Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu
Chương 8
Những cơn mưa tháng ba đã đến, Justine Lockhart chẳng bao giờ muốn ngồi tụ tập với nhóm bạn cùng lớp cũ để lập kế hoạch về một hoạt động mà mình chẳng muốn tham gia. Ban tổ chức họp lớp có ý nhờ cô trợ giúp về việc lập kế hoạch tài chính. Và trong lúc mềm lòng, cô đã đồng ý.
Chẳng may, Justine đã đưa ra một quyết định sai lầm khi giới thiệu ban tổ chức với Warren. Anh ta thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ tham gia cùng cô.
Và kết quả là cô phải ngồi chết dí trong những cuộc họp chán ngấy nhìn anh tiếp chuyện qua loa với đám bạn bè của mình. Vậy mà cô đã hi vọng anh ta sẽ bỏ chút công sức giúp cô một việc nào đó dù nhỏ bé. Nhưng cô đã nhầm, anh ta chẳng bao giờ muốn giúp cô.
Anh ta cố gắng xoa dịu cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người bằng một sợi dây chuyền sa-phi-a và một lời mời ăn tối. Trước đây, Justine đã chấp nhận lời xin lỗi của anh với một món trang sức nạm ngọc và sau đó mọi chuyện lại trở về như trước. Justine dường như đã quen với những lần mắc lỗi của Warren, và cô thường học cách phớt lờ những điều đó. Anh ta có lẽ cũng là một người vô tâm, nhưng lại biết chiều chuộng cô để lấy lòng. Việc giảng hoà bằng những món quà đắt tiền hơi mang màu sắc toan tính, nhưng nó lại phù hợp với cả hai người.
Nhờ sự giàu có của mình, Warren cũng có vài người bạn. Và chẳng ai trong số họ kéo dài được mối quan hệ ấy. Bởi đó là mối quan hệ được xây dựng trên những toan tính. Cuộc họp lớp của Justine đã được lên kế hoạch tổ chức ở nhà Lana Sullivan, vợ của Jay Rothchild. Cả chục năm sau khi tốt nghiệp, Justine chưa nói chuyện với Lana lần nào.
"Justine!". Lana chào đón cô nồng nhiệt, ôm chầm lấy cô như thể họ là đôi bạn thân thiết đã mất liên lạc với nhau từ lâu lắm. "Vào đi! Seth và Mary đều đang ở đây!".
Justine liếc vào phòng khách và thấy Mary O’Donnell đã mang bụng bầu được mấy tháng rồi.
"Cặp cậu vui quá Mary ạ". Justine vừa nói, vừa cười và gật đầu chào Seth.
Ngôi sao điền kinh của trường ngày nào trông vẫn như xưa, ít nhất là nhìn phong độ bề ngoài. Vẫn cái dáng cao ráo với những cơ bắp cuồn cuộn; tuy nhiên giờ lai cộng thêm vẻ chững chạc, còn mái tóc thì vẫn vàng hoe. Cô không hề nhớ rằng anh có vẻ đẹp trai ấy, ký ức về những năm tháng học tại trường trung học của cô đã khá mờ nhạt.
"Dạo này các cậu thế nào?". Mary hỏi.
Justine nhún vai. "Tớ làm ở Ngân hàng Quốc gia số Một".
Justine đã tốt nghiệp với tấm bằng về lịch sử, nhưng cô chẳng phải dùng đến nó cho bất kỳ một kỹ năng nào của công việc hiện tại.
"Anh nghe nói em đã lên chức quản lý". Seth nói.
"Đúng vậy". Cô khá ngạc nhiên khi Seth biết thông tin đó vì anh ta không phải là khách hàng của cô.
Để khỏi lạc lõng, Justine tới chiếc ghế trước mặt Mary, ngồi xuống, giấu hai bàn tay dưới đùi và nói chuyện xã giao với một nhóm khác trong khi nhâm nhi một tách cà-phê. Cô không biết đến lúc nào không khí của những cuộc nói chuyện miễn cưỡng sẽ chuyển sang thân mật hơn. Và nó thực sự đã đến. Không lâu sau cô đã cười nói vui vẻ với những người bạn nhiều năm không gặp này.
Khi các kế hoạch đã được thông qua, và ban tổ chức được thành lập, cuộc họp kết thúc. Justine ra về cùng lúc với Seth.
"Em đã ăn gì chưa?", câu hỏi của anh cất lên khiến cô thấy hơi sững lại.
Seth mân mê chiếc chìa khoá xe trong khi chờ câu trả lời. Justine nhận ra rằng đây không chỉ là một câu hỏi đơn thuần, đó là một lời mời. "Thực ra là em chưa ăn gì". Warren đã bảo có gọi anh ta khi xong việc, anh ta nói sẽ mời cô uống chút gì - nhưng cô tự thấy mình không nhất thiết phải gọi ngay bây giờ.
"Anh có rủ thêm ai không?” Cô hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Seth nói.
Như Justine đã nhận ra ngay khi mới gặp lại Seth của hôm nay đã khác xa hình ảnh cô vẫn nhớ về anh hồi còn đi học. Trong ký ức của cô, anh vốn chỉ là một người nhạt nhẽo và không để lại cho cô nhiều ấn tượng. Nhưng hôm nay gặp lại, cô bị cuốn hút vào những trò đùa hóm hỉnh, sâu sắc và đặc biệt nhất là điệu cười hết cỡ của anh. Cô tán thành những ý tưởng của anh về cuộc họp mặt, điều này cho thấy anh không hoàn toàn chỉ giàu trí.
Hai người đi xe riêng đến nhà hàng D.D trên bờ vịnh - đó là một nhà hàng hải sản thời thượng trên bến tàu gần điểm đỗ du thuyền. Nhà hàng khai trương từ mùa hè và Justine đã đến ăn trưa ở đó vài lần nhưng chưa bao giờ ăn tối. Vì đã hơn tám giờ nên họ chọn một chiếc bàn bên cửa số trông ra bến cảng, từ đó họ có thể vừa thưởng thức bữa ăn vừa ngắm nhìn bến tàu Bremerton đang hiện lên trên mặt nước lung linh, Justine liếc qua thực đơn và chọn món ăn.
"Thật không thể tin được là chúng ta đã tốt nghiệp được mười năm rồi!".
Trông ai cũng vẫn như xưa, chỉ trừ Mary....
"Anh có cảm xúc lẫn lộn trong cuộc họp mặt hôm nay". Seth thú nhận.
"Sao cơ?", Justine hỏi với chút bối rối.
"Nếu anh không tham gia hội họp thế này thì anh sễ vẫn mãi cô đơn thôi Anh chẳng có ai để hẹn hò cả, như em đã thấy đấy". Seth nhe răng cười khiến Justine cũng không thể nhịn được.
"Hồi còn học ở trường chắc chắn anh phải có hàng tá các cô gái vây quanh ấy chứ".
"Nhưng cô gái anh thích lại không nằm trong số đó". Đôi mắt xanh của Seth ngây ngất nhìn Justine.
"Anh đang đùa đấy à? Ai mà có thể cưỡng lại anh được cơ chứ".
"Anh không đùa với em đâu". Seth nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Em à?". Justine ngạc nhiên hỏi. “Anh muốn hẹn hò với em à?”
Đây hẳn là một trò đùa và nó không đáng cười chút nào. Cô đã toan nói như vậy, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng anh có vẻ nghiêm túc.
"Ý anh là sao?". Cô nói với giọng yếu ớt.
"Em là người làm anh bị "say nắng" nhất hồi ấy đấy. Liệu bây giờ em có đi chơi với anh nếu anh mời không?".
Justine không hề có ý tưởng gì về chuyện này.
"Chắc em đã từng nghĩ về anh như một gã khờ nhưng anh không trách em đâu. Vì mỗi khi ở gần em, anh rất lúng túng, anh không nói được thành lời. Mỗi khi em đến gần là anh lại luống cuống nên chẳng làm được gì ra hồn. Và anh thấy mình như một tên ngốc, anh luôn tự dằn vặt mình hàng tuần sau đó".
"Em không để ý những chưyện ấy chút nào". Justine nói và lắc đầu.
"Ơn Chúa". Seth tặc lưỡi và chuyển hướng chú ý vào quyển thực đơn như thể anh không muốn tiếp tục chủ đề đang đề cập.
Người phục vụ đến bên bàn mang theo giỏ bánh mỳ nóng hổi, ghi lại các món ăn họ yêu cầu rồi đi. Justine với tay lấy một lát bánh bột nhào chua. Rõ ràng là vụ say nắng đã chỉ là chuyện của quá khứ.
"Chắc em cũng sẽ tham dự hội lớp một mình thôi". Cô ậm ừ.
"Em đi một mình à?". Câu hỏi bật ra vẻ nghi ngờ. “Anh tưởng em và Saget là một cặp?”
"Cũng... gần như vậy.” Justine không biết giải thích thế nào về mối quan hệ với Warren và quyết định rằng cũng không cần phải giải thích.
"Nếu không phải với Saget thì em đã hẹn hò với người khác rồi à?".
Justine không muốn cho Seth biết mình vẫn chưa có ai. Sự thật anh vừa thổ lộ về tình cảm của mình đối với Justine đã có tác động mạnh đến trí tò mò của cô - nó khiến cô muốn phá lên cười. Suốt những năm trung học, cô vẫn luôn thấy cái dáng cao trội hơn mọi người của anh thật kỳ quặc. Còn cô thì lại là một học sinh xuất sắc luôn phấn đấu học tập để giành được số điểm cao nhất.
Seth xé một mẩu bánh mì và cười buồn. “Em không trả lời cũng chẳng sao. Anh đã làm em khó chịu phải không?”
"Không đâu". Justine trấn an anh. "Tại em không biết phải nói gì thôi. Em chưa bao giờ nghĩ... Anh có thể hẹn hò với bất kỳ cô gái nào miễn là anh thích. Thời trung học anh rất nổi tiếng mà". Cô gật đầu lần nữa. “Em không mấy khi hẹn hò vì hồi đỏ là khoảng thời gian em cảm thấy không thoải mái.”
"Vì Jordan phải không?".
Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến người anh trai sinh đôi khiến Justine thấy một cảm giác thật buồn. Cô chờ cho nỗi buồn bất ngờ lắng xuống rồi mới trả lời. "Đó cũng là một lý do. Bọn em rất thân thiết, anh biết đấy và... mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi sau cái chết của anh ấy".
"Anh cũng vậy".
