Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 62: Không được kết hôn với ôn hinh
Ôn Hinh không biết mình như thế nào trở về trường học , chỉ là Kiều Lâm một mực bên tai đòi quay về, cô bị Kiều Lâm kéo xuống xe,lúc đó Doãn Thiên Kỳ truyền đến một nụ hôn gió,rồi lái xe rời khỏi bọn họ .
“Ôn Hinh, tốc độ của cậu rất nhanh a, lúc nào thì đính hôn đây?”
“A?” Ôn Hinh quay đầu lại phía sau, một trận gió lạnh thổi qua,cô cảm thấy có chút lạnh vội che kín quần áo trên người, nhiều lần tự hỏi mình sau đó mới ném cho Kiều Lâm một câu bắt chước câu trả lời của bạn mình, “Mình cũng không biết, nghe theo ý anh cả thôi!”
“Được nha,gả vào nhà họ Doãn,cậu có thể đem Doãn Vân Tuyên giẫm nát dưới lòng bàn chân , sau đó mình đóan cô ta còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu a…” vẻ mặt của Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa, còn lắc cánh tay của Ôn Hinh đi về phía ký túc xá.
Trong một đêm Ôn Hinh nhiều lần suy nghĩ,cô cho tới bây giờ cũng không biết trong lòng của Doãn Thiên Kình còn có một đoạn “Khắc cốt ghi tâm” như vậy.
Ngoại trừ khiếp sợ,cô còn có chút đau lòng, chỉ là cô càng muốn biết anh cả thích cô gái kia sao?
Doãn Thiên Kình đã có hai ngày chưa có trở về nhà họ Doãn ,Doãn Vân Tuyên lúc trở lại đã là hừng đông, Ôn Tố Tâm đã thấy hoàn hảo trở về, mới cảm thấy yên tâm.
“Dì Tâm,dì đang ở trong phòng con làm cái gì?” Doãn Vân Tuyên cởi giày cao gót dưới chân, vốn là đối với Ôn Tố Tâm có vài phần thiện cảm,cũng bởi vì Ôn Hinh và Mạc Tư Tước có quan hệ mà cô cảm thấy chán ghét.
Cô tại sao có thể quên, người đàn bà đã này đã thay thế vị trí mẹ của cô, hiện tại con gái của bà còn muốn cướp người đàn ông của cô,đúng là người mẹ như thế nào thì sinh ra người con thế đó!
“Con mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, mời dì đi ra ngoài!” Doãn Vân Tuyên đi chân trần giẫm nát thảm thượng, Ôn Tố Tâm vội vã thay cô tìm đôi dép, lại bị cô ta ghét bỏ đá văng ra, trực tiếp xốc chăn nằm lên trên giường.
“Còn nữa mong sau này dì không nên tùy tiện vào phòng của con!”
“Vân Tuyên,con làm sao vậy? Có phải uống rượu hay không?” Ôn Tố Tâm thấy vẻ mặt cô đỏ hồng, tha thiết để tay lên sờ trán của cô, Doãn Vân Tuyên một phen đẩy tay bà ta ra, không kiên nhẫn hướng bà quát, “Dì có thể để con yên tỉnh được không? Thật đúng là tự coi mình như mẹ người ta ! Có thời gian đi quản thì quản người con gái không biết xấu hổ của dì kìa,vừa dụ dỗ anh cả của tôi còn muốn dụ cả người đàn ông của tôi ,đúng là không biết xấu hổ!”
“Cái gì?” Ôn Tố Tâm bị cô đẩy ra ngoài hai bước, nghe không hiểu lời của cô, mơ hồ hỏi, “Hinh nhi làm sao vậy?”
“Cô ta không có tự trọng! Cô ta và Mạc Tư Tước đã lên giường , mẹ con các ngươi như nhau làm cho người ta buồn nôn, buồn nôn!”
Doãn Vân Tuyên hổn hển ngã ở trên giường, sắc mặt khó coi đuổi Ôn Tố Tâm đi ra ngoài, trong lòng càng tức giận.
Ngón tay thon dài báu chặt dưới ra giường, trong mắt có tia không cam lòng và giận giữ làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, Ôn Hinh làm sao có thể so sánh với cô, anh cả và Mạc Tư Tước đều để ý đến cô ta như vậy!
Dám cướp đàn ông với cô, cô sẽ không bỏ qua chuyện này dễ như vậy đâu!
Doãn Thiên Kỳ nhìn Doãn Chính Hào chống cằm, thật vất vả thuyết phục Doãn Thiên Kình trở lại, lại phát hiện vẻ mặt của cha so với lúc tuyên bố đính hôn càng nghiêm trọng hơn.
Thư phòng, Doãn Chính Hào đang đứng ngoài của sổ,lúc Doãn Thiên Kình đi vào ông trầm trọng mở miệng nói, “Con không thể cùng Ôn Hinh đính hôn!”
“Cha…” Cả người Doãn Thiên Kình đều mặc một bộ đồ trắng, tuấn nhã như vậy, ánh mắt phản bội nhìn hắn, “Cho dù cha và dì Tâm cùng phản đối,con vẫn muốn cùng Hinh nhi đính hôn!”
Vẻ mặt của Doãn Chính Hào đau xót,ông chậm rãi xoay người, sau đó đưa ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt Doãn Thiên Kình, nhiều tấm rơi trên bàn, hình ảnh này đối với Doãn Thiên Kình mà nói lại quen thuộc.
