Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 2 - Chương 5: Tam hồn chưa định (thượng)
Giang hồ hiểm ác a!
Tiểu Tiểu bi phẫn. Chỉ là, mạch môn bị nắm, tuy rằng nàng không xác định được lão nhân này có nội lực không, nhưng dám ấn mạch môn người khác, nhất định có chút tài năng. Nếu mà hắn dùng sức một cái, tay nàng nhất định bị phế không thể nghi ngờ. Đường chết a!
Chuyện tới nước này, ngay cả kêu cứu cũng không được.
Tiểu Tiểu đành phải cười làm lành, đè thấp thanh âm, mở miệng: “Thần, Thần Võ Lệnh chứ gì? Ta, ta cho ngài là được!”
Lão nhân vừa lòng gật gật đầu, cười vô cùng hiền lành.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ sờ tay vào ngực, vừa đụng đến kia khối lệnh bài kia, đột nhiên, trên sông lại có động tĩnh. Dưới con sóng lớn, có cái gì rục rịch, chỉ thấy trên thuyền có người kinh sợ hét lên: “Xác chết vùng dậy a!”
Tiểu Tiểu cả kinh, tập trung nhìn vào, trồi lên trên mặt nước kia, đúng là đám người mới bị giết vừa rồi. Chỉ thấy, sắc mặt bọn họ xanh mét, hai mắt vô thần, diện mạo dữ tợn. Toàn thân không có một tia sinh khí. Chỉ là từng người từng người mạnh mẽ động đậy, tư thế bôi lội trong nước vô cùng mau lẹ.
Xác chết vùng dậy? ! Bàn tay sờ lệnh bài của Tiểu Tiểu dừng lại. Này giữa ban ngày ban mặt, làm sao có thể có xác chết vùng dậy?
Ôn Túc rút đao, bước trên mạn thuyền, nhanh chóng cau mày.
“Sư huynh, này…” Lâm Chấp cũng tiến lên, mở miệng nói.
“Ta tuyệt đối không để lại người sống…” khẩu khí Ôn Túc lạnh như băng, “Chuyện này quá tà môn, cẩn thận ứng phó.”
Hắn vừa dứt lời, thi thể này liền nhảy vọt ra khỏi nước, đánh úp về phía…
Tiểu Tiểu kinh hãi đến mức nói năng lộn xộn, vì sao lại đánh về phía nàng a!… Không, không phải là nàng. Tiểu Tiểu tỉnh táo lại, là lão nhân kia!
Nhưng là, ngay trong lúc đó, lão nhân kia bên ngoài thì kinh hô liên tục, sau đó lại ngầm giở thủ đoạn, Tiểu Tiểu liền chắn phía trước hắn.
Mượn đao giết người a! Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Ôn Túc và Liêm Chiêu thấy thế, ào ào tiến lên, đao phong đánh tới, tên phá không, thi thể này nháy mắt bị bức lui. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là, thương tích này căn bản không có chút tác dụng. Đám thi thể lại trồi lên từ trong nước, bắt đầu tiến về hướng thuyền.
Tiểu Tiểu rưng rưng, nỗ lực dùng chân đá mấy thi thể này xuống nước. Mà lúc này, lão nhân kia co rúm lại ở phía sau Tiểu Tiểu, hoảng sợ vạn phần. Đang lúc rối ren sợ hãi, đột nhiên có cái gì đó bị nhét vào trong tay Tiểu Tiểu.
Nàng kinh ngạc quay đầu, lão nhân kia túm lấy tay nàng, bỏ vào đó một gói giấy nhỏ.
“Bỏ cái này vào trong nước…” Lão nhân kia nhẹ giọng dặn.
Tình thế cấp bách, không còn thời gian để Tiểu Tiểu do dự. Nàng cầm lấy gói giấy, mở ra, không nói hai lời, đổ vào trong lòng sông.
Chỉ thấy bột phần màu vàng kia chỉ cần dính vào thi thể, đám thi thể liền kinh hoảng gào lên, ào ào lui lại.
Tiếng kêu kia thê lương vô cùng, Tiểu Tiểu ôm lỗ tai, kinh hồn không kịp nhìn tình hình tiếp theo. Một lát sau, đám thi thể này cũng không động đậy nữa, nổi lên trên mặt sông. Tiểu Tiểu mắt tinh, liền thấy một con tiểu trùng màu trắng chui ra từ tai, từ mũi và miệng bọn họ. Tiểu trùng này dài chừng nửa tấc, trạng như mì sợi, trôi nổi trên mặt sông. Sau đó, đám tiểu trùng dần dần co rút lại, cuộn lại, vặn vẹo, tan vào trong nước.
Cảnh tượng như vậy, dù là nam nhi bảy thước cũng không nhịn được kinh hãi, huống chi Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Toàn thân nàng đều cứng ngắc, sợ hãi quay đầu, nhìn lão nhân kia.
Lão nhân vẫn run run như cũ, kinh sợ vô cùng, nhưng trong ánh mắt hắn, rõ ràng không có chút nào sợ hãi, ẩn ẩn lóe tinh quang.
Tiểu Tiểu nâng tay mình lên, ngửi ngửi. Hùng hoàng*… Đối với dược lý mặc dù nàng không nghiên cứu, nhưng từ nhỏ đi theo sư phụ, cũng biết dùng dược vật một chút. Mà hùng hoàng này, Đoan Ngọ hàng năm đều uống rượu hùng hoàng, nàng còn xuất khẩu thành thơ. Hùng hoàng trừ tà khí, giết trăm trùng, hôm nay nàng xem như tin.
(* Hùng hoàng: Thuốc giải độc, sát trùng, trị tà khí, đuổi rắn. Có độc.)
Đây là… Người trên thuyền đột nhiên hoan hô.
Tiểu Tiểu hoàn hồn, liền thấy mọi người đều nhìn nàng ngưỡng mộ. Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ. Lúc này, lão nhân kia quỳ thân mình xuống, run giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, đa tạ ân cứu mạng của cô nương!”
