Có Ai Yêu Em Như Anh
Chương 43: Cô gái này, rất biết cách lấy lòng người khác đấy chứ
Chuyến công tác kết thúc sớm hơn lịch trình dự kiến. Nguyên nhân của việc này không phải do họ hoàn thành công việc sớm mà do trong quá trình xin giấy phép xây dựng đã phát sinh những rắc rối không mong muốn. Thế Phong cùng các cộng sự đã đích thân ra mặt, nhưng vẫn chưa giải quyết được vụ việc lần này. Số là bản thiết kế resort trình lên Sở xây dựng của công ty Thành Tín đã được Phó giám đốc sở ký công văn chỉ đạo phê duyệt cho phép quy mô xây dựng là năm tầng, nhưng đến khi chuẩn bị khởi công thì lại nhận được thông báo của lãnh đạo Ủy ban nhân dân yêu cầu xem xét rút giấy phép xây dựng. Công ty Minh Nghĩa, một công ty hàng đầu hiện nay về bất động sản, đối thủ của Thành Tín đã đệ đơn phản đối Thành Tín viện lý do công trình có sai phạm chiếu theo căn cứ những quy định về việc xây dựng các công trình trên mép hành lang biển. Do đó, resort của Thành Tín chỉ được xây tối đa hai tầng thay vì năm tầng.
Miếng đất đắc địa mà Thế Phong do nhạy bén với thị trường giành về được đang bị Minh Nghĩa dòm ngó. Anh còn lạ gì thủ đoạn của đối phương. Họ muốn ép anh vào thế tiến thoái lưỡng nan, rồi lợi dụng lúc tình hình khó khăn sẽ tìm cách thương lượng mua lại mảnh đất, mục đích là để mở rộng dự án của Minh Nghĩa ở thành phố này. Đến cả một quyết định do Phó giám đốc Sở xây dựng chỉ đạo rồi mà bọn họ vẫn lật lọng lại được thì chắc hẳn phải có một thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau. Ông Đằng đã lắc đầu nói với anh:
- Xin lỗi anh. Tôi đã cố hết sức có thể. Nhưng lãnh đạo mà ra chỉ thị thì có nghĩa là đối phương đã nắm trong tay kim bài rồi. Tôi có thể giúp anh bằng cách vận động một cuộc bỏ phiếu trong nội bộ, nhưng nếu như Minh Nghĩa đã mua chuộc được một số người trong ủy ban, thì lấy phiếu tín nhiệm khi đó lại là con dao hai lưỡi.
- Vậy xin ông Phó giám đốc hết sức để ý và giúp đỡ. Về lí mà nói, việc xây dựng công trình năm tầng chính là theo đúng định hướng quy hoạch của Chính phủ cho phép tận dụng mặt bằng để tạo điểm nhấn cho khu quy hoạch. Chúng ta vẫn có cơ sở để lật lại.
- Tôi cũng hy vọng thế.
- Vậy vị nào trong số lãnh đạo là người có ảnh hưởng nhất trong vụ này?
- Chà, người này là một nhân vật không dễ đụng vào đâu. Ông ấy vốn vẫn phản đối việc xây dựng nhà hàng, khách sạn trên hành lang biển, cho rằng đó là lối quy hoạch không bền vững. Nên dù ông ấy thực chất có đứng về phe Minh Nghĩa hay không, Thành Tín rõ ràng là vẫn bất lợi rồi.
Người đàn ông đó, như lời của Phó giám đốc sở nói, quả thật là một nhân vật không dễ tiếp cận. Quốc Vinh đã chạy đôn chạy đáo khắp các cửa mà một cơ hội gặp mặt riêng vẫn không thể thực hiện được. Vì vậy, đoàn công tác của Thành Tín đành phải về trước thời gian dự kiến.
Tại phòng chờ sân bay Đà Nẵng, Thế Phong và Quốc Vinh vẫn đang ngồi chụm đầu vào nhau bàn bạc. Khuôn mặt Phong trong bất cứ thời điểm nào cũng giữ được phong thái điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt anh bây giờ đã thoáng nét đăm chiêu lạnh lùng. Trợ lý Tùng thì đang lượn lờ ở mấy quầy hàng hóa lưu niệm và bánh kẹo đặc sản trong sân bay. Nguyên không muốn ngồi chết dí ở một chỗ, cũng theo chân Tùng đi ngó nghiêng chỗ này chỗ kia một tí.
- Cô không mua gì về làm quà sao?
Trợ lý Tùng lựa được rất nhiều mẫu vòng tay bằng đá Ngũ Hành tinh xảo, đang đợi tính tiền. Nguyên lắc đầu, hỏi lại:
- Anh Tùng chắc có nhiều bạn bè lắm ạ? Anh mua nhiều thế này cơ mà!