Tự nhiên, Justine nhớ ra rằng Seth và Jordan đã từng là bạn thân của nhau, nhưng cô không tưởng tượng được cái chết của anh trai cô lại để lại ấn tượng lâu dài trong tâm trí anh như vậy.
"Anh vẫn luôn dằn vặt mình rằng nếu hôm đó anh đi cùng Jordan thì chuyện thương tâm đã không xảy ra".
Khi Seth nói câu này, Justine nhớ ra rằng mình cũng từng nghĩ như vậy trong cái ngày đen tối ấy. Cô thấy mắt mình cay xè và vội quay đi chớp liên tục, cố nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
"Có lẽ chúng ta không nên nhắc lại chuyện về Jordan nữa.” Justine cố gắng kết thúc đề tài buồn trong khi ánh mắt vẫn nhìn xa xăm qua cửa sổ. Những ánh đèn loang dài trên mặt nước, bến tàu Bremerton tỏ mờ huyền ảo. "Tai nạn đã qua lâu rồi mà.” Đó thực sự là một bước ngoặt trong cuộc đời Justine. Cô không chỉ mất đi người anh trai sinh đôi với mình mà còn mất đi cả gia đình, mất sự yên ổn trong cuộc sống và hơn hết là mất ý thức về bản thân mình. Biến cố năm mười ba tuổi khiến cô mất thăng bằng trong cuộc sống, kể từ đó cô luôn mong mỏi tìm được mục đích sống, một điều gì đó giúp cô lấy lại tình yêu với cuộc đời này.
Không khí giữa hai người chùng xuống như thể từng người đang sống lại với một phần quá khứ của mình, rồi không ai báo ai, họ cùng nhau cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện với những đề tài khác. Khi bữa ãn mang ra, họ lại cảm thấy vui vẻ và thoái mái. Cả hai người đều nấn ná bên cốc cà-phê, dường như chẳng ai muốn rời đi. Khi nhà hàng đến giờ đóng cửa, Seth rủ cô đi xem chiếc thuyền của anh mang tên Mỹ nhân Bạc và Justine đã đồng ý.
"Chiếc thuyền này cũng không đắt lắm đâu".
Justine không quan trọng chuyện giá cả của chiếc thuyền cô chỉ đơn giản là thấy tò mò. Họ dạo quanh bến thuyền. Justine so vai lại trước cơn gió lạnh thổi tới, trời đã bắt đầu trở gió từ khi họ còn ngồi trong nhà hàng. Hai người bước lên bến tàu đang loang loáng những hạt mưa. Ánh điện lung linh phản chiếu trên mặt nước sóng sánh soi bước cho Justine. Seth đi trước dẫn đường, anh nhanh nhẹn và thành thục bước trên con đường dập dềnh vì sóng nước, Justine sợ hãi bước theo sau. Khi ngoái lại, Seth nhận thấy Justine tụt lại khá xa phía sau nên quay lại đưa tay cho cô. Lần đầu tiên được nắm bàn tay của một người lao động, Justine ngạc nhiên cảm nhận được rõ ràng sự rắn rỏi và mạnh mẽ. Điều này khiến cô nhớ lại những lời mẹ mình đã nói trước đây. "Cậu ấy là người rất chăm chỉ Justine à, và điều đó hoàn toàn không có gì là xấu cả".
Qua cuộc trò chuyện lúc tối, cô biết được rằng Seth không chỉ sống ở khu vực bến tàu mà còn đảm nhận công việc quản lý trong suốt những tháng mùa đông. Mùa hè, anh bay tới Alaska và đánh bắt cá trên những con tàu lớn. Cả bố và ông nội anh cũng từng là dân chài lưới. Như Seth đã nói, đánh bắt cá đã ăn vào máu của anh.
Anh bước lên một chiếc thuyền và giúp Justine bước theo. Anh dẫn cô xuống boong tàu, ở đó tuy chật nhưng gọn gàng.
"Cà-phê nhé". Anh vừa hỏi vừa với tay lấy ấm nước.
"Không, em đã uống đủ rồi.” Cô không muốn phiền anh và cũng không có ý ở lại lâu Seth đứng đó, hai tay đút vào túi quần sau, mắt nhìn vào vô định.
Chuyến tham quan ngôi nhà của anh vì thế chỉ mất một phút.
"Anh sẽ đưa em quay về xe", anh gợí ý. Justine rất mừng vì cô phát sợ phải một mình quay lại con đường dập dềnh của con tàu trong đêm tối, cả hai chẳng nói thêm gì cho đến khi tới gần xe của Justine. Trước khi mở khoá xe, Justine không quên quay lại cảm ơn anh, cô nhẹ nhàng nói. “Bữa tối rất tuyệt và em rất vui khi được tham quan con thuyền của anh.”
Seth lùi lại một bước. "Anh cũng rất vui khi được ăn tối cùng em. Những cuộc họp sau em cũng sẽ đến chứ?"
"Em không dám chắc nhưng cũng mong là sẽ đến được. Còn anh thì sao?"
"Anh sẽ tham dự nếu anh ở đây".
"Vâng", Seth sẽ đến Alaska đánh cá vào đúng thời điểm cuộc họp tới. Bỗng nhiên cô thấy buồn buồn khi nghĩ rằng Seth sẽ không tham dự cuộc gặp mặt tới.
Khi mới bước chân vào nhà Lana tham dự buổi họp mặt, cô đã nghĩ rằng mình chẳng thể hoà nhập được với mọi ngưới ở độ. Và cô đã thật vui khi thấy mọi việc lại không hề như cô nghĩ. Dù rằng cô cảm thấy vui chỉ với một người trong số đó...
"Em sẽ rất nhớ anh". Cô nói.
"Thật vậy sao?". Seth cúi xuống nhìn cô, Justine khẽ gật đầu "Anh rất vui khi em nói điều này". Rồi không để cô có cơ hội đoán được ý định cửa mình, anh kéo Justine vào vòng tay và khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.
Justine cũng không thể ngờ được phản ứng của mình, cô khép đôi mi và đón nhận nụ hôn - một nụ hôn ướt át và nồng ấm. Trong vòng tay xiết chặt của anh, cô bỗng nhận ra rằng cô đang khao khát được dâng hiến, khao khát đến cháy lòng… Nụ hôn của anh nồng nàn và êm dịu. Justine không thể ngờ một người đàn ông vạm vỡ lại cho cô nụ hôn êm ái đến vậy, Seth Gunderson đã là cả một sự ngạc nhiên lớn trong buổi tối hôm nay.
Chiếc hàng không mẫu hạm George Washington đã rời bến mà không có tin tức gì của Ian. Anh đã đi mà không thèm biết tình hình của vợ như thế nào.
Cecilia cay đắng tự nhủ với bản thân. Cuộc gặp cuối cùng thật khủng khiếp đến nỗi cô thậm chí không thèm mảy may nghĩ đến việc sẽ gặp lại Ian - người có lẽ sắp thành quá khứ của cô lần nữa.
"Con vẫn khoẻ đấy chứ?". Giọng bố cô cất lên khi Cecilia tạt qua nhà hàng để lấy hóa đơn.
"Sáo bố lại hỏi như vậy ạ?"
"Chẳng sao cả". Bobby vừa nói vừa khoát tay như thể không muốn mọi chuyện rắc rối thêm.
Cecilia không muốn trả lời những câu hỏi của bố, ông luôn tìm cách kết thân với con gái để gây dựng lòng tin nhưng đáng tiếc là cả hai vai trò đó đều bị cô từ chối.
"Việc học hành thế nào con?” Ông hỏi. Rõ ràng ông đang muốn khơi chuyện.
"Tại sao đột nhiên bố lại quan tâm như vậy?" Cô muốn biết lý do. Suy nghĩ đầu tiên của cô về bố mình, là ông lại sắp đưa ra những lời nhận xét tuyệt vời về mọi chuyện.
"Chẳng vì sao cả". Bobby lặp lại câu trả lời. Ông quay đi như thể muốn rút lại câu hỏi.
Cecilia thở dài, cảm thấy khó hiểu chính bản thân mình. “Con xin lỗi... ý con không phải vậy đâu”.
Bobby liếc nhìn con. “Con có điều gì phiền lòng phải không? Vài tuần gần đây tâm trạng của con có vẻ không tốt.”
"Không phải vậy đâu bố".
Ông nhíu mày, như muốn chịu thua rồi lắc đầu. "Sao cũng được".
"Chỉ tại con phải thức khuya và dậy sớm để đi học thôi mà". Một lý do có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là tất cả những gì Cecilia nghĩ được. Việc thiếu ngủ có thể là lý do cho rất nhiều vấn đề nhưng không phải tất cả.
"Vậy là con vẫn đi học đầy đủ chứ?". Dường như ông thấy cô có vẻ mất hết hứng thú vào cuộc nói chuyện rồi.
"Vâng, con vẫn đi học". Và cố gắng vượt qua mọi chông gai dù dã cạn kiệt cả thời gian và sức lực.
"Ian vẫn thường xuyên hỏi han con phải không?". Bobby dò hỏi.
"Hoàn toàn không mà bố. Cecilia hờ hững đáp lại. Tàu Geolge Washington đã rời cảng trước kế hoạch hồi đầu tuần rồi bố ạ". Có vẻ như cô không thể phớt lờ sự thật ấy. Mọi phương tiện thông tin đại chúng từ báo chí, tờ Nhật báo Seattle cũng như tin tức truyền hình đã không ít lần nhắc đến việc chiếc hàng không mẫu hạm đã được sửa chữa và ra khơi lần thứ hai trong vòng một tháng.
Không chỉ có vậy đây cũng là đề tài được đề cập nhiều ở vịnh Cedar và quán ăn cô đang phục vụ.
"Con vừa nói chuyện với nó đấy chứ?"
Cecilia để ý thấy Bobby đang đứng cách mình vài mét. Dường như ông đã chuẩn bị tinh thần thoái lui nếu như cô tiếp tục lẩn tránh, "Ian và con đang làm thủ tục ly dị mà bố". Cecilia nhắc nhở bố.
"Bố biết chứ". Bobby vội đáp. "Nhưng bố nghĩ, biết đâu các con có thể hoà giải".
Cecilia cũng bắt đầu nghĩ đến khả năng đó. Sau buổi tối họ đi ăn cùng nhau và sau cuộc ân ái đó cô đã tràn trề hy vọng. Cô thấy xốn xang. Y như cảm xúc cô có được vào lần đầu tiên họ gặp mặt. Nhưng khi anh rời khỏi căn nhà, mọi thứ đã đổi thay, cô cũng không thể hiểu tại sao.
"Bố mong các con sẽ làm được điều đó". Bobby nói.
Nỗi bực tức lại bừng lên trong Cecilia. "Con cũng mong bố mẹ cố gắng như vậy, nhưng mong muốn không thôi thì không giúp gì được cho con bố ạ". Nói xong cô vơ lấy tờ hoá đơn và xông thẳng ra khỏi cửa.
Cecilia bừng bừng tức giận, không vì lẽ gì. Bị bố chọc giận, bị đồng nghiệp làm phiền - mọi thứ khiến cô không còn là cô nữa. Bobby chỉ muốn hỏi han giúp đỡ cô nhưng ngay lập tức bị cô dội cho một gáo nước. Không phải vì có thai mà Cecilia trở nên thay đổi tâm tính như vậy. Lần này thì không vì kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến đều đặn - ơn Chúa Tâm trạng không tốt chẳng qua chỉ vì... không thể cảm thấy tốt thôi, cô nghĩ vậy.
Sau khi xử lý xong đám hóa đơn, cô đến tiệm rau quả và kiếm vài món. Mặc dù phải đắn đo với hầu bao của mình nhưng cô vẫn mua một bó hoa cho Allison. Cô đã không đến thăm mộ bé cả tháng nay rồi. Khoảng cách địa lý cản trở cô. Phải khó khăn lắm cô mới vượt qua được những dằn vặt vì không đến nghĩa trang thường xuyên thăm con. Cô muốn mình thể hiện vai trò một bà mẹ tốt và còn hơn thế nữa; cô muốn cho con gái tất cả mọi thứ mà cô có thể. Không chỉ là về vật chất mà còn là sự quan tâm, yêu thương và che chở. Nhưng sau tất cả mọi việc, hoá ra cô không thể cho bé điều quan trọng nhất. Đó chính là cuộc sống. Cô bé đã không có được điều đầu tiên đó và Cecilia cũng thất bại với tất cả dự định tốt đẹp của mình. Về mặt lý trí, cô biết cô không có lỗi, nhưng trong thâm tâm… Cô không thể vượt qua được cảm giác rằng chắc chắn có một điều gì đó cô không làm đã khiến cho bé bị như vậy. Một việc nào đó… mà lẽ ra cô phải làm. Bác sĩ nói rằng đó là tâm lý chung của những bà mẹ có hoàn cảnh như cô và khuyên cô nên tìm một bác sỹ tư vấn. Cecilia đã không thể đối mặt với sự thật đau đớn của cuộc sống.
Mãi đến nửa buổi chiều Cecilia mới đến nghĩa trang. Nước mắt ngân ngấn, cô bước qua con đường mòn dẫn đến ngôi mộ của Allison. Thỉnh thoảng cô lại dừng bước và gạt những chiếc lá, cọng cỏ bám trên các bia mộ, nhìn từng dòng chữ đề tên và ngày tháng, băn khoăn về những mảnh đời đã khuất.
Khi đến bên mộ của Allison, Cecilia đã thấy một bó hoa tươi. Hoa cúc vàng, cũng chính là loài hoa cô yêu thích. Ian. Chỉ có thể là Ian mà thôi.
Anh không gọi để báo cho cô rằng anh sắp đi xa, nhưng anh đã đến thăm con gái, Cecilia cúi xuống đặt bó hoa bên cạnh bó hoa của chồng. Cô khẽ chạm những cánh hoa, tự hỏi không biết có phải đó cũng là thông điệp anh muốn gửi tới cô.
Không, cô quyết định phải thật cứng rắn với mọi sự lung lay trong tình cảm.
Anh ta chỉ cần thân xác cô chứ không phải con người cô. Thông điệp đó đã rõ như ban ngày. Anh đã yêu cầu cô rời phòng bệnh bằng giọng điệu coi thường mà chắc chắn cô không thể hiểu nhầm. Anh cũng không gọi điện xin lỗi. Tốt thôi! Dù sao cô cũng chẳng cần xe của anh. Cecilia càng khăng khăng không cần quan tâm đến Ian thì cô càng cảm thấy những lý lẽ mình đưa ra thật yếu ớt.
Cô không thể không nghĩ đến anh. Anh là tất cả tội lỗi gây nên sự tức giận và buồn rầu nơi cô. Một lần nữa cô lại không ngăn cản được anh bước vào chiếc giường và trái tim của mình. Và giờ đây cô đang phải chịu hậu quả. Thật xót xa khi anh rời Bremerton mà không nói nửa lời với cô. Không tạm biệt, không xin lỗi, không gì cả. Anh thật thô lỗ và vô lý đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Quay trở về căn nhà nhỏ, Cecilia cố gắng làm bài tập tiếng Anh nhưng tâm trí cô cứ vẩn vơ về những điều mà cô không muốn nghĩ đến nữa.
Chuông điện thoại reo vang khiến cô giật mình. Sau tiếng thở dài, cô nhấc máy.
"Xin chào", cô nói với giọng uể oải.
"Xin chào". Một giọng phụ nữ vui vẻ cất lên. "Cậu không biết tớ đâu, nhưng tớ nghĩ rằng đây là lúc tớ tự giới thiệu về mình. Tớ là Cathy Lackey".
"Ai cơ?"
"Cathy Lackey".
"Vợ của Andrew - bạn của Ian, họ đã rời đi trong đợt dàn quân phải không?".
"Được ba hôm rồi. Ian không hề gọi điện về sao?".
"Không". Cecilia cố tỏ ra hờ hững mặc dù sự thực ấy vẫn làm cô nhói đau.
"Thật không phải chút nào. Tớ muốn đá cho hắn một cái". Cathy lẩm bẩm.
Lần đầu tiên trong ngày, Cecilia nở nụ cười. "Cả tớ và cậu đều phải thế".
"Nghe này, tớ thấy tuy mình chưa quen nhau nhưng tớ rất vui nếu chúng ta kết bạn. Andrew và Ian là bạn tốt của nhau với lại tớ vừa mới đến đây nên chưa quen nhiều người".
"Tớ cũng chẳng quen nhiều bạn bằng tuổi đâu.” Đó là vì cô không tính đến mấy người bạn đồng nghiệp, Cecilia chưa bao giờ thấy hợp với nhóm bạn ở Bếp Thuyền Trưởng. Vì cô luôn có xu hướng rút về ẩn trong vỏ ốc của mình, tuổi thơ cô đã chứa đầy sóng gió và cô thấy khó khăn trong việc kết bạn. "Nhưng chắc chắn… lúc nào chúng ta sẽ gặp nhau nhé".
Cathy có thể kể cho cô nghe về Ian, suy nghĩ đó vẫn đeo bám tâm trí cô.
"Tuyệt!” Cathy có vẻ hài lòng. "Tối nay cậu có làm gì không?"
Đây là một trong những tối thư bảy hiếm hoi Cecilia không phải làm việc.
"Cậu có ý tưởng gì à?"
"Tớ đang nghĩ chúng ta có thể xem một bộ phim và ăn bỏng ngô".
Đó là ý tưởng mà túi tiền Cecilia cho phép. "Tớ tán thành. Vậy cậu đến nhà tớ hay tớ sẽ qua nhà cậu?"
"Tớ sẽ tới nếu không phiền đến cậu".
"Chắc chắn là không rồi". Cecilia liếc nhìn quanh căn nhà xem mọi thứ đã gọn gàng chưa. Cô sẽ phải cần một chút thời gian để dùng máy hút bụi và sắp xếp lại chồng sách báo.
"Cậu có thể đưa tớ về nhà được không?"
"Không thành vấn đề". Cecilia nói. "Cậu có cần tớ qua đón không?".
"Không, tớ có xe của Ian rồi".
Câu nói khiến cô nghẹn ứ trong họng như có một chiếc gai nhọn. Trước khi cô kịp phản ứng, Cathy đã hỏi. "Sáu giờ có sớm quá không nhỉ?".
"Được mà", cô điềm tĩnh. “Nhưng...”
"Tớ sẽ đưa cho cậu chìa khoá, bảo hiểm và mọi thứ cần thiết". Cathy tiếp tục
"Cái gì cơ?"
"Giấy tờ xe của Ian. Tớ tưởng anh ấy đã gọi báo cho cậu nên tớ cứ chờ cậu liên lạc. Nhưng tớ lại chẳng thấy thông tin gì từ cậu cả. Tớ nghĩ anh ta lẩn thẩn mất rồi. Trời ạ!". Cathy cười khúc khích còn Cecilia thì nhíu mày không thể hiểu nổi những chuyện này.
"Ý cậu là anh ấy nói tớ sẽ đi xe của anh ấy?".
"Anh ấy cứ khăng khăng vậy đấy". Cathy đảm bảo.
Cecilia muốn tin đó là sự thật nhưng lại băn khoăn liệu có nên làm thế không. Ian đã cho cô đo ván một lần và cô chưa hết choáng váng về chuyện đó.
"Anh ấy nói vậy trước hay sau khi vào viện?"
"Sau". Cathy nói. "Anh ấy tự tay đưa chìa khoá cho tớ và yêu cầu tớ đảm bảo rằng sẽ giao xe tận tay cho cậu".
"Ôi". Cecilia thốt lên và hít một hơi dài. Cho dù cô đã từ chối không dùng xe của anh nhưng anh vẫn cố gắng làm mọi cách để cô có chiếc xe. Anh ấy quan tâm đến cô. Anh vẫn nghĩ về cô.
"Tớ sẽ gặp cậu lúc 6 giờ nhé. Và trên đường đi tớ sẽ thuê đĩa phim - phim hài nhé? Cậu thấy Notting Hill thế nào? Cậu xem chưa?".
"Chưa". Cecilia trả lời. "Tớ thích xem phim hài".
Món ăn gần đây nhất Charlotte vừa thử thực hành là món bánh hồ đào sôcôla ngon chưa từng thấy. Bà đã ăn trong lễ tang bố ông hàng xóm. Mọi việc đều tốt đẹp. Bà không quá ngạc nhiên và cảm thấy buồn trước sự mất mát ấy. Ông Herbert đã sống ở vịnh Cedar cả tám mốt năm nay, như thế cũng là thọ rồi. Món bánh sẽ là món tráng miệng tuyệt hảo cho một bữa tối kiểu phương Đông. Bà cũng nướng thêm món bánh dừa quen thuộc. Cả gia đình bà chắc sẽ thích mặc dù bà chắc chắn rằng cả Olivia và Justine không thật sự hiểu được bà đã mất bao nhiêu công sức cho món bánh đó. Charlotte vẫn tin vào cách làm cổ điển.
