Cố Chấp Cuồng
Chương 31
Đứng trước phòng khách quen thuộc, nền nhà lát gạch men sứ, dẫm lên trên lành lạnh, Lục Tắc Linh không biết vì sao lại có chút không thực. Máy điều hòa trên cửa sổ mặc dù cũ kỹ, nhưng sưởi ấm cũng rất tốt. Gió lạnh thổi tới , cánh tay của Lục Tắc Linh liền nổi da gà.
Bạch Dương hài hước: "Thế nào, bị tôi làm cho buồn nôn đến vậy hả?"
Lục Tắc Linh cười cười: "Mới biết sao, anh nói xem anh thấy ghê tỏm không hả?"
Bạch Dương lắc đầu: "Theo đuổi phụ nữ thì không cần bất cứ phương pháp gì, tôi có bí quyết của mình, thứ nhất, không biết xấu hổ, thứ hai, kiên trì không biết xấu hổ."
Lục Tắc Linh đột nhiên đưa tay giống như một đồng chí cách mạng vỗ vỗ vai anh: "Cái bí quyết này của anh quả thật được thi hành triệt để."
"Vậy cô cảm động sao?"
Lục Tắc Linh chẳng hề để ý gật đầu một cái: "Cảm động đến sắp khóc rồi."
Hai người cùng nhau nở nụ cười, rõ ràng là nói đùa, không biết vì sao cười xong lại nói không nên lời.
Bạch Dương chậm rãi dạo bước ra bên ngoài, dáng người của anh cao lớn, bóng dáng màu trắng như hòa vào bóng đêm, hiện rõ lên trước mắt Lục Tắc Linh. Anh dừng lại một chút, đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt hoa đào hơi híp một cái, nụ cười nhạt nhòa, không chút để ý mang theo vài phần nghiêm túc, Lục Tắc Linh ở trong sương mù, không thể nhìn thấy rõ.
Anh đột nhiên mở miệng, nói rất chậm, đâu ra đấy , "Lục Tắc Linh, tôi đã từng nói qua là tôi đã từng yêu một người đến tận tâm can chưa, kéo dài dây dưa trong nhiều năm, cho nên tôi không muốn cùng người khác nói chuyện yêu đương, không hao tổn tình cảm của mình nữa."
Lục Tắc Linh nhìn anh mấy giây, không hiểu nổi ý của anh ta là gì.
Anh bỏ cái nhìn của cô qua một bên, nhìn về phía xa, có chút khóc nức nở mà nói: "Mấy năm nay, tôi giống như đang đi trên một cây cầu Độc Mộc (1), phía dưới là sóng to, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đùa đến chết, thế nhưng kiểu chết như thể này rất kích thích, tôi không thể bỏ đi được." Anh lại quay đầu lại: "Lục Tắc Linh, tôi mệt mỏi, ta muốn có cuộc sống mới, cô có nguyện ý kéo tôi trở lại không?"
(1): Cầu khỉ, ý chỉ con đường gian nan.
Không đợi Lục Tắc Linh trả lời, anh đã bước xuống cầu thang. Không biết vì sao, Lục Tắc Linh lúc này bóng lưng của Bạch Dương thoạt nhìn rất to lớn cao ngạo, làm cho cô sinh ra cảm giác an toàn, cái cảm giác này đã nhiều năm rồi cô chưa từng có.
Cô xúc động bước ra, nắm lấy cầu thang hen gỉ, dùng hết toàn bộ sức lực la lên: "Bạch Dương ——" Cô nói với anh: "Tôi, cũng nghĩ tới một cuộc sống mới."
Bạch Dương không quay đầu lại, vẫn không nhúc nhích. Giọng nói của Lục Tắc Linh có chút nghẹn ngào: "Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, cầu Độc Mộc quá khó đi, thật ra thì, thật ra thì tôi rất sợ chết."
Ý nghĩa của lời này quả thật rất không hợp với hoàn cảnh, nhưng bọn họ lại có thể hiểu rõ ý định của nhau.
Bởi vì có tâm hồn giống nhau, cho nên có thể hiểu được lẫn nhau. Không liên quan đến phong cảnh, không liên quan đến những cuộc đã trải qua, chỉ là do hai người đều mệt mỏi, cùng nhau xách hành lý lại cùng một chỗ để nghỉ ngơi.