Trợ lý Tùng chưa kịp đáp lời thì phía sau lưng vang lên tiếng của giám đốc điều hành:
- Anh chàng này thì mua tặng bạn bè gì chứ. Đây là quà để theo đuổi người đẹp của anh ta đấy!
Phong và Vinh đã bước tới sau lưng họ từ lúc nào. Quốc Vinh không kiêng dè gì, nói tiếp:
- Tôi nói anh nghe này anh Tùng. Anh nhát quá đi! Thích nhà cái cô Linh Chi thì cứ nói toẹt ra được rồi, đằng này lần nào đi công tác cũng mua quà, mà nào có tặng riêng người ta, lần nào cũng tặng nguyên cả phòng thư ký. Có ai biết là anh tặng đâu, các cô ấy toàn tưởng là quà của sếp tổng. Thế chả hóa ra là công dã tràng à?
Trợ lý Tùng làm điệu bộ van xin Quốc Vinh:
- Em xin bác. Chuyện tình cảm của em, em tự biết tình hình. Bác là người ngoài, không hiểu được đâu.
Còn Thế Phong thì ngạc nhiên:
- Tưởng quà của tôi ư? Có bao giờ đi công tác tôi mua quà cáp gì đâu. Trợ lý Tùng, anh giải quyết vụ này thế nào chứ để như thế là không được đâu đấy!
- Vâng … vâng… Sếp để em giải quyết!
Từ trên hệ thống loa của sân bay, nhân viên nhà ga yêu cầu hành khách trên chuyến bay về Sài Gòn ra cửa số hai để khởi hành. Thế Phong tự nhiên kéo tay Thảo Nguyên đang đứng bần thần ở đó, nhẹ nhàng giục:
- Đi thôi!
Trợ lý Tùng bất ngờ trước màn tình tứ này, trợn mắt nhìn sang phía Quốc Vinh. Anh ta nhoẻn miệng cười, gật gật đầu, biểu cảm rõ ràng là khẳng định: “Điều mà anh nhìn thấy là chính xác rồi đấy!”
Đoàn người chờ lên máy bay xếp một hàng dài. Thảo Nguyên đứng trước Thế Phong, cảm thấy ánh mặt trời của buổi sáng sớm hôm nay qua lớp cửa kính rạng rỡ hơn tất cả những buổi sáng khác mà cô đã trải qua trong đời. Hóa ra là thế nhỉ. Hóa ra người vẫn mua quà cho phòng thư ký không phải là anh, mà là trợ lý Tùng. Cả vụ hai chiếc vòng cổ giống nhau kia nữa, chắc chắn Thế Phong cũng là nạn nhân của một vụ mua hàng nhái nào đó. Thế mà cô lại từng có lúc hiểu lầm anh. Thật đáng trách! Nghĩ lại thái độ của chính mình lúc nhận được chiếc hộp trang sức tinh xảo từ Phong, Nguyên bất giác nhăn mặt. Thái độ đó, quả thật là đáng đánh đòn. Vậy là anh vẫn nhịn cô, chỉ bất lực nói: “Thảo Nguyên, em cứ tự cho mình là đúng đi!” Trời ơi! Giờ thì cô bị trừng phạt rồi. Sao cảm giác này muốn độn thổ xuống đất quá! Nguyên rụt tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Phong, nói nhanh: “Em đi có chút việc. Sẽ quay lại liền!”, rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy.
Khi đã yên ổn ngồi trên máy bay, Thế Phong hỏi cô:
- Ban nãy, em vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy?
Thảo Nguyên không trả lời, thay vào đó kéo cánh tay anh về phía mình, mở lòng bàn tay ra đặt lên đó một vật nhỏ mát lạnh. Sau đó, cô khép tay anh lại, hai má đỏ ửng vì ngượng nhưng miệng lại mỉm cười ngọt ngào:
- Tặng cho anh!
Đó là một con lân chặn giấy bằng đá bích vân xanh biếc, chạm trổ tinh xảo vừa được mua tức thì ở quầy hàng mỹ nghệ của sân bay. Thế Phong giơ vật trang trí xinh xắn đó lên ngắm nghía với ánh mắt thích thú. Cô gái này, rất biết cách lấy lòng người khác đấy chứ! Anh không kìm được, khóe miệng cong lên, ánh mắt đăm chiêu trong giây lát đã bị thổi bay bằng một niềm vui giản dị mà người ngồi bên cạnh mang lại. Hiện tại, công việc kinh doanh đang gặp rắc rối, nhưng có cô thật tốt biết bao.
- Cám ơn em! – Anh nói, rồi ngả người trên ghế máy bay, cố tình nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai cô, lòng bàn tay vẫn nắm chặt con lân. Cô cả gan vuốt nhẹ tóc anh, lẩm bẩm:
- Ngủ một chút đi! Em biết tối qua anh đã làm việc rất khuya.
