Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi
Chương 14: Rơi
Diệp Tử Lộ vốn định hôm nay sẽ đi tàu về, nào ngờ Nhan Kha lại đến.
Nhan Kha đến lần này khiến cô càng nhàn, có thể yên tâm trả vé tàu, tiện đường quá giang cho nhanh. Thậm chí hai người còn rảnh rang thêm một buổi chiều nữa, thế là cùng nhau ngồi trong nhà Diệp Tử Lộ lắp ráp mô hình máy bay cô mua lại của người ta theo sách hướng dẫn.
Diệp Tử Lộ cứ nghĩ Nhan Kha lặn lội đường xa đến đây có chuyện gì, nào ngờ anh ngồi lì ở đây cả buổi, như thể đến đây chỉ đến đón cô về vậy.
Tâm trạng cô bỗng có chút thay đổi, cô vừa cảm động, vừa nhận ra có gì đó… nhưng mỗi lần cô tự đa tình nghĩ Nhan Kha có ỹ gì với cô thì sự cay nghiệt xấu xa của tên đó lại đập tan nỗi lo lắng của cô.
Lúc sắp đi, cuối cùng Diệp Tử Lộ không nhịn được hỏi anh: “Thế không biết ông lớn đến đây có việc gì?”.
Nhan Kha: “…”.
Anh bị hỏi trúng tim đen, thực ra anh đến để đón Diệp Tử Lộ, nhưng ní thẳng ra thế thì hơi mất mặt, anh có là gì của người ta đâu, lại nóng lòng đến đây… đúng là vô duyên.
Cuối cùng, Nhan Kha bịa ra một lí do cực kì vớ vẩn: “Tôi… tôi đến du lịch”.
Diệp Tử Lộ đăm chiêu nhìn anh.
Nhan Kha: “Cô đừng hiểu lầm, tôi tham quan vùng ngoại ô một chút, tiện đường qua đón cô, chứ không phải…”.
“Chứ không phải tán cô” – Nhan Kha không dám nói ra mấy từ này, anh quá căng thẳng, chỉ sợ nói những từ này ra thì anh sẽ bị gán ngay tội danh “não tàn”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Không kể đưa đón, trong đợt nghỉ Tết, Nhan Kha cũng đến nhà cô mấy lần, rủ cô đi chơi, tuy không bày tỏ gì nhưng đến cả mẹ của Diệp Tử Lộ cũng còn cảm nhận được sự nhiệt tình bất thường của nam đồng chí độc thân này. Về sau chỉ cần điện thoại Diệp Tử Lộ kêu là thái hậu nhà cô lại cúi đầu suy ngẫm, sau đó giả vờ bâng quơ: “Có phải cái cậu đón con về không?”.
Câu hỏi này khiến Diệp Tử Lộ ý thức được những điểm không ổn trong quan hệ giữa cô và Nhan Kha.
Tạm coi duyên phận giữa cô và Nhan Kha vô cùng kì diệu, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Trước kia khi Nhan Kha là một con gấu, hai người ở cùng một phòng rất thoải mái, nhưng hiện giờ không giống thé, Nhan Kha đã trở thành người, lại còn là một người đàn ông.
Nhìn vẻ mặt của cô, mẹ Diệp Tử Lộ đã đoán ra được điều gì đó, một trăm linh tám câu hỏi mẹ vợ chuẩn bị biết bao năm qua đã có dịp để tung ra, và dồn khí xuống đan điền, chuẩn bị chất vấn. Diệp Tử Lộ sợ chạy mất dép, ép Nhan Kha đang đợi dưới nhà phải đi xa xa một chút để tránh nơi đầy thị phi này.
“Giờ này năm ngoái anh nói gì với tôi?” – Diệp Tử Lộ lao vào hỏi – “Anh nói anh là một thanh niên, bây giờ lại ngày Tết nào cũng đến nhà tôi, mẹ tôi nhìn thấy sĩ nghĩ sao?”.
Nhan Kha định tỏ vẻ vô tội, cây ngay không sợ chết đứng nhưng đáng tiếc anh lại không hề vô tội.
Diệp Tử Lộ: “Vì mấy năm nay tôi toàn ở ngoại thành, không có người yêu, mẹ tôi vốn đã mài dao xoèn xoẹt, cuối năm sắp xếp cho tôi mấy cuộc xem mặt, anh còn đến…”.
“Cái gì? Cô sắp đi xem mặt?” – Nghe xong, Nhan Kha không thể bình tĩnh nổi, anh nắm chặt nắm tay cô rồi chỉ vào mũi mình – “Một người vừa cao, vừa đẹp trai, vừa giỏi giang như tôi lượn lờ bên cạnh cô cả ngày mà cô không rung động, lại còn định đi xem mặt á? Cô mù à?”.
“…” – Diệp Tử Lộ nhìn chằm chằm, không khách khí vùng tay ra – “Đừng có làm loạn lên nữa”.
Qua vẻ điềm tĩnh của cô, cuối cùng Nhan Kha cũng rút ra được một kết luận, anh phải chủ động hơn nữa.
Nhưng đáng tiếc anh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, sau hơn một tuần suy nghĩ, cuối cùng Nhan Kha không nhịn nổi nữa, vứt bỏ thể diện mời Lương Kiêu đến làm quân sư cho mình.
“Tôi cảm thấy mình chẳng là gì đối với cô ấy” – Nhan Kha buồn phiền nói, anh biết lí do Diệp Tử Lộ không coi anh ra gì. Trong quãng thời gian ở trong thân xác con gấu bông, hai người họ quá gần gũi, nên cho dù hiện giờ anh đã hồi phục, trở thành người đàn ông to cao thì Nhan Kha nghi ngờ, trong lòng Diệp Tử Lộ, anh vẫn chỉ là một con gấu ba tấc không đi nổi mà thôi.
Nhưng anh không tiện nói lí do này cho Lương Kiêu nghe mà chỉ tỏ vẻ đau khổ buồn bã, đợi nghe cao kiến của Lương Kiêu.
Ở phương diện này, Lương Kiêu đương nhiên có cao kiến, anh ấy nói trúng tim đen Nhan Kha: “Là do cậu quá quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình à?”.
“Chúng ta phân tích vụ này chút nhé” – Lương Kiêu xoa xoa tay, nói hùng hồn như một chuyên gia – “Ai cũng biết chế độ hôn nhân hiện giờ là một sự bóc lột đối với những cô gái của công việc, một cô gái không coi việc làm chủ gia đình là một nghề nghiệp thì muốn cưới cậu làm gì? Cho dù là vì vật chất hay vì tình cảm, mình phải khiến người ta cảm nhận được thành ý của mình, đúng không?”.