Trong hình một nam một nữ trần truồng cuồn cuộn vào nhau, chính là Doãn Thiên Kình và Giản Ny
“Ôn Hinh, tốc độ của cậu rất nhanh a, lúc nào thì đính hôn đây?”
“A?” Ôn Hinh quay đầu lại phía sau, một trận gió lạnh thổi qua,cô cảm thấy có chút lạnh vội che kín quần áo trên người, nhiều lần tự hỏi mình sau đó mới ném cho Kiều Lâm một câu bắt chước câu trả lời của bạn mình, “Mình cũng không biết, nghe theo ý anh cả thôi!”
“Được nha,gả vào nhà họ Doãn,cậu có thể đem Doãn Vân Tuyên giẫm nát dưới lòng bàn chân , sau đó mình đóan cô ta còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu a…” vẻ mặt của Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa, còn lắc cánh tay của Ôn Hinh đi về phía ký túc xá.
Trong một đêm Ôn Hinh nhiều lần suy nghĩ,cô cho tới bây giờ cũng không biết trong lòng của Doãn Thiên Kình còn có một đoạn “Khắc cốt ghi tâm” như vậy.
Ngoại trừ khiếp sợ,cô còn có chút đau lòng, chỉ là cô càng muốn biết anh cả thích cô gái kia sao?
Doãn Thiên Kình đã có hai ngày chưa có trở về nhà họ Doãn ,Doãn Vân Tuyên lúc trở lại đã là hừng đông, Ôn Tố Tâm đã thấy hoàn hảo trở về, mới cảm thấy yên tâm.
“Dì Tâm,dì đang ở trong phòng con làm cái gì?” Doãn Vân Tuyên cởi giày cao gót dưới chân, vốn là đối với Ôn Tố Tâm có vài phần thiện cảm,cũng bởi vì Ôn Hinh và Mạc Tư Tước có quan hệ mà cô cảm thấy chán ghét.
Cô tại sao có thể quên, người đàn bà đã này đã thay thế vị trí mẹ của cô, hiện tại con gái của bà còn muốn cướp người đàn ông của cô,đúng là người mẹ như thế nào thì sinh ra người con thế đó!
“Con mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, mời dì đi ra ngoài!” Doãn Vân Tuyên đi chân trần giẫm nát thảm thượng, Ôn Tố Tâm vội vã thay cô tìm đôi dép, lại bị cô ta ghét bỏ đá văng ra, trực tiếp xốc chăn nằm lên trên giường.
“Còn nữa mong sau này dì không nên tùy tiện vào phòng của con!”
“Vân Tuyên,con làm sao vậy? Có phải uống rượu hay không?” Ôn Tố Tâm thấy vẻ mặt cô đỏ hồng, tha thiết để tay lên sờ trán của cô, Doãn Vân Tuyên một phen đẩy tay bà ta ra, không kiên nhẫn hướng bà quát, “Dì có thể để con yên tỉnh được không? Thật đúng là tự coi mình như mẹ người ta ! Có thời gian đi quản thì quản người con gái không biết xấu hổ của dì kìa,vừa dụ dỗ anh cả của tôi còn muốn dụ cả người đàn ông của tôi ,đúng là không biết xấu hổ!”
“Cái gì?” Ôn Tố Tâm bị cô đẩy ra ngoài hai bước, nghe không hiểu lời của cô, mơ hồ hỏi, “Hinh nhi làm sao vậy?”
“Cô ta không có tự trọng! Cô ta và Mạc Tư Tước đã lên giường , mẹ con các ngươi như nhau làm cho người ta buồn nôn, buồn nôn!”
Doãn Vân Tuyên hổn hển ngã ở trên giường, sắc mặt khó coi đuổi Ôn Tố Tâm đi ra ngoài, trong lòng càng tức giận.
Ngón tay thon dài báu chặt dưới ra giường, trong mắt có tia không cam lòng và giận giữ làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, Ôn Hinh làm sao có thể so sánh với cô, anh cả và Mạc Tư Tước đều để ý đến cô ta như vậy!
Dám cướp đàn ông với cô, cô sẽ không bỏ qua chuyện này dễ như vậy đâu!
Doãn Thiên Kỳ nhìn Doãn Chính Hào chống cằm, thật vất vả thuyết phục Doãn Thiên Kình trở lại, lại phát hiện vẻ mặt của cha so với lúc tuyên bố đính hôn càng nghiêm trọng hơn.
Thư phòng, Doãn Chính Hào đang đứng ngoài của sổ,lúc Doãn Thiên Kình đi vào ông trầm trọng mở miệng nói, “Con không thể cùng Ôn Hinh đính hôn!”
“Cha…” Cả người Doãn Thiên Kình đều mặc một bộ đồ trắng, tuấn nhã như vậy, ánh mắt phản bội nhìn hắn, “Cho dù cha và dì Tâm cùng phản đối,con vẫn muốn cùng Hinh nhi đính hôn!”
Vẻ mặt của Doãn Chính Hào đau xót,ông chậm rãi xoay người, sau đó đưa ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt Doãn Thiên Kình, nhiều tấm rơi trên bàn, hình ảnh này đối với Doãn Thiên Kình mà nói lại quen thuộc.
Trong hình một nam một nữ trần truồng cuồn cuộn vào nhau, chính là Doãn Thiên Kình và Giản Ny
Tác giả :
Lục Thiếu