[Võng Phối] Chuyện Xấu CP
Chương 18
Tô Lam vừa mới up ảnh hằng ngày của mèo con lên weibo của Tạ Tấn Xuyên xong thì bên góc phải taskbar thấy ava của Mưa mùa hạ nháy nháy.
Mưa mùa hạ: An bảo bối, chào buổi trưa ↖(^ω^)↗
Kỳ An: Cái biểu tình thật đáng yêu…
Mưa mùa hạ: *chỉ tay* ~~ Có chút chuyện cậu có muốn nghe tôi nói không ~(≧▽≦)/~
Kỳ An: Nếu tôi không muốn nghe thì cậu có nói không, có gì cứ nói?
Mưa mùa hạ: An bảo bối, gần đây… Cậu rất thân với đại thần hả?
Kỳ An: … Có sao? Trên mạng võng phối lại có xì căng đan à?
Mưa mùa hạ: Sao cậu chẳng có chút tự giác gì vậy = =!! Trời ạ, lẽ nào cậu thực sự không thấy đại thần đối xử với cậu rất tốt sao! Trước đây cũng có CV trực tiếp đối kịch bị đạo diễn ném bom, nhưng chưa từng thấy đại thần quan tâm đến ai như vậy a!
Kỳ An: Vậy nên cô nghĩ là đại thần coi trọng tôi sao? Chẳng logic gì cả ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Thế nhưng cái này thực sự làm cho… hủ nữ nghĩ lung tung a ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Năm đó tỷ mới gia nhập giới cũng từng làm CV nha, làm người mới bị đạo diễn dập cho tơi tả, khi đó tôi từng nghĩ, nếu như có một người vì tôi mà lên tiếng thì tốt biết mấy ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: *xoa cằm* Nếu có cơ hội tôi sẽ nói cho cô nghe XD
Mưa mùa hạ: Tôi đợi ┭┮﹏┭┮
Mưa mùa hạ: Được rồi, tôi cũng chẳng thế nói thêm gì nữa, nhưng vợ của đại thần… Hơn nữa hiện tại cậu với đại thần còn là CP kịch, chỉ sợ cậu lại bị lôi ra >o<
Kỳ An: Cảm tạ quan tâm~
Mưa mùa hạ: *ôm mặt* ~(≧▽≦)/~
Mưa mùa hạ: Được rồi, hiện trường tối nay cậu tính sao đây?
Kỳ An: Cùng đối kịch với đại thần mấy lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu → → chính miệng đại thần nói vậy đó.
Mưa mùa hạ: Nói vậy tôi an tâm rồi. Còn có An bảo bối, lần này cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại vào đại thần dẫn dắt thật là logic nha ~(≧▽≦)/~
Kỳ An: Có phải cô muốn xuyên tạc ý của tôi không QAQ
Rất nhanh đã tới lúc PIA kịch, Tô Lam kéo Tạ Tấn Xuyên đang chủ động ra phòng khách, “Uy, anh… Vào thư phòng đi, em sợ… Sợ lát nữa lại vấp lời kịch…”
Tạ Tấn Xuyên dừng bước, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Em xác định?”
“Có ý kiến sao?”
“Cam tâm tình nguyện mà.”
Thư phòng diện tích năm mươi mét vuông. Tô Lam thường có một thói quen xấu là hay ôm sách ngồi luôn bên giá để đọc. Vì vậy mà Tạ Tấn Xuyên đã thiết kế trong thư phòng một tấm thảm màu trắng gạo mềm mại, tránh cho Tô Lam ngồi dưới đất nhiễm lạnh.
Tô Lam vừa vào thư phòng đã ôm laptop tới dựa vào giá sách, mèo con ở bên cạnh cậu đi vòng hai vòng, sau đó nằm luôn xuống, cái đuôi ve vẩy.
Ngay khi Tô Lam ngồi dựa vào giá sách, Tạ Tấn Xuyên đi tới ngồi đằng sau cậu, để cho Tô Lam dựa vào chân anh, ngẩng đầu cười nói, “Mệt mỏi thì phải nói nhé, anh sẽ không bóp chân cho em đâu.”
Tô Lam mặc áo lông màu trắng bạc, mặc một chiếc quần rộng màu đen, ống quần ngắn tới cổ chân, để lộ ra mắt cá trắng nõn tinh xảo. Tô Lam nhìn qua có chút khẩn trương, đắm chìm trong ánh mắt ấm áp gắn bó của Tạ Tấn Xuyên.
Bàn tay to của anh xoa xoa mái tóc đen ngắn ngủi của cậu: “Cứ dựa vào anh thế này nhé, anh thích.”
Hình ảnh tuyệt đẹp mà ấm áp.
Bảy giờ rưỡi, thời gian có chút sớm, tất cả mọi người ở trong phòng nghe nhạc vui vẻ.
Trên mạch có một hài tử đang hát, Tô Lam đeo tai nghe vào, thuận tiện tặng hoa cho nhóc, kết quả hài tử kia kích động không ngớt, “A a! Đại thần cư nhiên tặng hoa cho em. Hạnh phúc quá! Moah~~”
…
Rồi, Tô Lam giờ mới nhận ra là mình cầm nhầm laptop >o<
Tô Lam 囧囧đổi máy của mình, “… Anh chẳng nhắc em gì cả!”
Tạ Tấn Xuyên vô tội nói, “Anh và em mà còn phải phân biệt này nọ sao?”
“Tạ tiên sinh, anh đừng giả vờ hiểu sai!” Tô Lam căm giận chọc chọc bắp đùi rắn chắc của anh, “Anh biết rõ em không có ý này!”
Tạ Tấn Xuyên nắm tay cậu, “…Đừng nháo.”
Tô Lam khẽ hừ một tiếng rút tay về. Nhìn trong khung chat, hài tử lúc nãy đã xuống mạch, không biết từ khi nào người lên mạch là Mùa hạ, cô đang ép bức lương dân là cậu, “An bảo bối, cậu hát một bài cho cả nhà nghe đi, mọi người đều rất mong chờ!”
Trong khung chat là một mảnh phụ họa.
【Khung chat】Hỉ Oa: Phá hoại mạch hội sẽ mang thai đó!!
… Thực thâm!
Ngón trỏ Tô Lam định nhấn hạ mạch mà không nổi, thấy người nào đó đem cài đặt quyền giữ mic của cậu tăng lên gấp đôi, không khỏi kháng nghị, “Uy! Sao anh có thể làm vậy!”
Tạ Tấn Xuyên cười trộm, thanh âm bên tai vang lên đồng thời vang lên trong tai nghe, “Anh làm gì sao?”
Trên khung chat đau đớn nhìn thấy, thông báo “Quản lý viên [XXX] nâng thời gian của [Kỳ An] lên gấp đôi.” Tô Lam đành đau xót mà nhìn thời gian của mình biến thành 9999s ┭┮﹏┭┮ (tối đa chỉ có thể tăng đến thế.)
Ngất đây.
“Ai, ai là người quản lí vậy… Không quản được thì đừng làm nữa!”
【Khung chat】Quản lí kun: *chỉ tay* Kỳ An sama không nhìn thấy thông báo thay đổi sao ~(≧▽≦)/~
Tô Lam trước mắt tối sầm.
[Thông báo: Kỳ An sama mà không lên mạch nhất định sẽ mang thai nha ╮(╯▽╰)╭]
【Khung chat】Kỳ An: ……
【Khung chat】Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu sẽ không khinh thường mà chịu hát chứ ~(≧▽≦)/~
【Khung chat】Kỳ An: Đại thần… Cầu cứu mạng…
【Khung chat】Hỉ Oa: Tôi nhớ không lầm thì cái này chính là do đại thần khởi xướng đi XDDDD
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: *xoa cằm* → → Hậu kì độc quyền nhà tôi chỉ có tôi mới được khi dễ.
【Khung chat】Hỉ Oa:!!! Đại thần, em sai rồi~~~
“Kỳ thực anh muốn nhìn thấy em xấu mặt đúng không! Thấy chết mà không cứu!” Tạ Tấn Xuyên không có phản ứng gì, Tô Lam phiền muộn kéo ống quần người nào đó, “Anh cũng không phải không biết em ngũ âm(1) không được đầy đủ. Em, em chỉ hát cho anh nghe thôi có được không?”
Tạ Tấn Xuyên vuốt cằm, chăm chủ cân nhắc: “ Ngô, câu cuối cùng em nhớ cho kỹ đấy.”
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: Hậu kìđộc quyền của tôi vừa chat mật, nói rằng cậu ấy chỉ hát cho tôi nghe thôi, vậy phải làm sao bây giờ?
【Khung chat】Mưa mùa hạ: Phun máu! Đại thần, anh đây là muốn bao che khuyết điểm!!
【Khung chat】Hỉ Oa: Được rồi, lịch sửđã chứng mình, phản kháng đại thần chưa từng có kết quả tốt…
【Khung chat】Quản lí kun: Ngao ngao ngao! Nhất định là tôi mở YY sai cách! Thế nào mà tỷđây lại thấy cảnh nhiều năm chưa từng thấy thế này!
Tô Lam thương cảm hề hề ngẩng mặt nhìn Tạ Tấn Xuyên, anh bất đắc dĩ, yên lặng mở nhạc đệm, là ca khúc 《Phong cương (2)》, bài hát gần đây Tô Lam bị buộc phải học.
[Ngày tàn,
Không có người cùng ngắm hoa rơi, tựa như hóa thành hư vô,
Trong nháy mắt,
Đoạn tình cừu chấm dứt, tâm tựa cát, theo gió bay.]
【Khung chat】Hỉ Oa: Oa oa! Một công quân không ngờ có thể hát “Phong cương” tiêu hồn đến vậy!
【Khung chat】Mưa mùa hạ: Sau khi nghe xong đại thần hát “Phong cương”– Em chết không đáng tiếc!!
【Khung chat】Y Y: Viên mãn rồi ┭┮﹏┭┮
【Khung chat】Tiểu Tứ: Em yêu anh!!! Đại thần V5~~~
…
【Khung chat】Quản lí kun: Khung chat hảo hung tàn…
Một bài đã hát xong, Tạ Tấn Xuyên hắng giọng nói, “Xem ra cả nhà đã thỏa mãn rồi, nhưng sao tôi không thấy Tiểu An tặng hoa nhỉ?”
Tô Lam oán niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nào đó, yên lặng nhấn tặng hai đóa hoa, lúc này trong khung chat yên lặng quỷ dị một hồi. Vì vậy mà cứ dừng ở hoa của cậu vài giây.
Tạ Tấn Xuyên cười khẽ: “Thật là ngoan.”
【Khung chat】Kỳ An: >o<
【Khung chat】Hỉ Oa: Đại thần! Có thể phát tán ra không?
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: Tùy cô XD
【Khung chat】Kỳ An: Nếu đại thần đã hát xong rồi, giờ chúng ta phải đi hiện trường thôi ~(≧▽≦)/~
【Khung chat】Mưa mùa hạ: An bảo bối, lần này cậu cóđại thần cứu, lần sau sẽ không dễ dàng trốn thoát vậy đâu =w=
【Khung chat】Kỳ An: Tôi sẽ không cho cô cơ hội đâu ╭(╯^╰)╮
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: → → Không nên thừa lúc tôi không onl thì khi dễ hậu kì độc quyền nhà tôi.
…
Một lần nữa đối kịch, Lâu Thư ngoài ý muốn chỉ sửa lại một số chỗ chưa nắm bắt đúng tâm trạng, còn lại không nói gì thêm. Tô Lam trong lòng vẫn sợ hãi, “Thực sự có thể chứ? Tôi đây cứ như vậy giao âm thô?”
Lâu Thư nhàn nhạt lên tiếng sau đó liền rời khỏi kênh YY.
Mưa mùa hạ nói: “Lâu Thư gần đây tâm tình không tốt, nhìn như là tình cảm gặp rắc rối.”
Hỉ Oa: “Thảo nào hắn mỗi lần đều cùng tôi đối địch! Ghét nhất hắn!”
Mùa hạ cười trộm: “Cô có gan thì nói trước mặt đại thúc a!”
Hỉ Oa ngượng ngùng nở nụ cười, “Nhập xã nhiều năm như vậy, tôi đã sớm có thói quen bị thúc áp bức bóc lột rồi…”
Tương Tiểu Vũ bát quái, “Mùa hạ, có lúc nãy nói Lâu Thư có vấn đề về tình cảm, cầu kể ra~”
Mùa hạ cả giận, “Thiến niên cưng không nên mỗi ngày không làm việc đàng hoàng nhé! Nhanh giao âm thô cho tôi, không cuối tuần tôi mò đến nhà cậu đấy!”
Mùa hạ vừa mới xong thì acc YY của Tương Tiểu Vũ đã biến mất khỏi phòng, qua một lúc sau lại thấy cậu ta bò lên bi phẫn nói, “Internet càng ngày càng bất ổn! Mùa hạ muội muội, lúc nãy cô nói gì tôi nghe không rõ.”
“…”
Tô Lam ngồi lâu trên mặt đất nên có chút đau thắt lưng, đưa laptop cho Tạ Tấn Xuyên rồi vặn người. Mèo con đang ngủ bên cạnh bị cậu làm giật mình tỉnh giấc, cảnh giác trừng mắt nhìn bốn phía, Tô Lam buồn cười ôm lấy nó, nhìn nhìn mấy cái móng vuốt sắc như vậy liền nói với Tạ Tấn Xuyên, “Em đưa mèo con đi tắm, anh cũng ngủ sớm một chút đi.”
Vừa vặn lúc này Tạ Tấn Xuyên lại mở mạch, may mà Tô Lam cách loa khá xa nên mấy cô bạn Mùa hạ nghe không rõ ràng, chỉ là kêu lên: “Nga! Đại thần! Là phu nhân đang giục anh đi ngủ sao!”
Tạ Tấn Xuyên nhìn bóng lưng Tô Lam, cười khẽ: “Đúng vậy, em ấy giục tôi đi ngủ. Các cô cũng ngủ sớm một chút đi. Tôi out.”