Nhan Kha giả là cười châm chọc: “Không ngờ cậu lại là bạn tâm giao của phụ nữ đấy”.
“Ôi, biết người biết ta thôi” – Lương Kiêu xua tay – “Đây chính là vấn đề của cậu đấy, cậu àm cứ tiếp tục chua ngoa như thế thì chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là ế đến già, hai là gặp một cô không yêu cậu mà chỉ yêu nhân dân tệ trong ví của cậu nên giả vờ yêu cậu mà thôi”.
Nhan Kha xuống nước, anh buộc phải chấp nhận bị tên kia sỉ nhục rồi hỏi: “Thế tôi phải làm gì để thể hiện thành ý?”.
Lương Kiêu nói: “Người ta có câu ‘Đường xa mới biết ngựa hay, ngày dài mới biết lòng người’, nhưng nếu cậu định theo đuổi cô ấy theo cách đấy thì có khi người ta bế cháu rồi mà cậu vẫn chưa cưới người ta được. Cậu phải lãng mạn, lãng mạn, hiểu không?”.
Cứ như vậy, vào một đêm yên tĩnh, hai anh chàng đẹp trai Nhan Kha và Lương Kiêu đến dưới nhà Diệp Tử Lộ làm việc gì mờ ám, mỗi người vác một cái túi to, bên trong có đầy nến, Nhan Kha còn mang theo một bó hoa.
Sau tai nạn, thể chất Nhan Kha có chút thay đổi, anh bị dị ứng phấn hoa, nước mắt cứ chảy ra, cả mặt đầm đìa nước mắt, thế là anh cứ khóc khóc mếu mếu gầm lên bên tai Lương Kiêu: “Mẹ nó chứ cậu không cầm hộ tôi một lúc được à?”.
Lương Kiêu: “Kêu cái gì? Thành ý! Tránh ra, tôi còn phải thắp nến cho cậu nữa”.
Nói xong, anh ấy ngồi xuống bên đường, nhìn xung quanh thấy không có au đi qua mới khom lưng xuống lấy một viên phấn từ trong túi ra, dùng phấn vẽ lên mặt đường một quả tim méo mó.
Nhan Kha nhìn những nét vẽ sơ sài ấy một cách khó tin: “Lại còn vẽ nháp nữa à?”.
Lương Kiêu trừng mắt nhìn anh: “Tôi làm mấy cái này vì ai?”.
Nhan Kha chạy một vòng quanh anh ấy, nước mắt đầm đìa nhận xét: “Mất mặt quá, thật mất mặt quá, làm xong chắc cả đời tôi không ngóc đầu dậy nổi mất”.
Đợi lúc Diệp Tử Lộ đêm hôm đi làm về, Lương Kiêu nhìn được từ xa, anh ấy đẩy Nhan Kha một cái: “Đến rồi, trốn đi”.
Nhan Kha đang định hắt xì, bị Lương Kiêu nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại, nhịn sống dở chết dở, khổ không nói nên lời. Nhìn Diệp Tử Lộ lên nhà, dưới sự chỉ huy của Lương Kiêu, hai người nhanh chóng lôi nến từ trong túi ra xếp thành hình trái tim vẽ bằng phẫn khi nãy và thắp nến lên.
Lương Kiêu: “Ê!”.
Nhan Kha hắt xì một cái thật to, hít mấy giọt nước mũi vào, lấy giọng rồi miễn cưỡng gọi: “Diệp Tử…”.
Lương Kiêu khuých vào vai anh: “Gọi thế ai nghe thấy? Nói to lên, chưa ăn cơm à?”.
Nhan Kha hít nhẹ một hơi: “Diệp…”.
Lương Kiêu cảm thấy vô cùng khổ sở: “Này, cậu hết pin rồi à?”.
Không tại Nhan Kha xấu hổ hay cáu giận mà mặt trắng ngàn năm không đổi giờ đỏ ửng lên, anh tức giận lườm Lương Kiêu một cái rồi nhìn bó hoa trong tay với ánh mắt thâm thù, xù gai lên như con cá nóc, cả người như đang căng phồng lên. Vất vả lắm anh mới có dũng khí gạt hết xấu hổ, chưa kịp mở miệng thì ông trời không cho anh thỏa ước nguyện, không hiểu tại sao một trận gió thổi ào đến làm nến vừa thắp xong đã tắt phụt, chỉ còn lại hai người đàn ông đứng ngơ ngác nhìn nhau.
Một con chó hoang nhìn thấy cảnh tượng này từ xa liền sủa một tiếng, như thể nó đang tỏ vẻ khinh bỉ. Nhan Kha: “Hắt… hắt xì!”.
Vài phút sau, Diệp Tử Lộ nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ cô đã đi du lịch cùng hội hưu trí nên chỉ có mình cô ở nhà. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Tử Lộ run rẩy mở he hé cửa trong ra, nhìn ra ngoài bằng ô cửa sổ chống trộm.
Kết quả là cô nhìn thấy khuôn mặt sầm sì của Nhan Kha, anh còn mang theo một túi nến và hoa.
Lúc này Diệp Tử Lộ mới mở cửa, trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Nhan Kha nhét vào tay cô hoa và túi nến, thở phì phò chất vấn cô: “Cô điếc à?”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Trải qua chuyện này, Nhan Kha cảm thấy Diệp Tử Lộ ki những không thay đổi cách nhìn về anh mà còn tưởng anh có vấn đề về thần kinh, thế nên anh kiên quyết làm phiền cố vấn tình yêu của mình.
Tên não tàn Lương Kiêu không thể chấp nhận được, Lương Kiêu đuổi theo nói với anh: “Không có dịp gì tặng hoa cũng được, có cô thích lãng mạn, có cô tương đối thực tế chút, cứ coi cô ấy thuộc tuýp thực tế đi”.
Nhan Kha vốn định đuổi anh ấy đi nhưng sau khi nghe xong bỗng cảm thấy cũng có lí: “Ý của cậu là, tôi nên mua tặng cô ấy thứ gì đó thực tế một chút?”.
“Hả?” – Lương Kiêu không tin nổi hiểu biết của anh chỉ dừng lại ở mức ấy – “Mua á? Cậu nói lại xem, mua cho người ta á? Thế thành ý của cậu đâu? Cậu phải tự làm mới có thành ý, hiểu không?”.
Nhan Kha: “Làm gì?”.
Lương Kiêu nhẫn nại giảng bài: “Làm cái gì mà cậu biết làm”.
Thế là một lần nữa Nhan Kha nghe lời chỉ giáo. Ngày hôm sau, anh tự tay làm một “Bữa cơm tình yêu” – hay còn gọi là cơm hộp – đánh trống khua chiêng mang đến công ty Diệp Tử Lộ, hộp cơm còn được bọc trong cái túi gấm in hoa, trông vô cùng tình cảm.
Các cô gái trong công ti Diệp Tử Lộ ai ai cũng bất ngờ, lại cộng thêm ngoại hình của Nhan Kha nữa. Đợi đến khi anh đi, mọi người bắt đầu xúm vào bày tỏ sự ngưỡng mộ đi kèm với đố kị.
Ai mà chăng thích hư vinh, đâu phải ai cũng được trai đẹp ân cần chạy đến, Diệp Tử Lộ bưng hộp cơm đựng trong túi gấm lên, phần nào cảm nhận được thành ý của Nhan Kha, đồng thời công nhận, anh cũng là một người đáng tin cậy.
Nhưng khi Diệp Tử Lộ mở túi ra và nhìn thấy nội dung bên trong thì không còn ai ngưỡng mộ nữa, ai ai cũng phải giật mình với đống hỗn độn đen sì bên trong.
Diệp Tử Lộ biết cách giải quyết thông minh nhất là chạy thẳng vào nhà vệ sinh, giật nước cái đống thuốc độc này đi ngay, nhưng lại nghĩ đến cảnh Nhan Kha vất vả, mồ hôi đầm đìa trong nhà bếp, cô không biết phải làm sao. Cô lại nghĩ đến cảnh chú gấu nhỏ nhảy lên nhảy xuống dọn phòng cho cô khi xưa, niềm xúc động bỗng dâng trào, thế là cô ăn một ít.
Kết quả là, tối ngày hôm ấy cô phải vào bệnh viện truyền nước vì bị viêm dạ dày cấp tính.
Biết tin, Nhan Kha lập tức gác hết công việc lại, lao đến bệnh viện. Diệp Tử Lộ vốn vừa gầy vừa nhỏ, nay nằm trên giường bệnh nhìn càng nhỏ bé. Anh nhìn mà càng lo âu, cơn nóng giận ấp đến, anh vừa sờ trán cô xem nhiệt độ thế nào, vừa chanh chua quát: “Cô có vấn đề về trí tuệ à, không thể tự sống một mình được à? Lớn thế này rồi mà để thành ra thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Diệp Tử Lộ im lặng một lúc lâu, khuôn mặt trắng bệch còn hơn cả chăn trong bệnh viên thò ra khỏi chăn, đôi mắt căm thù nhìn kẻ đầu têu vô tội, cô nghiến răng nói từng chữ: “Ngộ, độc, bữa, cơm, tình, yêu”.
Thế nên mới nói tuy Diệp Tử Lộ đã cảm nhận được tín hiệu muốn tìm bạn đời của chàng thiếu gia này, nhưng từ đó cô cũng rút ra được một kết luận hết sức đau đớn: Cái thứ viển vông như tình yêu… không bằng một hộp thuốc tiêu chảy.
“Anh có biết tại sao anh ế đến già không?” – mắt Diệp Tử Lộ trợn ngược lên như người chết – “Giờ thì tôi biết rồi”.
Nhan Kha không biết phải giấu mặt đi đâu, anh sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với Lương Kiêu.
Vẻ mặt như đi đòi nợ của anh khiến Diệp Tử Lộ vô cùng khoái chí.
Sau đó, cô mở hộp cháo Nhan Kha để lại trong phòng bệnh, xác nhận đó là túi nilon ngoài hàng, sau khi chắc chắn đó là đồ anh mua cô mới ăn vài miếng.
Hai người họ đã cùng chứng kiến bộ dạng xấu xí thảm gại của anh, tình cảm sâu đậm và phức tạp ấy không thể đong đếm bằng việc lãng mạn hay không, cũng không phải không thể tiến thêm một bước nữa, chỉ có điều…
Cứ nhớ lại tính cách biến thái kinh niên của Nhan Kha là Diệp Tử Lộ lại thở dài trong lòng, cô cảm thấy thôi thì cuộc sống gia đình và tình bạn hài hòa sau này, vẫn phải xem xét lại.
Tranh thủ lúc mẹ chưa đi du lịch về, sau khi xuất viện, Diệp Tử Lộ tổng vệ sinh nhà một lượt. Trong lúc dọn rác cô tìm thấy một quyển sách cô từng đọc mấy năm trước, cô tiện tay cầm lên đọc hai trang, vốn định đem đi bán đồng nát nhưng sau khi đọc, cô lại tìm thấy một bản kế hoạch gạch xóa lung tung.
Diệp Tử Lộ bắt đầu tò mò và muốn xem kĩ hơn, cô đọc lại một lượt, sau đó thở dài nhét lại vào quyển sách.
Đã mấy năm trôi qua, sau khi đã thay da đổi thịt, cô lại cảm thấy như đã là chuyện từ lâu lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy đắc ý trong lòng, giống như trong những bộ phim điện ảnh, khi cô còn non trẻ, đã phải trải qua một cuộc chiến đầy khó khăn và nỗi lo âu mà không ai hay.
Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng trải qua biết bao thăng trầm và rồi tìm được cho mình sự thanh thản và phương hướng. Đây thực sự là một thành tựu lớn lao, cô đã chiến thắng chính mình trong một trận chiến không có súng đạn.
Trên thế giới này có hàng tỉ người nheng mấy ai có được thành tựu ấy?
Diệp Tử Lộ gần như không còn nhớ mình đã đấu tranh thế nào trong quãng thời gian ấy, nhưng điều này không ngăn cản cô tự trao cho mình một cái huy chương to thật to. Hiện giờ, cô đã có nguồn sức mạnh cho riêng mình, có sự nghiệp, cô cảm thấy mình như một viên ngọc được mài giũa từ đậu phụ, trở thành một người có kinh nghiệm.
Sự tự ti thâm căn cố đế giờ đã không còn trong cuộc đời cô nữa.
Hiện giờ, khi cô đang đứng ở thời hiện tại, nhìn lại cuộc sống của mình khi còn hơn hai mươi tuổi, cô có thể khách quan đánh giá rằng cô không phải là một người thất bại. Hồi mười tám tuổi, cô là một người nổi bật về sách vở, nhưng chính thất bại trong kì thi đại học đã đem tới bước ngoặt cuộc đời cho cô.
Bước ngoặt ấy đã từng khiến cô nghĩ rằng mình sẽ trở thành một người thất bại, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, Diệp Tử Lộ đã có thể mỉm cười với quãng thời gian ấy. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, cô đã vượt qua thung lũng, cả cuộc đời tươi đẹp đang đợi cô phía trước.
Thế nhưng…
Trên đời này có rất nhiều “thế nhưng”, nó có thể khiến một cuộc đời tù đọng nở hoa một cách thần kì, nhưng cũng có thể khiến một người đang công thành danh toại bị đẩy xuống vực sâu, mãi mãi không thể trèo lên nổi.
Trên đời này có mấ yai từng trải qua những hỉ nộ ái ố vô lí đến mức người khác chưa tưởng tượng đến, trải qua những cơn đau giằng xé lẫn những niềm vui tột cùng tưởng chừng chỉ có trong truyện, có mấy ai từng sống không bằng chết, có mấy ai sống gần hết một thế kỉ, đã trải qua từng câut ừng chữ trong sách lịch sử cận đại, sống đến ngày hôm nay, vẫn cảm thấy mỗi ngày mình đều được chứng kiến những cảnh dở khóc dở cười.
Bên cạnh đó, những cô gái ngây thơ luôn không hiểu rằng, những điều từng khiến cô thức trắng cả đêm, khóc lên khóc xuống, những điều cô tự coi là “trải nghiệm” ấy, thực ra chẳng là gì, chỉ là những chuyện cỏn con mà thôi. Trừ những đứa trẻ chưa biết sầu muộn thì ai chưa từng vài lần khóc giữa đêm thanh cảnh vắng chứ?
Khi Diệp Tử Lộ mới nhận được quyết định chuyển công tác năm ấy, cô đã từng không dám tin những điều tốt đẹp, thành công sẽ xuất hiện trong cuộc đời cô, giống như hiện tại cô đã bình thản tin tưởng, khi những điều không hay đến phá rối cuộc sống của mình, cô vẫn tự nhủ: Ôi dào, con ngốc này, mày tin nhầm người rồi.
Sau kì nghỉ Tết, Diệp Tử Lộ đã kết thúc thời gian làm việc ở ngoại thành nhưng trong quá trình điều chuyển công tác phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bên tổng công ti cần phải phân cho cô một vị trí nào đó nhưng vẫn chưa chính thức phê duyệt nên Diệp Tử Lộ đành quay về cơ quan ở ngoại thành hoàn thành những việc cuối cùng và bàn giao lại công việc.
Mỗi thứ ở công ti con này đều là tâm huyết của cô, dù biết rằng mình nhất định sẽ phải quay về tổng công ti nhưng cô cũng rất lưu luyến nơi đây.
Cho đến bây giờ, Diệp Tử Lộ chẳng còn áp lực gì nữa, cô cảm thấy mình đã trải qua quãng thời gian khó khăn này thì đi đâu làm cũng được. Đúng lúc Nhan Kha gửi cho cô thư mời cô đến bữa tiệc sinh nhật anh vào cuối tháng này thì cô cũng nhạn được chức vụ mới ở tổng công ti.
Từ chức quản lí công ti con, cô trở thành chuyên viên của tổng công ti.
Vì vậy, sếp đích thân gọi điện thoại nói chuyện với cô, tỉ mỉ phân tích đường lỗi phát triển, điểm mạnh, điểm yếu của tổng công ti, cuối cùng đi đến một kết luận hết sức nhảm nhí: Diệp Tử Lộ là nhân viên cấp thường.
Diệp Tử Lộ đơ người, cô không để tâm lắm đến thị trường làm việc năm nay, nhưng cô có phải là ứng viên đi xin việc đâu, thị trường không khả quan thì liên quan gì đến cô? Năm ấy khi cô ra ngoại thành làm việc, rõ ràng sếp đã nói bóng gió rằng khi cô trở về sẽ được làm quản lí bậc trung. Cô tin tưởng, vất vả khổ sở, trong suốt gần hai năm ấy cô chấp nhận cực khổ, công ti con có được thành công như hôm nay không phải do cô lao lực cống hiến thì cũng là nhờ sự kiên trì của cô, tại sao bây giờ khi chuyển về tổng công ty, dù không được xem như công thần thì ít ra cũng đừng đối xử với cô như một sinh viên mới ra trường, phân cô làm chuyên viên chứ?
Thế có khốn nạn không?
Nhưng Diệp Tử Lộ đã làm việc ở ngoại thành lâu như vậy, cũng dần dần biết cách đối nhân xử thế, khi đó cô cũng không phản ứng gì, sau khi trở về tổng công ti, cô giữ bức xúc trong lòng, định xem xem tại sao lại như thế.
Chưa đến hai ngày cô đã hiểu tại sao bên tổng công ty tự nhiên xuất hiện một quản lí cao cấp được chuyển đến từ văn phòng đại diện bên HongKong, không biết gia thế của người này thế nào, bản lĩnh cũng chưa bộc lộ rõ, chỉ biết rằng anh ta rất giỏi đấu đá trong văn phòng. Việc đầu tiên anh ta làm sau khi lên chức là cho người thân cận của anh ta đến làm, lấp đầy ngững chức vụ còn trống.
Diệp Tử Lộ hiểu rồi, cô đã trở thành bia đỡ đạn như thế này đấy.
Cô vốn định nhẫn nhục chịu đựng, vốn cảm thấy mình không còn nóng tính nữa nhưng sau khi nghe được tin này, cô suýt chút nữa thì vác can xăng đến, lên tầng đốt mấy con trâu bò làm ruồi muỗi vạ lây kia thành chim quay hết.
Mỗi ngày đi làm Diệp Tử Lộ đều cảm nhận được mọi người đang nói xấu sau lưng mình, đương nhiên cô không có lỗi trong việc này, mọi người chỉ coi cô là một tên hề vô dụng, thật đáng thương.
Thương thì thương nhưng đương nhiên cũng có chút buồn cười.
Điều ức chế nhất là, như thể vì muốn bồi thường cho cô, sếp tăng lương cho cô thêm hai trăm tệ.
Suýt nữa thì Diệp Tử Lộ phì cười, hai trăm tệ ấy à, ôi mẹ ơi, nhiều ghê cơ, rõ ràng là muốn cô phải giật gấu vá vai, sợ thật đấy.
Một tuần liền, Diệp Tử Lộ nóng máu đến nỗi miệng loét cả ra, đến uống nước thôi mà cũng đau, cái răng khôn mới nhú của cô cũng tranh thủ làm loạn khiến má phải của cô sưng lên, đến nỗi Diệp Tử Lộ muốn mở miệng ra cũng khó, ngày ngày ăn cháo, phấn trang điểm cũng chẳng che nổi vẻ sắc mặt xanh xao của cô.
Quá nóng giận, cô quyết định, trời tính không bằng người tính, cô phải đập nát cái công ti rách này: Cô phải xào tên sếp rác rưởi kia.
Nhan Kha đến lần này khiến cô càng nhàn, có thể yên tâm trả vé tàu, tiện đường quá giang cho nhanh. Thậm chí hai người còn rảnh rang thêm một buổi chiều nữa, thế là cùng nhau ngồi trong nhà Diệp Tử Lộ lắp ráp mô hình máy bay cô mua lại của người ta theo sách hướng dẫn.
Diệp Tử Lộ cứ nghĩ Nhan Kha lặn lội đường xa đến đây có chuyện gì, nào ngờ anh ngồi lì ở đây cả buổi, như thể đến đây chỉ đến đón cô về vậy.
Tâm trạng cô bỗng có chút thay đổi, cô vừa cảm động, vừa nhận ra có gì đó… nhưng mỗi lần cô tự đa tình nghĩ Nhan Kha có ỹ gì với cô thì sự cay nghiệt xấu xa của tên đó lại đập tan nỗi lo lắng của cô.
Lúc sắp đi, cuối cùng Diệp Tử Lộ không nhịn được hỏi anh: “Thế không biết ông lớn đến đây có việc gì?”.
Nhan Kha: “…”.
Anh bị hỏi trúng tim đen, thực ra anh đến để đón Diệp Tử Lộ, nhưng ní thẳng ra thế thì hơi mất mặt, anh có là gì của người ta đâu, lại nóng lòng đến đây… đúng là vô duyên.
Cuối cùng, Nhan Kha bịa ra một lí do cực kì vớ vẩn: “Tôi… tôi đến du lịch”.
Diệp Tử Lộ đăm chiêu nhìn anh.
Nhan Kha: “Cô đừng hiểu lầm, tôi tham quan vùng ngoại ô một chút, tiện đường qua đón cô, chứ không phải…”.
“Chứ không phải tán cô” – Nhan Kha không dám nói ra mấy từ này, anh quá căng thẳng, chỉ sợ nói những từ này ra thì anh sẽ bị gán ngay tội danh “não tàn”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Không kể đưa đón, trong đợt nghỉ Tết, Nhan Kha cũng đến nhà cô mấy lần, rủ cô đi chơi, tuy không bày tỏ gì nhưng đến cả mẹ của Diệp Tử Lộ cũng còn cảm nhận được sự nhiệt tình bất thường của nam đồng chí độc thân này. Về sau chỉ cần điện thoại Diệp Tử Lộ kêu là thái hậu nhà cô lại cúi đầu suy ngẫm, sau đó giả vờ bâng quơ: “Có phải cái cậu đón con về không?”.
Câu hỏi này khiến Diệp Tử Lộ ý thức được những điểm không ổn trong quan hệ giữa cô và Nhan Kha.
Tạm coi duyên phận giữa cô và Nhan Kha vô cùng kì diệu, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Trước kia khi Nhan Kha là một con gấu, hai người ở cùng một phòng rất thoải mái, nhưng hiện giờ không giống thé, Nhan Kha đã trở thành người, lại còn là một người đàn ông.
Nhìn vẻ mặt của cô, mẹ Diệp Tử Lộ đã đoán ra được điều gì đó, một trăm linh tám câu hỏi mẹ vợ chuẩn bị biết bao năm qua đã có dịp để tung ra, và dồn khí xuống đan điền, chuẩn bị chất vấn. Diệp Tử Lộ sợ chạy mất dép, ép Nhan Kha đang đợi dưới nhà phải đi xa xa một chút để tránh nơi đầy thị phi này.
“Giờ này năm ngoái anh nói gì với tôi?” – Diệp Tử Lộ lao vào hỏi – “Anh nói anh là một thanh niên, bây giờ lại ngày Tết nào cũng đến nhà tôi, mẹ tôi nhìn thấy sĩ nghĩ sao?”.
Nhan Kha định tỏ vẻ vô tội, cây ngay không sợ chết đứng nhưng đáng tiếc anh lại không hề vô tội.
Diệp Tử Lộ: “Vì mấy năm nay tôi toàn ở ngoại thành, không có người yêu, mẹ tôi vốn đã mài dao xoèn xoẹt, cuối năm sắp xếp cho tôi mấy cuộc xem mặt, anh còn đến…”.
“Cái gì? Cô sắp đi xem mặt?” – Nghe xong, Nhan Kha không thể bình tĩnh nổi, anh nắm chặt nắm tay cô rồi chỉ vào mũi mình – “Một người vừa cao, vừa đẹp trai, vừa giỏi giang như tôi lượn lờ bên cạnh cô cả ngày mà cô không rung động, lại còn định đi xem mặt á? Cô mù à?”.
“…” – Diệp Tử Lộ nhìn chằm chằm, không khách khí vùng tay ra – “Đừng có làm loạn lên nữa”.
Qua vẻ điềm tĩnh của cô, cuối cùng Nhan Kha cũng rút ra được một kết luận, anh phải chủ động hơn nữa.
Nhưng đáng tiếc anh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, sau hơn một tuần suy nghĩ, cuối cùng Nhan Kha không nhịn nổi nữa, vứt bỏ thể diện mời Lương Kiêu đến làm quân sư cho mình.
“Tôi cảm thấy mình chẳng là gì đối với cô ấy” – Nhan Kha buồn phiền nói, anh biết lí do Diệp Tử Lộ không coi anh ra gì. Trong quãng thời gian ở trong thân xác con gấu bông, hai người họ quá gần gũi, nên cho dù hiện giờ anh đã hồi phục, trở thành người đàn ông to cao thì Nhan Kha nghi ngờ, trong lòng Diệp Tử Lộ, anh vẫn chỉ là một con gấu ba tấc không đi nổi mà thôi.
Nhưng anh không tiện nói lí do này cho Lương Kiêu nghe mà chỉ tỏ vẻ đau khổ buồn bã, đợi nghe cao kiến của Lương Kiêu.
Ở phương diện này, Lương Kiêu đương nhiên có cao kiến, anh ấy nói trúng tim đen Nhan Kha: “Là do cậu quá quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình à?”.
“Chúng ta phân tích vụ này chút nhé” – Lương Kiêu xoa xoa tay, nói hùng hồn như một chuyên gia – “Ai cũng biết chế độ hôn nhân hiện giờ là một sự bóc lột đối với những cô gái của công việc, một cô gái không coi việc làm chủ gia đình là một nghề nghiệp thì muốn cưới cậu làm gì? Cho dù là vì vật chất hay vì tình cảm, mình phải khiến người ta cảm nhận được thành ý của mình, đúng không?”.
Nhan Kha giả là cười châm chọc: “Không ngờ cậu lại là bạn tâm giao của phụ nữ đấy”.
“Ôi, biết người biết ta thôi” – Lương Kiêu xua tay – “Đây chính là vấn đề của cậu đấy, cậu àm cứ tiếp tục chua ngoa như thế thì chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là ế đến già, hai là gặp một cô không yêu cậu mà chỉ yêu nhân dân tệ trong ví của cậu nên giả vờ yêu cậu mà thôi”.
Nhan Kha xuống nước, anh buộc phải chấp nhận bị tên kia sỉ nhục rồi hỏi: “Thế tôi phải làm gì để thể hiện thành ý?”.
Lương Kiêu nói: “Người ta có câu ‘Đường xa mới biết ngựa hay, ngày dài mới biết lòng người’, nhưng nếu cậu định theo đuổi cô ấy theo cách đấy thì có khi người ta bế cháu rồi mà cậu vẫn chưa cưới người ta được. Cậu phải lãng mạn, lãng mạn, hiểu không?”.
Cứ như vậy, vào một đêm yên tĩnh, hai anh chàng đẹp trai Nhan Kha và Lương Kiêu đến dưới nhà Diệp Tử Lộ làm việc gì mờ ám, mỗi người vác một cái túi to, bên trong có đầy nến, Nhan Kha còn mang theo một bó hoa.
Sau tai nạn, thể chất Nhan Kha có chút thay đổi, anh bị dị ứng phấn hoa, nước mắt cứ chảy ra, cả mặt đầm đìa nước mắt, thế là anh cứ khóc khóc mếu mếu gầm lên bên tai Lương Kiêu: “Mẹ nó chứ cậu không cầm hộ tôi một lúc được à?”.
Lương Kiêu: “Kêu cái gì? Thành ý! Tránh ra, tôi còn phải thắp nến cho cậu nữa”.
Nói xong, anh ấy ngồi xuống bên đường, nhìn xung quanh thấy không có au đi qua mới khom lưng xuống lấy một viên phấn từ trong túi ra, dùng phấn vẽ lên mặt đường một quả tim méo mó.
Nhan Kha nhìn những nét vẽ sơ sài ấy một cách khó tin: “Lại còn vẽ nháp nữa à?”.
Lương Kiêu trừng mắt nhìn anh: “Tôi làm mấy cái này vì ai?”.
Nhan Kha chạy một vòng quanh anh ấy, nước mắt đầm đìa nhận xét: “Mất mặt quá, thật mất mặt quá, làm xong chắc cả đời tôi không ngóc đầu dậy nổi mất”.
Đợi lúc Diệp Tử Lộ đêm hôm đi làm về, Lương Kiêu nhìn được từ xa, anh ấy đẩy Nhan Kha một cái: “Đến rồi, trốn đi”.
Nhan Kha đang định hắt xì, bị Lương Kiêu nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại, nhịn sống dở chết dở, khổ không nói nên lời. Nhìn Diệp Tử Lộ lên nhà, dưới sự chỉ huy của Lương Kiêu, hai người nhanh chóng lôi nến từ trong túi ra xếp thành hình trái tim vẽ bằng phẫn khi nãy và thắp nến lên.
Lương Kiêu: “Ê!”.
Nhan Kha hắt xì một cái thật to, hít mấy giọt nước mũi vào, lấy giọng rồi miễn cưỡng gọi: “Diệp Tử…”.
Lương Kiêu khuých vào vai anh: “Gọi thế ai nghe thấy? Nói to lên, chưa ăn cơm à?”.
Nhan Kha hít nhẹ một hơi: “Diệp…”.
Lương Kiêu cảm thấy vô cùng khổ sở: “Này, cậu hết pin rồi à?”.
Không tại Nhan Kha xấu hổ hay cáu giận mà mặt trắng ngàn năm không đổi giờ đỏ ửng lên, anh tức giận lườm Lương Kiêu một cái rồi nhìn bó hoa trong tay với ánh mắt thâm thù, xù gai lên như con cá nóc, cả người như đang căng phồng lên. Vất vả lắm anh mới có dũng khí gạt hết xấu hổ, chưa kịp mở miệng thì ông trời không cho anh thỏa ước nguyện, không hiểu tại sao một trận gió thổi ào đến làm nến vừa thắp xong đã tắt phụt, chỉ còn lại hai người đàn ông đứng ngơ ngác nhìn nhau.
Một con chó hoang nhìn thấy cảnh tượng này từ xa liền sủa một tiếng, như thể nó đang tỏ vẻ khinh bỉ. Nhan Kha: “Hắt… hắt xì!”.
Vài phút sau, Diệp Tử Lộ nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ cô đã đi du lịch cùng hội hưu trí nên chỉ có mình cô ở nhà. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Tử Lộ run rẩy mở he hé cửa trong ra, nhìn ra ngoài bằng ô cửa sổ chống trộm.
Kết quả là cô nhìn thấy khuôn mặt sầm sì của Nhan Kha, anh còn mang theo một túi nến và hoa.
Lúc này Diệp Tử Lộ mới mở cửa, trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Nhan Kha nhét vào tay cô hoa và túi nến, thở phì phò chất vấn cô: “Cô điếc à?”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Trải qua chuyện này, Nhan Kha cảm thấy Diệp Tử Lộ ki những không thay đổi cách nhìn về anh mà còn tưởng anh có vấn đề về thần kinh, thế nên anh kiên quyết làm phiền cố vấn tình yêu của mình.
Tên não tàn Lương Kiêu không thể chấp nhận được, Lương Kiêu đuổi theo nói với anh: “Không có dịp gì tặng hoa cũng được, có cô thích lãng mạn, có cô tương đối thực tế chút, cứ coi cô ấy thuộc tuýp thực tế đi”.
Nhan Kha vốn định đuổi anh ấy đi nhưng sau khi nghe xong bỗng cảm thấy cũng có lí: “Ý của cậu là, tôi nên mua tặng cô ấy thứ gì đó thực tế một chút?”.
“Hả?” – Lương Kiêu không tin nổi hiểu biết của anh chỉ dừng lại ở mức ấy – “Mua á? Cậu nói lại xem, mua cho người ta á? Thế thành ý của cậu đâu? Cậu phải tự làm mới có thành ý, hiểu không?”.
Nhan Kha: “Làm gì?”.
Lương Kiêu nhẫn nại giảng bài: “Làm cái gì mà cậu biết làm”.
Thế là một lần nữa Nhan Kha nghe lời chỉ giáo. Ngày hôm sau, anh tự tay làm một “Bữa cơm tình yêu” – hay còn gọi là cơm hộp – đánh trống khua chiêng mang đến công ty Diệp Tử Lộ, hộp cơm còn được bọc trong cái túi gấm in hoa, trông vô cùng tình cảm.
Các cô gái trong công ti Diệp Tử Lộ ai ai cũng bất ngờ, lại cộng thêm ngoại hình của Nhan Kha nữa. Đợi đến khi anh đi, mọi người bắt đầu xúm vào bày tỏ sự ngưỡng mộ đi kèm với đố kị.
Ai mà chăng thích hư vinh, đâu phải ai cũng được trai đẹp ân cần chạy đến, Diệp Tử Lộ bưng hộp cơm đựng trong túi gấm lên, phần nào cảm nhận được thành ý của Nhan Kha, đồng thời công nhận, anh cũng là một người đáng tin cậy.
Nhưng khi Diệp Tử Lộ mở túi ra và nhìn thấy nội dung bên trong thì không còn ai ngưỡng mộ nữa, ai ai cũng phải giật mình với đống hỗn độn đen sì bên trong.
Diệp Tử Lộ biết cách giải quyết thông minh nhất là chạy thẳng vào nhà vệ sinh, giật nước cái đống thuốc độc này đi ngay, nhưng lại nghĩ đến cảnh Nhan Kha vất vả, mồ hôi đầm đìa trong nhà bếp, cô không biết phải làm sao. Cô lại nghĩ đến cảnh chú gấu nhỏ nhảy lên nhảy xuống dọn phòng cho cô khi xưa, niềm xúc động bỗng dâng trào, thế là cô ăn một ít.
Kết quả là, tối ngày hôm ấy cô phải vào bệnh viện truyền nước vì bị viêm dạ dày cấp tính.
Biết tin, Nhan Kha lập tức gác hết công việc lại, lao đến bệnh viện. Diệp Tử Lộ vốn vừa gầy vừa nhỏ, nay nằm trên giường bệnh nhìn càng nhỏ bé. Anh nhìn mà càng lo âu, cơn nóng giận ấp đến, anh vừa sờ trán cô xem nhiệt độ thế nào, vừa chanh chua quát: “Cô có vấn đề về trí tuệ à, không thể tự sống một mình được à? Lớn thế này rồi mà để thành ra thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Diệp Tử Lộ im lặng một lúc lâu, khuôn mặt trắng bệch còn hơn cả chăn trong bệnh viên thò ra khỏi chăn, đôi mắt căm thù nhìn kẻ đầu têu vô tội, cô nghiến răng nói từng chữ: “Ngộ, độc, bữa, cơm, tình, yêu”.
Thế nên mới nói tuy Diệp Tử Lộ đã cảm nhận được tín hiệu muốn tìm bạn đời của chàng thiếu gia này, nhưng từ đó cô cũng rút ra được một kết luận hết sức đau đớn: Cái thứ viển vông như tình yêu… không bằng một hộp thuốc tiêu chảy.
“Anh có biết tại sao anh ế đến già không?” – mắt Diệp Tử Lộ trợn ngược lên như người chết – “Giờ thì tôi biết rồi”.
Nhan Kha không biết phải giấu mặt đi đâu, anh sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với Lương Kiêu.
Vẻ mặt như đi đòi nợ của anh khiến Diệp Tử Lộ vô cùng khoái chí.
Sau đó, cô mở hộp cháo Nhan Kha để lại trong phòng bệnh, xác nhận đó là túi nilon ngoài hàng, sau khi chắc chắn đó là đồ anh mua cô mới ăn vài miếng.
Hai người họ đã cùng chứng kiến bộ dạng xấu xí thảm gại của anh, tình cảm sâu đậm và phức tạp ấy không thể đong đếm bằng việc lãng mạn hay không, cũng không phải không thể tiến thêm một bước nữa, chỉ có điều…
Cứ nhớ lại tính cách biến thái kinh niên của Nhan Kha là Diệp Tử Lộ lại thở dài trong lòng, cô cảm thấy thôi thì cuộc sống gia đình và tình bạn hài hòa sau này, vẫn phải xem xét lại.
Tranh thủ lúc mẹ chưa đi du lịch về, sau khi xuất viện, Diệp Tử Lộ tổng vệ sinh nhà một lượt. Trong lúc dọn rác cô tìm thấy một quyển sách cô từng đọc mấy năm trước, cô tiện tay cầm lên đọc hai trang, vốn định đem đi bán đồng nát nhưng sau khi đọc, cô lại tìm thấy một bản kế hoạch gạch xóa lung tung.
Diệp Tử Lộ bắt đầu tò mò và muốn xem kĩ hơn, cô đọc lại một lượt, sau đó thở dài nhét lại vào quyển sách.
Đã mấy năm trôi qua, sau khi đã thay da đổi thịt, cô lại cảm thấy như đã là chuyện từ lâu lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy đắc ý trong lòng, giống như trong những bộ phim điện ảnh, khi cô còn non trẻ, đã phải trải qua một cuộc chiến đầy khó khăn và nỗi lo âu mà không ai hay.
Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng trải qua biết bao thăng trầm và rồi tìm được cho mình sự thanh thản và phương hướng. Đây thực sự là một thành tựu lớn lao, cô đã chiến thắng chính mình trong một trận chiến không có súng đạn.
Trên thế giới này có hàng tỉ người nheng mấy ai có được thành tựu ấy?
Diệp Tử Lộ gần như không còn nhớ mình đã đấu tranh thế nào trong quãng thời gian ấy, nhưng điều này không ngăn cản cô tự trao cho mình một cái huy chương to thật to. Hiện giờ, cô đã có nguồn sức mạnh cho riêng mình, có sự nghiệp, cô cảm thấy mình như một viên ngọc được mài giũa từ đậu phụ, trở thành một người có kinh nghiệm.
Sự tự ti thâm căn cố đế giờ đã không còn trong cuộc đời cô nữa.
Hiện giờ, khi cô đang đứng ở thời hiện tại, nhìn lại cuộc sống của mình khi còn hơn hai mươi tuổi, cô có thể khách quan đánh giá rằng cô không phải là một người thất bại. Hồi mười tám tuổi, cô là một người nổi bật về sách vở, nhưng chính thất bại trong kì thi đại học đã đem tới bước ngoặt cuộc đời cho cô.
Bước ngoặt ấy đã từng khiến cô nghĩ rằng mình sẽ trở thành một người thất bại, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, Diệp Tử Lộ đã có thể mỉm cười với quãng thời gian ấy. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, cô đã vượt qua thung lũng, cả cuộc đời tươi đẹp đang đợi cô phía trước.
Thế nhưng…
Trên đời này có rất nhiều “thế nhưng”, nó có thể khiến một cuộc đời tù đọng nở hoa một cách thần kì, nhưng cũng có thể khiến một người đang công thành danh toại bị đẩy xuống vực sâu, mãi mãi không thể trèo lên nổi.
Trên đời này có mấ yai từng trải qua những hỉ nộ ái ố vô lí đến mức người khác chưa tưởng tượng đến, trải qua những cơn đau giằng xé lẫn những niềm vui tột cùng tưởng chừng chỉ có trong truyện, có mấy ai từng sống không bằng chết, có mấy ai sống gần hết một thế kỉ, đã trải qua từng câut ừng chữ trong sách lịch sử cận đại, sống đến ngày hôm nay, vẫn cảm thấy mỗi ngày mình đều được chứng kiến những cảnh dở khóc dở cười.
Bên cạnh đó, những cô gái ngây thơ luôn không hiểu rằng, những điều từng khiến cô thức trắng cả đêm, khóc lên khóc xuống, những điều cô tự coi là “trải nghiệm” ấy, thực ra chẳng là gì, chỉ là những chuyện cỏn con mà thôi. Trừ những đứa trẻ chưa biết sầu muộn thì ai chưa từng vài lần khóc giữa đêm thanh cảnh vắng chứ?
Khi Diệp Tử Lộ mới nhận được quyết định chuyển công tác năm ấy, cô đã từng không dám tin những điều tốt đẹp, thành công sẽ xuất hiện trong cuộc đời cô, giống như hiện tại cô đã bình thản tin tưởng, khi những điều không hay đến phá rối cuộc sống của mình, cô vẫn tự nhủ: Ôi dào, con ngốc này, mày tin nhầm người rồi.
Sau kì nghỉ Tết, Diệp Tử Lộ đã kết thúc thời gian làm việc ở ngoại thành nhưng trong quá trình điều chuyển công tác phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bên tổng công ti cần phải phân cho cô một vị trí nào đó nhưng vẫn chưa chính thức phê duyệt nên Diệp Tử Lộ đành quay về cơ quan ở ngoại thành hoàn thành những việc cuối cùng và bàn giao lại công việc.
Mỗi thứ ở công ti con này đều là tâm huyết của cô, dù biết rằng mình nhất định sẽ phải quay về tổng công ti nhưng cô cũng rất lưu luyến nơi đây.
Cho đến bây giờ, Diệp Tử Lộ chẳng còn áp lực gì nữa, cô cảm thấy mình đã trải qua quãng thời gian khó khăn này thì đi đâu làm cũng được. Đúng lúc Nhan Kha gửi cho cô thư mời cô đến bữa tiệc sinh nhật anh vào cuối tháng này thì cô cũng nhạn được chức vụ mới ở tổng công ti.
Từ chức quản lí công ti con, cô trở thành chuyên viên của tổng công ti.
Vì vậy, sếp đích thân gọi điện thoại nói chuyện với cô, tỉ mỉ phân tích đường lỗi phát triển, điểm mạnh, điểm yếu của tổng công ti, cuối cùng đi đến một kết luận hết sức nhảm nhí: Diệp Tử Lộ là nhân viên cấp thường.
Diệp Tử Lộ đơ người, cô không để tâm lắm đến thị trường làm việc năm nay, nhưng cô có phải là ứng viên đi xin việc đâu, thị trường không khả quan thì liên quan gì đến cô? Năm ấy khi cô ra ngoại thành làm việc, rõ ràng sếp đã nói bóng gió rằng khi cô trở về sẽ được làm quản lí bậc trung. Cô tin tưởng, vất vả khổ sở, trong suốt gần hai năm ấy cô chấp nhận cực khổ, công ti con có được thành công như hôm nay không phải do cô lao lực cống hiến thì cũng là nhờ sự kiên trì của cô, tại sao bây giờ khi chuyển về tổng công ty, dù không được xem như công thần thì ít ra cũng đừng đối xử với cô như một sinh viên mới ra trường, phân cô làm chuyên viên chứ?
Thế có khốn nạn không?
Nhưng Diệp Tử Lộ đã làm việc ở ngoại thành lâu như vậy, cũng dần dần biết cách đối nhân xử thế, khi đó cô cũng không phản ứng gì, sau khi trở về tổng công ti, cô giữ bức xúc trong lòng, định xem xem tại sao lại như thế.
Chưa đến hai ngày cô đã hiểu tại sao bên tổng công ty tự nhiên xuất hiện một quản lí cao cấp được chuyển đến từ văn phòng đại diện bên HongKong, không biết gia thế của người này thế nào, bản lĩnh cũng chưa bộc lộ rõ, chỉ biết rằng anh ta rất giỏi đấu đá trong văn phòng. Việc đầu tiên anh ta làm sau khi lên chức là cho người thân cận của anh ta đến làm, lấp đầy ngững chức vụ còn trống.
Diệp Tử Lộ hiểu rồi, cô đã trở thành bia đỡ đạn như thế này đấy.
Cô vốn định nhẫn nhục chịu đựng, vốn cảm thấy mình không còn nóng tính nữa nhưng sau khi nghe được tin này, cô suýt chút nữa thì vác can xăng đến, lên tầng đốt mấy con trâu bò làm ruồi muỗi vạ lây kia thành chim quay hết.
Mỗi ngày đi làm Diệp Tử Lộ đều cảm nhận được mọi người đang nói xấu sau lưng mình, đương nhiên cô không có lỗi trong việc này, mọi người chỉ coi cô là một tên hề vô dụng, thật đáng thương.
Thương thì thương nhưng đương nhiên cũng có chút buồn cười.
Điều ức chế nhất là, như thể vì muốn bồi thường cho cô, sếp tăng lương cho cô thêm hai trăm tệ.
Suýt nữa thì Diệp Tử Lộ phì cười, hai trăm tệ ấy à, ôi mẹ ơi, nhiều ghê cơ, rõ ràng là muốn cô phải giật gấu vá vai, sợ thật đấy.
Một tuần liền, Diệp Tử Lộ nóng máu đến nỗi miệng loét cả ra, đến uống nước thôi mà cũng đau, cái răng khôn mới nhú của cô cũng tranh thủ làm loạn khiến má phải của cô sưng lên, đến nỗi Diệp Tử Lộ muốn mở miệng ra cũng khó, ngày ngày ăn cháo, phấn trang điểm cũng chẳng che nổi vẻ sắc mặt xanh xao của cô.
Quá nóng giận, cô quyết định, trời tính không bằng người tính, cô phải đập nát cái công ti rách này: Cô phải xào tên sếp rác rưởi kia.
Tác giả :
Priest