Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 101: Thay đổi thái độ (2)
Từ trước tới nay, gương mặt đẹp trai này chưa bao giờ hiện lên vẻ cưng chiều đến như thế, ở dưới ngọn đèn đường yếu ớt, cằm của hắn nhẹ nhàng đặt xuống trán của cô ấy, xem ra cảnh này rất ngọt ngào và ấm áp. . . . . .
Vì sợ đánh thức Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng thả chậm tốc độ lái xe lại,
Trong chốc lát, xe chậm rãi dừng lại, địa điểm đến không phải là biệt thự hoa lệ ở Tokyo, mà là. . . . một khung cảnh đẹp đẽ lạ kỳ.
Một khu vực chung cư đơn sơ ở Tokyo!
Nhưng mà, căn hộ ở chung cư này lại là nơi ở của Dạ Thiên Ưng
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Hiểu Dao đang ngủ say, hắn bước tới thang máy chung cư.
Không lường trước được, vào lúc này, hắn gặp ngay Hàn Tuấn Hi đang đi mua đồ từ bên ngoài về.
Có chút hơi sững sờ, con mắt Hàn Tuấn Hi thoáng chốc hiện lên tia lạnh lẽo, ngưng mắt nhìn chằm chằm người con gái đang nằm trong lòng Dạ Thiên Ưng, lạnh lùng nói: “Thiên Ưng, có phải cậu đem phụ nữ về nhầm chỗ hay không? !”
“Hừ…..” Dạ Thiên Ung chỉ cười dịu dàng, nhẹ thở dài một tiếng, không muốn giải thích cho Hàn Tuấn Hi về việc này.
Chủ yếu là. . . . . .
Hắn căn bản thật sự không biết phải giải thích như thế nào với Hàn Tuấn Hi! !
Cả tòa nhà này trên dưới đều không có người lạ ở đây, nếu có cũng chỉ là Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, Hạ Uyển Uyển, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long ở đây mà thôi.
Có thể hiểu, tổng cộng mấy người bọn họ cùng nhau ở chung cư này và cũng chỉ mấy người bọn họ mới có thể ra vào chung cư!
Tất cả bọn họ đã ký một cái hiệp định chung, tức là ai cũng sẽ không đem bất kỳ người lạ nào vào căn hộ này, căn hộ chung cư này giống như một căn cứ bí mật nhỏ, cũng chỉ có mấy người bọn họ biết đến mà thôi, là một cái ổ nhỏ dùng chung.
Hôm nay, Dạ Thiên Ưng đã vi phạm lời hứa giữa bọn họ, cho nên, hắn căn bản không tìm được bất kỳ cái cớ gì để nói rõ ràng lý do tại sao mình lại đem Ngô Hiểu Dao đến đây được? !
Sau khi tách Hàn Tuấn Hi ra sau, hắn lập tức ôm Ngô Hiểu Dao vào cái phòng đơn của mình ở bên trong.
So với mấy biệt thự thủy tinh xa hoa khác, loại căn hộ nhỏ như thế này không đáng được nhắc tới, đoán chừng cũng không có toilet lớn. Vậy mà, hắn lại có một cảm giác rất thân thuộc với căn hộ này. . . . . .
Có lẽ, chuyện này cũng liên quan đến bản thân hắn chứ?
Bản thân nguồn gốc xuất thân của Dạ Thiên Ưng, so sánh với với thói quen bình thường của hắn, tự nhiên sẽ thích cái cuộc sống bình thường mà ấm áp này rồi.
Về phần biệt thự xa hoa kia, hoàn toàn dùng cho người ngoài xem, một tuần hắn cũng không ngủ ở đó được mấy ngày.
Đi vào phòng ngủ, Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng đặt Ngô Hiểu Dao ở trên giường dành cho hai người ngủ, sau đó đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của cô ấy.
Nhìn khuôn mặt có vẻ vừa đáng yêu lại hơi có vẻ ngây ngô đang ngủ, bàn tay Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng vân vê, đối đãi giống như là bảo bối vậy, thích thú đến nỗi không muốn buông tay. Một lần nưã khuôn mặt đẹp trai của hắn khó che dấu được được nụ cười nhẹ nhàng đang lộ ra, ánh mắt chậm hắn rãi di chuyển xuống dưới, cho đến. . . . . .
Thấy trên cổ tay cô ấy có hai vết bầm tím, vẻ mặt mỉm cười của hắn thoáng chốc căng thẳng, trong lòng lại như cũ không lộ bất kỳ vẻ xúc động nào. . . . . .
Rõ ràng vết thương này là do hắn làm ra, thế nhưng hắn lại không có bất kỳ một chút áy náy hay đau lòng nào cả.
Hắn đưa bàn tay mình ra, thận trọng giữ Ngô Hiểu Dao trên người mình, vết dao không hoàn mỹ trên vai trái của cô, không hề che dấu rơi vào trong con mắt của Dạ Thiên Ưng, giây phút này. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đột nhiên thay đổi!
Tim của hắn chợt nổi lên một cảm giác đau đớn, không cách nào khống chế được đôi môi mình, khẽ hôn lên vết sẹo trên vai trái của cô, trong mắt càng thêm ngập tràn yêu thương.