Nghe vào tai người khác chính là một loại ngọt ngào dữ dội.
****
Cuối tuần.
Sau buổi trưa.
Tạ Tấm Xuyên đặt Tô Lam vì túng dục quá độ mà mềm nhũn lên thảm, tiếng chuông cửa trong trẻo rất không thức thời vang lên.
Tạ Tấn Xuyên cài qua loa lại cúc áo sơ mi, bước ra mở cửa, “Tốt nhất là cậu nên có việc gấp!”
Ngoài cửa là một thanh niên ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên sô pha chỉnh lí y phục liền đỏ mặt, mất tự nhiên ho một tiếng, “Tôi không có việc gì gấp, có thể tìm Tô Lam hay không…”
“…”
Tô Lam thân thể cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Cố Tích đang xấu hổ đứng ngoài cửa liền gầm lên: “Tạ Tấn Xuyên, anh có thể đừng như tượng môn thần đứng ở đó có được không! Còn không mau cho Cố Tích vào!”
Tạ Tấn Xuyên trong mũi hừ một tiếng, đợi Tô Lam gào xong thì thấp giọng nói, “Phản rồi, chờ xem buổi tối lão tử thu thập em thế nào!”
“Ba—–“ một tiếng, Tạ Tấn Xuyên đóng cửa thư phòng.
Tô Lam lôi kéo Cố Tích ngồi xuống, “Cố Tích, sao cậu lại tới đây? Còn không nói trước cho tớ biết một tiếng!”
Cố Tích nhìn cậu, trong mắt mang theo tia giảo hoạt, “Sớm nói cho cậu thì còn có ý nghĩa gì nữa, nói sớm sẽ không thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lam.” Thấy Tô Lam phản xạ che bên trái cổ, liền cười nói, “Bên phải cơ.”
Tô Lam lại bịt bên phải, thấy Cố Tích cười to liền không thèm che nữa, thoái mái mà đặt tay trên đùi, cười nói, “Trước đây thế nào không phát hiện ra cậu xấu tính như vậy, theo Thẩm Phi học xấu nha!”
Nhắc tới Thẩm Phi, Cố Tích lập tức ngại ngùng, “Nào có…”
“Thẩm Phi đâu? Sao hai người không cùng nhau tới?”
Cố Tích đè nặng khóe môi, nói: “Lão gia tử gọi hắn về nhà lâu rồi, Thẩm Phi về trước rồi qua đây sau.”
Tô Lam thấy bộ dáng này của cậu liền biết cậu ấy và Thẩm Phi chắc chắn đã ổn rồi, vui mừng nắm lấy tay cậu, “Cố Tích, hoan nghênh trở về. Cậu lúc trước còn nói sẽ không thể quay về, thực ra rất dễ dàng có đúng không?”
Cố Tích viền mắt có chút hồng, thấp đầu nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
Hai người đã hơn nửa năm không gặp, nói lan man mất nửa ngày, rồi lại nhìn nhau cười, Tô Lam đứng dậy cười nói, “Đi thôi, cho cậu xem con tới, cậu nhất định rất thích!”
Mèo con đang nằm ổ ngoài ban công phơi nắng, đại khái là bởi vì nhìn thấy Cố Tích hiền lạnh, lần đầu tiên chủ động thân thiết cọ cọ chân Cố Tích.
Cố Tích cúi người bế nó lên, xoa xoa đầu nó, “Thật ngoan.”
“Biết là cậu thích động vật có lông mà.” Tô Lam từ phòng khách kéo ra hai cái ghế, “Cố Tích, ngồi đi, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Cố Tích nhàn nhạt nở nụ cười, “Nhớ… Khi đó cũng là như vậy đi, nhưng mà là tớ mời cậu ngồi phơi nắng cùng.”
Tô Lam nhắm mắt lại, chìm vào hồi ức, khẽ nói, “Nhoáng một cái… Đã trôi qua nhiều năm như vậy. Hình như đã lâu rồi tớ và Tạ Tấn Xuyên chưa bao giờ… rời xa nhau.”
Cố Tích hỏi lại, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ánh dương chiếu lên my gian (giữa hai lông mày), thời gian đặc biệt tĩnh lặng.
Dáng cười của Tô Lam rất miễn cưỡng, tựa như là do ánh nắng là khóe mắt nheo lên chứ không phải do cậu.
Cậu cười méo xệch: “Tớ mấy hôm trước… Gặp người nhà họ Tạ…”
———————-
Tiểu công nào cũng thích ăn đậu hũ của tiểu thụ:”)) Dự là chương sau ngược Tô Tô. Tiểu Tích của các nàng lên sàn rồi đấy.
Quan trọng nè, chú thích của tác giả ta để nguyên chữ đen, chú thích của ta sẽ để chữ màu xám nhá.
