Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa
Chương 1
“Con của bà sinh ra là một đứa con gái, xinh đẹp và khí chất hơn người, mệnh của cô bé là hậu nhân của các vị thần... Vì vậy mà sau sinh nhật thứ 17, tai ương sẽ tràn đến với cô bé, như một thử thách, cô bé sẽ hạnh phúc hay đau khổ là nhờ sự lựa chọn của nó"...
Bà_mẹ cô, thất thần nhớ đến lời của ông thầy bói năm đó, ông ta vừa nói xong thì biến mất, bà muốn hỏi rõ hơn cách giải kiếp nạn này của đứa con gái yêu thương nhất của mình nhưng không tìm thấy ông ta nữa. Cuối tuần này là sinh nhật của cô, bà lo sợ và không hề cho cô biết chuyện này, mà bà biết: cho dù cho cô biết, cô cũng không tin vì cô không hề tin vào những chuyện mê tín dị đoan như thế này.
- Mẹ à, con đi học đây_ một cô gái xinh đẹp bước xuống, kế bên cô là một cậu con trai hoàn mĩ không kém, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chứ không có đôi mắt biết cười như chị của mình. Đúng, cậu là Huỳnh Gia Lạc, em của cô.
-Uh, con đi học nhớ ăn sáng đấy_ mẹ cô nhìn sang hướng khác hiền từ nói, lúc này một người đàn ông với vẻ mặt cương nghị bước xuống. Cô hướng lên nhìn ba của mình, thắc mắc:
- Ba à, dạo này mẹ có chuyện gì mà mặt ủ rủ suốt thế, hay là con với em làm mẹ buồn ạ_ Hạc Di ngây thơ hỏi, tuy cô là chị của Gia Lạc nhưng lại giống em hơn, bởi độ chính chắn và hiểu biết về cuộc sống thì Gia Lạc hơn cô rất nhiều, từ nhỏ cô được ba và mẹ bảo bọc như trứng vậy, họ còn cho cô học nhiều loại võ để phòng thân nhưng lại không cho cô giao du nhiều với thế giới bên ngoài như đang sợ thứ gì vậy. Gia Lạc đứng bên cạnh cô không nói gì, ánh nhìn lạ lẫm nhìn cha mẹ của mình, cậu nhận thấy dường như ba mẹ đang giấu và lo sợ điều gì đo.Bởi từ nhỏ,cậu luôn được bảo phải bảo vệ chị mình mặc dù chị cũng có võ, hình như còn lợi hại hơn cả cậu. Đến bây giờ cũng vậy, năm nay ít nhiều cậu cũng 16t, cậu đương nhiên được tự do đi chơi và kết bạn. Nhưng chị cậu hơn cậu 1t thì lại khác, chị ấy đi đâu hay kết bạn với ai đều phải nói với ba mẹ, vệ sĩ bên chị thì theo chị ấy suốt 24/24 không rời mắt 1 li. Điều cậu thắc mắc là tại sao mọi người phải để chị ấy như vậy, chị thông minh, xinh đẹp lại có khí chất hơn nữa còn rất giỏi võ. Thế lực thì khỏi phải nói,gia tộc cậu kinh doanh bất động sản đứng đầu khu vực, chứ chẳng nhoi gì, ngoài việc chị ấy bị bao bọc nên trở nên qá đổi ngây thơ, ít hiểu sự đời ra thì chị ấy hoàn hảo từng góc cạnh.
- Không có gì đâu, chắc mẹ con hơi mệt thôi, hai con đi học đi không lại trễ_ ông ôn tồn lên tiếng, tuy ông không tin vào mê tín dị đoan nhưng lại bất an không kém. Nhìn hai đứa con lo lắng đi ra khỏi cửa, ông quay sang nói với vợ mình ôn tồn nói_ Chuyện gì tới sẽ tới bà ạ, đó đã là số mệnh được định sẵn rồi, mình đã bảo bọc nó trong suốt 17 năm qua thế là đủ rồi, không phải ông thầy bói nói là do con quyết định sao,hãy chấp nhận thôi, đừng sầu nữa để con lo lắng tội chúng nó...
