Cô Bé, Em Thua Rồi
Chương 72: Phần 97
Trong đêm tối anh choàng lên thân thể cô, môi dán lên cổ cô, nỗi nhớ mong lăn lộn trong yên lặng, cuốn đi tất cả lý trí của hai người.
Cuộc sống bình yên của Du Nguyệt Như bị một cú điện thoại phá vỡ. Cả đêm, cô đem Thi Duy Ân đánh thức đang chìm trong giấc ngủ chạy thẳng tới phi trường.
“Mẹ, chúng ta phải đi đâu ạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Duy Ân không che giấu được hưng phấn khi lần đầu tiên được đi máy bay, mà Du Nguyệt Như dường như không nghe thấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run sợ của mình. Thi Duy Ân ngồi xuống đẩy đẩy cô, “Mẹ, mẹ!”
“A?” Du Nguyệt Như như từ trong cõi tiên trở về, đem con gái ôm thật chặt vào trong lòng. Cô run rẩy ngay cả Thi Duy Ân cũng có thể cảm nhận được. “Mẹ, mẹ rất lạnh sao?”
“Cô lắc đầu, “Tiểu Trà Diệp, mẹ muốn dẫn con đi gặp một người, người này rất quan trọng đối với mẹ.”
Thi Duy Ân nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, ngoan ngoãn gật đầu đi theo, âm thầm mong đợi cái người “rất quan trọng” chính là người trong lòng mình suy đoán. Máy bay đến thành phố T chính là lúc mới lên đèn rực rỡ, tới sân bay đón là một người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen.
Người đàn ông toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng làm người ta khó có thể tiếp cận, lúc nói chuyện cùng Du Nguyệt Như trong lúc vô tình tầm mắt liếc đến đây, lúc thấy Thi Duy Ân chân mày anh không tự chủ dương cao, ngay sau đó khôi phục lại như thường, “Đây chính là đứa bé ấy?”
Du Nguyệt Như lên tiếng trả lời, ôm Thi Duy Ân lên xe của Phong Hạo. Phong Hạo dùng ánh mắt sắc bén đảo quanh trên người Thi Duy Ân, giọng nói trầm thấp không có nhiệt độ lạnh như băng, “Cháu tên gì?”
Anh vừa mở miệng rõ ràng cảm giác được cô bé nhỏ này bị dọa cho đến mức toàn thân run rẩy, cọ cọ vào trong ngực Du Nguyệt Như.
Rồi nhìn thấy trên miệng anh lộ ra một nụ cười, không nhìn mấy nếp nhăn trên mặt thì con bé lại ngang ngược hất cằm, nhấn mạnh từng chữ một, “Thi Duy Ân.” Con bé dừng một chút, lại nói, “Chú là ai?”
Trong đôi mắt màu đen rét lạnh thoáng qua một suy nghĩ, “Chú tên Phong Hạo, là… bạn trai của mẹ cháu.”
Thi Duy Ân không thể tin được mở to hai mắt, phút chốc nghiêng đầu nhìn Du Nguyệt Như, “Mẹ, còn cha làm sao bây giờ?”
Du Nguyệt Như không vui lườm Phong Hạo, “Đừng nói lung tung trước mặt trẻ con.” Lại chuyển sang Thi Duy Ân, “Chú ấy là bạn của mẹ, không phải là bạn trai, mẹ phải đi làm ít việc, nên trước đó con hãy ở yên một chỗ với chú này, không được chạy loạn.”
“Con không muốn! Con không thích chú ấy.” Theo bản năng Thi Duy Ân không đồng ý mẹ ở chung một chỗ với một người đàn ông, mẹ chỉ có thể là của cha và bé.
Phong Hạo bỗng dưng đưa tay ôm lấy bé, ngón tay vòng qua bím tóc của bé, “Cháu không thích chú, hay là sợ chú?”
“Tại sao cháu phải sợ chú?” Thi Duy Ân hừ hừ mấy tiếng đem bím tóc từ trong tay anh lôi ra ngoài, nhăn nhó cái mũi nhỏ dễ thương.
“Không phải sợ là tốt rồi, trước khi mẹ cháu quay lại mời cháu cố gắng mà cùng chú ở chung một chỗ đi, Thi tiểu thư.” Phong Hạo rất lịch sự nắm lấy bàn tay nhỏ bé đưa lên môi hôn một cái. Thi Duy Ân ngẩn ngơ, không dược tự nhiên bĩu môi. Mặc dù không thích người đàn ông này, nhưng không thể phủ nhận cách xưng hô “Thi tiểu thư” này khiến tâm tình của bé rất thoải mái, Thi là họ của cha, vì thế mà bé tự hào.
huyentrang138.d.d.l.q.d
Xe dừng ở trước bệnh viện dưới danh nghĩa Hoàng Phủ gia, Du Nguyệt Như hôn lên trán con gái một cái, “Tiểu Trà Diệp đồng ý với mẹ không được rời khỏi chú này nửa bước, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Không cần anh đi vào cùng em sao?” Phong Hạo hỏi một cách lịch sự, Du Nguyệt Như cảm kích nhìn anh, “Giúp em chăm sóc con gái thật tốt, em không muốn bất kỳ ai nhìn thấy con bé.”
Phong Hạo hiểu rõ vuốt cằm, giao cho cô một chiếc chìa khóa, “Khu nhà ở Thành Tây kia của anh, trước tiên em cứ ở chỗ đó đã, sẽ không có người quấy rầy.”
Đối với bất kỳ ai mà nói tầm quan trọng của người mẹ là không thể thay thế, có lúc tình thương của mẹ sẽ vượt qua bất kỳ thứ tình cảm nào trở thành trụ cột vững chắc duy nhất cho một người trong lúc khó khăn kiên cường đối mặt với cuộc sống. Tân Tiệp đối với Du Nguyệt Như từ lâu không còn đơn giản là mẹ kế như vậy, cho nên thời điểm khi thấy người phụ nữ xinh đẹp thiện lương ấy nhắm mắt lại đeo bình dưỡng khí an tĩnh nằm trong phòng giám hộ, hai đầu gối của Du Nguyệt Như mềm nhũn suýt nữa tê liệt ngồi xuống đất.
Hoàng Phủ Triệt kịp thời đỡ cô, nắm chặt tay của cô nhẹ giọng nhắc nhở cô, “Đừng có đoán mò, dì Tiệp phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ không còn trong giai đoạn quá nguy hiểm.”
Du Nguyệt Như cần mấy lần hít sâu mới có thể đè nén được cảm xúc của mình xuống, lấy lại giọng nói, “Tại sao tự nhiên lại phát bệnh? Không phải kiểm tra vẫn rất tốt sao?”
Tân Tiệp bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ngày thường bà rất chú ý đến cơ thể của mình, sẽ rất kiềm chế tâm tình của mình, đa phần đều là dáng vẻ điềm tĩnh.
Hoàng Phủ Triệt giật nhẹ khóe miệng, “Còn có thể là nguyên nhân gì chứ, ngoại trừ Cosmo người nào sẽ kích động bà chứ.”
Nghe được cái tên này, Du Nguyệt Như chợt xiết chặt năm ngón tay, nhưng lại đem cổ tay của Hoàng Phủ Triệt ra cào làm xuất hiện mấy vệt máu đến bản thân mình cũng không hay biết. Trong mắt cô hiện ra đầy hận ý, cánh môi khẽ run mà chịu đựng. Hoàng Phủ Triệt ấn vai cô ngồi xuống chiếc ghế băng ở hành lang, đem một cốc nước ấm nhét vào tay cô, cầm khăn giấy đơn giản xử lý cổ tay.
“Cosmo đem phụ nữ bên ngoài của ông ấy về nhà, bị dì Tiệp bắt giam tại trận, chị sẽ không nghĩ tới người phụ nữ kia là ai đâu.” Lúc nói lời này vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt rất là thanh cạn sơ ly, còn có giễu cợt. Người mẹ khi đó của anh sao có thể yêu loại người đàn ông này chứ?