Tiểu Tiểu ngây người tại chỗ, không biết trả lời như thế nào. Nàng ngước mắt, nhìn nhìn Liêm Chiêu. Trên mặt Liêm Chiêu cũng tràn đầy ý cười, trong ánh mắt hoàn toàn là khen ngợi. Nàng đành phải quay đầu, nhìn nhìn Ôn Túc. Ôn Túc vẫn cau mày như cũ, biểu cảm lạnh lùng.
Tiểu Tiểu chỉ đành cười khổ: Ông trời a, ông buông tha cho ta đi…
……..
Sau nhiều khó khăn, mọi người rốt cục cũng lên được bờ. Dịch thuyền vừa gặp nạn, thuyền nhỏ không chịu nổi sóng gió, vội vàng chọn một chỗ nước cạn. Nơi này không có dịch khẩu, người ở rất thưa thớt. Thủy phu trên thuyền biết rõ địa hình, liền đi trước dẫn đường. Tiểu Tiểu sau khi rời thuyền liền đi sát bên người Liêm Chiêu. Nàng biết, Ôn Túc cũng được, lão nhân kia cũng được, đều không phải là người mà Tả Tiểu Tiểu nàng có thể dây vào. Nàng hiện tại chỉ có thể trông cậy vào duy nhất một người, chính là Liêm Chiêu đơn thuần ôn lương này. Chỉ là, lão nhân này có liên quan đến đám thi thể, chuyện này, nàng luôn luôn do dự mà không cách nào mở miệng.
Ước chừng đi được hai canh giờ, rốt cục mọi người cũng đến được một cái thôn nhỏ. Tiểu Tiểu thấy thế mới yên tâm, thấy ngày đã sắp tàn, nếu giờ là ban đêm, nơi này hoang vắng, đi lại trong núi, không biết đáng sợ biết bao nhiêu a. Hơn nữa vừa rồi cái đám“Xác chết vùng dậy” kia và còn mấy con tiểu trùng màu trắng… Ặc, ngẫm lại đều thấy sợ nổi da gà…
Thôn nhỏ này giống như tên gọi, trong thôn cũng chỉ có mấy hộ gia đình ít ỏi, căn bản không có chỗ cho nhiều lữ khách như vậy. Đám đệ tử Đông Hải là người trong giang hồ, liền kiễm chỗ ngủ ngoài trời.
Tiểu Tiểu chỉ đành nhận mình xui xẻo, đi theo, kiếm chỗ ngủ ngoài trời.
Lúc này, lão nhân kia đột nhiên kéo Tiểu Tiểu lại, nói: “Cô nương, nhà lão hủ cách nơi này không xa. Ngài mới vừa rồi cứu lão hủ một mạng, mời ngài đến nhà lão nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Tiểu nghe xong, hoảng sợ vô cùng, liên tục lắc đầu.
Lão nhân kia cười đến hiền lành, “Cô nương ghét bỏ hàn xá đơn sơ sao?”
“Không dám không dám…” Tiểu Tiểu vội vàng lắc đầu.
“Vậy mong ngài đừng từ chối,” Lão nhân nhìn thoáng qua Liêm Chiêu, nói, “Quần áo của vị công tử này nên thay ra thôi…”
Lúc trước Liêm Chiêu rơi xuống nước, trên người ướt đẫm, thời tiết tháng ba lạnh lẽo, quần áo cuối cùng khô một nửa ẩm một nửa, dính ở trên người.
Trong lòng Tiểu Tiểu kêu to không ổn, tuy rằng hắn là người tập võ, nhưng dù sao cũng là công tử quan lại, khổ cực như vậy, nhớ đâu bị bệnh, vậy không phải là do Tả Tiểu Tiểu nàng… Nhưng mà, lời nói của lão nhân này, lại không thể nghe theo. Làm thế nào đây?
“Nếu lão nhân này có tâm, chúng ta liền cung kính không bằng tuân mệnh…”
Người nói chuyện là Ôn Túc.
Tiểu Tiểu kinh ngạc, không rõ trong hồ lô của hắn bán là thuốc gì. (ý là không rõ Ôn Túc nghĩ gì)
Ôn Túc mỉm cười, đi lên vài bước, nói: “Ta cũng phải thay chỗ quần áo ướt này mới được.”
Sư thúc đã mở miệng, đó là giải quyết dứt khoát. Tiểu Tiểu chỉ đành để gai ốc nổi đầy đầu đi theo. Đầm rồng a, hang hổ a, dù sao, trời sập xuống thì để sư thúc gánh đi.
….
Lão giả sống trên núi nhỏ phía bắc thôn, Khi Tiểu Tiểu nhìn thấy phòng ở, chợt ngẩn ra. Đơn giản, chỉ là một cái tiểu viện làm từ trúc, rào tre bao quanh, trước cửa trồng hoa đào. Sắc trời đã lặn, trăng sáng vừa lên, hoa đào nở nộ, đẹp không sao tả xiết.
Tiểu Tiểu còn nhớ rõ, nếu như sư phụ còn sống, nàng có lẽ cũng sẽ sống ở một chỗ như vậy…
“A công*, người đã về rồi!” Lúc này, một thiếu nữ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy lão nhân kia, nhướng mi cười nói.
(A công: Cách gọi người lớn tuổi. Bé này là người giúp việc)
Thiếu nữ kia, cũng chỉ khoảng mười bảy tuổi, quần áo làm bẳng vải thô, rất là khó coi. Nhưng khuôn mặt nàng như trăng tròn, mắt sáng như sao, cả người đều lộ ra linh khí, cũng không giống một nha đầu sơn dã.
Thiếu nữ nhìn thấy mọi người, hơi hơi nhíu mi, quẫn bách nói: “A công, hôm nay sao nhiều người như vậy nha? Con chỉ thổi có chút cơm…”
“Ai, đừng làm trò trước mặt khách, không cần dọa người ta a.” Lão giả vội vàng tiến lên, kéo tay thiếu nữ, “Đi giết con gà, hảo hảo chiêu đãi cứu mạng ân nhân của ta.”
Thiếu nữ kia lập tức gật đầu, “Vâng, con đi ngay!”
Nàng vừa định xoay người, lão nhân lại giữ nàng lại, “Ai, bảo thiếu gia cứ ở trong phòng, biết chưa.”
“Dạ.” Thiếu nữ đáp.
Lão giả phân phó xong, lại xoay người đi tới trước mặt Tiểu Tiểu, mở miệng nói: “Xin lỗi a, các vị ân nhân, trong nhà không có gì ngon để chiêu đãi.”
“Không cần khách khí.” Nói tiếp , vẫn như cũ là Ôn Túc, “Lão nhân, vừa rồi theo lời ngài nói, công tử trong nhà có cái gì không tiện sao?”
Lão nhân cười, nói, “Ai, khuyển tử từ nhỏ bị Thất Tâm Phong, không thể gặp ngoại nhân. Mong ân nhân đừng để ý.”
Ôn Túc gật gật đầu, “Nha…”
Tiểu Tiểu không biết có phải là bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng mà, Ngay lúc Ôn Túc nói cái từ “Nha” kia, nàng liền cảm thấy nhất định có hàm ý sâu xa gì đó. Nàng ngắm nhìn mọi nơi, được rồi, nơi trời hoang đất dã này, lão nhân này mang theo một đứa con bị điên, một cái tiểu cô nương, không muốn ở trong thôn, lại muốn chui vào núi sống. Huống chi, nào có chuyện trùng hợp như thế, thuyền nhỏ cập bờ, nhà hắn lại cách đó không xa? Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là kế hoạch a! Hơn nữa vừa rồi trên sông trải qua đủ loại chuyện, lão nhân này và đám thi thể tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ…
Hôm nay thật tà môn, giống như trúng tà a! Mùng mười tháng ba… Không phải ngày xấu mà? Tiểu Tiểu bắt đầu miên man suy nghĩ. Cây đào? Không sai, cây đào trấn tà a? ! A a a a a… Nàng có nên đi đánh yêu quái không nhỉ? A phi, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!
Nàng không tự giác nhớ tới những chuyện ma quỷ mình từng xem, mà không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi liền thấy quả nhiên là kinh hồn táng đảm. Gió đêm thổi qua, nàng chỉ cảm thấy trên lưng mình rét run.
“Tiểu Tiểu? Ngươi lạnh hả?” Liêm Chiêu đột nhiên mở miệng, thân thiết nói.
Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn, hiện tại kéo hắn cùng nhau chạy trốn, còn kịp không?
“Cô nương, mau vào đi, bên ngoài lạnh đó!” Lão nhân đi vài bước tới bên người Tiểu Tiểu, thân thiết lôi kéo tay nàng, kéo nàng vào phòng.
Vào phòng, lão nhân dẫn Liêm Chiêu và Ôn Túc đi thay quần áo, Tiểu Tiểu sợ hãi ngồi yên, đánh giá qua gian phòng. Đồ đạc trong phòng đều làm từ trúc, chỗ này có vẻ là phòng khách, có một chiếc bàn vuông, bốn cái ghế đơn, hai ghế dựa, một bàn trà, một ngăn tủ. Không có bài trí gì dư thừa, tuy rằng phòng ốc sơ sài, nhưng khá sạch sẽ.
Không bao lâu sau, Liêm Chiêu đi ra.
Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn, nhất thời không phản ứng được gì, sững sờ ngồi trên ghế tựa. Hắn đổi, hiển nhiên là quần áo của gia đình này. Rõ ràng không hợp với thân thể kia! Ống tay áo quá dài, vạt áo trước cũng quá rộng, mà ống quần lại quá ngắn… Nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.
Liêm Chiêu tất nhiên cũng phát hiện hàm ý trong ánh mắt nàng. Hắn hơi hơi cúi đầu, kéo kéo tay áo. “Chỉ tạm thời mặc một lúc thôi…” Hắn thấp giọng nói.
“Không! Ta tuyệt đối không cảm thấy khó coi!” Tiểu Tiểu lập tức đứng lên, chính nghĩa nói.
Liêm Chiêu liền phát hoảng, nhưng lập tức liền nở nụ cười.
Nguy rồi! Nói nhanh hơn nghĩ rồi! Cái tật xấu này! Vẻ mặt Tiểu Tiểu vô tội, đáng thương hề hề nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu đi đến bên người nàng, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, “Thực sự khó coi như vậy?”
Tiểu Tiểu nắm nắm tóc, “Không hẳn… Chủ yếu là Liêm công tử ngươi phong thần tuấn lãng, khí thế bất phàm, cho dù có mặc vỏ cây, cũng là nhân trung long phượng, ngạo nghễ trác tuyệt…”
Liêm Chiêu kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, nói không ra lời.
“Ách…” Tiểu Tiểu nói không nổi nữa, sợ hãi nhìn hắn.
Liêm Chiêu cúi đầu nở nụ cười, “Ngươi thật đúng là giỏi nịnh hót.”
“Ha ha, quá khen quá khen.” Tiểu Tiểu cũng cười .
Sau đó, hai người đều trầm mặc. Không khí có chút xấu hổ, Tiểu Tiểu lập tức kiếm đề tài, nói, “Đúng rồi, sư thúc ta đâu?”
Nghe thấy nàng hỏi như vậy, trên mặt ý cười Liêm Chiêu dần biến mất, “Hắn cùng với lão nhân kia đi về phía sau viện …”
“Nga.” Tiểu Tiểu gật đầu, một lần nữa ngồi lại trên ghế tựa.
“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu có chút do dự nói, “Có chút chuyện, ta nói, ngươi đừng nóng giận.”
“A?” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt.
Thần sắc Liêm Chiêu nghiêm túc, “Sư thúc ngươi, chỉ sợ không phải người tốt…”
Tiểu Tiểu thở dài. Không sai, nàng cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là, từ miệng Liêm Chiêu nói ra chuyện này, có chút kỳ quái a.
