Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 78: Đừng bỏ lại ta
Ôn Hinh thậm chí đã quên , cô cho là Mạc Tư Tước cố ý,liền đưa tay cướp chiếc đồng hồ cũ về.
Ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ với ánh xanh lấp lánh của vòng ngọc, cũng như chính tâm trạng cô,tản ra một chút ấm áp và lo lắng.
Hai bàn tay nắm chặt với nhau,khi ra đến cửa cũng không nới lỏng, một đám đông chật chội chen nhau đi lên cầu,Mạc Tư Tước đột nhiên buông tay cô ra,say đó đẩy Ôn Hinh ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn phía hoàng hôn, Ôn Hinh cảm nhận được những tầng mây nối tiếp bồng bềnh trôi, ánh nắng chiều lặn lẽ chìm xuống phía tây,cô nhìn chằm chằm một khắc duy mĩ này ngay cả nháy mắt cũng không dám .
Mạc Tư Tước đứng ở bậc thang trên đỉnh tháp, cách xa cô mười bước, như si như say nhìn cô vui sướng đến hai má nhiễm hồng ,giờ khắc này cô ở trong mắt hắn là phong cảnh đẹp nhất.
“Thật đẹp!” Ôn Hinh hợp hai tay lại, hưng phấn vỗ to, khó kìm lòng nổi tán thưởng ,tháp cao chừng ngàn thước, cảm giác ấm áp như chính mình được giẫm lên mây, người chung quanh dần dần trở nên đông, thời khắc chứng kiến cảnh đẹp này, cô muốn chia xẻ với người bên cạnh.
“Mạc Tư Tước. . . . . .” Ôn Hinh quay đầu đi tìm bong dáng của Mạc Tư Tước, chẳng qua là cô hoảng sợ xoay người, trước mắt tất cả đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, không có thân ảnh của Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh lập tức hoảng hốt,cô đẩy đám người đi ra tìm kiếm thân ảnh tuấn dật kia, nhưng mà không có, nơi nào cũng không có.
Trong lòng Ôn Hinh tràn đầy sợ hãi,ở một quốc gia giữa một đám người xa lạ,cô mới phát hiện,cô hoàn toàn ỷ lại vào Mạc Tư Tước.
Trong mắt cô không thấy người khác tồn tại, phong cảnh đẹp lại không có người kia cùng cô thưởng thức cũng thật là vô vị.
Ôn Hinh có chút vội vàng,cô thực sợ hắn bỏ lại cô một mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực .
Nhưng lmà, hắn ở nơi nào?
Ôn Hinh cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra cảm giác không có người giúp lại thống khổ như vậy.
Mạc Tư Tước đứng ở trên đỉnh, nhìn bóng dáng cô thấp thỏm lo âu,hắn lạnh lùng nhếch khóe môi, sau đó đẩy ba mỹ nữ tóc vàng chủ động chạy tới trong ngực hắn ra, muốn đi đến phía cô.
Khóe mắt Ôn Hinh hồng hồng , bên tai quanh quẩn những thanh âm xa lạ, giờ đây đối với cô mà nói cái gì cũng đều là xa lạ !
Cô nâng ánh mắt nhìn quanh bốn phía, hai chân như nhũn ra ngồi ở trên thềm đá, nước mắt cứ như vậy lặng lẽ chảy xuống.
Mạc Tư Tước, anh tại sao không trở lại tìm ta ?
Sau đó, có một đôi tay lạnh như băng bất ngờ xoa lên mắt cô, một loại hơi thở đặc mùi đàn ông tỏa ra,giọng trầm thấp của Mạc Tư Tước vang lên, “Hinh Nhi. . . . . .”
Lúc này đây cô thật sự nghe được, là hắn đang gọi cô, hắn đang gọi cô!
“Đừng bỏ lại ta, Mạc Tư Tước, dẫn ta đi. . . . . .” Ôn Hinh lập tức năm tay hắn, toàn bộ thân mình đều nhào vào lòng hắn, Mạc Tư Tước cảm thấy mỹ mãn ôm lấy một khối nhuyễn ngọc ôn hương, môi bạc dán bên vành tai cô nói, “Cô là cam tâm tình nguyện theo ta sao?”
Ôn Hinh dùng sức gật gật đầu, nước mắt vẫn rơi trên con ngươi trong suốt, Mạc Tư Tước không kìm lòng được, hôn lên những giọt nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm, “Ôn Hinh, đây là chính cô lựa chọn, đừng oán ta .”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã dùng sức ôm lấy cô, lời lẽ giao triền, lại một lần nữa cuồng nhiệt hôn cô hận không thể cùng côhòa thành một.
Trên tầng cao nhất của tháp Luân Đôn, một đôi nam nữ triền miên cuốn quýt dưới ánh hoàng hôn rực đỏ, tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ động lòng người.
Ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ với ánh xanh lấp lánh của vòng ngọc, cũng như chính tâm trạng cô,tản ra một chút ấm áp và lo lắng.
Hai bàn tay nắm chặt với nhau,khi ra đến cửa cũng không nới lỏng, một đám đông chật chội chen nhau đi lên cầu,Mạc Tư Tước đột nhiên buông tay cô ra,say đó đẩy Ôn Hinh ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn phía hoàng hôn, Ôn Hinh cảm nhận được những tầng mây nối tiếp bồng bềnh trôi, ánh nắng chiều lặn lẽ chìm xuống phía tây,cô nhìn chằm chằm một khắc duy mĩ này ngay cả nháy mắt cũng không dám .
Mạc Tư Tước đứng ở bậc thang trên đỉnh tháp, cách xa cô mười bước, như si như say nhìn cô vui sướng đến hai má nhiễm hồng ,giờ khắc này cô ở trong mắt hắn là phong cảnh đẹp nhất.
“Thật đẹp!” Ôn Hinh hợp hai tay lại, hưng phấn vỗ to, khó kìm lòng nổi tán thưởng ,tháp cao chừng ngàn thước, cảm giác ấm áp như chính mình được giẫm lên mây, người chung quanh dần dần trở nên đông, thời khắc chứng kiến cảnh đẹp này, cô muốn chia xẻ với người bên cạnh.
“Mạc Tư Tước. . . . . .” Ôn Hinh quay đầu đi tìm bong dáng của Mạc Tư Tước, chẳng qua là cô hoảng sợ xoay người, trước mắt tất cả đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, không có thân ảnh của Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh lập tức hoảng hốt,cô đẩy đám người đi ra tìm kiếm thân ảnh tuấn dật kia, nhưng mà không có, nơi nào cũng không có.
Trong lòng Ôn Hinh tràn đầy sợ hãi,ở một quốc gia giữa một đám người xa lạ,cô mới phát hiện,cô hoàn toàn ỷ lại vào Mạc Tư Tước.
Trong mắt cô không thấy người khác tồn tại, phong cảnh đẹp lại không có người kia cùng cô thưởng thức cũng thật là vô vị.
Ôn Hinh có chút vội vàng,cô thực sợ hắn bỏ lại cô một mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực .
Nhưng lmà, hắn ở nơi nào?
Ôn Hinh cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra cảm giác không có người giúp lại thống khổ như vậy.
Mạc Tư Tước đứng ở trên đỉnh, nhìn bóng dáng cô thấp thỏm lo âu,hắn lạnh lùng nhếch khóe môi, sau đó đẩy ba mỹ nữ tóc vàng chủ động chạy tới trong ngực hắn ra, muốn đi đến phía cô.
Khóe mắt Ôn Hinh hồng hồng , bên tai quanh quẩn những thanh âm xa lạ, giờ đây đối với cô mà nói cái gì cũng đều là xa lạ !
Cô nâng ánh mắt nhìn quanh bốn phía, hai chân như nhũn ra ngồi ở trên thềm đá, nước mắt cứ như vậy lặng lẽ chảy xuống.
Mạc Tư Tước, anh tại sao không trở lại tìm ta ?
Sau đó, có một đôi tay lạnh như băng bất ngờ xoa lên mắt cô, một loại hơi thở đặc mùi đàn ông tỏa ra,giọng trầm thấp của Mạc Tư Tước vang lên, “Hinh Nhi. . . . . .”
Lúc này đây cô thật sự nghe được, là hắn đang gọi cô, hắn đang gọi cô!
“Đừng bỏ lại ta, Mạc Tư Tước, dẫn ta đi. . . . . .” Ôn Hinh lập tức năm tay hắn, toàn bộ thân mình đều nhào vào lòng hắn, Mạc Tư Tước cảm thấy mỹ mãn ôm lấy một khối nhuyễn ngọc ôn hương, môi bạc dán bên vành tai cô nói, “Cô là cam tâm tình nguyện theo ta sao?”
Ôn Hinh dùng sức gật gật đầu, nước mắt vẫn rơi trên con ngươi trong suốt, Mạc Tư Tước không kìm lòng được, hôn lên những giọt nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm, “Ôn Hinh, đây là chính cô lựa chọn, đừng oán ta .”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã dùng sức ôm lấy cô, lời lẽ giao triền, lại một lần nữa cuồng nhiệt hôn cô hận không thể cùng côhòa thành một.
Trên tầng cao nhất của tháp Luân Đôn, một đôi nam nữ triền miên cuốn quýt dưới ánh hoàng hôn rực đỏ, tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ động lòng người.
Tác giả :
Lục Thiếu