Mười hai năm trước, trí nhớ mười hai năm trước hắn không có cách nào quên được nhưng lại tràn về trong trí óc của hắn lần nữa. . . . . .
Vì sợ đánh thức Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng thả chậm tốc độ lái xe lại,
Trong chốc lát, xe chậm rãi dừng lại, địa điểm đến không phải là biệt thự hoa lệ ở Tokyo, mà là. . . . một khung cảnh đẹp đẽ lạ kỳ.
Một khu vực chung cư đơn sơ ở Tokyo!
Nhưng mà, căn hộ ở chung cư này lại là nơi ở của Dạ Thiên Ưng
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Hiểu Dao đang ngủ say, hắn bước tới thang máy chung cư.
Không lường trước được, vào lúc này, hắn gặp ngay Hàn Tuấn Hi đang đi mua đồ từ bên ngoài về.
Có chút hơi sững sờ, con mắt Hàn Tuấn Hi thoáng chốc hiện lên tia lạnh lẽo, ngưng mắt nhìn chằm chằm người con gái đang nằm trong lòng Dạ Thiên Ưng, lạnh lùng nói: “Thiên Ưng, có phải cậu đem phụ nữ về nhầm chỗ hay không? !”
“Hừ…..” Dạ Thiên Ung chỉ cười dịu dàng, nhẹ thở dài một tiếng, không muốn giải thích cho Hàn Tuấn Hi về việc này.
Chủ yếu là. . . . . .
Hắn căn bản thật sự không biết phải giải thích như thế nào với Hàn Tuấn Hi! !
Cả tòa nhà này trên dưới đều không có người lạ ở đây, nếu có cũng chỉ là Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, Hạ Uyển Uyển, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long ở đây mà thôi.
Có thể hiểu, tổng cộng mấy người bọn họ cùng nhau ở chung cư này và cũng chỉ mấy người bọn họ mới có thể ra vào chung cư!
Tất cả bọn họ đã ký một cái hiệp định chung, tức là ai cũng sẽ không đem bất kỳ người lạ nào vào căn hộ này, căn hộ chung cư này giống như một căn cứ bí mật nhỏ, cũng chỉ có mấy người bọn họ biết đến mà thôi, là một cái ổ nhỏ dùng chung.
Hôm nay, Dạ Thiên Ưng đã vi phạm lời hứa giữa bọn họ, cho nên, hắn căn bản không tìm được bất kỳ cái cớ gì để nói rõ ràng lý do tại sao mình lại đem Ngô Hiểu Dao đến đây được? !
Sau khi tách Hàn Tuấn Hi ra sau, hắn lập tức ôm Ngô Hiểu Dao vào cái phòng đơn của mình ở bên trong.
So với mấy biệt thự thủy tinh xa hoa khác, loại căn hộ nhỏ như thế này không đáng được nhắc tới, đoán chừng cũng không có toilet lớn. Vậy mà, hắn lại có một cảm giác rất thân thuộc với căn hộ này. . . . . .
Có lẽ, chuyện này cũng liên quan đến bản thân hắn chứ?
Bản thân nguồn gốc xuất thân của Dạ Thiên Ưng, so sánh với với thói quen bình thường của hắn, tự nhiên sẽ thích cái cuộc sống bình thường mà ấm áp này rồi.
Về phần biệt thự xa hoa kia, hoàn toàn dùng cho người ngoài xem, một tuần hắn cũng không ngủ ở đó được mấy ngày.
Đi vào phòng ngủ, Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng đặt Ngô Hiểu Dao ở trên giường dành cho hai người ngủ, sau đó đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của cô ấy.
Nhìn khuôn mặt có vẻ vừa đáng yêu lại hơi có vẻ ngây ngô đang ngủ, bàn tay Dạ Thiên Ưng nhẹ nhàng vân vê, đối đãi giống như là bảo bối vậy, thích thú đến nỗi không muốn buông tay. Một lần nưã khuôn mặt đẹp trai của hắn khó che dấu được được nụ cười nhẹ nhàng đang lộ ra, ánh mắt chậm hắn rãi di chuyển xuống dưới, cho đến. . . . . .
Thấy trên cổ tay cô ấy có hai vết bầm tím, vẻ mặt mỉm cười của hắn thoáng chốc căng thẳng, trong lòng lại như cũ không lộ bất kỳ vẻ xúc động nào. . . . . .
Rõ ràng vết thương này là do hắn làm ra, thế nhưng hắn lại không có bất kỳ một chút áy náy hay đau lòng nào cả.
Hắn đưa bàn tay mình ra, thận trọng giữ Ngô Hiểu Dao trên người mình, vết dao không hoàn mỹ trên vai trái của cô, không hề che dấu rơi vào trong con mắt của Dạ Thiên Ưng, giây phút này. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đột nhiên thay đổi!
Tim của hắn chợt nổi lên một cảm giác đau đớn, không cách nào khống chế được đôi môi mình, khẽ hôn lên vết sẹo trên vai trái của cô, trong mắt càng thêm ngập tràn yêu thương.
Mười hai năm trước, trí nhớ mười hai năm trước hắn không có cách nào quên được nhưng lại tràn về trong trí óc của hắn lần nữa. . . . . .
Tác giả :
Dạ Chi Thương Lang