Thế Phong nghe lời cô, từ từ nhắm mắt lại. Anh chưa bao giờ ngủ trên máy bay nhưng hôm nay, hương thơm từ người con gái ấy tỏa ra như một loại thảo dược quý hiếm giúp an thần vỗ giấc. Trước khi thiếp đi, trong đầu anh thoáng hiện ra cái cảnh sẽ đưa cô về gặp gia đình. Ông nội anh sẽ vỗ vai anh mà cười nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cháu quả nhiên đưa về đúng cô gái mà ta đã chọn!”
Đúng cô gái mà ông đã chọn!
Miếng đất đắc địa mà Thế Phong do nhạy bén với thị trường giành về được đang bị Minh Nghĩa dòm ngó. Anh còn lạ gì thủ đoạn của đối phương. Họ muốn ép anh vào thế tiến thoái lưỡng nan, rồi lợi dụng lúc tình hình khó khăn sẽ tìm cách thương lượng mua lại mảnh đất, mục đích là để mở rộng dự án của Minh Nghĩa ở thành phố này. Đến cả một quyết định do Phó giám đốc Sở xây dựng chỉ đạo rồi mà bọn họ vẫn lật lọng lại được thì chắc hẳn phải có một thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau. Ông Đằng đã lắc đầu nói với anh:
- Xin lỗi anh. Tôi đã cố hết sức có thể. Nhưng lãnh đạo mà ra chỉ thị thì có nghĩa là đối phương đã nắm trong tay kim bài rồi. Tôi có thể giúp anh bằng cách vận động một cuộc bỏ phiếu trong nội bộ, nhưng nếu như Minh Nghĩa đã mua chuộc được một số người trong ủy ban, thì lấy phiếu tín nhiệm khi đó lại là con dao hai lưỡi.
- Vậy xin ông Phó giám đốc hết sức để ý và giúp đỡ. Về lí mà nói, việc xây dựng công trình năm tầng chính là theo đúng định hướng quy hoạch của Chính phủ cho phép tận dụng mặt bằng để tạo điểm nhấn cho khu quy hoạch. Chúng ta vẫn có cơ sở để lật lại.
- Tôi cũng hy vọng thế.
- Vậy vị nào trong số lãnh đạo là người có ảnh hưởng nhất trong vụ này?
- Chà, người này là một nhân vật không dễ đụng vào đâu. Ông ấy vốn vẫn phản đối việc xây dựng nhà hàng, khách sạn trên hành lang biển, cho rằng đó là lối quy hoạch không bền vững. Nên dù ông ấy thực chất có đứng về phe Minh Nghĩa hay không, Thành Tín rõ ràng là vẫn bất lợi rồi.
Người đàn ông đó, như lời của Phó giám đốc sở nói, quả thật là một nhân vật không dễ tiếp cận. Quốc Vinh đã chạy đôn chạy đáo khắp các cửa mà một cơ hội gặp mặt riêng vẫn không thể thực hiện được. Vì vậy, đoàn công tác của Thành Tín đành phải về trước thời gian dự kiến.
Tại phòng chờ sân bay Đà Nẵng, Thế Phong và Quốc Vinh vẫn đang ngồi chụm đầu vào nhau bàn bạc. Khuôn mặt Phong trong bất cứ thời điểm nào cũng giữ được phong thái điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt anh bây giờ đã thoáng nét đăm chiêu lạnh lùng. Trợ lý Tùng thì đang lượn lờ ở mấy quầy hàng hóa lưu niệm và bánh kẹo đặc sản trong sân bay. Nguyên không muốn ngồi chết dí ở một chỗ, cũng theo chân Tùng đi ngó nghiêng chỗ này chỗ kia một tí.
- Cô không mua gì về làm quà sao?
Trợ lý Tùng lựa được rất nhiều mẫu vòng tay bằng đá Ngũ Hành tinh xảo, đang đợi tính tiền. Nguyên lắc đầu, hỏi lại:
- Anh Tùng chắc có nhiều bạn bè lắm ạ? Anh mua nhiều thế này cơ mà!
Trợ lý Tùng chưa kịp đáp lời thì phía sau lưng vang lên tiếng của giám đốc điều hành:
- Anh chàng này thì mua tặng bạn bè gì chứ. Đây là quà để theo đuổi người đẹp của anh ta đấy!
Phong và Vinh đã bước tới sau lưng họ từ lúc nào. Quốc Vinh không kiêng dè gì, nói tiếp:
- Tôi nói anh nghe này anh Tùng. Anh nhát quá đi! Thích nhà cái cô Linh Chi thì cứ nói toẹt ra được rồi, đằng này lần nào đi công tác cũng mua quà, mà nào có tặng riêng người ta, lần nào cũng tặng nguyên cả phòng thư ký. Có ai biết là anh tặng đâu, các cô ấy toàn tưởng là quà của sếp tổng. Thế chả hóa ra là công dã tràng à?