Bà sẽ không dùng máy trộn bột bánh nếu không muốn sau này sẽ bì phụ thuộc vào nó. Ôi không, bà vẫn làm chiếc bánh từ đủ thứ nguyên liệu nguyên sơ nhất, y như cái thời mẹ bà vẫn làm. Thậm chí từ thời bà ngoại. Làm một chiếc bánh dừa vì thế phải mất đến ba ngày, bắt đầu là từ dừa tươi; nhưng kết quả luôn là những chiếc bánh với hương vị xứng đáng với tất cả những gì bà đã bỏ ra.
Truyền thống luôn ăn sâu trong tiềm thức của bà.
Sáng thứ Năm, như thói quen thường lệ, Charlotte đến Trung tâm người cao tuổi để họp mặt cùng nhóm bạn đan len. Những người bạn thân nhất của bà cùng ngồi quanh chiếc bàn lớn, ai cũng chăm chỉ với sản phẩm của mình. Có người đan cho cháu, người khác lại đan cho những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi hoặc để làm từ thiện. Thật chẳng có gì đáng quý hơn một chiếc áo len hoặc chăn len được đan bằng những đôi tay khéo léo và cả tình yêu nồng ấm.
"Xin chào Chariotte", Evelyn hào hứng. Bà đã sắp hoàn thành chiếc ga phủ giường dành tặng con gái. Những hoạ tiết trang trí rất đáng yêu và sản phẩm cũng được hoàn thiện dần với sự trợ giúp của những người bạn khác. Gần đây bà có gặp Jack Griffin không? Evelyn hỏi. Cho dù đã được trấn an nhưng bà vẫn không hết hoài nghi về biên tập viên của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar này.
Evelyn vẫn vậy - nhất là từ khi bà biết cách truy cập internet. Bà thường xuyên hồ nghi tất cả mọi người, và trong hầu hết trường hợp Charlotte thường phớt lờ tính đa nghi của bạn.
"Chiều mai nhé". Charlotte nói lấy lệ. Bà đã dành thêm nhiều giờ vào trang dành cho người cao tuổi và hài lòng với những gì mình làm được. Jack rất thích những ý tưởng của bà và đã gợi ý bà cách viết các chuyên mục hàng tuần cho báo. Lúc đầu Charlotte khá lúng túng. Bà không phải là một người viết giỏi và bà nghĩ rằng mình không thể tìm được đủ ý tứ cũng như thông tin để viết được chuyên mục hàng tuần. Nhưng niềm tin của Jack đã thôi thúc bà thử sức mình một lần xem sao. Bài báo đầu tiên của bà đã được đăng trên trang dành cho người cao tuổi số tuần trước, nội dung là về một thực đơn, vài mẩu về lịch sử địa phương và vài lời giới thiệu góp nhặt từ ý kiến của Grace - bạn Olivia về những cuốn sách trong thư viện. “Tôi đã nấu thử món ăn bà giới thiệu.” Helen nói tay vẫn đan thoăn thoắt. Bà đang đan một chiếc áo dành tặng cô cháu gái mười lăm tuổi của mình.
"Bánh bích quy và pho-mát đầy phải không?". Khi thực đơn món này được lên báo thì Charlotte đã thực hành nó từ ba tháng trước. Bà không bao giờ cạn kiến thức về những món bánh mới, bà còn thấy khó khăn không biết nên cho đăng món bánh nào trước. "Ôi, các bạn, hãy chờ đến khi nào tôi giới thiệu món bánh sôcôla và hồ đào tôi vừa thưởng thức tuần này".
"Trong đám tang ông Herbert Monk phải không?". Bess hỏi.
"Tôi đã từng nghe nói đến". Helen nói. “Tiếng lành đồn xa mà. Tôi cũng chỉ mong có ai đó làm cho món bông cái hấp cà chua và Pho-mát lúc lâm chung".
Evelyn tếu táo. "Thế là ai cũng biết tôi đã qua đời và được lên thiên đường".
Charlotte tặc lưỡi.
"Ông Tom bạn của bà thế nào rồi?” Helen chêm vào, Charlotte bỗng cảm thấy có lỗi khi nghĩ đến Tom Harding. "Cả tuần rồi tôi không gặp,” bà thú nhận.
Trang báo dành cho người cao tuổi đã chiếm hết thời gian của bà và bà đã không đến Trung tâm An dưỡng.
Lần dến thăm gần nhất, Tom đã rất yếu, Charlotte đã cố gắng làm cho ông vui vẻ lên đôi chút nhưng dường như những nỗ lực ấy không thành công mặc dù ông vẫn lắng nghe và thỉnh thoảng cũng đáp lại. Như mọi khi, Charlotte nói về đủ thứ chuyện. Bà kể rằng mình đã để chìa khoá của ông vào một nơi an toàn và điều đó dường như khiến ông an tâm hơn. "Tôi nghĩ ông ấy có vẻ không ổn".
Laura nói. Laura luôn tỏ ra biết tuốt. Với cả thảy bảy đứa con sống quanh, bà ấy thậm chí còn nắm rõ tình hình trong vịnh Cedar hơn cả ông Thị trưởng.
"Thật không?". Charlotte hi vọng sự việc không trầm trọng đến vậy. Nếu quả thật như vậy thì bà nghĩ Janet Lester phải báo cho bà rồi. "Chắc bà muốn trực tiếp đến thăm xem tình hình ông ấy thế nào".
"Tôi cũng định vào đó ngay chiều nay đây". Charlotte nói mà có chút ấm ức vì Laura lại là người thông tin cho bà về tình hình bạn mình. Nhưng thực ra, bà chẳng trách ai ngoài chính bản thân.
Chỉ tại gần đây bà đã quá bận rộn.
Ba nán thêm một tiếng nữa để hỏi thăm và đan, sau đó mới dọn dẹp các dụng cụ và đi đến Trung tâm An dưỡng. Không hề tạt qua phòng của Janet, bà tiến thẳng đến phòng của Tom.
Qua Janet bà biết được rằng cuối cùng Tom cũng chọn vịnh Cedar. Ông chưa bao giờ nói về lý do của sự lựa chọn ấy. Căn nhà kho vẫn còn là một bí mật. Ông không bao giờ giải thích gì thêm và nếu bà có cố gặng hỏi thì ông lại giả vờ ngủ.
Charlotte mang theo bài báo của mình để đọc cho Tom nghe cùng với một lát bánh phần riêng cho ông. Bà hi vọng chúng sẽ thay bà nói lời xin lỗi cho sự xao lãng suốt hai tuần qua.
Charlotte ngạc nhiên khi thấy căn phòng của Tom trống không. Nghe nói ông cần làm vật lý trị liệu nên bà ngờ rằng ông đã được chuyển qua đó.
Lo lắng về tình hình của Tom, bà vội đi tới văn phòng của Janet. Charlotte lịch sự gõ cửa căn phòng đang hé mở.
"Charlotte. Janet lập tức đứng dậy, lẩn tránh cái nhìn của bà. "Lẽ ra cháu phải báo sớm hơn".
"Đương nhiên phải vậy". Thật xấu hổ khi phải thông qua một trong số những người bạn của mình, bà mới được biết về tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi của Tom.
"Cháu thực sự xin lỗi".
"Nói cho bà biết có chuyện gì.
"Chúng cháu cho rằng đó có thể là một cơn đột quỵ"
Charlotte hổn hển. Tội nghiệp Tom. Một cơn đột quỵ nữa chắc chắn sẽ đánh gục sức khoẻ của ông ấy.
"Tình hình thế nào?"
"Rất xấu ạ.” Janet ngồi phịch xuống. “Bà không biết đâu.” Cô nói chậm rãi.
Charlotte lắc đầu, nhưng bà bắt đầu cố trấn tĩnh bằng suy nghĩ nó sẽ không tồi tệ như bà tưởng tượng. Bà kéo một cái ghế và ngồi xuống.
"Ông Tom đã qua đời đêm qua".
"Qua đời?". Đây là một cú sốc thực sự cho dù nó đến ở cái tuổi đó cùng với tình trạng sức khoẻ hiện thời của ông. “Bà... không biết. Bà không.... Ở lứa tuổi của bà, cái chết là điều không hiếm gặp. Vài năm trước, chồng bà đã nằm xuống và hàng ngày, dường như bà đều nghe điều đó xảy đến với một ai đó quen biết.”
Nhưng cái chết của người đàn ông này khiến bà thấy nặng trĩu.
"Bà không sao chứ?". Janet lo lắng.
"Tất nhiên". Charlotte đáp rắn rỏi nhưng thực ra không phải vậy. Tay bà run lên, toàn thân lạnh toát.
"Cháu biết ông ấy rất trân trọng tình bạn với bà".
Charlotte gật đầu, tay lần trong ví để lấy chiếc khăn lau những giọt nước mắt.
"Những lần đến thăm của bà có ý nghĩa rất lớn với ông ấy".
"Đã hai tuần rồi. Đáng lẽ ra bà phải ở đây mới phải".
"Charlotte, có thể bà đã không biết tình trạng của ông ấy", Janet an ủi.
Charlotte biết sự thật là như vậy, nhưng bà không thể không nghĩ rằng chính bà đã khiến cho Tom Harding buồn rầu mà chết. Khi chưa nhận công việc viết báo, tuần nào bà cũng tạt qua ít nhất một lần. Tom đã là người đầu tiên được nghe về bài báo đầu tay của bà. Bà đã đọc cho ông nghe, ông mỉm cười và tán thưởng những nỗ lực ấy Jack Griffin thì ngược lại, luôn sửa bài viết của bà bằng mực đỏ, cắt bớt ý đi cho đến khi bà còn chẳng nhận ra đó là tác phẩm của mình. Nói cho cùng, bà không có kinh nghiệm trong việc viết lánh, lại càng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng việc bài viết bị cắt xén khiến bà bị tổn thương. Khi bà than phiền với Tom, ông luôn dành cho bà những ánh nhìn cảm thông, và đó chính là những gì bà cần. Đó cũng là lần cuối cùng bà nhìn thấy ông Janet lấy điện thoại gọi xuống nhà bếp nhờ pha ít trà. Năm phút sau, một nhân viên đã đưa khay trà vào văn phòng.
"Ông ấy là một người đặc biệt". Charlotte nói trong khi đón nhận tách trà nóng tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Nó giúp giải toả phần nào nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong bà.
"Đúng vậy ạ". Janet đồng tình.
Janet liếc nhìn bà bằng cặp mắt xa xăm.
"Chìa khoá? Cháu còn nhớ ông ấy đưa cho bà chìa khoá căn nhà kho không?"