Một giọng nói nam trầm thấp chen vào, “Người phụ nữ này có lẽ chị biết đấy, Nguyệt Như.” Thái Tử vừa đưa Dĩ Nhu về nhà sau đó quay trở lại, đứng cách một khoảng trước cửa sổ nhìn người mẹ suy yếu bên trong, trên mặt có chút sự nghiêm túc lạnh lùng.
Trong lòng Du Nguyệt Như bỗng chốc trở nên hồi hộp, ánh mắt nguy hiểm mà giễu cợt trong mắt Thái Tử khiến cho cô cực kỳ bất an, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của anh.
Thái Tử châm điếu thuốc, yếu ớt mở miệng, “Bà ta là người phụ nữ quan trọng nhất nhà họ Thi, cũng là mẹ của Thi Dạ Diễm – Kỷ Linh. Haiz, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Một câu cuối cùng kia, anh gần như cắn răng mới nói ra được.
Du Nguyệt Như hờ hững ngồi ở đằng kia, nước trong cốc theo sự run rẩy của cơ thể cô mà sóng sánh ra một ít nước, “Hai đứa…”
Giọng nói của cô nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời, dừng một chút mới miễn cưỡng mở miệng thử dò xét, “Hai đứa muốn chị phải làm sao?”
Hoàng Phủ Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, Thái Tử vừa hút vừa nhả khói thuốc lá, dường như cũng ở đây nhẫn nại, hai người đều trầm lặng không nói gì, cái không khí đè nén này nhanh chóng làm Du Nguyệt Như phát điên. Cô chợt đứng lên đem cái cốc đặt xuống, hành động đột ngột này khiến hai người nhìn chăm chú, Du Nguyệt Như đề phòng mà phẫn hận nhìn lại, lui về phía sau từng bước một, sau đó xoay người chạy mất.
Cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt mới yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng đồng thời cũng mở ra một cái nhìn khác. Chị gái bọn họ là một người phụ nữ thông minh, có lúc thông minh đến mức làm cho người ta không biết như thế nào cho phải.
Đi một đoạn đường cao tốc trở lại nhà cũ của Hoàng Phủ gia Phong Hạo mở cửa cho Du Nguyệt Như xuống xe, mang theo một bộ dạng tức giận đẩy cửa vào, giày cao gót đi trên mặt đất phát ra tiếng vang mạnh mẽ ngắn ngủi.
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra một cách thô lỗ, Hoàng Phủ Dận từ bàn làm việc sau khi ngẩng đầu lên, thấy rõ sắc mặt người tới lạnh đi mấy phần, “Gõ cửa là lễ nghi cơ bản nhất mà con cũng không biết sao?”
Du Nguyệt Như cười lạnh, vung tay lên đem toàn bộ thứ ở trên mặt bàn của ông gạt rơi xuống đất. “Đã không có ai dạy tôi những cái này, tôi chỉ muốn hỏi ông trên đời này ngoại trừ Thái Tử ông còn vui lòng quý trọng người nào không? Ông đánh giá cao dì Tiệp đối với ông dễ dàng tha thứ đến ranh giới cuối cùng hay là căn bản cũng không quan tâm làm tổn thương dì ấy! Trái tim của ông là tảng đá làm như vậy thì ông căn bản cũng không có trái tim.”
“Ai cho phép con nói như vậy với ta!” Hoàng Phủ Dận đập bàn cáu kỉnh quát, mà Du Nguyệt Như đối với ông lại dùng sức gấp đôi vỗ vào mặt bàn, hai con mắt phát ra ánh sáng khiếp người, “Ông vẫn chưa có ý định từ bỏ Kỷ Linh sao? Nhất định phải để Thi Thác Thần biết chuyện tốt ông làm sau đó khơi mào hai gia tộc tranh chấp khiến cho con cái nhiễu loạn trong nguy hiểm mới bằng lòng bỏ qua?”
Hoàng Phủ Dận cùng cô giằng co trong chốc lát, rồi thu lại khí thế sắc bén, lộ ra chút cảm xúc không mấy vui vẻ, “Nếu như ta nói là Kỷ Linh cố ý hấp dẫn ta để cho Tân Tiệp nhìn thấy, con tin sao?”
“Vậy còn không bằng để tôi tin tưởng ông thật ra yêu đứa con gái này thì hơn! Ngay từ đầu ông không yêu Tân Tiệp thì cũng không nên cưới dì ấy, nếu cưới dì ấy cũng không nên đối xử với dì ấy như vậy, hiện tại sinh mạng người phụ nữ nằm ở nơi đó đang bị đe dọa vì ông làm biết bao nhiêu chuyện rốt cuộc ông có biết hay không! Tình nguyện tha thứ hay là hận ông tới mức muốn thành toàn cho tình yêu của ông! Ông rốt cuộc có hiểu không, hiểu, không!”
Cô liều lĩnh hét lên tới mức gần như khản cả giọng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Hoàng Phủ Dận môi mỏng mím chặt, không nói một từ, đôi mắt chìm trong ảm đạm.
Du Nguyệt Như đang nhìn thẳng vào mắt ông dần dần điều chỉnh lại hô hấp, tỉnh táo lại, “Nếu như ông còn một chút nhân tính, đừng làm tổn thương trái tim của dì ấy nữa, một khi Tân Tiệp không còn ở đây, tôi và Triệt sẽ không kiêng nể chút nào, ông thật muốn ép bản thân mình đến đường cùng sao?”
Đường cùng…
Hoàng Phủ Dận sau khi Du Nguyệt Như rời đi, thân thể cao lớn vùi vào lưng ghế dựa, một mình đối mặt với bộ dạng xốc xếch có chút không giống ai. Ông thừa nhận là đang lợi dụng tình yêu của các con đối với Tân Tiệp, cũng thừa nhận sự quan tâm chăm sóc của Tân Tiệp đối với mình. Rốt cuộc cả đời này đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là từ ngày mẹ của Triệt ra đi, mỗi một con đường mở ra trước mắt ông, thì đều là đường cùng.
Cuộc sống bình yên của Du Nguyệt Như bị một cú điện thoại phá vỡ. Cả đêm, cô đem Thi Duy Ân đánh thức đang chìm trong giấc ngủ chạy thẳng tới phi trường.
“Mẹ, chúng ta phải đi đâu ạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Duy Ân không che giấu được hưng phấn khi lần đầu tiên được đi máy bay, mà Du Nguyệt Như dường như không nghe thấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run sợ của mình. Thi Duy Ân ngồi xuống đẩy đẩy cô, “Mẹ, mẹ!”
“A?” Du Nguyệt Như như từ trong cõi tiên trở về, đem con gái ôm thật chặt vào trong lòng. Cô run rẩy ngay cả Thi Duy Ân cũng có thể cảm nhận được. “Mẹ, mẹ rất lạnh sao?”
“Cô lắc đầu, “Tiểu Trà Diệp, mẹ muốn dẫn con đi gặp một người, người này rất quan trọng đối với mẹ.”
Thi Duy Ân nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, ngoan ngoãn gật đầu đi theo, âm thầm mong đợi cái người “rất quan trọng” chính là người trong lòng mình suy đoán. Máy bay đến thành phố T chính là lúc mới lên đèn rực rỡ, tới sân bay đón là một người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen.
Người đàn ông toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng làm người ta khó có thể tiếp cận, lúc nói chuyện cùng Du Nguyệt Như trong lúc vô tình tầm mắt liếc đến đây, lúc thấy Thi Duy Ân chân mày anh không tự chủ dương cao, ngay sau đó khôi phục lại như thường, “Đây chính là đứa bé ấy?”
Du Nguyệt Như lên tiếng trả lời, ôm Thi Duy Ân lên xe của Phong Hạo. Phong Hạo dùng ánh mắt sắc bén đảo quanh trên người Thi Duy Ân, giọng nói trầm thấp không có nhiệt độ lạnh như băng, “Cháu tên gì?”
Anh vừa mở miệng rõ ràng cảm giác được cô bé nhỏ này bị dọa cho đến mức toàn thân run rẩy, cọ cọ vào trong ngực Du Nguyệt Như.
Rồi nhìn thấy trên miệng anh lộ ra một nụ cười, không nhìn mấy nếp nhăn trên mặt thì con bé lại ngang ngược hất cằm, nhấn mạnh từng chữ một, “Thi Duy Ân.” Con bé dừng một chút, lại nói, “Chú là ai?”
Trong đôi mắt màu đen rét lạnh thoáng qua một suy nghĩ, “Chú tên Phong Hạo, là… bạn trai của mẹ cháu.”
Thi Duy Ân không thể tin được mở to hai mắt, phút chốc nghiêng đầu nhìn Du Nguyệt Như, “Mẹ, còn cha làm sao bây giờ?”
Du Nguyệt Như không vui lườm Phong Hạo, “Đừng nói lung tung trước mặt trẻ con.” Lại chuyển sang Thi Duy Ân, “Chú ấy là bạn của mẹ, không phải là bạn trai, mẹ phải đi làm ít việc, nên trước đó con hãy ở yên một chỗ với chú này, không được chạy loạn.”
“Con không muốn! Con không thích chú ấy.” Theo bản năng Thi Duy Ân không đồng ý mẹ ở chung một chỗ với một người đàn ông, mẹ chỉ có thể là của cha và bé.
Phong Hạo bỗng dưng đưa tay ôm lấy bé, ngón tay vòng qua bím tóc của bé, “Cháu không thích chú, hay là sợ chú?”
“Tại sao cháu phải sợ chú?” Thi Duy Ân hừ hừ mấy tiếng đem bím tóc từ trong tay anh lôi ra ngoài, nhăn nhó cái mũi nhỏ dễ thương.
“Không phải sợ là tốt rồi, trước khi mẹ cháu quay lại mời cháu cố gắng mà cùng chú ở chung một chỗ đi, Thi tiểu thư.” Phong Hạo rất lịch sự nắm lấy bàn tay nhỏ bé đưa lên môi hôn một cái. Thi Duy Ân ngẩn ngơ, không dược tự nhiên bĩu môi. Mặc dù không thích người đàn ông này, nhưng không thể phủ nhận cách xưng hô “Thi tiểu thư” này khiến tâm tình của bé rất thoải mái, Thi là họ của cha, vì thế mà bé tự hào.
huyentrang138.d.d.l.q.d
Xe dừng ở trước bệnh viện dưới danh nghĩa Hoàng Phủ gia, Du Nguyệt Như hôn lên trán con gái một cái, “Tiểu Trà Diệp đồng ý với mẹ không được rời khỏi chú này nửa bước, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Không cần anh đi vào cùng em sao?” Phong Hạo hỏi một cách lịch sự, Du Nguyệt Như cảm kích nhìn anh, “Giúp em chăm sóc con gái thật tốt, em không muốn bất kỳ ai nhìn thấy con bé.”
Phong Hạo hiểu rõ vuốt cằm, giao cho cô một chiếc chìa khóa, “Khu nhà ở Thành Tây kia của anh, trước tiên em cứ ở chỗ đó đã, sẽ không có người quấy rầy.”
Đối với bất kỳ ai mà nói tầm quan trọng của người mẹ là không thể thay thế, có lúc tình thương của mẹ sẽ vượt qua bất kỳ thứ tình cảm nào trở thành trụ cột vững chắc duy nhất cho một người trong lúc khó khăn kiên cường đối mặt với cuộc sống. Tân Tiệp đối với Du Nguyệt Như từ lâu không còn đơn giản là mẹ kế như vậy, cho nên thời điểm khi thấy người phụ nữ xinh đẹp thiện lương ấy nhắm mắt lại đeo bình dưỡng khí an tĩnh nằm trong phòng giám hộ, hai đầu gối của Du Nguyệt Như mềm nhũn suýt nữa tê liệt ngồi xuống đất.
Hoàng Phủ Triệt kịp thời đỡ cô, nắm chặt tay của cô nhẹ giọng nhắc nhở cô, “Đừng có đoán mò, dì Tiệp phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ không còn trong giai đoạn quá nguy hiểm.”
Du Nguyệt Như cần mấy lần hít sâu mới có thể đè nén được cảm xúc của mình xuống, lấy lại giọng nói, “Tại sao tự nhiên lại phát bệnh? Không phải kiểm tra vẫn rất tốt sao?”
Tân Tiệp bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ngày thường bà rất chú ý đến cơ thể của mình, sẽ rất kiềm chế tâm tình của mình, đa phần đều là dáng vẻ điềm tĩnh.
Hoàng Phủ Triệt giật nhẹ khóe miệng, “Còn có thể là nguyên nhân gì chứ, ngoại trừ Cosmo người nào sẽ kích động bà chứ.”
Nghe được cái tên này, Du Nguyệt Như chợt xiết chặt năm ngón tay, nhưng lại đem cổ tay của Hoàng Phủ Triệt ra cào làm xuất hiện mấy vệt máu đến bản thân mình cũng không hay biết. Trong mắt cô hiện ra đầy hận ý, cánh môi khẽ run mà chịu đựng. Hoàng Phủ Triệt ấn vai cô ngồi xuống chiếc ghế băng ở hành lang, đem một cốc nước ấm nhét vào tay cô, cầm khăn giấy đơn giản xử lý cổ tay.
“Cosmo đem phụ nữ bên ngoài của ông ấy về nhà, bị dì Tiệp bắt giam tại trận, chị sẽ không nghĩ tới người phụ nữ kia là ai đâu.” Lúc nói lời này vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt rất là thanh cạn sơ ly, còn có giễu cợt. Người mẹ khi đó của anh sao có thể yêu loại người đàn ông này chứ?
Một giọng nói nam trầm thấp chen vào, “Người phụ nữ này có lẽ chị biết đấy, Nguyệt Như.” Thái Tử vừa đưa Dĩ Nhu về nhà sau đó quay trở lại, đứng cách một khoảng trước cửa sổ nhìn người mẹ suy yếu bên trong, trên mặt có chút sự nghiêm túc lạnh lùng.
Trong lòng Du Nguyệt Như bỗng chốc trở nên hồi hộp, ánh mắt nguy hiểm mà giễu cợt trong mắt Thái Tử khiến cho cô cực kỳ bất an, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của anh.
Thái Tử châm điếu thuốc, yếu ớt mở miệng, “Bà ta là người phụ nữ quan trọng nhất nhà họ Thi, cũng là mẹ của Thi Dạ Diễm – Kỷ Linh. Haiz, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Một câu cuối cùng kia, anh gần như cắn răng mới nói ra được.
Du Nguyệt Như hờ hững ngồi ở đằng kia, nước trong cốc theo sự run rẩy của cơ thể cô mà sóng sánh ra một ít nước, “Hai đứa…”
Giọng nói của cô nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời, dừng một chút mới miễn cưỡng mở miệng thử dò xét, “Hai đứa muốn chị phải làm sao?”
Hoàng Phủ Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, Thái Tử vừa hút vừa nhả khói thuốc lá, dường như cũng ở đây nhẫn nại, hai người đều trầm lặng không nói gì, cái không khí đè nén này nhanh chóng làm Du Nguyệt Như phát điên. Cô chợt đứng lên đem cái cốc đặt xuống, hành động đột ngột này khiến hai người nhìn chăm chú, Du Nguyệt Như đề phòng mà phẫn hận nhìn lại, lui về phía sau từng bước một, sau đó xoay người chạy mất.
Cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt mới yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng đồng thời cũng mở ra một cái nhìn khác. Chị gái bọn họ là một người phụ nữ thông minh, có lúc thông minh đến mức làm cho người ta không biết như thế nào cho phải.