Thật ra thì Lục Tắc Linh biết lời nói của mình có chút hoang đường, không dám bắt đầu lại từ đầu, mà lại nói dám nói bắt đầu. Đã nhiều năm rồi cô chưa cắt tóc, tóc cô vừa dài lại vừa thẳng, nên lúc đầu thợ cắt tóc không chịu cắt cho cô, sau lại không cưỡng được, cho nên thiết kế cho cô một kiểu cá tính.
Cô làm việc ở trong khách sạn, không cho phép nhuộm tóc, mái tóc quăn tự nhiên dài ngang lưng, vì tướng mạo của cô Thanh Nhã nên lại tạo thêm mấy phần quyến rũ. Da cô trắng nõn, tóc đen mun, lại tạo cho người khác cảm giác cổ xưa, nhà tạo mẫu tóc nói nếu như cô mà mặc sườn xám thì chắc chắn sẽ giống y như một tiểu thư Thượng Hải ngày xưa.
Lục Tắc Linh nhìn gương cười cười, lòng nói, cái này quả thật không có lời nào diễn tả được?
Cô rất hài lòng với tạo hình này, chỉ thay đổi có một kiểu tóc, mà cảm giác của cô lại thay đổi rất nhiều, giống như từ đầu đến chân đều là mới hết.
Kiểu tóc này của cô bị Bạch Dương cười đến muốn chết, Bạch Dương nói phụ nữ bây giờ đều ăn mặc sao cho mình trẻ lên, cô thì lại cực khổ làm cho mình già đi. Lục Tắc Linh chỉ cười, hỏi ngược lại anh: "Khó coi lắm sao?"
Bạch Dương nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng nghiêm túc nói: "Thật ra thì rất đẹp mắt, nếu như mặc đồ hở lưng thì lại càng đẹp mắt hơn nữa đó."
Lục Tắc Linh liếc anh ta một cái: "Nghĩ khá lắm."
CÔ và Bạch Dương đã có thể tự nhiên chung đụng, cô dần quen với việc anh ta trở thành bạn bè của mình.
Thật ra thì bắt đầu chuyện này cũng tốt, không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải so đo đó có phải là tình yêu thật hay không, không cần lo lắng có một ngày sẽ mất đi tất cả, giống như hai người rơi xuống nước cùng ôm nhau để sưởi ấm, chờ đến khi cái lạnh đó qua đi thì sẽ trở về với cuộc sống của chính mình.
Như vậy tốt vô cùng. Không yêu hết tâm can, thì cũng sẽ không tuyệt vọng đến như đứt từng khúc ruột.
Hôm nay là ngày nghỉ, nên Lục Tắc Linh càn rỡ ngủ thẳng tới buổi trưa, lúc Bạch Dương điện thoại tới, cô vẫn còn ở trong mộng, không thể nhớ được mình đã nói gì với anh ta, đợi đến khi cô tỉnh lại, Bạch Dương đã tới trước cửa nhà của cô.
Cô mới vừa rời giường, động tác hơi chậm một chút chậm, Bạch Dương đi theo phía sau cô, vẫn câu được câu không nói chuyện với cô, nghe giọng nói thì hình như anh ta đang rất vui.
"Ngày hôm qua anh và Lâm Hiểu Phong uống rượu với nhau tới rất khuya."
Lục Tắc Linh đang đánh răng, lóng ngóng muốn nói chuyện, lại còn phun một hớp kem đánh răng ra. Cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng "Hả?".
Bạch Dương chuẩn xác tóm được tằm mắt của Tắc Linh, hỏi cô: "Sau khi Lâm Hiểu Phong uống say thì thái độ đối với anh rất tốt, anh moi được rất nhiều tin tức của em từ cô ta. Em có biết cái cảm giác này là như thế nào không?"
Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, một tay cầm bàn chảy đánh răng, một tay bưng ly nước, bộ dáng có chút ngu. Cô có chút nghi hoặc nhìn Bạch Dương, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Bạch Dương cười, ung dung thong thả nói: "Anh đây dụng tâm cực khổ hỏi thăm tin tức của em, liền cảm thấy rất hứng thú với một chuyện." Anh mấp máy môi, cố ý thừa nước đục thả câu ngừng, một lúc mới nói tiếp: "Anh, đối với em, Lục Tắc Linh, tình thế bắt buộc!"
