Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan
Chương 5: Phải uống nhiều sữa mới cao được
Đột nhiên, âm thanh cơ học của hệ thống vang lên bên tai: “Quỹ tích thế giới phát hiện sai lệch, đã tự động sửa chữa.”
Thẩm Không ngẩn người, sau khi suy nghĩ một hồi, anh nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Cho dù trong đó có khập khiễng gì đi chăng nữa thì chắc chắn việc nhà họ Trần sa sút và Hàn Lệ bị bắt cóc có mối liên hệ bên trong. Anh nhắn tin cho nhà họ Trần, thật ra thì là đang ngăn cản sự kiện này xảy ra ở một mức độ nào đó. Nhưng nếu nhà họ Trần tránh thoát kiếp nạn này, tất cả cốt truyện tiếp theo có thể sẽ bị sửa hoàn toàn, vậy nên mới phải có quỹ tích thế giới tự động sửa chữa để cốt truyện trở lại đúng hướng.
Nhưng mà… Thẩm Không không nghĩ ra một số chỗ.
Từ lúc bắt đầu, cái gọi là phòng làm việc uốn nắn tam quan này cho cốt truyện vô cùng đơn giản. Cho dù là tranh chấp quyền lực trong nhà họ Hàn, hay mối liên hệ giữa việc nhà họ Trần sa sút và Hàn Lệ bị bắt cóc, đại đa số là do Thẩm Không suy đoán thông qua các loại dấu hiệu, dẫn tới một nghi vấn mới —
“Đúng rồi, đây không phải tiểu thuyết máu chó về tình yêu xoay quanh giới giải trí sao?”
Hệ thống trả lời rất nhanh: “Đúng vậy.”
Thẩm Không cau mày hỏi: “Sao một quyển tiểu thuyết máu chó lại cấu tạo chi tiết vụn vặt phức tạp như thế?”
Âm thanh hệ thống vẫn không chập trùng: “Vấn đề giả thuyết của tiểu thuyết không nằm trong phạm vi xem xét của phòng làm việc, cũng không nằm trong phạm vi công việc của ngài.”
“Được thôi.” Thẩm Không cũng không định dây dưa. Anh chậm rãi xoay người, gân cốt cả người ma sát nhau phát ra tiếng rắc rắc dưới động tác của anh. Anh chiếu lệ nhún nhún vai: “Không sao, dù gì mày cũng là ông chủ.”
Hình như hệ thống không ngờ Thẩm Không buông tha dễ dàng như vậy, nó im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”
Thẩm Không ngáp một cái, chớp hết nước mắt buồn ngủ bên khóe mắt đi, thờ ơ đáp lại: “Có thể làm gì chứ, đương nhiên là chờ.”
Quyển tiểu thuyết này cố chấp với việc tuyến thế giới thoát ly như vậy thì thẳng thắn chờ cốt truyện đến là được rồi, dù sao bây giờ sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến Hàn Lệ đi qua gần hết rồi, vậy tiếp theo đợi điểm tiếp xúc kế trong cốt truyện là đủ — Căn cứ vào tin tức phòng làm việc cho anh, sau khi Hàn Lệ bị thương ba ngày, nhà họ Hàn sẽ phát hiện nó ở dưới chân núi. Như vậy đợi đến ngày đó là gần đủ.
Thẩm Không đứng dậy, lảo đảo tới trước tủ lạnh, cầm túi bánh mì và một hộp sữa ra.
Đúng lúc này, hình như anh nhớ ra cái gì đó, động tác hơi dừng lại một chút –
Tầm này Hàn Lệ phải tỉnh rồi.
Thẩm Không do dự một giây, lấy thêm một phần sữa bò và bánh mì trong tủ lạnh ra ôm vào lòng, rồi xoay người đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm im ắng, chụp đèn sáng rực kêu xì xì trên đỉnh đầu, tất cả dụng cụ y tế đều được đặt ở vị trí ban đầu, dưới ngọn đèn lập lòe lạnh lẽo.
Thẩm Không quen cửa quen nẻo tìm tới phòng của Hàn Lệ, đi vào.
Hàn Lệ yên lặng nằm trên giường bệnh, không chút hồng hào trên khuôn mặt tái nhợt, bờ môi mỏng giương thành một đường thẳng tắp, lông mi đen như lông quạ ảm đạm rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn.
Thẩm Không đứng vững trước giường, lấy tay thử trán Hàn Lệ một chút.
Nhiệt độ đã hạ xuống, xem ra thuốc kháng sinh anh tiêm trước đó khá hiệu quả.
Đột nhiên Thẩm Không bén nhạy nhận ra, thân thể Hàn Lệ cứng đờ khó nhận ra ngay khi trán bị chạm vào, mí mắt nhắm chặt khẽ run lên.
Xem ra là tỉnh rồi.
Thẩm Không chẳng muốn vạch trần nó, chỉ đưa tay xốc cái chăn che kín người Hàn Lệ lên, sau đó kéo cái quần đồng phục bệnh nhân rộng rãi xuống.
Bây giờ người Hàn Lệ cứng đờ đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trên thực tế, nó đang suy đoán xem vì sao tên bắt cóc kỳ lạ này lại lựa chọn cứu nó, hơn nữa căn cứ theo kí ức vụn vặt khi nó hôn mê, ngay cả nơi vừa nhìn đã biết là phòng khám bệnh ngầm cũng là do người đàn ông này ôm mình tới. Rốt cuộc là anh ta muốn tiền muốn quyền hay muốn uy hiếp gia tộc mình thông qua mình, Hàn Lệ đều có thể vượt qua, nhưng chỉ có khả năng này là chưa hề nghĩ tới…
Tuy nó còn nhỏ nhưng gia tộc đã làm nó trưởng thành sớm để hiểu rõ thế giới này hỗn loạn và đen tối như thế nào.
Hàn Lệ cắn răng, bàn tay để bên người len lén nắm chặt, thân mình lạnh lẽo, trong lòng nhanh chóng tính toán tất cả độ khả thi, sau đó tuyệt vọng nhận ra, dựa vào thực lực người đàn ông này bày ra, độ khả thi nó giết ngược lại là con số không.
Ngay trong thời khắc Hàn Lệ rơi vào tuyệt vọng, nó cảm thấy một cơn đau kỳ lạ từ cái chân bất động của mình, cảm giác mát lạnh đến từ làn da vẫn còn tê cứng làm nó choáng váng, đại não hơi chậm chạp giờ mới phản ứng —
Đây là… đang bôi thuốc?
Đúng lúc Hàn Lệ mất tập trung, nó cảm thấy vết thương của mình đột nhiên đau dữ dội, làm dây thần kinh cả người nó căng thẳng trong nháy mắt. Nó dùng hết khí lực toàn thân mới kìm nén không cho mình kêu gào, lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm ngay lập tức.
“Làm sao, còn tiếp tục ngủ à?”
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên cách đó không xa, trong sự lười biếng còn mang theo chút trêu tức.
Hàn Lệ biết mình bị phát hiện rồi. Nó hít sâu một hơi, ép buộc mình phải mở mắt ra, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng cạnh chân giường nhìn nó, cũng không đứng đàng hoàng mà là ôm cánh tay, dựa hờ vào vách tường, mắt hơi liếc nhìn nó mang theo ba phần hứng thú.
Trên gương mặt anh còn vết máu khô cạn, giữa lông mày mang theo cảm giác nguy hiểm khó lường, như một loại vũ khí lạnh chết người nào đó, có thể hôn lên cổ họng ấm áp trong nháy mắt, sau đó hung hăng, tàn nhẫn xé rách nó theo cách nguyên thủy nhất.
Hàn Lệ cảm giác trái tim mình như là bị dùng sức nắm một cái.
Lục phủ ngũ tạng căng lên rúc vào một chỗ, trái tim trong lồng ngực nó đập rất nhanh, cũng không biết là xuất phát từ mạng sống bị uy hiếp nên hoảng sợ, hay thứ gì càng quái lạ và phức tạp khác — Nó chỉ biết là, trong kinh nghiệm cuộc sống ngắn ngủi và non nớt của mình, nó chưa từng tiếp xúc với cơ thể sống như vậy.
Hàn Lệ hơi bối rối siết chặt tay, cảm thấy trong lòng bàn tay và khe ngón tay ướt đầy mồ hôi.
Thẩm Không đúng là bình thản ung dung, không hề hổ thẹn tâm lý, phảng phất người vừa mới cố ý đâm người ta khi đang bôi thuốc không phải anh vậy.
Anh đứng lên, lấy bánh mì và sữa bò trong ngực mình ra, giơ tay ném vào lòng Hàn Lệ.
Hàn Lệ luống cuống tiếp nhận đồ ăn bay tới trước mặt còn Thẩm Không kéo một cái ghế qua ngồi xuống.
Anh gác chân lên mép giường, tự nhiên xé bỏ túi đóng gói.
Lần này Thẩm Không đói thật. Liên tục tiêu hao năng lượng lớn trong một ngày hai đêm làm anh đói cồn cào, nhanh gọn nuốt sạch cái bánh mì to bằng một nửa khuôn mặt. Đến lúc anh ngẩng đầu lên lại phát hiện Hàn Lệ vẫn ngây người nhìn đồ ăn trong lòng.
Thẩm Không cau mày, vừa chọc ống hút vào hộp sữa vừa nói: “Sao không ăn?”
Dường như Hàn Lệ bị một tiếng này gọi về hiện thực, nó ngẩng đầu lên, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Thẩm Không, ngón tay cầm bánh mì hơi nắm chặt, túi nhựa phát ra tiếng ma sát nhỏ bé.
Giọng nói của nó khàn khàn và non nớt, mang theo sự thành thục không thuộc về cái tuổi này:
“… Ông muốn cái gì?”
Hàn Lệ đã biết từ lâu, trao đổi đồng giá là quy tắc duy nhất của thế giới này, không ai không có chút âm mưu nào khi làm gì đó, chỉ bảo đảm mình có giá trị lợi dụng mới có thể nắm giữ quyền chủ động vĩnh viễn.
Thẩm Không nhíu mày hờ hững, trả lời:
“… Hòa bình thế giới?”
Anh nếm ngụm sữa bò rồi cau mày cầm hộp ra xa chút.
Hàn Lệ bị Thẩm Không không theo hệ thống chiếu lệ đánh cho không ứng phó kịp. Nó còn nhỏ nên chưa phát triển kĩ năng vui buồn không hiện rõ, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc và thất vọng đan xen đầy phức tạp, sau đó cố gắng tự trấn định nói rằng:
“Cảm ơn ngài đã cứu tôi, chỉ cần ngài đồng ý đưa tôi về nhà họ Hàn, cha tôi sẽ cho ngài…”
Nó còn chưa nói hết đã bị một tiếng cười nhạo của Thẩm Không cắt đứt:
“Nhóc con, đến bây giờ nhóc còn không biết ai muốn mạng của nhóc sao?”
Hàn Lệ chấn động, sợ không nói nên lời. Trong lời nói của Thẩm Không có ý riêng như dùi thép lạnh lẽo sáng loáng, đóng thân thể nó tại chỗ. Đầu óc nó chậm chạp vận chuyển, cố gắng suy luận những ám chỉ khác từ trong đó.
Thẩm Không ngáp một cái, chân dài bước chân dài vài bước vọt tới giường, mặt không biến sắc đưa hộp sữa bò đã bị mình chọc mở nhét vào tay Hàn Lệ: “Trẻ ngoan đừng lãng phí lương thực.”
Nói xong, anh để Hàn Lệ bị lời của mình đập cứng hết người ở lại, sau đó xoay người rời đi mà không hề áy náy, trước khi đi còn lười biếng nói nốt một câu: “Phải uống nhiều sữa mới cao được nha.”
Thẩm Không ngẩn người, sau khi suy nghĩ một hồi, anh nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Cho dù trong đó có khập khiễng gì đi chăng nữa thì chắc chắn việc nhà họ Trần sa sút và Hàn Lệ bị bắt cóc có mối liên hệ bên trong. Anh nhắn tin cho nhà họ Trần, thật ra thì là đang ngăn cản sự kiện này xảy ra ở một mức độ nào đó. Nhưng nếu nhà họ Trần tránh thoát kiếp nạn này, tất cả cốt truyện tiếp theo có thể sẽ bị sửa hoàn toàn, vậy nên mới phải có quỹ tích thế giới tự động sửa chữa để cốt truyện trở lại đúng hướng.
Nhưng mà… Thẩm Không không nghĩ ra một số chỗ.
Từ lúc bắt đầu, cái gọi là phòng làm việc uốn nắn tam quan này cho cốt truyện vô cùng đơn giản. Cho dù là tranh chấp quyền lực trong nhà họ Hàn, hay mối liên hệ giữa việc nhà họ Trần sa sút và Hàn Lệ bị bắt cóc, đại đa số là do Thẩm Không suy đoán thông qua các loại dấu hiệu, dẫn tới một nghi vấn mới —
“Đúng rồi, đây không phải tiểu thuyết máu chó về tình yêu xoay quanh giới giải trí sao?”
Hệ thống trả lời rất nhanh: “Đúng vậy.”
Thẩm Không cau mày hỏi: “Sao một quyển tiểu thuyết máu chó lại cấu tạo chi tiết vụn vặt phức tạp như thế?”
Âm thanh hệ thống vẫn không chập trùng: “Vấn đề giả thuyết của tiểu thuyết không nằm trong phạm vi xem xét của phòng làm việc, cũng không nằm trong phạm vi công việc của ngài.”
“Được thôi.” Thẩm Không cũng không định dây dưa. Anh chậm rãi xoay người, gân cốt cả người ma sát nhau phát ra tiếng rắc rắc dưới động tác của anh. Anh chiếu lệ nhún nhún vai: “Không sao, dù gì mày cũng là ông chủ.”
Hình như hệ thống không ngờ Thẩm Không buông tha dễ dàng như vậy, nó im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”
Thẩm Không ngáp một cái, chớp hết nước mắt buồn ngủ bên khóe mắt đi, thờ ơ đáp lại: “Có thể làm gì chứ, đương nhiên là chờ.”
Quyển tiểu thuyết này cố chấp với việc tuyến thế giới thoát ly như vậy thì thẳng thắn chờ cốt truyện đến là được rồi, dù sao bây giờ sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến Hàn Lệ đi qua gần hết rồi, vậy tiếp theo đợi điểm tiếp xúc kế trong cốt truyện là đủ — Căn cứ vào tin tức phòng làm việc cho anh, sau khi Hàn Lệ bị thương ba ngày, nhà họ Hàn sẽ phát hiện nó ở dưới chân núi. Như vậy đợi đến ngày đó là gần đủ.
Thẩm Không đứng dậy, lảo đảo tới trước tủ lạnh, cầm túi bánh mì và một hộp sữa ra.
Đúng lúc này, hình như anh nhớ ra cái gì đó, động tác hơi dừng lại một chút –
Tầm này Hàn Lệ phải tỉnh rồi.
Thẩm Không do dự một giây, lấy thêm một phần sữa bò và bánh mì trong tủ lạnh ra ôm vào lòng, rồi xoay người đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm im ắng, chụp đèn sáng rực kêu xì xì trên đỉnh đầu, tất cả dụng cụ y tế đều được đặt ở vị trí ban đầu, dưới ngọn đèn lập lòe lạnh lẽo.
Thẩm Không quen cửa quen nẻo tìm tới phòng của Hàn Lệ, đi vào.
Hàn Lệ yên lặng nằm trên giường bệnh, không chút hồng hào trên khuôn mặt tái nhợt, bờ môi mỏng giương thành một đường thẳng tắp, lông mi đen như lông quạ ảm đạm rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn.
Thẩm Không đứng vững trước giường, lấy tay thử trán Hàn Lệ một chút.
Nhiệt độ đã hạ xuống, xem ra thuốc kháng sinh anh tiêm trước đó khá hiệu quả.
Đột nhiên Thẩm Không bén nhạy nhận ra, thân thể Hàn Lệ cứng đờ khó nhận ra ngay khi trán bị chạm vào, mí mắt nhắm chặt khẽ run lên.
Xem ra là tỉnh rồi.
Thẩm Không chẳng muốn vạch trần nó, chỉ đưa tay xốc cái chăn che kín người Hàn Lệ lên, sau đó kéo cái quần đồng phục bệnh nhân rộng rãi xuống.
Bây giờ người Hàn Lệ cứng đờ đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trên thực tế, nó đang suy đoán xem vì sao tên bắt cóc kỳ lạ này lại lựa chọn cứu nó, hơn nữa căn cứ theo kí ức vụn vặt khi nó hôn mê, ngay cả nơi vừa nhìn đã biết là phòng khám bệnh ngầm cũng là do người đàn ông này ôm mình tới. Rốt cuộc là anh ta muốn tiền muốn quyền hay muốn uy hiếp gia tộc mình thông qua mình, Hàn Lệ đều có thể vượt qua, nhưng chỉ có khả năng này là chưa hề nghĩ tới…
Tuy nó còn nhỏ nhưng gia tộc đã làm nó trưởng thành sớm để hiểu rõ thế giới này hỗn loạn và đen tối như thế nào.
Hàn Lệ cắn răng, bàn tay để bên người len lén nắm chặt, thân mình lạnh lẽo, trong lòng nhanh chóng tính toán tất cả độ khả thi, sau đó tuyệt vọng nhận ra, dựa vào thực lực người đàn ông này bày ra, độ khả thi nó giết ngược lại là con số không.
Ngay trong thời khắc Hàn Lệ rơi vào tuyệt vọng, nó cảm thấy một cơn đau kỳ lạ từ cái chân bất động của mình, cảm giác mát lạnh đến từ làn da vẫn còn tê cứng làm nó choáng váng, đại não hơi chậm chạp giờ mới phản ứng —
Đây là… đang bôi thuốc?
Đúng lúc Hàn Lệ mất tập trung, nó cảm thấy vết thương của mình đột nhiên đau dữ dội, làm dây thần kinh cả người nó căng thẳng trong nháy mắt. Nó dùng hết khí lực toàn thân mới kìm nén không cho mình kêu gào, lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm ngay lập tức.
“Làm sao, còn tiếp tục ngủ à?”
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên cách đó không xa, trong sự lười biếng còn mang theo chút trêu tức.
Hàn Lệ biết mình bị phát hiện rồi. Nó hít sâu một hơi, ép buộc mình phải mở mắt ra, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đứng cạnh chân giường nhìn nó, cũng không đứng đàng hoàng mà là ôm cánh tay, dựa hờ vào vách tường, mắt hơi liếc nhìn nó mang theo ba phần hứng thú.
Trên gương mặt anh còn vết máu khô cạn, giữa lông mày mang theo cảm giác nguy hiểm khó lường, như một loại vũ khí lạnh chết người nào đó, có thể hôn lên cổ họng ấm áp trong nháy mắt, sau đó hung hăng, tàn nhẫn xé rách nó theo cách nguyên thủy nhất.
Hàn Lệ cảm giác trái tim mình như là bị dùng sức nắm một cái.
Lục phủ ngũ tạng căng lên rúc vào một chỗ, trái tim trong lồng ngực nó đập rất nhanh, cũng không biết là xuất phát từ mạng sống bị uy hiếp nên hoảng sợ, hay thứ gì càng quái lạ và phức tạp khác — Nó chỉ biết là, trong kinh nghiệm cuộc sống ngắn ngủi và non nớt của mình, nó chưa từng tiếp xúc với cơ thể sống như vậy.
Hàn Lệ hơi bối rối siết chặt tay, cảm thấy trong lòng bàn tay và khe ngón tay ướt đầy mồ hôi.
Thẩm Không đúng là bình thản ung dung, không hề hổ thẹn tâm lý, phảng phất người vừa mới cố ý đâm người ta khi đang bôi thuốc không phải anh vậy.
Anh đứng lên, lấy bánh mì và sữa bò trong ngực mình ra, giơ tay ném vào lòng Hàn Lệ.
Hàn Lệ luống cuống tiếp nhận đồ ăn bay tới trước mặt còn Thẩm Không kéo một cái ghế qua ngồi xuống.
Anh gác chân lên mép giường, tự nhiên xé bỏ túi đóng gói.
Lần này Thẩm Không đói thật. Liên tục tiêu hao năng lượng lớn trong một ngày hai đêm làm anh đói cồn cào, nhanh gọn nuốt sạch cái bánh mì to bằng một nửa khuôn mặt. Đến lúc anh ngẩng đầu lên lại phát hiện Hàn Lệ vẫn ngây người nhìn đồ ăn trong lòng.
Thẩm Không cau mày, vừa chọc ống hút vào hộp sữa vừa nói: “Sao không ăn?”
Dường như Hàn Lệ bị một tiếng này gọi về hiện thực, nó ngẩng đầu lên, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Thẩm Không, ngón tay cầm bánh mì hơi nắm chặt, túi nhựa phát ra tiếng ma sát nhỏ bé.
Giọng nói của nó khàn khàn và non nớt, mang theo sự thành thục không thuộc về cái tuổi này:
“… Ông muốn cái gì?”
Hàn Lệ đã biết từ lâu, trao đổi đồng giá là quy tắc duy nhất của thế giới này, không ai không có chút âm mưu nào khi làm gì đó, chỉ bảo đảm mình có giá trị lợi dụng mới có thể nắm giữ quyền chủ động vĩnh viễn.
Thẩm Không nhíu mày hờ hững, trả lời:
“… Hòa bình thế giới?”
Anh nếm ngụm sữa bò rồi cau mày cầm hộp ra xa chút.
Hàn Lệ bị Thẩm Không không theo hệ thống chiếu lệ đánh cho không ứng phó kịp. Nó còn nhỏ nên chưa phát triển kĩ năng vui buồn không hiện rõ, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc và thất vọng đan xen đầy phức tạp, sau đó cố gắng tự trấn định nói rằng:
“Cảm ơn ngài đã cứu tôi, chỉ cần ngài đồng ý đưa tôi về nhà họ Hàn, cha tôi sẽ cho ngài…”
Nó còn chưa nói hết đã bị một tiếng cười nhạo của Thẩm Không cắt đứt:
“Nhóc con, đến bây giờ nhóc còn không biết ai muốn mạng của nhóc sao?”
Hàn Lệ chấn động, sợ không nói nên lời. Trong lời nói của Thẩm Không có ý riêng như dùi thép lạnh lẽo sáng loáng, đóng thân thể nó tại chỗ. Đầu óc nó chậm chạp vận chuyển, cố gắng suy luận những ám chỉ khác từ trong đó.
Thẩm Không ngáp một cái, chân dài bước chân dài vài bước vọt tới giường, mặt không biến sắc đưa hộp sữa bò đã bị mình chọc mở nhét vào tay Hàn Lệ: “Trẻ ngoan đừng lãng phí lương thực.”
Nói xong, anh để Hàn Lệ bị lời của mình đập cứng hết người ở lại, sau đó xoay người rời đi mà không hề áy náy, trước khi đi còn lười biếng nói nốt một câu: “Phải uống nhiều sữa mới cao được nha.”
Tác giả :
Tang Ốc