Đi một đoạn đường cao tốc trở lại nhà cũ của Hoàng Phủ gia Phong Hạo mở cửa cho Du Nguyệt Như xuống xe, mang theo một bộ dạng tức giận đẩy cửa vào, giày cao gót đi trên mặt đất phát ra tiếng vang mạnh mẽ ngắn ngủi.
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra một cách thô lỗ, Hoàng Phủ Dận từ bàn làm việc sau khi ngẩng đầu lên, thấy rõ sắc mặt người tới lạnh đi mấy phần, “Gõ cửa là lễ nghi cơ bản nhất mà con cũng không biết sao?”
Du Nguyệt Như cười lạnh, vung tay lên đem toàn bộ thứ ở trên mặt bàn của ông gạt rơi xuống đất. “Đã không có ai dạy tôi những cái này, tôi chỉ muốn hỏi ông trên đời này ngoại trừ Thái Tử ông còn vui lòng quý trọng người nào không? Ông đánh giá cao dì Tiệp đối với ông dễ dàng tha thứ đến ranh giới cuối cùng hay là căn bản cũng không quan tâm làm tổn thương dì ấy! Trái tim của ông là tảng đá làm như vậy thì ông căn bản cũng không có trái tim.”
“Ai cho phép con nói như vậy với ta!” Hoàng Phủ Dận đập bàn cáu kỉnh quát, mà Du Nguyệt Như đối với ông lại dùng sức gấp đôi vỗ vào mặt bàn, hai con mắt phát ra ánh sáng khiếp người, “Ông vẫn chưa có ý định từ bỏ Kỷ Linh sao? Nhất định phải để Thi Thác Thần biết chuyện tốt ông làm sau đó khơi mào hai gia tộc tranh chấp khiến cho con cái nhiễu loạn trong nguy hiểm mới bằng lòng bỏ qua?”
Hoàng Phủ Dận cùng cô giằng co trong chốc lát, rồi thu lại khí thế sắc bén, lộ ra chút cảm xúc không mấy vui vẻ, “Nếu như ta nói là Kỷ Linh cố ý hấp dẫn ta để cho Tân Tiệp nhìn thấy, con tin sao?”
“Vậy còn không bằng để tôi tin tưởng ông thật ra yêu đứa con gái này thì hơn! Ngay từ đầu ông không yêu Tân Tiệp thì cũng không nên cưới dì ấy, nếu cưới dì ấy cũng không nên đối xử với dì ấy như vậy, hiện tại sinh mạng người phụ nữ nằm ở nơi đó đang bị đe dọa vì ông làm biết bao nhiêu chuyện rốt cuộc ông có biết hay không! Tình nguyện tha thứ hay là hận ông tới mức muốn thành toàn cho tình yêu của ông! Ông rốt cuộc có hiểu không, hiểu, không!”
Cô liều lĩnh hét lên tới mức gần như khản cả giọng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Hoàng Phủ Dận môi mỏng mím chặt, không nói một từ, đôi mắt chìm trong ảm đạm.
Du Nguyệt Như đang nhìn thẳng vào mắt ông dần dần điều chỉnh lại hô hấp, tỉnh táo lại, “Nếu như ông còn một chút nhân tính, đừng làm tổn thương trái tim của dì ấy nữa, một khi Tân Tiệp không còn ở đây, tôi và Triệt sẽ không kiêng nể chút nào, ông thật muốn ép bản thân mình đến đường cùng sao?”
Đường cùng…
Hoàng Phủ Dận sau khi Du Nguyệt Như rời đi, thân thể cao lớn vùi vào lưng ghế dựa, một mình đối mặt với bộ dạng xốc xếch có chút không giống ai. Ông thừa nhận là đang lợi dụng tình yêu của các con đối với Tân Tiệp, cũng thừa nhận sự quan tâm chăm sóc của Tân Tiệp đối với mình. Rốt cuộc cả đời này đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là từ ngày mẹ của Triệt ra đi, mỗi một con đường mở ra trước mắt ông, thì đều là đường cùng.
Tác giả :
Tâm Thường