Cố Chấp Ngọt
Chương 53: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
Nam Từ hoàn toàn không ngờ Cố Phán sẽ tặng kiểu quần áo đó cho cô.
Mà cô lại không ngờ… Quần áo này lại bị Hoắc Lâm thấy được!
Cô vùi mình trong lồng ngực Hoắc Lâm, cảm giác cả người như muốn bốc hỏa vì hơi nóng từ cơ thể anh, anh trầm giọng bên tai cô, lại nói: “Sao? Mặc cho anh xem.”
Nam Từ không chịu nổi, kiên quyết lắc đầu: “Không, không được! Cái đó… Còn không được tính là quần áo nữa!”
Hoắc Lâm thấp giọng cười cười cực kỳ dễ nghe.
Anh lại khẽ hôn lên gáy Nam Từ, mang theo một dục vọng mập mờ: “Nhưng mà anh muốn nhìn thấy em mặc thì sao?”
“Muốn nhìn cũng không được.” Hai tay Nam Từ chống đỡ trước ngực anh, chống cự mãnh liệt: “Anh đừng nghĩ em thừa nhận thích anh rồi bắt đầu bắt nạt em!”
Hoắc Lâm lại cười cười, đáy mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Anh thích bắt nạt em từ khi em còn chưa thích anh kia kìa.”
Nói xong, anh nhét bộ quần áo con thỏ vào tay Nam Từ, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đi thay đồ đi, anh chỉ muốn nhìn em mặc bộ con thỏ thôi, chứ không làm gì đâu.”
Nam Từ cảm giác trong lời nói của anh không cho phép cô cự tuyệt, gương mặt cô nhăn nhó khó chịu nhìn anh.
“Lỡ như anh làm gì em thì sao?”
Hoắc Lâm buồn cười, dựa lên trán cô, đáp: “Lúc đó em muốn xử anh sao cũng được.”
~
Nam Từ cầm quần áo đi vào phòng tắm, trong lòng thấp thỏm, nhìn bộ quần áo con thỏ trong tay hoàn toàn không biết phải làm sao.
Bộ đồ này thật ra thì… Cũng không quá giống với kiểu quần áo khiêu khích kia, cô đã từng đi mua đồ dùng với ông chủ ở chỗ làm trước đây, cũng đã từng thấy qua không ít quần áo mỏng manh hơn rất nhiều, vải vóc ít đến mức đáng thương, còn có những bộ chất liệu ren mỏng trong suốt.
Lúc ấy trong lòng cô nghĩ mấy bộ đồ đó mặc như không mặc.
Cho nên bộ con thỏ này so với những bộ đồ cô đã thấy thì… Ừ… Kín đáo hơn nhiều.
Nhưng váy cũng quá ngắn, rốt cuộc không biết có thể che bắp đùi được hay không.
Phần phía trước là vạt áo khoét sâu chữ V, phía sau lưng không có vải làm lộ ra tấm lưng trần, nhìn qua rất mát mẻ, đừng nói chi đến mặc vào.
Trong lòng Nam Từ cho là mình đã làm tư tưởng đầu óc đầy đủ, nhưng rốt cuộc cô cũng khoác thêm một lớp áo ngủ bên ngoài bộ đồ con thỏ.
Trực tiếp mặc như vậy đi ra ngoài thì quả thật quá xấu hổ, cô không thể làm được.
Sau khi cô mở cửa phòng tắm, đã thấy Hoắc Lâm đứng ở trước cửa, nhìn nhìn cô, Nam Từ đeo một đôi tai thỏ trên đầu, gương mặt đỏ bừng cực kỳ mê hoặc lòng người.
Anh cũng không để ý đến việc cô khoác thêm áo ngủ ở bên ngoài, cúi người trực tiếp bế cô đi từng bước đến giường.
Nam Từ không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy mình giống như một con mồi được tắm rửa sạch sẽ… Lúc này thợ săn đã hết kiên nhẫn, nên muốn ăn cô.
Hoắc Lâm nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, ánh mắt anh càng ngày càng nóng, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Nam Từ.
“Tại sao lại khoác thêm áo ngủ?” Giọng nói của anh trầm đi mấy phần, Nam Từ có ngốc cách mấy cũng nghe ra được mùi dục vọng từ anh.
Cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, tay nhỏ theo bản năng túm chặt nơi cổ áo.
“Hoắc Lâm…” Giọng nói của cô mềm mại, có chút uất ức, có chút cầu xin, muốn anh buông tha cho mình.
Nhưng cô hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ hấp dẫn người khác.
Hoắc Lâm trực tiếp đè ép trên người cô, đầu tiên là bá đạo hôn cô thật sâu.
Trong lúc hai người hôn nhau, bàn tay của anh bắt đầu châm lửa trên người cô, cuối cùng đến khi cô bị anh hôn đến mức mềm nhũn người, anh bắt đầu lặng lẽ gỡ tay cô ra khỏi cổ áo, dùng một tay khóa chặt hai tay cô, tay còn lại cởi áo khoác ngủ của cô ra.
Thật ra thì bộ quần áo con thỏ nhìn từ góc độ này không được coi là quá lộ liễu.
Chí ít Hoắc Lâm đã nhìn qua không biết bao nhiêu cô gái mặc quần áo còn hở hang hơn Nam Từ nhiều.
Mặc dù phần trước áo khoét sâu chữ
Editor: Trà Đá.
Nam Từ hoàn toàn không ngờ Cố Phán sẽ tặng kiểu quần áo đó cho cô.
Mà cô lại không ngờ… Quần áo này lại bị Hoắc Lâm thấy được!
Cô vùi mình trong lồng ngực Hoắc Lâm, cảm giác cả người như muốn bốc hỏa vì hơi nóng từ cơ thể anh, anh trầm giọng bên tai cô, lại nói: “Sao? Mặc cho anh xem.”
Nam Từ không chịu nổi, kiên quyết lắc đầu: “Không, không được! Cái đó… Còn không được tính là quần áo nữa!”
Hoắc Lâm thấp giọng cười cười cực kỳ dễ nghe.
Anh lại khẽ hôn lên gáy Nam Từ, mang theo một dục vọng mập mờ: “Nhưng mà anh muốn nhìn thấy em mặc thì sao?”
“Muốn nhìn cũng không được.” Hai tay Nam Từ chống đỡ trước ngực anh, chống cự mãnh liệt: “Anh đừng nghĩ em thừa nhận thích anh rồi bắt đầu bắt nạt em!”
Hoắc Lâm lại cười cười, đáy mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Anh thích bắt nạt em từ khi em còn chưa thích anh kia kìa.”
Nói xong, anh nhét bộ quần áo con thỏ vào tay Nam Từ, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đi thay đồ đi, anh chỉ muốn nhìn em mặc bộ con thỏ thôi, chứ không làm gì đâu.”
Nam Từ cảm giác trong lời nói của anh không cho phép cô cự tuyệt, gương mặt cô nhăn nhó khó chịu nhìn anh.
“Lỡ như anh làm gì em thì sao?”
Hoắc Lâm buồn cười, dựa lên trán cô, đáp: “Lúc đó em muốn xử anh sao cũng được.”
~
Nam Từ cầm quần áo đi vào phòng tắm, trong lòng thấp thỏm, nhìn bộ quần áo con thỏ trong tay hoàn toàn không biết phải làm sao.
Bộ đồ này thật ra thì… Cũng không quá giống với kiểu quần áo khiêu khích kia, cô đã từng đi mua đồ dùng với ông chủ ở chỗ làm trước đây, cũng đã từng thấy qua không ít quần áo mỏng manh hơn rất nhiều, vải vóc ít đến mức đáng thương, còn có những bộ chất liệu ren mỏng trong suốt.
Lúc ấy trong lòng cô nghĩ mấy bộ đồ đó mặc như không mặc.
Cho nên bộ con thỏ này so với những bộ đồ cô đã thấy thì… Ừ… Kín đáo hơn nhiều.
Nhưng váy cũng quá ngắn, rốt cuộc không biết có thể che bắp đùi được hay không.
Phần phía trước là vạt áo khoét sâu chữ V, phía sau lưng không có vải làm lộ ra tấm lưng trần, nhìn qua rất mát mẻ, đừng nói chi đến mặc vào.
Trong lòng Nam Từ cho là mình đã làm tư tưởng đầu óc đầy đủ, nhưng rốt cuộc cô cũng khoác thêm một lớp áo ngủ bên ngoài bộ đồ con thỏ.
Trực tiếp mặc như vậy đi ra ngoài thì quả thật quá xấu hổ, cô không thể làm được.
Sau khi cô mở cửa phòng tắm, đã thấy Hoắc Lâm đứng ở trước cửa, nhìn nhìn cô, Nam Từ đeo một đôi tai thỏ trên đầu, gương mặt đỏ bừng cực kỳ mê hoặc lòng người.
Anh cũng không để ý đến việc cô khoác thêm áo ngủ ở bên ngoài, cúi người trực tiếp bế cô đi từng bước đến giường.
Nam Từ không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy mình giống như một con mồi được tắm rửa sạch sẽ… Lúc này thợ săn đã hết kiên nhẫn, nên muốn ăn cô.
Hoắc Lâm nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, ánh mắt anh càng ngày càng nóng, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Nam Từ.
“Tại sao lại khoác thêm áo ngủ?” Giọng nói của anh trầm đi mấy phần, Nam Từ có ngốc cách mấy cũng nghe ra được mùi dục vọng từ anh.
Cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, tay nhỏ theo bản năng túm chặt nơi cổ áo.
“Hoắc Lâm…” Giọng nói của cô mềm mại, có chút uất ức, có chút cầu xin, muốn anh buông tha cho mình.
Nhưng cô hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ hấp dẫn người khác.
Hoắc Lâm trực tiếp đè ép trên người cô, đầu tiên là bá đạo hôn cô thật sâu.
Trong lúc hai người hôn nhau, bàn tay của anh bắt đầu châm lửa trên người cô, cuối cùng đến khi cô bị anh hôn đến mức mềm nhũn người, anh bắt đầu lặng lẽ gỡ tay cô ra khỏi cổ áo, dùng một tay khóa chặt hai tay cô, tay còn lại cởi áo khoác ngủ của cô ra.
Thật ra thì bộ quần áo con thỏ nhìn từ góc độ này không được coi là quá lộ liễu.
Chí ít Hoắc Lâm đã nhìn qua không biết bao nhiêu cô gái mặc quần áo còn hở hang hơn Nam Từ nhiều.
Mặc dù phần trước áo khoét sâu chữ
Tác giả :
Triệu Thập Dư