Janet nhíu mày. Cháu nghĩ nó sẽ giúp ích. Bà nên đến đó càng nhanh càng tốt".
Chẳng may, Justine đã đưa ra một quyết định sai lầm khi giới thiệu ban tổ chức với Warren. Anh ta thậm chí còn không nghĩ đến việc sẽ tham gia cùng cô.
Và kết quả là cô phải ngồi chết dí trong những cuộc họp chán ngấy nhìn anh tiếp chuyện qua loa với đám bạn bè của mình. Vậy mà cô đã hi vọng anh ta sẽ bỏ chút công sức giúp cô một việc nào đó dù nhỏ bé. Nhưng cô đã nhầm, anh ta chẳng bao giờ muốn giúp cô.
Anh ta cố gắng xoa dịu cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người bằng một sợi dây chuyền sa-phi-a và một lời mời ăn tối. Trước đây, Justine đã chấp nhận lời xin lỗi của anh với một món trang sức nạm ngọc và sau đó mọi chuyện lại trở về như trước. Justine dường như đã quen với những lần mắc lỗi của Warren, và cô thường học cách phớt lờ những điều đó. Anh ta có lẽ cũng là một người vô tâm, nhưng lại biết chiều chuộng cô để lấy lòng. Việc giảng hoà bằng những món quà đắt tiền hơi mang màu sắc toan tính, nhưng nó lại phù hợp với cả hai người.
Nhờ sự giàu có của mình, Warren cũng có vài người bạn. Và chẳng ai trong số họ kéo dài được mối quan hệ ấy. Bởi đó là mối quan hệ được xây dựng trên những toan tính. Cuộc họp lớp của Justine đã được lên kế hoạch tổ chức ở nhà Lana Sullivan, vợ của Jay Rothchild. Cả chục năm sau khi tốt nghiệp, Justine chưa nói chuyện với Lana lần nào.
"Justine!". Lana chào đón cô nồng nhiệt, ôm chầm lấy cô như thể họ là đôi bạn thân thiết đã mất liên lạc với nhau từ lâu lắm. "Vào đi! Seth và Mary đều đang ở đây!".
Justine liếc vào phòng khách và thấy Mary O’Donnell đã mang bụng bầu được mấy tháng rồi.
"Cặp cậu vui quá Mary ạ". Justine vừa nói, vừa cười và gật đầu chào Seth.
Ngôi sao điền kinh của trường ngày nào trông vẫn như xưa, ít nhất là nhìn phong độ bề ngoài. Vẫn cái dáng cao ráo với những cơ bắp cuồn cuộn; tuy nhiên giờ lai cộng thêm vẻ chững chạc, còn mái tóc thì vẫn vàng hoe. Cô không hề nhớ rằng anh có vẻ đẹp trai ấy, ký ức về những năm tháng học tại trường trung học của cô đã khá mờ nhạt.
"Dạo này các cậu thế nào?". Mary hỏi.
Justine nhún vai. "Tớ làm ở Ngân hàng Quốc gia số Một".
Justine đã tốt nghiệp với tấm bằng về lịch sử, nhưng cô chẳng phải dùng đến nó cho bất kỳ một kỹ năng nào của công việc hiện tại.
"Anh nghe nói em đã lên chức quản lý". Seth nói.
"Đúng vậy". Cô khá ngạc nhiên khi Seth biết thông tin đó vì anh ta không phải là khách hàng của cô.
Để khỏi lạc lõng, Justine tới chiếc ghế trước mặt Mary, ngồi xuống, giấu hai bàn tay dưới đùi và nói chuyện xã giao với một nhóm khác trong khi nhâm nhi một tách cà-phê. Cô không biết đến lúc nào không khí của những cuộc nói chuyện miễn cưỡng sẽ chuyển sang thân mật hơn. Và nó thực sự đã đến. Không lâu sau cô đã cười nói vui vẻ với những người bạn nhiều năm không gặp này.
Khi các kế hoạch đã được thông qua, và ban tổ chức được thành lập, cuộc họp kết thúc. Justine ra về cùng lúc với Seth.
"Em đã ăn gì chưa?", câu hỏi của anh cất lên khiến cô thấy hơi sững lại.
Seth mân mê chiếc chìa khoá xe trong khi chờ câu trả lời. Justine nhận ra rằng đây không chỉ là một câu hỏi đơn thuần, đó là một lời mời. "Thực ra là em chưa ăn gì". Warren đã bảo có gọi anh ta khi xong việc, anh ta nói sẽ mời cô uống chút gì - nhưng cô tự thấy mình không nhất thiết phải gọi ngay bây giờ.
"Anh có rủ thêm ai không?” Cô hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Seth nói.
Như Justine đã nhận ra ngay khi mới gặp lại Seth của hôm nay đã khác xa hình ảnh cô vẫn nhớ về anh hồi còn đi học. Trong ký ức của cô, anh vốn chỉ là một người nhạt nhẽo và không để lại cho cô nhiều ấn tượng. Nhưng hôm nay gặp lại, cô bị cuốn hút vào những trò đùa hóm hỉnh, sâu sắc và đặc biệt nhất là điệu cười hết cỡ của anh. Cô tán thành những ý tưởng của anh về cuộc họp mặt, điều này cho thấy anh không hoàn toàn chỉ giàu trí.
Hai người đi xe riêng đến nhà hàng D.D trên bờ vịnh - đó là một nhà hàng hải sản thời thượng trên bến tàu gần điểm đỗ du thuyền. Nhà hàng khai trương từ mùa hè và Justine đã đến ăn trưa ở đó vài lần nhưng chưa bao giờ ăn tối. Vì đã hơn tám giờ nên họ chọn một chiếc bàn bên cửa số trông ra bến cảng, từ đó họ có thể vừa thưởng thức bữa ăn vừa ngắm nhìn bến tàu Bremerton đang hiện lên trên mặt nước lung linh, Justine liếc qua thực đơn và chọn món ăn.
"Thật không thể tin được là chúng ta đã tốt nghiệp được mười năm rồi!".
Trông ai cũng vẫn như xưa, chỉ trừ Mary....
"Anh có cảm xúc lẫn lộn trong cuộc họp mặt hôm nay". Seth thú nhận.
"Sao cơ?", Justine hỏi với chút bối rối.
"Nếu anh không tham gia hội họp thế này thì anh sễ vẫn mãi cô đơn thôi Anh chẳng có ai để hẹn hò cả, như em đã thấy đấy". Seth nhe răng cười khiến Justine cũng không thể nhịn được.
"Hồi còn học ở trường chắc chắn anh phải có hàng tá các cô gái vây quanh ấy chứ".
"Nhưng cô gái anh thích lại không nằm trong số đó". Đôi mắt xanh của Seth ngây ngất nhìn Justine.
"Anh đang đùa đấy à? Ai mà có thể cưỡng lại anh được cơ chứ".
"Anh không đùa với em đâu". Seth nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Em à?". Justine ngạc nhiên hỏi. “Anh muốn hẹn hò với em à?”
Đây hẳn là một trò đùa và nó không đáng cười chút nào. Cô đã toan nói như vậy, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng anh có vẻ nghiêm túc.
"Ý anh là sao?". Cô nói với giọng yếu ớt.
"Em là người làm anh bị "say nắng" nhất hồi ấy đấy. Liệu bây giờ em có đi chơi với anh nếu anh mời không?".
Justine không hề có ý tưởng gì về chuyện này.
"Chắc em đã từng nghĩ về anh như một gã khờ nhưng anh không trách em đâu. Vì mỗi khi ở gần em, anh rất lúng túng, anh không nói được thành lời. Mỗi khi em đến gần là anh lại luống cuống nên chẳng làm được gì ra hồn. Và anh thấy mình như một tên ngốc, anh luôn tự dằn vặt mình hàng tuần sau đó".
"Em không để ý những chưyện ấy chút nào". Justine nói và lắc đầu.
"Ơn Chúa". Seth tặc lưỡi và chuyển hướng chú ý vào quyển thực đơn như thể anh không muốn tiếp tục chủ đề đang đề cập.
Người phục vụ đến bên bàn mang theo giỏ bánh mỳ nóng hổi, ghi lại các món ăn họ yêu cầu rồi đi. Justine với tay lấy một lát bánh bột nhào chua. Rõ ràng là vụ say nắng đã chỉ là chuyện của quá khứ.
"Chắc em cũng sẽ tham dự hội lớp một mình thôi". Cô ậm ừ.
"Em đi một mình à?". Câu hỏi bật ra vẻ nghi ngờ. “Anh tưởng em và Saget là một cặp?”
"Cũng... gần như vậy.” Justine không biết giải thích thế nào về mối quan hệ với Warren và quyết định rằng cũng không cần phải giải thích.
"Nếu không phải với Saget thì em đã hẹn hò với người khác rồi à?".
Justine không muốn cho Seth biết mình vẫn chưa có ai. Sự thật anh vừa thổ lộ về tình cảm của mình đối với Justine đã có tác động mạnh đến trí tò mò của cô - nó khiến cô muốn phá lên cười. Suốt những năm trung học, cô vẫn luôn thấy cái dáng cao trội hơn mọi người của anh thật kỳ quặc. Còn cô thì lại là một học sinh xuất sắc luôn phấn đấu học tập để giành được số điểm cao nhất.
Seth xé một mẩu bánh mì và cười buồn. “Em không trả lời cũng chẳng sao. Anh đã làm em khó chịu phải không?”
"Không đâu". Justine trấn an anh. "Tại em không biết phải nói gì thôi. Em chưa bao giờ nghĩ... Anh có thể hẹn hò với bất kỳ cô gái nào miễn là anh thích. Thời trung học anh rất nổi tiếng mà". Cô gật đầu lần nữa. “Em không mấy khi hẹn hò vì hồi đỏ là khoảng thời gian em cảm thấy không thoải mái.”
"Vì Jordan phải không?".
Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến người anh trai sinh đôi khiến Justine thấy một cảm giác thật buồn. Cô chờ cho nỗi buồn bất ngờ lắng xuống rồi mới trả lời. "Đó cũng là một lý do. Bọn em rất thân thiết, anh biết đấy và... mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi sau cái chết của anh ấy".
"Anh cũng vậy".
Tự nhiên, Justine nhớ ra rằng Seth và Jordan đã từng là bạn thân của nhau, nhưng cô không tưởng tượng được cái chết của anh trai cô lại để lại ấn tượng lâu dài trong tâm trí anh như vậy.
"Anh vẫn luôn dằn vặt mình rằng nếu hôm đó anh đi cùng Jordan thì chuyện thương tâm đã không xảy ra".
Khi Seth nói câu này, Justine nhớ ra rằng mình cũng từng nghĩ như vậy trong cái ngày đen tối ấy. Cô thấy mắt mình cay xè và vội quay đi chớp liên tục, cố nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
"Có lẽ chúng ta không nên nhắc lại chuyện về Jordan nữa.” Justine cố gắng kết thúc đề tài buồn trong khi ánh mắt vẫn nhìn xa xăm qua cửa sổ. Những ánh đèn loang dài trên mặt nước, bến tàu Bremerton tỏ mờ huyền ảo. "Tai nạn đã qua lâu rồi mà.” Đó thực sự là một bước ngoặt trong cuộc đời Justine. Cô không chỉ mất đi người anh trai sinh đôi với mình mà còn mất đi cả gia đình, mất sự yên ổn trong cuộc sống và hơn hết là mất ý thức về bản thân mình. Biến cố năm mười ba tuổi khiến cô mất thăng bằng trong cuộc sống, kể từ đó cô luôn mong mỏi tìm được mục đích sống, một điều gì đó giúp cô lấy lại tình yêu với cuộc đời này.
Không khí giữa hai người chùng xuống như thể từng người đang sống lại với một phần quá khứ của mình, rồi không ai báo ai, họ cùng nhau cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện với những đề tài khác. Khi bữa ãn mang ra, họ lại cảm thấy vui vẻ và thoái mái. Cả hai người đều nấn ná bên cốc cà-phê, dường như chẳng ai muốn rời đi. Khi nhà hàng đến giờ đóng cửa, Seth rủ cô đi xem chiếc thuyền của anh mang tên Mỹ nhân Bạc và Justine đã đồng ý.
"Chiếc thuyền này cũng không đắt lắm đâu".
Justine không quan trọng chuyện giá cả của chiếc thuyền cô chỉ đơn giản là thấy tò mò. Họ dạo quanh bến thuyền. Justine so vai lại trước cơn gió lạnh thổi tới, trời đã bắt đầu trở gió từ khi họ còn ngồi trong nhà hàng. Hai người bước lên bến tàu đang loang loáng những hạt mưa. Ánh điện lung linh phản chiếu trên mặt nước sóng sánh soi bước cho Justine. Seth đi trước dẫn đường, anh nhanh nhẹn và thành thục bước trên con đường dập dềnh vì sóng nước, Justine sợ hãi bước theo sau. Khi ngoái lại, Seth nhận thấy Justine tụt lại khá xa phía sau nên quay lại đưa tay cho cô. Lần đầu tiên được nắm bàn tay của một người lao động, Justine ngạc nhiên cảm nhận được rõ ràng sự rắn rỏi và mạnh mẽ. Điều này khiến cô nhớ lại những lời mẹ mình đã nói trước đây. "Cậu ấy là người rất chăm chỉ Justine à, và điều đó hoàn toàn không có gì là xấu cả".
Qua cuộc trò chuyện lúc tối, cô biết được rằng Seth không chỉ sống ở khu vực bến tàu mà còn đảm nhận công việc quản lý trong suốt những tháng mùa đông. Mùa hè, anh bay tới Alaska và đánh bắt cá trên những con tàu lớn. Cả bố và ông nội anh cũng từng là dân chài lưới. Như Seth đã nói, đánh bắt cá đã ăn vào máu của anh.
Anh bước lên một chiếc thuyền và giúp Justine bước theo. Anh dẫn cô xuống boong tàu, ở đó tuy chật nhưng gọn gàng.
"Cà-phê nhé". Anh vừa hỏi vừa với tay lấy ấm nước.
"Không, em đã uống đủ rồi.” Cô không muốn phiền anh và cũng không có ý ở lại lâu Seth đứng đó, hai tay đút vào túi quần sau, mắt nhìn vào vô định.
Chuyến tham quan ngôi nhà của anh vì thế chỉ mất một phút.
"Anh sẽ đưa em quay về xe", anh gợí ý. Justine rất mừng vì cô phát sợ phải một mình quay lại con đường dập dềnh của con tàu trong đêm tối, cả hai chẳng nói thêm gì cho đến khi tới gần xe của Justine. Trước khi mở khoá xe, Justine không quên quay lại cảm ơn anh, cô nhẹ nhàng nói. “Bữa tối rất tuyệt và em rất vui khi được tham quan con thuyền của anh.”
Seth lùi lại một bước. "Anh cũng rất vui khi được ăn tối cùng em. Những cuộc họp sau em cũng sẽ đến chứ?"
"Em không dám chắc nhưng cũng mong là sẽ đến được. Còn anh thì sao?"
"Anh sẽ tham dự nếu anh ở đây".
"Vâng", Seth sẽ đến Alaska đánh cá vào đúng thời điểm cuộc họp tới. Bỗng nhiên cô thấy buồn buồn khi nghĩ rằng Seth sẽ không tham dự cuộc gặp mặt tới.
Khi mới bước chân vào nhà Lana tham dự buổi họp mặt, cô đã nghĩ rằng mình chẳng thể hoà nhập được với mọi ngưới ở độ. Và cô đã thật vui khi thấy mọi việc lại không hề như cô nghĩ. Dù rằng cô cảm thấy vui chỉ với một người trong số đó...
"Em sẽ rất nhớ anh". Cô nói.
"Thật vậy sao?". Seth cúi xuống nhìn cô, Justine khẽ gật đầu "Anh rất vui khi em nói điều này". Rồi không để cô có cơ hội đoán được ý định cửa mình, anh kéo Justine vào vòng tay và khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.
Justine cũng không thể ngờ được phản ứng của mình, cô khép đôi mi và đón nhận nụ hôn - một nụ hôn ướt át và nồng ấm. Trong vòng tay xiết chặt của anh, cô bỗng nhận ra rằng cô đang khao khát được dâng hiến, khao khát đến cháy lòng… Nụ hôn của anh nồng nàn và êm dịu. Justine không thể ngờ một người đàn ông vạm vỡ lại cho cô nụ hôn êm ái đến vậy, Seth Gunderson đã là cả một sự ngạc nhiên lớn trong buổi tối hôm nay.
Chiếc hàng không mẫu hạm George Washington đã rời bến mà không có tin tức gì của Ian. Anh đã đi mà không thèm biết tình hình của vợ như thế nào.
Cecilia cay đắng tự nhủ với bản thân. Cuộc gặp cuối cùng thật khủng khiếp đến nỗi cô thậm chí không thèm mảy may nghĩ đến việc sẽ gặp lại Ian - người có lẽ sắp thành quá khứ của cô lần nữa.
"Con vẫn khoẻ đấy chứ?". Giọng bố cô cất lên khi Cecilia tạt qua nhà hàng để lấy hóa đơn.
"Sáo bố lại hỏi như vậy ạ?"
"Chẳng sao cả". Bobby vừa nói vừa khoát tay như thể không muốn mọi chuyện rắc rối thêm.
Cecilia không muốn trả lời những câu hỏi của bố, ông luôn tìm cách kết thân với con gái để gây dựng lòng tin nhưng đáng tiếc là cả hai vai trò đó đều bị cô từ chối.
"Việc học hành thế nào con?” Ông hỏi. Rõ ràng ông đang muốn khơi chuyện.
"Tại sao đột nhiên bố lại quan tâm như vậy?" Cô muốn biết lý do. Suy nghĩ đầu tiên của cô về bố mình, là ông lại sắp đưa ra những lời nhận xét tuyệt vời về mọi chuyện.
"Chẳng vì sao cả". Bobby lặp lại câu trả lời. Ông quay đi như thể muốn rút lại câu hỏi.
Cecilia thở dài, cảm thấy khó hiểu chính bản thân mình. “Con xin lỗi... ý con không phải vậy đâu”.
Bobby liếc nhìn con. “Con có điều gì phiền lòng phải không? Vài tuần gần đây tâm trạng của con có vẻ không tốt.”
"Không phải vậy đâu bố".
Ông nhíu mày, như muốn chịu thua rồi lắc đầu. "Sao cũng được".
"Chỉ tại con phải thức khuya và dậy sớm để đi học thôi mà". Một lý do có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là tất cả những gì Cecilia nghĩ được. Việc thiếu ngủ có thể là lý do cho rất nhiều vấn đề nhưng không phải tất cả.
"Vậy là con vẫn đi học đầy đủ chứ?". Dường như ông thấy cô có vẻ mất hết hứng thú vào cuộc nói chuyện rồi.
"Vâng, con vẫn đi học". Và cố gắng vượt qua mọi chông gai dù dã cạn kiệt cả thời gian và sức lực.
"Ian vẫn thường xuyên hỏi han con phải không?". Bobby dò hỏi.
"Hoàn toàn không mà bố. Cecilia hờ hững đáp lại. Tàu Geolge Washington đã rời cảng trước kế hoạch hồi đầu tuần rồi bố ạ". Có vẻ như cô không thể phớt lờ sự thật ấy. Mọi phương tiện thông tin đại chúng từ báo chí, tờ Nhật báo Seattle cũng như tin tức truyền hình đã không ít lần nhắc đến việc chiếc hàng không mẫu hạm đã được sửa chữa và ra khơi lần thứ hai trong vòng một tháng.
Không chỉ có vậy đây cũng là đề tài được đề cập nhiều ở vịnh Cedar và quán ăn cô đang phục vụ.
"Con vừa nói chuyện với nó đấy chứ?"
Cecilia để ý thấy Bobby đang đứng cách mình vài mét. Dường như ông đã chuẩn bị tinh thần thoái lui nếu như cô tiếp tục lẩn tránh, "Ian và con đang làm thủ tục ly dị mà bố". Cecilia nhắc nhở bố.
"Bố biết chứ". Bobby vội đáp. "Nhưng bố nghĩ, biết đâu các con có thể hoà giải".
Cecilia cũng bắt đầu nghĩ đến khả năng đó. Sau buổi tối họ đi ăn cùng nhau và sau cuộc ân ái đó cô đã tràn trề hy vọng. Cô thấy xốn xang. Y như cảm xúc cô có được vào lần đầu tiên họ gặp mặt. Nhưng khi anh rời khỏi căn nhà, mọi thứ đã đổi thay, cô cũng không thể hiểu tại sao.
"Bố mong các con sẽ làm được điều đó". Bobby nói.
Nỗi bực tức lại bừng lên trong Cecilia. "Con cũng mong bố mẹ cố gắng như vậy, nhưng mong muốn không thôi thì không giúp gì được cho con bố ạ". Nói xong cô vơ lấy tờ hoá đơn và xông thẳng ra khỏi cửa.
Cecilia bừng bừng tức giận, không vì lẽ gì. Bị bố chọc giận, bị đồng nghiệp làm phiền - mọi thứ khiến cô không còn là cô nữa. Bobby chỉ muốn hỏi han giúp đỡ cô nhưng ngay lập tức bị cô dội cho một gáo nước. Không phải vì có thai mà Cecilia trở nên thay đổi tâm tính như vậy. Lần này thì không vì kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến đều đặn - ơn Chúa Tâm trạng không tốt chẳng qua chỉ vì... không thể cảm thấy tốt thôi, cô nghĩ vậy.
Sau khi xử lý xong đám hóa đơn, cô đến tiệm rau quả và kiếm vài món. Mặc dù phải đắn đo với hầu bao của mình nhưng cô vẫn mua một bó hoa cho Allison. Cô đã không đến thăm mộ bé cả tháng nay rồi. Khoảng cách địa lý cản trở cô. Phải khó khăn lắm cô mới vượt qua được những dằn vặt vì không đến nghĩa trang thường xuyên thăm con. Cô muốn mình thể hiện vai trò một bà mẹ tốt và còn hơn thế nữa; cô muốn cho con gái tất cả mọi thứ mà cô có thể. Không chỉ là về vật chất mà còn là sự quan tâm, yêu thương và che chở. Nhưng sau tất cả mọi việc, hoá ra cô không thể cho bé điều quan trọng nhất. Đó chính là cuộc sống. Cô bé đã không có được điều đầu tiên đó và Cecilia cũng thất bại với tất cả dự định tốt đẹp của mình. Về mặt lý trí, cô biết cô không có lỗi, nhưng trong thâm tâm… Cô không thể vượt qua được cảm giác rằng chắc chắn có một điều gì đó cô không làm đã khiến cho bé bị như vậy. Một việc nào đó… mà lẽ ra cô phải làm. Bác sĩ nói rằng đó là tâm lý chung của những bà mẹ có hoàn cảnh như cô và khuyên cô nên tìm một bác sỹ tư vấn. Cecilia đã không thể đối mặt với sự thật đau đớn của cuộc sống.
Mãi đến nửa buổi chiều Cecilia mới đến nghĩa trang. Nước mắt ngân ngấn, cô bước qua con đường mòn dẫn đến ngôi mộ của Allison. Thỉnh thoảng cô lại dừng bước và gạt những chiếc lá, cọng cỏ bám trên các bia mộ, nhìn từng dòng chữ đề tên và ngày tháng, băn khoăn về những mảnh đời đã khuất.
Khi đến bên mộ của Allison, Cecilia đã thấy một bó hoa tươi. Hoa cúc vàng, cũng chính là loài hoa cô yêu thích. Ian. Chỉ có thể là Ian mà thôi.
Anh không gọi để báo cho cô rằng anh sắp đi xa, nhưng anh đã đến thăm con gái, Cecilia cúi xuống đặt bó hoa bên cạnh bó hoa của chồng. Cô khẽ chạm những cánh hoa, tự hỏi không biết có phải đó cũng là thông điệp anh muốn gửi tới cô.
Không, cô quyết định phải thật cứng rắn với mọi sự lung lay trong tình cảm.
Anh ta chỉ cần thân xác cô chứ không phải con người cô. Thông điệp đó đã rõ như ban ngày. Anh đã yêu cầu cô rời phòng bệnh bằng giọng điệu coi thường mà chắc chắn cô không thể hiểu nhầm. Anh cũng không gọi điện xin lỗi. Tốt thôi! Dù sao cô cũng chẳng cần xe của anh. Cecilia càng khăng khăng không cần quan tâm đến Ian thì cô càng cảm thấy những lý lẽ mình đưa ra thật yếu ớt.
Cô không thể không nghĩ đến anh. Anh là tất cả tội lỗi gây nên sự tức giận và buồn rầu nơi cô. Một lần nữa cô lại không ngăn cản được anh bước vào chiếc giường và trái tim của mình. Và giờ đây cô đang phải chịu hậu quả. Thật xót xa khi anh rời Bremerton mà không nói nửa lời với cô. Không tạm biệt, không xin lỗi, không gì cả. Anh thật thô lỗ và vô lý đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Quay trở về căn nhà nhỏ, Cecilia cố gắng làm bài tập tiếng Anh nhưng tâm trí cô cứ vẩn vơ về những điều mà cô không muốn nghĩ đến nữa.
Chuông điện thoại reo vang khiến cô giật mình. Sau tiếng thở dài, cô nhấc máy.
"Xin chào", cô nói với giọng uể oải.
"Xin chào". Một giọng phụ nữ vui vẻ cất lên. "Cậu không biết tớ đâu, nhưng tớ nghĩ rằng đây là lúc tớ tự giới thiệu về mình. Tớ là Cathy Lackey".
"Ai cơ?"
"Cathy Lackey".
"Vợ của Andrew - bạn của Ian, họ đã rời đi trong đợt dàn quân phải không?".
"Được ba hôm rồi. Ian không hề gọi điện về sao?".
"Không". Cecilia cố tỏ ra hờ hững mặc dù sự thực ấy vẫn làm cô nhói đau.
"Thật không phải chút nào. Tớ muốn đá cho hắn một cái". Cathy lẩm bẩm.
Lần đầu tiên trong ngày, Cecilia nở nụ cười. "Cả tớ và cậu đều phải thế".
"Nghe này, tớ thấy tuy mình chưa quen nhau nhưng tớ rất vui nếu chúng ta kết bạn. Andrew và Ian là bạn tốt của nhau với lại tớ vừa mới đến đây nên chưa quen nhiều người".
"Tớ cũng chẳng quen nhiều bạn bằng tuổi đâu.” Đó là vì cô không tính đến mấy người bạn đồng nghiệp, Cecilia chưa bao giờ thấy hợp với nhóm bạn ở Bếp Thuyền Trưởng. Vì cô luôn có xu hướng rút về ẩn trong vỏ ốc của mình, tuổi thơ cô đã chứa đầy sóng gió và cô thấy khó khăn trong việc kết bạn. "Nhưng chắc chắn… lúc nào chúng ta sẽ gặp nhau nhé".
Cathy có thể kể cho cô nghe về Ian, suy nghĩ đó vẫn đeo bám tâm trí cô.
"Tuyệt!” Cathy có vẻ hài lòng. "Tối nay cậu có làm gì không?"
Đây là một trong những tối thư bảy hiếm hoi Cecilia không phải làm việc.
"Cậu có ý tưởng gì à?"
"Tớ đang nghĩ chúng ta có thể xem một bộ phim và ăn bỏng ngô".
Đó là ý tưởng mà túi tiền Cecilia cho phép. "Tớ tán thành. Vậy cậu đến nhà tớ hay tớ sẽ qua nhà cậu?"
"Tớ sẽ tới nếu không phiền đến cậu".
"Chắc chắn là không rồi". Cecilia liếc nhìn quanh căn nhà xem mọi thứ đã gọn gàng chưa. Cô sẽ phải cần một chút thời gian để dùng máy hút bụi và sắp xếp lại chồng sách báo.
"Cậu có thể đưa tớ về nhà được không?"
"Không thành vấn đề". Cecilia nói. "Cậu có cần tớ qua đón không?".
"Không, tớ có xe của Ian rồi".
Câu nói khiến cô nghẹn ứ trong họng như có một chiếc gai nhọn. Trước khi cô kịp phản ứng, Cathy đã hỏi. "Sáu giờ có sớm quá không nhỉ?".
"Được mà", cô điềm tĩnh. “Nhưng...”
"Tớ sẽ đưa cho cậu chìa khoá, bảo hiểm và mọi thứ cần thiết". Cathy tiếp tục
"Cái gì cơ?"
"Giấy tờ xe của Ian. Tớ tưởng anh ấy đã gọi báo cho cậu nên tớ cứ chờ cậu liên lạc. Nhưng tớ lại chẳng thấy thông tin gì từ cậu cả. Tớ nghĩ anh ta lẩn thẩn mất rồi. Trời ạ!". Cathy cười khúc khích còn Cecilia thì nhíu mày không thể hiểu nổi những chuyện này.
"Ý cậu là anh ấy nói tớ sẽ đi xe của anh ấy?".
"Anh ấy cứ khăng khăng vậy đấy". Cathy đảm bảo.
Cecilia muốn tin đó là sự thật nhưng lại băn khoăn liệu có nên làm thế không. Ian đã cho cô đo ván một lần và cô chưa hết choáng váng về chuyện đó.
"Anh ấy nói vậy trước hay sau khi vào viện?"
"Sau". Cathy nói. "Anh ấy tự tay đưa chìa khoá cho tớ và yêu cầu tớ đảm bảo rằng sẽ giao xe tận tay cho cậu".
"Ôi". Cecilia thốt lên và hít một hơi dài. Cho dù cô đã từ chối không dùng xe của anh nhưng anh vẫn cố gắng làm mọi cách để cô có chiếc xe. Anh ấy quan tâm đến cô. Anh vẫn nghĩ về cô.
"Tớ sẽ gặp cậu lúc 6 giờ nhé. Và trên đường đi tớ sẽ thuê đĩa phim - phim hài nhé? Cậu thấy Notting Hill thế nào? Cậu xem chưa?".
"Chưa". Cecilia trả lời. "Tớ thích xem phim hài".
Món ăn gần đây nhất Charlotte vừa thử thực hành là món bánh hồ đào sôcôla ngon chưa từng thấy. Bà đã ăn trong lễ tang bố ông hàng xóm. Mọi việc đều tốt đẹp. Bà không quá ngạc nhiên và cảm thấy buồn trước sự mất mát ấy. Ông Herbert đã sống ở vịnh Cedar cả tám mốt năm nay, như thế cũng là thọ rồi. Món bánh sẽ là món tráng miệng tuyệt hảo cho một bữa tối kiểu phương Đông. Bà cũng nướng thêm món bánh dừa quen thuộc. Cả gia đình bà chắc sẽ thích mặc dù bà chắc chắn rằng cả Olivia và Justine không thật sự hiểu được bà đã mất bao nhiêu công sức cho món bánh đó. Charlotte vẫn tin vào cách làm cổ điển.
Bà sẽ không dùng máy trộn bột bánh nếu không muốn sau này sẽ bì phụ thuộc vào nó. Ôi không, bà vẫn làm chiếc bánh từ đủ thứ nguyên liệu nguyên sơ nhất, y như cái thời mẹ bà vẫn làm. Thậm chí từ thời bà ngoại. Làm một chiếc bánh dừa vì thế phải mất đến ba ngày, bắt đầu là từ dừa tươi; nhưng kết quả luôn là những chiếc bánh với hương vị xứng đáng với tất cả những gì bà đã bỏ ra.
Truyền thống luôn ăn sâu trong tiềm thức của bà.
Sáng thứ Năm, như thói quen thường lệ, Charlotte đến Trung tâm người cao tuổi để họp mặt cùng nhóm bạn đan len. Những người bạn thân nhất của bà cùng ngồi quanh chiếc bàn lớn, ai cũng chăm chỉ với sản phẩm của mình. Có người đan cho cháu, người khác lại đan cho những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi hoặc để làm từ thiện. Thật chẳng có gì đáng quý hơn một chiếc áo len hoặc chăn len được đan bằng những đôi tay khéo léo và cả tình yêu nồng ấm.
"Xin chào Chariotte", Evelyn hào hứng. Bà đã sắp hoàn thành chiếc ga phủ giường dành tặng con gái. Những hoạ tiết trang trí rất đáng yêu và sản phẩm cũng được hoàn thiện dần với sự trợ giúp của những người bạn khác. Gần đây bà có gặp Jack Griffin không? Evelyn hỏi. Cho dù đã được trấn an nhưng bà vẫn không hết hoài nghi về biên tập viên của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar này.
Evelyn vẫn vậy - nhất là từ khi bà biết cách truy cập internet. Bà thường xuyên hồ nghi tất cả mọi người, và trong hầu hết trường hợp Charlotte thường phớt lờ tính đa nghi của bạn.
"Chiều mai nhé". Charlotte nói lấy lệ. Bà đã dành thêm nhiều giờ vào trang dành cho người cao tuổi và hài lòng với những gì mình làm được. Jack rất thích những ý tưởng của bà và đã gợi ý bà cách viết các chuyên mục hàng tuần cho báo. Lúc đầu Charlotte khá lúng túng. Bà không phải là một người viết giỏi và bà nghĩ rằng mình không thể tìm được đủ ý tứ cũng như thông tin để viết được chuyên mục hàng tuần. Nhưng niềm tin của Jack đã thôi thúc bà thử sức mình một lần xem sao. Bài báo đầu tiên của bà đã được đăng trên trang dành cho người cao tuổi số tuần trước, nội dung là về một thực đơn, vài mẩu về lịch sử địa phương và vài lời giới thiệu góp nhặt từ ý kiến của Grace - bạn Olivia về những cuốn sách trong thư viện. “Tôi đã nấu thử món ăn bà giới thiệu.” Helen nói tay vẫn đan thoăn thoắt. Bà đang đan một chiếc áo dành tặng cô cháu gái mười lăm tuổi của mình.
"Bánh bích quy và pho-mát đầy phải không?". Khi thực đơn món này được lên báo thì Charlotte đã thực hành nó từ ba tháng trước. Bà không bao giờ cạn kiến thức về những món bánh mới, bà còn thấy khó khăn không biết nên cho đăng món bánh nào trước. "Ôi, các bạn, hãy chờ đến khi nào tôi giới thiệu món bánh sôcôla và hồ đào tôi vừa thưởng thức tuần này".
"Trong đám tang ông Herbert Monk phải không?". Bess hỏi.
"Tôi đã từng nghe nói đến". Helen nói. “Tiếng lành đồn xa mà. Tôi cũng chỉ mong có ai đó làm cho món bông cái hấp cà chua và Pho-mát lúc lâm chung".
Evelyn tếu táo. "Thế là ai cũng biết tôi đã qua đời và được lên thiên đường".
Charlotte tặc lưỡi.
"Ông Tom bạn của bà thế nào rồi?” Helen chêm vào, Charlotte bỗng cảm thấy có lỗi khi nghĩ đến Tom Harding. "Cả tuần rồi tôi không gặp,” bà thú nhận.
Trang báo dành cho người cao tuổi đã chiếm hết thời gian của bà và bà đã không đến Trung tâm An dưỡng.
Lần dến thăm gần nhất, Tom đã rất yếu, Charlotte đã cố gắng làm cho ông vui vẻ lên đôi chút nhưng dường như những nỗ lực ấy không thành công mặc dù ông vẫn lắng nghe và thỉnh thoảng cũng đáp lại. Như mọi khi, Charlotte nói về đủ thứ chuyện. Bà kể rằng mình đã để chìa khoá của ông vào một nơi an toàn và điều đó dường như khiến ông an tâm hơn. "Tôi nghĩ ông ấy có vẻ không ổn".
Laura nói. Laura luôn tỏ ra biết tuốt. Với cả thảy bảy đứa con sống quanh, bà ấy thậm chí còn nắm rõ tình hình trong vịnh Cedar hơn cả ông Thị trưởng.
"Thật không?". Charlotte hi vọng sự việc không trầm trọng đến vậy. Nếu quả thật như vậy thì bà nghĩ Janet Lester phải báo cho bà rồi. "Chắc bà muốn trực tiếp đến thăm xem tình hình ông ấy thế nào".
"Tôi cũng định vào đó ngay chiều nay đây". Charlotte nói mà có chút ấm ức vì Laura lại là người thông tin cho bà về tình hình bạn mình. Nhưng thực ra, bà chẳng trách ai ngoài chính bản thân.
Chỉ tại gần đây bà đã quá bận rộn.
Ba nán thêm một tiếng nữa để hỏi thăm và đan, sau đó mới dọn dẹp các dụng cụ và đi đến Trung tâm An dưỡng. Không hề tạt qua phòng của Janet, bà tiến thẳng đến phòng của Tom.
Qua Janet bà biết được rằng cuối cùng Tom cũng chọn vịnh Cedar. Ông chưa bao giờ nói về lý do của sự lựa chọn ấy. Căn nhà kho vẫn còn là một bí mật. Ông không bao giờ giải thích gì thêm và nếu bà có cố gặng hỏi thì ông lại giả vờ ngủ.
Charlotte mang theo bài báo của mình để đọc cho Tom nghe cùng với một lát bánh phần riêng cho ông. Bà hi vọng chúng sẽ thay bà nói lời xin lỗi cho sự xao lãng suốt hai tuần qua.
Charlotte ngạc nhiên khi thấy căn phòng của Tom trống không. Nghe nói ông cần làm vật lý trị liệu nên bà ngờ rằng ông đã được chuyển qua đó.
Lo lắng về tình hình của Tom, bà vội đi tới văn phòng của Janet. Charlotte lịch sự gõ cửa căn phòng đang hé mở.
"Charlotte. Janet lập tức đứng dậy, lẩn tránh cái nhìn của bà. "Lẽ ra cháu phải báo sớm hơn".
"Đương nhiên phải vậy". Thật xấu hổ khi phải thông qua một trong số những người bạn của mình, bà mới được biết về tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi của Tom.
"Cháu thực sự xin lỗi".
"Nói cho bà biết có chuyện gì.
"Chúng cháu cho rằng đó có thể là một cơn đột quỵ"
Charlotte hổn hển. Tội nghiệp Tom. Một cơn đột quỵ nữa chắc chắn sẽ đánh gục sức khoẻ của ông ấy.
"Tình hình thế nào?"
"Rất xấu ạ.” Janet ngồi phịch xuống. “Bà không biết đâu.” Cô nói chậm rãi.
Charlotte lắc đầu, nhưng bà bắt đầu cố trấn tĩnh bằng suy nghĩ nó sẽ không tồi tệ như bà tưởng tượng. Bà kéo một cái ghế và ngồi xuống.
"Ông Tom đã qua đời đêm qua".
"Qua đời?". Đây là một cú sốc thực sự cho dù nó đến ở cái tuổi đó cùng với tình trạng sức khoẻ hiện thời của ông. “Bà... không biết. Bà không.... Ở lứa tuổi của bà, cái chết là điều không hiếm gặp. Vài năm trước, chồng bà đã nằm xuống và hàng ngày, dường như bà đều nghe điều đó xảy đến với một ai đó quen biết.”
Nhưng cái chết của người đàn ông này khiến bà thấy nặng trĩu.
"Bà không sao chứ?". Janet lo lắng.
"Tất nhiên". Charlotte đáp rắn rỏi nhưng thực ra không phải vậy. Tay bà run lên, toàn thân lạnh toát.
"Cháu biết ông ấy rất trân trọng tình bạn với bà".
Charlotte gật đầu, tay lần trong ví để lấy chiếc khăn lau những giọt nước mắt.
"Những lần đến thăm của bà có ý nghĩa rất lớn với ông ấy".
"Đã hai tuần rồi. Đáng lẽ ra bà phải ở đây mới phải".
"Charlotte, có thể bà đã không biết tình trạng của ông ấy", Janet an ủi.
Charlotte biết sự thật là như vậy, nhưng bà không thể không nghĩ rằng chính bà đã khiến cho Tom Harding buồn rầu mà chết. Khi chưa nhận công việc viết báo, tuần nào bà cũng tạt qua ít nhất một lần. Tom đã là người đầu tiên được nghe về bài báo đầu tay của bà. Bà đã đọc cho ông nghe, ông mỉm cười và tán thưởng những nỗ lực ấy Jack Griffin thì ngược lại, luôn sửa bài viết của bà bằng mực đỏ, cắt bớt ý đi cho đến khi bà còn chẳng nhận ra đó là tác phẩm của mình. Nói cho cùng, bà không có kinh nghiệm trong việc viết lánh, lại càng không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng việc bài viết bị cắt xén khiến bà bị tổn thương. Khi bà than phiền với Tom, ông luôn dành cho bà những ánh nhìn cảm thông, và đó chính là những gì bà cần. Đó cũng là lần cuối cùng bà nhìn thấy ông Janet lấy điện thoại gọi xuống nhà bếp nhờ pha ít trà. Năm phút sau, một nhân viên đã đưa khay trà vào văn phòng.
"Ông ấy là một người đặc biệt". Charlotte nói trong khi đón nhận tách trà nóng tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Nó giúp giải toả phần nào nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong bà.
"Đúng vậy ạ". Janet đồng tình.
Janet liếc nhìn bà bằng cặp mắt xa xăm.
"Chìa khoá? Cháu còn nhớ ông ấy đưa cho bà chìa khoá căn nhà kho không?"
Janet nhíu mày. Cháu nghĩ nó sẽ giúp ích. Bà nên đến đó càng nhanh càng tốt".
Tác giả :
Debbie Macomber