Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
Chương 32
Rachel xem đồng hồ, rồi lại liếc nhìn qua cửa sổ phòng khách. Bruce đã muộn năm phút rồi, và cô băn khoăn không biết liệu anh có nhớ đã hứa đưa cô ra sân bay hôm nay không. Cô đã nhờ anh cả mấy tuần trước rồi - trước cả khi anh trao cô nụ hôn... trước cả những thay đổi bắt đầu nhen nhóm trong mối quan hệ giữa hai người. Kể từ đêm hôm đó, họ vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Thông thường cô sẽ gọi điện nhắc anh. Nhưng cô không làm, bởi vì cô cũng chẳng biết nói gì. Tất cả đều thật ngớ ngẩn. Rõ ràng anh cũng thấy hối hận về những nụ hôn y như cô vậy. Mỗi lần nhớ lại phản ứng của mình lúc ấy, cô lại thấy thất vọng. Cả hai đều đã vượt giới hạn, nhưng nỗi lo sợ lớn nhất của cô là khoảnh khắc xao lòng ấy có thể sẽ phá hỏng tình bạn đẹp đẽ nhất trong đời cô.
Khi xe của Bruce đến, Rachel không biết có nên thả lỏng cảm xúc hay không. Với lấy chiếc vali, cô vội vã chạy ra, chỉ kịp dừng lại đẽ khóa cửa. Theo dự báo của Pittsburgh trên mạng Internet, trời có thể lạnh bất thường vào giữa tháng Mười. Cô đã mang theo áo khoác, nhưng chỉ cầm trên tay vì cô biết chưa cần đến nó khi còn ở vịnh Cedar. Vùng Tây Bắc Thái Bình Dương được hưởng nhiệt độ ôn hòa, tuy đôi lúc có trở lạnh về ban đêm.
Không nói một lời, Bruce bước ra khỏi xe. Anh lấy chiếc vali khỏi tay cô và cho vào cốp. Cô nhận thấy ánh mắt anh đang cố tình lảng tránh mình.
Rachel hơi sững lại. Nếu họ còn muốn duy trì tình bạn, họ cần phải phá bỏ hàng rào vô hình này. Cô chờ đợi cho đến khi ngồi vào trong xe và thắt dây an toàn.
“Em rất cảm kích vì anh đã đến”, cô nói và nghĩ rằng bắt đầu bằng việc bày tỏ lòng biết ơn sẽ là một khởi đầu tốt.
“Không vấn đề gì”. Phản ứng của anh cụt lủn như thể anh không muốn nói chuyện một chút nào. Lái xe vào khu vực Seattle trong giờ cao điểm buổi sáng không phải là một việc dễ dàng, Bruce đã giúp cô một việc lớn. Anh luôn sẵn sàng khi Rachel nhờ giúp đỡ. Anh có công việc kinh doanh riêng nên có thể chủ động về thời gian.
Cuối cùng, khi bắt đầu vào đường cao tốc, cô nhắc lại chuyện những cái hôn ngờ nghệch. “Em nghĩ chúng ta nên nói về chuyện tối hôm thứ sáu”, cô vừa nói vừa nắm chặt quai túi đầy vẻ hồi hộp.
“Có gì để nói cơ chứ?”. Bruce đáp lại, vẫn tập trung vào giao thông phía trước.
“Em muốn biết chắc nó không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta”.
“Không hề”.
“Em biết anh ân hận về mọi chuyện. Em cũng vậy”, cô tiếp tục.
Anh quay đầu nhìn cô trong thoáng chốc.
“Anh chưa bao giờ nói là ân hận”.
“Anh đã xin lỗi mà”, cô nhắc anh.
“Nhưng như thế không có nghĩa là ân hận”.
Rachel cau mày, vẻ bối rối. “Ồ, em cũng nghĩ là không”.
Cô chưa thực sự thấy được sự khác biệt nơi anh, nhưng cô không muốn nhận ra điều đó.
“Tình bạn của chúng ta có ý nghĩa rất lớn với em”.
“Cả với anh nữa. Em rất tuyệt vời với Jolene”.
“Nhưng em không chỉ quý mến một mình Jolene”.
“Phải”, anh ngắt lời. “Đúng vậy”.
Một cảm giác nhói đau cũ lại trào lên trong Rachel. Cô yêu quý Jolene, và quan tâm tới Bruce. Còn hơn cả quan tâm? Mọi thứ bỗng trở nên quá phức tạp.
Cô thu mình im lặng trước lời nhận xét của Bruce, và Bruce dường như cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Khi tới sân bay Sea-Tac, anh đỗ ở bãi. Lối đi trước sảnh sân bay nườm nượp người qua lại. Bruce để xe nổ máy rồi nhảy ra ngoài lấy vali trong cốp ra cho cô. Anh đặt chiếc vali xuống chờ Rachel thu dọn mọi thứ và bước ra.
Rõ ràng anh chưa muốn rời xa cô nhanh chóng đến vậy. Họ đứng đó, mặt đối mặt, lúng túng và ngượng nghịu giữa một dòng người cứ thế lại qua, xuống xe, sắp xếp hành lý. Anh và cô đều cảm nhận được từng chút một cảm giác luống cuống và hồi hộp.
“Chúc em chuyến bay tốt đẹp”, cuối cùng Bruce cũng lên tiếng.
“Cảm ơn anh. Chắc chắn là vậy rồi”. Chỉ trong vòng vài tiếng nữa thôi, cô sẽ gặp lại Nate và cô nên cảm thấy phấn chấn mới đúng. Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ với điều đó một chút nào. Cô cần kết thúc chuyện này với Bruce.
Hoặc ít ra cũng phải giải tỏa được cảm xúc này trước khi lên đường. Cô ghét cảm xúc mâu thuẫn đang lẫn lộn trong lòng. Thế nhưng cô càng cố gắng thì dường như Bruce lại càng chẳng quan tâm. Và Rachel biết rằng cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Thật không phải khi cô bay một chuyến tới thăm Nate cùng gia đình trong khi tư tưởng vẫn dành cho một người đàn ông khác. Đây sẽ là một tuần quan trọng. Buổi lễ vận động mang tính chính trị vào chiều hôm sau có ý nghĩa rất lớn với gia đình Nate, và Rachel đã quyết sẽ làm mọi thứ để được ở bên Nate cùng cha của anh.
Rồi, lại một lần nữa Bruce làm cô ngạc nhiên. Anh bước tới gần hơn và ôm ghì lấy cô. Đó không phải là một cái ôm vồ vập; anh chỉ ôm xiết cô, như thế không muốn để cô đi. Sau một hồi, anh buông tay. Sững sờ và bối rối hơn bao giờ hết, Rachel bước tới chỗ đặt vali, và không quay đầu lại, cô nhấc vali đi thẳng vào trong sân bay.
Nate đã sắp xếp một chuyến bay tới Pittsburgh để có thể đến San Diego trước cô ba mươi phút. Khi cô bước ra khỏi cửa máy bay, anh đã đứng ở cổng sân bay đợi sẵn.
Vừa nhìn thấy anh chàng hải quân điển trai của mình, Rachel đã khẽ thốt lên sung sướng. Cô ào tới vòng tay của anh. Cứ như họ đã không gặp nhau hàng thế kỷ, chứ không phải mới chỉ vài tháng.
“Bố đã sắp xếp xe đưa đón chúng ta”, Nate vừa nói vừa vòng tay qua eo cô.
Anh cúi xuống nhìn cô âu yếm, ánh mắt đầy vẻ trìu mến. “Trông em thật tuyệt”.
Rachel không thể không đỏ mặt trước lời khen ngợi đó.
“Anh cũng vậy mà”.
“Mẹ muốn chúng mình cùng ăn bữa tối nay, em không ngại chứ?”.
Rachel có thấy ái ngại, nhưng cô không thể từ chối vì gia đình Nate đã chi trả tiền vé máy bay cho cô. Cô muốn cô và Nate có một bữa tối riêng bên nhau.
Nhưng trường hợp này thì rõ ràng là không thể.
Người tài xế đã gặp họ từ nơi khai báo hành lý. Và họ nhanh chóng lên đường. Khi nghe Nate giảng giải về lịch trình trong hai ngày tới, cô nhận thấy có vẻ như họ không có lấy một phút nào dành cho nhau. Những hoạt động quan trọng, chuyến đi... đó là những gì bố Nate tuyên bố sẽ tham gia trong chiến dịch vận động.
“Dừng lại”, cô ngắt lời. “Đầu óc em đang quay cuồng. Chúng ta có bắt buộc phải tham gia mọi hoạt động đó không?”. Bên cạnh chuyến đi là hàng loạt tiệc tùng, có khi có tới ba bữa tiệc chỉ trong một buổi chiều. Lại còn thăm các câu lạc bộ, các tổ, trường học, thậm chí là khu mua sắm.
