[Võng Phối] Chuyện Xấu CP
Chương 2
Mùa hè bình minh tới sớm, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu vào giữa phòng ngủ, sáng sủa mà không nóng nực.
Tô Lam ghé vào trên người Tạ Tấn Xuyên, đầu gối lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực trong ***g ngực, khi đôi mắt khẽ chớp, lông mi cậu cọ cọ lên da anh, thật ngứa ngáy.
Tạ Tấn Xuyên trở mình một cái, đem người kia ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại, nói: “Còn sớm chán, ngủ với anh một lúc nữa.”
Tô Lam thuận theo, hai mắt nhắm lại, khi tỉnh lại lần nữa thì người bên cạnh đã đi mất rồi, cậu mơ mơ màng màng xoay người xuống giường, vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ đã gặp phải ánh mắt quái dị của đối phương, không khỏi chột dạ cúi đầu nhìn, ách…
“Ba—–“
Cửa phòng ngủ bị đóng rầm một cái, Tô Lam che khuôn mặt nóng bừng, vội vàng chạy tới tủ lấy quần áo mặc vào.
Lần này quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng, Tạ tiên sinh đã ngồi đợi bên bàn ăn. Tô Lam chạy tới ngồi cạnh anh, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “Tạ tiên sinh, chào buổi sáng!”
“Không còn là buổi sáng nữa, đã một giờ chiều rồi.” Tạ Tấn Xuyên ưu nhã nhấp ngụm cháo, cũng không quên chỉ đạo, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
“Anh mặc vậy là buổi chiều muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, hai giờ công ty có buổi kí một hợp đồng tài chính lớn, anh phải tự mình tham dự.” Tạ Tấn Xuyên đứng dậy lấy cho cậu cốc sữa nóng, “Buổi chiều em định làm gì?”
“Em cũng không phải ông chủ, không phải bận việc này bận việc kia!” Tô Lam căm giận húp một ngụm cháo lớn, lại nhào tới hôn lên môi anh một cái, liếm liếm, “Em chờ anh trở về, không được đi nhậu.”
Tạ Tấn Xuyên sờ soạng eo nhỏ của cậu, còn chưa thỏa mãn, đối phương đã nhẹ nhàng né tránh, không khỏi cười nói, “Càng ngày càng nghịch ngợm, buổi tối xem anh trị em thế nào.”
“Anh, anh dám!” Tô Lam mở to hai mắt nhìn, đôi mắt long lanh ngập nước, trong veo.
“Anh không dám!” Tạ Tấn Xuyên cười xấu xa, “Anh chỉ biết yêu em mà thôi.”
Tô Lam đỏ mặt quay về phía thư phòng, khi len lén nhìn ra ngoài, Tạ Tấn Xuyên đã đi rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nghĩ đến buổi tối thì đứng ngồi không yên, khởi động máy lên mạng.
Tô Lam log in vào QQ, tình trạng cơ bản là thế này:
“Kỳ An sama! Tui xin quỳ xuống cầu hậu kì! Toàn bộ manh kịch kỳ một a! Âm thô đã xong rồi a!” ——– Xin lỗi, tạm thời không nhận kịch mới.
“Tiểu An An, hậu kỳ kịch《 Yêu thật đơn giản 》 cậu làm thế nào rồi?!!!”—— Nga, không được tốt lắm.
“…..” ——- …….
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu cuối cùng cũng log in *nhào vào* Moah~
Tôi vừa mới out hôm qua thôi mà…
Mưa mùa hạ: Này, An bảo bối, một ngày không gặp tựa tam thu, tui nhớ cậu muốn chết! Chuyện bảo cậu suy nghĩ đã nghĩ đến đâu rồi? Vào xã đoàn, vào xã đoàn đi! Đây là lần đầu tiên tôi thương lượng cửa sau đó, An bảo bối, quá vinh dự!”
Kỳ An: … Cậu nói là thương lượng cửa sau, ảnh hưởng không tốt lắm à?
Mưa mùa hạ: Ai đã khiến cho đầu năm nay hậu kì đều như vậy! Ai cho hậu kì của cậu không những hiệu suất cao mà còn hoàn hảo đến thế! Anh hưởng vậy có đủ hay không a! Quá đáng, làm cho một thiếu nữ ôn nhu biến thành bác gái rít gào!
Kỳ An: ╮(╯▽╰)╭
Mưa mùa hạ: Gia nhập nha?
Kỳ An: Ha hả.
Mưa mùa hạ: Tui biết mà → →222790, mau đến đây đi bạn trẻ!
[Diễn đàn xã đoàn kịch truyền thanh Thiên hạ sanh ca]
Hỉ Oa(1): Có ai nói cho tui biết rằng tui không hoa mắt đi, Kỳ An sama xin gia nhập đoàn kìa!
Mưa mùa hạ: Tung hoa hoan nghênh An bảo bối tham gia xã đoàn kịch truyền thanh Thiên hạ sanh ca =3=
Tịch Dương: Thật hay giả vậy? Có thật là hậu kì thần thánh Kỳ An sama không?
Cá chua ngọt: Hình như là thật → → screen shot làm chứng.
Mạc Ly: Người mới, cầu thông đồng =3=
Tương Tiểu Vũ: Cứ việc thông đồng với Ls (2) nếu không sợ đại thần nào đó trở về điều giáo một trăm lần ╮(╯▽╰)╭
Mạc Ly:…
Tiểu miên dương: Nhắc mới nhớ lâu lắm không thấy đại thần >O<
Mạc Ly: Cậu ta đang đi công tác…
Cá chua ngọt: Ai đó đang oán niệm kìa ↑
Tương Tiểu Vũ: Một ngày không gặp tựa tam thu, vậy tính ra xa cách cũng gần mười năm rồi ấy chứ, người nào đó có thể không oán niệm sao ╮(╯▽╰)╭
Mưa mùa hạ: = =!!! Các cậu không nên vừa nhắc tới đại thần liền đi lạc đề chứ! Không nên bỏ quên Kỳ An sama của chúng ta nha!
Kỳ An: …
Tương Tiểu Vũ: Nhào vào Kỳ An sama!
Cười mà không nói: Khụ.
Tương Tiểu Vũ: Anh, anh, anh sao lại ở đây?!
Mạc Ly: Tui cũng nhào vào Kỳ An sama! Kỳ An sama cầu hôn hôn =3=
Kỳ An: >O< Tui, tui, tui sợ bị đại thần giết người diệt khẩu.
Mưa mùa hạ: Chớ sợ, chớ sợ, chúng tui ép Mạc Tiểu Ly ra đối chất là được rồi╮(╯▽╰)╭
Hỉ Oa: Kỳ thực, Kỳ An sama còn có thể bán manh a, tui nghe nói Kỳ An sama ngốc manh ngốc manh!
Tương Tiểu Vũ: Lăn~~~ Kỳ thực, kỳ thực tui vẫn luôn thắc mắc → → Kỳ An sama rốt cuộc là một thiếu nữ hay là tao niên(3)?
Tiểu miên dương: Câu hỏi này thực sắc bén!
Mạc Ly: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Cá chua ngọt: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Mưa mùa hạ: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Kỳ An: …… Các cậu thắng = =!!!
Hỉ Oa: Kỳ An sama, em cũng muốn cược…
Tương Tiểu Vũ: Tên kia! Bọn họ khi dễ tui a a a a a a >O<
Cười mà không nói: *vuốt cằm* thực ra anh cũng rất muốn cược…
Tương Tiểu Vũ: đêm nay ngủ sô pha đi!
Cười mà không nói: Hóa ra đêm nay em muốn bị thượng ở sô pha
Tương Tiểu Vũ:
Mạc Ly: Không nói nhớ đối xử với Tương Tiểu Vũ của chúng ta ôn nhu một chút nha~
Kỳ An: Ngao~ Hóa ra Cười mà không nói cùng Tương Tiểu Vũ là CP thật nha!
Mưa mùa hạ: Giờ cậu mới biết sao = =!!!
Kỳ An: Vậy Quân lâm thiên hạ đại thần cùng với Mạc Ly cũng là CP thật sao?
Diễn đàn trong nháy mắt im ắng đến kì dị, Tô Lam thầm mắng nhìn lỡ tay, nhưng hai mắt chớp cũng không dám chớp dán chặt vào màn hình vi tính.
Tương Tiểu Vũ: Tiểu An An, sao cậu có thể ngốc như vậy! Đại thần thần thánh bất khả xâm phạm nha, tất cả mọi người chỉ dán len lén đùa giỡn tý chút thôi >O< Cậu lại dám ở trước mặt quần chúng hỏi…
Kỳ An: Ách… Tui là người vô hình… Các cậu đều không nhìn thấy đúng không?
Tương Tiểu Vũ: Không việc gì, đại thần thường không nhìn lén cũng không xem Lịch sử trò chuyện ╮(╯▽╰)╭
Mạc Ly: Phốc…
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu quá dễ thương luôn =3=
Cá chua ngọt: Để ca ca ôm một cái nào =3=
Tương Tiểu Vũ: Tiểu An An, không cần sợ đại thần, ca ca bảo vệ cậu!
Kỳ An: Tui nhớ không lầm thì Tương Tiểu Vũ, cậu từng nói cậu mới tốt nghiệp cao trung phải không?
Tương Tiểu Vũ: Thì sao?
Kỳ An: Ca mùa hè năm nay đã tốt nghiệp đại học…
Cá chua ngọt: Sát, ước gì điều này không phải sự thật! +10086
Kỳ An: *vuốt cằm* mị lực của nam nhân trưởng thành chính là ở chỗ dũng cảm chấp nhận sự thật.
…
Tô Lam ở trong diễn đàn trò chuyện vui vẻ vô cùng, cho nên khi nghe thấy tiếng chân vang lên ở phía sau thì bị giật mình, nhận ra là Tạ Tấn Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Anh đã về rồi!”
Tạ Tấn Xuyên từ phía sau lưng ôm lấy cậu, hất cằm chỉ chỉ màn hình máy tính, “Trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
“Ba—–“ Laptop bị gập thật manh, nhưng cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Tô Lam cúi đầu càng ngày càng thấp, Tạ Tấn Xuyên nhẹ nhàng vỗ về eo của cậu, cười cười hôn lên vành tai phiếm hồng, “Tô Tô, sau này chỉ chuyên làm hậu kỳ cho anh thôi nhé?”
“Dựa vào cái gì chứ —– Ôi chao, anh không tức giận?” Tô Lam ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt anh đầy chiều chuộng cùng ôn hòa.
Hai người bảy năm trước gặp nhau, quen biết nhau bốn năm thì yêu nhau, rồi ở chung. Cũng là từ khi đó, Tô Lam tiếp xúc với giới võng phối, tuy rằng cậu nhìn Tạ Tấn Xuyên cùng người khác nói chuyện yêu đương có chút khó chịu, nhưng cậu thập phần tin tưởng anh, chỉ là cậu hiếu kì nên mới gia nhập giới.
Thế nhưng Tạ Tấn Xuyên thì một chút cũng không muốn cậu gia nhập. Hứng thú của Tô Lam cũng không lớn, nhưng mà cậu thích xem các tin đồn trên diễn đàn, dần dần mỗi topic đều phải ngó qua, đồng thời xem các thông tin về Tạ Tấn Xuyên.
Một thời gian ngắn không có việc gì làm, nhìn thấy trong diễn đàn có cô bạn chiêu mộ hậu kì, cậu liền xung phong đăng kí, tiếp vở kịch đầu tiên trong đời. Tạ Tấn Xuyên cũng cho cậu rất nhiều lời khuyên. Khi đó, Tạ Tấn Xuyên đã là Quân lâm thiên hạ đại thần của giới võng phối, chủ dịch vô số bộ kịch kinh điển, fan hâm mộ nhiều vô số.
Khi Mưa mùa hạ tìm đến mời Tô Lam gia nhập xã đoàn, cậu vừa mừng vừa sợ, sợ rằng sẽ làm lộ quan hệ giữa hai người, giới võng phối thực ra vô cùng hỗn loạn, cảm tình của hai người họ chưa đủ bền vững, sợ sẽ gặp trắc trở.
Thế nhưng, càng ở bên anh càng động lòng không gì so sánh được.
Tô Lam không ngăn cản Tạ Tấn Xuyên mở Lịch sử trò chuyện ra xem, nhích nhích mông bảo anh ngồi xuống, chỉ thấy người nào đó không biết vô sỉ là gì, nắm thắt lưng nhấc cậu lên ngồi trên đùi anh. Tô Lam đỏ mặt muốn đứng dậy, lại bị Tạ Tấn Xuyên giữ chặt cấm cựa quậy, “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”
Tô Lam thẹn quá hóa giận, “Bọn họ đều nói anh với Mạc Ly là một đôi, còn có là CP lầu của các anh trong diễn đàn lại cao thêm một tầng!”
“Anh lúc nào thừa nhận qua?” Tạ Tấn Xuyên tựa lưng vào ghế, nắm lấy bàn tay của người không an phận trong lòng mình, đưa tới miệng hôn một cái, “Tô Tô, anh còn tưởng rằng cả đời em đều không quan tâm tới việc này.”
“Em, em quan tâm cái gì?” Tô Lam biết rõ còn giả bộ.
“Em xác định là muốn anh nói ra?” Bàn tay Tạ Tấn Xuyên đặt trước ngực cậu, nói, “Em ở đây rất quan tâm nè, Tô Tô”
Tô Lam làm ra bộ dáng liều chết cũng không theo, Tạ Tấn Xuyên nhìn thấy buồn cười, còn nói, “Chúng ta trong lúc này còn cái gì là không thể đâu. Em quan tâm anh nói thích người khác, quan tâm anh cùng người khác thành CP, có đúng không?”
Tô Lam nghe anh nói thẳng như vậy, thấy ủy khuất, “Anh biết rồi còn gì…”
Tạ Tấn Xuyên mỉm cười nói: “Cười mà không nói cùng với Tương Tiểu Vũ diễn kịch với nhau, kịch giả thành thật, anh thì không cần, anh có em rồi, làm sao còn muốn cùng người khác diễn kịch?”
Tô Lam nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, nói: “Nói được thì làm được nha, nếu không, em sẽ không bao giờ… quan tâm anh nữa.”
“Hảo.”
“Uy! Anh đừng có chiếm máy tính của em! Tránh qua một bên đi!”
Tạ Tấn Xuyên cũng thò người lấy ra một cái notebook khác, khởi động máy. Hai cái notebook đặt song song nhau, tay hai người cũng chạm vào nhai, khiến Tô Lam nảy ra một suy nghĩ táo bạo —- Đương nhiên, trấn an tiểu thụ tạc mao chính là một trong những lạc thú hằng ngày của tiểu công đúng hay không?
Mưa mùa hạ: Kêu gọi An bảo bối Tui biết cậu không có offline mà!
Tương Tiểu Vũ: ╭(╯^╰)╮
Cá chua ngọt: Tương tiểu thụ, biểu tình này của cậu là muốn đi tìm bất mãn sao, bảo tiểu công của cậu nỗ lực lên a!
Tương Tiểu Vũ: Đi chết đi, Đi chết đi, Đi chết đi, Cười cười nhà tui không cần phải nỗ lực nha!
Cười mà không nói: Khụ khụ khụ.
Mạc Ly: Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.
Mưa mùa hạ: Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ…
Tương Tiểu Vũ: !!!!! Ý của tui là nếu anh ta mà còn nỗ lực nữa thì tui không xuống được giường có được hay không!
Cười mà không nói: Khụ khụ khụ.
Kỳ An: Cái này phải hiểu….
Mạc Ly: Nga~~~~~~
Tương Tiểu Vũ: Để tui chết đi —– a a a a a a a!
Cười mà không nói: ~ Nhào vào lòng anh đi.
Quân lâm thiên hạ: Tương Tiểu Vũ, kỳ thực tôi thỉnh thoảng cũng hay nhìn lén và đọc Lịch sử trò chuyện.
Cá chua ngọt: Đại thần!!
Mưa mùa hạ: Tui không cố ý cười ~~~
Tương Tiểu Vũ: Mạc Tiểu Ly! Mạc Tiểu Ly, đại thần nhà cậu khi dễ người ta, sao có thể thấy chết mà không cứu hả?!
Mạc Ly: Tui rất thích thấy thế này.
Cá chua ngọt: Nhà người ta phu xướng phụ tùy, Tương Tiểu Vũ, cậu mau nhảy vào vòng tay của tiểu công nhà cậu đi~~
“Thế nào lại im lặng vậy?”
Tạ Tấn Xuyên khóe miệng mang theo tiếu ý, Tô Lam thấy mà nghiến răng, cắn một phát lên khóe môi anh, “Hỗn đản, anh muốn em nói cái gì đây! Theo cả nhà cùng đùa giỡn anh với Mạc Ly sao? Mơ đẹp nhỉ!”
Tô Lam thấy cắn một cái còn chưa hả giận, liền đập loạn lên bàn phím máy tính của anh.
Quân lâm thiên hạ: Bỗng nhiên ih9878rewhu, hồ lớn asdfghjkl
Hỉ Oa: Đại thần?
Mạc Ly:
Quân lâm thiên hạ: Mèo con nhà tôi lại xù lông, đi vuốt lông cho nó đây
Mạc Ly: Mèo con thật dễ thương, đại thần mau đi đi =w=
“Anh mới xù lông ấy.”
Tô Lam thương cảm hề hề bị bàn tay to xoa xoa đầu, ở trong lòng Tạ Tấn Xuyên ngẩng đầu lên làm bộ mặt ngoan ngoãn, “Chủ nuôi Tạ, mèo con nhà anh đói bụng, cầu cho ăn… Ngô…”
Tạ Tấn Xuyên hung hăng hôn cậu, sau đó nhận mệnh đứng dậy đi tới nhà bếp.
Tô Lam hô to ở phía sau: “Em muốn ăn cá chua ngọt —–“
Sau đó Tạ Tấn Xuyên dừng bước, lại đi về phía cửa, trong nhà không có cá tươi ╮(╯▽╰)╭
————————–
Móa ơi ngọt ê cả răng. Anh Xuyên quá ôn nhu luôn ấy. Mình đang phân vân không biết nên để nick của các nhân vật theo Hán – Việt hay theo dịch nghĩa, vì mình e rằng khi đặt nick, tác giả thường chơi chữ, vì vậy rất khó để dịch, mọi người góp ý dùm nha.
*Chú thích:
(1) Hỉ Oa: Em bé vui vẻ.
Tịch Dương: Ánh trời chiều.
(2) Ls: có nghĩa là thêm bạn, thêm hảo hữu, add friend, v..vv…
(3) Tao niên: chỉ những thiếu niên ngoài đời thì trầm lặng ít nói, trên mạng thì hoạt bát vui vẻ.
(4) Mạc Hạ Ba: mình không chắc chắn là về cái tên, sẽ còn sửa đổi trong quá trình biên tập.