Trợ lý Tùng làm điệu bộ van xin Quốc Vinh:
- Em xin bác. Chuyện tình cảm của em, em tự biết tình hình. Bác là người ngoài, không hiểu được đâu.
Còn Thế Phong thì ngạc nhiên:
- Tưởng quà của tôi ư? Có bao giờ đi công tác tôi mua quà cáp gì đâu. Trợ lý Tùng, anh giải quyết vụ này thế nào chứ để như thế là không được đâu đấy!
- Vâng … vâng… Sếp để em giải quyết!
Từ trên hệ thống loa của sân bay, nhân viên nhà ga yêu cầu hành khách trên chuyến bay về Sài Gòn ra cửa số hai để khởi hành. Thế Phong tự nhiên kéo tay Thảo Nguyên đang đứng bần thần ở đó, nhẹ nhàng giục:
- Đi thôi!
Trợ lý Tùng bất ngờ trước màn tình tứ này, trợn mắt nhìn sang phía Quốc Vinh. Anh ta nhoẻn miệng cười, gật gật đầu, biểu cảm rõ ràng là khẳng định: “Điều mà anh nhìn thấy là chính xác rồi đấy!”
Đoàn người chờ lên máy bay xếp một hàng dài. Thảo Nguyên đứng trước Thế Phong, cảm thấy ánh mặt trời của buổi sáng sớm hôm nay qua lớp cửa kính rạng rỡ hơn tất cả những buổi sáng khác mà cô đã trải qua trong đời. Hóa ra là thế nhỉ. Hóa ra người vẫn mua quà cho phòng thư ký không phải là anh, mà là trợ lý Tùng. Cả vụ hai chiếc vòng cổ giống nhau kia nữa, chắc chắn Thế Phong cũng là nạn nhân của một vụ mua hàng nhái nào đó. Thế mà cô lại từng có lúc hiểu lầm anh. Thật đáng trách! Nghĩ lại thái độ của chính mình lúc nhận được chiếc hộp trang sức tinh xảo từ Phong, Nguyên bất giác nhăn mặt. Thái độ đó, quả thật là đáng đánh đòn. Vậy là anh vẫn nhịn cô, chỉ bất lực nói: “Thảo Nguyên, em cứ tự cho mình là đúng đi!” Trời ơi! Giờ thì cô bị trừng phạt rồi. Sao cảm giác này muốn độn thổ xuống đất quá! Nguyên rụt tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Phong, nói nhanh: “Em đi có chút việc. Sẽ quay lại liền!”, rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy.
Khi đã yên ổn ngồi trên máy bay, Thế Phong hỏi cô:
- Ban nãy, em vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy?
Thảo Nguyên không trả lời, thay vào đó kéo cánh tay anh về phía mình, mở lòng bàn tay ra đặt lên đó một vật nhỏ mát lạnh. Sau đó, cô khép tay anh lại, hai má đỏ ửng vì ngượng nhưng miệng lại mỉm cười ngọt ngào:
- Tặng cho anh!
Đó là một con lân chặn giấy bằng đá bích vân xanh biếc, chạm trổ tinh xảo vừa được mua tức thì ở quầy hàng mỹ nghệ của sân bay. Thế Phong giơ vật trang trí xinh xắn đó lên ngắm nghía với ánh mắt thích thú. Cô gái này, rất biết cách lấy lòng người khác đấy chứ! Anh không kìm được, khóe miệng cong lên, ánh mắt đăm chiêu trong giây lát đã bị thổi bay bằng một niềm vui giản dị mà người ngồi bên cạnh mang lại. Hiện tại, công việc kinh doanh đang gặp rắc rối, nhưng có cô thật tốt biết bao.
- Cám ơn em! – Anh nói, rồi ngả người trên ghế máy bay, cố tình nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai cô, lòng bàn tay vẫn nắm chặt con lân. Cô cả gan vuốt nhẹ tóc anh, lẩm bẩm:
- Ngủ một chút đi! Em biết tối qua anh đã làm việc rất khuya.
Thế Phong nghe lời cô, từ từ nhắm mắt lại. Anh chưa bao giờ ngủ trên máy bay nhưng hôm nay, hương thơm từ người con gái ấy tỏa ra như một loại thảo dược quý hiếm giúp an thần vỗ giấc. Trước khi thiếp đi, trong đầu anh thoáng hiện ra cái cảnh sẽ đưa cô về gặp gia đình. Ông nội anh sẽ vỗ vai anh mà cười nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cháu quả nhiên đưa về đúng cô gái mà ta đã chọn!”
Đúng cô gái mà ông đã chọn!
Tác giả :
Minh Moon