Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 1 - Chương 10: Một khúc thanh ca
Lúc Tiểu Tiểu đang cảm thán thế sự vô thường (đường đời khó đoán), trời hại anh tài, thì tỳ nữ tên là “Nhan nhi” kia đi đến. Hành lễ, mở miệng nói với Thạch Nhạc Nhi: “Thạch thành chủ, tam thiếu gia đã trở lại, có cần nô tỳ đi mời ngài ấy đến đây không ạ?”
Trong mắt Thạch Nhạc Nhi thoáng hiện lên một tia tối tăm, nhưng ngay sau đó liền chuyển thành tươi cười ngây thơ rạng rỡ. Nàng đứng dậy, cao hứng nói: “Ta tự đi tìm huynh ấy.” Nàng lại quay đầu, nhìn Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân, “Các ngươi không cần đi theo.”
Nói xong, nàng vui vẻ chạy đi.
Để lại ba người đồng thời thở dài.
Tỳ nữ kia thấy thế, mở miệng nói: “Các vị mệt mỏi rồi, mời đi cùng nô tỳ đến phòng khách nghỉ ngơi ạ.”
Tiểu Tiểu vừa ăn no, lại phí đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện, đã cảm thấy khá là mệt mỏi, lúc này lại có người nhắc tới chuyện nghỉ ngơi, nàng không khỏi cảm thấy tâm như hoa nở, liên tục gật đầu, nói: “Được a! Được a!”
Nhạc Hoài Giang cười nói, “Hạ tỷ, Nhạc Nhi chắc trong vòng nửa khắc nữa cũng chưa về được, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Vân gật đầu, “Cũng được.” Nàng xoay người nhìn Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, Anh Hùng Bảo long xà hỗn tạp (người tốt kẻ xấu hỗn loạn), không có việc gì thì đừng chạy loạn.”
“Ta biết!” Tiểu Tiểu lập tức mở miệng đáp ứng.
Đương nhiên, ngụ ý trong câu “Ta biết” này, chỉ sợ chỉ có bản thân Tiểu Tiểu mới hiểu.
Vào phòng khách, Tiểu Tiểu lập tức chạy vội tới trước giường, nằm chổng vó xuống giường. Quả nhiên, gối cao, sa trướng, chăn gấm mềm mại. Tiểu Tiểu lớn như vậy, cũng chưa từng được ngủ trên cái giường nào tốt như vậy. Nàng kéo chăn, ngửi ngửi. Mặt trên còn vương chút mùi đàn hương nhàn nhạt, hiển nhiên là đã được xông hương. Người nhà giảu a, ngay cả một cái chăn trên giường cũng phải chú ý như vậy.
Nàng xoay người đứng lên, ngồi ở trên giường. Nàng vươn tay, lấy từ trong lòng ra một túi mơ muối, cầm lấy một viên, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Chua xót cay đắng đan xen, ở trong miệng nàng chậm rãi lan tràn. Tiểu Tiểu nhíu mày, chậm rãi ăn. Thật sự không hiểu, sao sư phụ lại có thể thích ăn cái thứ này… Đây không phải là thứ chỉ có người mang thai mới ăn hay sao?
Nàng nuốt hạt mơ muối trong tay, đem chỗ còn thừa cất lại vào trong túi, bỏ vào lòng.
Tuy rằng khó ăn, nhưng tác dụng làm giảm buồn ngủ cũng khá được. Nàng đứng dậy, xoay xoay cánh tay. Hừ hừ, hiện tại trong Anh Hùng Bảo nhiều bảo vật như vậy, tùy tiện vớ một cái cũng đều là vô giá. Tuy rằng việc ăn trộm phải thực hiện lúc trời tối mới tốt, nhưng mà đi tìm hiểu chút địa hình thì nên làm ban ngày a. Giống như Hạ Vân đã nói, trong Anh Hùng Bảo này long xà hỗn tạp. Đây đúng là thời điểm hỗn loạn, hiện tại rất thích hợp để đi dò đường a, nhưng mà…
Tiểu Tiểu hạ quyết tâm xong liền mở cửa đi ra ngoài, giả vờ thành bộ dạng đi ngắm phong cảnh, đi dạo chung quanh. Đám đệ tử tỳ nữ của Anh Hùng Bảo biết nàng là người của thành Thái Bình đều lấy lễ đối đãi, không hề nghi ngờ gì cả. Chỉ là, nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, có rất nhiều nơi không cho người ngoài đi vào. Tiểu Tiểu rất biết quy củ, liền cười ha ha, nói dối là bản thân bị lạc đường, tùy ý tránh đi. Luật lệ giang hồ, càng là chỗ phòng bị nghiêm ngặt thì thứ đồ bên trong càng quý giá. Tiểu Tiểu tất nhiên là hiểu được đạo lý này, tuy nhiên, chỉ bẳng khả năng của nàng, có lẽ cũng không lẻn vào mấy chỗ đó được. Chậc, ai, năng lực không bằng người ta, đành lấy đại cái gì đó vậy, có thể chôm được thì chôm đi. Nàng đi được một đoạn, thấy bốn bề vắng lặng, liền lấy ra một khối đá trắng, lưu lại dấu hiệu ở ven đường.
Tiểu Tiểu đi tới đi lui, bất tri bất giác đã đi tới phía sau hoa viên. Chỗ hoa viên này, nàng cũng chỉ được Thạch Nhạc Nhi dẫn qua một lần, lúc đó cưỡi ngựa xem hoa, căn bản là không có cẩn thận quan sát. Phía sau hoa viên của Anh Hùng Bảo, trên giang hồ có bao nhiêu người có phúc nhìn thấy a? Không nhìn thì lần sau cũng không có cơ hội! Nàng lập tức cất viên đá trắng đi, đi ngoặt vào.
Hiện giờ là tháng ba, trăm hoa đua nở, trong làn gió có lẫn hương hoa, điệp múa, phong cảnh hợp ý người. Tiểu Tiểu chậm rãi bước đi, thoải mái cười. Trên giàn hoa giữa vườn, lăng tiêu* vươn dài bám lấy, lá xanh non, thật là đáng yêu. Tiểu Tiểu vươn tay, nhè nhẹ vỗ về những chiếc lá xanh non này. Nhớ đến sư phụ từng nói, sau này nếu thật sự không muốn lăn lộn trên giang hồ nữa, tìm một chỗ phong cảnh thanh nhã mà ở. Trước cửa trồng hoa, phía sau trồng rau, trên hàng rào lăng tiêu quấn đầy. Khi đó, nghe đến đoạn này, nàng hưng phấn không thôi, liền năn nỉ sư phụ trồng thêm cây đào, để sau này có quả đào ăn. Sư phụ luôn cười. Nhưng mà, giấc mộng này mãi mãi không thể thực hiện…
(* Lăng Tiêu)
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu cười thực bất đắc dĩ. Không biết, lúc nàng còn sống, có thể tìm được một chỗ như vậy hay không, thanh thanh thản thản mà trải qua nửa đời còn lại?
Nàng cời đàn tam huyền trên lưng xuống, ngồi trên chiếu. Nàng đưa tay kiểm tra dây đàn, thử vài âm. Lập tức, chỉnh lại dây đàn xướng lên: “Tiên gia kia ngồi bên cây cầu cạnh suối, nấu nước làm rượu, dưới ánh trăng nghe tiếng tiêu. Cửa sổ nhìn ra núi xa, phi yến đậu trên xà nhà, hàng rào lăng tiêu. Ngàn vàng tan đi, phàm trần lúc trước, hợp lại danh lợi biến tan, chỉ như một ly này. Duyên phận là gì? Không màng đời người cố gắng, chỉ cần một sáng này.”
Nàng vừa xướng xong, liền nghe thấy tiếng người vỗ tay.
Nàng cả kinh, lập tức quay đầu, lúc nhìn thấy người nọ, cả người đều cứng ngắc. Người tới là ai không tới, lại cố tình là tam công tử của Anh Hùng Bảo, Ngụy Dĩnh kia, cũng chính là người mà Thạch Nhạc Nhi cứ treo ngoài miệng, “Văn Hi ca ca”.
Tiểu Tiểu “Xoẹt” một cái, nhảy dựng lên, ôm đàn tam huyền, xấu hổ cười cười, “Ách… Tam công tử…”
Ngụy Dĩnh cười cười, nói: “Xướng thật tốt. ‘Không màng đời người cố gắng, chỉ cần một sáng này’. Người có thể xướng ra khúc này, nhất định không phải là loại phàm phu tục tử.”
Tiểu Tiểu lúng túng nói: “Ách… Công tử quá khen, ta… Ta chỉ là một kẻ hát rong trên giang hồ, đoạn vừa rồi cũng là nghe người ta hát mà học được…”
Ngụy Dĩnh cười cười, nói: “Cô nương cũng tới tham gia Kỳ Hóa hội?”
Tiểu Tiểu đeo lại đàn tam huyền lên lưng, ôm quyền, nói: “Ta… Ta cùng với người trong thành Thái Bình tới…”
Nghe thấy ba chữ thành Thái Bình, Ngụy Dĩnh nhíu mày lại, vẻ mặt có chút không vui.
Tiểu Tiểu cũng cảm thấy kỳ quái. Theo lý thuyết, Ngụy tam công tử này không phải bị người trong nhà tìm về, đang đi gặp Thạch Nhạc Nhi hay sao, ngược lại tại sao lúc này lại ở phía sau hoa viên? Nhưng mà, bằng thân phận của nàng, cũng không có tư cách để thắc mắc nhiều.
“Vậy, tam công tử, không còn chuyện gì nữa, ta cáo từ trước.” Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, chuẩn bị chạy lấy người.
“Cô nương, ngươi đã là người hát rong trên giang hồ, chi bằng xướng thêm một khúc đi?” Ngụy Dĩnh khoanh chân ngồi xuống đất, mở miệng nói.
Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó, sợ hãi xòe ra năm ngón tay, “Một khúc năm văn tiền.”
Ngụy Dĩnh lúc này nở nụ cười, “Vậy, khúc lúc trước có tính không?”
Tiểu Tiểu cũng ngồi xuống, cười nói: “Khúc kia coi như tặng ngài.”
“Được.” Ngụy Dĩnh gật đầu.
Tiểu Tiểu lấy đàn tam huyền, hỏi, “Tam công tử muốn nghe cái gì? Tình ca, dân ca hay là văn thơ?”
“Tùy, dựa theo sở trường của ngươi đi.” Ngụy Dĩnh nói.
“Nga.” Tiểu Tiểu cúi đầu, sở trường à… Từ nhỏ nàng nghe sư phụ xướng, hay dùng nhất một bài, nàng gẩy dây đàn, cao giọng xướng: “Cảm thán nghìn đời nay phong vân biến hóa, chiến tranh khắp bốn biển, máu nhiễm đỏ chiến giáp. Mưu đồ bá nghiệp, đắc ý một lúc, chớp mắt tóc đã bạc. Mọi tính toán cũng không ngăn nổi thành bại trong phút chốc, cảm thán một đời cũng chỉ như khói hoa. Tỉnh rượu mộng cũng đã tàn, nửa đời chìm nổi, hỏi ai vướng bận.”
“Hay cho điệu nhạc thê lương…” Ngụy Dĩnh nghe xong, mở miệng nói.
“Ân…” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng mở miệng, “Công tử, có phải ta hát sai khúc rồi không, phá hỏng hứng trí của ngài?”
Ngụy Dĩnh lắc đầu, “Thật là kỳ quái. Ngươi xướng một khúc hoàn toàn không hợp với ngươi. Ta đoán, người viết ra khúc này phải là một người đã trải qua một đời phong sương bão táp, nhìn thấu thế sự. Tuổi ngươi còn trẻ, còn chưa xướng được hết cái bi thương trong khúc này?”
Tiểu Tiểu lập tức nở nụ cười, “Khúc này là khúc mà sư phụ ta lúc còn sinh thời yêu thích nhất. Nếu lão nhân gia người còn trên đời, gặp được tri âm như công tử, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Ngụy Dĩnh cũng cười, “Vậy cũng thật sự là đáng tiếc…”
“Tam thiếu gia.” Đột nhiên, một thanh âm ôn nhuyễn khiêm tốn vang lên.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền thấy tỳ nữ gọi là “Nhan nhi” kia. Nàng đã đi tới, gật đầu hành lễ. “Tam thiếu gia, Thạch thành chủ đi tìm ngài mãi, phu nhân gọi ngài trở về phòng.”
“Ta đã quay về Anh Hùng Bảo, bà ấy còn muốn ta làm như thế nào nữa?” Trong giọng nói của Ngụy Dĩnh mang theo chút bất mãn.
“Phu nhân muốn thiếu gia làm gì, trong lòng thiếu gia tự hiểu rõ, cần gì phải hỏi nô tỷ nữa?” Tỳ nữ kia khéo léo đưa đẩy, nhẹ nhàng trả lời.
“Người hiểu bà ấy nhất, là ngươi mới đúng.” Ngụy Dĩnh thong thả bước đi, mở miệng nói.
“Nô tỳ không rõ tam thiếu gia đang nói cái gì.” Tỳ nữ kia trả lời.
“Triệu Nhan, ta coi thường ngươi rồi.” Ngụy Dĩnh mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi.
Tỳ nữ kia vẫn khiêm nhường như cũ nói, “Nô tỳ không hiểu tam thiếu gia đang nói cái gì.” Nàng dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Ngụy Dĩnh, “Nhưng mà, nô tỳ biết, hôn sự của tam thiếu gia và Thạch thành chủ là chuyện trọng đại, không chỉ có phu nhân, toàn giang hồ cũng đều coi trọng. Mong tam thiếu gia tự biết nặng nhẹ…”
Tiểu Tiểu ở bên cạnh nghe được mà mồ hôi lạnh ứa ra. Tỳ nữ này không bình thường a, khẩu khí nói chuyện vừa rồi của nàng, rõ ràng là uy hiếp. Anh Hùng Bảo này là nơi thế nào vậy? Tỳ nữ vậy mà lại có thể uy hiếp thiếu gia?
“Ta luôn luôn biết cân nhắc nặng nhẹ.” Ngụy Dĩnh nói xong, vươn tay nắm lấy tay Tiểu Tiểu kéo đi, “Chúng ta đi.”
Tiểu Tiểu đông đá toàn tập.
Chỉ thấy, trong ánh mắt của tỳ nữ kia, khiêm nhường và ôn nhu hoàn toàn biến mất, sắc lạnh đâm thẳng vào lòng người.
Trong lòng Tiểu Tiểu chợt lạnh, ngay lập tức hiểu được một chuyện: Cô nương này, không dễ chọc.
“Văn Hi ca ca!”
Lúc này, thanh âm của Thạch Nhạc Nhi từ cách đó không xa truyền đến. Chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, trong mắt có chút uất giận, ba bước thu lại thành hai bước chạy tới.
Thạch Nhạc Nhi nhìn hai người trước mặt, vươn tay chỉ vào cánh tay đang giữ chặt Tiểu Tiểu của Ngụy Dĩnh, bi phẫn nói: “Văn Hi ca ca! Ta đi tìm huynh mãi, huynh lại đi lôi kéo cô nương khác! Ta không thèm để ý đến huynh nữa!” Nàng nói xong, khóc lóc xoay người chạy đi.
Tiểu Tiểu lập tức thu tay mình lại, lui ra sau vài bước.
Nàng nhìn Ngụy Dĩnh, lại nhìn vị tỳ nữ đứng cách đó không xa, sợ hãi nói: “Ách… Ta, ta cũng phải đi rồi…”
Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy đi. Nàng vừa chạy vừa cảm thấy trái tim băng giá. Vừa rồi Thạch Nhạc Nhi rưng rưng, bi phẫn chạy đi. Tuy rằng vị hôn phu này Thạch Nhạc Nhi không thèm, nhưng mà, không chắc…
Xong rồi, xong rồi, nàng có mấy cái mạng cũng không đủ để Thạch Nhạc Nhi chơi đùa a!
Tiểu Tiểu không dám đi loạn khắp nơi nữa, ngoan ngoãn trở về phòng. Vừa mới bước vào cửa, liền thấy Thạch Nhạc Nhi ngồi trước bàn, đứng sau là Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân. Thạch Nhạc Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười sâu xa, nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Tiểu liền lui lại hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững, đã thấy Thạch Nhạc Nhi cười cười vẫy tay gọi nàng. Tiểu Tiểu kiên trì đi vào, cười cứng ngắc.
Thạch Nhạc Nhi đứng dậy, nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiểu, “Không nhìn ra đó, Tiểu Tiểu tỷ tỷ cũng rất có mị lực đó!”
Chân Tiểu Tiểu nhũn ra, “Thạch… Thạch thành chủ… Vừa… Vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn… Ta tuyệt đối không dám mơ ước tam công tử…”
Thạch Nhạc Nhi cười đến ngây thơ, “Ha ha, mơ ước thì có sao?” Nàng ngồi vào trước bàn, “Kỳ thật, Văn Hi ca ca luận võ công hay nhân phẩm, đều là một lựa chọn tốt, tướng mạo hay tài học cũng là vạn người có một…”
Mồ hôi lạnh của Tiểu Tiểu toát ra.
“… Lại là bảo chủ đời sau của Anh Hùng Bảo, tiền đồ vô lượng a.” Thạc Nhạc Nhi càng nói càng hưng phấn.
“Thạch thành chủ, thân phận ta hèn mọn, không dám trèo cao…” Tiểu tiểu mở miệng.
“Ai, nữ nhân giang hồ, đừng câu nệ tiểu tiết.” Thạch Nhạc Nhi nghiêm túc nói, “Chỉ cần song phương tâm đầu ý hợp, gia thế hay thân phận có là gì. Huống hồ, hiện tại ngươi là người của thành Thái Bình ta, ta tất nhiên là sẽ giúp ngươi ~”
Thạch Nhạc Nhi nói xong, nhẹ nhàng vỗ tay.
Sáu tỳ nữ lên tiếng trả lời, đi tới.
“Đến đây, giúp Tả cô nương trang điểm cho tốt nào.” Thạch Nhạc Nhi phân phó.
“Dạ.” Sáu tỳ nữ kia lập tức tiến lên túm lấy Tiểu Tiểu, kéo đến bên bàn trang điểm.
“Thành chủ… Tiểu Tiểu biết sai rồi! Người tha cho ta đi ~~~” Tiếng la thê lương của Tiểu Tiểu vang lên.
Nhạc Hoài Giang nhìn mà kinh hãi, run rẩy mở miệng nói: “Nhạc… Nhạc Nhi… Làm vậy được sao?”
Thạch Nhạc Nhi cầm lấy chén trà trước mặt, nhẹ uống một ngụm, âm trầm cười, “Hừ hừ, ta đang giúp người ta hoàn thành ước vọng mà. Nếu Văn Hi ca ca thích người khác, ta cũng có cớ để hủy đi hôn sự này. Hắc hắc hắc… Đây chính là do hắn chọn, đừng trách ta ~”
Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đồng thời cảm thấy rét lạnh, nhưng lại đồng thời ôm quyền, nói, “Thành chủ anh minh.”