Lục Tắc Linh đang đánh răng, đột nhiên bật cười, kem đánh răng màu trắng văng bọt tung tóe lên trên người Bạch Dương. Bạch Dương trừng trừng mắt, nhưng cũng không có trách cứ, ngược lại vẫn cười híp mắt.
Lục Tắc Linh không thèm để lời nói của anh ta ở trong lòng, mỗi ngày anh ta đều có một cái chủ ý, đi theo anh ta mà suy nghĩ nhiều chắc sẽ không chịu nổi. Chải răng xong, cô quay đầu lại hỏi anh ta: "Hôm nay tìm tôi để đi đâu vậy?"
Bạch Dương lúc này mới nhớ tới mục đích. Anh giơ tay dịu dàng vỗ về chơi đùa với mái tóc quăn lộn xộn của Lục Tắc Linh, lấy tay vén tóc, nói: "Em có thể vén tóc lên không, sau đó mặc cái váy trắng lúc trước vào?"
"Long trọng như vậy, là đi đâu hả?"
"Tiệm của bạn anh mới khai trương, nên đi cổ động."
"Ha." Lục Tắc Linh gật đầu một cái, trở về phòng, rồi lấy trong tủ ra một cái váy trắng mặc vào.
Bạn bè của cái tên Bạch Dương chắc cũng là cáo giống y như anh ta, phần lớn đều xuất thân từ nhà giàu, lúc còn đang bú sữa mẹ thì đã nắm trong tay cổ phiếu của công ty, bọn họ kinh động rất nhiều, nhiều lắm thì cũng có thể xem như là kế thừa thành công
Hôm nay, đến cổ vũ ở một nhà hàng Tây, vẫn là làm đồ ăn Pháp . Lục Tắc Linh đi theo Bạch Dương ăn uống miễn phí, chỉ cảm thấy đồ ăn Pháp là món khó ăn nhất, dùng cơm mà còn phải theo trình tự, một đống nghi thức phiền phức, chỉ ăn cơm thôi mà còn phải dài dòng như vậy, thật không hiểu sao người Pháp lại muốn tự hành hạ mình như vậy, loại hưởng thụ sang quý này quả thật cô không hiểu, ngược lại còn cảm thấy nó rất kiểu cách.
Phòng ăn trang hoàng vô cùng tinh xảo, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ, không khí hooòa dịu, rất thích hợp cho các đôi nam nữ nói chuyện yêu đương, người mặc trang phục đầu bếp màu trắng chính là người đầu bếp da trắng cắt nấm cục trên bàn ăn cho bọn họ, một miếng thật mỏng, vừa mới để xuống thì mùi thơm đã lan ra bốn phía.
Bạch Dương ở bên cạnh sát phong cảnh nói: "Nếu không đi theo người đẹp trai giàu có, sao chúng ta có thể được thưởng thức những thứ đắt tiền này được chứ, Tắc Linh, đừng khách khí, ăn nhiều một chút." Vừa nói vừa nhạo bán ông chủ: "Chao ôi, tổng giám đốc Diêu, chúng tôi có thể đem một cân nấm cục về được không?"
Tổng giám đốc Diêu ngồi ở phía đối diện dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong Diêu tổng khẽ nhích lại gần, khuôn mặt trẻ tuổi hăng hái, chỉ vào cây đàn piano ở chính giữa phòng ăn nói: "Thấy món đồ kia không?" Anh ta lấy ngón tay so, "Steinway*, bảy con số, từ Thượng Hải chở tới đây . Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đàn qua."
• “Steinway & Sons” nhãn hiệu của đàn piano, được xem là tinh hoa của thế giới,
Bạch Dương híp mắt lại suy nghĩ: "Loại người thô thiển như cậu mà cũng có hiểu biết về cái này?"
Tổng giám đốc Diêu xem thường: "Cậu thì biết cái gì? Mình là một người rất thực tế. Ở đây kiến thức của mình là tối nhất, làm sao có thể suy nghĩ như một đứa trẻ được, đây chính là thủ đoạn marketing đó!"
Bạch Dương mím môi cười cười. Đột nhiên đứng lên, kéo Lục Tắc Linh đang im lặng ngồi uống nước ở kế bên lên. Tay Lục Tắc Linh trượt xuống, làm cái ly rơi xuống văng nước tung tóe.
"Lão Diêu, hôm nay, để tránh cho cậu phá hỏng cây đàn này, thì nên nhường cho Lục tiểu thư biểu diễn trước đi, để cho người thô lỗ như cậu mở mang tầm mắt." Bạch Dương kéo tay cô đi về phía cây đàn Steinway sáng bóng.
Người khác không hiểu, còn cô sao có thể không hiểu được? Đây là ước mơ của những người học đàn, cô cũng từng cùng bạn bè luyện đàn chung mơ ước sẽ có một ngày cô có thể đứng trên sân khấu lớn, Trang Nghiêm mà trịnh trọng đàn cây Steinway này một lần.
Bạch Dương đẩy cô về phía cây đàn Piano mà cô mơ ước, nhưng Lục Tắc Linh lại không dám đến gần.
Cánh tay cô kẹp lại thật chặt, thủy chung không dám đến gần, cũng không dám đi đến mở cây đàn ra, cô không dám nhìn thẳng vào phím đàn trắng đen mà cô đã mơ ước vô số lần. Không dám nhớ lại bản nhạc mà cô đã luyện tập vô số lần. Đánh đàn đối với cô là mơ ước trong sạch nhất, thành kính nhất của đời cô , cô đã từng dễ dàng từ bỏ nó, nàng nên cô không có mặt mũi nào để chạm vào nó nữa. Nhất là khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ, cũng đã trôi qua như vậy, cô đã không thể trở về được nữa.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô không biết tại sao mình lại muốn khóc, biết rõ là không nên, nhưng cô lại không nhịn được. Cô run rẩy nhìn bàn tay thô ráp của mình, lòng bàn tay bởi bưng thức ăn mà bị phỏng nhiều lần, những cái thẹo dài hồng hồng, nhìn rất khó coi. Trên mu bàn tay có vài giọt nước vẫn chưa khô hoàn toàn, bám vào trên da, ở dưới ánh đèn lóe sáng. Bàn tay cô thật dơ bẩn, cũng giống như tâm hồn của cô vậy. Cô bây giờ, làm sao có thể xứng đáng mà đàn tiếp được chứ?
Cô lui bước, xoay người muốn trốn, lại bị Bạch Dương cứng rắn bắt được. Bị người cao lớn giữ lại, hai tay cố chấp nắm lấy hông của cô, cứng rắn bế cô lên, đặt xuống ghế của cây đàn.
Trong khoảnh khắc bị buộc ngồi xuống đó, trong lòng Lục Tắc Linh giống như có một cơn bão kéo tới, rõ ràng là sóng to gió lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút quyến luyến.
Hai tay của cô gắt gao siết chặt thành quả đấm, không dám mở mắt ra, cô sợ khi vừa mở ra nước mắt sẽ chảy xuống.
Bạch Dương nửa ngồi ở trước mặt cô, giọng nói nhu hòa không thể tin được, anh ta nói: "Lục Tắc Linh, chúng ta đã nói rồi đấy, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới."
Lục Tắc Linh mở mắt, hơi nước mơ hồ ở bên trong, cô nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của Bạch Dương, giờ phút này, linh hồn của cô đều đang run rẩy.
"Tay của tôi. . . . . . Thật bẩn." Cô bất lực nhìn vào hai bàn tay của mình, khó mà tin được, ở từng tuổi này, mà cô còn có thể đến gần tới mơ ước của mình đến như vậy.
Bạch Dương cúi đầu nhìn tay của cô, đó cũng không phải một đôi đẹp mắt tay, nhưng đôi tay này rất kiên cường, rất dũng cảm, như có cái gì đó đánh vào trong lòng anh, làm cho tâm tình của anh rối loạn.
Anh rút chiếc khăn tay trong túi áo tây trang ra, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận lau tay cho Tắc Linh.
Cuối cùng, anh chân thành hôn lên tay của cô, nói gằn từng chữ: "Đây là một đôi tay sạch sẽ nhất trên đời."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lục Tắc Linh, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.
"Đàn một bài đi, khi còn bé học thế nào thì đàn thế đó, bây giờ người nghe em đàn, chỉ có một mình anh."
Bạch Dương hài hước: "Thế nào, bị tôi làm cho buồn nôn đến vậy hả?"
Lục Tắc Linh cười cười: "Mới biết sao, anh nói xem anh thấy ghê tỏm không hả?"
Bạch Dương lắc đầu: "Theo đuổi phụ nữ thì không cần bất cứ phương pháp gì, tôi có bí quyết của mình, thứ nhất, không biết xấu hổ, thứ hai, kiên trì không biết xấu hổ."
Lục Tắc Linh đột nhiên đưa tay giống như một đồng chí cách mạng vỗ vỗ vai anh: "Cái bí quyết này của anh quả thật được thi hành triệt để."
"Vậy cô cảm động sao?"
Lục Tắc Linh chẳng hề để ý gật đầu một cái: "Cảm động đến sắp khóc rồi."
Hai người cùng nhau nở nụ cười, rõ ràng là nói đùa, không biết vì sao cười xong lại nói không nên lời.
Bạch Dương chậm rãi dạo bước ra bên ngoài, dáng người của anh cao lớn, bóng dáng màu trắng như hòa vào bóng đêm, hiện rõ lên trước mắt Lục Tắc Linh. Anh dừng lại một chút, đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt hoa đào hơi híp một cái, nụ cười nhạt nhòa, không chút để ý mang theo vài phần nghiêm túc, Lục Tắc Linh ở trong sương mù, không thể nhìn thấy rõ.
Anh đột nhiên mở miệng, nói rất chậm, đâu ra đấy , "Lục Tắc Linh, tôi đã từng nói qua là tôi đã từng yêu một người đến tận tâm can chưa, kéo dài dây dưa trong nhiều năm, cho nên tôi không muốn cùng người khác nói chuyện yêu đương, không hao tổn tình cảm của mình nữa."
Lục Tắc Linh nhìn anh mấy giây, không hiểu nổi ý của anh ta là gì.
Anh bỏ cái nhìn của cô qua một bên, nhìn về phía xa, có chút khóc nức nở mà nói: "Mấy năm nay, tôi giống như đang đi trên một cây cầu Độc Mộc (1), phía dưới là sóng to, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đùa đến chết, thế nhưng kiểu chết như thể này rất kích thích, tôi không thể bỏ đi được." Anh lại quay đầu lại: "Lục Tắc Linh, tôi mệt mỏi, ta muốn có cuộc sống mới, cô có nguyện ý kéo tôi trở lại không?"
(1): Cầu khỉ, ý chỉ con đường gian nan.
Không đợi Lục Tắc Linh trả lời, anh đã bước xuống cầu thang. Không biết vì sao, Lục Tắc Linh lúc này bóng lưng của Bạch Dương thoạt nhìn rất to lớn cao ngạo, làm cho cô sinh ra cảm giác an toàn, cái cảm giác này đã nhiều năm rồi cô chưa từng có.
Cô xúc động bước ra, nắm lấy cầu thang hen gỉ, dùng hết toàn bộ sức lực la lên: "Bạch Dương ——" Cô nói với anh: "Tôi, cũng nghĩ tới một cuộc sống mới."
Bạch Dương không quay đầu lại, vẫn không nhúc nhích. Giọng nói của Lục Tắc Linh có chút nghẹn ngào: "Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, cầu Độc Mộc quá khó đi, thật ra thì, thật ra thì tôi rất sợ chết."
Ý nghĩa của lời này quả thật rất không hợp với hoàn cảnh, nhưng bọn họ lại có thể hiểu rõ ý định của nhau.
Bởi vì có tâm hồn giống nhau, cho nên có thể hiểu được lẫn nhau. Không liên quan đến phong cảnh, không liên quan đến những cuộc đã trải qua, chỉ là do hai người đều mệt mỏi, cùng nhau xách hành lý lại cùng một chỗ để nghỉ ngơi.
Thật ra thì Lục Tắc Linh biết lời nói của mình có chút hoang đường, không dám bắt đầu lại từ đầu, mà lại nói dám nói bắt đầu. Đã nhiều năm rồi cô chưa cắt tóc, tóc cô vừa dài lại vừa thẳng, nên lúc đầu thợ cắt tóc không chịu cắt cho cô, sau lại không cưỡng được, cho nên thiết kế cho cô một kiểu cá tính.
Cô làm việc ở trong khách sạn, không cho phép nhuộm tóc, mái tóc quăn tự nhiên dài ngang lưng, vì tướng mạo của cô Thanh Nhã nên lại tạo thêm mấy phần quyến rũ. Da cô trắng nõn, tóc đen mun, lại tạo cho người khác cảm giác cổ xưa, nhà tạo mẫu tóc nói nếu như cô mà mặc sườn xám thì chắc chắn sẽ giống y như một tiểu thư Thượng Hải ngày xưa.
Lục Tắc Linh nhìn gương cười cười, lòng nói, cái này quả thật không có lời nào diễn tả được?
Cô rất hài lòng với tạo hình này, chỉ thay đổi có một kiểu tóc, mà cảm giác của cô lại thay đổi rất nhiều, giống như từ đầu đến chân đều là mới hết.
Kiểu tóc này của cô bị Bạch Dương cười đến muốn chết, Bạch Dương nói phụ nữ bây giờ đều ăn mặc sao cho mình trẻ lên, cô thì lại cực khổ làm cho mình già đi. Lục Tắc Linh chỉ cười, hỏi ngược lại anh: "Khó coi lắm sao?"
Bạch Dương nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng nghiêm túc nói: "Thật ra thì rất đẹp mắt, nếu như mặc đồ hở lưng thì lại càng đẹp mắt hơn nữa đó."
Lục Tắc Linh liếc anh ta một cái: "Nghĩ khá lắm."
CÔ và Bạch Dương đã có thể tự nhiên chung đụng, cô dần quen với việc anh ta trở thành bạn bè của mình.
Thật ra thì bắt đầu chuyện này cũng tốt, không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải so đo đó có phải là tình yêu thật hay không, không cần lo lắng có một ngày sẽ mất đi tất cả, giống như hai người rơi xuống nước cùng ôm nhau để sưởi ấm, chờ đến khi cái lạnh đó qua đi thì sẽ trở về với cuộc sống của chính mình.
Như vậy tốt vô cùng. Không yêu hết tâm can, thì cũng sẽ không tuyệt vọng đến như đứt từng khúc ruột.
Hôm nay là ngày nghỉ, nên Lục Tắc Linh càn rỡ ngủ thẳng tới buổi trưa, lúc Bạch Dương điện thoại tới, cô vẫn còn ở trong mộng, không thể nhớ được mình đã nói gì với anh ta, đợi đến khi cô tỉnh lại, Bạch Dương đã tới trước cửa nhà của cô.
Cô mới vừa rời giường, động tác hơi chậm một chút chậm, Bạch Dương đi theo phía sau cô, vẫn câu được câu không nói chuyện với cô, nghe giọng nói thì hình như anh ta đang rất vui.
"Ngày hôm qua anh và Lâm Hiểu Phong uống rượu với nhau tới rất khuya."
Lục Tắc Linh đang đánh răng, lóng ngóng muốn nói chuyện, lại còn phun một hớp kem đánh răng ra. Cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng "Hả?".
Bạch Dương chuẩn xác tóm được tằm mắt của Tắc Linh, hỏi cô: "Sau khi Lâm Hiểu Phong uống say thì thái độ đối với anh rất tốt, anh moi được rất nhiều tin tức của em từ cô ta. Em có biết cái cảm giác này là như thế nào không?"
Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, một tay cầm bàn chảy đánh răng, một tay bưng ly nước, bộ dáng có chút ngu. Cô có chút nghi hoặc nhìn Bạch Dương, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Bạch Dương cười, ung dung thong thả nói: "Anh đây dụng tâm cực khổ hỏi thăm tin tức của em, liền cảm thấy rất hứng thú với một chuyện." Anh mấp máy môi, cố ý thừa nước đục thả câu ngừng, một lúc mới nói tiếp: "Anh, đối với em, Lục Tắc Linh, tình thế bắt buộc!"
