Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan
Chương 65: “Chính tôi.”
Âm thanh kia vừa hạ xuống thì Thẩm Không lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cảm giác lần này không hề giống mấy lần trước, cứ như là mỗi một tế bào trong thân thể đều bị đè nén thu nhỏ, máu thịt xương đều bị trọng lực nghiền ép đến biến dạng rồi lại kéo căng ra. Cơn đau đớn dữ dội vượt qua sức chịu đựng của loài người làm anh suýt nữa không chống đỡ được. Phảng phất từng giây từng phút dằn vặt người ta đều bị kéo dài đến vĩnh hằng, lại phảng phất chỉ kết thúc trong nháy mắt.
Thẩm Không nhận ra chân mình đã thật sự tiếp xúc với mặt đất, ngay sau đó, đầu gối anh mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
May là anh đưa tay chống tường đúng lúc mới miễn cưỡng nâng được thân thể lên.
Ròng rã mấy phút đồng hồ sau, đau đớn thấu xương mới từ từ tan hết. Thẩm Không chậm rãi hít sâu một hơi rồi cúi đầu đánh giá bản thân một tí.
Quần bò bẩn thỉu buộc vào đôi ủng ngắn bị bùn bắn tung tóe, cái áo cộc tay rộng rãi trên người cũng bị dính nước bùn và vết máu khô. Vì đã trôi qua quá lâu nên không còn thấy được sự khác biệt giữa hai người. Dao găm ngắn sắc cắm trong ủng, súng bên hông đã hết đạn, trông cực kỳ chật vật chán nản.
Đúng là thân thể của anh rồi.
Cứ như là cuối cùng cũng nhập vào cơ thể thích hợp vậy, gần như không thể diễn tả được loại cảm giác khoan khoái từ thân đến tâm này.
Thẩm Không thẳng lưng, cơ bắp bộ xương đã bị giam cầm quá lâu phát ra tiếng ma sát răng rắc như là vũ khí rỉ sắt vì để không đã lâu. Tứ chi thon dài có sức bật mạnh mẽ, dường như mỗi một tấc dưới da đều ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Rốt cuộc…
Anh thích ý nheo mắt lại.
Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc. Nhưng lạ thường là lúc này âm thanh cơ học đều đều của nó nghe hơi mơ hồ, giống như là truyền đến từ một nơi xa rất xa. Lắng tai còn có thể nghe thấy âm thanh xì xì của dòng điện trong đó.
“Uốn nắn viên 0823… Xì xì… Ngài có khỏe không?”
Thẩm Không lặng lẽ nhíu mày: “Vẫn ổn. Sao thế? Chúng mày không giám sát tới à?”
“Két… Ban nãy thế giới nhỏ xuất hiện dao động lạ thường nên khả năng kiểm soát của phòng làm việc với thế giới nhỏ giảm sút, việc giám sát thời gian thực cũng chịu ảnh hưởng theo… Xì xì…”
Vậy có nghĩa là liên hệ giữa phòng làm việc và thế giới trong sách bị suy yếu.
Thẩm Không cau mày, trong đầu hiện lên những đường nét mang màu sắc khác nhau trên màn hình khổng lồ đột nhiên rung rung, và tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ không gian. Một tia dự cảm không lành đột ngột lóe lên trong lòng, đặc biệt là lúc nghĩ đến đường màu xanh tượng trưng cho tam quan của nhân vật đi thẳng xuống phía dưới, đại diện cho trạng thái tâm lý của nhân vật mục tiêu đang trượt theo hướng vô cùng cực đoan.
… Chuyện này, chắc là không liên quan đến Hàn Lệ nhỉ?
Anh càng nghĩ càng lo lắng. Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai, không biết dùng cách gì mà giờ âm thanh của nó ổn định hơn ban nãy nhiều, tiếng dòng điện kỳ lạ kia cũng biến mất gần hết: “Hiện đã dịch chuyển uốn nắn viên đến khu vực xung quanh nơi sản sinh dao động liên quan.”