“Hắn là người trong giang hồ, ra tay đúng là có chút độc ác…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói.
“Không phải ta nói cái này.” Liêm Chiêu nhìn nàng, “Ta muốn nói, hắn có lẽ sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. “A? Hắn gây bất lợi cho ta?”
“Ân.” Ánh mắt Liêm Chiêu dao động, có chút muốn nói lại thôi, “… Tóm lại, ngươi cẩn thận hắn là được.”
Tiểu Tiểu không rõ. Liêm Chiêu và Ôn Túc, là bèo nước gặp nhau, hơn nữa, lấy tính tình Liêm Chiêu, làm sao có thể vô duyên vô cớ nói nói bậy về người khác? Chẳng lẽ là thật sự? Nhưng mà, Ôn Túc là sư thúc của nàng, đáng nhẽ không nên hại nàng mới phải… Không, giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó dò, Liêm Chiêu nói không sai, nàng thật sự nên đề phòng!
Nàng vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có cái gì đó bị khơi gợi lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn Liêm Chiêu, mở miệng nói: “Ngươi nhắc nhở ta phải đề phòng người khác, vậy còn ngươi? … Có bao giờ ngươi nghĩ tới, ta cũng có khả năng không phải là người tốt?”
Liêm Chiêu cười lắc lắc đầu, “Nếu ngươi có chút tâm muốn hại ta, lúc ở Anh Hùng Bảo, ta đã chết rồi.”
“Nếu không phải là muốn mạng thì sao?” Tiểu Tiểu nói, “Có lẽ là lừa tài lừa…” Chữ cái cuối cùng kia, Tiểu Tiểu thế nào cũng không nói ra được.
Liêm Chiêu vẫn như cũ cười, “Là do tự ta muốn đuổi theo phụ trách mà.”
“Đây là ta dùng lạt mềm buộc chặt thì sao?” Tiểu Tiểu tiếp tục nói.
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Có rất nhiều việc về ngươi, ta thật sự hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng hôn nhân đại sự, không phải là trò đùa. Ta đã nhận định ngươi, sẽ tin ngươi. Nếu ngay cả điều này ta cũng không làm được, làm sao có thể bạc đầu giai lão?”
Tiểu Tiểu nói không ra lời .
Liêm Chiêu nói xong, cười yếu ớt tránh khỏi tầm mắt của nàng. Hắn cũng phát hiện không khí có chút cổ quái, liền đổi đề tài, “Đúng rồi, Tiểu Tiểu, sao ngươi lại mang theo hùng hoàng?”
Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần, “A?”
“Chúng ta ở trên sông gặp phải Hành Thi, không phải chính ngươi đã dùng hùng hoàng giết cổ trùng sao.” Liêm Chiêu nhắc nhở, “Ta còn tưởng rằng ‘Thao Thi Cổ’ chỉ là truyền thuyết thôi, không nghĩ tới, thực sự có chuyện đó…”
“Thao Thi Cổ?” Tiểu Tiểu lúc này mới có chút có ấn tượng. Tình huống vừa rồi hỗn loạn, cho nên nàng không nhớ ra. Không sai, sư phụ đã từng nói về nó. “Cổ” là tà vật bậc nhất, nếu mà nhìn thấy, nhất định phải trốn xa một chút. Năm đó lúc Thần Nông thế gia còn chưa đóng cửa, trong đó có một phái là “Cổ Độc Lưu”. Chính là cho đám đệ tử thực hành chế tạo cổ. Theo truyền thuyết, cổ ngoài việc có thể sử dụng để chữa bệnh, còn có thể làm cho tử thi động đậy. Tên là “Thao Thi Cổ” … Tuy nhiên, phe phái này quá mức tà môn, dần dần bị đồng môn xa lánh, dần dần xuống dốc. Chẳng lẽ, chuyện hôm nay, có liên quan đến Thần Nông thế gia?
“Ta… Ta lúc đó cũng chỉ là do tình thế cấp bách, tùy tiện lấy thứ gì đó ném ra thôi…” Tiểu Tiểu mở miệng, từ chối nói.
“Cho dù như thế nào, chuyện ngươi cứu mọi người, cũng là sự thật.” Liêm Chiêu trả lời, “Tuy nhiên, ta cảm thấy lão nhân kia, có chút khả nghi…”
“A?” Tiểu Tiểu cảm thấy kinh ngạc. Liêm Chiêu này thế nhưng trong vòng một ngày cảm thấy có đến hai người khả nghi?
(Chị làm như ảnh ngu lắm ý. >.
Liêm Chiêu khẽ nhíu mày, nói, “Sư thúc của ngươi sợ là cũng phát hiện ra điểm khác thường này, mới cố ý ngủ lại ở trong này… Đêm nay, cần phải cẩn thận.”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu. Nàng rốt cục đã biết một điều, hắn nếu đã không hoài nghi thì thôi, mà một khi đã nhận định, liền lựa chọn tin tưởng… Chính là, mình như thế này, có gì đáng để tin tưởng sao?
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích cách lấy tên của Nhạc Lam kiếm phái.
Đầu tiên: Nhạc (đọc là “yuè”): Được rồi, chỉ là do ta thích phát âm này thôi…
Tự bối của Nhạc Lam kiếm phái: Hoài
Trong tác phẩm này, phương pháp đặt tên cho các phái là: Tình cảnh liên tưởng…
Nhạc Hoài Giang: Tên mang nghĩ nhớ thương, trong lòng đàn sơn một dòng lưu thủy…
Nhạc Hoài Khê: Tên như ý nghĩa, trong lòng đàn sơn một dòng suối nhỏ…
Nhạc Hoài X: Tên như ý nghĩa, chỉ cần có thể kết hợp cảnh sắc, liền thuận lợi trúng cử.
Ba ba Tiểu Giang Nhạc Ẩn Phong: Tên như ý nghĩa, đàn sơn lồng lộng che giấu núi non…
Thúc thúc Tiểu Giang Nhạc Ẩn Hác: Tên như ý nghĩa, đàn sơn lồng lộng không thấy vết nứt…
Tiểu Tiểu bi phẫn. Chỉ là, mạch môn bị nắm, tuy rằng nàng không xác định được lão nhân này có nội lực không, nhưng dám ấn mạch môn người khác, nhất định có chút tài năng. Nếu mà hắn dùng sức một cái, tay nàng nhất định bị phế không thể nghi ngờ. Đường chết a!
Chuyện tới nước này, ngay cả kêu cứu cũng không được.
Tiểu Tiểu đành phải cười làm lành, đè thấp thanh âm, mở miệng: “Thần, Thần Võ Lệnh chứ gì? Ta, ta cho ngài là được!”
Lão nhân vừa lòng gật gật đầu, cười vô cùng hiền lành.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ sờ tay vào ngực, vừa đụng đến kia khối lệnh bài kia, đột nhiên, trên sông lại có động tĩnh. Dưới con sóng lớn, có cái gì rục rịch, chỉ thấy trên thuyền có người kinh sợ hét lên: “Xác chết vùng dậy a!”
Tiểu Tiểu cả kinh, tập trung nhìn vào, trồi lên trên mặt nước kia, đúng là đám người mới bị giết vừa rồi. Chỉ thấy, sắc mặt bọn họ xanh mét, hai mắt vô thần, diện mạo dữ tợn. Toàn thân không có một tia sinh khí. Chỉ là từng người từng người mạnh mẽ động đậy, tư thế bôi lội trong nước vô cùng mau lẹ.
Xác chết vùng dậy? ! Bàn tay sờ lệnh bài của Tiểu Tiểu dừng lại. Này giữa ban ngày ban mặt, làm sao có thể có xác chết vùng dậy?
Ôn Túc rút đao, bước trên mạn thuyền, nhanh chóng cau mày.
“Sư huynh, này…” Lâm Chấp cũng tiến lên, mở miệng nói.
“Ta tuyệt đối không để lại người sống…” khẩu khí Ôn Túc lạnh như băng, “Chuyện này quá tà môn, cẩn thận ứng phó.”
Hắn vừa dứt lời, thi thể này liền nhảy vọt ra khỏi nước, đánh úp về phía…
Tiểu Tiểu kinh hãi đến mức nói năng lộn xộn, vì sao lại đánh về phía nàng a!… Không, không phải là nàng. Tiểu Tiểu tỉnh táo lại, là lão nhân kia!
Nhưng là, ngay trong lúc đó, lão nhân kia bên ngoài thì kinh hô liên tục, sau đó lại ngầm giở thủ đoạn, Tiểu Tiểu liền chắn phía trước hắn.
Mượn đao giết người a! Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Ôn Túc và Liêm Chiêu thấy thế, ào ào tiến lên, đao phong đánh tới, tên phá không, thi thể này nháy mắt bị bức lui. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là, thương tích này căn bản không có chút tác dụng. Đám thi thể lại trồi lên từ trong nước, bắt đầu tiến về hướng thuyền.
Tiểu Tiểu rưng rưng, nỗ lực dùng chân đá mấy thi thể này xuống nước. Mà lúc này, lão nhân kia co rúm lại ở phía sau Tiểu Tiểu, hoảng sợ vạn phần. Đang lúc rối ren sợ hãi, đột nhiên có cái gì đó bị nhét vào trong tay Tiểu Tiểu.
Nàng kinh ngạc quay đầu, lão nhân kia túm lấy tay nàng, bỏ vào đó một gói giấy nhỏ.
“Bỏ cái này vào trong nước…” Lão nhân kia nhẹ giọng dặn.
Tình thế cấp bách, không còn thời gian để Tiểu Tiểu do dự. Nàng cầm lấy gói giấy, mở ra, không nói hai lời, đổ vào trong lòng sông.
Chỉ thấy bột phần màu vàng kia chỉ cần dính vào thi thể, đám thi thể liền kinh hoảng gào lên, ào ào lui lại.
Tiếng kêu kia thê lương vô cùng, Tiểu Tiểu ôm lỗ tai, kinh hồn không kịp nhìn tình hình tiếp theo. Một lát sau, đám thi thể này cũng không động đậy nữa, nổi lên trên mặt sông. Tiểu Tiểu mắt tinh, liền thấy một con tiểu trùng màu trắng chui ra từ tai, từ mũi và miệng bọn họ. Tiểu trùng này dài chừng nửa tấc, trạng như mì sợi, trôi nổi trên mặt sông. Sau đó, đám tiểu trùng dần dần co rút lại, cuộn lại, vặn vẹo, tan vào trong nước.
Cảnh tượng như vậy, dù là nam nhi bảy thước cũng không nhịn được kinh hãi, huống chi Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Toàn thân nàng đều cứng ngắc, sợ hãi quay đầu, nhìn lão nhân kia.
Lão nhân vẫn run run như cũ, kinh sợ vô cùng, nhưng trong ánh mắt hắn, rõ ràng không có chút nào sợ hãi, ẩn ẩn lóe tinh quang.
Tiểu Tiểu nâng tay mình lên, ngửi ngửi. Hùng hoàng*… Đối với dược lý mặc dù nàng không nghiên cứu, nhưng từ nhỏ đi theo sư phụ, cũng biết dùng dược vật một chút. Mà hùng hoàng này, Đoan Ngọ hàng năm đều uống rượu hùng hoàng, nàng còn xuất khẩu thành thơ. Hùng hoàng trừ tà khí, giết trăm trùng, hôm nay nàng xem như tin.
(* Hùng hoàng: Thuốc giải độc, sát trùng, trị tà khí, đuổi rắn. Có độc.)
Đây là… Người trên thuyền đột nhiên hoan hô.
Tiểu Tiểu hoàn hồn, liền thấy mọi người đều nhìn nàng ngưỡng mộ. Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ. Lúc này, lão nhân kia quỳ thân mình xuống, run giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, đa tạ ân cứu mạng của cô nương!”
Tiểu Tiểu ngây người tại chỗ, không biết trả lời như thế nào. Nàng ngước mắt, nhìn nhìn Liêm Chiêu. Trên mặt Liêm Chiêu cũng tràn đầy ý cười, trong ánh mắt hoàn toàn là khen ngợi. Nàng đành phải quay đầu, nhìn nhìn Ôn Túc. Ôn Túc vẫn cau mày như cũ, biểu cảm lạnh lùng.
Tiểu Tiểu chỉ đành cười khổ: Ông trời a, ông buông tha cho ta đi…
……..
Sau nhiều khó khăn, mọi người rốt cục cũng lên được bờ. Dịch thuyền vừa gặp nạn, thuyền nhỏ không chịu nổi sóng gió, vội vàng chọn một chỗ nước cạn. Nơi này không có dịch khẩu, người ở rất thưa thớt. Thủy phu trên thuyền biết rõ địa hình, liền đi trước dẫn đường. Tiểu Tiểu sau khi rời thuyền liền đi sát bên người Liêm Chiêu. Nàng biết, Ôn Túc cũng được, lão nhân kia cũng được, đều không phải là người mà Tả Tiểu Tiểu nàng có thể dây vào. Nàng hiện tại chỉ có thể trông cậy vào duy nhất một người, chính là Liêm Chiêu đơn thuần ôn lương này. Chỉ là, lão nhân này có liên quan đến đám thi thể, chuyện này, nàng luôn luôn do dự mà không cách nào mở miệng.
Ước chừng đi được hai canh giờ, rốt cục mọi người cũng đến được một cái thôn nhỏ. Tiểu Tiểu thấy thế mới yên tâm, thấy ngày đã sắp tàn, nếu giờ là ban đêm, nơi này hoang vắng, đi lại trong núi, không biết đáng sợ biết bao nhiêu a. Hơn nữa vừa rồi cái đám“Xác chết vùng dậy” kia và còn mấy con tiểu trùng màu trắng… Ặc, ngẫm lại đều thấy sợ nổi da gà…
Thôn nhỏ này giống như tên gọi, trong thôn cũng chỉ có mấy hộ gia đình ít ỏi, căn bản không có chỗ cho nhiều lữ khách như vậy. Đám đệ tử Đông Hải là người trong giang hồ, liền kiễm chỗ ngủ ngoài trời.
Tiểu Tiểu chỉ đành nhận mình xui xẻo, đi theo, kiếm chỗ ngủ ngoài trời.
Lúc này, lão nhân kia đột nhiên kéo Tiểu Tiểu lại, nói: “Cô nương, nhà lão hủ cách nơi này không xa. Ngài mới vừa rồi cứu lão hủ một mạng, mời ngài đến nhà lão nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Tiểu nghe xong, hoảng sợ vô cùng, liên tục lắc đầu.
Lão nhân kia cười đến hiền lành, “Cô nương ghét bỏ hàn xá đơn sơ sao?”
“Không dám không dám…” Tiểu Tiểu vội vàng lắc đầu.
“Vậy mong ngài đừng từ chối,” Lão nhân nhìn thoáng qua Liêm Chiêu, nói, “Quần áo của vị công tử này nên thay ra thôi…”
Lúc trước Liêm Chiêu rơi xuống nước, trên người ướt đẫm, thời tiết tháng ba lạnh lẽo, quần áo cuối cùng khô một nửa ẩm một nửa, dính ở trên người.
Trong lòng Tiểu Tiểu kêu to không ổn, tuy rằng hắn là người tập võ, nhưng dù sao cũng là công tử quan lại, khổ cực như vậy, nhớ đâu bị bệnh, vậy không phải là do Tả Tiểu Tiểu nàng… Nhưng mà, lời nói của lão nhân này, lại không thể nghe theo. Làm thế nào đây?
“Nếu lão nhân này có tâm, chúng ta liền cung kính không bằng tuân mệnh…”
Người nói chuyện là Ôn Túc.
Tiểu Tiểu kinh ngạc, không rõ trong hồ lô của hắn bán là thuốc gì. (ý là không rõ Ôn Túc nghĩ gì)
Ôn Túc mỉm cười, đi lên vài bước, nói: “Ta cũng phải thay chỗ quần áo ướt này mới được.”
Sư thúc đã mở miệng, đó là giải quyết dứt khoát. Tiểu Tiểu chỉ đành để gai ốc nổi đầy đầu đi theo. Đầm rồng a, hang hổ a, dù sao, trời sập xuống thì để sư thúc gánh đi.
….
Lão giả sống trên núi nhỏ phía bắc thôn, Khi Tiểu Tiểu nhìn thấy phòng ở, chợt ngẩn ra. Đơn giản, chỉ là một cái tiểu viện làm từ trúc, rào tre bao quanh, trước cửa trồng hoa đào. Sắc trời đã lặn, trăng sáng vừa lên, hoa đào nở nộ, đẹp không sao tả xiết.
Tiểu Tiểu còn nhớ rõ, nếu như sư phụ còn sống, nàng có lẽ cũng sẽ sống ở một chỗ như vậy…
“A công*, người đã về rồi!” Lúc này, một thiếu nữ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy lão nhân kia, nhướng mi cười nói.
(A công: Cách gọi người lớn tuổi. Bé này là người giúp việc)
Thiếu nữ kia, cũng chỉ khoảng mười bảy tuổi, quần áo làm bẳng vải thô, rất là khó coi. Nhưng khuôn mặt nàng như trăng tròn, mắt sáng như sao, cả người đều lộ ra linh khí, cũng không giống một nha đầu sơn dã.
Thiếu nữ nhìn thấy mọi người, hơi hơi nhíu mi, quẫn bách nói: “A công, hôm nay sao nhiều người như vậy nha? Con chỉ thổi có chút cơm…”
“Ai, đừng làm trò trước mặt khách, không cần dọa người ta a.” Lão giả vội vàng tiến lên, kéo tay thiếu nữ, “Đi giết con gà, hảo hảo chiêu đãi cứu mạng ân nhân của ta.”
Thiếu nữ kia lập tức gật đầu, “Vâng, con đi ngay!”
Nàng vừa định xoay người, lão nhân lại giữ nàng lại, “Ai, bảo thiếu gia cứ ở trong phòng, biết chưa.”
“Dạ.” Thiếu nữ đáp.
Lão giả phân phó xong, lại xoay người đi tới trước mặt Tiểu Tiểu, mở miệng nói: “Xin lỗi a, các vị ân nhân, trong nhà không có gì ngon để chiêu đãi.”
“Không cần khách khí.” Nói tiếp , vẫn như cũ là Ôn Túc, “Lão nhân, vừa rồi theo lời ngài nói, công tử trong nhà có cái gì không tiện sao?”
Lão nhân cười, nói, “Ai, khuyển tử từ nhỏ bị Thất Tâm Phong, không thể gặp ngoại nhân. Mong ân nhân đừng để ý.”
Ôn Túc gật gật đầu, “Nha…”
Tiểu Tiểu không biết có phải là bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng mà, Ngay lúc Ôn Túc nói cái từ “Nha” kia, nàng liền cảm thấy nhất định có hàm ý sâu xa gì đó. Nàng ngắm nhìn mọi nơi, được rồi, nơi trời hoang đất dã này, lão nhân này mang theo một đứa con bị điên, một cái tiểu cô nương, không muốn ở trong thôn, lại muốn chui vào núi sống. Huống chi, nào có chuyện trùng hợp như thế, thuyền nhỏ cập bờ, nhà hắn lại cách đó không xa? Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là kế hoạch a! Hơn nữa vừa rồi trên sông trải qua đủ loại chuyện, lão nhân này và đám thi thể tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ…
Hôm nay thật tà môn, giống như trúng tà a! Mùng mười tháng ba… Không phải ngày xấu mà? Tiểu Tiểu bắt đầu miên man suy nghĩ. Cây đào? Không sai, cây đào trấn tà a? ! A a a a a… Nàng có nên đi đánh yêu quái không nhỉ? A phi, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!
Nàng không tự giác nhớ tới những chuyện ma quỷ mình từng xem, mà không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi liền thấy quả nhiên là kinh hồn táng đảm. Gió đêm thổi qua, nàng chỉ cảm thấy trên lưng mình rét run.
“Tiểu Tiểu? Ngươi lạnh hả?” Liêm Chiêu đột nhiên mở miệng, thân thiết nói.
Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn, hiện tại kéo hắn cùng nhau chạy trốn, còn kịp không?
“Cô nương, mau vào đi, bên ngoài lạnh đó!” Lão nhân đi vài bước tới bên người Tiểu Tiểu, thân thiết lôi kéo tay nàng, kéo nàng vào phòng.
Vào phòng, lão nhân dẫn Liêm Chiêu và Ôn Túc đi thay quần áo, Tiểu Tiểu sợ hãi ngồi yên, đánh giá qua gian phòng. Đồ đạc trong phòng đều làm từ trúc, chỗ này có vẻ là phòng khách, có một chiếc bàn vuông, bốn cái ghế đơn, hai ghế dựa, một bàn trà, một ngăn tủ. Không có bài trí gì dư thừa, tuy rằng phòng ốc sơ sài, nhưng khá sạch sẽ.
Không bao lâu sau, Liêm Chiêu đi ra.
Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn, nhất thời không phản ứng được gì, sững sờ ngồi trên ghế tựa. Hắn đổi, hiển nhiên là quần áo của gia đình này. Rõ ràng không hợp với thân thể kia! Ống tay áo quá dài, vạt áo trước cũng quá rộng, mà ống quần lại quá ngắn… Nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.
Liêm Chiêu tất nhiên cũng phát hiện hàm ý trong ánh mắt nàng. Hắn hơi hơi cúi đầu, kéo kéo tay áo. “Chỉ tạm thời mặc một lúc thôi…” Hắn thấp giọng nói.
“Không! Ta tuyệt đối không cảm thấy khó coi!” Tiểu Tiểu lập tức đứng lên, chính nghĩa nói.
Liêm Chiêu liền phát hoảng, nhưng lập tức liền nở nụ cười.
Nguy rồi! Nói nhanh hơn nghĩ rồi! Cái tật xấu này! Vẻ mặt Tiểu Tiểu vô tội, đáng thương hề hề nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu đi đến bên người nàng, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, “Thực sự khó coi như vậy?”
Tiểu Tiểu nắm nắm tóc, “Không hẳn… Chủ yếu là Liêm công tử ngươi phong thần tuấn lãng, khí thế bất phàm, cho dù có mặc vỏ cây, cũng là nhân trung long phượng, ngạo nghễ trác tuyệt…”
Liêm Chiêu kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, nói không ra lời.
“Ách…” Tiểu Tiểu nói không nổi nữa, sợ hãi nhìn hắn.
Liêm Chiêu cúi đầu nở nụ cười, “Ngươi thật đúng là giỏi nịnh hót.”
“Ha ha, quá khen quá khen.” Tiểu Tiểu cũng cười .
Sau đó, hai người đều trầm mặc. Không khí có chút xấu hổ, Tiểu Tiểu lập tức kiếm đề tài, nói, “Đúng rồi, sư thúc ta đâu?”
Nghe thấy nàng hỏi như vậy, trên mặt ý cười Liêm Chiêu dần biến mất, “Hắn cùng với lão nhân kia đi về phía sau viện …”
“Nga.” Tiểu Tiểu gật đầu, một lần nữa ngồi lại trên ghế tựa.
“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu có chút do dự nói, “Có chút chuyện, ta nói, ngươi đừng nóng giận.”
“A?” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt.
Thần sắc Liêm Chiêu nghiêm túc, “Sư thúc ngươi, chỉ sợ không phải người tốt…”
Tiểu Tiểu thở dài. Không sai, nàng cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là, từ miệng Liêm Chiêu nói ra chuyện này, có chút kỳ quái a.
“Hắn là người trong giang hồ, ra tay đúng là có chút độc ác…” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói.
“Không phải ta nói cái này.” Liêm Chiêu nhìn nàng, “Ta muốn nói, hắn có lẽ sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. “A? Hắn gây bất lợi cho ta?”
“Ân.” Ánh mắt Liêm Chiêu dao động, có chút muốn nói lại thôi, “… Tóm lại, ngươi cẩn thận hắn là được.”
Tiểu Tiểu không rõ. Liêm Chiêu và Ôn Túc, là bèo nước gặp nhau, hơn nữa, lấy tính tình Liêm Chiêu, làm sao có thể vô duyên vô cớ nói nói bậy về người khác? Chẳng lẽ là thật sự? Nhưng mà, Ôn Túc là sư thúc của nàng, đáng nhẽ không nên hại nàng mới phải… Không, giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó dò, Liêm Chiêu nói không sai, nàng thật sự nên đề phòng!
Nàng vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có cái gì đó bị khơi gợi lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn Liêm Chiêu, mở miệng nói: “Ngươi nhắc nhở ta phải đề phòng người khác, vậy còn ngươi? … Có bao giờ ngươi nghĩ tới, ta cũng có khả năng không phải là người tốt?”
Liêm Chiêu cười lắc lắc đầu, “Nếu ngươi có chút tâm muốn hại ta, lúc ở Anh Hùng Bảo, ta đã chết rồi.”
“Nếu không phải là muốn mạng thì sao?” Tiểu Tiểu nói, “Có lẽ là lừa tài lừa…” Chữ cái cuối cùng kia, Tiểu Tiểu thế nào cũng không nói ra được.
Liêm Chiêu vẫn như cũ cười, “Là do tự ta muốn đuổi theo phụ trách mà.”
“Đây là ta dùng lạt mềm buộc chặt thì sao?” Tiểu Tiểu tiếp tục nói.
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Có rất nhiều việc về ngươi, ta thật sự hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng hôn nhân đại sự, không phải là trò đùa. Ta đã nhận định ngươi, sẽ tin ngươi. Nếu ngay cả điều này ta cũng không làm được, làm sao có thể bạc đầu giai lão?”
Tiểu Tiểu nói không ra lời .
Liêm Chiêu nói xong, cười yếu ớt tránh khỏi tầm mắt của nàng. Hắn cũng phát hiện không khí có chút cổ quái, liền đổi đề tài, “Đúng rồi, Tiểu Tiểu, sao ngươi lại mang theo hùng hoàng?”
Tiểu Tiểu phục hồi lại tinh thần, “A?”
“Chúng ta ở trên sông gặp phải Hành Thi, không phải chính ngươi đã dùng hùng hoàng giết cổ trùng sao.” Liêm Chiêu nhắc nhở, “Ta còn tưởng rằng ‘Thao Thi Cổ’ chỉ là truyền thuyết thôi, không nghĩ tới, thực sự có chuyện đó…”
“Thao Thi Cổ?” Tiểu Tiểu lúc này mới có chút có ấn tượng. Tình huống vừa rồi hỗn loạn, cho nên nàng không nhớ ra. Không sai, sư phụ đã từng nói về nó. “Cổ” là tà vật bậc nhất, nếu mà nhìn thấy, nhất định phải trốn xa một chút. Năm đó lúc Thần Nông thế gia còn chưa đóng cửa, trong đó có một phái là “Cổ Độc Lưu”. Chính là cho đám đệ tử thực hành chế tạo cổ. Theo truyền thuyết, cổ ngoài việc có thể sử dụng để chữa bệnh, còn có thể làm cho tử thi động đậy. Tên là “Thao Thi Cổ” … Tuy nhiên, phe phái này quá mức tà môn, dần dần bị đồng môn xa lánh, dần dần xuống dốc. Chẳng lẽ, chuyện hôm nay, có liên quan đến Thần Nông thế gia?
“Ta… Ta lúc đó cũng chỉ là do tình thế cấp bách, tùy tiện lấy thứ gì đó ném ra thôi…” Tiểu Tiểu mở miệng, từ chối nói.
“Cho dù như thế nào, chuyện ngươi cứu mọi người, cũng là sự thật.” Liêm Chiêu trả lời, “Tuy nhiên, ta cảm thấy lão nhân kia, có chút khả nghi…”
“A?” Tiểu Tiểu cảm thấy kinh ngạc. Liêm Chiêu này thế nhưng trong vòng một ngày cảm thấy có đến hai người khả nghi?
(Chị làm như ảnh ngu lắm ý. >.
Liêm Chiêu khẽ nhíu mày, nói, “Sư thúc của ngươi sợ là cũng phát hiện ra điểm khác thường này, mới cố ý ngủ lại ở trong này… Đêm nay, cần phải cẩn thận.”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu. Nàng rốt cục đã biết một điều, hắn nếu đã không hoài nghi thì thôi, mà một khi đã nhận định, liền lựa chọn tin tưởng… Chính là, mình như thế này, có gì đáng để tin tưởng sao?
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích cách lấy tên của Nhạc Lam kiếm phái.
Đầu tiên: Nhạc (đọc là “yuè”): Được rồi, chỉ là do ta thích phát âm này thôi…
Tự bối của Nhạc Lam kiếm phái: Hoài
Trong tác phẩm này, phương pháp đặt tên cho các phái là: Tình cảnh liên tưởng…
Nhạc Hoài Giang: Tên mang nghĩ nhớ thương, trong lòng đàn sơn một dòng lưu thủy…
Nhạc Hoài Khê: Tên như ý nghĩa, trong lòng đàn sơn một dòng suối nhỏ…
Nhạc Hoài X: Tên như ý nghĩa, chỉ cần có thể kết hợp cảnh sắc, liền thuận lợi trúng cử.
Ba ba Tiểu Giang Nhạc Ẩn Phong: Tên như ý nghĩa, đàn sơn lồng lộng che giấu núi non…
Thúc thúc Tiểu Giang Nhạc Ẩn Hác: Tên như ý nghĩa, đàn sơn lồng lộng không thấy vết nứt…
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly