Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
Chương 7
Grace Sherman Harding ôm đứa bé đang ngủ say trong tay mình. Tình yêu lớn chị dành cho sinh linh bé bỏng này dường như một trái tim không thể nào ôm trọn. Đó là đứa cháu mới của chị: Drake Joseph Bowman. Chị mỉm cười; ôm một đứa bé thật thích. Lúc Tyler và Katie mới sinh chị cũng có cảm giác hệt như vậy.
“Cu cậu vẫn ngủ ạ?”. Maryellen hỏi khi mang hai cốc nước chanh vào phòng.
“Ôi Maryellen, thằng bé thật đáng yêu.
Lần mang thai này quả là khó khăn. Năm tháng cuối, Maryellen phải nằm liệt giường. Cả Grace và Cliff đều cố gắng giúp đỡ cô bằng hết khả năng của mình, nhưng như thế vẫn không đủ. May mà có bố mẹ Jon đến thăm hàng ngày, nếu không, Grace chẳng biết Maryellen và Jon sẽ xoay sở thế nào. Chắc chắn là không thể, khi hai người còn có một đứa trẻ ba tuổi luôn quanh quẩn dưới chân và Jon thì làm việc suốt ngày để kiếm tiền nuôi gia đình.
“Drake trị giá từng giây phút khó chịu con phải trải qua”, Maryellen nói.
“Katie thế nào?”. Grace hỏi.
Maryellen ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Grace.
“Con bé đang sung sướng vì được làm chị. Cả Jon và con đều lo là nó sẽ ghen tỵ. Nhưng đến thời điểm này vẫn chưa thấy biểu hiện gì”.
“Tốt rồi”. Đứa trẻ mở choàng mắt và nhìn Grace chăm chú. Có người sẽ cho rằng chị chỉ tưởng tượng ra mà thôi, nhưng chị thì lại chắc chắn là nó đang cười với mình. Grace mỉm cười với cậu bé.
“Chào anh chàng đẹp trai”.
“Cu cậu tỉnh rồi. Con đoán là cu cậu đã đói”. Maryellen nói. Cũng có thể cần thay tã cho cu cậu”. Cô với tay bế con trai và Grace chăm chú nhìn Maryellen thay tã giấy mới cho con.
“Kelly thế nào?”. Khi làm xong, Maryellen hỏi.
Hai tuần nữa cô con gái út của Grace sẽ về.
“Nó ghen với con đấy”, Grace nói. “Nó đã săn sàng với việc dứa bé này chào đời”.
“Hai tuần mang thai cuối cùng vừa rồi có lẽ là dài nhất cuộc đời con”, Maryellen vừa cho con bú vừa tâm sự với mẹ.
Thật vui khi thấy con mình hài lòng thế này. Bất chợt một nỗi buồn nặng trĩu xuất hiện trong lòng Grace, chị chợt thấy nhớ Dan quá. Dan mất lâu quá rồi.
Người chồng đầu tiên của chị dã được chết sáu năm. Sau khi anh biến mất, Grace đã gặp Cliff Harding; Ngay khi phát hiện ra cái xác của Dan - kèm theo lá thư tuyệt mệnh - chị đã cho phép mình tìm lại hạnh phúc trong tình yêu với Cliff. Cuối cùng, đầu năm đó, chị đã lấy anh.
Khi Dan biến mất, Grace đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm được sự bình yên nữa. Chị không ăn, không ngủ và gần như không thể điều khiển được bản thân mình. Mãi đến gần đây chị mới bắt đầu hiểu ra những con quỷ của quá khứ đã bám theo chồng mình và khiến anh lâm vào trạng thái khủng khiếp như thế nào.
Kelly là đứa rất gần gũi với cha, và sự biến mất của anh là cực kỳ khó khăn đối với nó. Lúc đó, Kelly lại đang mang thai Tyler và luôn tin rằng cha mình sẽ trở về để chào đón đứa cháu đầu tiên của mình. Mãi sau Kelly mới tin rằng Dan có lý do chính đáng để biến mất.
“Mẹ?”. Maryellen gọi. Có chuyện gì thế?”.
Grace cười buồn. “Mẹ đang nghĩ về bố con và nghĩ rằng bố con sẽ rất tự hào về những đứa cháu của mình”.
Maryellen nhìn đi chỗ khác, lúc cô quay lại, đôi mắt đã nhòa lệ. “Con nghĩ về bố rất nhiều. Con nhớ bố. Con không nghĩ là con sẽ... Con rất giận bố vì những gì bố đã làm. Nhưng giờ... giờ con không giận nữa. Con chỉ thấy buồn cho bố và buồn vì những gì bố đã đánh mất”.
Grace vươn người ra phía trước. “Mẹ cũng nhớ bố. Chúng ta vẫn chưa hiểu hết nguyên nhân vì sao bố con lại tự tử, và chúng ta chẳng có mấu chốt nào để tìm ra một lời giải thích hợp lý. Dường như khi quyết định xa chúng ta, ông ấy không còn là chính mình nữa”. Đã nhiều năm rồi, chị nghĩ vậy nhưng không nói ra.
“Con hiểu”.
Grace nghe thấy có tiếng động trên gác, Katie đã ngủ dậy. “Để mẹ”, chị bảo Maryellen rồi vừa lau nước mắt lăn trên gò má, vừa bước lên cầu thang để đón cháu.
Vẫn còn mệt và ngái ngủ, Katie sà vào lòng bà và dụi má vào vai bà. Bước những bước thật cẩn thận, Grace bế cháu ra phòng khách. Chị lại ngồi xuống ghế và ôm chặt Katie.
“Con nghe nói phòng tranh nghệ thuật làm ăn không tốt”, Maryellen thốt lên.
Cô bắt gặp ánh mắt của mẹ. Hôm nọ Lois gọi cho con và nói rằng doanh số bán ra giảm đi nhiều”.
Khi Maryellen nghỉ, Lois Habbersmith đã thay cô làm quản lý. Grace biết rằng Maryellen luôn lo lắng liệu Lois có đủ khả năng để đáp ứng công việc này không. Lois bị quá tải và phòng tranh dường như đang ở tình trạng rất tệ. Grace không muốn thấy những thành quả lao động trước đây của Maryellen bị tan biến.
Chính tại phòng tranh này, con gái chị đã gặp lon Bowman. Anh chàng đã mang phước lành đến cho Maryellen - và cho cả gia đình này.
“Nghe nói có thể phòng tranh phải đóng cửa”, Maryellen lẩm bẩm. Grace nhận ra cả nỗi tức giận và buồn chán trong giọng nói của con gái mình.
“Thế thì tiếc thật”.
“Con cũng nghĩ thế, nhưng con không thể đi làm trở lại”. Maryellen thở dài.
“Con thích lắm, nhưng không thể. Hơn nữa giờ con còn làm quản lý cho Jon.
Với hai đứa trẻ dưới bốn tuổi, cộng với việc đưa ảnh của con tới các nơi, thế là quá đủ với con rồi”.
“Mẹ biết”, mẹ cô nói. “Phòng tranh không còn thuộc trách nhiệm của con nữa”.
“Nhưng con đã dành quá nhiều thời gian và công sức vào nơi đó”, Maryellen tiếc rẻ. “Nên nếu phải chứng kiến nó sụp đổ thì thật là đau lòng. Con tin rằng chỉ cần có một nửa cơ hội thôi nó cũng có thể lại làm ăn có lãi”.
Grace cũng tin như vậy. Chẳng có nghệ sỹ nào con gái cô từng làm việc lại hoàn toàn bị phụ thuộc vào nguồn thu từ phòng tranh Harbor. Tuy nhiên doanh số bán ra từ đó lại hỗ trợ cho nguồn thu của nhiều nghệ sỹ địa phương, kể cả Jon.
Katie uốn éo trong lòng Grace và chị bế con bé vào bếp để nó tự chọn đồ ăn.
Katie chọn bánh quy giòn và nước hoa quả. Khi chị quay lại, Maryellen đã cho Drake ăn xong. “Hôm qua cô Olivia có ghé qua và tặng cho thằng bé một món quà”.
Olivia và Grace là bạn bè rất thân từ hồi còn học trung học. Grace chưa kịp nói gì, con gái cô đã tiếp tục. “Cô ấy nói có chuyện rất hay”. Maryellen thăm dò mẹ.
Grace có cảm giác mình đã biết đó là chuyện gì. “Chuyện có liên quan tới Will Jefferson không?”
Maryellen gật đầu.
Grace chầm chậm thở ra rồi ngồi xuống. Will là anh trai của Olivia. Hồi còn đi học, Grace rất thích Will, nhưng anh ta gần như chẳng biết có chị trên cõi đời này. Anh ta đi học đại học, yêu và cưới Atlanta. Còn chị thì cưới Dan và ở vịnh Cedar.
Vài chục năm sau, sau cái chết của Dan, Will liên lạc với Grace và nói rằng anh ta rất tiếc. Mối quan hệ qua thư điện tử của họ ban đầu rất trong sáng. Và rồi nó biến thành mối quan hệ bất chính trong tâm tưởng - và điều đó chỉ xảy ra sau có vài tuần. Grace không phải là không có lỗi trong chuyện này; chị biết là Will đã có gia đình. Nhưng anh ta đã nói dối rằng anh ta sắp ly dị vợ là Georgia.
Vì chị rất muốn tin vào điều đó nên đã đồng ý gặp gỡ anh ta ở New Orleans và họ dự định thuê một phòng. Sau đó chị xấu hổ muốn chết khi tình cờ biết rằng Will không hề có ý định ly dị vợ - vì chị hay vì bất kỳ một lý do nào khác. May mà chị phát hiện ra trước khi họ đi quá giới hạn.
Sự phản bội đó gần như phá vỡ mối quan hệ của Grace với Cliff Harding.
Thời gian trôi qua, anh đã tha thứ cho chị về nỗi đau chị đã gây ra cho anh. Giờ đây, chị thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới này vì được làm vợ anh.
“Olivia bảo con là anh cô ấy dã ly dị - và đang chuyển về vịnh Cedar”, Maryellen vừa nói vừa để ý thái độ của Grace.
“Mẹ cũng nghe nói có thể là như vậy”, chị đáp lại.
“Sao bây giờ bác ấy lại chuyển về vịnh Cedar nhỉ?”. Maryellen hỏi.
Grace chỉ có thể nhún vai. Rõ ràng việc gặp gỡ một người phụ nữ khác với anh trai Olivia chẳng có gì là lạ. Grace không phải là mối quan hệ ngoài luồng đầu tiên và cuối cùng của anh ta. Cuối cùng, Georgia đã chịu đựng hết nổi và nộp đơn xin ly dị. Giờ đây, sau gần bốn mươi năm lấy nhau, Georgia đành phải rũ bỏ người chồng đào hoa của mình.
“Mẹ sẽ không gặp bác ấy chứ?”, Maryellen hỏi.
Grace lắc đầu thẳng thừng. “Không đâu”.
Thực ra, chị định sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tránh Will Jefferson. Vấn đề là anh ta không coi nhẹ phản ứng của chị.
Trước đó, anh ta từng đến vịnh Cedar một lần với hy vọng lại nói dối và dụ dỗ chị bằng những lời đường mật và chị phản đối. Lần đó, Cliff cũng bị lôi vào cuộc. Chỉ nhớ lại việc đó, Grace đã muốn vùi mặt vào lòng bàn tay rồi. Đến khi Will lại bước chân vào cuộc đời chị, chị mới nhận ra sao mình lại hạ thấp các quy tắc của mình một cách nhanh chóng đến vậy, và tại sao chị lại ngốc nghếch đến độ đi yêu anh ta. Yêu đến mức gần như là cuồng dại.
“Cliff có biết không?”.
Grace lại lắc đầu. Chị nên nói với anh. Tuy nhiên, chị thấy rằng mình vẫn chưa sẵn sàng. Chị sẽ phải nói, tất nhiên rồi. Nhưng không phải là lúc này. Giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Việc chị từng khiến Cliff hiểu sai - không, việc chị từng nói dối anh - vốn là cản trở chính trong mối quan hệ của họ. Thật không may, người vợ đầu tiên của anh đã từng lừa dối anh, vì vậy, Cliff nhận ra tất cả những biểu hiện lừa dối của Grace. Anh đã quen với việc nghe những lời giải thích giả dối. Vì vậy anh sẽ không dễ dàng để mình bị lừa lần nữa. Grace phải mất nhiều tháng trời chứng minh bản thân mình cho anh hiểu. Và bây giờ chị không bao giờ định đặt cuộc hôn nhân của mình vào chỗ nguy hiểm chỉ vì một người đàn ông chẳng có nghĩa lý gì với mình. Những lời dối trá của anh ta đã giết chết mọi cảm xúc trong chị.
Tiếng một chiếc xe tiến vào sân làm ngắt quãng suy nghĩ của chị.
“Bố về đấy”, Maryellen bảo Katie.
Katie bật đậy khỏi ghế, lao về phía cửa, mặt đầy vẻ mừng rỡ. “Bố, bố!”.
Jon bước vào nhà và ôm chặt cô con gái ba tuổi. Katie ôm cổ bố và hôn lên má anh.
“Các cô bé của anh thế nào?”. Jon hỏi.
Maryellen nhìn anh và mỉm cười. “Con trai anh phải trừ ra chứ, ai lại gọi là cô bé.”
“Ồ”, Jon thốt lên và cúi xuống hôn vào đầu đứa con trai. Bố cứ quên mất con. Anh cười khúc khích vì câu nói đùa của mình.
Maryellen ngắm nghía đứa con trai đang mở to mắt nhìn mọi người. “Vậy chúng ta cùng nhắc bố lúc hai giờ sáng nhé, Drake?”.
Chào mẹ Grace”. Jon cười chào bà. “Rất vui được gặp mẹ”.
“Mẹ cũng rất vui được gặp con”.
“Bố mẹ con. có ghé qua không ạ?”. Jon vừa hỏi bước qua chỗ quầy bếp và phân loại thư.
“Sáng nay”, Maryellen bảo anh. Hai người quyết định ở lại đến cuối tháng”.
Anh gật đầu.
“Bố, bố lại đây xem này”. Katie tóm tay bố và đẩy ra chỗ trò chơi cô bé vừa làm trước khi đi ngủ.
Thấy cả gia đình nhỏ đang bận rộn, Grace quyết định ra về. Chị bỏ món thịt hầm vào trong lò rồi hôn tạm biệt cả hai đứa cháu.
Tới lúc vào đến sân ngôi nhà của Cliff gần Olalla, chị vẫn chưa quyết được là sẽ làm gì với Will Jefferson. Sớm muộn gì chồng chị cũng sẽ biết Will đang về nghỉ hưu ở vịnh Cedar. Nếu chị nhắc tới sự thật này, có thể sự kiện đó sẽ càng trở nên quan trọng hơn. Chị chẳng quan tâm tới việc anh ta định sống ở đâu: Nếu muốn, anh ta có thể lên cả sao Hỏa mà ở.
Nhưng nếu không nói,với Cliff, thì cũng có thể lại khiến sự việc này quan trọng theo một cách khác hoàn toàn - Cliff có thể sẽ nghĩ chị giấu giếm chuyện gì đó.
Khi Cliff nghe thấy tiếng xe, anh ra khỏi chuồng ngựa và mỉm cười.
Buttercup, con chó tha mồi vàng của chị đang chạy lũn cũn phía trước cái đuôi ve vẩy. Chồng Grace mở cửa xe cho chị. Mừng em đã về nhà anh nói.
Grace vòng tay ôm Cliff và hôn anh nồng nàn. Cliff ngửa đầu ra. “Chà, anh đã làm gì để xứng đáng với nụ hôn này?”.
“Anh lúc nào cũng xứng đáng”.
Tay trong tay, họ sóng đôi bước về phía căn nhà. “Em về muộn đấy”. Cliff nói.
“Sáu giờ làm, em đến thăm Maryellen”.
“À”.
“Nhớ em phải không?”, chị cười tinh nghịch hỏi chồng. Bất chợt, Grace nhận ra rằng nếu mình nói cho Cliff biết về chuyện của Will thì sau này, bất cứ khi nào chị về muộn anh cũng sẽ nghi ngờ là chị đi với gã đàn ông kia. Chị không thể nói với anh. Thế nhưng... cuối cùng thể nào anh cũng biết chuyện về Will. Lúc đó thì sao nhỉ? Grace thấy khó xử vô cùng.
“Cu cậu vẫn ngủ ạ?”. Maryellen hỏi khi mang hai cốc nước chanh vào phòng.
“Ôi Maryellen, thằng bé thật đáng yêu.
Lần mang thai này quả là khó khăn. Năm tháng cuối, Maryellen phải nằm liệt giường. Cả Grace và Cliff đều cố gắng giúp đỡ cô bằng hết khả năng của mình, nhưng như thế vẫn không đủ. May mà có bố mẹ Jon đến thăm hàng ngày, nếu không, Grace chẳng biết Maryellen và Jon sẽ xoay sở thế nào. Chắc chắn là không thể, khi hai người còn có một đứa trẻ ba tuổi luôn quanh quẩn dưới chân và Jon thì làm việc suốt ngày để kiếm tiền nuôi gia đình.
“Drake trị giá từng giây phút khó chịu con phải trải qua”, Maryellen nói.
“Katie thế nào?”. Grace hỏi.
Maryellen ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Grace.
“Con bé đang sung sướng vì được làm chị. Cả Jon và con đều lo là nó sẽ ghen tỵ. Nhưng đến thời điểm này vẫn chưa thấy biểu hiện gì”.
“Tốt rồi”. Đứa trẻ mở choàng mắt và nhìn Grace chăm chú. Có người sẽ cho rằng chị chỉ tưởng tượng ra mà thôi, nhưng chị thì lại chắc chắn là nó đang cười với mình. Grace mỉm cười với cậu bé.
“Chào anh chàng đẹp trai”.
“Cu cậu tỉnh rồi. Con đoán là cu cậu đã đói”. Maryellen nói. Cũng có thể cần thay tã cho cu cậu”. Cô với tay bế con trai và Grace chăm chú nhìn Maryellen thay tã giấy mới cho con.
“Kelly thế nào?”. Khi làm xong, Maryellen hỏi.
Hai tuần nữa cô con gái út của Grace sẽ về.
“Nó ghen với con đấy”, Grace nói. “Nó đã săn sàng với việc dứa bé này chào đời”.
“Hai tuần mang thai cuối cùng vừa rồi có lẽ là dài nhất cuộc đời con”, Maryellen vừa cho con bú vừa tâm sự với mẹ.
Thật vui khi thấy con mình hài lòng thế này. Bất chợt một nỗi buồn nặng trĩu xuất hiện trong lòng Grace, chị chợt thấy nhớ Dan quá. Dan mất lâu quá rồi.
Người chồng đầu tiên của chị dã được chết sáu năm. Sau khi anh biến mất, Grace đã gặp Cliff Harding; Ngay khi phát hiện ra cái xác của Dan - kèm theo lá thư tuyệt mệnh - chị đã cho phép mình tìm lại hạnh phúc trong tình yêu với Cliff. Cuối cùng, đầu năm đó, chị đã lấy anh.
Khi Dan biến mất, Grace đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm được sự bình yên nữa. Chị không ăn, không ngủ và gần như không thể điều khiển được bản thân mình. Mãi đến gần đây chị mới bắt đầu hiểu ra những con quỷ của quá khứ đã bám theo chồng mình và khiến anh lâm vào trạng thái khủng khiếp như thế nào.
Kelly là đứa rất gần gũi với cha, và sự biến mất của anh là cực kỳ khó khăn đối với nó. Lúc đó, Kelly lại đang mang thai Tyler và luôn tin rằng cha mình sẽ trở về để chào đón đứa cháu đầu tiên của mình. Mãi sau Kelly mới tin rằng Dan có lý do chính đáng để biến mất.
“Mẹ?”. Maryellen gọi. Có chuyện gì thế?”.
Grace cười buồn. “Mẹ đang nghĩ về bố con và nghĩ rằng bố con sẽ rất tự hào về những đứa cháu của mình”.
Maryellen nhìn đi chỗ khác, lúc cô quay lại, đôi mắt đã nhòa lệ. “Con nghĩ về bố rất nhiều. Con nhớ bố. Con không nghĩ là con sẽ... Con rất giận bố vì những gì bố đã làm. Nhưng giờ... giờ con không giận nữa. Con chỉ thấy buồn cho bố và buồn vì những gì bố đã đánh mất”.
Grace vươn người ra phía trước. “Mẹ cũng nhớ bố. Chúng ta vẫn chưa hiểu hết nguyên nhân vì sao bố con lại tự tử, và chúng ta chẳng có mấu chốt nào để tìm ra một lời giải thích hợp lý. Dường như khi quyết định xa chúng ta, ông ấy không còn là chính mình nữa”. Đã nhiều năm rồi, chị nghĩ vậy nhưng không nói ra.
“Con hiểu”.
Grace nghe thấy có tiếng động trên gác, Katie đã ngủ dậy. “Để mẹ”, chị bảo Maryellen rồi vừa lau nước mắt lăn trên gò má, vừa bước lên cầu thang để đón cháu.
Vẫn còn mệt và ngái ngủ, Katie sà vào lòng bà và dụi má vào vai bà. Bước những bước thật cẩn thận, Grace bế cháu ra phòng khách. Chị lại ngồi xuống ghế và ôm chặt Katie.
“Con nghe nói phòng tranh nghệ thuật làm ăn không tốt”, Maryellen thốt lên.
Cô bắt gặp ánh mắt của mẹ. Hôm nọ Lois gọi cho con và nói rằng doanh số bán ra giảm đi nhiều”.
Khi Maryellen nghỉ, Lois Habbersmith đã thay cô làm quản lý. Grace biết rằng Maryellen luôn lo lắng liệu Lois có đủ khả năng để đáp ứng công việc này không. Lois bị quá tải và phòng tranh dường như đang ở tình trạng rất tệ. Grace không muốn thấy những thành quả lao động trước đây của Maryellen bị tan biến.
Chính tại phòng tranh này, con gái chị đã gặp lon Bowman. Anh chàng đã mang phước lành đến cho Maryellen - và cho cả gia đình này.
“Nghe nói có thể phòng tranh phải đóng cửa”, Maryellen lẩm bẩm. Grace nhận ra cả nỗi tức giận và buồn chán trong giọng nói của con gái mình.
“Thế thì tiếc thật”.
“Con cũng nghĩ thế, nhưng con không thể đi làm trở lại”. Maryellen thở dài.
“Con thích lắm, nhưng không thể. Hơn nữa giờ con còn làm quản lý cho Jon.
Với hai đứa trẻ dưới bốn tuổi, cộng với việc đưa ảnh của con tới các nơi, thế là quá đủ với con rồi”.
“Mẹ biết”, mẹ cô nói. “Phòng tranh không còn thuộc trách nhiệm của con nữa”.
“Nhưng con đã dành quá nhiều thời gian và công sức vào nơi đó”, Maryellen tiếc rẻ. “Nên nếu phải chứng kiến nó sụp đổ thì thật là đau lòng. Con tin rằng chỉ cần có một nửa cơ hội thôi nó cũng có thể lại làm ăn có lãi”.
Grace cũng tin như vậy. Chẳng có nghệ sỹ nào con gái cô từng làm việc lại hoàn toàn bị phụ thuộc vào nguồn thu từ phòng tranh Harbor. Tuy nhiên doanh số bán ra từ đó lại hỗ trợ cho nguồn thu của nhiều nghệ sỹ địa phương, kể cả Jon.
Katie uốn éo trong lòng Grace và chị bế con bé vào bếp để nó tự chọn đồ ăn.
Katie chọn bánh quy giòn và nước hoa quả. Khi chị quay lại, Maryellen đã cho Drake ăn xong. “Hôm qua cô Olivia có ghé qua và tặng cho thằng bé một món quà”.
Olivia và Grace là bạn bè rất thân từ hồi còn học trung học. Grace chưa kịp nói gì, con gái cô đã tiếp tục. “Cô ấy nói có chuyện rất hay”. Maryellen thăm dò mẹ.
Grace có cảm giác mình đã biết đó là chuyện gì. “Chuyện có liên quan tới Will Jefferson không?”
Maryellen gật đầu.
Grace chầm chậm thở ra rồi ngồi xuống. Will là anh trai của Olivia. Hồi còn đi học, Grace rất thích Will, nhưng anh ta gần như chẳng biết có chị trên cõi đời này. Anh ta đi học đại học, yêu và cưới Atlanta. Còn chị thì cưới Dan và ở vịnh Cedar.
Vài chục năm sau, sau cái chết của Dan, Will liên lạc với Grace và nói rằng anh ta rất tiếc. Mối quan hệ qua thư điện tử của họ ban đầu rất trong sáng. Và rồi nó biến thành mối quan hệ bất chính trong tâm tưởng - và điều đó chỉ xảy ra sau có vài tuần. Grace không phải là không có lỗi trong chuyện này; chị biết là Will đã có gia đình. Nhưng anh ta đã nói dối rằng anh ta sắp ly dị vợ là Georgia.
Vì chị rất muốn tin vào điều đó nên đã đồng ý gặp gỡ anh ta ở New Orleans và họ dự định thuê một phòng. Sau đó chị xấu hổ muốn chết khi tình cờ biết rằng Will không hề có ý định ly dị vợ - vì chị hay vì bất kỳ một lý do nào khác. May mà chị phát hiện ra trước khi họ đi quá giới hạn.
Sự phản bội đó gần như phá vỡ mối quan hệ của Grace với Cliff Harding.
Thời gian trôi qua, anh đã tha thứ cho chị về nỗi đau chị đã gây ra cho anh. Giờ đây, chị thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế giới này vì được làm vợ anh.
“Olivia bảo con là anh cô ấy dã ly dị - và đang chuyển về vịnh Cedar”, Maryellen vừa nói vừa để ý thái độ của Grace.
“Mẹ cũng nghe nói có thể là như vậy”, chị đáp lại.
“Sao bây giờ bác ấy lại chuyển về vịnh Cedar nhỉ?”. Maryellen hỏi.
Grace chỉ có thể nhún vai. Rõ ràng việc gặp gỡ một người phụ nữ khác với anh trai Olivia chẳng có gì là lạ. Grace không phải là mối quan hệ ngoài luồng đầu tiên và cuối cùng của anh ta. Cuối cùng, Georgia đã chịu đựng hết nổi và nộp đơn xin ly dị. Giờ đây, sau gần bốn mươi năm lấy nhau, Georgia đành phải rũ bỏ người chồng đào hoa của mình.
“Mẹ sẽ không gặp bác ấy chứ?”, Maryellen hỏi.
Grace lắc đầu thẳng thừng. “Không đâu”.
Thực ra, chị định sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tránh Will Jefferson. Vấn đề là anh ta không coi nhẹ phản ứng của chị.
Trước đó, anh ta từng đến vịnh Cedar một lần với hy vọng lại nói dối và dụ dỗ chị bằng những lời đường mật và chị phản đối. Lần đó, Cliff cũng bị lôi vào cuộc. Chỉ nhớ lại việc đó, Grace đã muốn vùi mặt vào lòng bàn tay rồi. Đến khi Will lại bước chân vào cuộc đời chị, chị mới nhận ra sao mình lại hạ thấp các quy tắc của mình một cách nhanh chóng đến vậy, và tại sao chị lại ngốc nghếch đến độ đi yêu anh ta. Yêu đến mức gần như là cuồng dại.
“Cliff có biết không?”.
Grace lại lắc đầu. Chị nên nói với anh. Tuy nhiên, chị thấy rằng mình vẫn chưa sẵn sàng. Chị sẽ phải nói, tất nhiên rồi. Nhưng không phải là lúc này. Giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Việc chị từng khiến Cliff hiểu sai - không, việc chị từng nói dối anh - vốn là cản trở chính trong mối quan hệ của họ. Thật không may, người vợ đầu tiên của anh đã từng lừa dối anh, vì vậy, Cliff nhận ra tất cả những biểu hiện lừa dối của Grace. Anh đã quen với việc nghe những lời giải thích giả dối. Vì vậy anh sẽ không dễ dàng để mình bị lừa lần nữa. Grace phải mất nhiều tháng trời chứng minh bản thân mình cho anh hiểu. Và bây giờ chị không bao giờ định đặt cuộc hôn nhân của mình vào chỗ nguy hiểm chỉ vì một người đàn ông chẳng có nghĩa lý gì với mình. Những lời dối trá của anh ta đã giết chết mọi cảm xúc trong chị.
Tiếng một chiếc xe tiến vào sân làm ngắt quãng suy nghĩ của chị.
“Bố về đấy”, Maryellen bảo Katie.
Katie bật đậy khỏi ghế, lao về phía cửa, mặt đầy vẻ mừng rỡ. “Bố, bố!”.
Jon bước vào nhà và ôm chặt cô con gái ba tuổi. Katie ôm cổ bố và hôn lên má anh.
“Các cô bé của anh thế nào?”. Jon hỏi.
Maryellen nhìn anh và mỉm cười. “Con trai anh phải trừ ra chứ, ai lại gọi là cô bé.”
“Ồ”, Jon thốt lên và cúi xuống hôn vào đầu đứa con trai. Bố cứ quên mất con. Anh cười khúc khích vì câu nói đùa của mình.
Maryellen ngắm nghía đứa con trai đang mở to mắt nhìn mọi người. “Vậy chúng ta cùng nhắc bố lúc hai giờ sáng nhé, Drake?”.
Chào mẹ Grace”. Jon cười chào bà. “Rất vui được gặp mẹ”.
“Mẹ cũng rất vui được gặp con”.
“Bố mẹ con. có ghé qua không ạ?”. Jon vừa hỏi bước qua chỗ quầy bếp và phân loại thư.
“Sáng nay”, Maryellen bảo anh. Hai người quyết định ở lại đến cuối tháng”.
Anh gật đầu.
“Bố, bố lại đây xem này”. Katie tóm tay bố và đẩy ra chỗ trò chơi cô bé vừa làm trước khi đi ngủ.
Thấy cả gia đình nhỏ đang bận rộn, Grace quyết định ra về. Chị bỏ món thịt hầm vào trong lò rồi hôn tạm biệt cả hai đứa cháu.
Tới lúc vào đến sân ngôi nhà của Cliff gần Olalla, chị vẫn chưa quyết được là sẽ làm gì với Will Jefferson. Sớm muộn gì chồng chị cũng sẽ biết Will đang về nghỉ hưu ở vịnh Cedar. Nếu chị nhắc tới sự thật này, có thể sự kiện đó sẽ càng trở nên quan trọng hơn. Chị chẳng quan tâm tới việc anh ta định sống ở đâu: Nếu muốn, anh ta có thể lên cả sao Hỏa mà ở.
Nhưng nếu không nói,với Cliff, thì cũng có thể lại khiến sự việc này quan trọng theo một cách khác hoàn toàn - Cliff có thể sẽ nghĩ chị giấu giếm chuyện gì đó.
Khi Cliff nghe thấy tiếng xe, anh ra khỏi chuồng ngựa và mỉm cười.
Buttercup, con chó tha mồi vàng của chị đang chạy lũn cũn phía trước cái đuôi ve vẩy. Chồng Grace mở cửa xe cho chị. Mừng em đã về nhà anh nói.
Grace vòng tay ôm Cliff và hôn anh nồng nàn. Cliff ngửa đầu ra. “Chà, anh đã làm gì để xứng đáng với nụ hôn này?”.
“Anh lúc nào cũng xứng đáng”.
Tay trong tay, họ sóng đôi bước về phía căn nhà. “Em về muộn đấy”. Cliff nói.
“Sáu giờ làm, em đến thăm Maryellen”.
“À”.
“Nhớ em phải không?”, chị cười tinh nghịch hỏi chồng. Bất chợt, Grace nhận ra rằng nếu mình nói cho Cliff biết về chuyện của Will thì sau này, bất cứ khi nào chị về muộn anh cũng sẽ nghi ngờ là chị đi với gã đàn ông kia. Chị không thể nói với anh. Thế nhưng... cuối cùng thể nào anh cũng biết chuyện về Will. Lúc đó thì sao nhỉ? Grace thấy khó xử vô cùng.
Tác giả :
Debbie Macomber