Lục Tắc Linh đang đánh răng, đột nhiên bật cười, kem đánh răng màu trắng văng bọt tung tóe lên trên người Bạch Dương. Bạch Dương trừng trừng mắt, nhưng cũng không có trách cứ, ngược lại vẫn cười híp mắt.
Lục Tắc Linh không thèm để lời nói của anh ta ở trong lòng, mỗi ngày anh ta đều có một cái chủ ý, đi theo anh ta mà suy nghĩ nhiều chắc sẽ không chịu nổi. Chải răng xong, cô quay đầu lại hỏi anh ta: "Hôm nay tìm tôi để đi đâu vậy?"
Bạch Dương lúc này mới nhớ tới mục đích. Anh giơ tay dịu dàng vỗ về chơi đùa với mái tóc quăn lộn xộn của Lục Tắc Linh, lấy tay vén tóc, nói: "Em có thể vén tóc lên không, sau đó mặc cái váy trắng lúc trước vào?"
"Long trọng như vậy, là đi đâu hả?"
"Tiệm của bạn anh mới khai trương, nên đi cổ động."
"Ha." Lục Tắc Linh gật đầu một cái, trở về phòng, rồi lấy trong tủ ra một cái váy trắng mặc vào.
Bạn bè của cái tên Bạch Dương chắc cũng là cáo giống y như anh ta, phần lớn đều xuất thân từ nhà giàu, lúc còn đang bú sữa mẹ thì đã nắm trong tay cổ phiếu của công ty, bọn họ kinh động rất nhiều, nhiều lắm thì cũng có thể xem như là kế thừa thành công
Hôm nay, đến cổ vũ ở một nhà hàng Tây, vẫn là làm đồ ăn Pháp . Lục Tắc Linh đi theo Bạch Dương ăn uống miễn phí, chỉ cảm thấy đồ ăn Pháp là món khó ăn nhất, dùng cơm mà còn phải theo trình tự, một đống nghi thức phiền phức, chỉ ăn cơm thôi mà còn phải dài dòng như vậy, thật không hiểu sao người Pháp lại muốn tự hành hạ mình như vậy, loại hưởng thụ sang quý này quả thật cô không hiểu, ngược lại còn cảm thấy nó rất kiểu cách.
Phòng ăn trang hoàng vô cùng tinh xảo, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ, không khí hooòa dịu, rất thích hợp cho các đôi nam nữ nói chuyện yêu đương, người mặc trang phục đầu bếp màu trắng chính là người đầu bếp da trắng cắt nấm cục trên bàn ăn cho bọn họ, một miếng thật mỏng, vừa mới để xuống thì mùi thơm đã lan ra bốn phía.
Bạch Dương ở bên cạnh sát phong cảnh nói: "Nếu không đi theo người đẹp trai giàu có, sao chúng ta có thể được thưởng thức những thứ đắt tiền này được chứ, Tắc Linh, đừng khách khí, ăn nhiều một chút." Vừa nói vừa nhạo bán ông chủ: "Chao ôi, tổng giám đốc Diêu, chúng tôi có thể đem một cân nấm cục về được không?"
Tổng giám đốc Diêu ngồi ở phía đối diện dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong Diêu tổng khẽ nhích lại gần, khuôn mặt trẻ tuổi hăng hái, chỉ vào cây đàn piano ở chính giữa phòng ăn nói: "Thấy món đồ kia không?" Anh ta lấy ngón tay so, "Steinway*, bảy con số, từ Thượng Hải chở tới đây . Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đàn qua."
• “Steinway & Sons” nhãn hiệu của đàn piano, được xem là tinh hoa của thế giới,
Bạch Dương híp mắt lại suy nghĩ: "Loại người thô thiển như cậu mà cũng có hiểu biết về cái này?"
Tổng giám đốc Diêu xem thường: "Cậu thì biết cái gì? Mình là một người rất thực tế. Ở đây kiến thức của mình là tối nhất, làm sao có thể suy nghĩ như một đứa trẻ được, đây chính là thủ đoạn marketing đó!"
Bạch Dương mím môi cười cười. Đột nhiên đứng lên, kéo Lục Tắc Linh đang im lặng ngồi uống nước ở kế bên lên. Tay Lục Tắc Linh trượt xuống, làm cái ly rơi xuống văng nước tung tóe.