- Đành vâỵ, nhưng em lo cho con bé lắm_ Bà nói trong giọng nghẹn lại, nước mắt không kìm lại được lại chảy ra. Bà yêu Hạc Di hơn cả mạng sống của mình, nó mà ra sao chắc bà sẽ chết mất.
Ông Huỳnh hiểu nên không nói gì, chỉ âm thầm thở dài một cái…
Trên đường, hai chiếc xe đạp trắng và đen đang chạy song song nhau, chàng trai trên chiếc xe màu trắng hỏi: (nghịch lí phải không :v)
- Này, chị thích cái gì hả_ Gia Lạc liếc qua chị mình, gần tới sinh nhất chị mình, cậu lại không biết mua cái gì tặng chị, mấy năm trước cậu tặng chị mình hoa hồng, nhưng có vẻ Hạc Di không thích cho lắm.
- Em hỏi để làm gì_ Hạc Di khó hiểu quay qua nhìn Gia Lạc…
- Thì chị trả lời đi_ Gia Lạc cáu gắt lên, như là một người anh vậy, từ nhỏ đã vậy, Gia Lạc luôn bảo vệ cô như xem cô là em gái mặc dù cô là chị của cậu.
- Uhm, để nghĩ xem_ Cô nhìn phía trước, mặt trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt trong suốt ánh lên tia sáng_ A, chị biết rồi.
Hạc Di vui mừng “A” lên, Gia Lạc lắc đầu thở dài, vẫn như vậy, chỉ lớn xác chứ tính tình và đầu óc vẫn cứ như trẻ con.
- Chị thích chó con, hì hì_ Hạc Di mỉm cười, nhớ lại lần cô còn nhỏ qua nhà bác chơi, nhìn thấy chú cún con là thích thú chạy theo, đến giờ vẫn giữ sở thích đó.
- Hả??_ Gia Lạc bất ngờ la lên, “sợ” đến mức chệch tay lái ngã ầm xuống, xui nữa là ngay lúc đến trường, giờ thì hai người đang là tâm điểm của chú ý.
- Lạc Lạc, em có sao không, đứng lên cho chị xem nào_ Hạc Di hốt hoảng dựng xe đạp chạy đến, ánh mắt lộ rõ lo lắng, sốt sắn chạy đến đỡ Gia Lạc, nhưng mà hình như Gia Lạc càng khó chịu hơn thì phải:
- Chị à, dẹp cái tên “Lạc Lạc” ấy đi, nghe sao sao á_ Gia Lạc nhăn mặt trách móc, giọng nói không cáu gắt như kiểu làm “nũng”, mà giọng nói và cử chỉ này, cũng chỉ làm trước mắt duy nhất Hạc Di mà thôi.
- Sao hả? Chị thấy hay mà, em không thích hở?_ Hạc Di vừa đỡ Gia Lạc, vừa nói, tay thì phủi phủi những chỗ dính bụi trên đồng phục của Gia Lạc làm cho cả đám con gái gần đó “suýt xoa”, ai mà lại tự nhiên đụng vào người của oppa họ vậy chứ?
- Thôi vậy, chị muốn gọi sao cũng được_ Gia Lạc lắc đầu chịu thua, cậu không thể đấu lại cái vẻ ngây thơ ấy của Hạc Di một lần nào được. Đứng dậy, cậu và cô cùng nhau dắt chiếc xe đạp vào trường, Gia Lạc vừa đi, vừa đưa ánh mắt sắc lạnh liếc qua đám người cứ nhìn chầm chầm vào bọn họ, miệng cứ la lên liên tục, diễn cảnh mà cả nhiều năm học luôn được thấy.
Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã đến cuối tuần, ngày sinh nhật của Hạc Di… Tiệc tổ chức khá lớn ở ngay tại nhà Hạc Di, mời tất cả bạn bè của Hạc Di đến dự, cũng không quá đông nhưng thức ăn và bày trí vô cũng đẹp mắt.
- Sinh nhật vui vẻ nha con gái_ Bà đi đến, tuy cười nhưng đôi mắt bà có chứa gì đó đượm buồn, Hạc Di thấy rõ điều đó nhưng không biết mẹ mình lo lắng điều gì. Nhận lấy hộp quà từ mẹ, cô cười tươi,coi như vừa nãy là mình nhận lầm và quên hết:
- Cảm ơn mẹ nhiều, con yêu mẹ nhất_ Hạc Di hôn vào má mẹ mình, cười đến híp cả mắt.
- Con bé này, chỉ biết dẻo miệng_ Bà nhìn cô, lườm yêu cô một cái.
- Haizzz, con chỉ yêu mẹ thôi, ba không biết con bỏ ở đâu_ Ông từ đâu đi tới, khuôn mặt giả vờ đau khổ, lắc đầu…
- Đâu có, con cũng rất rất yêu ba_ Nghe lời nói nghịch lí của đứa con gái, hai ông bà bật cười..
- Ba thì không có quà gì tặng con được rồi, chỉ có một căn biệt thự gần biển ở Thụy Sĩ, ba mua để con đi du lịch thôi, căn biệt thự ấy đứng tên của con, ta biết con thích biển nên chắc chắn sẽ thích_ Bà và cô chố mắt nhìn ông, ai lại đi tặng quà sinh nhật là cả một căn nhà thế chứ, chỉ có ông thôi…
- Cảm ơn ba_ Cô chạy đến, ôm và hôn vào má ba mình..
- Con cứ dự tiệc, ta và mẹ con qua tiếp mấy người khách_ Ông cười, nói rồi ông cùng bà bỏ đi, cô cũng không nói gì, chạy đến nói chuyện cùng mấy đứa bạn…
Lúc này, ở giữa bữa tiệc, cánh cửa lớn của khu biệt mở ra, một chiếc siêu xe ferrari màu đen chạy vào. Tất cả ánh mắt đều nhìn chiếc xe đen ấy, kể cả Gia Lạc, ông bà Huỳnh, chỉ có Hạc Di vẫn luyên thuyên kể chuyện của mình mà không hề chú ý đến…
Bước ra xe, một chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh, được để ngố, thân hình ốm chuẩn của người mấu, chiếc áo đen hiệu louis vuitton nổi tiếng, kết hợp với chiếc quần đen ôm cái chân dài, đó là chưa kể đến khuôn mặt. Hoàn hảo từng góc cạnh, không có một diễn viên nào có thể so sánh, từng đường nét đều như được chạm khắc, nước da trắng mịn như em bé khiến cho con gái cũng phải ngưỡng mộ, đôi mắt chim ưng hẹp dài lộ ra vài tia sắc bén, nằm dưới hàng lông mi dài cong vút, đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng tinh tế. Và đôi môi mỏng, tạo hóa nên một con người đẹp đến tinh tế. Mọi người suýt xoa bàn tán:
- Êz, ai mà đẹp vậy, không thua gì anh Lạc_ Cô gái 1
- Ai biết, nhưng mà ảnh đẹp đến có thể giết người luôn ấy_ Cô gái 2
- Hình như là thiếu gia tập đoàn đá quý Detraidmon nằm trong top 10 tập đoàn đá quý nổi tiếng thế giới hả gì á_Thiếu gia 1
- Ukm, nghe nói công ty ấy sắp mở rộng ra nhiều lĩnh vực nên con trai ông ấy du học về đây_ Thiếu gia 2
………………..vv……………………vv………………….vv
Tiếng ồn ào nổi lên, thu hút sự chú ý của Hạc Di, có thể nói, từ nhỏ đã sông với một hotboy (Gia Lạc), nên từ lâu Hạc Di đã miễn dịch hoàn toàn với định nghĩa “trai đẹp”, cô ngước nhìn một cái rồi quay đi, miệng lẩm bẩm:
- Có gì đâu, đúng là đẹp nhưng thua xa Lạc Lạc_ Hạc Di trề môi rồi lại bàn lựa thức ăn, không thèm điếm xỉa, nhưng những lời kia, tuy là lẩm bẩm nhưng lại lọt vào tai hết tất cả những người trong bữa tiệc (lẩm bẩm của chị ấy đấy :v), mọi người mắt trân trân nhìn Hạc Di như sinh vật lạ…
Bà_mẹ cô, thất thần nhớ đến lời của ông thầy bói năm đó, ông ta vừa nói xong thì biến mất, bà muốn hỏi rõ hơn cách giải kiếp nạn này của đứa con gái yêu thương nhất của mình nhưng không tìm thấy ông ta nữa. Cuối tuần này là sinh nhật của cô, bà lo sợ và không hề cho cô biết chuyện này, mà bà biết: cho dù cho cô biết, cô cũng không tin vì cô không hề tin vào những chuyện mê tín dị đoan như thế này.
- Mẹ à, con đi học đây_ một cô gái xinh đẹp bước xuống, kế bên cô là một cậu con trai hoàn mĩ không kém, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chứ không có đôi mắt biết cười như chị của mình. Đúng, cậu là Huỳnh Gia Lạc, em của cô.
-Uh, con đi học nhớ ăn sáng đấy_ mẹ cô nhìn sang hướng khác hiền từ nói, lúc này một người đàn ông với vẻ mặt cương nghị bước xuống. Cô hướng lên nhìn ba của mình, thắc mắc:
- Ba à, dạo này mẹ có chuyện gì mà mặt ủ rủ suốt thế, hay là con với em làm mẹ buồn ạ_ Hạc Di ngây thơ hỏi, tuy cô là chị của Gia Lạc nhưng lại giống em hơn, bởi độ chính chắn và hiểu biết về cuộc sống thì Gia Lạc hơn cô rất nhiều, từ nhỏ cô được ba và mẹ bảo bọc như trứng vậy, họ còn cho cô học nhiều loại võ để phòng thân nhưng lại không cho cô giao du nhiều với thế giới bên ngoài như đang sợ thứ gì vậy. Gia Lạc đứng bên cạnh cô không nói gì, ánh nhìn lạ lẫm nhìn cha mẹ của mình, cậu nhận thấy dường như ba mẹ đang giấu và lo sợ điều gì đo.Bởi từ nhỏ,cậu luôn được bảo phải bảo vệ chị mình mặc dù chị cũng có võ, hình như còn lợi hại hơn cả cậu. Đến bây giờ cũng vậy, năm nay ít nhiều cậu cũng 16t, cậu đương nhiên được tự do đi chơi và kết bạn. Nhưng chị cậu hơn cậu 1t thì lại khác, chị ấy đi đâu hay kết bạn với ai đều phải nói với ba mẹ, vệ sĩ bên chị thì theo chị ấy suốt 24/24 không rời mắt 1 li. Điều cậu thắc mắc là tại sao mọi người phải để chị ấy như vậy, chị thông minh, xinh đẹp lại có khí chất hơn nữa còn rất giỏi võ. Thế lực thì khỏi phải nói,gia tộc cậu kinh doanh bất động sản đứng đầu khu vực, chứ chẳng nhoi gì, ngoài việc chị ấy bị bao bọc nên trở nên qá đổi ngây thơ, ít hiểu sự đời ra thì chị ấy hoàn hảo từng góc cạnh.
- Không có gì đâu, chắc mẹ con hơi mệt thôi, hai con đi học đi không lại trễ_ ông ôn tồn lên tiếng, tuy ông không tin vào mê tín dị đoan nhưng lại bất an không kém. Nhìn hai đứa con lo lắng đi ra khỏi cửa, ông quay sang nói với vợ mình ôn tồn nói_ Chuyện gì tới sẽ tới bà ạ, đó đã là số mệnh được định sẵn rồi, mình đã bảo bọc nó trong suốt 17 năm qua thế là đủ rồi, không phải ông thầy bói nói là do con quyết định sao,hãy chấp nhận thôi, đừng sầu nữa để con lo lắng tội chúng nó...
- Đành vâỵ, nhưng em lo cho con bé lắm_ Bà nói trong giọng nghẹn lại, nước mắt không kìm lại được lại chảy ra. Bà yêu Hạc Di hơn cả mạng sống của mình, nó mà ra sao chắc bà sẽ chết mất.
Ông Huỳnh hiểu nên không nói gì, chỉ âm thầm thở dài một cái…
Trên đường, hai chiếc xe đạp trắng và đen đang chạy song song nhau, chàng trai trên chiếc xe màu trắng hỏi: (nghịch lí phải không :v)
- Này, chị thích cái gì hả_ Gia Lạc liếc qua chị mình, gần tới sinh nhất chị mình, cậu lại không biết mua cái gì tặng chị, mấy năm trước cậu tặng chị mình hoa hồng, nhưng có vẻ Hạc Di không thích cho lắm.
- Em hỏi để làm gì_ Hạc Di khó hiểu quay qua nhìn Gia Lạc…
- Thì chị trả lời đi_ Gia Lạc cáu gắt lên, như là một người anh vậy, từ nhỏ đã vậy, Gia Lạc luôn bảo vệ cô như xem cô là em gái mặc dù cô là chị của cậu.
- Uhm, để nghĩ xem_ Cô nhìn phía trước, mặt trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt trong suốt ánh lên tia sáng_ A, chị biết rồi.
Hạc Di vui mừng “A” lên, Gia Lạc lắc đầu thở dài, vẫn như vậy, chỉ lớn xác chứ tính tình và đầu óc vẫn cứ như trẻ con.
- Chị thích chó con, hì hì_ Hạc Di mỉm cười, nhớ lại lần cô còn nhỏ qua nhà bác chơi, nhìn thấy chú cún con là thích thú chạy theo, đến giờ vẫn giữ sở thích đó.
- Hả??_ Gia Lạc bất ngờ la lên, “sợ” đến mức chệch tay lái ngã ầm xuống, xui nữa là ngay lúc đến trường, giờ thì hai người đang là tâm điểm của chú ý.
- Lạc Lạc, em có sao không, đứng lên cho chị xem nào_ Hạc Di hốt hoảng dựng xe đạp chạy đến, ánh mắt lộ rõ lo lắng, sốt sắn chạy đến đỡ Gia Lạc, nhưng mà hình như Gia Lạc càng khó chịu hơn thì phải:
- Chị à, dẹp cái tên “Lạc Lạc” ấy đi, nghe sao sao á_ Gia Lạc nhăn mặt trách móc, giọng nói không cáu gắt như kiểu làm “nũng”, mà giọng nói và cử chỉ này, cũng chỉ làm trước mắt duy nhất Hạc Di mà thôi.
- Sao hả? Chị thấy hay mà, em không thích hở?_ Hạc Di vừa đỡ Gia Lạc, vừa nói, tay thì phủi phủi những chỗ dính bụi trên đồng phục của Gia Lạc làm cho cả đám con gái gần đó “suýt xoa”, ai mà lại tự nhiên đụng vào người của oppa họ vậy chứ?
- Thôi vậy, chị muốn gọi sao cũng được_ Gia Lạc lắc đầu chịu thua, cậu không thể đấu lại cái vẻ ngây thơ ấy của Hạc Di một lần nào được. Đứng dậy, cậu và cô cùng nhau dắt chiếc xe đạp vào trường, Gia Lạc vừa đi, vừa đưa ánh mắt sắc lạnh liếc qua đám người cứ nhìn chầm chầm vào bọn họ, miệng cứ la lên liên tục, diễn cảnh mà cả nhiều năm học luôn được thấy.
Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã đến cuối tuần, ngày sinh nhật của Hạc Di… Tiệc tổ chức khá lớn ở ngay tại nhà Hạc Di, mời tất cả bạn bè của Hạc Di đến dự, cũng không quá đông nhưng thức ăn và bày trí vô cũng đẹp mắt.
- Sinh nhật vui vẻ nha con gái_ Bà đi đến, tuy cười nhưng đôi mắt bà có chứa gì đó đượm buồn, Hạc Di thấy rõ điều đó nhưng không biết mẹ mình lo lắng điều gì. Nhận lấy hộp quà từ mẹ, cô cười tươi,coi như vừa nãy là mình nhận lầm và quên hết:
- Cảm ơn mẹ nhiều, con yêu mẹ nhất_ Hạc Di hôn vào má mẹ mình, cười đến híp cả mắt.
- Con bé này, chỉ biết dẻo miệng_ Bà nhìn cô, lườm yêu cô một cái.
- Haizzz, con chỉ yêu mẹ thôi, ba không biết con bỏ ở đâu_ Ông từ đâu đi tới, khuôn mặt giả vờ đau khổ, lắc đầu…
- Đâu có, con cũng rất rất yêu ba_ Nghe lời nói nghịch lí của đứa con gái, hai ông bà bật cười..
- Ba thì không có quà gì tặng con được rồi, chỉ có một căn biệt thự gần biển ở Thụy Sĩ, ba mua để con đi du lịch thôi, căn biệt thự ấy đứng tên của con, ta biết con thích biển nên chắc chắn sẽ thích_ Bà và cô chố mắt nhìn ông, ai lại đi tặng quà sinh nhật là cả một căn nhà thế chứ, chỉ có ông thôi…
- Cảm ơn ba_ Cô chạy đến, ôm và hôn vào má ba mình..
- Con cứ dự tiệc, ta và mẹ con qua tiếp mấy người khách_ Ông cười, nói rồi ông cùng bà bỏ đi, cô cũng không nói gì, chạy đến nói chuyện cùng mấy đứa bạn…
Lúc này, ở giữa bữa tiệc, cánh cửa lớn của khu biệt mở ra, một chiếc siêu xe ferrari màu đen chạy vào. Tất cả ánh mắt đều nhìn chiếc xe đen ấy, kể cả Gia Lạc, ông bà Huỳnh, chỉ có Hạc Di vẫn luyên thuyên kể chuyện của mình mà không hề chú ý đến…
Bước ra xe, một chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh, được để ngố, thân hình ốm chuẩn của người mấu, chiếc áo đen hiệu louis vuitton nổi tiếng, kết hợp với chiếc quần đen ôm cái chân dài, đó là chưa kể đến khuôn mặt. Hoàn hảo từng góc cạnh, không có một diễn viên nào có thể so sánh, từng đường nét đều như được chạm khắc, nước da trắng mịn như em bé khiến cho con gái cũng phải ngưỡng mộ, đôi mắt chim ưng hẹp dài lộ ra vài tia sắc bén, nằm dưới hàng lông mi dài cong vút, đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng tinh tế. Và đôi môi mỏng, tạo hóa nên một con người đẹp đến tinh tế. Mọi người suýt xoa bàn tán:
- Êz, ai mà đẹp vậy, không thua gì anh Lạc_ Cô gái 1
- Ai biết, nhưng mà ảnh đẹp đến có thể giết người luôn ấy_ Cô gái 2
- Hình như là thiếu gia tập đoàn đá quý Detraidmon nằm trong top 10 tập đoàn đá quý nổi tiếng thế giới hả gì á_Thiếu gia 1
- Ukm, nghe nói công ty ấy sắp mở rộng ra nhiều lĩnh vực nên con trai ông ấy du học về đây_ Thiếu gia 2
………………..vv……………………vv………………….vv
Tiếng ồn ào nổi lên, thu hút sự chú ý của Hạc Di, có thể nói, từ nhỏ đã sông với một hotboy (Gia Lạc), nên từ lâu Hạc Di đã miễn dịch hoàn toàn với định nghĩa “trai đẹp”, cô ngước nhìn một cái rồi quay đi, miệng lẩm bẩm:
- Có gì đâu, đúng là đẹp nhưng thua xa Lạc Lạc_ Hạc Di trề môi rồi lại bàn lựa thức ăn, không thèm điếm xỉa, nhưng những lời kia, tuy là lẩm bẩm nhưng lại lọt vào tai hết tất cả những người trong bữa tiệc (lẩm bẩm của chị ấy đấy :v), mọi người mắt trân trân nhìn Hạc Di như sinh vật lạ…
Tác giả :
Rùaaa đean [Mika]