Nate có vẻ ngạc nhiên khi cô hỏi như vậy. “Tất nhiên là chúng ta phải tham gia hết. Đó là những gì cần làm cho một chiến dịch tranh cử. Tin anh đi, anh biết mà”.
“Lúc nào anh cũng tham gia như vậy sao?”.
“Trừ vài năm gần đây thôi”. Anh nắm tay cô. “Anh cần cho em biết rằng anh và bố vừa nói chuyện”.
Rachel không biết liệu đó là điều tốt hay xấu, nhưng cô vẫn thích bố anh hơn. Nathaniel Olsen là một chính trị gia tài giỏi và biết cách làm cho bất kỳ ai gặp ông cũng có cảm giác thân quen. Tuy nhiên liệu vị chính khách này có chấp thuận mối quan hệ giữa cô với Nate hay không thì cô cũng không biết chắc.
Trái lại, mẹ của Nate không ngần ngại bày tỏ sự phản đối. Lần này Rachel đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Cho dù Patrice có nói gì, làm gì thì cô cũng không cho phép người phụ nữ này làm cô phiền lòng nữa.
“Bố muốn anh làm việc cho ông khi anh rời hải quân”, Nate nói. Rõ ràng anh nghĩ cô sẽ rất hài lòng. Nhưng không; đó chính là điều cô e sợ. Khi họ mới gặp nhau lần đầu, Nate tuyên bố rằng anh không có hứng thú gì về chính trị.
Rachel bắt đầu nghi ngờ điều đỏ Nate yêu thích những hoạt động trong chiến dịch tranh cử, anh thích thử thách và khuấy động. Anh đã quen với đặc quyền và những sự ưu việt có được nhờ của cải và quyền lực. Bất cứ nơi nào họ tới, chỉ cần đi cùng bố anh, là anh lập tức trở thành khách mời danh dự.
“Em tưởng anh chưa quyết định rời hải quân?”. Họ đã bàn đến vấn đề này nhiều lần rồi.
“Anh chưa nghĩ đến”, Nate nhanh chóng đáp.
Phản ứng tức thì của anh khiến cô bất giác cho rằng thực sự anh đã nghĩ đến điều đó.
Chiếc xe chở họ đến dinh thự nhà Olsen ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà hai tầng lừng lững khiến Rachel liên tưởng đến một cung điện; nó còn hoành tráng hơn những gì cô tưởng tượng. Xung quanh là phong cảnh tuyệt đẹp của mười lăm héc-ta sân vườn. Ngôi nhà trông giống như một mẫu thiết kế hào nhoáng trên một tạp chí kiến trúc.
“Đi nào”, Nate vừa nói vừa nắm tay cô. Rachel cố không há hốc miệng và hít một hơi dài trước khi Patrice Olsen, mẹ của Nate, chạy ra cửa trước, dang rộng tay. Nate buông tay Rachel và ôm lấy mẹ, anh còn nâng bông bà Patrice lên trong niềm vui sướng tràn ngập.
Trong dinh thự của Olsen, mọi thứ đều được làm từ đá cẩm thạch hoặc gỗ gụ, và mỗi món nội thất đều trông như một thứ đồ cổ vô giá. Rachel không dám động vào bất cứ thứ gì vì sợ làm bẩn chúng, cô cũng không đám đi đâu vì sợ in vết chân lên tấm thảm lông dày êm mịn.
Cô được đưa đến một phòng dành cho khách trông không khác phòng ở khách sạn năm sao, nhưng đẹp hơn bất kỳ nơi nào cô đã từng ở. Bữa tối sẵn sàng chỉ một tiếng sau đó nên Rachel cũng không có nhiều thời gian, cô chỉ kịp chiêm ngưỡng căn phòng, thay đồ và ngắm lại mình một chút trước khi họ cùng đi.
Sáng hôm sau được bắt đầu bằng một bữa sáng mà cả cô và Nate cùng tham gia. Có Nate ở bên, cô nhận thấy rằng mọi chuyện cũng không quá khó khăn như cô tưởng. Rồi anh đến bên, khen ngợi động viên cô khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng đi rất nhiều.
“Em thể hiện rất tốt đấy”, anh trấn an cô khi họ nhanh chóng rời bữa điểm tâm để đến một nhà máy và sau đó, là một khu đô thị phức hợp. Như lẽ thường tình, nhà báo xuất hiện khắp nơi. Rachel cầu trời để đừng ai đặt câu hỏi nào với cô hoặc thắc mắc về vai trò của cô.
Cô vô cùng ngưỡng mộ Nate và bố anh. Tại mỗi địa điểm, mỗi hoạt động, cô đều nhận thấy lời nói của họ có uy quyền thế nào, và họ khuấy động mọi người như thế nào. Chuyến đi chiều hôm sau là hoạt động chính, sau đó sẽ là một bữa tối trọng đại.
Thứ bảy lại là một ngày dài nữa với đầy các hoạt động, mãi cho đến khi họ vào đến phòng họp. Rachel ngồi chăm chú theo dõi từng bài diễn thuyết và vỗ tay tán thưởng lúc cần thiết. Cuối bài phát biểu của ông Nathaniel, trong lúc ông tuyên bố ứng cử, cô đã hòa cùng những vị khách đứng dậy tán thưởng.
Khi dứt những tiếng vỗ tay, vị chính khách mời Nate lên sân khấu và giới thiệu, ông bày tỏ niềm tự hào khi có một người con trai phục vụ trong quân ngũ.
Nước mắt ngân ngấn, Rachel vỗ tay rối rít. Nate đứng sát bố và giơ hai tay lên như đáp lại tiếng tán thưởng. Rồi hai bố con ôm chầm lấy nhau tạo nên một khoảnh khắc thật xúc động.
Patrice Olsen lùi xuống một chút để ngồi gần Rachel hơn.
“Trông nó hợp với bố nó không kìa?”, bà nghiêng người về phía cô rỉ tai.
“Rất hợp ạ”. Rachel cười đáp lại mẹ của Nate và vẫn không ngừng vỗ tay.
“Nathaniel nuôi nhiều khát vọng chính trị cho con trai mình”. Mẹ Nate nói tiếp.
Rachel cũng đã cảm nhận được điều đó. “Cháu có thể thấy được bác ấy đã làm rất tốt mọi việc”. Sau khi chứng kiến cảnh hai bố con như vậy, cô biết chắc rằng anh không thể không đi theo con đường của bố.
“Nate sẽ ra khỏi quân ngũ trong vòng một năm nữa”.
Rachel gật đầu. Cô và Nate đã bàn đến vấn đề trọng đại đó ngay khi cô hạ cánh ở Pittsburgh. Đến lúc ấy cô vẫn lầm tưởng rằng anh chưa quyết định khi nào sẽ rời hải quân. Cô còn đoán rằng Nate sẽ không làm thế.
“Dirk Hagerman là bạn của nhà Nathaniel. Dirk đang chuẩn bị nghỉ hưu, rời bỏ vai trò là phát ngôn viên của bang, và họ đang bàn bạc để ông nâng đỡ Nate thành ứng viên cho vị trí của mình. Có kinh nghiệm trong quân ngũ cộng với việc được đề cử đã tạo tiền đề tốt cho nó. Chúng ta hoàn toàn có đủ cơ sở để tin tưởng vào thắng lợi của nó ngay trong lần thử thách đầu tiên”.
Tim Rachel chợt nhói lên. “Có... có phải đó là điều Nate muốn?”.
Patrice liếc cô lạnh lùng. “Rachel, nhìn nó đứng với bố trên kia xem. Cháu nghĩ thế nào?”.
Rachel không thể phủ nhận điều đó. Cô chưa bao giờ thấy được tài năng tiềm ẩn này của Nate; đúng là hổ phụ sinh hổ tử, anh ấy có khí chất của một chính trị gia.
“Nó sinh ra để đứng vào hàng ngũ đó mà”, Patrice nói.
Rachel cũng không thể phủ nhận điều đó. Cô chờ đợi Patrice chỉ ra những khiếm khuyết không thích hợp nơi cô nếu trở thành vợ của một chính trị gia.
Rachel căng cứng người, chờ đợi vài câu châm biếm hay tỉa tót, nhưng ngạc nhiên thay, mẹ của Nate không nói thêm gì nữa. Rachel nhận thấy sự yên lặng của Patrice thậm chí còn gây hoang mang, khó chịu hơn tất cả những điều bà có thể nói ra.
Trước đây Rachel cũng bị rối trí bởi những mối nghi ngờ. Cô đã dành tất cả tâm sức cho kỳ nghỉ cuối tuần này. Nate đã ở bên cô gần như tùng phút, và cho dù việc xuất hiện trước công chúng chắc chắn không phải là điểm mạnh của cô, nhưng việc đó cũng không đến nỗi quá tệ như cô vẫn nghĩ.