Thẩm Không nhìn chung quanh một vòng, nhận ra hình như mình đang đứng trong một khu vườn cành lá sum sê. Các bụi cây xanh um tươi tốt được cắt sửa cẩn thận, cách sắp xếp xen kẽ rất khéo léo, không quá gần cũng không quá thưa. Ở giữa có con đường nhỏ được lát đá cuội uốn lượn về phía xa xa trong khu vườn. Bầu trời đang ở giữa khoảng hoàng hôn và đêm tối, ánh sáng mờ ảo mơ hồ bao phủ cành lá lay động trong làn gió nhẹ và rìa ngôi nhà cao to xa xa, ranh giới giữa ngày và đêm trở nên không rõ ràng. Màu xanh đậm của mực trên đỉnh đầu dần dần đậm màu và lắng đọng theo thời gian, màu sắc trở khuya, xuyên thấu qua cành lá chồng chất có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng cách đó không xa.
Tiếng trò chuyện vui cười nho nhỏ và tiếng âm nhạc đứt quãng phát ra từ phía đó.
Hình như là một buổi tiệc tối.
Thẩm Không đi về hướng ấy mấy bước nhưng rồi lại đột ngột thu chân về.
Sau tai truyền đến tiếng xào xạc yếu ớt khi gió đêm lướt qua bụi cây.
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt màu xám chìm trong bóng đêm nhắm chặt, cứ như là kẻ săn mồi nhạy cảm và cảnh giác đang ẩn núp giữa đêm hôm khuya khoắt vậy. Anh hơi khom lưng, thân hình bí mật giấu vào bụi cây bị bóng tối che phủ bên người, gần như hòa thành một thể với màn đêm đen.
Nửa phút sau.
Chỗ anh đứng vừa nãy xuất hiện một bóng người, tư thế di chuyển đã được huấn luyện nghiêm chỉnh gần như không phát ra chút tiếng động nào, chầm chậm lướt qua mép đường như là một cái bóng vậy. Đúng lúc này, một bóng đen khác đột ngột nhảy ra từ một trong số những bụi cây, lôi người kia vào bụi trong chớp mắt, mạnh mẽ bóp cổ họng gã một cách chính xác, sau đó tàn nhẫn đè xuống siết chặt một cái, gần như làm gã hôn mê ngay lập tức.
Thẩm Không từ từ thả tay ra, lanh lẹ vứt người kia xuống đất trong yên lặng.
Anh nhanh chóng kiểm tra trang bị trên thân thể người kia một lần, nhíu mày.
Đây là cách sắp xếp vô cùng hiệu quả: Nòng súng được bôi đen bằng loại sơn đặc biệt để phòng ngừa phản quang, báng súng được xử lý đặc biệt nên không thể để lại dấu vân tay, thậm chí loại súng cũng bị mài mòn để không bị truy xét khởi nguồn, cộng với các thao tác chiến thuật điêu luyện và giãy giụa theo bản năng khi bị đánh lén ban nãy. Kết luận rõ ràng: Đây là một tổ chức lính đánh thuê rất chuyên nghiệp, hơn nữa tuyệt đối không phải là một người tác chiến.
Thẩm Không lấy tai nghe ẩn của người kia xuống rồi nhét vào lỗ tai mình, chỉ thị bên kia được truyền đến rất rõ ràng trong dòng điện xì xì:
“Tay bắn tỉa đã vào chỗ, xác nhận mục tiêu ở tầng hai.”
Anh ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa sổ duy nhất sáng đèn trên tầng hai. Tuy anh không thể thấy rõ tình hình trong cửa do khoảng cách quá xa, nhưng vẫn có thể tìm thấy vị trí bắn tỉa thích hợp nhất và vị trí đảo ngược định vị qua cửa sổ — Có ít nhất hai tay bắn tỉa.
Nói chung, kiểu nhiệm vụ ám sát này hiếm khi để tay bắn tỉa nhắm thẳng vào mục tiêu cần giết. Bởi vì nếu địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở trong phòng, có quá nhiều vật cản sẽ làm tay bắn tỉa khó định vị, độ khó quá lớn. Hơn nữa kính chống đạn rất phổ biến, một khi một phát không thể ăn ngay thì đối tượng nhiệm vụ sẽ cảnh giác hơn nhiều, tiếp theo không thể tiếp cận đối phương nữa. Vậy nên thường chuẩn bị hai tay bắn tỉa, nếu đội đột kích gặp tai nạn hay nhân vật mục tiêu bất ngờ xuất hiện trong phạm vi xạ kích thì tay bắn tỉa mới có thể phát huy được tác dụng.
Điều này có nghĩa là… còn ít nhất một nhóm lính đánh thuê nhỏ với ba đến năm người đang hoạt động trong bán kính một trăm mét.
Thẩm Không giấu người bị mình đánh ngất vào bụi cỏ, tiện tay lấy luôn vũ khí và bộ đàm của gã, sau đó cong eo giống con mèo nhanh chóng chạy về phía tòa nhà, tìm kiếm cửa thoát hiểm theo kinh nghiệm của mình. Cửa không khóa, camera giám sát lắp trên cửa đã bị cắt đứt, vậy là đã có người vào trước anh một bước.
Lối thoát hiểm tối đen, biển chỉ dẫn thoát hiểm màu xanh lá cây nhấp nháy. Cách đó không xa, tiếng cụng chén vui cười và tiếng ca nhạc nhẹ nhàng xuyên qua vách tường truyền đến. Cứ như là bức tường đã ngăn cách bên này và thế giới náo nhiệt bên kia bằng một lớp màng mỏng manh vậy.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Lớp màng bị chọc thủng.
Tiếng cười nói sôi nổi trút ra ngay lập tức. Thân hình Thẩm Không lóe lên, núp trong góc chết ở cầu thang, nhìn hai người lướt qua người mình mà không hề hay biết gì. Những câu nói rời rạc truyền vào tai anh, phác họa đơn giản tình huống hiện tại trong đầu anh.
Hình như là một bữa tiệc kinh doanh tư nhân nào đó, có rất nhiều nhân vật quan trọng trong các gia tộc tham gia.
Thẩm Không nghe thấy tên Hàn Lệ trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Mặc dù chỉ đề cập đơn giản một hai lần nhưng Thẩm Không nhưng có thể cảm nhận được sự kính nể và e ngại rõ ràng từ giọng điệu của bọn họ.
Hai người đó rời đi rồi anh mới nhanh chóng leo lên cầu thang.
Trong hành lang tầng hai có thể nghe thấy tiếng bước chân cố sức đè thấp. Thẩm Không đánh ngất một người canh gác ở đầu cầu thang, nhưng hai người ở phía trước cách đó không xa cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nâng khẩu súng lên, có thể phá tan cửa phòng đóng chặt ngay giây sau. Sắc mặt Thẩm Không trầm như nước, lấy cơ thể oặt ẹo của người kia làm vật chắn, từ từ giơ nòng súng lên, nhắm vào.
“Đoàng!”
Cửa bị phá tan.
Gần như là cùng lúc đó, hai tiếng vang “bịch” “bịch” vang trầm trong hành lang im ắng, ảnh hưởng của tiếng nổ không hề nhấc lên sóng to gió lớn gì.
Hai người kia liên tiếp ngã xuống đất.
Thẩm Không để súng xuống, đứng thẳng người.
Họng súng trong tay vẫn hơi nóng, cứ như là một ngọn lửa lặng lẽ cháy dọc theo ngón tay và cánh tay đến thẳng trái tim vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, thở hắt ra, khóe môi cong lên một độ cong như cười như không giống hệt ma quỷ khát máu.
— Lâu rồi không hoạt động cơ thể, cuối cùng cũng có chút mới lạ.
Thẩm Không thờ ơ nghĩ thầm.
Đúng lúc này, câu lệnh lệnh lại vang lên trong tai nghe lần thứ hai: “Nhóm A gục, nhóm B lên, tay bắn tỉa hãy cảnh giác.”
Lại còn nhóm thứ hai nữa.
Dây thần kinh toàn thân Thẩm Không căng thẳng lần thứ hai. Anh ném người té xỉu dưới chân mình vào trong gầm cầu thang rồi đâm vũ khí của hắn vào cửa, hy vọng có thể kéo chân đối phương một lát. Cách ván cửa lối thoát hiểm, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân được huấn luyện nghiêm khắc vang lên trên cầu thang lần thứ hai, sau lưng cũng phát ra tiếng động nhỏ bé như là đang cố gắng đột nhập từ một hướng khác.
Bây giờ hai bề thụ địch, chỉ có thể kiểm soát nhân vật mục tiêu trước rồi mới có thể quyết định tiếp.
Thẩm Không không chần chừ chạy về phía cái cửa vừa bị đụng mở kia —
Vừa chạy đến cạnh cửa, âm thanh phá tan cửa thoát hiểm lập tức vang lên. Thẩm Không nhanh nhẹn lăn ngay tại chỗ tránh thoát đạn bắn đến, sau đó oằn người khóa trái thật chặt, động tác lưu loát.
Một đầu khác của phòng truyền đến tiếng ghế tựa bị kéo ra, ngay sau đó, tiếng bước chân đều đều và tiếng gậy chống gõ xuống đất vang lên.
Thẩm Không quay phắt đầu lại.
Hàn Lệ đứng sau anh không xa, đôi mắt đen nhánh mờ mịt nhìn chăm chú vào anh, đường nét gương mặt trưởng thành hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, cảm xúc bên trong bị đè nén làm người ta không thể phỏng đoán được. Cứ như là lưỡi kiếm sắc bén bị giấu vào trong vỏ kiếm cùn nặng vậy, sự âm lệ và quyết đoán hồi còn trẻ bị thay thế bằng vực sâu hun hút không thể đoán trước được, nhưng cũng nguy hiểm và thâm trầm không kém.
— Cũng đúng, trừ hắn ra thì còn ai có thể bình tĩnh như thế này sau khi nhìn thấy cửa phòng mình bị người khác phá tan và hai người bị bắn chết chứ.
Bên tai truyền đến câu lệnh rõ ràng: “Tầm nhìn của tay bắn tỉa rõ ràng, chuẩn bị — “
Thẩm Không mở to mắt, xoay người đẩy Hàn Lệ ngã xuống đất, tấm kính cách đó phát ra tiếng vang trầm khi bị bắn trúng nhưng vẫn không nát.
Chống đạn, còn may.
Thẩm Không cúi đầu nhìn Hàn Lệ bị đè dưới người mình, nhướng mày: “Rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu kẻ thù thế? Ai muốn mạng của cậu như vậy?”
Hàn Lệ từ từ cong khóe môi, giơ tay nắm lấy cánh tay Thẩm Không, siết chặt, nhưng giọng nói vẫn bình thản đều đều cứ như là đang thuật lại một chuyện gì đó vặt vãnh vậy:
“Chính tôi.”
Cảm giác lần này không hề giống mấy lần trước, cứ như là mỗi một tế bào trong thân thể đều bị đè nén thu nhỏ, máu thịt xương đều bị trọng lực nghiền ép đến biến dạng rồi lại kéo căng ra. Cơn đau đớn dữ dội vượt qua sức chịu đựng của loài người làm anh suýt nữa không chống đỡ được. Phảng phất từng giây từng phút dằn vặt người ta đều bị kéo dài đến vĩnh hằng, lại phảng phất chỉ kết thúc trong nháy mắt.
Thẩm Không nhận ra chân mình đã thật sự tiếp xúc với mặt đất, ngay sau đó, đầu gối anh mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
May là anh đưa tay chống tường đúng lúc mới miễn cưỡng nâng được thân thể lên.
Ròng rã mấy phút đồng hồ sau, đau đớn thấu xương mới từ từ tan hết. Thẩm Không chậm rãi hít sâu một hơi rồi cúi đầu đánh giá bản thân một tí.
Quần bò bẩn thỉu buộc vào đôi ủng ngắn bị bùn bắn tung tóe, cái áo cộc tay rộng rãi trên người cũng bị dính nước bùn và vết máu khô. Vì đã trôi qua quá lâu nên không còn thấy được sự khác biệt giữa hai người. Dao găm ngắn sắc cắm trong ủng, súng bên hông đã hết đạn, trông cực kỳ chật vật chán nản.
Đúng là thân thể của anh rồi.
Cứ như là cuối cùng cũng nhập vào cơ thể thích hợp vậy, gần như không thể diễn tả được loại cảm giác khoan khoái từ thân đến tâm này.
Thẩm Không thẳng lưng, cơ bắp bộ xương đã bị giam cầm quá lâu phát ra tiếng ma sát răng rắc như là vũ khí rỉ sắt vì để không đã lâu. Tứ chi thon dài có sức bật mạnh mẽ, dường như mỗi một tấc dưới da đều ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Rốt cuộc…
Anh thích ý nheo mắt lại.
Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc. Nhưng lạ thường là lúc này âm thanh cơ học đều đều của nó nghe hơi mơ hồ, giống như là truyền đến từ một nơi xa rất xa. Lắng tai còn có thể nghe thấy âm thanh xì xì của dòng điện trong đó.
“Uốn nắn viên 0823… Xì xì… Ngài có khỏe không?”
Thẩm Không lặng lẽ nhíu mày: “Vẫn ổn. Sao thế? Chúng mày không giám sát tới à?”
“Két… Ban nãy thế giới nhỏ xuất hiện dao động lạ thường nên khả năng kiểm soát của phòng làm việc với thế giới nhỏ giảm sút, việc giám sát thời gian thực cũng chịu ảnh hưởng theo… Xì xì…”
Vậy có nghĩa là liên hệ giữa phòng làm việc và thế giới trong sách bị suy yếu.
Thẩm Không cau mày, trong đầu hiện lên những đường nét mang màu sắc khác nhau trên màn hình khổng lồ đột nhiên rung rung, và tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ không gian. Một tia dự cảm không lành đột ngột lóe lên trong lòng, đặc biệt là lúc nghĩ đến đường màu xanh tượng trưng cho tam quan của nhân vật đi thẳng xuống phía dưới, đại diện cho trạng thái tâm lý của nhân vật mục tiêu đang trượt theo hướng vô cùng cực đoan.
… Chuyện này, chắc là không liên quan đến Hàn Lệ nhỉ?
Anh càng nghĩ càng lo lắng. Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai, không biết dùng cách gì mà giờ âm thanh của nó ổn định hơn ban nãy nhiều, tiếng dòng điện kỳ lạ kia cũng biến mất gần hết: “Hiện đã dịch chuyển uốn nắn viên đến khu vực xung quanh nơi sản sinh dao động liên quan.”
Thẩm Không nhìn chung quanh một vòng, nhận ra hình như mình đang đứng trong một khu vườn cành lá sum sê. Các bụi cây xanh um tươi tốt được cắt sửa cẩn thận, cách sắp xếp xen kẽ rất khéo léo, không quá gần cũng không quá thưa. Ở giữa có con đường nhỏ được lát đá cuội uốn lượn về phía xa xa trong khu vườn. Bầu trời đang ở giữa khoảng hoàng hôn và đêm tối, ánh sáng mờ ảo mơ hồ bao phủ cành lá lay động trong làn gió nhẹ và rìa ngôi nhà cao to xa xa, ranh giới giữa ngày và đêm trở nên không rõ ràng. Màu xanh đậm của mực trên đỉnh đầu dần dần đậm màu và lắng đọng theo thời gian, màu sắc trở khuya, xuyên thấu qua cành lá chồng chất có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng cách đó không xa.
Tiếng trò chuyện vui cười nho nhỏ và tiếng âm nhạc đứt quãng phát ra từ phía đó.
Hình như là một buổi tiệc tối.
Thẩm Không đi về hướng ấy mấy bước nhưng rồi lại đột ngột thu chân về.
Sau tai truyền đến tiếng xào xạc yếu ớt khi gió đêm lướt qua bụi cây.
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt màu xám chìm trong bóng đêm nhắm chặt, cứ như là kẻ săn mồi nhạy cảm và cảnh giác đang ẩn núp giữa đêm hôm khuya khoắt vậy. Anh hơi khom lưng, thân hình bí mật giấu vào bụi cây bị bóng tối che phủ bên người, gần như hòa thành một thể với màn đêm đen.
Nửa phút sau.
Chỗ anh đứng vừa nãy xuất hiện một bóng người, tư thế di chuyển đã được huấn luyện nghiêm chỉnh gần như không phát ra chút tiếng động nào, chầm chậm lướt qua mép đường như là một cái bóng vậy. Đúng lúc này, một bóng đen khác đột ngột nhảy ra từ một trong số những bụi cây, lôi người kia vào bụi trong chớp mắt, mạnh mẽ bóp cổ họng gã một cách chính xác, sau đó tàn nhẫn đè xuống siết chặt một cái, gần như làm gã hôn mê ngay lập tức.
Thẩm Không từ từ thả tay ra, lanh lẹ vứt người kia xuống đất trong yên lặng.
Anh nhanh chóng kiểm tra trang bị trên thân thể người kia một lần, nhíu mày.
Đây là cách sắp xếp vô cùng hiệu quả: Nòng súng được bôi đen bằng loại sơn đặc biệt để phòng ngừa phản quang, báng súng được xử lý đặc biệt nên không thể để lại dấu vân tay, thậm chí loại súng cũng bị mài mòn để không bị truy xét khởi nguồn, cộng với các thao tác chiến thuật điêu luyện và giãy giụa theo bản năng khi bị đánh lén ban nãy. Kết luận rõ ràng: Đây là một tổ chức lính đánh thuê rất chuyên nghiệp, hơn nữa tuyệt đối không phải là một người tác chiến.
Thẩm Không lấy tai nghe ẩn của người kia xuống rồi nhét vào lỗ tai mình, chỉ thị bên kia được truyền đến rất rõ ràng trong dòng điện xì xì:
“Tay bắn tỉa đã vào chỗ, xác nhận mục tiêu ở tầng hai.”
Anh ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa sổ duy nhất sáng đèn trên tầng hai. Tuy anh không thể thấy rõ tình hình trong cửa do khoảng cách quá xa, nhưng vẫn có thể tìm thấy vị trí bắn tỉa thích hợp nhất và vị trí đảo ngược định vị qua cửa sổ — Có ít nhất hai tay bắn tỉa.
Nói chung, kiểu nhiệm vụ ám sát này hiếm khi để tay bắn tỉa nhắm thẳng vào mục tiêu cần giết. Bởi vì nếu địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở trong phòng, có quá nhiều vật cản sẽ làm tay bắn tỉa khó định vị, độ khó quá lớn. Hơn nữa kính chống đạn rất phổ biến, một khi một phát không thể ăn ngay thì đối tượng nhiệm vụ sẽ cảnh giác hơn nhiều, tiếp theo không thể tiếp cận đối phương nữa. Vậy nên thường chuẩn bị hai tay bắn tỉa, nếu đội đột kích gặp tai nạn hay nhân vật mục tiêu bất ngờ xuất hiện trong phạm vi xạ kích thì tay bắn tỉa mới có thể phát huy được tác dụng.
Điều này có nghĩa là… còn ít nhất một nhóm lính đánh thuê nhỏ với ba đến năm người đang hoạt động trong bán kính một trăm mét.
Thẩm Không giấu người bị mình đánh ngất vào bụi cỏ, tiện tay lấy luôn vũ khí và bộ đàm của gã, sau đó cong eo giống con mèo nhanh chóng chạy về phía tòa nhà, tìm kiếm cửa thoát hiểm theo kinh nghiệm của mình. Cửa không khóa, camera giám sát lắp trên cửa đã bị cắt đứt, vậy là đã có người vào trước anh một bước.
Lối thoát hiểm tối đen, biển chỉ dẫn thoát hiểm màu xanh lá cây nhấp nháy. Cách đó không xa, tiếng cụng chén vui cười và tiếng ca nhạc nhẹ nhàng xuyên qua vách tường truyền đến. Cứ như là bức tường đã ngăn cách bên này và thế giới náo nhiệt bên kia bằng một lớp màng mỏng manh vậy.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Lớp màng bị chọc thủng.
Tiếng cười nói sôi nổi trút ra ngay lập tức. Thân hình Thẩm Không lóe lên, núp trong góc chết ở cầu thang, nhìn hai người lướt qua người mình mà không hề hay biết gì. Những câu nói rời rạc truyền vào tai anh, phác họa đơn giản tình huống hiện tại trong đầu anh.
Hình như là một bữa tiệc kinh doanh tư nhân nào đó, có rất nhiều nhân vật quan trọng trong các gia tộc tham gia.
Thẩm Không nghe thấy tên Hàn Lệ trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Mặc dù chỉ đề cập đơn giản một hai lần nhưng Thẩm Không nhưng có thể cảm nhận được sự kính nể và e ngại rõ ràng từ giọng điệu của bọn họ.
Hai người đó rời đi rồi anh mới nhanh chóng leo lên cầu thang.
Trong hành lang tầng hai có thể nghe thấy tiếng bước chân cố sức đè thấp. Thẩm Không đánh ngất một người canh gác ở đầu cầu thang, nhưng hai người ở phía trước cách đó không xa cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nâng khẩu súng lên, có thể phá tan cửa phòng đóng chặt ngay giây sau. Sắc mặt Thẩm Không trầm như nước, lấy cơ thể oặt ẹo của người kia làm vật chắn, từ từ giơ nòng súng lên, nhắm vào.
“Đoàng!”
Cửa bị phá tan.
Gần như là cùng lúc đó, hai tiếng vang “bịch” “bịch” vang trầm trong hành lang im ắng, ảnh hưởng của tiếng nổ không hề nhấc lên sóng to gió lớn gì.
Hai người kia liên tiếp ngã xuống đất.
Thẩm Không để súng xuống, đứng thẳng người.
Họng súng trong tay vẫn hơi nóng, cứ như là một ngọn lửa lặng lẽ cháy dọc theo ngón tay và cánh tay đến thẳng trái tim vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, thở hắt ra, khóe môi cong lên một độ cong như cười như không giống hệt ma quỷ khát máu.
— Lâu rồi không hoạt động cơ thể, cuối cùng cũng có chút mới lạ.
Thẩm Không thờ ơ nghĩ thầm.
Đúng lúc này, câu lệnh lệnh lại vang lên trong tai nghe lần thứ hai: “Nhóm A gục, nhóm B lên, tay bắn tỉa hãy cảnh giác.”
Lại còn nhóm thứ hai nữa.
Dây thần kinh toàn thân Thẩm Không căng thẳng lần thứ hai. Anh ném người té xỉu dưới chân mình vào trong gầm cầu thang rồi đâm vũ khí của hắn vào cửa, hy vọng có thể kéo chân đối phương một lát. Cách ván cửa lối thoát hiểm, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân được huấn luyện nghiêm khắc vang lên trên cầu thang lần thứ hai, sau lưng cũng phát ra tiếng động nhỏ bé như là đang cố gắng đột nhập từ một hướng khác.
Bây giờ hai bề thụ địch, chỉ có thể kiểm soát nhân vật mục tiêu trước rồi mới có thể quyết định tiếp.
Thẩm Không không chần chừ chạy về phía cái cửa vừa bị đụng mở kia —
Vừa chạy đến cạnh cửa, âm thanh phá tan cửa thoát hiểm lập tức vang lên. Thẩm Không nhanh nhẹn lăn ngay tại chỗ tránh thoát đạn bắn đến, sau đó oằn người khóa trái thật chặt, động tác lưu loát.
Một đầu khác của phòng truyền đến tiếng ghế tựa bị kéo ra, ngay sau đó, tiếng bước chân đều đều và tiếng gậy chống gõ xuống đất vang lên.
Thẩm Không quay phắt đầu lại.
Hàn Lệ đứng sau anh không xa, đôi mắt đen nhánh mờ mịt nhìn chăm chú vào anh, đường nét gương mặt trưởng thành hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, cảm xúc bên trong bị đè nén làm người ta không thể phỏng đoán được. Cứ như là lưỡi kiếm sắc bén bị giấu vào trong vỏ kiếm cùn nặng vậy, sự âm lệ và quyết đoán hồi còn trẻ bị thay thế bằng vực sâu hun hút không thể đoán trước được, nhưng cũng nguy hiểm và thâm trầm không kém.
— Cũng đúng, trừ hắn ra thì còn ai có thể bình tĩnh như thế này sau khi nhìn thấy cửa phòng mình bị người khác phá tan và hai người bị bắn chết chứ.
Bên tai truyền đến câu lệnh rõ ràng: “Tầm nhìn của tay bắn tỉa rõ ràng, chuẩn bị — “
Thẩm Không mở to mắt, xoay người đẩy Hàn Lệ ngã xuống đất, tấm kính cách đó phát ra tiếng vang trầm khi bị bắn trúng nhưng vẫn không nát.
Chống đạn, còn may.
Thẩm Không cúi đầu nhìn Hàn Lệ bị đè dưới người mình, nhướng mày: “Rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu kẻ thù thế? Ai muốn mạng của cậu như vậy?”
Hàn Lệ từ từ cong khóe môi, giơ tay nắm lấy cánh tay Thẩm Không, siết chặt, nhưng giọng nói vẫn bình thản đều đều cứ như là đang thuật lại một chuyện gì đó vặt vãnh vậy:
“Chính tôi.”
Tác giả :
Tang Ốc