Những lời này, tất nhiên là Tiểu Tiểu nghe được nhất thanh nhị sở. Quả nhiên, nàng khóc không ra nước mắt. Đúng là nàng muốn câu dẫn công tử có quyền có thế, để sớm ngày hoàn thành nghiệp lớn làm chuyện xấu, nhưng mà, tình huống hiện giờ, hoàn toàn không đúng a.
Trong mắt Thạch Nhạc Nhi thoáng hiện lên một tia tối tăm, nhưng ngay sau đó liền chuyển thành tươi cười ngây thơ rạng rỡ. Nàng đứng dậy, cao hứng nói: “Ta tự đi tìm huynh ấy.” Nàng lại quay đầu, nhìn Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân, “Các ngươi không cần đi theo.”
Nói xong, nàng vui vẻ chạy đi.
Để lại ba người đồng thời thở dài.
Tỳ nữ kia thấy thế, mở miệng nói: “Các vị mệt mỏi rồi, mời đi cùng nô tỳ đến phòng khách nghỉ ngơi ạ.”
Tiểu Tiểu vừa ăn no, lại phí đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện, đã cảm thấy khá là mệt mỏi, lúc này lại có người nhắc tới chuyện nghỉ ngơi, nàng không khỏi cảm thấy tâm như hoa nở, liên tục gật đầu, nói: “Được a! Được a!”
Nhạc Hoài Giang cười nói, “Hạ tỷ, Nhạc Nhi chắc trong vòng nửa khắc nữa cũng chưa về được, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Vân gật đầu, “Cũng được.” Nàng xoay người nhìn Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, Anh Hùng Bảo long xà hỗn tạp (người tốt kẻ xấu hỗn loạn), không có việc gì thì đừng chạy loạn.”
“Ta biết!” Tiểu Tiểu lập tức mở miệng đáp ứng.
Đương nhiên, ngụ ý trong câu “Ta biết” này, chỉ sợ chỉ có bản thân Tiểu Tiểu mới hiểu.
Vào phòng khách, Tiểu Tiểu lập tức chạy vội tới trước giường, nằm chổng vó xuống giường. Quả nhiên, gối cao, sa trướng, chăn gấm mềm mại. Tiểu Tiểu lớn như vậy, cũng chưa từng được ngủ trên cái giường nào tốt như vậy. Nàng kéo chăn, ngửi ngửi. Mặt trên còn vương chút mùi đàn hương nhàn nhạt, hiển nhiên là đã được xông hương. Người nhà giảu a, ngay cả một cái chăn trên giường cũng phải chú ý như vậy.
Nàng xoay người đứng lên, ngồi ở trên giường. Nàng vươn tay, lấy từ trong lòng ra một túi mơ muối, cầm lấy một viên, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Chua xót cay đắng đan xen, ở trong miệng nàng chậm rãi lan tràn. Tiểu Tiểu nhíu mày, chậm rãi ăn. Thật sự không hiểu, sao sư phụ lại có thể thích ăn cái thứ này… Đây không phải là thứ chỉ có người mang thai mới ăn hay sao?
Nàng nuốt hạt mơ muối trong tay, đem chỗ còn thừa cất lại vào trong túi, bỏ vào lòng.
Tuy rằng khó ăn, nhưng tác dụng làm giảm buồn ngủ cũng khá được. Nàng đứng dậy, xoay xoay cánh tay. Hừ hừ, hiện tại trong Anh Hùng Bảo nhiều bảo vật như vậy, tùy tiện vớ một cái cũng đều là vô giá. Tuy rằng việc ăn trộm phải thực hiện lúc trời tối mới tốt, nhưng mà đi tìm hiểu chút địa hình thì nên làm ban ngày a. Giống như Hạ Vân đã nói, trong Anh Hùng Bảo này long xà hỗn tạp. Đây đúng là thời điểm hỗn loạn, hiện tại rất thích hợp để đi dò đường a, nhưng mà…
Tiểu Tiểu hạ quyết tâm xong liền mở cửa đi ra ngoài, giả vờ thành bộ dạng đi ngắm phong cảnh, đi dạo chung quanh. Đám đệ tử tỳ nữ của Anh Hùng Bảo biết nàng là người của thành Thái Bình đều lấy lễ đối đãi, không hề nghi ngờ gì cả. Chỉ là, nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, có rất nhiều nơi không cho người ngoài đi vào. Tiểu Tiểu rất biết quy củ, liền cười ha ha, nói dối là bản thân bị lạc đường, tùy ý tránh đi. Luật lệ giang hồ, càng là chỗ phòng bị nghiêm ngặt thì thứ đồ bên trong càng quý giá. Tiểu Tiểu tất nhiên là hiểu được đạo lý này, tuy nhiên, chỉ bẳng khả năng của nàng, có lẽ cũng không lẻn vào mấy chỗ đó được. Chậc, ai, năng lực không bằng người ta, đành lấy đại cái gì đó vậy, có thể chôm được thì chôm đi. Nàng đi được một đoạn, thấy bốn bề vắng lặng, liền lấy ra một khối đá trắng, lưu lại dấu hiệu ở ven đường.