Sáng sớm Chủ nhật, Nate và Rachel cùng nhau ra sân bay. Cả bố và mẹ anh đều ôm cô chào tạm biệt và không ngừng cảm ơn cô vì đã tham gia vào sự kiện trọng đại này.
Vì họ bay hai chuyến tới hai thành phố khác nhau nên vào đến sân bay, cô và Nate đi theo hai hướng. Điều duy nhất Rachel tiếc nuối, đó là họ không có thời gian thực sự bên nhau. Nate hôn cô khi họ chuẩn bị ra cửa lên máy bay. “Em đã run sợ”, anh vừa nói vừa cười. “Run như cầy sấy”.
“Anh cũng vậy thôi”.
“Anh nhận thấy rằng anh sẽ ghi nhớ rất kỹ tất cả những điều này”, Nate thú nhận. “Tiếp xúc với các cử tri ủng hộ cho chúng ta khiến anh như được khích lệ rất nhiều”.
Rachel ậm ừ tỏ vẻ đồng ý.
Họ nói chuyện thêm một chút rồi lại ôm hôn nhau. Khi cô ra đến cửa, máy bay đã chuẩn bị cất cánh. Yên vị với vài tờ tạp chí, Rachel hít một hơi dài và cố gắng thư giãn.
Sau vài ngày cùng Nate, cô càng chắc chắn hơn bao giờ hết rằng anh sẽ tham gia chính trường. Anh vẫn chưa nói cho cô về quyết định của mình, nhưng cô hiểu tại sao. Anh muốn xem chuyến đi này tiến triển thế nào. Suy nghĩ này làm cô thấy không hề dễ chịu.
Hạ cánh sau chuyến bay dài tới Seattle, Rachel đã thấy Bruce và Jolene chờ sẵn ở khu vực khai báo hành lý. Nhìn thấy Rachel, Jolene chạy ngay tới bên cô.
“Cô Rachel”, cô bé thốt lên như thế hai người đã mấy năm không gặp.
Rachel ôm chầm lấy cô bé, thậm chí còn nhấc bổng và xoay cả người cô bé, tuy rằng Jonlene lúc này đã có vẻ quá cỡ cho việc đó. Khó có thể tin được tháng Chín tới cô bé đã là học sinh trung học.
“Chào em”, Bruce nói, hai tay vẫn để trong túi. “Mọi chuyện thế nào?”.
“Rất tốt”.
Anh có vẻ không vui khi nghe câu trả lời đó. Nếu có thì trông anh cũng không tự nhiên. Rachel muốn xoa dịu anh, hỏi anh có vấn đề gì không, nhưng Jolene vẫn lăng xăng như một chú cún hiếu động, cô bé muốn gây chú ý trong lúc họ đi về phía bãi đỗ xe nên nói chuyện nghiêm túc lúc này không hợp chút nào.
“Thế Anh chàng người yêu của em thì sao?”. Bruce hỏi khi cô vừa cho hành lý vào cốp xe.
Rachel lườm anh. “Em không thích anh gọi anh ấy như vậy”.
“Xin lỗi”, anh lẩm bẩm. “Thế thì Anh chàng hải quân vậy”.
“Anh ấy có tên tuổi đàng hoàng, anh biết mà”, cô nói nhanh gọn.
“Thôi được Nate thế nào?”. Bruce mở cửa xe cho cô.
“Rất khỏe, cảm ơn anh”.
“Chúng ta đi ăn nhé?”, Jolene vừa nói vừa trèo xuống ghế sau và lần tìm đây an toàn. “Cháu muốn nghe về chuyến đi”.
“Không”, Bruce nói. “Chúng ta sẽ không đi ăn”.
Một thoáng sững người trước phản ứng đột ngột của anh, Rachel quay lại và nhìn Jolene.
“Cả ngày hôm nay bố cháu cứ ở trong tâm trạng như vậy”, cô bé kể với cô.
“Bố không như vậy”, Bruce gắt gỏng. “Chẳng phải con nói cần phải làm xong bài tập đấy sao?”.
“Đúng là vậy. Nhưng chuyện đó có gì là to tát”.
Rachel thắt dây an toàn. “Chúng ta sẽ đi vào dịp khác nhé? cô đưa gợi ý nhằm giữ ổn thỏa mọi chuyện.
“Vâng”, Jolene nói để xoa dịu.
Bị đè nặng bởi tâm lý khó chịu và u ám, Bruce đã không còn hứng thú gặp Rachel nữa. Sau cái hôn hôm đó, đây chính là điều mà cô đã lo sợ. Quãng đường về vịnh Cedar dường như dài gấp đôi thường ngày. Rachel cố tìm cách tiếp chuyện những mẩu đối thoại không đâu vào đâu với Jolene, chủ yếu cũng chỉ là những câu chuyện phiếm của lũ học sinh lớp sáu, ví dụ như cậu bé này thích cô bé kia. Còn Bruce phớt lờ tất cả. Khi tới trước cửa nhà cô, anh ra khỏi xe và lấy hành lý của cô ra khỏi cốp.
“Hẹn sớm gặp lại cháu”, Rachel nói với Jolene.
“Vâng”.
Bruce đã lôi hành lý của cô tới bậc thềm nhà và đang quay lại xe, đầu cúi gằm, ánh nhìn lảng tránh.
“Cảm ơn anh vì đã đưa em về”, cô nói.
“Không có gì”, Bruce lẩm bẩm khi anh đi qua cô. Cô vừa tra chìa khóa vào ổ thì anh đã rồ ga phóng đi.
Grace không thể không lo lắng cho Olivia và kết quả của cuộc xét nghiệm sắp tới.
Bạn chị đã cố giảm nhẹ tối đa mức độ nghiêm trọng, nhưng Grace không phải đứa trẻ lên ba. Olivia lo sợ. Jack cũng vậy. Xét nghiệm đã được tiến hành và phòng khám hẹn hai ngày để phân tích. Hôm nay là ngày thứ hai.
Ngay lúc chị chuẩn bị ăn trưa thì chuông điện thoại bàn kêu vang. “Grace Harding nghe”, chị nhấc máy.
“Grace”.
Đó là Olivia và chị không cần phải nói thêm. Ngữ điệu giọng nói đã chứng tỏ điều đó. Ung thư. “Cậu đang ở đâu?”, Grace hỏi.
“Ở nhà. Hôm nay tớ không đến phòng xử án”.
Olivia dừng lại. “Vài phút trước bác sỹ vừa gọi đến”.
“Nghe này, ở yên đấy, tớ đang đến đây”. Phút chốc Grace quên cả bữa trưa.
Sự ngon miệng tan biến khi chị nghe thấy giọng nói của Olivia. Đã hai ngày rồi chị hầu như không ăn uống gì; tất cả những gì chị có thể nghĩ đến là về người bạn thân và những điều bạn mình có thể phải đối mặt. “Tớ đang đi đây”. Grace sắp xếp để nghỉ làm buổi chiều, rồi lao ra cửa, suýt quên cả mặc áo khoác và mang theo ví. Chị phóng ra ngoài khi tay còn chưa kíp xỏ hết vào áo khoác.
Ơn Chúa, đoạn đường tới nhà Olivia cũng đủ để Grace ổn định lại tinh thần.
Khi chị đến nơi, Olivia đã đứng sẵn ở cây đèn đường. Trông Olivia thật gầy gò ôm yếu trong chiếc áo len đơn và mong manh trước những đợt gió lạnh ào qua.
Hai tay Olivia ôm lấy người còn khuôn mặt đượm mọi tâm trạng mà Grace rất thấu hiểu. Nó giống hệt như những gì chị thể hiện vào buổi chiều hôm ấy, khi chị tuyên bố rằng Stan - chồng cũ của mình đã quyết định ra đi. Khuôn mặt Olivia như muốn nói rằng, cuộc sống dù khó khăn, nhưng bạn không thể từ bỏ, rằng bạn phải cân bằng nỗi đau và sự mất mát.
Hình ảnh Olivia - người bạn thân lâu năm đứng trơ trọi khiến mắt Grace cay xè. Mọi thứ như nhòe đi khi chị tấp xe vào lề đường.
Từng đợt gió thổi qua, Grace cuốn hai vạt áo quanh người và bước ra. Gạt nước mắt trên má, chị không màng đến việc che giấu rằng mình đang khóc. Chị lao lên vỉa hè, tới bên bậc thềm nơi Olivia đang đứng. Chị dừng lại. Họ ôm nhau, những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt người bạn khiến họng Grace nghẹn ứ.
“Nói cho tớ...”, “Ung thư rồi”.
Grace cố kìm để không bật khóc. Khóc lóc không thể giúp gì cho Olivia.
“Đến... đến mức nào?”. Chị hỏi.
“Bọn tớ chưa biết đến giai đoạn nào rồi. Bác sỹ hẹn tuần sau phẫu thuật. Sau đó mọi chuyện mới rõ ràng”.
Grace cố nuốt nước bọt để kìm chế cảm xúc. Nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng chị. Bạn chị, người bạn thân nhất, đã mắc bệnh ung thư.
“Grace”, Olivia thì thầm. “Tớ rất sợ”.
Trải qua nhiều năm, Grace từng chứng kiến Olivia phải đối mặt với những bi kịch của cuộc đời mình bằng thái độ bình thản và tự tin. Đó là khi Jordan qua đời, chính Olivia là người đứng lên cáng đáng gia đình. Vài tháng sau, khi Stan bỏ đi, Olivia cũng một mình đối mặt với cú sốc tinh thần đó. Trải qua bao biến cố và nỗi đau, nhưng chưa một lần nào Olivia chịu chấp nhận rằng mình đang sợ hãi. Nhưng giờ đây...
“Hãy uống chút trà nhé”, Grace nói và vòng tay qua eo Olivia để dìu bạn vào nhà. Trong lúc Grace đặt ấm nước lên bếp, Olivia ngồi bên bàn ăn, thu mình như một đứa trẻ, ngơ ngác và đơn độc ngay trong ngôi nhà của chính mình.
“Jack đâu?”. Grace hỏi vì băn khoăn không hiểu tại sao anh không có mặt trong lúc Olivia cần anh như thế này.
“Anh... anh ấy chưa chịu chấp nhận thông tin ấy”, Olivia khẽ nói.
“Tớ đoán anh ấy đi gặp Bob”.
“Lẽ ra anh ấy không nên rời cậu lúc này”. Grace tự nhiên nổi giận với Jack, nhưng chị biết, đúng hơn là mình đang giận dữ sự bất công của cuộc sống.
“Không sao mà”, Olivia nói. “Tớ bảo anh ấy rằng cậu sắp đến”.
“Giờ tớ đang ở đây rồi”.
“Đúng”, Olivia thì thầm và một giọt nước mắt lăn dài trên mặt chị.
“Đã có ai biết chưa?”.
“Chưa”.
Grace hiểu. Olivia cần lấy lại tinh thần, cân nhắc mọi việc sắp tới trước khi thông báo cho mẹ và các con của mình.
“Tớ sẽ luôn ở bên cậu”, Grace hứa.
Một nụ cười thoáng nở trên khuôn mặt Olivia. “Tớ biết là tớ có thể tin tưởng cậu mà”. Chị đưa tay ra và hai người xiết chặt tay nhau.
Olivia đã ở bên Grace suốt thời gian Dan đột ngột biến mất, rồi cả khi thi thể chồng chị được tìm thấy và được đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng. Họ đã và sẽ luôn luôn là bạn, cho dù tương lai có ra sao đi nữa. Hầu như suốt chặng đường đời, họ đã chia sẻ với nhau mọi bí mật, nỗi đau cũng như niềm vui và hạnh phúc.
“Phần tớ cảm thấy khó có thể chấp nhận nhất lúc này”, Olivia vừa nói vừa nhấp một ngụm trà nóng, “đó là có một kẻ thù ở ngay trong cơ thể của tớ và nó chỉ chực cướp mất cuộc sống của tớ. “Tớ luôn nghĩ về điều đó”. Olivia đặt một tay lên ngực.
“Kẻ thù ở trong người tớ”, chị nhắc lại. “Trước đây tớ đã từng phải chiến đấu với những tác động bên ngoài. Nhưng điều mà tớ phải đối mặt lúc này chính là đây”. Bàn tay Olivia nắm lại, mắt nhắm nghiền.
Grace cắn môi.
“Tớ ước gì tớ có thể giải thích rõ hơn”, chị nói. “Với mọi thứ khác, tớ có thể đóng cứa và rút lui. Thư giãn cố quên nó đi, cậu biết đấy? Nhưng với bệnh ung thư, tớ không thể làm vậy. Tớ không thể chạy trốn chính bản thân mình”.
Grace gần như muốn gật đầu, chị không thể tìm được cách an ủi nào hơn ngoài chính sự hiện diện của mình.
Grace ở bên Olivia một giờ và uống được hai ấm trà thì Jack trở về. Cho dù trước đó thái độ và cảm xúc của anh có thể nào thì rõ ràng lúc này anh đã được giải tỏa. Jack trông có vẻ tự tin và đã sẵn sàng chấp nhận thực tế. Anh trả lời câu hỏi của Grace rất nhanh và rõ ràng.
Olivia đi nằm, và Grace rất mừng vì có cơ hội nói chuyện riêng với Jack.
“Hãy gọi cho em bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm”, Grace nói.
“Anh sẽ làm vậy”, Jack hứa.
“Nếu anh và Olivia có bất cứ chuyện gì, hãy gọi em”.
Jack đồng ý. Sau một hồi im lặng, anh lại nói. “Anh không ngần ngại nói với em rằng, anh chưa hề chuẩn bị cho những gì mà điều này có thể sẽ mang lại cho anh”, anh thú nhận. “Anh đã nghĩ là mình có sự chuẩn bị. Chắc em vẫn nhớ con trai anh. Hồi nhỏ nó cũng bị chẩn đoán là ung thư và anh đã đinh ninh rằng anh có thể bình tĩnh được nếu chuyện này xảy ra với Olivia. Nhưng không phải thế.
“Olivia là một phụ nữ mạnh mẽ”.
Ánh mắt Jack ánh lên vẻ cương nghị “Olivia cần một người chồng mạnh mẽ, người luôn ở bên khi cô ấy trải qua những điều tồi tệ như thế này. Anh ở đây và anh sẽ không đi đâu hết”.
Ít phút sau, Grace ra về sau khi ôm tạm biệt Jack. Anh không ngừng cảm ơn vì chị đã đến, động viên họ và bầu bạn cùng Olivia.
Về đến nhà, Grace ngay lập tức tìm Cliff. Chị thấy anh đang nói chuyện với Cal trong nhà kho, nhưng anh dừng ngay lại khi thấy bóng dáng vợ mình.
“Em đã gặp Olivia”, Grace lao tới kể cho anh, nước mắt lưng tròng.
Cliff quàng tay qua vai vợ và hai người chầm chậm quay về nhà. Vừa vào trong, chị quay lại phía anh.
“Đó là bệnh ung thư”, chị nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Anh gật đầu. “Chẩn đoán thế nào?”.
“Sau khi phẫu thuật mới biết được, phải sang tuần sau. Chúng ta phải chờ”.
Grace dừng lại một lúc, giọng chị như đứt từng khúc. “Cô ấy chưa nói cho cô Charlotte và mấy đứa trẻ”.
Cliff giục chị ngồi xuống và đi pha trà. Grace mỉm cười, cảm ơn anh. Một tách trà chính là thứ chị mong muốn hiện giờ.
Chị nhìn chiếc phong bì với tấm séc bị trả lại trên bàn và thở dài. Lại một nỗi lo khác phải đối mặt, một vấn đề khác cần giải quyết. Tất nhiên nó chẳng thấm vào đâu so với những gì đang xảy ra với Olivia, nhưng nó vẫn khiến Grace cảm thấy mệt mỏi và chán nản.
Cliff cũng liếc nhìn chiếc phong bì. “À, chiều nay anh đã nói với Judy”.
Grace biết rằng không thể đổ lỗi cho công ty thuê nhà. Chính chị đã nài rủ Judy cho nhà Smith đến thuê mặc dù những người giới thiệu họ cũng không mấy uy tín.
“Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên họ làm việc này”.
Điều này không khiến Grace ngạc nhiên chút nào.
“Judy đã nói chuyện với một công ty khác trong khu vực Bremeton”, Cliff tiếp tục. “Cô ấy đã phát hiện ra đôi vợ chồng này chuyên quịt nợ chủ nhà”.
“Judy có nói với anh rằng bao lâu họ sẽ chấm dứt hợp đồng không?”.
Cliff nhíu mày. “Những hạng người kiểu này thực hiện các chiêu đó có hệ thống. Cô ấy nói có khi phải mất tới sáu tháng mới đuổi được họ đi”.
“Sáu tháng!”. Grace thốt lên. “Thật lố bịch”.
“Anh biết”. Anh nhún vai. “Có vẻ vô vọng rồi. Họ sẽ lợi dụng quyền của mình và rút ruột mọi thứ cho đến khi hết hạn”.
“Thật thảm hại”.
“Hiện tại chúng ta không làm được gì cả”, Cliff nói, “trừ khi có được lệnh trục xuất của tòa án và kết thúc vụ này”.
Grace gục đầu xuống bàn.
Cliff với tay lên tủ rượu và mang ra một nửa ly rượu uýt-ky ngô. “Có một điều chúng ta có thể làm - đó là thay thế thức uống nhẹ này bằng một thứ mạnh hơn”. Dù đang rối trí, Grace cũng phải mỉm cười.
Thông thường cô sẽ gọi điện nhắc anh. Nhưng cô không làm, bởi vì cô cũng chẳng biết nói gì. Tất cả đều thật ngớ ngẩn. Rõ ràng anh cũng thấy hối hận về những nụ hôn y như cô vậy. Mỗi lần nhớ lại phản ứng của mình lúc ấy, cô lại thấy thất vọng. Cả hai đều đã vượt giới hạn, nhưng nỗi lo sợ lớn nhất của cô là khoảnh khắc xao lòng ấy có thể sẽ phá hỏng tình bạn đẹp đẽ nhất trong đời cô.
Khi xe của Bruce đến, Rachel không biết có nên thả lỏng cảm xúc hay không. Với lấy chiếc vali, cô vội vã chạy ra, chỉ kịp dừng lại đẽ khóa cửa. Theo dự báo của Pittsburgh trên mạng Internet, trời có thể lạnh bất thường vào giữa tháng Mười. Cô đã mang theo áo khoác, nhưng chỉ cầm trên tay vì cô biết chưa cần đến nó khi còn ở vịnh Cedar. Vùng Tây Bắc Thái Bình Dương được hưởng nhiệt độ ôn hòa, tuy đôi lúc có trở lạnh về ban đêm.
Không nói một lời, Bruce bước ra khỏi xe. Anh lấy chiếc vali khỏi tay cô và cho vào cốp. Cô nhận thấy ánh mắt anh đang cố tình lảng tránh mình.
Rachel hơi sững lại. Nếu họ còn muốn duy trì tình bạn, họ cần phải phá bỏ hàng rào vô hình này. Cô chờ đợi cho đến khi ngồi vào trong xe và thắt dây an toàn.
“Em rất cảm kích vì anh đã đến”, cô nói và nghĩ rằng bắt đầu bằng việc bày tỏ lòng biết ơn sẽ là một khởi đầu tốt.
“Không vấn đề gì”. Phản ứng của anh cụt lủn như thể anh không muốn nói chuyện một chút nào. Lái xe vào khu vực Seattle trong giờ cao điểm buổi sáng không phải là một việc dễ dàng, Bruce đã giúp cô một việc lớn. Anh luôn sẵn sàng khi Rachel nhờ giúp đỡ. Anh có công việc kinh doanh riêng nên có thể chủ động về thời gian.
Cuối cùng, khi bắt đầu vào đường cao tốc, cô nhắc lại chuyện những cái hôn ngờ nghệch. “Em nghĩ chúng ta nên nói về chuyện tối hôm thứ sáu”, cô vừa nói vừa nắm chặt quai túi đầy vẻ hồi hộp.
“Có gì để nói cơ chứ?”. Bruce đáp lại, vẫn tập trung vào giao thông phía trước.
“Em muốn biết chắc nó không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta”.
“Không hề”.
“Em biết anh ân hận về mọi chuyện. Em cũng vậy”, cô tiếp tục.
Anh quay đầu nhìn cô trong thoáng chốc.
“Anh chưa bao giờ nói là ân hận”.
“Anh đã xin lỗi mà”, cô nhắc anh.
“Nhưng như thế không có nghĩa là ân hận”.
Rachel cau mày, vẻ bối rối. “Ồ, em cũng nghĩ là không”.
Cô chưa thực sự thấy được sự khác biệt nơi anh, nhưng cô không muốn nhận ra điều đó.
“Tình bạn của chúng ta có ý nghĩa rất lớn với em”.
“Cả với anh nữa. Em rất tuyệt vời với Jolene”.
“Nhưng em không chỉ quý mến một mình Jolene”.
“Phải”, anh ngắt lời. “Đúng vậy”.
Một cảm giác nhói đau cũ lại trào lên trong Rachel. Cô yêu quý Jolene, và quan tâm tới Bruce. Còn hơn cả quan tâm? Mọi thứ bỗng trở nên quá phức tạp.
Cô thu mình im lặng trước lời nhận xét của Bruce, và Bruce dường như cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Khi tới sân bay Sea-Tac, anh đỗ ở bãi. Lối đi trước sảnh sân bay nườm nượp người qua lại. Bruce để xe nổ máy rồi nhảy ra ngoài lấy vali trong cốp ra cho cô. Anh đặt chiếc vali xuống chờ Rachel thu dọn mọi thứ và bước ra.
Rõ ràng anh chưa muốn rời xa cô nhanh chóng đến vậy. Họ đứng đó, mặt đối mặt, lúng túng và ngượng nghịu giữa một dòng người cứ thế lại qua, xuống xe, sắp xếp hành lý. Anh và cô đều cảm nhận được từng chút một cảm giác luống cuống và hồi hộp.
“Chúc em chuyến bay tốt đẹp”, cuối cùng Bruce cũng lên tiếng.
“Cảm ơn anh. Chắc chắn là vậy rồi”. Chỉ trong vòng vài tiếng nữa thôi, cô sẽ gặp lại Nate và cô nên cảm thấy phấn chấn mới đúng. Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ với điều đó một chút nào. Cô cần kết thúc chuyện này với Bruce.
Hoặc ít ra cũng phải giải tỏa được cảm xúc này trước khi lên đường. Cô ghét cảm xúc mâu thuẫn đang lẫn lộn trong lòng. Thế nhưng cô càng cố gắng thì dường như Bruce lại càng chẳng quan tâm. Và Rachel biết rằng cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Thật không phải khi cô bay một chuyến tới thăm Nate cùng gia đình trong khi tư tưởng vẫn dành cho một người đàn ông khác. Đây sẽ là một tuần quan trọng. Buổi lễ vận động mang tính chính trị vào chiều hôm sau có ý nghĩa rất lớn với gia đình Nate, và Rachel đã quyết sẽ làm mọi thứ để được ở bên Nate cùng cha của anh.
Rồi, lại một lần nữa Bruce làm cô ngạc nhiên. Anh bước tới gần hơn và ôm ghì lấy cô. Đó không phải là một cái ôm vồ vập; anh chỉ ôm xiết cô, như thế không muốn để cô đi. Sau một hồi, anh buông tay. Sững sờ và bối rối hơn bao giờ hết, Rachel bước tới chỗ đặt vali, và không quay đầu lại, cô nhấc vali đi thẳng vào trong sân bay.
Nate đã sắp xếp một chuyến bay tới Pittsburgh để có thể đến San Diego trước cô ba mươi phút. Khi cô bước ra khỏi cửa máy bay, anh đã đứng ở cổng sân bay đợi sẵn.
Vừa nhìn thấy anh chàng hải quân điển trai của mình, Rachel đã khẽ thốt lên sung sướng. Cô ào tới vòng tay của anh. Cứ như họ đã không gặp nhau hàng thế kỷ, chứ không phải mới chỉ vài tháng.
“Bố đã sắp xếp xe đưa đón chúng ta”, Nate vừa nói vừa vòng tay qua eo cô.
Anh cúi xuống nhìn cô âu yếm, ánh mắt đầy vẻ trìu mến. “Trông em thật tuyệt”.
Rachel không thể không đỏ mặt trước lời khen ngợi đó.
“Anh cũng vậy mà”.
“Mẹ muốn chúng mình cùng ăn bữa tối nay, em không ngại chứ?”.
Rachel có thấy ái ngại, nhưng cô không thể từ chối vì gia đình Nate đã chi trả tiền vé máy bay cho cô. Cô muốn cô và Nate có một bữa tối riêng bên nhau.
Nhưng trường hợp này thì rõ ràng là không thể.
Người tài xế đã gặp họ từ nơi khai báo hành lý. Và họ nhanh chóng lên đường. Khi nghe Nate giảng giải về lịch trình trong hai ngày tới, cô nhận thấy có vẻ như họ không có lấy một phút nào dành cho nhau. Những hoạt động quan trọng, chuyến đi... đó là những gì bố Nate tuyên bố sẽ tham gia trong chiến dịch vận động.
“Dừng lại”, cô ngắt lời. “Đầu óc em đang quay cuồng. Chúng ta có bắt buộc phải tham gia mọi hoạt động đó không?”. Bên cạnh chuyến đi là hàng loạt tiệc tùng, có khi có tới ba bữa tiệc chỉ trong một buổi chiều. Lại còn thăm các câu lạc bộ, các tổ, trường học, thậm chí là khu mua sắm.
Nate có vẻ ngạc nhiên khi cô hỏi như vậy. “Tất nhiên là chúng ta phải tham gia hết. Đó là những gì cần làm cho một chiến dịch tranh cử. Tin anh đi, anh biết mà”.
“Lúc nào anh cũng tham gia như vậy sao?”.
“Trừ vài năm gần đây thôi”. Anh nắm tay cô. “Anh cần cho em biết rằng anh và bố vừa nói chuyện”.
Rachel không biết liệu đó là điều tốt hay xấu, nhưng cô vẫn thích bố anh hơn. Nathaniel Olsen là một chính trị gia tài giỏi và biết cách làm cho bất kỳ ai gặp ông cũng có cảm giác thân quen. Tuy nhiên liệu vị chính khách này có chấp thuận mối quan hệ giữa cô với Nate hay không thì cô cũng không biết chắc.
Trái lại, mẹ của Nate không ngần ngại bày tỏ sự phản đối. Lần này Rachel đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Cho dù Patrice có nói gì, làm gì thì cô cũng không cho phép người phụ nữ này làm cô phiền lòng nữa.
“Bố muốn anh làm việc cho ông khi anh rời hải quân”, Nate nói. Rõ ràng anh nghĩ cô sẽ rất hài lòng. Nhưng không; đó chính là điều cô e sợ. Khi họ mới gặp nhau lần đầu, Nate tuyên bố rằng anh không có hứng thú gì về chính trị.
Rachel bắt đầu nghi ngờ điều đỏ Nate yêu thích những hoạt động trong chiến dịch tranh cử, anh thích thử thách và khuấy động. Anh đã quen với đặc quyền và những sự ưu việt có được nhờ của cải và quyền lực. Bất cứ nơi nào họ tới, chỉ cần đi cùng bố anh, là anh lập tức trở thành khách mời danh dự.
“Em tưởng anh chưa quyết định rời hải quân?”. Họ đã bàn đến vấn đề này nhiều lần rồi.
“Anh chưa nghĩ đến”, Nate nhanh chóng đáp.
Phản ứng tức thì của anh khiến cô bất giác cho rằng thực sự anh đã nghĩ đến điều đó.
Chiếc xe chở họ đến dinh thự nhà Olsen ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà hai tầng lừng lững khiến Rachel liên tưởng đến một cung điện; nó còn hoành tráng hơn những gì cô tưởng tượng. Xung quanh là phong cảnh tuyệt đẹp của mười lăm héc-ta sân vườn. Ngôi nhà trông giống như một mẫu thiết kế hào nhoáng trên một tạp chí kiến trúc.
“Đi nào”, Nate vừa nói vừa nắm tay cô. Rachel cố không há hốc miệng và hít một hơi dài trước khi Patrice Olsen, mẹ của Nate, chạy ra cửa trước, dang rộng tay. Nate buông tay Rachel và ôm lấy mẹ, anh còn nâng bông bà Patrice lên trong niềm vui sướng tràn ngập.
Trong dinh thự của Olsen, mọi thứ đều được làm từ đá cẩm thạch hoặc gỗ gụ, và mỗi món nội thất đều trông như một thứ đồ cổ vô giá. Rachel không dám động vào bất cứ thứ gì vì sợ làm bẩn chúng, cô cũng không đám đi đâu vì sợ in vết chân lên tấm thảm lông dày êm mịn.
Cô được đưa đến một phòng dành cho khách trông không khác phòng ở khách sạn năm sao, nhưng đẹp hơn bất kỳ nơi nào cô đã từng ở. Bữa tối sẵn sàng chỉ một tiếng sau đó nên Rachel cũng không có nhiều thời gian, cô chỉ kịp chiêm ngưỡng căn phòng, thay đồ và ngắm lại mình một chút trước khi họ cùng đi.
Sáng hôm sau được bắt đầu bằng một bữa sáng mà cả cô và Nate cùng tham gia. Có Nate ở bên, cô nhận thấy rằng mọi chuyện cũng không quá khó khăn như cô tưởng. Rồi anh đến bên, khen ngợi động viên cô khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng đi rất nhiều.
“Em thể hiện rất tốt đấy”, anh trấn an cô khi họ nhanh chóng rời bữa điểm tâm để đến một nhà máy và sau đó, là một khu đô thị phức hợp. Như lẽ thường tình, nhà báo xuất hiện khắp nơi. Rachel cầu trời để đừng ai đặt câu hỏi nào với cô hoặc thắc mắc về vai trò của cô.
Cô vô cùng ngưỡng mộ Nate và bố anh. Tại mỗi địa điểm, mỗi hoạt động, cô đều nhận thấy lời nói của họ có uy quyền thế nào, và họ khuấy động mọi người như thế nào. Chuyến đi chiều hôm sau là hoạt động chính, sau đó sẽ là một bữa tối trọng đại.
Thứ bảy lại là một ngày dài nữa với đầy các hoạt động, mãi cho đến khi họ vào đến phòng họp. Rachel ngồi chăm chú theo dõi từng bài diễn thuyết và vỗ tay tán thưởng lúc cần thiết. Cuối bài phát biểu của ông Nathaniel, trong lúc ông tuyên bố ứng cử, cô đã hòa cùng những vị khách đứng dậy tán thưởng.
Khi dứt những tiếng vỗ tay, vị chính khách mời Nate lên sân khấu và giới thiệu, ông bày tỏ niềm tự hào khi có một người con trai phục vụ trong quân ngũ.
Nước mắt ngân ngấn, Rachel vỗ tay rối rít. Nate đứng sát bố và giơ hai tay lên như đáp lại tiếng tán thưởng. Rồi hai bố con ôm chầm lấy nhau tạo nên một khoảnh khắc thật xúc động.
Patrice Olsen lùi xuống một chút để ngồi gần Rachel hơn.
“Trông nó hợp với bố nó không kìa?”, bà nghiêng người về phía cô rỉ tai.
“Rất hợp ạ”. Rachel cười đáp lại mẹ của Nate và vẫn không ngừng vỗ tay.
“Nathaniel nuôi nhiều khát vọng chính trị cho con trai mình”. Mẹ Nate nói tiếp.
Rachel cũng đã cảm nhận được điều đó. “Cháu có thể thấy được bác ấy đã làm rất tốt mọi việc”. Sau khi chứng kiến cảnh hai bố con như vậy, cô biết chắc rằng anh không thể không đi theo con đường của bố.
“Nate sẽ ra khỏi quân ngũ trong vòng một năm nữa”.
Rachel gật đầu. Cô và Nate đã bàn đến vấn đề trọng đại đó ngay khi cô hạ cánh ở Pittsburgh. Đến lúc ấy cô vẫn lầm tưởng rằng anh chưa quyết định khi nào sẽ rời hải quân. Cô còn đoán rằng Nate sẽ không làm thế.
“Dirk Hagerman là bạn của nhà Nathaniel. Dirk đang chuẩn bị nghỉ hưu, rời bỏ vai trò là phát ngôn viên của bang, và họ đang bàn bạc để ông nâng đỡ Nate thành ứng viên cho vị trí của mình. Có kinh nghiệm trong quân ngũ cộng với việc được đề cử đã tạo tiền đề tốt cho nó. Chúng ta hoàn toàn có đủ cơ sở để tin tưởng vào thắng lợi của nó ngay trong lần thử thách đầu tiên”.
Tim Rachel chợt nhói lên. “Có... có phải đó là điều Nate muốn?”.
Patrice liếc cô lạnh lùng. “Rachel, nhìn nó đứng với bố trên kia xem. Cháu nghĩ thế nào?”.
Rachel không thể phủ nhận điều đó. Cô chưa bao giờ thấy được tài năng tiềm ẩn này của Nate; đúng là hổ phụ sinh hổ tử, anh ấy có khí chất của một chính trị gia.
“Nó sinh ra để đứng vào hàng ngũ đó mà”, Patrice nói.
Rachel cũng không thể phủ nhận điều đó. Cô chờ đợi Patrice chỉ ra những khiếm khuyết không thích hợp nơi cô nếu trở thành vợ của một chính trị gia.
Rachel căng cứng người, chờ đợi vài câu châm biếm hay tỉa tót, nhưng ngạc nhiên thay, mẹ của Nate không nói thêm gì nữa. Rachel nhận thấy sự yên lặng của Patrice thậm chí còn gây hoang mang, khó chịu hơn tất cả những điều bà có thể nói ra.
Trước đây Rachel cũng bị rối trí bởi những mối nghi ngờ. Cô đã dành tất cả tâm sức cho kỳ nghỉ cuối tuần này. Nate đã ở bên cô gần như tùng phút, và cho dù việc xuất hiện trước công chúng chắc chắn không phải là điểm mạnh của cô, nhưng việc đó cũng không đến nỗi quá tệ như cô vẫn nghĩ.
Sáng sớm Chủ nhật, Nate và Rachel cùng nhau ra sân bay. Cả bố và mẹ anh đều ôm cô chào tạm biệt và không ngừng cảm ơn cô vì đã tham gia vào sự kiện trọng đại này.
Vì họ bay hai chuyến tới hai thành phố khác nhau nên vào đến sân bay, cô và Nate đi theo hai hướng. Điều duy nhất Rachel tiếc nuối, đó là họ không có thời gian thực sự bên nhau. Nate hôn cô khi họ chuẩn bị ra cửa lên máy bay. “Em đã run sợ”, anh vừa nói vừa cười. “Run như cầy sấy”.
“Anh cũng vậy thôi”.
“Anh nhận thấy rằng anh sẽ ghi nhớ rất kỹ tất cả những điều này”, Nate thú nhận. “Tiếp xúc với các cử tri ủng hộ cho chúng ta khiến anh như được khích lệ rất nhiều”.
Rachel ậm ừ tỏ vẻ đồng ý.
Họ nói chuyện thêm một chút rồi lại ôm hôn nhau. Khi cô ra đến cửa, máy bay đã chuẩn bị cất cánh. Yên vị với vài tờ tạp chí, Rachel hít một hơi dài và cố gắng thư giãn.
Sau vài ngày cùng Nate, cô càng chắc chắn hơn bao giờ hết rằng anh sẽ tham gia chính trường. Anh vẫn chưa nói cho cô về quyết định của mình, nhưng cô hiểu tại sao. Anh muốn xem chuyến đi này tiến triển thế nào. Suy nghĩ này làm cô thấy không hề dễ chịu.
Hạ cánh sau chuyến bay dài tới Seattle, Rachel đã thấy Bruce và Jolene chờ sẵn ở khu vực khai báo hành lý. Nhìn thấy Rachel, Jolene chạy ngay tới bên cô.
“Cô Rachel”, cô bé thốt lên như thế hai người đã mấy năm không gặp.
Rachel ôm chầm lấy cô bé, thậm chí còn nhấc bổng và xoay cả người cô bé, tuy rằng Jonlene lúc này đã có vẻ quá cỡ cho việc đó. Khó có thể tin được tháng Chín tới cô bé đã là học sinh trung học.
“Chào em”, Bruce nói, hai tay vẫn để trong túi. “Mọi chuyện thế nào?”.
“Rất tốt”.
Anh có vẻ không vui khi nghe câu trả lời đó. Nếu có thì trông anh cũng không tự nhiên. Rachel muốn xoa dịu anh, hỏi anh có vấn đề gì không, nhưng Jolene vẫn lăng xăng như một chú cún hiếu động, cô bé muốn gây chú ý trong lúc họ đi về phía bãi đỗ xe nên nói chuyện nghiêm túc lúc này không hợp chút nào.
“Thế Anh chàng người yêu của em thì sao?”. Bruce hỏi khi cô vừa cho hành lý vào cốp xe.
Rachel lườm anh. “Em không thích anh gọi anh ấy như vậy”.
“Xin lỗi”, anh lẩm bẩm. “Thế thì Anh chàng hải quân vậy”.
“Anh ấy có tên tuổi đàng hoàng, anh biết mà”, cô nói nhanh gọn.
“Thôi được Nate thế nào?”. Bruce mở cửa xe cho cô.
“Rất khỏe, cảm ơn anh”.
“Chúng ta đi ăn nhé?”, Jolene vừa nói vừa trèo xuống ghế sau và lần tìm đây an toàn. “Cháu muốn nghe về chuyến đi”.
“Không”, Bruce nói. “Chúng ta sẽ không đi ăn”.
Một thoáng sững người trước phản ứng đột ngột của anh, Rachel quay lại và nhìn Jolene.
“Cả ngày hôm nay bố cháu cứ ở trong tâm trạng như vậy”, cô bé kể với cô.
“Bố không như vậy”, Bruce gắt gỏng. “Chẳng phải con nói cần phải làm xong bài tập đấy sao?”.
“Đúng là vậy. Nhưng chuyện đó có gì là to tát”.
Rachel thắt dây an toàn. “Chúng ta sẽ đi vào dịp khác nhé? cô đưa gợi ý nhằm giữ ổn thỏa mọi chuyện.
“Vâng”, Jolene nói để xoa dịu.
Bị đè nặng bởi tâm lý khó chịu và u ám, Bruce đã không còn hứng thú gặp Rachel nữa. Sau cái hôn hôm đó, đây chính là điều mà cô đã lo sợ. Quãng đường về vịnh Cedar dường như dài gấp đôi thường ngày. Rachel cố tìm cách tiếp chuyện những mẩu đối thoại không đâu vào đâu với Jolene, chủ yếu cũng chỉ là những câu chuyện phiếm của lũ học sinh lớp sáu, ví dụ như cậu bé này thích cô bé kia. Còn Bruce phớt lờ tất cả. Khi tới trước cửa nhà cô, anh ra khỏi xe và lấy hành lý của cô ra khỏi cốp.
“Hẹn sớm gặp lại cháu”, Rachel nói với Jolene.
“Vâng”.
Bruce đã lôi hành lý của cô tới bậc thềm nhà và đang quay lại xe, đầu cúi gằm, ánh nhìn lảng tránh.
“Cảm ơn anh vì đã đưa em về”, cô nói.
“Không có gì”, Bruce lẩm bẩm khi anh đi qua cô. Cô vừa tra chìa khóa vào ổ thì anh đã rồ ga phóng đi.
Grace không thể không lo lắng cho Olivia và kết quả của cuộc xét nghiệm sắp tới.
Bạn chị đã cố giảm nhẹ tối đa mức độ nghiêm trọng, nhưng Grace không phải đứa trẻ lên ba. Olivia lo sợ. Jack cũng vậy. Xét nghiệm đã được tiến hành và phòng khám hẹn hai ngày để phân tích. Hôm nay là ngày thứ hai.
Ngay lúc chị chuẩn bị ăn trưa thì chuông điện thoại bàn kêu vang. “Grace Harding nghe”, chị nhấc máy.
“Grace”.
Đó là Olivia và chị không cần phải nói thêm. Ngữ điệu giọng nói đã chứng tỏ điều đó. Ung thư. “Cậu đang ở đâu?”, Grace hỏi.
“Ở nhà. Hôm nay tớ không đến phòng xử án”.
Olivia dừng lại. “Vài phút trước bác sỹ vừa gọi đến”.
“Nghe này, ở yên đấy, tớ đang đến đây”. Phút chốc Grace quên cả bữa trưa.
Sự ngon miệng tan biến khi chị nghe thấy giọng nói của Olivia. Đã hai ngày rồi chị hầu như không ăn uống gì; tất cả những gì chị có thể nghĩ đến là về người bạn thân và những điều bạn mình có thể phải đối mặt. “Tớ đang đi đây”. Grace sắp xếp để nghỉ làm buổi chiều, rồi lao ra cửa, suýt quên cả mặc áo khoác và mang theo ví. Chị phóng ra ngoài khi tay còn chưa kíp xỏ hết vào áo khoác.
Ơn Chúa, đoạn đường tới nhà Olivia cũng đủ để Grace ổn định lại tinh thần.
Khi chị đến nơi, Olivia đã đứng sẵn ở cây đèn đường. Trông Olivia thật gầy gò ôm yếu trong chiếc áo len đơn và mong manh trước những đợt gió lạnh ào qua.
Hai tay Olivia ôm lấy người còn khuôn mặt đượm mọi tâm trạng mà Grace rất thấu hiểu. Nó giống hệt như những gì chị thể hiện vào buổi chiều hôm ấy, khi chị tuyên bố rằng Stan - chồng cũ của mình đã quyết định ra đi. Khuôn mặt Olivia như muốn nói rằng, cuộc sống dù khó khăn, nhưng bạn không thể từ bỏ, rằng bạn phải cân bằng nỗi đau và sự mất mát.
Hình ảnh Olivia - người bạn thân lâu năm đứng trơ trọi khiến mắt Grace cay xè. Mọi thứ như nhòe đi khi chị tấp xe vào lề đường.
Từng đợt gió thổi qua, Grace cuốn hai vạt áo quanh người và bước ra. Gạt nước mắt trên má, chị không màng đến việc che giấu rằng mình đang khóc. Chị lao lên vỉa hè, tới bên bậc thềm nơi Olivia đang đứng. Chị dừng lại. Họ ôm nhau, những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt người bạn khiến họng Grace nghẹn ứ.
“Nói cho tớ...”, “Ung thư rồi”.
Grace cố kìm để không bật khóc. Khóc lóc không thể giúp gì cho Olivia.
“Đến... đến mức nào?”. Chị hỏi.
“Bọn tớ chưa biết đến giai đoạn nào rồi. Bác sỹ hẹn tuần sau phẫu thuật. Sau đó mọi chuyện mới rõ ràng”.
Grace cố nuốt nước bọt để kìm chế cảm xúc. Nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng chị. Bạn chị, người bạn thân nhất, đã mắc bệnh ung thư.
“Grace”, Olivia thì thầm. “Tớ rất sợ”.
Trải qua nhiều năm, Grace từng chứng kiến Olivia phải đối mặt với những bi kịch của cuộc đời mình bằng thái độ bình thản và tự tin. Đó là khi Jordan qua đời, chính Olivia là người đứng lên cáng đáng gia đình. Vài tháng sau, khi Stan bỏ đi, Olivia cũng một mình đối mặt với cú sốc tinh thần đó. Trải qua bao biến cố và nỗi đau, nhưng chưa một lần nào Olivia chịu chấp nhận rằng mình đang sợ hãi. Nhưng giờ đây...
“Hãy uống chút trà nhé”, Grace nói và vòng tay qua eo Olivia để dìu bạn vào nhà. Trong lúc Grace đặt ấm nước lên bếp, Olivia ngồi bên bàn ăn, thu mình như một đứa trẻ, ngơ ngác và đơn độc ngay trong ngôi nhà của chính mình.
“Jack đâu?”. Grace hỏi vì băn khoăn không hiểu tại sao anh không có mặt trong lúc Olivia cần anh như thế này.
“Anh... anh ấy chưa chịu chấp nhận thông tin ấy”, Olivia khẽ nói.
“Tớ đoán anh ấy đi gặp Bob”.
“Lẽ ra anh ấy không nên rời cậu lúc này”. Grace tự nhiên nổi giận với Jack, nhưng chị biết, đúng hơn là mình đang giận dữ sự bất công của cuộc sống.
“Không sao mà”, Olivia nói. “Tớ bảo anh ấy rằng cậu sắp đến”.
“Giờ tớ đang ở đây rồi”.
“Đúng”, Olivia thì thầm và một giọt nước mắt lăn dài trên mặt chị.
“Đã có ai biết chưa?”.
“Chưa”.
Grace hiểu. Olivia cần lấy lại tinh thần, cân nhắc mọi việc sắp tới trước khi thông báo cho mẹ và các con của mình.
“Tớ sẽ luôn ở bên cậu”, Grace hứa.
Một nụ cười thoáng nở trên khuôn mặt Olivia. “Tớ biết là tớ có thể tin tưởng cậu mà”. Chị đưa tay ra và hai người xiết chặt tay nhau.
Olivia đã ở bên Grace suốt thời gian Dan đột ngột biến mất, rồi cả khi thi thể chồng chị được tìm thấy và được đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng. Họ đã và sẽ luôn luôn là bạn, cho dù tương lai có ra sao đi nữa. Hầu như suốt chặng đường đời, họ đã chia sẻ với nhau mọi bí mật, nỗi đau cũng như niềm vui và hạnh phúc.
“Phần tớ cảm thấy khó có thể chấp nhận nhất lúc này”, Olivia vừa nói vừa nhấp một ngụm trà nóng, “đó là có một kẻ thù ở ngay trong cơ thể của tớ và nó chỉ chực cướp mất cuộc sống của tớ. “Tớ luôn nghĩ về điều đó”. Olivia đặt một tay lên ngực.
“Kẻ thù ở trong người tớ”, chị nhắc lại. “Trước đây tớ đã từng phải chiến đấu với những tác động bên ngoài. Nhưng điều mà tớ phải đối mặt lúc này chính là đây”. Bàn tay Olivia nắm lại, mắt nhắm nghiền.
Grace cắn môi.
“Tớ ước gì tớ có thể giải thích rõ hơn”, chị nói. “Với mọi thứ khác, tớ có thể đóng cứa và rút lui. Thư giãn cố quên nó đi, cậu biết đấy? Nhưng với bệnh ung thư, tớ không thể làm vậy. Tớ không thể chạy trốn chính bản thân mình”.
Grace gần như muốn gật đầu, chị không thể tìm được cách an ủi nào hơn ngoài chính sự hiện diện của mình.
Grace ở bên Olivia một giờ và uống được hai ấm trà thì Jack trở về. Cho dù trước đó thái độ và cảm xúc của anh có thể nào thì rõ ràng lúc này anh đã được giải tỏa. Jack trông có vẻ tự tin và đã sẵn sàng chấp nhận thực tế. Anh trả lời câu hỏi của Grace rất nhanh và rõ ràng.
Olivia đi nằm, và Grace rất mừng vì có cơ hội nói chuyện riêng với Jack.
“Hãy gọi cho em bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm”, Grace nói.
“Anh sẽ làm vậy”, Jack hứa.
“Nếu anh và Olivia có bất cứ chuyện gì, hãy gọi em”.
Jack đồng ý. Sau một hồi im lặng, anh lại nói. “Anh không ngần ngại nói với em rằng, anh chưa hề chuẩn bị cho những gì mà điều này có thể sẽ mang lại cho anh”, anh thú nhận. “Anh đã nghĩ là mình có sự chuẩn bị. Chắc em vẫn nhớ con trai anh. Hồi nhỏ nó cũng bị chẩn đoán là ung thư và anh đã đinh ninh rằng anh có thể bình tĩnh được nếu chuyện này xảy ra với Olivia. Nhưng không phải thế.
“Olivia là một phụ nữ mạnh mẽ”.
Ánh mắt Jack ánh lên vẻ cương nghị “Olivia cần một người chồng mạnh mẽ, người luôn ở bên khi cô ấy trải qua những điều tồi tệ như thế này. Anh ở đây và anh sẽ không đi đâu hết”.
Ít phút sau, Grace ra về sau khi ôm tạm biệt Jack. Anh không ngừng cảm ơn vì chị đã đến, động viên họ và bầu bạn cùng Olivia.
Về đến nhà, Grace ngay lập tức tìm Cliff. Chị thấy anh đang nói chuyện với Cal trong nhà kho, nhưng anh dừng ngay lại khi thấy bóng dáng vợ mình.
“Em đã gặp Olivia”, Grace lao tới kể cho anh, nước mắt lưng tròng.
Cliff quàng tay qua vai vợ và hai người chầm chậm quay về nhà. Vừa vào trong, chị quay lại phía anh.
“Đó là bệnh ung thư”, chị nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Anh gật đầu. “Chẩn đoán thế nào?”.
“Sau khi phẫu thuật mới biết được, phải sang tuần sau. Chúng ta phải chờ”.
Grace dừng lại một lúc, giọng chị như đứt từng khúc. “Cô ấy chưa nói cho cô Charlotte và mấy đứa trẻ”.
Cliff giục chị ngồi xuống và đi pha trà. Grace mỉm cười, cảm ơn anh. Một tách trà chính là thứ chị mong muốn hiện giờ.
Chị nhìn chiếc phong bì với tấm séc bị trả lại trên bàn và thở dài. Lại một nỗi lo khác phải đối mặt, một vấn đề khác cần giải quyết. Tất nhiên nó chẳng thấm vào đâu so với những gì đang xảy ra với Olivia, nhưng nó vẫn khiến Grace cảm thấy mệt mỏi và chán nản.
Cliff cũng liếc nhìn chiếc phong bì. “À, chiều nay anh đã nói với Judy”.
Grace biết rằng không thể đổ lỗi cho công ty thuê nhà. Chính chị đã nài rủ Judy cho nhà Smith đến thuê mặc dù những người giới thiệu họ cũng không mấy uy tín.
“Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên họ làm việc này”.
Điều này không khiến Grace ngạc nhiên chút nào.
“Judy đã nói chuyện với một công ty khác trong khu vực Bremeton”, Cliff tiếp tục. “Cô ấy đã phát hiện ra đôi vợ chồng này chuyên quịt nợ chủ nhà”.
“Judy có nói với anh rằng bao lâu họ sẽ chấm dứt hợp đồng không?”.
Cliff nhíu mày. “Những hạng người kiểu này thực hiện các chiêu đó có hệ thống. Cô ấy nói có khi phải mất tới sáu tháng mới đuổi được họ đi”.
“Sáu tháng!”. Grace thốt lên. “Thật lố bịch”.
“Anh biết”. Anh nhún vai. “Có vẻ vô vọng rồi. Họ sẽ lợi dụng quyền của mình và rút ruột mọi thứ cho đến khi hết hạn”.
“Thật thảm hại”.
“Hiện tại chúng ta không làm được gì cả”, Cliff nói, “trừ khi có được lệnh trục xuất của tòa án và kết thúc vụ này”.
Grace gục đầu xuống bàn.
Cliff với tay lên tủ rượu và mang ra một nửa ly rượu uýt-ky ngô. “Có một điều chúng ta có thể làm - đó là thay thế thức uống nhẹ này bằng một thứ mạnh hơn”. Dù đang rối trí, Grace cũng phải mỉm cười.
Tác giả :
Debbie Macomber