Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 1 - Chương 23: Một điểm đáng ngờ
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu vì đau mà tỉnh. Trên cánh tay trái giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn từ trên cổ tay lan tới bả vai, lại từ bả vai chạy ngược lại đến cổ tay. Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nàng nâng tay trái lên. Ngân châm nằm trong kinh mạch có chút thâm đen, màu đen trong kinh mạch như ẩn như hiện. Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nâng tay, ngăn mạch lại một lần nữa, có thế mới khiến cho đau đớn giảm đi một chút.
Tiểu Tiểu ai oán nhìn kinh mạch xanh đen trên cổ tay. Cái ngân châm này sẽ không gây ra vấn đề gì chứ? Ông trời a, hiện giờ Ngân Kiêu không biết chạy tới nơi nào. Nàng cũng không muốn cứ không minh bạch như vậy mà chết đâu a.
Nàng thở dài, đứng dậy xuống giường. Thôi cũng chẳng sao, mặc kệ thế nào, ngày rồi cũng sẽ qua a. Nàng sờ sờ bụng, ép buộc cả đêm, nàng cũng chưa ăn được miếng nào. Thương thay cho một thiếu nữ còn thanh xuân như nàng, đói một bữa như vậy, biết bồi bổ như thế nào đây.
Hai chân Tiểu Tiểu vừa hạ xuống , liền thấy Liêm Chiêu. Nàng đầu tiên là cả kinh, lập tức bình tĩnh lại. Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, chống tay ngủ. Nàng không tiếng động thở dài, Liêm gia công tử này thật đúng là không phòng bị a. Nếu nàng muốn xuống tay hại hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng bất đắc dĩ cười cười. Không hổ là công tử con quan, giang hồ hiểm ác này, sợ là hắn hoàn toàn không biết gì cả…
Nàng đang nghĩ linh tinh, khóe mắt đột nhiên liếc đến Uyên Ương tiễn hạp bên người Liêm Chiêu. Đúng rồi, vũ tên! Nàng lúc này nghĩ tới chính sự. Nàng lấy tên từ trong chăn xuất ra, rón ra rón rén đi đến bên người Liêm Chiêu. Chuẩn bị nhét mũi tên trở lại.
Chỉ là, một lát sau, nàng mờ mịt. Kia Uyên Uơng tiễn hạp kia đúng như tên gọi của nó, hộp phân làm hai ngăn. Nhìn từ bên ngoài, tên đặt bên trong đều giống hệt nhau. Chết toi, mũi tên trong tay nàng này là của bên nào?
Nàng đang cầm tên, trầm tư suy nghĩ. Liêm Chiêu tỉnh lại, nhìn thấy nàng đứng ở bên người mình, hơi kinh hãi. “Ngươi làm gì…”
Tiểu Tiểu cứng ngắc, không tự giác nhìn mũi tên trong tay mình.
Liêm Chiêu tất nhiên cũng thấy .”Ngươi lấy tên làm cái gì?” Hắn đứng dậy, hỏi.
Tiểu Tiểu lập tức đáp: “Nha, ta thấy tiễn hạp này rất đẹp, liền nhịn không được… Ta đang muốn trả về, chỉ là, quên mất mình vừa lấy từ bên nào …”
Liêm Chiêu cười cười, lấy lại mũi tên kia, nói: “Uyên Uơng tiễn hạp là âm dương song hộp, tên trong âm hộp dùng thiếc chế thành, chỉ dùng để trừng phạt. Mà tên trong dương hộp lại dùng thép nguyên chất luyện thành, không chết cũng bị thương.” Hắn nói xong, đem vũ tên cắm vào trong dương hộp.
Tiểu Tiểu vốn lo lắng, nếu như Liêm Chiêu kiểm tra số lượng mũi tên, nhất định sẽ phát hiện kỳ quái trong đó. Nhưng hắn lại không hoài nghi chút nào.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra. Mà sau đó liền cảm thấy có chút xấu hổ .
Liêm Chiêu cũng có chút không được tự nhiên, hắn mở miệng nói, “Ách… Ta sáng nay mới trở về, sợ đánh thức ngươi cho nên không lên tiếng.” Hắn tự giễu cười cười, “Không nghĩ tới, cứ như vậy ngủ quên mất…”
Tiểu Tiểu nghe lời này của hắn, cũng cảm thấy xấu hổ. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, nhất cử nhất động của hắn, đều không có khí chất tự phụ nào, bình thản khiến cho người ta khiếp sợ. Hắn đường đường là công tử của Thần Tiễn Liêm gia, tất nhiên là sống trong an nhàn sung sướng. Ôn lương trung hậu như vậy, đến cùng là làm như thế nào có thể dưỡng thành ?
Sinh ra phú quý, tướng mạo thượng thừa, võ nghệ cao cường… Tả Tiểu Tiểu nàng nếu gả cho loại nam nhân này,vậy thì quả thực chính là trời đất không dung, về sau nhất định sẽ bị sét đánh chết! “Môn đăng hộ đối” lời này cũng không phải là nói dối a!
“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt bi phẫn của Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu liền hỏi.
“A?” Tiểu Tiểu sửng sốt, thay đổi chủ đề, nói, “A, ta còn chưa rửa mặt.”
Liêm Chiêu cười cười, “Đi a.”
Tiểu Tiểu lập tức chạy về phía bồn rửa mặt chải đầu.
Liêm Chiêu vừa định ngồi xuống, lại trong lúc vô tình nhìn thấy vai trái Tiểu Tiểu. Quần áo trên vai trái của nàng bị rách một lỗ, ẩn ẩn lộ ra áo trong màu trắng. Hắn nhíu mày, đi vài bước qua, nghiêm túc nói: “Tiểu Tiểu, vai trái ngươi…”
Mới nghe xong nửa câu, thân mình Tiểu Tiểu liền hoàn toàn cứng lại . Nguy rồi, ngủ một đêm, nàng thế nhưng lại quên mất quần áo của mình bị rách một lỗ. Chẳng lẽ hắn… Nàng thở cũng không dám thở mạnh, mở to hai mắt chờ Liêm Chiêu nói nốt nửa câu còn lại.
Liêm Chiêu lại chậm chạp không có nói, gò má hắn ửng đỏ, không tự giác tránh đi ánh mắt nàng. Hắn nghĩ mãi, mới lại mở miệng, “Ngươi… Có mấy bộ quần áo?”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, cứng ngắc trả lời: “Một… Một bộ…”
Liêm Chiêu càng thêm xấu hổ : “Khiến thê tử phải mặc quần áo cũ, là Liêm Chiêu vô năng.”
“A?” Cằm Tiểu Tiểu liền rớt xuống.
Vẻ mặt Liêm Chiêu chân thành, không giống như là nói đùa. Hắn tiếp tục nói: “Đêm qua cũng vậy, là sơ sẩy của ta, khiến cho ngươi chịu ủy khuất.”
“Ta không…” Tiểu Tiểu không biết nên nói gì cho tốt.
“Hiện tại trong Anh Hùng Bảo nguy cơ tứ phía, nếu không phải là do ta ngày đó cố ý muốn ở lại, ngươi cũng sẽ không phải gặp những việc này.” Hắn nghiêm cẩn nói xong, “Ta cam đoan, tuyệt đối không có lần sau.”
“…” Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy, bản thân đại khái thật sự bị sét đánh chết.
Liêm Chiêu cúi đầu, từ trong lòng lấy ra ba, bốn đồng bạc vụn, đưa cho nàng.”Ta cũng không biết nữ hài tử thích cái gì, tiền này ngươi cầm lấy , nghĩ muốn cái gì, bảo tỳ nữ đi mua là được.”