"Lão Diêu, hôm nay, để tránh cho cậu phá hỏng cây đàn này, thì nên nhường cho Lục tiểu thư biểu diễn trước đi, để cho người thô lỗ như cậu mở mang tầm mắt." Bạch Dương kéo tay cô đi về phía cây đàn Steinway sáng bóng.
Người khác không hiểu, còn cô sao có thể không hiểu được? Đây là ước mơ của những người học đàn, cô cũng từng cùng bạn bè luyện đàn chung mơ ước sẽ có một ngày cô có thể đứng trên sân khấu lớn, Trang Nghiêm mà trịnh trọng đàn cây Steinway này một lần.
Bạch Dương đẩy cô về phía cây đàn Piano mà cô mơ ước, nhưng Lục Tắc Linh lại không dám đến gần.
Cánh tay cô kẹp lại thật chặt, thủy chung không dám đến gần, cũng không dám đi đến mở cây đàn ra, cô không dám nhìn thẳng vào phím đàn trắng đen mà cô đã mơ ước vô số lần. Không dám nhớ lại bản nhạc mà cô đã luyện tập vô số lần. Đánh đàn đối với cô là mơ ước trong sạch nhất, thành kính nhất của đời cô , cô đã từng dễ dàng từ bỏ nó, nàng nên cô không có mặt mũi nào để chạm vào nó nữa. Nhất là khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ, cũng đã trôi qua như vậy, cô đã không thể trở về được nữa.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô không biết tại sao mình lại muốn khóc, biết rõ là không nên, nhưng cô lại không nhịn được. Cô run rẩy nhìn bàn tay thô ráp của mình, lòng bàn tay bởi bưng thức ăn mà bị phỏng nhiều lần, những cái thẹo dài hồng hồng, nhìn rất khó coi. Trên mu bàn tay có vài giọt nước vẫn chưa khô hoàn toàn, bám vào trên da, ở dưới ánh đèn lóe sáng. Bàn tay cô thật dơ bẩn, cũng giống như tâm hồn của cô vậy. Cô bây giờ, làm sao có thể xứng đáng mà đàn tiếp được chứ?
Cô lui bước, xoay người muốn trốn, lại bị Bạch Dương cứng rắn bắt được. Bị người cao lớn giữ lại, hai tay cố chấp nắm lấy hông của cô, cứng rắn bế cô lên, đặt xuống ghế của cây đàn.
Trong khoảnh khắc bị buộc ngồi xuống đó, trong lòng Lục Tắc Linh giống như có một cơn bão kéo tới, rõ ràng là sóng to gió lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút quyến luyến.
Hai tay của cô gắt gao siết chặt thành quả đấm, không dám mở mắt ra, cô sợ khi vừa mở ra nước mắt sẽ chảy xuống.
Bạch Dương nửa ngồi ở trước mặt cô, giọng nói nhu hòa không thể tin được, anh ta nói: "Lục Tắc Linh, chúng ta đã nói rồi đấy, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới."
Lục Tắc Linh mở mắt, hơi nước mơ hồ ở bên trong, cô nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của Bạch Dương, giờ phút này, linh hồn của cô đều đang run rẩy.
"Tay của tôi. . . . . . Thật bẩn." Cô bất lực nhìn vào hai bàn tay của mình, khó mà tin được, ở từng tuổi này, mà cô còn có thể đến gần tới mơ ước của mình đến như vậy.
Bạch Dương cúi đầu nhìn tay của cô, đó cũng không phải một đôi đẹp mắt tay, nhưng đôi tay này rất kiên cường, rất dũng cảm, như có cái gì đó đánh vào trong lòng anh, làm cho tâm tình của anh rối loạn.
Anh rút chiếc khăn tay trong túi áo tây trang ra, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận lau tay cho Tắc Linh.
Cuối cùng, anh chân thành hôn lên tay của cô, nói gằn từng chữ: "Đây là một đôi tay sạch sẽ nhất trên đời."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lục Tắc Linh, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.
"Đàn một bài đi, khi còn bé học thế nào thì đàn thế đó, bây giờ người nghe em đàn, chỉ có một mình anh."
Tác giả :
Ngải Tiểu Đồ