Tiểu Tiểu đi tới đi lui, bất tri bất giác đã đi tới phía sau hoa viên. Chỗ hoa viên này, nàng cũng chỉ được Thạch Nhạc Nhi dẫn qua một lần, lúc đó cưỡi ngựa xem hoa, căn bản là không có cẩn thận quan sát. Phía sau hoa viên của Anh Hùng Bảo, trên giang hồ có bao nhiêu người có phúc nhìn thấy a? Không nhìn thì lần sau cũng không có cơ hội! Nàng lập tức cất viên đá trắng đi, đi ngoặt vào.
Hiện giờ là tháng ba, trăm hoa đua nở, trong làn gió có lẫn hương hoa, điệp múa, phong cảnh hợp ý người. Tiểu Tiểu chậm rãi bước đi, thoải mái cười. Trên giàn hoa giữa vườn, lăng tiêu* vươn dài bám lấy, lá xanh non, thật là đáng yêu. Tiểu Tiểu vươn tay, nhè nhẹ vỗ về những chiếc lá xanh non này. Nhớ đến sư phụ từng nói, sau này nếu thật sự không muốn lăn lộn trên giang hồ nữa, tìm một chỗ phong cảnh thanh nhã mà ở. Trước cửa trồng hoa, phía sau trồng rau, trên hàng rào lăng tiêu quấn đầy. Khi đó, nghe đến đoạn này, nàng hưng phấn không thôi, liền năn nỉ sư phụ trồng thêm cây đào, để sau này có quả đào ăn. Sư phụ luôn cười. Nhưng mà, giấc mộng này mãi mãi không thể thực hiện…
(* Lăng Tiêu)
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu cười thực bất đắc dĩ. Không biết, lúc nàng còn sống, có thể tìm được một chỗ như vậy hay không, thanh thanh thản thản mà trải qua nửa đời còn lại?
Nàng cời đàn tam huyền trên lưng xuống, ngồi trên chiếu. Nàng đưa tay kiểm tra dây đàn, thử vài âm. Lập tức, chỉnh lại dây đàn xướng lên: “Tiên gia kia ngồi bên cây cầu cạnh suối, nấu nước làm rượu, dưới ánh trăng nghe tiếng tiêu. Cửa sổ nhìn ra núi xa, phi yến đậu trên xà nhà, hàng rào lăng tiêu. Ngàn vàng tan đi, phàm trần lúc trước, hợp lại danh lợi biến tan, chỉ như một ly này. Duyên phận là gì? Không màng đời người cố gắng, chỉ cần một sáng này.”
Nàng vừa xướng xong, liền nghe thấy tiếng người vỗ tay.
Nàng cả kinh, lập tức quay đầu, lúc nhìn thấy người nọ, cả người đều cứng ngắc. Người tới là ai không tới, lại cố tình là tam công tử của Anh Hùng Bảo, Ngụy Dĩnh kia, cũng chính là người mà Thạch Nhạc Nhi cứ treo ngoài miệng, “Văn Hi ca ca”.
Tiểu Tiểu “Xoẹt” một cái, nhảy dựng lên, ôm đàn tam huyền, xấu hổ cười cười, “Ách… Tam công tử…”
Ngụy Dĩnh cười cười, nói: “Xướng thật tốt. ‘Không màng đời người cố gắng, chỉ cần một sáng này’. Người có thể xướng ra khúc này, nhất định không phải là loại phàm phu tục tử.”
Tiểu Tiểu lúng túng nói: “Ách… Công tử quá khen, ta… Ta chỉ là một kẻ hát rong trên giang hồ, đoạn vừa rồi cũng là nghe người ta hát mà học được…”
Ngụy Dĩnh cười cười, nói: “Cô nương cũng tới tham gia Kỳ Hóa hội?”
Tiểu Tiểu đeo lại đàn tam huyền lên lưng, ôm quyền, nói: “Ta… Ta cùng với người trong thành Thái Bình tới…”
Nghe thấy ba chữ thành Thái Bình, Ngụy Dĩnh nhíu mày lại, vẻ mặt có chút không vui.
Tiểu Tiểu cũng cảm thấy kỳ quái. Theo lý thuyết, Ngụy tam công tử này không phải bị người trong nhà tìm về, đang đi gặp Thạch Nhạc Nhi hay sao, ngược lại tại sao lúc này lại ở phía sau hoa viên? Nhưng mà, bằng thân phận của nàng, cũng không có tư cách để thắc mắc nhiều.
“Vậy, tam công tử, không còn chuyện gì nữa, ta cáo từ trước.” Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, chuẩn bị chạy lấy người.
“Cô nương, ngươi đã là người hát rong trên giang hồ, chi bằng xướng thêm một khúc đi?” Ngụy Dĩnh khoanh chân ngồi xuống đất, mở miệng nói.
Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó, sợ hãi xòe ra năm ngón tay, “Một khúc năm văn tiền.”
Ngụy Dĩnh lúc này nở nụ cười, “Vậy, khúc lúc trước có tính không?”
Tiểu Tiểu cũng ngồi xuống, cười nói: “Khúc kia coi như tặng ngài.”
“Được.” Ngụy Dĩnh gật đầu.
Tiểu Tiểu lấy đàn tam huyền, hỏi, “Tam công tử muốn nghe cái gì? Tình ca, dân ca hay là văn thơ?”
“Tùy, dựa theo sở trường của ngươi đi.” Ngụy Dĩnh nói.
“Nga.” Tiểu Tiểu cúi đầu, sở trường à… Từ nhỏ nàng nghe sư phụ xướng, hay dùng nhất một bài, nàng gẩy dây đàn, cao giọng xướng: “Cảm thán nghìn đời nay phong vân biến hóa, chiến tranh khắp bốn biển, máu nhiễm đỏ chiến giáp. Mưu đồ bá nghiệp, đắc ý một lúc, chớp mắt tóc đã bạc. Mọi tính toán cũng không ngăn nổi thành bại trong phút chốc, cảm thán một đời cũng chỉ như khói hoa. Tỉnh rượu mộng cũng đã tàn, nửa đời chìm nổi, hỏi ai vướng bận.”
“Hay cho điệu nhạc thê lương…” Ngụy Dĩnh nghe xong, mở miệng nói.
“Ân…” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng mở miệng, “Công tử, có phải ta hát sai khúc rồi không, phá hỏng hứng trí của ngài?”
Ngụy Dĩnh lắc đầu, “Thật là kỳ quái. Ngươi xướng một khúc hoàn toàn không hợp với ngươi. Ta đoán, người viết ra khúc này phải là một người đã trải qua một đời phong sương bão táp, nhìn thấu thế sự. Tuổi ngươi còn trẻ, còn chưa xướng được hết cái bi thương trong khúc này?”
Tiểu Tiểu lập tức nở nụ cười, “Khúc này là khúc mà sư phụ ta lúc còn sinh thời yêu thích nhất. Nếu lão nhân gia người còn trên đời, gặp được tri âm như công tử, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Ngụy Dĩnh cũng cười, “Vậy cũng thật sự là đáng tiếc…”
“Tam thiếu gia.” Đột nhiên, một thanh âm ôn nhuyễn khiêm tốn vang lên.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền thấy tỳ nữ gọi là “Nhan nhi” kia. Nàng đã đi tới, gật đầu hành lễ. “Tam thiếu gia, Thạch thành chủ đi tìm ngài mãi, phu nhân gọi ngài trở về phòng.”
“Ta đã quay về Anh Hùng Bảo, bà ấy còn muốn ta làm như thế nào nữa?” Trong giọng nói của Ngụy Dĩnh mang theo chút bất mãn.
“Phu nhân muốn thiếu gia làm gì, trong lòng thiếu gia tự hiểu rõ, cần gì phải hỏi nô tỷ nữa?” Tỳ nữ kia khéo léo đưa đẩy, nhẹ nhàng trả lời.
“Người hiểu bà ấy nhất, là ngươi mới đúng.” Ngụy Dĩnh thong thả bước đi, mở miệng nói.
“Nô tỳ không rõ tam thiếu gia đang nói cái gì.” Tỳ nữ kia trả lời.
“Triệu Nhan, ta coi thường ngươi rồi.” Ngụy Dĩnh mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi.
Tỳ nữ kia vẫn khiêm nhường như cũ nói, “Nô tỳ không hiểu tam thiếu gia đang nói cái gì.” Nàng dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Ngụy Dĩnh, “Nhưng mà, nô tỳ biết, hôn sự của tam thiếu gia và Thạch thành chủ là chuyện trọng đại, không chỉ có phu nhân, toàn giang hồ cũng đều coi trọng. Mong tam thiếu gia tự biết nặng nhẹ…”
Tiểu Tiểu ở bên cạnh nghe được mà mồ hôi lạnh ứa ra. Tỳ nữ này không bình thường a, khẩu khí nói chuyện vừa rồi của nàng, rõ ràng là uy hiếp. Anh Hùng Bảo này là nơi thế nào vậy? Tỳ nữ vậy mà lại có thể uy hiếp thiếu gia?
“Ta luôn luôn biết cân nhắc nặng nhẹ.” Ngụy Dĩnh nói xong, vươn tay nắm lấy tay Tiểu Tiểu kéo đi, “Chúng ta đi.”
Tiểu Tiểu đông đá toàn tập.
Chỉ thấy, trong ánh mắt của tỳ nữ kia, khiêm nhường và ôn nhu hoàn toàn biến mất, sắc lạnh đâm thẳng vào lòng người.
Trong lòng Tiểu Tiểu chợt lạnh, ngay lập tức hiểu được một chuyện: Cô nương này, không dễ chọc.
“Văn Hi ca ca!”
Lúc này, thanh âm của Thạch Nhạc Nhi từ cách đó không xa truyền đến. Chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, trong mắt có chút uất giận, ba bước thu lại thành hai bước chạy tới.
Thạch Nhạc Nhi nhìn hai người trước mặt, vươn tay chỉ vào cánh tay đang giữ chặt Tiểu Tiểu của Ngụy Dĩnh, bi phẫn nói: “Văn Hi ca ca! Ta đi tìm huynh mãi, huynh lại đi lôi kéo cô nương khác! Ta không thèm để ý đến huynh nữa!” Nàng nói xong, khóc lóc xoay người chạy đi.
Tiểu Tiểu lập tức thu tay mình lại, lui ra sau vài bước.
Nàng nhìn Ngụy Dĩnh, lại nhìn vị tỳ nữ đứng cách đó không xa, sợ hãi nói: “Ách… Ta, ta cũng phải đi rồi…”
Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy đi. Nàng vừa chạy vừa cảm thấy trái tim băng giá. Vừa rồi Thạch Nhạc Nhi rưng rưng, bi phẫn chạy đi. Tuy rằng vị hôn phu này Thạch Nhạc Nhi không thèm, nhưng mà, không chắc…
Xong rồi, xong rồi, nàng có mấy cái mạng cũng không đủ để Thạch Nhạc Nhi chơi đùa a!
Tiểu Tiểu không dám đi loạn khắp nơi nữa, ngoan ngoãn trở về phòng. Vừa mới bước vào cửa, liền thấy Thạch Nhạc Nhi ngồi trước bàn, đứng sau là Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân. Thạch Nhạc Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười sâu xa, nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Tiểu liền lui lại hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững, đã thấy Thạch Nhạc Nhi cười cười vẫy tay gọi nàng. Tiểu Tiểu kiên trì đi vào, cười cứng ngắc.
Thạch Nhạc Nhi đứng dậy, nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiểu, “Không nhìn ra đó, Tiểu Tiểu tỷ tỷ cũng rất có mị lực đó!”
Chân Tiểu Tiểu nhũn ra, “Thạch… Thạch thành chủ… Vừa… Vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn… Ta tuyệt đối không dám mơ ước tam công tử…”
Thạch Nhạc Nhi cười đến ngây thơ, “Ha ha, mơ ước thì có sao?” Nàng ngồi vào trước bàn, “Kỳ thật, Văn Hi ca ca luận võ công hay nhân phẩm, đều là một lựa chọn tốt, tướng mạo hay tài học cũng là vạn người có một…”
Mồ hôi lạnh của Tiểu Tiểu toát ra.
“… Lại là bảo chủ đời sau của Anh Hùng Bảo, tiền đồ vô lượng a.” Thạc Nhạc Nhi càng nói càng hưng phấn.
“Thạch thành chủ, thân phận ta hèn mọn, không dám trèo cao…” Tiểu tiểu mở miệng.
“Ai, nữ nhân giang hồ, đừng câu nệ tiểu tiết.” Thạch Nhạc Nhi nghiêm túc nói, “Chỉ cần song phương tâm đầu ý hợp, gia thế hay thân phận có là gì. Huống hồ, hiện tại ngươi là người của thành Thái Bình ta, ta tất nhiên là sẽ giúp ngươi ~”
Thạch Nhạc Nhi nói xong, nhẹ nhàng vỗ tay.
Sáu tỳ nữ lên tiếng trả lời, đi tới.
“Đến đây, giúp Tả cô nương trang điểm cho tốt nào.” Thạch Nhạc Nhi phân phó.
“Dạ.” Sáu tỳ nữ kia lập tức tiến lên túm lấy Tiểu Tiểu, kéo đến bên bàn trang điểm.
“Thành chủ… Tiểu Tiểu biết sai rồi! Người tha cho ta đi ~~~” Tiếng la thê lương của Tiểu Tiểu vang lên.
Nhạc Hoài Giang nhìn mà kinh hãi, run rẩy mở miệng nói: “Nhạc… Nhạc Nhi… Làm vậy được sao?”
Thạch Nhạc Nhi cầm lấy chén trà trước mặt, nhẹ uống một ngụm, âm trầm cười, “Hừ hừ, ta đang giúp người ta hoàn thành ước vọng mà. Nếu Văn Hi ca ca thích người khác, ta cũng có cớ để hủy đi hôn sự này. Hắc hắc hắc… Đây chính là do hắn chọn, đừng trách ta ~”
Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đồng thời cảm thấy rét lạnh, nhưng lại đồng thời ôm quyền, nói, “Thành chủ anh minh.”
Những lời này, tất nhiên là Tiểu Tiểu nghe được nhất thanh nhị sở. Quả nhiên, nàng khóc không ra nước mắt. Đúng là nàng muốn câu dẫn công tử có quyền có thế, để sớm ngày hoàn thành nghiệp lớn làm chuyện xấu, nhưng mà, tình huống hiện giờ, hoàn toàn không đúng a.
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly