Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 1 - Chương 19: Nhất thời phỏng đoán
Tiểu Tiểu ngồi ở bên cạnh bàn, nâng đầu, thở dài. Ngân Kiêu ngồi xuống giường, dùng thuốc lưu thông khí huyết.
Tiểu Tiểu nhìn hắn ngồi xuống, lại nhìn ngân châm trên cổ tay, bất đắc dĩ không thôi. Nội lực ấy mà, vốn có nguồn gốc từ việc tuy luyện nọi đan của Đạo gia. Cứ hễ là cao thủ trong thiên hạ, thì đều tu luyện theo phương pháp này. Truyền thuyết nói, nếu mà tu luyện nội lực đúng cách, còn có thể trường sinh bất lão, phi thăng đắc đạo. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Hiện giờ trên giang hồ, tu luyện nội lực, có hai tác dụng, một là tăng công lực, hai là cường kiện thân thể. Lúc nàng còn nhỏ cũng từng khát khao tu luyện nội lực, nhưng sư phụ lại lắc đầu. Nói: Mấy thứ nội lực này, hại người hại mình. Tiểu Tiểu, nhớ kỹ, không theo văn, không tập võ, cứ bình thường mà sống, mới là chuyện hạnh phúc nhất.
Loại đạo lý này, tất nhiên là Tiểu Tiểu không hiểu. Quyền pháp, khinh công và điểm huyệt, sư phụ đều thoải mái dạy cho nàng, nói là để cường thân kiện thể, phòng ngừa tai nạn xảy ra. Nhưng nội lực, làm cách nào sư phụ cũng không chịu truyền thụ.
Tuổi lớn dần, Tiểu Tiểu cũng hiểu được một chút. Người trong thiên hạ tu luyện nội lực theo Đạo tông, thì một là theo trường phái Thái Dương, hai là theo phái Thái Âm, một cái kịch liệt cương mãnh, một cái hàn sáp âm nhu (một bên nóng, một bên lạnh). Tu luyện hai loại nội lực này, chỉ cần ba năm, nhất định có chút thành tựu. Nhưng muốn làm chuyện lớn, khi tu luyện nhất định là phải nhận phản phệ rất lớn, thường thường đả thương địch thủ được một trăm, tự tổn hại mình cũng ba mươi. Mà nội lực theo trường phái Thiếu Dương và Thiếu Âm, so với hai cái trên thì ôn hòa hơn nhiều, chỉ là nếu muốn tu luyện, không đến hai ba mươi năm, tuyệt đối không thấy kết quả.
Lúc đó Tiểu Tiểu mới hiểu được sư phụ dụng tâm lương khổ như thế nào. Nếu mà bị phản phệ, tất nhiên là sư phụ không đành lòng. Mà ba mươi năm trời kia, đối với nữ hài tử mà nói, trân quý tới cỡ nào a. Sư phụ vô tình khiến nàng phải giao thiệp với giang hồ, nên cũng chỉ hy vọng, nàng có thể giống như những nữ tử bình thường có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu cười thở dài. Chỉ tiếc, cuối cùng nàng vẫn không thể giống như những nữ tử bình thường khác a…
Nàng sờ sờ cổ tay của mình, nếu nàng có nội lực, có thể bức cái ngân châm này ra, sau đó, cao chạy xa bay, tự do tự tại, trời cao biển rộng… nhưng bây giờ chỉ sợ là có chút khó khăn…
Hiện giờ, cũng chỉ có thể trông cậy vào Anh Hùng Bảo sớm tìm ra hung thủ, mở cửa thả người thôi.
Nàng không khỏi nhớ tới cái người “Văn thao vũ lược, thiên hạ vô song” “Quỷ Sư” kia. Sư phụ nợ nhiều tiền như vậy, có khi cũng có liên quan đến “Quỷ Sư” cũng nên… Như vậy trong sổ nợ nhất định phải có manh mối mới phải.
Nàng lập tức lấy sổ sách trong lòng ra, cẩn thận tìm kiếm. Nhưng mà, trên sổ sách của sư phụ, vậy mà lại hoàn toàn không có hai chữ “Quỷ Sư”.
Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, nắm nắm tóc. Không phải chứ, đôi khi nàng thật sự hoài nghi, sư phụ ngay cả tiền của hoàng đế lão tử cũng dám nợ. Tại sao chỉ duy nhất “Quỷ Sư” danh chấn một thời này lại không có? Hơn nữa, không những không thiếu tiền hắn, mà ngay cả một chút tin tức viết về hắn cũng không có, hoàn toàn không giống phong cách của sư phụ nha. Hay là, “Quỷ sư” quá lợi hai, ngay cả sư phụ thấy hắn cũng phải nhượng bộ lui binh?
Chắc là không phải đâu. Sở trường giỏi nhất của sư phụ chính là quỳ xuống cầu xin tha thứ. Cho dù “Quỷ sư” có lợi hại, cũng không đến mức phải chạy trốn chứ?
Nàng nhíu mày, nâng sổ sách ngửa đầu, suy tư.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Ngân Kiêu mở choàng mắt, đứng dậy xuống giường, nhảy lên trên xà nhà.
Tiểu Tiểu hiểu ý, coi như không có việc gì đứng dậy, mở cửa.
Đứng ở cửa, là đệ tử của Anh Hùng Bảo, thấy nàng mở cửa, mấy người lễ độ nói, “Cô nương, chúng ta tới quét dọn phòng ở .”
Quét dọn? Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Tiểu đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Vậy là muốn lục soát phòng sao. Dựa theo sự tình đêm qua, hung thủ thật sự có thể là người trong Anh Hùng Bảo, tình huống kiểu này, là muốn tìm kẻ chết thay đây.
“A? Nga, vào đi!” Tiểu Tiểu nở nụ cười, dẫn bọn họ vào nhà.
“Thật ra a, ta luôn luôn cảm thấy, trong phòng ta hình như có chuột thì phải. Cứ đến đêm, là lại vô cùng ầm ỹ, các vị đại ca để ý giúp ta một chút nhé…” Nàng còn chưa nói xong, liền vướng chân vào ghế. Nàng vươn tay tóm lấy cái bàn, nhưng lực ngã này quá lớn, cái bàn cũng nghiêng theo. Ấm trà chén trà trên bàn tất nhiên cũng theo đó mà rơi xuống, nước văng tung tóe.
Tiểu Tiểu té lăn trên đất, chật vật không chịu nổi.
“Ách… Thực xin lỗi thực xin lỗi. Tiền bộ ấm chén này, ta sẽ bồi thường…” Tiểu Tiểu vội vàng nói.
Hai gã đệ tử kia tuy là phụng mệnh đến âm thầm điều tra, nhưng tình huống trước mắt lộn xộn như vậy, bộ dáng của Tiểu Tiểu lại quá đáng thương. Hai người liền chạy đến giúp nàng thu dọn.
Tiểu Tiểu đứng lên, ngước mắt nhìn thoáng qua Ngân Kiêu. Ngay sau đó, nàng dẫm lên mấy mảnh chén nhỏ trên đất, lảo đảo vài cái, liền ngã lên bàn trang điểm. Bên cạnh bàn trang điểm có một chậu nước, cũng theo đó mà đổ theo, tiếng lách cách loảng xoảng vang lên không dứt.
Hai gã đệ tử kia lập tức đứng dậy, nâng Tiểu Tiểu đang ngã chổng vó dậy.
Nhân dịp này, Ngân Kiêu linh hoạt hạ xuống, thoắt cái đã ra khỏi cửa.
Tiểu Tiểu thấy Ngân Kiêu thuận lợi thoát thân, liền nhẹ nhàng thở ra. Hết lòng quan tâm giúp đỡ cũng chỉ như vậy thôi. Về phần hắn đi ra ngoài có bị bắt hay không, thì đành phải dựa vào vận khí của hắn thôi.
Nàng xấu hổ cười làm lành, đứng lên khỏi đất. “Xin lỗi a, nhị vị đại ca, chân bị trượt chút…” Nàng đang nói, lại cảm thấy trên mu bàn tay phải có chút đau nhức. Nàng cúi đầu thì thấy, trên mu bàn tay phải đã bị mấy mảnh vỡ trên đất cắt vào, máu đang bắt đầu chảy ra.
A? Chảy máu? Xong rồi… Hôm nay nhất định là một ngày xui xẻo cho coi… Tiểu Tiểu rưng rưng nghĩ.
Đột nhiên, có người chạy tới bên người nàng, nâng tay nàng lên.
Tiểu Tiểu cả kinh, sau đó, liền nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Liêm Chiêu.
“Tại sao lại bị thương vậy?” Hắn mở miệng.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng ở nơi đó, không thể động đậy.
Liêm Chiêu cẩn thận nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay nàng, khẽ nhíu mày.
Tiểu Tiểu đột nhiên rút tay mình về, xấu hổ cười cười, “Không có việc gì, không đau chút nào… Ha…”
Liêm Chiêu nhìn nàng, nhẹ cười, “Cũng nên băng bó một chút chứ?” Hắn nhìn đống lộn xộn trong phòng, mở miệng, “Đến phòng ta đi.”
“A?” Tiểu Tiểu khiếp sợ.
Liêm Chiêu có chút không hiểu, “ Sao vậy?”
“Liêm đại hiệp, nam nữ thủ thụ bất thân, cùng vào một phòng…” Tiểu Tiểu nói lời chính nghĩa.
“Ngươi không phải là thê tử chưa qua cửa của Liêm Chiêu ta hay sao?” Liêm Chiêu cười, nghiêm túc nói.
Tiểu Tiểu cứng lại rồi.
Liêm Chiêu vươn tay, đỡ nàng, “Đi thôi.”
Tiểu Tiểu không nói gì, đành phải ngây ngốc đi theo hắn.
Khách phòng trong Anh Hùng Bảo đều giống nhau. Gian phòng của Liêm Chiêu so với của Tiểu Tiểu chỉ khác có mỗi vị trí cửa sổ mà thôi.
Tiểu Tiểu ngồi ở trước bàn, ánh mắt không biết nên để chỗ nào cho tốt, cuối cùng đành nhìn chằm chằm cái cửa sổ có vị trí khác với nhà mình đó, liều mạng mà nhìn.
“Tiểu Tiểu, không phải ngươi giận ta đó chứ?” Liêm Chiêu vừa giúp Tiểu Tiểu băng bó miệng vết thương, vừa mở miệng, hỏi.
Tiểu Tiểu thu hồi tầm mắt của bản thân, “A? Ta? Làm sao có thể?”
Liêm Chiêu ngước mắt, cười cười, nói, “Ta đột nhiên muốn ở lại, cũng không thương lượng trước với ngươi… Ta còn lo lắng, có phải làm đã ngươi mất hứng rồi hay không”
Lúc Tiểu Tiểu nghe thấy câu này, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ. Công tử của Thần Tiễn Liêm gia này, sao có thể như vậy chứ… Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không tìm thấy từ nào để hình dung hắn. Rõ ràng đó chỉ là một vụ ám toán, cho dù hắn thật sự muốn phụ trách, nhưng quan tâm và săn sóc như bây giờ, rốt cục là để làm gì? Là bản tính của hắn, hay là… Có mưu đồ khác?
Nhưng mà, rốt cục là hắn có ý đồ gì đây? Tài mạo của nàng không xuất chúng, gia thế cũng nghèo rớt mùng tơi, cho dù có thể nhận biết vài món binh khí Thích thị, nhưng nhìn thái độ hai ngày qua của Liêm Chiêu, cũng không giống kiểu người có hứng thú với binh khí Thích thị. Vậy thì chẳng lẽ, đây không phải là hắn giả bộ ôn nhu? Hiện tại, hắn, thật sự coi nàng như là thê tử chưa qua cửa? Hơn nữa, còn nỗ lực thử làm trượng phu tốt?
Tiểu Tiểu ngây dại, nàng ngây ngốc nhìn hắn, nói không ra lời.
Liêm Chiêu bị nàng nhìn có chút không tự nhiên, “Sao vậy?”
Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu, dời tầm mắt, “Không…”
Liêm Chiêu cũng không hỏi nhiều, hắn băng bó xong. Vươn tay, giúp Tiểu Tiểu rót một chén trà.
“Chỉ cần tìm thấy ‘Quỷ Sư’, chúng ta lập tức rời đi…” Hắn đưa trà qua, nói.
Tiểu Tiểu nhận lấy, uống mấy ngụm, nói: “Liêm đại hiệp… Vạn nhất, ta nói là vạn nhất a, chuyện này không có quan hệ gì với ‘Quỷ sư’, chỉ là có người mạo danh, vậy chẳng phải là ngươi phí công rồi sao?”
Liêm Chiêu nói: “Có lẽ…” Lúc hắn nói chuyện, căm hận và lạnh lẽo trong ánh mắt, khiến cho người nhìn như Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim băng giá.
“Ách… Ta lắm miệng hỏi một câu nga, có phải Thần Tiễn Liêm gia và ‘Quỷ Sư’ có ân oán gì đó hay không?” Tiểu Tiểu nâng chén trà, hỏi.
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Mười bảy năm trước, Quỷ Sư từng xâm nhập Liêm gia. Khi đó, vì ngăn cản hắn, chết rất nhiều người. Dượng ta cũng bởi vậy mà mù cả hai mắt…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Liêm gia là mệnh quan triều đình, nếu bị gièm pha như vậy, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của ‘Thần Tiễn’, cho nên, cho tới nay chưa từng kể chuyện này với người ngoài. Tuy rằng lúc đó ta còn nhỏ tuổi, cũng không có ấn tượng gì, nhưng món nợ này, ta nhất định phải đòi ‘Quỷ Sư’ trả lại.”
Tiểu Tiểu nghe thấy mà ngẩn người. Quả nhiên là giấu kín a. Trên giang hồ căn bản chưa từng có lời nào đồn thổi về chuyện “Quỷ Sư xông vào Thần Tiễn Liêm gia”… Lại nói tiếp, chuyện “Quỷ Sư xông vào thành Thái Bình” hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy. “Quỷ Sư” này thật thích xông bậy a, hơn nữa toàn xông vào mấy chỗ có danh dự uy tín lớn.
Tiểu Tiểu đang cảm thán, chợt nhớ tới biểu cảm khi nghe thấy “Quỷ sư” của Tam Anh. Chớ không phải là, ngay cả Anh Hùng Bảo “Quỷ Sư” cũng xông vào rồi?
Chuyện “Quỷ Sư” xông vào Thái Bình thành, trên thiên hạ có người biết, chỉ sợ là bởi vì cuối cùng hắn bại dưới đao của Thạch Tích lão thành chủ. Mà mấy chuyện còn lại, không có người nào nói đến, khả năng lớn nhất chính là sợ mất mặt mũi. Nói cách khác, “Quỷ sư” đã xâm nhập thành công, hơn nữa cũng không có ai có thể cản trở.
Tuy nhiên, cuối cùng là vì lí do gì mà lại muốn xông vào mấy chỗ đó chứ? Thân là quân sư dưới trướng của Nhạc Phi tướng quân, làm mấy chuyện này không phải là vi phạm quân kỷ (kỷ luật quân đội) rồi hay sao? Chẳng lẽ… Trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ lớn mật. “Quỷ Sư” là người duy nhất trong thiên hạ biết “Cửu Hoàng thần khí” do ai nắm giữ, mà mục đích của hắn khả năng chính là “Thần khí hiện thế, thiên hạ thống nhất”. Hắn xông vào ba nơi đó, nếu có một khả năng, thì nhất định chỉ là, một trong mấy chỗ đó có “Cửu Hoàng thần khí”?!
Tiểu Tiểu vừa nghĩ xong, lập tức lắc đầu loại bỏ đi ý niệm này. Nếu nàng thực sự đoán đúng, thì nửa đời sau của nàng nhất định sẽ càng không an bình a.
Tuy nhiên, nói cho cùng, nếu “Quỷ Sư” thực sự từng xông vào Anh Hùng Bảo, thì đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước. Mạc Doãn và hộp gỗ kia gần đây mới đi vào Anh Hùng Bảo, vậy thì trong cái hộp kia căn bản là không hề có cái gọi là “Cửu hoàng thần khí”. “Cửu Hoàng thần khí” chân chính vẫn luôn nằm ở một nơi nào đó trong Anh Hùng Bảo.
Như vậy xem ra, “Quỷ Sư” này nhất định là có người giả mạo. Bằng không, chỉ có thể là nàng đoán sai…
Ách, vậy cứ đoán sai là tốt nhất.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, sau đó, nghĩ tới một chuyện khác. Vừa rồi Liêm Chiêu hình như có nói: Nếu bị gièm pha như vậy, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của “Thần Tiễn”, cho nên, cho tới nay chưa từng kể chuyện này với người ngoài.
Nói cách khác, nàng không phải là người ngoài?
Nàng ngước mắt nhìn Liêm Chiêu, có chút khiếp ý. Sớm biết hắn cố chấp như vậy, nàng nên cự tuyệt thẳng thừng a. Nếu cứ như thế này, nhân tình càng nợ càng to a, nhất định là chết chắc rồi…
Liêm Chiêu thấy nàng thương cảm nhìn bản thân, thì cho rằng nàng bị chuyện cũ kia chấn động, liền mở miệng xoa dịu, nói: “Thật ra, cũng chỉ là chút chuyện cũ lâu năm rồi, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Tiểu Tiểu gật đầu, “Ân.”
Liêm Chiêu cười cười, đứng dậy, “Hiện giờ trong Anh Hùng Bảo nguy cơ tứ phía, ngươi cứ ở tạm chỗ này của ta đi. Cho dù tạm thời có xảy ra chuyện gì, bảo hộ thê tử của mình, Liêm Chiêu vẫn còn làm được.”
Tay nâng chén trà của Tiểu Tiểu không tự giác bóp chặt lại, “Ta…”
“Ta đi tìm Tam Anh nói chuyện ‘Quỷ Sư’ một chút, trước bữa tối sẽ trở lại. Ngươi ngoan ngoãn nhỉ ngơi đi.” Liêm Chiêu ấn nhẹ bờ vai nàng, nói xong. Ngay sau đó liền xoay người đi ra cửa.
“Ta…” Lời muốn nói của Tiểu Tiểu nghẹn lại ở trong cổ họng. Nàng nhìn chén trà trong tay, thấp giọng tự nói, “Ta không muốn gả, được không…”
(Không được!!!!!!!)
Tiểu Tiểu thở dài, buông chén trà xuống, đứng dậy đi lại chung quanh. Lập tức, ánh mắt nàng bị điêu cung trên giường hấp dẫn.
Đây là binh khí tùy thân của Liêm Chiêu. Cung màu đỏ đậm, đoạt lấy ánh mắt của người nhìn. Tiểu Tiểu nhớ tới hồi nhỏ từng được nghe, ngày trước mỗi khi cung thủ xuất chinh, đều lấy máu chim khách vẽ loạn lên cung, để lấy may mắn. Mà điêu cung này màu đỏ đậm, không thể nghi ngờ là do lí do này. Nàng cẩn thận xem xét điêu cung, lập tức, thấy trên thân cung có hai chữ nhỏ. Chữ được viết theo kiểu chữ triện, lực bứt vừa đủ, Tiểu Tiểu miễn cưỡng nhìn ra được, hai chữ kia, là “Hà Minh”.
Hồi nhỏ, sư phụ cũng từng đem sự tích của Thần Tiễn Liêm gia chuyển thành chuyện xưa kể cho nàng nghe. Thần Tiễn Liêm gia, từ lúc tiền triều đã danh chấn thiên hạ. Truyền thuyết kể rằng, lúc đó thị lang Lệnh Hồ trong triều cũng từng viết thi từ: “Cánh cung Hà Minh kiếm chiếu sương, gió thu cưỡi ngựa tới Hàm Dương. Chưa thu thiên tử hà hoàng địa , không nghĩ quay đầu vọng cố hương.” Chính là để nói về đệ tử của Thần Tiễn Liêm gia. Hai chữ “Hà Minh” đại khái chính là lấy theo điển tích này.
(Cung kiếm sáng ngời trong khói sương,
Gió thu phi ngựa khỏi Hàm Dương.
Hà, Hoàng chưa lấy dâng lên chúa,
Chẳng nghĩ quay đầu ngóng cố hương.
“Theo bản dịch của Nguyễn Phước Hậu”)
Tiểu Tiểu vươn tay, kéo dây cung. Bằng khí lực của nàng, dây cung không chút di động chút nào. Điêu cung này, ít nhất cũng cần tới hai thạch lực đạo (1 thạch = 120 cân = 60kg). Thật sự là vang danh, lợi hại lợi hại…
Nàng đang nâng điêu cung quan sát, cũng không ngờ có một đạo ngân quang phá cửa sổ bay vào, trực tiếp cắm ở trên trụ giường trước mặt nàng.
Tiểu Tiểu cả kinh, nhìn kỹ, đó là một cái ngân châm, ánh quang mơ hồ. Tôi Tuyết Ngân Mang?… Tôi Tuyết Ngân Mang dù sao cũng là do Thích thị đúc, giá trị xa xỉ. Ngân Kiêu này mỗi ngày ném đến ném đi nhiều như vậy không thấy đau lòng à. Nàng thở dài, chú ý tới phía dưới ngân châm, còn cắm một tờ giấy.
Tiểu Tiểu bắt tờ giấy, sau khi xem xong, liền rưng rưng đứng ở tại chỗ.
“Tối nay. Giờ sửu. Hậu hoa viên “
Tiểu Tiểu vo tròn tờ giấy, bỏ vào trong lòng. Sau đó, nhìn ngân châm nằm trong kinh mạch trên cổ tay trái của mình
“Đại gia… Buông tha ta đi… Ai…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Trong truyện, tuy rằng có viết một bài thơ cổ, nhưng mà ngẫu tuyệt đối là vì muốn biểu đạt sự kính ngưỡng của ngẫu nên mới dùng trong truyện. Tuyệt đối không phải là đạo văn nga, ngẫu có đánh dấu ngoặc kép, còn có ghi chú rõ tác giả nga…
Nhiều người tức giận: Cút! Nhanh viết chương mới đi! Nhiều lời vô nghĩa!
Tiểu Tiểu nhìn hắn ngồi xuống, lại nhìn ngân châm trên cổ tay, bất đắc dĩ không thôi. Nội lực ấy mà, vốn có nguồn gốc từ việc tuy luyện nọi đan của Đạo gia. Cứ hễ là cao thủ trong thiên hạ, thì đều tu luyện theo phương pháp này. Truyền thuyết nói, nếu mà tu luyện nội lực đúng cách, còn có thể trường sinh bất lão, phi thăng đắc đạo. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Hiện giờ trên giang hồ, tu luyện nội lực, có hai tác dụng, một là tăng công lực, hai là cường kiện thân thể. Lúc nàng còn nhỏ cũng từng khát khao tu luyện nội lực, nhưng sư phụ lại lắc đầu. Nói: Mấy thứ nội lực này, hại người hại mình. Tiểu Tiểu, nhớ kỹ, không theo văn, không tập võ, cứ bình thường mà sống, mới là chuyện hạnh phúc nhất.
Loại đạo lý này, tất nhiên là Tiểu Tiểu không hiểu. Quyền pháp, khinh công và điểm huyệt, sư phụ đều thoải mái dạy cho nàng, nói là để cường thân kiện thể, phòng ngừa tai nạn xảy ra. Nhưng nội lực, làm cách nào sư phụ cũng không chịu truyền thụ.
Tuổi lớn dần, Tiểu Tiểu cũng hiểu được một chút. Người trong thiên hạ tu luyện nội lực theo Đạo tông, thì một là theo trường phái Thái Dương, hai là theo phái Thái Âm, một cái kịch liệt cương mãnh, một cái hàn sáp âm nhu (một bên nóng, một bên lạnh). Tu luyện hai loại nội lực này, chỉ cần ba năm, nhất định có chút thành tựu. Nhưng muốn làm chuyện lớn, khi tu luyện nhất định là phải nhận phản phệ rất lớn, thường thường đả thương địch thủ được một trăm, tự tổn hại mình cũng ba mươi. Mà nội lực theo trường phái Thiếu Dương và Thiếu Âm, so với hai cái trên thì ôn hòa hơn nhiều, chỉ là nếu muốn tu luyện, không đến hai ba mươi năm, tuyệt đối không thấy kết quả.
Lúc đó Tiểu Tiểu mới hiểu được sư phụ dụng tâm lương khổ như thế nào. Nếu mà bị phản phệ, tất nhiên là sư phụ không đành lòng. Mà ba mươi năm trời kia, đối với nữ hài tử mà nói, trân quý tới cỡ nào a. Sư phụ vô tình khiến nàng phải giao thiệp với giang hồ, nên cũng chỉ hy vọng, nàng có thể giống như những nữ tử bình thường có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu cười thở dài. Chỉ tiếc, cuối cùng nàng vẫn không thể giống như những nữ tử bình thường khác a…
Nàng sờ sờ cổ tay của mình, nếu nàng có nội lực, có thể bức cái ngân châm này ra, sau đó, cao chạy xa bay, tự do tự tại, trời cao biển rộng… nhưng bây giờ chỉ sợ là có chút khó khăn…
Hiện giờ, cũng chỉ có thể trông cậy vào Anh Hùng Bảo sớm tìm ra hung thủ, mở cửa thả người thôi.
Nàng không khỏi nhớ tới cái người “Văn thao vũ lược, thiên hạ vô song” “Quỷ Sư” kia. Sư phụ nợ nhiều tiền như vậy, có khi cũng có liên quan đến “Quỷ Sư” cũng nên… Như vậy trong sổ nợ nhất định phải có manh mối mới phải.
Nàng lập tức lấy sổ sách trong lòng ra, cẩn thận tìm kiếm. Nhưng mà, trên sổ sách của sư phụ, vậy mà lại hoàn toàn không có hai chữ “Quỷ Sư”.
Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, nắm nắm tóc. Không phải chứ, đôi khi nàng thật sự hoài nghi, sư phụ ngay cả tiền của hoàng đế lão tử cũng dám nợ. Tại sao chỉ duy nhất “Quỷ Sư” danh chấn một thời này lại không có? Hơn nữa, không những không thiếu tiền hắn, mà ngay cả một chút tin tức viết về hắn cũng không có, hoàn toàn không giống phong cách của sư phụ nha. Hay là, “Quỷ sư” quá lợi hai, ngay cả sư phụ thấy hắn cũng phải nhượng bộ lui binh?
Chắc là không phải đâu. Sở trường giỏi nhất của sư phụ chính là quỳ xuống cầu xin tha thứ. Cho dù “Quỷ sư” có lợi hại, cũng không đến mức phải chạy trốn chứ?
Nàng nhíu mày, nâng sổ sách ngửa đầu, suy tư.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Ngân Kiêu mở choàng mắt, đứng dậy xuống giường, nhảy lên trên xà nhà.
Tiểu Tiểu hiểu ý, coi như không có việc gì đứng dậy, mở cửa.
Đứng ở cửa, là đệ tử của Anh Hùng Bảo, thấy nàng mở cửa, mấy người lễ độ nói, “Cô nương, chúng ta tới quét dọn phòng ở .”
Quét dọn? Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Tiểu đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Vậy là muốn lục soát phòng sao. Dựa theo sự tình đêm qua, hung thủ thật sự có thể là người trong Anh Hùng Bảo, tình huống kiểu này, là muốn tìm kẻ chết thay đây.
“A? Nga, vào đi!” Tiểu Tiểu nở nụ cười, dẫn bọn họ vào nhà.
“Thật ra a, ta luôn luôn cảm thấy, trong phòng ta hình như có chuột thì phải. Cứ đến đêm, là lại vô cùng ầm ỹ, các vị đại ca để ý giúp ta một chút nhé…” Nàng còn chưa nói xong, liền vướng chân vào ghế. Nàng vươn tay tóm lấy cái bàn, nhưng lực ngã này quá lớn, cái bàn cũng nghiêng theo. Ấm trà chén trà trên bàn tất nhiên cũng theo đó mà rơi xuống, nước văng tung tóe.
Tiểu Tiểu té lăn trên đất, chật vật không chịu nổi.
“Ách… Thực xin lỗi thực xin lỗi. Tiền bộ ấm chén này, ta sẽ bồi thường…” Tiểu Tiểu vội vàng nói.
Hai gã đệ tử kia tuy là phụng mệnh đến âm thầm điều tra, nhưng tình huống trước mắt lộn xộn như vậy, bộ dáng của Tiểu Tiểu lại quá đáng thương. Hai người liền chạy đến giúp nàng thu dọn.
Tiểu Tiểu đứng lên, ngước mắt nhìn thoáng qua Ngân Kiêu. Ngay sau đó, nàng dẫm lên mấy mảnh chén nhỏ trên đất, lảo đảo vài cái, liền ngã lên bàn trang điểm. Bên cạnh bàn trang điểm có một chậu nước, cũng theo đó mà đổ theo, tiếng lách cách loảng xoảng vang lên không dứt.
Hai gã đệ tử kia lập tức đứng dậy, nâng Tiểu Tiểu đang ngã chổng vó dậy.
Nhân dịp này, Ngân Kiêu linh hoạt hạ xuống, thoắt cái đã ra khỏi cửa.
Tiểu Tiểu thấy Ngân Kiêu thuận lợi thoát thân, liền nhẹ nhàng thở ra. Hết lòng quan tâm giúp đỡ cũng chỉ như vậy thôi. Về phần hắn đi ra ngoài có bị bắt hay không, thì đành phải dựa vào vận khí của hắn thôi.
Nàng xấu hổ cười làm lành, đứng lên khỏi đất. “Xin lỗi a, nhị vị đại ca, chân bị trượt chút…” Nàng đang nói, lại cảm thấy trên mu bàn tay phải có chút đau nhức. Nàng cúi đầu thì thấy, trên mu bàn tay phải đã bị mấy mảnh vỡ trên đất cắt vào, máu đang bắt đầu chảy ra.
A? Chảy máu? Xong rồi… Hôm nay nhất định là một ngày xui xẻo cho coi… Tiểu Tiểu rưng rưng nghĩ.
Đột nhiên, có người chạy tới bên người nàng, nâng tay nàng lên.
Tiểu Tiểu cả kinh, sau đó, liền nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Liêm Chiêu.
“Tại sao lại bị thương vậy?” Hắn mở miệng.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng ở nơi đó, không thể động đậy.
Liêm Chiêu cẩn thận nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay nàng, khẽ nhíu mày.
Tiểu Tiểu đột nhiên rút tay mình về, xấu hổ cười cười, “Không có việc gì, không đau chút nào… Ha…”
Liêm Chiêu nhìn nàng, nhẹ cười, “Cũng nên băng bó một chút chứ?” Hắn nhìn đống lộn xộn trong phòng, mở miệng, “Đến phòng ta đi.”
“A?” Tiểu Tiểu khiếp sợ.
Liêm Chiêu có chút không hiểu, “ Sao vậy?”
“Liêm đại hiệp, nam nữ thủ thụ bất thân, cùng vào một phòng…” Tiểu Tiểu nói lời chính nghĩa.
“Ngươi không phải là thê tử chưa qua cửa của Liêm Chiêu ta hay sao?” Liêm Chiêu cười, nghiêm túc nói.
Tiểu Tiểu cứng lại rồi.
Liêm Chiêu vươn tay, đỡ nàng, “Đi thôi.”
Tiểu Tiểu không nói gì, đành phải ngây ngốc đi theo hắn.
Khách phòng trong Anh Hùng Bảo đều giống nhau. Gian phòng của Liêm Chiêu so với của Tiểu Tiểu chỉ khác có mỗi vị trí cửa sổ mà thôi.
Tiểu Tiểu ngồi ở trước bàn, ánh mắt không biết nên để chỗ nào cho tốt, cuối cùng đành nhìn chằm chằm cái cửa sổ có vị trí khác với nhà mình đó, liều mạng mà nhìn.
“Tiểu Tiểu, không phải ngươi giận ta đó chứ?” Liêm Chiêu vừa giúp Tiểu Tiểu băng bó miệng vết thương, vừa mở miệng, hỏi.
Tiểu Tiểu thu hồi tầm mắt của bản thân, “A? Ta? Làm sao có thể?”
Liêm Chiêu ngước mắt, cười cười, nói, “Ta đột nhiên muốn ở lại, cũng không thương lượng trước với ngươi… Ta còn lo lắng, có phải làm đã ngươi mất hứng rồi hay không”
Lúc Tiểu Tiểu nghe thấy câu này, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ. Công tử của Thần Tiễn Liêm gia này, sao có thể như vậy chứ… Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không tìm thấy từ nào để hình dung hắn. Rõ ràng đó chỉ là một vụ ám toán, cho dù hắn thật sự muốn phụ trách, nhưng quan tâm và săn sóc như bây giờ, rốt cục là để làm gì? Là bản tính của hắn, hay là… Có mưu đồ khác?
Nhưng mà, rốt cục là hắn có ý đồ gì đây? Tài mạo của nàng không xuất chúng, gia thế cũng nghèo rớt mùng tơi, cho dù có thể nhận biết vài món binh khí Thích thị, nhưng nhìn thái độ hai ngày qua của Liêm Chiêu, cũng không giống kiểu người có hứng thú với binh khí Thích thị. Vậy thì chẳng lẽ, đây không phải là hắn giả bộ ôn nhu? Hiện tại, hắn, thật sự coi nàng như là thê tử chưa qua cửa? Hơn nữa, còn nỗ lực thử làm trượng phu tốt?
Tiểu Tiểu ngây dại, nàng ngây ngốc nhìn hắn, nói không ra lời.
Liêm Chiêu bị nàng nhìn có chút không tự nhiên, “Sao vậy?”
Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu, dời tầm mắt, “Không…”
Liêm Chiêu cũng không hỏi nhiều, hắn băng bó xong. Vươn tay, giúp Tiểu Tiểu rót một chén trà.
“Chỉ cần tìm thấy ‘Quỷ Sư’, chúng ta lập tức rời đi…” Hắn đưa trà qua, nói.
Tiểu Tiểu nhận lấy, uống mấy ngụm, nói: “Liêm đại hiệp… Vạn nhất, ta nói là vạn nhất a, chuyện này không có quan hệ gì với ‘Quỷ sư’, chỉ là có người mạo danh, vậy chẳng phải là ngươi phí công rồi sao?”
Liêm Chiêu nói: “Có lẽ…” Lúc hắn nói chuyện, căm hận và lạnh lẽo trong ánh mắt, khiến cho người nhìn như Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim băng giá.
“Ách… Ta lắm miệng hỏi một câu nga, có phải Thần Tiễn Liêm gia và ‘Quỷ Sư’ có ân oán gì đó hay không?” Tiểu Tiểu nâng chén trà, hỏi.
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Mười bảy năm trước, Quỷ Sư từng xâm nhập Liêm gia. Khi đó, vì ngăn cản hắn, chết rất nhiều người. Dượng ta cũng bởi vậy mà mù cả hai mắt…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Liêm gia là mệnh quan triều đình, nếu bị gièm pha như vậy, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của ‘Thần Tiễn’, cho nên, cho tới nay chưa từng kể chuyện này với người ngoài. Tuy rằng lúc đó ta còn nhỏ tuổi, cũng không có ấn tượng gì, nhưng món nợ này, ta nhất định phải đòi ‘Quỷ Sư’ trả lại.”
Tiểu Tiểu nghe thấy mà ngẩn người. Quả nhiên là giấu kín a. Trên giang hồ căn bản chưa từng có lời nào đồn thổi về chuyện “Quỷ Sư xông vào Thần Tiễn Liêm gia”… Lại nói tiếp, chuyện “Quỷ Sư xông vào thành Thái Bình” hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy. “Quỷ Sư” này thật thích xông bậy a, hơn nữa toàn xông vào mấy chỗ có danh dự uy tín lớn.
Tiểu Tiểu đang cảm thán, chợt nhớ tới biểu cảm khi nghe thấy “Quỷ sư” của Tam Anh. Chớ không phải là, ngay cả Anh Hùng Bảo “Quỷ Sư” cũng xông vào rồi?
Chuyện “Quỷ Sư” xông vào Thái Bình thành, trên thiên hạ có người biết, chỉ sợ là bởi vì cuối cùng hắn bại dưới đao của Thạch Tích lão thành chủ. Mà mấy chuyện còn lại, không có người nào nói đến, khả năng lớn nhất chính là sợ mất mặt mũi. Nói cách khác, “Quỷ sư” đã xâm nhập thành công, hơn nữa cũng không có ai có thể cản trở.
Tuy nhiên, cuối cùng là vì lí do gì mà lại muốn xông vào mấy chỗ đó chứ? Thân là quân sư dưới trướng của Nhạc Phi tướng quân, làm mấy chuyện này không phải là vi phạm quân kỷ (kỷ luật quân đội) rồi hay sao? Chẳng lẽ… Trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ lớn mật. “Quỷ Sư” là người duy nhất trong thiên hạ biết “Cửu Hoàng thần khí” do ai nắm giữ, mà mục đích của hắn khả năng chính là “Thần khí hiện thế, thiên hạ thống nhất”. Hắn xông vào ba nơi đó, nếu có một khả năng, thì nhất định chỉ là, một trong mấy chỗ đó có “Cửu Hoàng thần khí”?!
Tiểu Tiểu vừa nghĩ xong, lập tức lắc đầu loại bỏ đi ý niệm này. Nếu nàng thực sự đoán đúng, thì nửa đời sau của nàng nhất định sẽ càng không an bình a.
Tuy nhiên, nói cho cùng, nếu “Quỷ Sư” thực sự từng xông vào Anh Hùng Bảo, thì đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước. Mạc Doãn và hộp gỗ kia gần đây mới đi vào Anh Hùng Bảo, vậy thì trong cái hộp kia căn bản là không hề có cái gọi là “Cửu hoàng thần khí”. “Cửu Hoàng thần khí” chân chính vẫn luôn nằm ở một nơi nào đó trong Anh Hùng Bảo.
Như vậy xem ra, “Quỷ Sư” này nhất định là có người giả mạo. Bằng không, chỉ có thể là nàng đoán sai…
Ách, vậy cứ đoán sai là tốt nhất.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, sau đó, nghĩ tới một chuyện khác. Vừa rồi Liêm Chiêu hình như có nói: Nếu bị gièm pha như vậy, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của “Thần Tiễn”, cho nên, cho tới nay chưa từng kể chuyện này với người ngoài.
Nói cách khác, nàng không phải là người ngoài?
Nàng ngước mắt nhìn Liêm Chiêu, có chút khiếp ý. Sớm biết hắn cố chấp như vậy, nàng nên cự tuyệt thẳng thừng a. Nếu cứ như thế này, nhân tình càng nợ càng to a, nhất định là chết chắc rồi…
Liêm Chiêu thấy nàng thương cảm nhìn bản thân, thì cho rằng nàng bị chuyện cũ kia chấn động, liền mở miệng xoa dịu, nói: “Thật ra, cũng chỉ là chút chuyện cũ lâu năm rồi, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Tiểu Tiểu gật đầu, “Ân.”
Liêm Chiêu cười cười, đứng dậy, “Hiện giờ trong Anh Hùng Bảo nguy cơ tứ phía, ngươi cứ ở tạm chỗ này của ta đi. Cho dù tạm thời có xảy ra chuyện gì, bảo hộ thê tử của mình, Liêm Chiêu vẫn còn làm được.”
Tay nâng chén trà của Tiểu Tiểu không tự giác bóp chặt lại, “Ta…”
“Ta đi tìm Tam Anh nói chuyện ‘Quỷ Sư’ một chút, trước bữa tối sẽ trở lại. Ngươi ngoan ngoãn nhỉ ngơi đi.” Liêm Chiêu ấn nhẹ bờ vai nàng, nói xong. Ngay sau đó liền xoay người đi ra cửa.
“Ta…” Lời muốn nói của Tiểu Tiểu nghẹn lại ở trong cổ họng. Nàng nhìn chén trà trong tay, thấp giọng tự nói, “Ta không muốn gả, được không…”
(Không được!!!!!!!)
Tiểu Tiểu thở dài, buông chén trà xuống, đứng dậy đi lại chung quanh. Lập tức, ánh mắt nàng bị điêu cung trên giường hấp dẫn.
Đây là binh khí tùy thân của Liêm Chiêu. Cung màu đỏ đậm, đoạt lấy ánh mắt của người nhìn. Tiểu Tiểu nhớ tới hồi nhỏ từng được nghe, ngày trước mỗi khi cung thủ xuất chinh, đều lấy máu chim khách vẽ loạn lên cung, để lấy may mắn. Mà điêu cung này màu đỏ đậm, không thể nghi ngờ là do lí do này. Nàng cẩn thận xem xét điêu cung, lập tức, thấy trên thân cung có hai chữ nhỏ. Chữ được viết theo kiểu chữ triện, lực bứt vừa đủ, Tiểu Tiểu miễn cưỡng nhìn ra được, hai chữ kia, là “Hà Minh”.
Hồi nhỏ, sư phụ cũng từng đem sự tích của Thần Tiễn Liêm gia chuyển thành chuyện xưa kể cho nàng nghe. Thần Tiễn Liêm gia, từ lúc tiền triều đã danh chấn thiên hạ. Truyền thuyết kể rằng, lúc đó thị lang Lệnh Hồ trong triều cũng từng viết thi từ: “Cánh cung Hà Minh kiếm chiếu sương, gió thu cưỡi ngựa tới Hàm Dương. Chưa thu thiên tử hà hoàng địa , không nghĩ quay đầu vọng cố hương.” Chính là để nói về đệ tử của Thần Tiễn Liêm gia. Hai chữ “Hà Minh” đại khái chính là lấy theo điển tích này.
(Cung kiếm sáng ngời trong khói sương,
Gió thu phi ngựa khỏi Hàm Dương.
Hà, Hoàng chưa lấy dâng lên chúa,
Chẳng nghĩ quay đầu ngóng cố hương.
“Theo bản dịch của Nguyễn Phước Hậu”)
Tiểu Tiểu vươn tay, kéo dây cung. Bằng khí lực của nàng, dây cung không chút di động chút nào. Điêu cung này, ít nhất cũng cần tới hai thạch lực đạo (1 thạch = 120 cân = 60kg). Thật sự là vang danh, lợi hại lợi hại…
Nàng đang nâng điêu cung quan sát, cũng không ngờ có một đạo ngân quang phá cửa sổ bay vào, trực tiếp cắm ở trên trụ giường trước mặt nàng.
Tiểu Tiểu cả kinh, nhìn kỹ, đó là một cái ngân châm, ánh quang mơ hồ. Tôi Tuyết Ngân Mang?… Tôi Tuyết Ngân Mang dù sao cũng là do Thích thị đúc, giá trị xa xỉ. Ngân Kiêu này mỗi ngày ném đến ném đi nhiều như vậy không thấy đau lòng à. Nàng thở dài, chú ý tới phía dưới ngân châm, còn cắm một tờ giấy.
Tiểu Tiểu bắt tờ giấy, sau khi xem xong, liền rưng rưng đứng ở tại chỗ.
“Tối nay. Giờ sửu. Hậu hoa viên “
Tiểu Tiểu vo tròn tờ giấy, bỏ vào trong lòng. Sau đó, nhìn ngân châm nằm trong kinh mạch trên cổ tay trái của mình
“Đại gia… Buông tha ta đi… Ai…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Trong truyện, tuy rằng có viết một bài thơ cổ, nhưng mà ngẫu tuyệt đối là vì muốn biểu đạt sự kính ngưỡng của ngẫu nên mới dùng trong truyện. Tuyệt đối không phải là đạo văn nga, ngẫu có đánh dấu ngoặc kép, còn có ghi chú rõ tác giả nga…
Nhiều người tức giận: Cút! Nhanh viết chương mới đi! Nhiều lời vô nghĩa!
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly