Cô Bé Du Côn Của Tôi
Chương 4: Ép buộc
Tiếng chuông ngân vang báo hiệu kết thúc một buổi học nhàn chán mọi thế kỷ.
Nó cùng Trang đi ra xuống bãi lấy xe thì xe của nhà Trang đến. Thế là nó và Trang tạm biệt nhau. Nó nhanh nhảu chạy vào lấy xe nhưng...
- ôi không, chiếc xe của tôi – nó thốt lên đau đớn.
- thế này tiêu rồi về kiểu gì đây huhu cái xe của tôi, sao lại nổ lốp vào lúc này chứ.
- thế này thì tiêu rồi, mấy quán ở đây cứ như ma xui quỷ khiến mà kéo nhau lũ lượt nghỉ vậy trời.- nó than trời than đất ( hehe zumy xui đó).
" a, anh hai.. Đi tìm anh hai để anh trở mình, bắt đưa mình đi chơi luôn. Hihi mình thông minh quá zậy ta – nó đứng ngẩn ngơ cười một mình.
Mọi người đi qua chỉ lắc đầu mà than " trẻ đẹp thế mà mắc bệnh thần kinh".
Nó tức sôi máu nhưng điều quan trọng là phải đi tìm hai nó nếu ông vịt đó về mất tiêu thì nó die rùi.
Hehe hai nó kia rùi nó cười tươi rói lao thẳng về phía hai nó như tên bắn mà không để ý rằng đứng gần anh hai nó là một cậu con trai tóc vàng.
- hai ơi, hai à.hai về chưa cho em về mới – nó hí hửng tiến lại.
Đến bây giờ nó với để ý đến thằng con trai bên cạnh.
Nó tặng cho hắn một cái lườm nguýt dài hàng ngàn cây số sau đó phớt hắn.
- Sao tự nhiên hôm nay lại muốn đi cùng hai vậy?- anh nó đưa ánh mắt nghi ngờ về phía nó.
Nó thì cười khì khì: hai này, tại em muốn đi mới hai cho hai vui mà –.
- chắc xe hỏng chứ gì – nhìn mặt hai nó đểu hết mức.
- hihi sao hai biết hay vậy? – nó đưa bộ mặt nai tơ nhất nhìn hai nó.
Anh nó không nói gì quay qua nói với tên tóc vàng bên cạnh.
- mày đưa Linh về cho anh, việc kia cứ để anh làm cho, nhớ đưa về tận nhà nha, nó mà xẩy ra chuyện gì thì cậu liệu mà lo quan tài đi đấy – anh nó dọa nạt.
- sao em phải đưa cô ta về – vẫn cái phong cách lạnh lùng đó.
- cậu phải bảo vệ an toàn cho nó – nói rồi Thiên Nam nói nhỏ vào tai của Vương Anh cái gì đó (zumy cũng hem nghe được) rồi vỗ vai Vương Anh bỏ đi. Còn nó thì không kịp ú ớ gì.
Nó nhất quyết không chịu nên xe hắn và đang quốc bộ trên đường.
- Cô có lên xe không, đừng để tôi phải thực hiện biện pháp mạnh nha – Vương Anh bực tức lên tiếng,hắn tự nghĩ " vì sao lại phải đưa con nhỏ bướng bỉnh, ngu ngốc này về "( chưa biết ai ngốc nha, không nói trước được).
- Hứ.có quốc bộ đến gãy chân tôi cũng không thèm đi xe của cậu đâu – nó vẫn bướng bỉnh.
.....Kít.t..t......
Tiếng xe phanh gấp ngân vang.
Nó cũng không thèm quan tâm vẫn tiếp tục đi nhưng......
Một bàn tay ấm áp,rất ấm đang nắm lấy tay nó, nó bất ngờ theo phản xạ quay lại.
" là hắn, tại sao nó lại có cảm giác điện giật nhỉ, bệnh à, mà tại sao bàn tay đó lại ấm đến vậy. Đó là một người rất lạnh lùng mà " nó suy nghĩ.
Theo phản xạ tự nhiên của nó. Nó dựt tay lại với sức của nó thì cũng ngang ngửa với Vương Anh.
Kế hoạch một không thành công Vương Anh đổi sang kế hoạch hai.
Vương Anh bỗng nhiên bế nhấc bổng lên đưa nó vào xe trong khi nó vẫn đang gào thét, đánh đấm loạn xạ.
Vương Anh tống nó vào xe và khoá lại rồi ngồi vào vô lăng.
Nó hậm hực khi ngồi trên xe, cứ lườm hắn đến cháy áo mất thui (hihi lườm thế này có làm tan băng được hem ta).
_______( chỉ là cái chạm tay nhưng cũng nói lên được nhiều điều)_____
Nó cùng Trang đi ra xuống bãi lấy xe thì xe của nhà Trang đến. Thế là nó và Trang tạm biệt nhau. Nó nhanh nhảu chạy vào lấy xe nhưng...
- ôi không, chiếc xe của tôi – nó thốt lên đau đớn.
- thế này tiêu rồi về kiểu gì đây huhu cái xe của tôi, sao lại nổ lốp vào lúc này chứ.
- thế này thì tiêu rồi, mấy quán ở đây cứ như ma xui quỷ khiến mà kéo nhau lũ lượt nghỉ vậy trời.- nó than trời than đất ( hehe zumy xui đó).
" a, anh hai.. Đi tìm anh hai để anh trở mình, bắt đưa mình đi chơi luôn. Hihi mình thông minh quá zậy ta – nó đứng ngẩn ngơ cười một mình.
Mọi người đi qua chỉ lắc đầu mà than " trẻ đẹp thế mà mắc bệnh thần kinh".
Nó tức sôi máu nhưng điều quan trọng là phải đi tìm hai nó nếu ông vịt đó về mất tiêu thì nó die rùi.
Hehe hai nó kia rùi nó cười tươi rói lao thẳng về phía hai nó như tên bắn mà không để ý rằng đứng gần anh hai nó là một cậu con trai tóc vàng.
- hai ơi, hai à.hai về chưa cho em về mới – nó hí hửng tiến lại.
Đến bây giờ nó với để ý đến thằng con trai bên cạnh.
Nó tặng cho hắn một cái lườm nguýt dài hàng ngàn cây số sau đó phớt hắn.
- Sao tự nhiên hôm nay lại muốn đi cùng hai vậy?- anh nó đưa ánh mắt nghi ngờ về phía nó.
Nó thì cười khì khì: hai này, tại em muốn đi mới hai cho hai vui mà –.
- chắc xe hỏng chứ gì – nhìn mặt hai nó đểu hết mức.
- hihi sao hai biết hay vậy? – nó đưa bộ mặt nai tơ nhất nhìn hai nó.
Anh nó không nói gì quay qua nói với tên tóc vàng bên cạnh.
- mày đưa Linh về cho anh, việc kia cứ để anh làm cho, nhớ đưa về tận nhà nha, nó mà xẩy ra chuyện gì thì cậu liệu mà lo quan tài đi đấy – anh nó dọa nạt.
- sao em phải đưa cô ta về – vẫn cái phong cách lạnh lùng đó.
- cậu phải bảo vệ an toàn cho nó – nói rồi Thiên Nam nói nhỏ vào tai của Vương Anh cái gì đó (zumy cũng hem nghe được) rồi vỗ vai Vương Anh bỏ đi. Còn nó thì không kịp ú ớ gì.
Nó nhất quyết không chịu nên xe hắn và đang quốc bộ trên đường.
- Cô có lên xe không, đừng để tôi phải thực hiện biện pháp mạnh nha – Vương Anh bực tức lên tiếng,hắn tự nghĩ " vì sao lại phải đưa con nhỏ bướng bỉnh, ngu ngốc này về "( chưa biết ai ngốc nha, không nói trước được).
- Hứ.có quốc bộ đến gãy chân tôi cũng không thèm đi xe của cậu đâu – nó vẫn bướng bỉnh.
.....Kít.t..t......
Tiếng xe phanh gấp ngân vang.
Nó cũng không thèm quan tâm vẫn tiếp tục đi nhưng......
Một bàn tay ấm áp,rất ấm đang nắm lấy tay nó, nó bất ngờ theo phản xạ quay lại.
" là hắn, tại sao nó lại có cảm giác điện giật nhỉ, bệnh à, mà tại sao bàn tay đó lại ấm đến vậy. Đó là một người rất lạnh lùng mà " nó suy nghĩ.
Theo phản xạ tự nhiên của nó. Nó dựt tay lại với sức của nó thì cũng ngang ngửa với Vương Anh.
Kế hoạch một không thành công Vương Anh đổi sang kế hoạch hai.
Vương Anh bỗng nhiên bế nhấc bổng lên đưa nó vào xe trong khi nó vẫn đang gào thét, đánh đấm loạn xạ.
Vương Anh tống nó vào xe và khoá lại rồi ngồi vào vô lăng.
Nó hậm hực khi ngồi trên xe, cứ lườm hắn đến cháy áo mất thui (hihi lườm thế này có làm tan băng được hem ta).
_______( chỉ là cái chạm tay nhưng cũng nói lên được nhiều điều)_____
Tác giả :
Zumi