Tiểu Tiểu thế nào cũng không dám đưa tay ra nhận lấy. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ sờ qua tiền đồng. Đột nhiên có người cho nàng bạc, nàng thật sự không thể thích ứng. Tam đồng bạc đó! Có thể mua được bao nhiêu cái bánh bao a? !
Liêm Chiêu thấy nàng không tiếp, mở miệng nói, “Ta xuất môn cũng không mang nhiều tiền lắm, này…”
“Không đâu!” Tiểu Tiểu lập tức hô, “Nhiều như vậy, ta không thể cầm…”
Liêm Chiêu bật cười, “Tiểu Tiểu, ngươi là thê tử của ta, của ta cũng là của ngươi . Chỗ tiền này có tính là gì?” Hắn đem bạc đặt ở trước mặt nàng, lại lấy ra một cái nhẫn gài cung làm từ cốt, đưa cho nàng.
Chiếc nhẫn này, vốn là thứ đồ dùng để gài dây cung, không quá quý hiếm. Nhưng từ trong tay Liêm Chiêu lấy ra, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nhẫn cốt của Thần Tiễn Liêm gia, làm từ ngà voi, đại bàng tung cánh phá mây bay về hướng mặt trời. Cho tới nay, đều là tín vật chỉ truyền trong nội bộ. Chỉ có người thuộc trực hệ trong Liêm gia, mới có thể có được.
Tiểu Tiểu nhìn nhẫn cốt kia, nói không ra lời.
“Đây là tín vật nhà họ Liêm, giang hồ ta không dám nói, nhưng nếu là người trong quan phủ nhìn thấy cái nhẫn này, sẽ không làm khó dễ ngươi.” Hắn nói xong, đem chiếc nhẫn bỏ vào trong tay Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cái thứ trong tay kia nặng nề vô cùng. Vì sao hắn hoàn toàn không nghi ngờ chứ? Nàng cầm mũi tên kia, trên quần áo có lỗ thủng, còn có để lại dấu vết, chẳng lẽ không đủ để cho hắn hoài nghi sao? Nhưng hắn không chỉ che chở nàng, mà còn đưa cho nàng tín vật Liêm gia… Như vậy thiện ý tốt đẹp như vậy, đủ để đè chết người.
“Sao vậy?” Liêm Chiêu nhìn nàng ngẩn người, cười hỏi.
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn hắn, sau đó cố gắng nói, “Ách, ta đói bụng.”
Liêm Chiêu ngẩn ra, “Ta quên mất việc này… Thật có lỗi, đi thôi, đi ăn cái gì đó.”
Tiểu Tiểu gật đầu, xuất môn.
Lúc đi trên hành lang gấp khúc, Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới chút chuyện. Nghĩ lại, đêm qua nàng vội vàng chạy thoát. Sau đó bí thất xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nếu Liêm Chiêu này thật sự không nghi ngờ nàng, hỏi hắn, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
“Đúng rồi, đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Ầm ĩ như vậy?” Nàng tùy ý mở miệng, hỏi.
Sắc mặt Liêm Chiêu lập tức trở nên nghiêm túc, “Đêm qua, có ba người xông vào cấm địa Tinh Thất của Anh Hùng Bảo, Tam Anh triệu tập võ lâm nhân sĩ trong Bảo, cùng truy kích và tiêu diệt.”
Tiểu Tiểu gật đầu, “Hóa ra, ngày hôm qua bảo ta là phải đi ra ngoài làm việc, là do chuyện này a.”
Liêm Chiêu gật đầu, “Một nửa thôi. Tam Anh cũng không dự đoán được tối hôm qua những người đó thật sự sẽ xuất hiện.”
“Nga. Rốt cục là loại người nào, gan lớn như vậy a?” Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi.
“Trong đó có một người là đạo tặc nổi danh trên giang hồ Ngân Kiêu, khinh công của hắn rất cao, để hắn chạy thoát. Một người khác, thừa dịp đèn đuốc tối tăm trốn vào trong Bảo, cũng không biết là ai. Tuy nhiên, hắn trúng một tên của ta, hẳn là không khó tìm ra.” Liêm Chiêu nói, “Người cuối cùng, là Mạc Doãn. Đêm qua hắn cầm hộp gỗ, từ trong cấm địa ra. Còn giết rất nhiều đệ tử, hiện tại mọi người đang hoài nghi hắn chính là người khởi xướng tất cả.”
“Mạc Doãn?” Tiểu Tiểu kinh hãi. Lúc đó tình huống hỗn loạn, Mạc Doãn kia vậy mà lại không đào tẩu? Còn nghênh ngang xuất hiện? Trời ạ, hắn không sợ chết cũng phải có điểm dừng thôi chứ. Nguy rồi, nếu hắn khai nàng ra, vậy thì chỉ còn đường chết a a a a a…
Liêm Chiêu vẫn chưa phát hiện biểu cảm của Tiểu Tiểu, hắn tiếp tục nói, “Nhưng theo như lời Mạc Doãn nói, thì là do tù nữ bên người của Tịch phu nhân bảo hắn tới hậu hoa viên. Tuy nhiên, Tịch phu nhân thề thốt phủ nhận.”
” Phức tạp như vậy a?” Tiểu Tiểu đáp, “Nhưng mà, ta nghe nói, Tịch phu nhân và Mạc Doãn cho tới nay đều có hiềm khích, lời của nàng, không quá đáng tin đi?”
“Bí mật nơi này, ta cũng không rõ lắm.” Liêm Chiêu xem nàng, nói, “Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện đều là phát sinh sau khi Mạc Doãn đến Anh Hùng Bảo, mà vũ khí giết người lại là binh khí do Thích thị chế tác. Không chỉ có như thế, đêm qua ở trong bí thất, còn phát hiện ra chưởng ấn của “Minh lôi chưởng”. “Minh lôi chưởng” kia là công phu độc môn của Thần Tiêu phái, mà năm đó, Thích Hàm từng dùng binh khí đổi được ba chiêu đầu của “Minh Lôi chưởng”. Hơn nữa, cuối cùng, “Quỷ Sư”… “Quỷ Sư” và Thích thị luôn luôn có quan hệ cá nhân khó nói. Đủ loại nguyên nhân như vậy, Mạc Doãn chính xác là hiềm nghi lớn nhất.” Hắn nói xong, cười cười, “Nhưng cho dù như thế nào, việc này, cuối cùng vẫn là gia vụ của Anh Hùng Bảo, Tam Anh đã hạ lệnh điều tra truy bắt, hẳn là rất nhanh sẽ có giải thích.”
Tiểu Tiểu gật gật đầu. Cũng đúng a, Liêm Chiêu này vốn không có gì hứng thú đối với sự vụ của Anh Hùng, Kỳ Hóa hội cũng chỉ đến xem, chưa từng tham gia. Mục tiêu của hắn chỉ có một, “Quỷ Sư”… Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, chuyện này là do “Quỷ Sư” gây nên tỷ lệ vô cùng nhỏ. Ai, chuyện vốn đã vô cùng phức tạp , bây giờ lại còn có thêm ân oán cá nhân của Tịch phu nhân và Mạc Doãn, chính xác là loạn càng thêm loạn a.
Nhưng mà… Tiểu Tiểu nhíu mày. Truyền nhân cuối cùng Thích thị là Thích Hàm, có được bí tịch ba chiêu đầu của “Minh Lôi chưởng”. Mà “Quỷ Sư” lại cùng Thích thị có quan hệ sâu xa. Trong sổ sách của sư phụ lại chưa bao giờ đề cập đến sự tích của “Quỷ Sư”, chẳng lẽ, sư phụ tử và “Quỷ Sư” có liên quan? Nếu là cái người kinh động thiên hạ “Quỷ Sư” kia, thì chuyện có thể một chưởng giết chết sư phụ cũng không phải là không có khả năng.
Nàng đang nghĩ đến nhập thần, cũng không để ý Nhạc Hoài Giang từ đâu chạy tới, kéo lấy nàng.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi !” Nhạc Hoài Giang cao hứng nói, “A, Liêm công tử, thật có lỗi.” Hắn hướng Liêm Chiêu hành lễ một cái, kéo Tiểu Tiểu đi luôn.
Tiểu Tiểu không hiểu gì cả, bị kéo đi, lúc hoàn hồn lại, đã đến trước phòng Thạch Nhạc Nhi.
Tiểu Tiểu trong lòng kêu to không ổn, nàng sớm đã quên còn có Thạch Nhạc Nhi này nữa, thật không biết hiện tại nha đầu kia lại có cái ý tưởng bịp bợm gì trong đầu nữa.
Thạch Nhạc Nhi ở trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc trầm tư.
“Nhạc Nhi, ta mang Tiểu Tiểu đến rồi.” Nhạc Hoài Giang mở miệng, nói.
Thạch Nhạc Nhi ngẩng đầu, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi cũng thật lợi hại, mới có vài ngày, đã có thể đổi được phòng rồi.”
Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thạch Nhạc Nhi từ bên bàn đứng lên, mở miệng nói, “Ta muốn nhờ tỷ tỷ giúp một việc…” Nàng đang nói, khóe mắt lại liếc đến cái lỗ trên vai trái của Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Thạch Nhạc Nhi biến đổi, khóe miệng khẽ nhếch, “Hóa ra, ngày hôm qua người đi đông sương phóng hỏa là ngươi.”
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, vội vàng lắc đầu, “Oan uổng a! Ta nào có lá gan này a! ! !”
Thạch Nhạc Nhi trừng nàng liếc mắt một cái, đi đến bên người nàng, “Vậy “Tiêm Tú Bách La” trên người ngươi là từ đâu mà có?”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Quần áo bị rách, chính xác là có thể nhìn thấy màu trắng của Tiêm Tú Bách La bên trong. Nàng lập tức lấy tay che khuất cái lỗ, vẻ mặt kinh sợ. Nguy rồi… Chuyện đến nước này, chỉ có tránh nặng tìm nhẹ, khai thật để được khoan dung. Tiểu Tiểu bỗng chốc quỳ xuống, rưng rưng nói: “Thành chủ, ngươi tha thứ cho ta đi. Ta chỉ là nhất thời lòng tham. Ta từ nhỏ sống khổ sở, ba bữa không đủ ăn, nhìn thấy bảo vật kia, liền sinh ra tạp niệm…”
“Ba bữa không đủ ăn?” Thạch Nhạc Nhi hừ lạnh một tiếng, “Trước kia ta tin. Hiện tại ngươi là thiếu phu nhân chưa qua cửa của Thần Tiễn Liêm gia, chẳng lẽ Liêm Chiêu còn có thể bạc đãi ngươi sao? Lá gan của ngươi cũng đủ lớn đó, dám ở trong Anh Hùng Bảo sinh sự.”
Tiểu Tiểu đáng thương hề hề nhìn nàng, “Thành chủ… Lần sau ta không dám nữa …”
Thạch Nhạc Nhi dùng ngón tay quấn quấn tóc, “Thôi được. Dù sao ta với cái Anh Hùng Bảo này và tiêm chủ kia cũng không có giao tình gì. Tuy nhiên…”
Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, nói, “Thành chủ có cái gì phân phó, Tiểu Tiểu lên núi đao, xuống biển lửa, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ nan…”
“Tốt lắm tốt lắm.” Thạch Nhạc Nhi nhìn nàng, “Ta cũng chỉ muốn ngươi liệt kê hết đám binh khí Thích thị có trong Bảo ra mà thôi.”
“A?” Tiểu Tiểu không hiểu.
“Mấy ngày nay, mấy người chết đều là chết dưới binh khí Thích thị. Chỉ cần tìm được binh khí, là có thể biết được hung thủ là ai. Có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có tỷ tỷ đây mà thôi!” Thạch Nhạc Nhi nói xong.
Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, “Thành chủ anh minh!”
Thạch Nhạc Nhi cười cười, lại ngồi xuống bên cạnh bàn, “Thật không biết giữa Tịch phu nhân và Mạc Doãn đến cùng là có thâm cừu đại hận gì, đến mức ba lần bảy luợt muốn dùng thủ đoạn như vậy vu oan hãm hại hắn.”
“A? Làm sao thành chủ biết là vu oan hãi hại?” Tiểu Tiểu hỏi
Thạch Nhạc Nhi cười cười, “Ta không biết a. Chỉ là, không muốn Tịch phu nhân đạt được như ý nguyện.”
“A?” Tiểu Tiểu ngẩn người.
“Cho dù nàng muốn làm cái gì, đều đơn giản là vì muốn giữ vị trí bảo chủ cho con mình. Trong vòng ba ngày, nếu như không tìm được hung thủ chân chính, ngay cả Tam Anh cũng không bảo vệ được hắn (hắn ở đây là Mạc Doãn).Cứ như vậy, chẳng phải dù ta có làm cái gì cũng đều phải gả cho Ngụy Văn Hi hay sao? Buồn cười!” Thạch Nhạc Nhi trả lời.
Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc. Không phải sự thật đó chứ. Hiện giờ, tình thế hỗn loạn, tất car mọi người đều vì chuyện hung thủ mà hoảng hốt. Thạch Nhạc Nhi lại chỉ có lo chuyện hôn ước kia? Hiện tại, chính xác thì Mạc Doãn không phải hung thủ nên không ngại, nhưng nhỡ vạn nhất là hắn thì sao, vậy chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược(giúp người xấu làm chuyện ác) hay sao?… Quả nhiên đúng như lời sư phụ nói, công lý chính nghĩa có tính là gì, bất cứ lúc nào, mỗi người cũng đều chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mình mà thôi.
“Nói tóm lại, nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh Mạc Doãn trong sạch. Chuyện này giao cho ngươi và Tiểu Giang. Đừng làm ta thất vọng a, Tiểu Tiểu tỷ tỷ.” Mắt Thạch Nhạc Nhi lóe sáng, khẩu khí nói chuyện vô cùng lạnh lẽo.
“Dạ!” Tiểu Tiểu trả lời không cần nghĩ ngợi.
Nhạc Hoài Giang vô vỗ lưng Tiểu Tiểu, “Việc này không nên chậm trễ, đầu tiên chúng ta đi xem thi thể trước đi.”
“Thi thể?!” Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.
Thạch Nhạc Nhi cau mày, mắt lạnh nói, “Có vấn đề gì sao?”
“Không…” Tiểu Tiểu rưng rưng.
“Đổi quần áo, lập tức đi đi!” Thạch Nhạc Nhi cười, hạ lệnh.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, làm theo.
Mấy ngày này, trong Anh Hùng Bảo chết khá nhiều đệ tử, liền lấy sương phòng phía nam dùng làm chỗ để thi thể. Đám đệ tử canh cửa biết bọn họ là người của thành Thái Bình, cũng không ngăn cản gì, cho bọn họ vào.
Chỗ này cũng chỉ là một căn phòng trống có bốn bức tường, bên trong bày đầy những tấm phản cứng, thi thể được đặt ngay ngắn chỉnh tể lên trên. Thời tiết thàng ba còn khá lạnh, qua mấy ngày cũng chưa có mùi hôi gì. Chỉ là trong phòng vô cùng âm u lạnh lẽo. Hơn nữa, mùi hương đốt, khiến cho người ta cảm thấy trái tim băng giá.
Tiểu Tiểu tâm không cam tình không nguyện tiến vào. Nhạc Hoài Giang tay cầm bánh bao, vừa cắn vừa mơ hồ nói: “Đêm qua, đã khám nghiệm tử thi rồi…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, lại lấy ra một cái bánh bao khác, “Ngươi muốn không?”
Tiểu Tiểu nhìn thi thể khắp phòng, khóe miệng co rúm nói: “Không cần… Cám ơn…”
Nhạc Hoài Giang đi tới trước một cỗ thi thể, “Khám nghiệm tử thi đã chứng thực, miệng vết thương trên thi thể này là do “Mẫn Yên” tạo thành. Tuy rằng Nhạc Nhi muốn chúng ta đi tìm chứng cứ, nhưng mà ta thấy, Mạc Doãn công tử kia thật sự là lành ít dữ nhiều.”
“Không thể nào, hắn dù sao cùng là nhị công tử của Anh Hùng Bảo, Tam Anh sẽ không đối xử với hắn như vậy chứ?” Tiểu Tiểu nói.
“Khó nói nha.” Nhạc Hoài Giang cắm một miếng bánh bao, “Nhân chứng vật chứng đều có, Anh Hùng Bảo luôn luôn nổi tiếng là công chính liêm minh, chỉ sợ… Huống hồ, hiện tại Mạc Doãn công tử kia đã bị giam lỏng, làm thế nào mà thoát thân được. Chậc, ta thấy Nhạc Nhi vẫn nên chết tâm đi, ngoan ngoãn gả cho Văn Hi công tử thôi…”
Giam lỏng?! Tiểu Tiểu sửng sốt. Ông trời ơi, dựa theo sách vở võ thuật bình thường, thì sau dó sẽ là nghiêm hình tra tấn. Đến lúc đó, Mạc Doãn nhất định sẽ nói ra chuyện Ngân Kiêu và nàng. Oa, vậy thì sau này nàng khó mà chạy thoát. Hiện giờ, nhất định phải tìm cho ra chứng cứ chứng minh hắn trong sạch!
Nghĩ đến đây, Tiểu tiểu lập tức chạy đến bên cạnh thi thể, cẩn thận lật nhìn. Miệng vết thương rất nhỏ, dưới da có tụ máu, chính xác là do binh khí Thích thị gây nên. Mà vết thương như vậy, nhất định là do đao kiếm tạo thành. Trong Anh Hùng Bảo, binh khí Thích thị chỉ có “Phỉ” và “Mẫn Yên”… Ai, vậy không phải là vô cùng rõ ràng sao?
Nàng thở dài, tiếp tục nhìn một cỗ thi thể khác.
“Cái đó không phải.” Nhạc Hoài Giang nói.
Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn cỗ thi thể. Nàng cố gắng nghĩ, mới nhớ ra người này. Vào ngày đầu tiên mở Kỳ Hóa hội, quỷ mối đến sinh sự, đây chính là kẻ được chọn làm hiền tế (con rể) Diêm Vương, Du Phi Hùng đại hiệp. Chậc, Anh Hùng Bảo này cũng thật là, nhiều ngày như vậy, cũng không để người ta được xuống mồ an nghỉ a. Coi vẻ là bận rộn quá đây a… Hai tay Tiểu Tiểu chắp lại thành hình chữ thập, bái lạy vài cái. Đột nhiên nàng chú ý tới vết thương trên cổ Du Phi Hùng. Tuy rằng không phải do binh khí Thích thị tạo thành nhưng cũng giống nhau là đều rất mảnh, cắt sâu vào xương cốt. Du Phi Hùng là chết dưới “Tơ hồng Diêm La”…
Chẳng lẽ, bọn họ đều đi sai hướng rồi, hung thủ chân chính không hề sử dụng đao kiếm?
Tiểu Tiểu lập tức đi tới nhìn thi thể bên cạnh. Quả nhiên, tính cả mấy đệ tử chết lúc đầu, còn có đệ tử bị chặt đứt tay chân, miệng vết thương trên người đều như vậy. Mà sau này, đám đệ tử bị “Mẫn Yên” giết chết, miệng vết thương tuy cũng rất nhỏ, nhưng hai đầu đều rộng hơn. Hung khí mà hung thủ chân chính sử dụng nhất định là một sợi dây, hơn nữa là một sợi dây rất nhỏ…
Trong Anh Hùng Bảo, Thích thị có rèn thứ dây nào mảnh không?… Tiểu Tiểu khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, “Ế Sát”?
“Tiểu Giang, ta biết rồi.”Tiểu tiểu lập tức mở miệng, “Thứ hung thủ dùng, không phải là đao kiếm, mà là sợi tơ mảnh “Ế Sát”!”
“Ế Sát? Oa, chưa từng nghe qua.” Nhạc Hoài Giang đi qua.
Tiểu Tiểu liền đem miệng vết thương phân tích tỉ mỉ lại lần nữa. Nhạc Hoài Giang nghe xong, lúc này nhíu mày, nói: “Đã là miệng vết thương bất đồng, lúc khám nghiệm tử thi không có lý gì mà không phát hiện ra. Trừ khi…”
“Trừ khi, có người cố gắng giấu diếm.” Tiểu Tiểu nói.
“Không sai. Hung thủ có khả năng là người trong Anh Hùng Bảo, hơn nữa, còn là người nắm quyền lực trong tay!” Nhạc Hoài Giang vỗ tay hoan nghênh nói.
“Đúng vật đúng vậy.” Tiểu Tiểu vô cùng cao hứng.
“Tuy nhiên, ngươi xác định cái kia chính là “Ế Sát” có ở trong Anh Hùng Bảo?” Nhạc Hoài Giang hỏi.
“Ta…” Tiểu Tiểu vừa định nói hết ra, lập tức ngừng lại. Suýt chút nữa, nhanh mồm nhanh miệng, chưa đánh đã khai a. “Ta cũng không biết…” Nàng lập tức sửa lời nói.
“ “Ế Sát” chính xác là có trong Anh Hùng Bảo.” Lúc này, từ của truyền đến tiếng nói chuyện.
Tiểu tiểu quay đầu, người đến là Ngụy Dĩnh.
Ngụy Dĩnh đi đến, nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, nói: “Lời ngươi vừa nói là thật?”
Tiểu Tiểu gật đầu.
Ngụy Dĩnh nhìn đám thi thể, “Ta nhất định phải tìm cho được hung thủ.” Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Nhạc Hoài Giang khoanh hai tay trước ngực, đi tới bên người Tiểu Tiểu.
“Oa. Thạt không nghĩ tới a, Tịch phu nhân coi Mạc Doãn kia như cái đinh trong mắt, còn Văn Hi công tử này lại cứ muốn giúp nhị ca thoát tội. Quả nhiên là huynh đệ tình thân.” Hắn thở dài, tiếp tục nói, “Tuy nhiên… Cứ cho là chứng thực được lúc trước giết người không phải là Mạc Doãn, vậy chuyện đêm qua thì tính thế nào? Nhiều ánh mắt thấy hắn đi từ trong cấm địa ra như vậy. Huống hồ, đám đệ tử kia cũng quả thật là chết dưới “Mẫn Yên” a…”
Tiểu Tiểu cúi đầu. Không sai, cứ cho là có thể chứng minh chuyện lúc trước không phải do Mạc Doãn gây nên, vậy thì chuyện trong cấm địa kia giải thích như thế nào. Cơ quan, bí thất, hắc y nhân… Mấy chuyện này làm sao nói rõ ràng cho được, huống hồ, nàng sao có thể nói đây?!
Bảo toàn lợi ích của bản thân. Đây mới là chuyện cấp bách.
Nếu Mạc Doãn không thoát được tội, như vậy, làm người xấu, còn có một chiêu: Giết người diệt khẩu.
(Chị nói thì hay lắm, nhưng chị làm được không mới là vấn đề a)
Chú thích: Nhẫn gài dây cung
Dây Cung được giương bằng ngón tay cái có đeo Nhẫn Cung-Thủ (Chỉ-Cơ), gài khóa bởi ngón tay trỏ, lắm khi trợ giúp bằng ngón tay giữa và ngón tay áp út. Lối nắm dây Cung này giúp giương được những cây Cung ngắn và mạnh hơn rất nhiều.
Chắc cái của Liêm Chiêu giống cái này
Tiểu Tiểu ai oán nhìn kinh mạch xanh đen trên cổ tay. Cái ngân châm này sẽ không gây ra vấn đề gì chứ? Ông trời a, hiện giờ Ngân Kiêu không biết chạy tới nơi nào. Nàng cũng không muốn cứ không minh bạch như vậy mà chết đâu a.
Nàng thở dài, đứng dậy xuống giường. Thôi cũng chẳng sao, mặc kệ thế nào, ngày rồi cũng sẽ qua a. Nàng sờ sờ bụng, ép buộc cả đêm, nàng cũng chưa ăn được miếng nào. Thương thay cho một thiếu nữ còn thanh xuân như nàng, đói một bữa như vậy, biết bồi bổ như thế nào đây.
Hai chân Tiểu Tiểu vừa hạ xuống , liền thấy Liêm Chiêu. Nàng đầu tiên là cả kinh, lập tức bình tĩnh lại. Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, chống tay ngủ. Nàng không tiếng động thở dài, Liêm gia công tử này thật đúng là không phòng bị a. Nếu nàng muốn xuống tay hại hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng bất đắc dĩ cười cười. Không hổ là công tử con quan, giang hồ hiểm ác này, sợ là hắn hoàn toàn không biết gì cả…
Nàng đang nghĩ linh tinh, khóe mắt đột nhiên liếc đến Uyên Ương tiễn hạp bên người Liêm Chiêu. Đúng rồi, vũ tên! Nàng lúc này nghĩ tới chính sự. Nàng lấy tên từ trong chăn xuất ra, rón ra rón rén đi đến bên người Liêm Chiêu. Chuẩn bị nhét mũi tên trở lại.
Chỉ là, một lát sau, nàng mờ mịt. Kia Uyên Uơng tiễn hạp kia đúng như tên gọi của nó, hộp phân làm hai ngăn. Nhìn từ bên ngoài, tên đặt bên trong đều giống hệt nhau. Chết toi, mũi tên trong tay nàng này là của bên nào?
Nàng đang cầm tên, trầm tư suy nghĩ. Liêm Chiêu tỉnh lại, nhìn thấy nàng đứng ở bên người mình, hơi kinh hãi. “Ngươi làm gì…”
Tiểu Tiểu cứng ngắc, không tự giác nhìn mũi tên trong tay mình.
Liêm Chiêu tất nhiên cũng thấy .”Ngươi lấy tên làm cái gì?” Hắn đứng dậy, hỏi.
Tiểu Tiểu lập tức đáp: “Nha, ta thấy tiễn hạp này rất đẹp, liền nhịn không được… Ta đang muốn trả về, chỉ là, quên mất mình vừa lấy từ bên nào …”
Liêm Chiêu cười cười, lấy lại mũi tên kia, nói: “Uyên Uơng tiễn hạp là âm dương song hộp, tên trong âm hộp dùng thiếc chế thành, chỉ dùng để trừng phạt. Mà tên trong dương hộp lại dùng thép nguyên chất luyện thành, không chết cũng bị thương.” Hắn nói xong, đem vũ tên cắm vào trong dương hộp.
Tiểu Tiểu vốn lo lắng, nếu như Liêm Chiêu kiểm tra số lượng mũi tên, nhất định sẽ phát hiện kỳ quái trong đó. Nhưng hắn lại không hoài nghi chút nào.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra. Mà sau đó liền cảm thấy có chút xấu hổ .
Liêm Chiêu cũng có chút không được tự nhiên, hắn mở miệng nói, “Ách… Ta sáng nay mới trở về, sợ đánh thức ngươi cho nên không lên tiếng.” Hắn tự giễu cười cười, “Không nghĩ tới, cứ như vậy ngủ quên mất…”
Tiểu Tiểu nghe lời này của hắn, cũng cảm thấy xấu hổ. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, nhất cử nhất động của hắn, đều không có khí chất tự phụ nào, bình thản khiến cho người ta khiếp sợ. Hắn đường đường là công tử của Thần Tiễn Liêm gia, tất nhiên là sống trong an nhàn sung sướng. Ôn lương trung hậu như vậy, đến cùng là làm như thế nào có thể dưỡng thành ?
Sinh ra phú quý, tướng mạo thượng thừa, võ nghệ cao cường… Tả Tiểu Tiểu nàng nếu gả cho loại nam nhân này,vậy thì quả thực chính là trời đất không dung, về sau nhất định sẽ bị sét đánh chết! “Môn đăng hộ đối” lời này cũng không phải là nói dối a!
“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt bi phẫn của Tiểu Tiểu, Liêm Chiêu liền hỏi.
“A?” Tiểu Tiểu sửng sốt, thay đổi chủ đề, nói, “A, ta còn chưa rửa mặt.”
Liêm Chiêu cười cười, “Đi a.”
Tiểu Tiểu lập tức chạy về phía bồn rửa mặt chải đầu.
Liêm Chiêu vừa định ngồi xuống, lại trong lúc vô tình nhìn thấy vai trái Tiểu Tiểu. Quần áo trên vai trái của nàng bị rách một lỗ, ẩn ẩn lộ ra áo trong màu trắng. Hắn nhíu mày, đi vài bước qua, nghiêm túc nói: “Tiểu Tiểu, vai trái ngươi…”
Mới nghe xong nửa câu, thân mình Tiểu Tiểu liền hoàn toàn cứng lại . Nguy rồi, ngủ một đêm, nàng thế nhưng lại quên mất quần áo của mình bị rách một lỗ. Chẳng lẽ hắn… Nàng thở cũng không dám thở mạnh, mở to hai mắt chờ Liêm Chiêu nói nốt nửa câu còn lại.
Liêm Chiêu lại chậm chạp không có nói, gò má hắn ửng đỏ, không tự giác tránh đi ánh mắt nàng. Hắn nghĩ mãi, mới lại mở miệng, “Ngươi… Có mấy bộ quần áo?”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, cứng ngắc trả lời: “Một… Một bộ…”
Liêm Chiêu càng thêm xấu hổ : “Khiến thê tử phải mặc quần áo cũ, là Liêm Chiêu vô năng.”
“A?” Cằm Tiểu Tiểu liền rớt xuống.
Vẻ mặt Liêm Chiêu chân thành, không giống như là nói đùa. Hắn tiếp tục nói: “Đêm qua cũng vậy, là sơ sẩy của ta, khiến cho ngươi chịu ủy khuất.”
“Ta không…” Tiểu Tiểu không biết nên nói gì cho tốt.
“Hiện tại trong Anh Hùng Bảo nguy cơ tứ phía, nếu không phải là do ta ngày đó cố ý muốn ở lại, ngươi cũng sẽ không phải gặp những việc này.” Hắn nghiêm cẩn nói xong, “Ta cam đoan, tuyệt đối không có lần sau.”
“…” Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy, bản thân đại khái thật sự bị sét đánh chết.
Liêm Chiêu cúi đầu, từ trong lòng lấy ra ba, bốn đồng bạc vụn, đưa cho nàng.”Ta cũng không biết nữ hài tử thích cái gì, tiền này ngươi cầm lấy , nghĩ muốn cái gì, bảo tỳ nữ đi mua là được.”
Tiểu Tiểu thế nào cũng không dám đưa tay ra nhận lấy. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ sờ qua tiền đồng. Đột nhiên có người cho nàng bạc, nàng thật sự không thể thích ứng. Tam đồng bạc đó! Có thể mua được bao nhiêu cái bánh bao a? !
Liêm Chiêu thấy nàng không tiếp, mở miệng nói, “Ta xuất môn cũng không mang nhiều tiền lắm, này…”
“Không đâu!” Tiểu Tiểu lập tức hô, “Nhiều như vậy, ta không thể cầm…”
Liêm Chiêu bật cười, “Tiểu Tiểu, ngươi là thê tử của ta, của ta cũng là của ngươi . Chỗ tiền này có tính là gì?” Hắn đem bạc đặt ở trước mặt nàng, lại lấy ra một cái nhẫn gài cung làm từ cốt, đưa cho nàng.
Chiếc nhẫn này, vốn là thứ đồ dùng để gài dây cung, không quá quý hiếm. Nhưng từ trong tay Liêm Chiêu lấy ra, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nhẫn cốt của Thần Tiễn Liêm gia, làm từ ngà voi, đại bàng tung cánh phá mây bay về hướng mặt trời. Cho tới nay, đều là tín vật chỉ truyền trong nội bộ. Chỉ có người thuộc trực hệ trong Liêm gia, mới có thể có được.
Tiểu Tiểu nhìn nhẫn cốt kia, nói không ra lời.
“Đây là tín vật nhà họ Liêm, giang hồ ta không dám nói, nhưng nếu là người trong quan phủ nhìn thấy cái nhẫn này, sẽ không làm khó dễ ngươi.” Hắn nói xong, đem chiếc nhẫn bỏ vào trong tay Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cái thứ trong tay kia nặng nề vô cùng. Vì sao hắn hoàn toàn không nghi ngờ chứ? Nàng cầm mũi tên kia, trên quần áo có lỗ thủng, còn có để lại dấu vết, chẳng lẽ không đủ để cho hắn hoài nghi sao? Nhưng hắn không chỉ che chở nàng, mà còn đưa cho nàng tín vật Liêm gia… Như vậy thiện ý tốt đẹp như vậy, đủ để đè chết người.
“Sao vậy?” Liêm Chiêu nhìn nàng ngẩn người, cười hỏi.
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn hắn, sau đó cố gắng nói, “Ách, ta đói bụng.”
Liêm Chiêu ngẩn ra, “Ta quên mất việc này… Thật có lỗi, đi thôi, đi ăn cái gì đó.”
Tiểu Tiểu gật đầu, xuất môn.
Lúc đi trên hành lang gấp khúc, Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới chút chuyện. Nghĩ lại, đêm qua nàng vội vàng chạy thoát. Sau đó bí thất xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nếu Liêm Chiêu này thật sự không nghi ngờ nàng, hỏi hắn, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
“Đúng rồi, đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Ầm ĩ như vậy?” Nàng tùy ý mở miệng, hỏi.
Sắc mặt Liêm Chiêu lập tức trở nên nghiêm túc, “Đêm qua, có ba người xông vào cấm địa Tinh Thất của Anh Hùng Bảo, Tam Anh triệu tập võ lâm nhân sĩ trong Bảo, cùng truy kích và tiêu diệt.”
Tiểu Tiểu gật đầu, “Hóa ra, ngày hôm qua bảo ta là phải đi ra ngoài làm việc, là do chuyện này a.”
Liêm Chiêu gật đầu, “Một nửa thôi. Tam Anh cũng không dự đoán được tối hôm qua những người đó thật sự sẽ xuất hiện.”
“Nga. Rốt cục là loại người nào, gan lớn như vậy a?” Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi.
“Trong đó có một người là đạo tặc nổi danh trên giang hồ Ngân Kiêu, khinh công của hắn rất cao, để hắn chạy thoát. Một người khác, thừa dịp đèn đuốc tối tăm trốn vào trong Bảo, cũng không biết là ai. Tuy nhiên, hắn trúng một tên của ta, hẳn là không khó tìm ra.” Liêm Chiêu nói, “Người cuối cùng, là Mạc Doãn. Đêm qua hắn cầm hộp gỗ, từ trong cấm địa ra. Còn giết rất nhiều đệ tử, hiện tại mọi người đang hoài nghi hắn chính là người khởi xướng tất cả.”
“Mạc Doãn?” Tiểu Tiểu kinh hãi. Lúc đó tình huống hỗn loạn, Mạc Doãn kia vậy mà lại không đào tẩu? Còn nghênh ngang xuất hiện? Trời ạ, hắn không sợ chết cũng phải có điểm dừng thôi chứ. Nguy rồi, nếu hắn khai nàng ra, vậy thì chỉ còn đường chết a a a a a…
Liêm Chiêu vẫn chưa phát hiện biểu cảm của Tiểu Tiểu, hắn tiếp tục nói, “Nhưng theo như lời Mạc Doãn nói, thì là do tù nữ bên người của Tịch phu nhân bảo hắn tới hậu hoa viên. Tuy nhiên, Tịch phu nhân thề thốt phủ nhận.”
” Phức tạp như vậy a?” Tiểu Tiểu đáp, “Nhưng mà, ta nghe nói, Tịch phu nhân và Mạc Doãn cho tới nay đều có hiềm khích, lời của nàng, không quá đáng tin đi?”
“Bí mật nơi này, ta cũng không rõ lắm.” Liêm Chiêu xem nàng, nói, “Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện đều là phát sinh sau khi Mạc Doãn đến Anh Hùng Bảo, mà vũ khí giết người lại là binh khí do Thích thị chế tác. Không chỉ có như thế, đêm qua ở trong bí thất, còn phát hiện ra chưởng ấn của “Minh lôi chưởng”. “Minh lôi chưởng” kia là công phu độc môn của Thần Tiêu phái, mà năm đó, Thích Hàm từng dùng binh khí đổi được ba chiêu đầu của “Minh Lôi chưởng”. Hơn nữa, cuối cùng, “Quỷ Sư”… “Quỷ Sư” và Thích thị luôn luôn có quan hệ cá nhân khó nói. Đủ loại nguyên nhân như vậy, Mạc Doãn chính xác là hiềm nghi lớn nhất.” Hắn nói xong, cười cười, “Nhưng cho dù như thế nào, việc này, cuối cùng vẫn là gia vụ của Anh Hùng Bảo, Tam Anh đã hạ lệnh điều tra truy bắt, hẳn là rất nhanh sẽ có giải thích.”
Tiểu Tiểu gật gật đầu. Cũng đúng a, Liêm Chiêu này vốn không có gì hứng thú đối với sự vụ của Anh Hùng, Kỳ Hóa hội cũng chỉ đến xem, chưa từng tham gia. Mục tiêu của hắn chỉ có một, “Quỷ Sư”… Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, chuyện này là do “Quỷ Sư” gây nên tỷ lệ vô cùng nhỏ. Ai, chuyện vốn đã vô cùng phức tạp , bây giờ lại còn có thêm ân oán cá nhân của Tịch phu nhân và Mạc Doãn, chính xác là loạn càng thêm loạn a.
Nhưng mà… Tiểu Tiểu nhíu mày. Truyền nhân cuối cùng Thích thị là Thích Hàm, có được bí tịch ba chiêu đầu của “Minh Lôi chưởng”. Mà “Quỷ Sư” lại cùng Thích thị có quan hệ sâu xa. Trong sổ sách của sư phụ lại chưa bao giờ đề cập đến sự tích của “Quỷ Sư”, chẳng lẽ, sư phụ tử và “Quỷ Sư” có liên quan? Nếu là cái người kinh động thiên hạ “Quỷ Sư” kia, thì chuyện có thể một chưởng giết chết sư phụ cũng không phải là không có khả năng.
Nàng đang nghĩ đến nhập thần, cũng không để ý Nhạc Hoài Giang từ đâu chạy tới, kéo lấy nàng.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi !” Nhạc Hoài Giang cao hứng nói, “A, Liêm công tử, thật có lỗi.” Hắn hướng Liêm Chiêu hành lễ một cái, kéo Tiểu Tiểu đi luôn.
Tiểu Tiểu không hiểu gì cả, bị kéo đi, lúc hoàn hồn lại, đã đến trước phòng Thạch Nhạc Nhi.
Tiểu Tiểu trong lòng kêu to không ổn, nàng sớm đã quên còn có Thạch Nhạc Nhi này nữa, thật không biết hiện tại nha đầu kia lại có cái ý tưởng bịp bợm gì trong đầu nữa.
Thạch Nhạc Nhi ở trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc trầm tư.
“Nhạc Nhi, ta mang Tiểu Tiểu đến rồi.” Nhạc Hoài Giang mở miệng, nói.
Thạch Nhạc Nhi ngẩng đầu, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi cũng thật lợi hại, mới có vài ngày, đã có thể đổi được phòng rồi.”
Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thạch Nhạc Nhi từ bên bàn đứng lên, mở miệng nói, “Ta muốn nhờ tỷ tỷ giúp một việc…” Nàng đang nói, khóe mắt lại liếc đến cái lỗ trên vai trái của Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Thạch Nhạc Nhi biến đổi, khóe miệng khẽ nhếch, “Hóa ra, ngày hôm qua người đi đông sương phóng hỏa là ngươi.”
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, vội vàng lắc đầu, “Oan uổng a! Ta nào có lá gan này a! ! !”
Thạch Nhạc Nhi trừng nàng liếc mắt một cái, đi đến bên người nàng, “Vậy “Tiêm Tú Bách La” trên người ngươi là từ đâu mà có?”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Quần áo bị rách, chính xác là có thể nhìn thấy màu trắng của Tiêm Tú Bách La bên trong. Nàng lập tức lấy tay che khuất cái lỗ, vẻ mặt kinh sợ. Nguy rồi… Chuyện đến nước này, chỉ có tránh nặng tìm nhẹ, khai thật để được khoan dung. Tiểu Tiểu bỗng chốc quỳ xuống, rưng rưng nói: “Thành chủ, ngươi tha thứ cho ta đi. Ta chỉ là nhất thời lòng tham. Ta từ nhỏ sống khổ sở, ba bữa không đủ ăn, nhìn thấy bảo vật kia, liền sinh ra tạp niệm…”
“Ba bữa không đủ ăn?” Thạch Nhạc Nhi hừ lạnh một tiếng, “Trước kia ta tin. Hiện tại ngươi là thiếu phu nhân chưa qua cửa của Thần Tiễn Liêm gia, chẳng lẽ Liêm Chiêu còn có thể bạc đãi ngươi sao? Lá gan của ngươi cũng đủ lớn đó, dám ở trong Anh Hùng Bảo sinh sự.”
Tiểu Tiểu đáng thương hề hề nhìn nàng, “Thành chủ… Lần sau ta không dám nữa …”
Thạch Nhạc Nhi dùng ngón tay quấn quấn tóc, “Thôi được. Dù sao ta với cái Anh Hùng Bảo này và tiêm chủ kia cũng không có giao tình gì. Tuy nhiên…”
Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, nói, “Thành chủ có cái gì phân phó, Tiểu Tiểu lên núi đao, xuống biển lửa, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ nan…”
“Tốt lắm tốt lắm.” Thạch Nhạc Nhi nhìn nàng, “Ta cũng chỉ muốn ngươi liệt kê hết đám binh khí Thích thị có trong Bảo ra mà thôi.”
“A?” Tiểu Tiểu không hiểu.
“Mấy ngày nay, mấy người chết đều là chết dưới binh khí Thích thị. Chỉ cần tìm được binh khí, là có thể biết được hung thủ là ai. Có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có tỷ tỷ đây mà thôi!” Thạch Nhạc Nhi nói xong.
Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, “Thành chủ anh minh!”
Thạch Nhạc Nhi cười cười, lại ngồi xuống bên cạnh bàn, “Thật không biết giữa Tịch phu nhân và Mạc Doãn đến cùng là có thâm cừu đại hận gì, đến mức ba lần bảy luợt muốn dùng thủ đoạn như vậy vu oan hãm hại hắn.”
“A? Làm sao thành chủ biết là vu oan hãi hại?” Tiểu Tiểu hỏi
Thạch Nhạc Nhi cười cười, “Ta không biết a. Chỉ là, không muốn Tịch phu nhân đạt được như ý nguyện.”
“A?” Tiểu Tiểu ngẩn người.
“Cho dù nàng muốn làm cái gì, đều đơn giản là vì muốn giữ vị trí bảo chủ cho con mình. Trong vòng ba ngày, nếu như không tìm được hung thủ chân chính, ngay cả Tam Anh cũng không bảo vệ được hắn (hắn ở đây là Mạc Doãn).Cứ như vậy, chẳng phải dù ta có làm cái gì cũng đều phải gả cho Ngụy Văn Hi hay sao? Buồn cười!” Thạch Nhạc Nhi trả lời.
Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc. Không phải sự thật đó chứ. Hiện giờ, tình thế hỗn loạn, tất car mọi người đều vì chuyện hung thủ mà hoảng hốt. Thạch Nhạc Nhi lại chỉ có lo chuyện hôn ước kia? Hiện tại, chính xác thì Mạc Doãn không phải hung thủ nên không ngại, nhưng nhỡ vạn nhất là hắn thì sao, vậy chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược(giúp người xấu làm chuyện ác) hay sao?… Quả nhiên đúng như lời sư phụ nói, công lý chính nghĩa có tính là gì, bất cứ lúc nào, mỗi người cũng đều chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mình mà thôi.
“Nói tóm lại, nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh Mạc Doãn trong sạch. Chuyện này giao cho ngươi và Tiểu Giang. Đừng làm ta thất vọng a, Tiểu Tiểu tỷ tỷ.” Mắt Thạch Nhạc Nhi lóe sáng, khẩu khí nói chuyện vô cùng lạnh lẽo.
“Dạ!” Tiểu Tiểu trả lời không cần nghĩ ngợi.
Nhạc Hoài Giang vô vỗ lưng Tiểu Tiểu, “Việc này không nên chậm trễ, đầu tiên chúng ta đi xem thi thể trước đi.”
“Thi thể?!” Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.
Thạch Nhạc Nhi cau mày, mắt lạnh nói, “Có vấn đề gì sao?”
“Không…” Tiểu Tiểu rưng rưng.
“Đổi quần áo, lập tức đi đi!” Thạch Nhạc Nhi cười, hạ lệnh.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, làm theo.
Mấy ngày này, trong Anh Hùng Bảo chết khá nhiều đệ tử, liền lấy sương phòng phía nam dùng làm chỗ để thi thể. Đám đệ tử canh cửa biết bọn họ là người của thành Thái Bình, cũng không ngăn cản gì, cho bọn họ vào.
Chỗ này cũng chỉ là một căn phòng trống có bốn bức tường, bên trong bày đầy những tấm phản cứng, thi thể được đặt ngay ngắn chỉnh tể lên trên. Thời tiết thàng ba còn khá lạnh, qua mấy ngày cũng chưa có mùi hôi gì. Chỉ là trong phòng vô cùng âm u lạnh lẽo. Hơn nữa, mùi hương đốt, khiến cho người ta cảm thấy trái tim băng giá.
Tiểu Tiểu tâm không cam tình không nguyện tiến vào. Nhạc Hoài Giang tay cầm bánh bao, vừa cắn vừa mơ hồ nói: “Đêm qua, đã khám nghiệm tử thi rồi…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, lại lấy ra một cái bánh bao khác, “Ngươi muốn không?”
Tiểu Tiểu nhìn thi thể khắp phòng, khóe miệng co rúm nói: “Không cần… Cám ơn…”
Nhạc Hoài Giang đi tới trước một cỗ thi thể, “Khám nghiệm tử thi đã chứng thực, miệng vết thương trên thi thể này là do “Mẫn Yên” tạo thành. Tuy rằng Nhạc Nhi muốn chúng ta đi tìm chứng cứ, nhưng mà ta thấy, Mạc Doãn công tử kia thật sự là lành ít dữ nhiều.”
“Không thể nào, hắn dù sao cùng là nhị công tử của Anh Hùng Bảo, Tam Anh sẽ không đối xử với hắn như vậy chứ?” Tiểu Tiểu nói.
“Khó nói nha.” Nhạc Hoài Giang cắm một miếng bánh bao, “Nhân chứng vật chứng đều có, Anh Hùng Bảo luôn luôn nổi tiếng là công chính liêm minh, chỉ sợ… Huống hồ, hiện tại Mạc Doãn công tử kia đã bị giam lỏng, làm thế nào mà thoát thân được. Chậc, ta thấy Nhạc Nhi vẫn nên chết tâm đi, ngoan ngoãn gả cho Văn Hi công tử thôi…”
Giam lỏng?! Tiểu Tiểu sửng sốt. Ông trời ơi, dựa theo sách vở võ thuật bình thường, thì sau dó sẽ là nghiêm hình tra tấn. Đến lúc đó, Mạc Doãn nhất định sẽ nói ra chuyện Ngân Kiêu và nàng. Oa, vậy thì sau này nàng khó mà chạy thoát. Hiện giờ, nhất định phải tìm cho ra chứng cứ chứng minh hắn trong sạch!
Nghĩ đến đây, Tiểu tiểu lập tức chạy đến bên cạnh thi thể, cẩn thận lật nhìn. Miệng vết thương rất nhỏ, dưới da có tụ máu, chính xác là do binh khí Thích thị gây nên. Mà vết thương như vậy, nhất định là do đao kiếm tạo thành. Trong Anh Hùng Bảo, binh khí Thích thị chỉ có “Phỉ” và “Mẫn Yên”… Ai, vậy không phải là vô cùng rõ ràng sao?
Nàng thở dài, tiếp tục nhìn một cỗ thi thể khác.
“Cái đó không phải.” Nhạc Hoài Giang nói.
Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn cỗ thi thể. Nàng cố gắng nghĩ, mới nhớ ra người này. Vào ngày đầu tiên mở Kỳ Hóa hội, quỷ mối đến sinh sự, đây chính là kẻ được chọn làm hiền tế (con rể) Diêm Vương, Du Phi Hùng đại hiệp. Chậc, Anh Hùng Bảo này cũng thật là, nhiều ngày như vậy, cũng không để người ta được xuống mồ an nghỉ a. Coi vẻ là bận rộn quá đây a… Hai tay Tiểu Tiểu chắp lại thành hình chữ thập, bái lạy vài cái. Đột nhiên nàng chú ý tới vết thương trên cổ Du Phi Hùng. Tuy rằng không phải do binh khí Thích thị tạo thành nhưng cũng giống nhau là đều rất mảnh, cắt sâu vào xương cốt. Du Phi Hùng là chết dưới “Tơ hồng Diêm La”…
Chẳng lẽ, bọn họ đều đi sai hướng rồi, hung thủ chân chính không hề sử dụng đao kiếm?
Tiểu Tiểu lập tức đi tới nhìn thi thể bên cạnh. Quả nhiên, tính cả mấy đệ tử chết lúc đầu, còn có đệ tử bị chặt đứt tay chân, miệng vết thương trên người đều như vậy. Mà sau này, đám đệ tử bị “Mẫn Yên” giết chết, miệng vết thương tuy cũng rất nhỏ, nhưng hai đầu đều rộng hơn. Hung khí mà hung thủ chân chính sử dụng nhất định là một sợi dây, hơn nữa là một sợi dây rất nhỏ…
Trong Anh Hùng Bảo, Thích thị có rèn thứ dây nào mảnh không?… Tiểu Tiểu khổ sở suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, “Ế Sát”?
“Tiểu Giang, ta biết rồi.”Tiểu tiểu lập tức mở miệng, “Thứ hung thủ dùng, không phải là đao kiếm, mà là sợi tơ mảnh “Ế Sát”!”
“Ế Sát? Oa, chưa từng nghe qua.” Nhạc Hoài Giang đi qua.
Tiểu Tiểu liền đem miệng vết thương phân tích tỉ mỉ lại lần nữa. Nhạc Hoài Giang nghe xong, lúc này nhíu mày, nói: “Đã là miệng vết thương bất đồng, lúc khám nghiệm tử thi không có lý gì mà không phát hiện ra. Trừ khi…”
“Trừ khi, có người cố gắng giấu diếm.” Tiểu Tiểu nói.
“Không sai. Hung thủ có khả năng là người trong Anh Hùng Bảo, hơn nữa, còn là người nắm quyền lực trong tay!” Nhạc Hoài Giang vỗ tay hoan nghênh nói.
“Đúng vật đúng vậy.” Tiểu Tiểu vô cùng cao hứng.
“Tuy nhiên, ngươi xác định cái kia chính là “Ế Sát” có ở trong Anh Hùng Bảo?” Nhạc Hoài Giang hỏi.
“Ta…” Tiểu Tiểu vừa định nói hết ra, lập tức ngừng lại. Suýt chút nữa, nhanh mồm nhanh miệng, chưa đánh đã khai a. “Ta cũng không biết…” Nàng lập tức sửa lời nói.
“ “Ế Sát” chính xác là có trong Anh Hùng Bảo.” Lúc này, từ của truyền đến tiếng nói chuyện.
Tiểu tiểu quay đầu, người đến là Ngụy Dĩnh.
Ngụy Dĩnh đi đến, nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, nói: “Lời ngươi vừa nói là thật?”
Tiểu Tiểu gật đầu.
Ngụy Dĩnh nhìn đám thi thể, “Ta nhất định phải tìm cho được hung thủ.” Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Nhạc Hoài Giang khoanh hai tay trước ngực, đi tới bên người Tiểu Tiểu.
“Oa. Thạt không nghĩ tới a, Tịch phu nhân coi Mạc Doãn kia như cái đinh trong mắt, còn Văn Hi công tử này lại cứ muốn giúp nhị ca thoát tội. Quả nhiên là huynh đệ tình thân.” Hắn thở dài, tiếp tục nói, “Tuy nhiên… Cứ cho là chứng thực được lúc trước giết người không phải là Mạc Doãn, vậy chuyện đêm qua thì tính thế nào? Nhiều ánh mắt thấy hắn đi từ trong cấm địa ra như vậy. Huống hồ, đám đệ tử kia cũng quả thật là chết dưới “Mẫn Yên” a…”
Tiểu Tiểu cúi đầu. Không sai, cứ cho là có thể chứng minh chuyện lúc trước không phải do Mạc Doãn gây nên, vậy thì chuyện trong cấm địa kia giải thích như thế nào. Cơ quan, bí thất, hắc y nhân… Mấy chuyện này làm sao nói rõ ràng cho được, huống hồ, nàng sao có thể nói đây?!
Bảo toàn lợi ích của bản thân. Đây mới là chuyện cấp bách.
Nếu Mạc Doãn không thoát được tội, như vậy, làm người xấu, còn có một chiêu: Giết người diệt khẩu.
(Chị nói thì hay lắm, nhưng chị làm được không mới là vấn đề a)
Chú thích: Nhẫn gài dây cung
Dây Cung được giương bằng ngón tay cái có đeo Nhẫn Cung-Thủ (Chỉ-Cơ), gài khóa bởi ngón tay trỏ, lắm khi trợ giúp bằng ngón tay giữa và ngón tay áp út. Lối nắm dây Cung này giúp giương được những cây Cung ngắn và mạnh hơn rất nhiều.
Chắc cái của Liêm Chiêu giống cái này
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly