó nữa, một cái Tiểu Thúy một cái Tiểu Hồng. Cô tớ bảo đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn, bây giờ ngồi đặt tên cho cây, aida không dám nhìn luôn. "
Hai người chỉ nói như vậy, không có mấy lời ngọt ngào như mấy cặp yêu nhau mà được tận một tiếng, điện thoại cũng nóng lên.
Cuối cùng, Tôn Miên Miên ngáp một cái.
Sở Phong nói " Mệt à? Vậy cậu ngủ đi nhé, ngủ ngon. "
" Ừ, cậu ngủ ngon. " giọng của cô nhỏ nhẹ như cái lông mềm mại ấy, nghe vào ngứa ngáy cả người.
Sở Phong không muốn cúp máy lắm.
Tôn Miên Miên cũng không muốn cúp. Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác của mấy người đang yêu đương rồi, mỗi lần xem phim, lúc gọi cho nhau thì hí ha hí hửng, lúc sau rõ ràng đã chúc ngủ ngon cả chục lần rồi nhưng chả có ai nhẫn tâm tắt trước, cuối cùng cứ để điện thoại đó nghe tiếng hít thở của nhau.
Trên mặt còn có vẻ vui sướng nữa chứ...
Không nghĩ đến, cô cùng có ngày như vậy.
Ngớ ngẩn thật sự...
" Còn tận 2 ngày!!! " Sở Phong lại than.
Tôn Miên Miên mấp máy môi, một hồi sau hạ quyết tâm nói " Vậy mai cậu có muốn ra ngoài chơi không? "
Âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Nhưng Sở Phong nghe rất rõ, anh ngồi bật dậy " Được à? "
Tôn Miên Miên khẽ gật đầu.
Lần này cúp điện thoại thật, lật màn hình xuống, cô nhào lên giường đắp chăn che kín mặt. Một lát sau, trong chăn có tiếng cười khẽ, khúc khích vui vẻ.
Bên kia, Sở Phong cũng chả khá hơn là bao... Anh nằm trên giường mãi nhưng không ngủ được, quyết định đứng lên giải đề.
Lúc đầu nghĩ chắc chả tập trung làm được đâu nhưng vừa cầm bút lên lại phát hiện là được.
Bình thường trước khi làm anh đều đọc sơ qua câu hỏi từ đầu đến cuối rồi mới làm.
Đối với câu hỏi quá đơn giản, anh chỉ viết đáp án, câu hỏi nâng cao cũng nhảy bước, ba bước gộp thành một. Lúc làm xong phát hiện, người khác làm đầy cả tờ giấy còn anh thì viết có nửa tờ.
Lúc làm bài thi cũng chỉ cần một nửa thời gian là một trăm năm mươi điểm đã nắm chắc trong tay, chả biết lúc sau anh nghĩ sao lại sửa câu trả lời sai, thành ra có 148 điểm.
Làm xong toán rồi làm tiếng Anh, lúc anh làm xong tất cả ngẩng đầu lên đã quá 12 giờ khuya nhưng Sở Phong vẫn không buồn ngủ một chút nào, thậm chí còn muốn phi ra cửa chạy 10 km tuyên bố với cả thế giới rằng:
Tôn! Miên! Miên
CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI!
LÀ CỦA TÔI!!!
Sau khi xúc động đủ rồi, anh lấy điện thoại lên Baidu tra " Lần đầu tiên hẹn hò cùng bạn gái phải chuẩn bị cái gì? "
Trong nháy mắt nhảy ra rất nhiều câu trả lời.
Sở Phong bấm vào trang web hiện lên đầu, anh nghĩ nếu đã được hiện lên đầu thì chắc có thể tin được.
Câu trả lời được nhiều người tán thành nhất: Tiền, não, quần áo.
Sở Phong "....... "
___________________
Tác giả có điều muốn nói: Câu trả lời này quá hợp lý rồi còn gì!?
Bé Sở Phong: Bé Miên Miên là của tôi!
Mấy bé khác trong nhà trẻ: Được, là của cậu, CỦA CẬU.
_____________________
Kanalz: Nay tớ đăng sớm nhé ^^
Tác giả :
Tây Nguyên Mỹ