*Chú thích:
(1) Ngũ âm: Năm nốt nhạc của âm nhạc cổ truyền Trung Hoa là Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ.
Mưa mùa hạ: An bảo bối, chào buổi trưa ↖(^ω^)↗
Kỳ An: Cái biểu tình thật đáng yêu…
Mưa mùa hạ: *chỉ tay* ~~ Có chút chuyện cậu có muốn nghe tôi nói không ~(≧▽≦)/~
Kỳ An: Nếu tôi không muốn nghe thì cậu có nói không, có gì cứ nói?
Mưa mùa hạ: An bảo bối, gần đây… Cậu rất thân với đại thần hả?
Kỳ An: … Có sao? Trên mạng võng phối lại có xì căng đan à?
Mưa mùa hạ: Sao cậu chẳng có chút tự giác gì vậy = =!! Trời ạ, lẽ nào cậu thực sự không thấy đại thần đối xử với cậu rất tốt sao! Trước đây cũng có CV trực tiếp đối kịch bị đạo diễn ném bom, nhưng chưa từng thấy đại thần quan tâm đến ai như vậy a!
Kỳ An: Vậy nên cô nghĩ là đại thần coi trọng tôi sao? Chẳng logic gì cả ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Thế nhưng cái này thực sự làm cho… hủ nữ nghĩ lung tung a ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Năm đó tỷ mới gia nhập giới cũng từng làm CV nha, làm người mới bị đạo diễn dập cho tơi tả, khi đó tôi từng nghĩ, nếu như có một người vì tôi mà lên tiếng thì tốt biết mấy ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: *xoa cằm* Nếu có cơ hội tôi sẽ nói cho cô nghe XD
Mưa mùa hạ: Tôi đợi ┭┮﹏┭┮
Mưa mùa hạ: Được rồi, tôi cũng chẳng thế nói thêm gì nữa, nhưng vợ của đại thần… Hơn nữa hiện tại cậu với đại thần còn là CP kịch, chỉ sợ cậu lại bị lôi ra >o<
Kỳ An: Cảm tạ quan tâm~
Mưa mùa hạ: *ôm mặt* ~(≧▽≦)/~
Mưa mùa hạ: Được rồi, hiện trường tối nay cậu tính sao đây?
Kỳ An: Cùng đối kịch với đại thần mấy lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu → → chính miệng đại thần nói vậy đó.
Mưa mùa hạ: Nói vậy tôi an tâm rồi. Còn có An bảo bối, lần này cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại vào đại thần dẫn dắt thật là logic nha ~(≧▽≦)/~
Kỳ An: Có phải cô muốn xuyên tạc ý của tôi không QAQ
Rất nhanh đã tới lúc PIA kịch, Tô Lam kéo Tạ Tấn Xuyên đang chủ động ra phòng khách, “Uy, anh… Vào thư phòng đi, em sợ… Sợ lát nữa lại vấp lời kịch…”
Tạ Tấn Xuyên dừng bước, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Em xác định?”
“Có ý kiến sao?”
“Cam tâm tình nguyện mà.”
Thư phòng diện tích năm mươi mét vuông. Tô Lam thường có một thói quen xấu là hay ôm sách ngồi luôn bên giá để đọc. Vì vậy mà Tạ Tấn Xuyên đã thiết kế trong thư phòng một tấm thảm màu trắng gạo mềm mại, tránh cho Tô Lam ngồi dưới đất nhiễm lạnh.
Tô Lam vừa vào thư phòng đã ôm laptop tới dựa vào giá sách, mèo con ở bên cạnh cậu đi vòng hai vòng, sau đó nằm luôn xuống, cái đuôi ve vẩy.
Ngay khi Tô Lam ngồi dựa vào giá sách, Tạ Tấn Xuyên đi tới ngồi đằng sau cậu, để cho Tô Lam dựa vào chân anh, ngẩng đầu cười nói, “Mệt mỏi thì phải nói nhé, anh sẽ không bóp chân cho em đâu.”
Tô Lam mặc áo lông màu trắng bạc, mặc một chiếc quần rộng màu đen, ống quần ngắn tới cổ chân, để lộ ra mắt cá trắng nõn tinh xảo. Tô Lam nhìn qua có chút khẩn trương, đắm chìm trong ánh mắt ấm áp gắn bó của Tạ Tấn Xuyên.
Bàn tay to của anh xoa xoa mái tóc đen ngắn ngủi của cậu: “Cứ dựa vào anh thế này nhé, anh thích.”
Hình ảnh tuyệt đẹp mà ấm áp.
Bảy giờ rưỡi, thời gian có chút sớm, tất cả mọi người ở trong phòng nghe nhạc vui vẻ.
Trên mạch có một hài tử đang hát, Tô Lam đeo tai nghe vào, thuận tiện tặng hoa cho nhóc, kết quả hài tử kia kích động không ngớt, “A a! Đại thần cư nhiên tặng hoa cho em. Hạnh phúc quá! Moah~~”
…
Rồi, Tô Lam giờ mới nhận ra là mình cầm nhầm laptop >o<
Tô Lam 囧囧đổi máy của mình, “… Anh chẳng nhắc em gì cả!”
Tạ Tấn Xuyên vô tội nói, “Anh và em mà còn phải phân biệt này nọ sao?”
“Tạ tiên sinh, anh đừng giả vờ hiểu sai!” Tô Lam căm giận chọc chọc bắp đùi rắn chắc của anh, “Anh biết rõ em không có ý này!”
Tạ Tấn Xuyên nắm tay cậu, “…Đừng nháo.”
Tô Lam khẽ hừ một tiếng rút tay về. Nhìn trong khung chat, hài tử lúc nãy đã xuống mạch, không biết từ khi nào người lên mạch là Mùa hạ, cô đang ép bức lương dân là cậu, “An bảo bối, cậu hát một bài cho cả nhà nghe đi, mọi người đều rất mong chờ!”
Trong khung chat là một mảnh phụ họa.
【Khung chat】Hỉ Oa: Phá hoại mạch hội sẽ mang thai đó!!
… Thực thâm!
Ngón trỏ Tô Lam định nhấn hạ mạch mà không nổi, thấy người nào đó đem cài đặt quyền giữ mic của cậu tăng lên gấp đôi, không khỏi kháng nghị, “Uy! Sao anh có thể làm vậy!”
Tạ Tấn Xuyên cười trộm, thanh âm bên tai vang lên đồng thời vang lên trong tai nghe, “Anh làm gì sao?”
Trên khung chat đau đớn nhìn thấy, thông báo “Quản lý viên [XXX] nâng thời gian của [Kỳ An] lên gấp đôi.” Tô Lam đành đau xót mà nhìn thời gian của mình biến thành 9999s ┭┮﹏┭┮ (tối đa chỉ có thể tăng đến thế.)
Ngất đây.
“Ai, ai là người quản lí vậy… Không quản được thì đừng làm nữa!”
【Khung chat】Quản lí kun: *chỉ tay* Kỳ An sama không nhìn thấy thông báo thay đổi sao ~(≧▽≦)/~
Tô Lam trước mắt tối sầm.
[Thông báo: Kỳ An sama mà không lên mạch nhất định sẽ mang thai nha ╮(╯▽╰)╭]
【Khung chat】Kỳ An: ……
【Khung chat】Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu sẽ không khinh thường mà chịu hát chứ ~(≧▽≦)/~
【Khung chat】Kỳ An: Đại thần… Cầu cứu mạng…
【Khung chat】Hỉ Oa: Tôi nhớ không lầm thì cái này chính là do đại thần khởi xướng đi XDDDD
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: *xoa cằm* → → Hậu kì độc quyền nhà tôi chỉ có tôi mới được khi dễ.
【Khung chat】Hỉ Oa:!!! Đại thần, em sai rồi~~~
“Kỳ thực anh muốn nhìn thấy em xấu mặt đúng không! Thấy chết mà không cứu!” Tạ Tấn Xuyên không có phản ứng gì, Tô Lam phiền muộn kéo ống quần người nào đó, “Anh cũng không phải không biết em ngũ âm(1) không được đầy đủ. Em, em chỉ hát cho anh nghe thôi có được không?”
Tạ Tấn Xuyên vuốt cằm, chăm chủ cân nhắc: “ Ngô, câu cuối cùng em nhớ cho kỹ đấy.”
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: Hậu kìđộc quyền của tôi vừa chat mật, nói rằng cậu ấy chỉ hát cho tôi nghe thôi, vậy phải làm sao bây giờ?
【Khung chat】Mưa mùa hạ: Phun máu! Đại thần, anh đây là muốn bao che khuyết điểm!!
【Khung chat】Hỉ Oa: Được rồi, lịch sửđã chứng mình, phản kháng đại thần chưa từng có kết quả tốt…
【Khung chat】Quản lí kun: Ngao ngao ngao! Nhất định là tôi mở YY sai cách! Thế nào mà tỷđây lại thấy cảnh nhiều năm chưa từng thấy thế này!
Tô Lam thương cảm hề hề ngẩng mặt nhìn Tạ Tấn Xuyên, anh bất đắc dĩ, yên lặng mở nhạc đệm, là ca khúc 《Phong cương (2)》, bài hát gần đây Tô Lam bị buộc phải học.
[Ngày tàn,
Không có người cùng ngắm hoa rơi, tựa như hóa thành hư vô,
Trong nháy mắt,
Đoạn tình cừu chấm dứt, tâm tựa cát, theo gió bay.]
【Khung chat】Hỉ Oa: Oa oa! Một công quân không ngờ có thể hát “Phong cương” tiêu hồn đến vậy!
【Khung chat】Mưa mùa hạ: Sau khi nghe xong đại thần hát “Phong cương”– Em chết không đáng tiếc!!
【Khung chat】Y Y: Viên mãn rồi ┭┮﹏┭┮
【Khung chat】Tiểu Tứ: Em yêu anh!!! Đại thần V5~~~
…
【Khung chat】Quản lí kun: Khung chat hảo hung tàn…
Một bài đã hát xong, Tạ Tấn Xuyên hắng giọng nói, “Xem ra cả nhà đã thỏa mãn rồi, nhưng sao tôi không thấy Tiểu An tặng hoa nhỉ?”
Tô Lam oán niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nào đó, yên lặng nhấn tặng hai đóa hoa, lúc này trong khung chat yên lặng quỷ dị một hồi. Vì vậy mà cứ dừng ở hoa của cậu vài giây.
Tạ Tấn Xuyên cười khẽ: “Thật là ngoan.”
【Khung chat】Kỳ An: >o<
【Khung chat】Hỉ Oa: Đại thần! Có thể phát tán ra không?
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: Tùy cô XD
【Khung chat】Kỳ An: Nếu đại thần đã hát xong rồi, giờ chúng ta phải đi hiện trường thôi ~(≧▽≦)/~
【Khung chat】Mưa mùa hạ: An bảo bối, lần này cậu cóđại thần cứu, lần sau sẽ không dễ dàng trốn thoát vậy đâu =w=
【Khung chat】Kỳ An: Tôi sẽ không cho cô cơ hội đâu ╭(╯^╰)╮
【Khung chat】Quân lâm thiên hạ: → → Không nên thừa lúc tôi không onl thì khi dễ hậu kì độc quyền nhà tôi.
…
Một lần nữa đối kịch, Lâu Thư ngoài ý muốn chỉ sửa lại một số chỗ chưa nắm bắt đúng tâm trạng, còn lại không nói gì thêm. Tô Lam trong lòng vẫn sợ hãi, “Thực sự có thể chứ? Tôi đây cứ như vậy giao âm thô?”
Lâu Thư nhàn nhạt lên tiếng sau đó liền rời khỏi kênh YY.
Mưa mùa hạ nói: “Lâu Thư gần đây tâm tình không tốt, nhìn như là tình cảm gặp rắc rối.”
Hỉ Oa: “Thảo nào hắn mỗi lần đều cùng tôi đối địch! Ghét nhất hắn!”
Mùa hạ cười trộm: “Cô có gan thì nói trước mặt đại thúc a!”
Hỉ Oa ngượng ngùng nở nụ cười, “Nhập xã nhiều năm như vậy, tôi đã sớm có thói quen bị thúc áp bức bóc lột rồi…”
Tương Tiểu Vũ bát quái, “Mùa hạ, có lúc nãy nói Lâu Thư có vấn đề về tình cảm, cầu kể ra~”
Mùa hạ cả giận, “Thiến niên cưng không nên mỗi ngày không làm việc đàng hoàng nhé! Nhanh giao âm thô cho tôi, không cuối tuần tôi mò đến nhà cậu đấy!”
Mùa hạ vừa mới xong thì acc YY của Tương Tiểu Vũ đã biến mất khỏi phòng, qua một lúc sau lại thấy cậu ta bò lên bi phẫn nói, “Internet càng ngày càng bất ổn! Mùa hạ muội muội, lúc nãy cô nói gì tôi nghe không rõ.”
“…”
Tô Lam ngồi lâu trên mặt đất nên có chút đau thắt lưng, đưa laptop cho Tạ Tấn Xuyên rồi vặn người. Mèo con đang ngủ bên cạnh bị cậu làm giật mình tỉnh giấc, cảnh giác trừng mắt nhìn bốn phía, Tô Lam buồn cười ôm lấy nó, nhìn nhìn mấy cái móng vuốt sắc như vậy liền nói với Tạ Tấn Xuyên, “Em đưa mèo con đi tắm, anh cũng ngủ sớm một chút đi.”
Vừa vặn lúc này Tạ Tấn Xuyên lại mở mạch, may mà Tô Lam cách loa khá xa nên mấy cô bạn Mùa hạ nghe không rõ ràng, chỉ là kêu lên: “Nga! Đại thần! Là phu nhân đang giục anh đi ngủ sao!”
Tạ Tấn Xuyên nhìn bóng lưng Tô Lam, cười khẽ: “Đúng vậy, em ấy giục tôi đi ngủ. Các cô cũng ngủ sớm một chút đi. Tôi out.”
Nghe vào tai người khác chính là một loại ngọt ngào dữ dội.
****
Cuối tuần.
Sau buổi trưa.
Tạ Tấm Xuyên đặt Tô Lam vì túng dục quá độ mà mềm nhũn lên thảm, tiếng chuông cửa trong trẻo rất không thức thời vang lên.
Tạ Tấn Xuyên cài qua loa lại cúc áo sơ mi, bước ra mở cửa, “Tốt nhất là cậu nên có việc gấp!”
Ngoài cửa là một thanh niên ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên sô pha chỉnh lí y phục liền đỏ mặt, mất tự nhiên ho một tiếng, “Tôi không có việc gì gấp, có thể tìm Tô Lam hay không…”
“…”
Tô Lam thân thể cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Cố Tích đang xấu hổ đứng ngoài cửa liền gầm lên: “Tạ Tấn Xuyên, anh có thể đừng như tượng môn thần đứng ở đó có được không! Còn không mau cho Cố Tích vào!”
Tạ Tấn Xuyên trong mũi hừ một tiếng, đợi Tô Lam gào xong thì thấp giọng nói, “Phản rồi, chờ xem buổi tối lão tử thu thập em thế nào!”
“Ba—–“ một tiếng, Tạ Tấn Xuyên đóng cửa thư phòng.
Tô Lam lôi kéo Cố Tích ngồi xuống, “Cố Tích, sao cậu lại tới đây? Còn không nói trước cho tớ biết một tiếng!”
Cố Tích nhìn cậu, trong mắt mang theo tia giảo hoạt, “Sớm nói cho cậu thì còn có ý nghĩa gì nữa, nói sớm sẽ không thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lam.” Thấy Tô Lam phản xạ che bên trái cổ, liền cười nói, “Bên phải cơ.”
Tô Lam lại bịt bên phải, thấy Cố Tích cười to liền không thèm che nữa, thoái mái mà đặt tay trên đùi, cười nói, “Trước đây thế nào không phát hiện ra cậu xấu tính như vậy, theo Thẩm Phi học xấu nha!”
Nhắc tới Thẩm Phi, Cố Tích lập tức ngại ngùng, “Nào có…”
“Thẩm Phi đâu? Sao hai người không cùng nhau tới?”
Cố Tích đè nặng khóe môi, nói: “Lão gia tử gọi hắn về nhà lâu rồi, Thẩm Phi về trước rồi qua đây sau.”
Tô Lam thấy bộ dáng này của cậu liền biết cậu ấy và Thẩm Phi chắc chắn đã ổn rồi, vui mừng nắm lấy tay cậu, “Cố Tích, hoan nghênh trở về. Cậu lúc trước còn nói sẽ không thể quay về, thực ra rất dễ dàng có đúng không?”
Cố Tích viền mắt có chút hồng, thấp đầu nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
Hai người đã hơn nửa năm không gặp, nói lan man mất nửa ngày, rồi lại nhìn nhau cười, Tô Lam đứng dậy cười nói, “Đi thôi, cho cậu xem con tới, cậu nhất định rất thích!”
Mèo con đang nằm ổ ngoài ban công phơi nắng, đại khái là bởi vì nhìn thấy Cố Tích hiền lạnh, lần đầu tiên chủ động thân thiết cọ cọ chân Cố Tích.
Cố Tích cúi người bế nó lên, xoa xoa đầu nó, “Thật ngoan.”
“Biết là cậu thích động vật có lông mà.” Tô Lam từ phòng khách kéo ra hai cái ghế, “Cố Tích, ngồi đi, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Cố Tích nhàn nhạt nở nụ cười, “Nhớ… Khi đó cũng là như vậy đi, nhưng mà là tớ mời cậu ngồi phơi nắng cùng.”
Tô Lam nhắm mắt lại, chìm vào hồi ức, khẽ nói, “Nhoáng một cái… Đã trôi qua nhiều năm như vậy. Hình như đã lâu rồi tớ và Tạ Tấn Xuyên chưa bao giờ… rời xa nhau.”
Cố Tích hỏi lại, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ánh dương chiếu lên my gian (giữa hai lông mày), thời gian đặc biệt tĩnh lặng.
Dáng cười của Tô Lam rất miễn cưỡng, tựa như là do ánh nắng là khóe mắt nheo lên chứ không phải do cậu.
Cậu cười méo xệch: “Tớ mấy hôm trước… Gặp người nhà họ Tạ…”
———————-
Tiểu công nào cũng thích ăn đậu hũ của tiểu thụ:”)) Dự là chương sau ngược Tô Tô. Tiểu Tích của các nàng lên sàn rồi đấy.
Quan trọng nè, chú thích của tác giả ta để nguyên chữ đen, chú thích của ta sẽ để chữ màu xám nhá.
*Chú thích:
(1) Ngũ âm: Năm nốt nhạc của âm nhạc cổ truyền Trung Hoa là Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ.
Tác giả :
Thiểu Lan