Tô Lam ghé vào trên người Tạ Tấn Xuyên, đầu gối lên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực trong ***g ngực, khi đôi mắt khẽ chớp, lông mi cậu cọ cọ lên da anh, thật ngứa ngáy.
Tạ Tấn Xuyên trở mình một cái, đem người kia ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại, nói: “Còn sớm chán, ngủ với anh một lúc nữa.”
Tô Lam thuận theo, hai mắt nhắm lại, khi tỉnh lại lần nữa thì người bên cạnh đã đi mất rồi, cậu mơ mơ màng màng xoay người xuống giường, vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ đã gặp phải ánh mắt quái dị của đối phương, không khỏi chột dạ cúi đầu nhìn, ách…
“Ba—–“
Cửa phòng ngủ bị đóng rầm một cái, Tô Lam che khuôn mặt nóng bừng, vội vàng chạy tới tủ lấy quần áo mặc vào.
Lần này quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng, Tạ tiên sinh đã ngồi đợi bên bàn ăn. Tô Lam chạy tới ngồi cạnh anh, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “Tạ tiên sinh, chào buổi sáng!”
“Không còn là buổi sáng nữa, đã một giờ chiều rồi.” Tạ Tấn Xuyên ưu nhã nhấp ngụm cháo, cũng không quên chỉ đạo, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
“Anh mặc vậy là buổi chiều muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, hai giờ công ty có buổi kí một hợp đồng tài chính lớn, anh phải tự mình tham dự.” Tạ Tấn Xuyên đứng dậy lấy cho cậu cốc sữa nóng, “Buổi chiều em định làm gì?”
“Em cũng không phải ông chủ, không phải bận việc này bận việc kia!” Tô Lam căm giận húp một ngụm cháo lớn, lại nhào tới hôn lên môi anh một cái, liếm liếm, “Em chờ anh trở về, không được đi nhậu.”
Tạ Tấn Xuyên sờ soạng eo nhỏ của cậu, còn chưa thỏa mãn, đối phương đã nhẹ nhàng né tránh, không khỏi cười nói, “Càng ngày càng nghịch ngợm, buổi tối xem anh trị em thế nào.”
“Anh, anh dám!” Tô Lam mở to hai mắt nhìn, đôi mắt long lanh ngập nước, trong veo.
“Anh không dám!” Tạ Tấn Xuyên cười xấu xa, “Anh chỉ biết yêu em mà thôi.”
Tô Lam đỏ mặt quay về phía thư phòng, khi len lén nhìn ra ngoài, Tạ Tấn Xuyên đã đi rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nghĩ đến buổi tối thì đứng ngồi không yên, khởi động máy lên mạng.
Tô Lam log in vào QQ, tình trạng cơ bản là thế này:
“Kỳ An sama! Tui xin quỳ xuống cầu hậu kì! Toàn bộ manh kịch kỳ một a! Âm thô đã xong rồi a!” ——– Xin lỗi, tạm thời không nhận kịch mới.
“Tiểu An An, hậu kỳ kịch《 Yêu thật đơn giản 》 cậu làm thế nào rồi?!!!”—— Nga, không được tốt lắm.
“…..” ——- …….
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu cuối cùng cũng log in *nhào vào* Moah~
Tôi vừa mới out hôm qua thôi mà…
Mưa mùa hạ: Này, An bảo bối, một ngày không gặp tựa tam thu, tui nhớ cậu muốn chết! Chuyện bảo cậu suy nghĩ đã nghĩ đến đâu rồi? Vào xã đoàn, vào xã đoàn đi! Đây là lần đầu tiên tôi thương lượng cửa sau đó, An bảo bối, quá vinh dự!”
Kỳ An: … Cậu nói là thương lượng cửa sau, ảnh hưởng không tốt lắm à?
Mưa mùa hạ: Ai đã khiến cho đầu năm nay hậu kì đều như vậy! Ai cho hậu kì của cậu không những hiệu suất cao mà còn hoàn hảo đến thế! Anh hưởng vậy có đủ hay không a! Quá đáng, làm cho một thiếu nữ ôn nhu biến thành bác gái rít gào!
Kỳ An: ╮(╯▽╰)╭
Mưa mùa hạ: Gia nhập nha?
Kỳ An: Ha hả.
Mưa mùa hạ: Tui biết mà → →222790, mau đến đây đi bạn trẻ!
[Diễn đàn xã đoàn kịch truyền thanh Thiên hạ sanh ca]
Hỉ Oa(1): Có ai nói cho tui biết rằng tui không hoa mắt đi, Kỳ An sama xin gia nhập đoàn kìa!
Mưa mùa hạ: Tung hoa hoan nghênh An bảo bối tham gia xã đoàn kịch truyền thanh Thiên hạ sanh ca =3=
Tịch Dương: Thật hay giả vậy? Có thật là hậu kì thần thánh Kỳ An sama không?
Cá chua ngọt: Hình như là thật → → screen shot làm chứng.
Mạc Ly: Người mới, cầu thông đồng =3=
Tương Tiểu Vũ: Cứ việc thông đồng với Ls (2) nếu không sợ đại thần nào đó trở về điều giáo một trăm lần ╮(╯▽╰)╭
Mạc Ly:…
Tiểu miên dương: Nhắc mới nhớ lâu lắm không thấy đại thần >O<
Mạc Ly: Cậu ta đang đi công tác…
Cá chua ngọt: Ai đó đang oán niệm kìa ↑
Tương Tiểu Vũ: Một ngày không gặp tựa tam thu, vậy tính ra xa cách cũng gần mười năm rồi ấy chứ, người nào đó có thể không oán niệm sao ╮(╯▽╰)╭
Mưa mùa hạ: = =!!! Các cậu không nên vừa nhắc tới đại thần liền đi lạc đề chứ! Không nên bỏ quên Kỳ An sama của chúng ta nha!
Kỳ An: …
Tương Tiểu Vũ: Nhào vào Kỳ An sama!
Cười mà không nói: Khụ.
Tương Tiểu Vũ: Anh, anh, anh sao lại ở đây?!
Mạc Ly: Tui cũng nhào vào Kỳ An sama! Kỳ An sama cầu hôn hôn =3=
Kỳ An: >O< Tui, tui, tui sợ bị đại thần giết người diệt khẩu.
Mưa mùa hạ: Chớ sợ, chớ sợ, chúng tui ép Mạc Tiểu Ly ra đối chất là được rồi╮(╯▽╰)╭
Hỉ Oa: Kỳ thực, Kỳ An sama còn có thể bán manh a, tui nghe nói Kỳ An sama ngốc manh ngốc manh!
Tương Tiểu Vũ: Lăn~~~ Kỳ thực, kỳ thực tui vẫn luôn thắc mắc → → Kỳ An sama rốt cuộc là một thiếu nữ hay là tao niên(3)?
Tiểu miên dương: Câu hỏi này thực sắc bén!
Mạc Ly: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Cá chua ngọt: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Mưa mùa hạ: Cược tối nay Tương Tiểu Vũ bị đè → → Kỳ An là một cậu bé!
Kỳ An: …… Các cậu thắng = =!!!
Hỉ Oa: Kỳ An sama, em cũng muốn cược…
Tương Tiểu Vũ: Tên kia! Bọn họ khi dễ tui a a a a a a >O<
Cười mà không nói: *vuốt cằm* thực ra anh cũng rất muốn cược…
Tương Tiểu Vũ: đêm nay ngủ sô pha đi!
Cười mà không nói: Hóa ra đêm nay em muốn bị thượng ở sô pha
Tương Tiểu Vũ:
Mạc Ly: Không nói nhớ đối xử với Tương Tiểu Vũ của chúng ta ôn nhu một chút nha~
Kỳ An: Ngao~ Hóa ra Cười mà không nói cùng Tương Tiểu Vũ là CP thật nha!
Mưa mùa hạ: Giờ cậu mới biết sao = =!!!
Kỳ An: Vậy Quân lâm thiên hạ đại thần cùng với Mạc Ly cũng là CP thật sao?
Diễn đàn trong nháy mắt im ắng đến kì dị, Tô Lam thầm mắng nhìn lỡ tay, nhưng hai mắt chớp cũng không dám chớp dán chặt vào màn hình vi tính.
Tương Tiểu Vũ: Tiểu An An, sao cậu có thể ngốc như vậy! Đại thần thần thánh bất khả xâm phạm nha, tất cả mọi người chỉ dán len lén đùa giỡn tý chút thôi >O< Cậu lại dám ở trước mặt quần chúng hỏi…
Kỳ An: Ách… Tui là người vô hình… Các cậu đều không nhìn thấy đúng không?
Tương Tiểu Vũ: Không việc gì, đại thần thường không nhìn lén cũng không xem Lịch sử trò chuyện ╮(╯▽╰)╭
Mạc Ly: Phốc…
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu quá dễ thương luôn =3=
Cá chua ngọt: Để ca ca ôm một cái nào =3=
Tương Tiểu Vũ: Tiểu An An, không cần sợ đại thần, ca ca bảo vệ cậu!
Kỳ An: Tui nhớ không lầm thì Tương Tiểu Vũ, cậu từng nói cậu mới tốt nghiệp cao trung phải không?
Tương Tiểu Vũ: Thì sao?
Kỳ An: Ca mùa hè năm nay đã tốt nghiệp đại học…
Cá chua ngọt: Sát, ước gì điều này không phải sự thật! +10086
Kỳ An: *vuốt cằm* mị lực của nam nhân trưởng thành chính là ở chỗ dũng cảm chấp nhận sự thật.
…
Tô Lam ở trong diễn đàn trò chuyện vui vẻ vô cùng, cho nên khi nghe thấy tiếng chân vang lên ở phía sau thì bị giật mình, nhận ra là Tạ Tấn Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Anh đã về rồi!”
Tạ Tấn Xuyên từ phía sau lưng ôm lấy cậu, hất cằm chỉ chỉ màn hình máy tính, “Trò chuyện vui vẻ nhỉ?”
“Ba—–“ Laptop bị gập thật manh, nhưng cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Tô Lam cúi đầu càng ngày càng thấp, Tạ Tấn Xuyên nhẹ nhàng vỗ về eo của cậu, cười cười hôn lên vành tai phiếm hồng, “Tô Tô, sau này chỉ chuyên làm hậu kỳ cho anh thôi nhé?”
“Dựa vào cái gì chứ —– Ôi chao, anh không tức giận?” Tô Lam ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt anh đầy chiều chuộng cùng ôn hòa.
Hai người bảy năm trước gặp nhau, quen biết nhau bốn năm thì yêu nhau, rồi ở chung. Cũng là từ khi đó, Tô Lam tiếp xúc với giới võng phối, tuy rằng cậu nhìn Tạ Tấn Xuyên cùng người khác nói chuyện yêu đương có chút khó chịu, nhưng cậu thập phần tin tưởng anh, chỉ là cậu hiếu kì nên mới gia nhập giới.
Thế nhưng Tạ Tấn Xuyên thì một chút cũng không muốn cậu gia nhập. Hứng thú của Tô Lam cũng không lớn, nhưng mà cậu thích xem các tin đồn trên diễn đàn, dần dần mỗi topic đều phải ngó qua, đồng thời xem các thông tin về Tạ Tấn Xuyên.
Một thời gian ngắn không có việc gì làm, nhìn thấy trong diễn đàn có cô bạn chiêu mộ hậu kì, cậu liền xung phong đăng kí, tiếp vở kịch đầu tiên trong đời. Tạ Tấn Xuyên cũng cho cậu rất nhiều lời khuyên. Khi đó, Tạ Tấn Xuyên đã là Quân lâm thiên hạ đại thần của giới võng phối, chủ dịch vô số bộ kịch kinh điển, fan hâm mộ nhiều vô số.
Khi Mưa mùa hạ tìm đến mời Tô Lam gia nhập xã đoàn, cậu vừa mừng vừa sợ, sợ rằng sẽ làm lộ quan hệ giữa hai người, giới võng phối thực ra vô cùng hỗn loạn, cảm tình của hai người họ chưa đủ bền vững, sợ sẽ gặp trắc trở.
Thế nhưng, càng ở bên anh càng động lòng không gì so sánh được.
Tô Lam không ngăn cản Tạ Tấn Xuyên mở Lịch sử trò chuyện ra xem, nhích nhích mông bảo anh ngồi xuống, chỉ thấy người nào đó không biết vô sỉ là gì, nắm thắt lưng nhấc cậu lên ngồi trên đùi anh. Tô Lam đỏ mặt muốn đứng dậy, lại bị Tạ Tấn Xuyên giữ chặt cấm cựa quậy, “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”
Tô Lam thẹn quá hóa giận, “Bọn họ đều nói anh với Mạc Ly là một đôi, còn có là CP lầu của các anh trong diễn đàn lại cao thêm một tầng!”
“Anh lúc nào thừa nhận qua?” Tạ Tấn Xuyên tựa lưng vào ghế, nắm lấy bàn tay của người không an phận trong lòng mình, đưa tới miệng hôn một cái, “Tô Tô, anh còn tưởng rằng cả đời em đều không quan tâm tới việc này.”
“Em, em quan tâm cái gì?” Tô Lam biết rõ còn giả bộ.
“Em xác định là muốn anh nói ra?” Bàn tay Tạ Tấn Xuyên đặt trước ngực cậu, nói, “Em ở đây rất quan tâm nè, Tô Tô”
Tô Lam làm ra bộ dáng liều chết cũng không theo, Tạ Tấn Xuyên nhìn thấy buồn cười, còn nói, “Chúng ta trong lúc này còn cái gì là không thể đâu. Em quan tâm anh nói thích người khác, quan tâm anh cùng người khác thành CP, có đúng không?”
Tô Lam nghe anh nói thẳng như vậy, thấy ủy khuất, “Anh biết rồi còn gì…”
Tạ Tấn Xuyên mỉm cười nói: “Cười mà không nói cùng với Tương Tiểu Vũ diễn kịch với nhau, kịch giả thành thật, anh thì không cần, anh có em rồi, làm sao còn muốn cùng người khác diễn kịch?”
Tô Lam nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, nói: “Nói được thì làm được nha, nếu không, em sẽ không bao giờ… quan tâm anh nữa.”
“Hảo.”
“Uy! Anh đừng có chiếm máy tính của em! Tránh qua một bên đi!”
Tạ Tấn Xuyên cũng thò người lấy ra một cái notebook khác, khởi động máy. Hai cái notebook đặt song song nhau, tay hai người cũng chạm vào nhai, khiến Tô Lam nảy ra một suy nghĩ táo bạo —- Đương nhiên, trấn an tiểu thụ tạc mao chính là một trong những lạc thú hằng ngày của tiểu công đúng hay không?
Mưa mùa hạ: Kêu gọi An bảo bối Tui biết cậu không có offline mà!
Tương Tiểu Vũ: ╭(╯^╰)╮
Cá chua ngọt: Tương tiểu thụ, biểu tình này của cậu là muốn đi tìm bất mãn sao, bảo tiểu công của cậu nỗ lực lên a!
Tương Tiểu Vũ: Đi chết đi, Đi chết đi, Đi chết đi, Cười cười nhà tui không cần phải nỗ lực nha!
Cười mà không nói: Khụ khụ khụ.
Mạc Ly: Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.
Mưa mùa hạ: Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ…
Tương Tiểu Vũ: !!!!! Ý của tui là nếu anh ta mà còn nỗ lực nữa thì tui không xuống được giường có được hay không!
Cười mà không nói: Khụ khụ khụ.
Kỳ An: Cái này phải hiểu….
Mạc Ly: Nga~~~~~~
Tương Tiểu Vũ: Để tui chết đi —– a a a a a a a!
Cười mà không nói: ~ Nhào vào lòng anh đi.
Quân lâm thiên hạ: Tương Tiểu Vũ, kỳ thực tôi thỉnh thoảng cũng hay nhìn lén và đọc Lịch sử trò chuyện.
Cá chua ngọt: Đại thần!!
Mưa mùa hạ: Tui không cố ý cười ~~~
Tương Tiểu Vũ: Mạc Tiểu Ly! Mạc Tiểu Ly, đại thần nhà cậu khi dễ người ta, sao có thể thấy chết mà không cứu hả?!
Mạc Ly: Tui rất thích thấy thế này.
Cá chua ngọt: Nhà người ta phu xướng phụ tùy, Tương Tiểu Vũ, cậu mau nhảy vào vòng tay của tiểu công nhà cậu đi~~
“Thế nào lại im lặng vậy?”
Tạ Tấn Xuyên khóe miệng mang theo tiếu ý, Tô Lam thấy mà nghiến răng, cắn một phát lên khóe môi anh, “Hỗn đản, anh muốn em nói cái gì đây! Theo cả nhà cùng đùa giỡn anh với Mạc Ly sao? Mơ đẹp nhỉ!”
Tô Lam thấy cắn một cái còn chưa hả giận, liền đập loạn lên bàn phím máy tính của anh.
Quân lâm thiên hạ: Bỗng nhiên ih9878rewhu, hồ lớn asdfghjkl
Hỉ Oa: Đại thần?
Mạc Ly:
Quân lâm thiên hạ: Mèo con nhà tôi lại xù lông, đi vuốt lông cho nó đây
Mạc Ly: Mèo con thật dễ thương, đại thần mau đi đi =w=
“Anh mới xù lông ấy.”
Tô Lam thương cảm hề hề bị bàn tay to xoa xoa đầu, ở trong lòng Tạ Tấn Xuyên ngẩng đầu lên làm bộ mặt ngoan ngoãn, “Chủ nuôi Tạ, mèo con nhà anh đói bụng, cầu cho ăn… Ngô…”
Tạ Tấn Xuyên hung hăng hôn cậu, sau đó nhận mệnh đứng dậy đi tới nhà bếp.
Tô Lam hô to ở phía sau: “Em muốn ăn cá chua ngọt —–“
Sau đó Tạ Tấn Xuyên dừng bước, lại đi về phía cửa, trong nhà không có cá tươi ╮(╯▽╰)╭
————————–
Móa ơi ngọt ê cả răng. Anh Xuyên quá ôn nhu luôn ấy. Mình đang phân vân không biết nên để nick của các nhân vật theo Hán – Việt hay theo dịch nghĩa, vì mình e rằng khi đặt nick, tác giả thường chơi chữ, vì vậy rất khó để dịch, mọi người góp ý dùm nha.
*Chú thích:
(1) Hỉ Oa: Em bé vui vẻ.
Tịch Dương: Ánh trời chiều.
(2) Ls: có nghĩa là thêm bạn, thêm hảo hữu, add friend, v..vv…
(3) Tao niên: chỉ những thiếu niên ngoài đời thì trầm lặng ít nói, trên mạng thì hoạt bát vui vẻ.
(4) Mạc Hạ Ba: mình không chắc chắn là về cái tên, sẽ còn sửa đổi trong quá trình biên tập.
Tác giả :
Thiểu Lan