Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp
Chương 24: Người qua đường
Qua thứ hai đi làm đúng là có chút phiền phức thật.
An Viễn đậu xe ở gara của khu nhà cao cấp. Hắn phải loanh quanh đi trước lấy xe, sau đó mới đi công ty được.
Vô phương, ai bảo xe hắn vênh vang quá, không thích hợp ngừng dưới lầu nhà ta.
Hắn thức dậy sớm hơn ta, khi ta đang đánh răng, thử ló đầu ra phòng tắm liền thấy hắn cầm một hộp sữa uống.
Ta bật cười, rồi bị bọt kem đánh răng văng vào cổ họng, mắc nghẹn luôn.
Ta ho đến quay cuồng trời đất, hắn chạy tới, không ngừng vỗ vỗ lưng ta.
Đương nhiên hắn vẫn rất có vẻ trang nghiêm đạo mạo, nhưng mà ta nghi hắn đang lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ ta.
Mặc dù hắn có xe, nhưng mà ta không thể ngồi, ta vẫn muốn chen chúc xe bus như trước.
Đến khi ta tới công ty, liền thấy hắn đang đứng trước thang máy chờ ta.
Hắn đúng là có đôi khi hơi ngốc thật, nếu hắn như vậy ta đi trễ một chút để làm gì chứ!
“Chào tổng giám đốc!” Ta cười nói với hắn.
Hắn gật đầu.
Sau đó? Sau đó một ngày mới bắt đầu.
oOo
Thủ trưởng tiếp tục đem ta ra tôi luyện, nhưng trên cơ bản mọi thứ chuẩn bị cho tiệc khánh công đều thu xếp ổn thỏa cả rồi. Tiệc sẽ được tổ chức vào tối thứ sáu tuần này.
Buổi sáng ta chạy đến khách sạn, xác nhận một việc. Đến trưa liền ở lại khách sạn người ta ăn cơm luôn, rất đã, khách sạn bốn sao mời ta ăn cơm, không để ý tiền bạc gì.
An Viễn gọi điện thoại cho ta, hỏi sao không thấy ta ở căn tin, ta nói nguyên nhân, sau đó suy nghĩ một chút rồi bảo: “Sau này, ngươi cũng không cần đến căn tin công ty đâu, dù sao hai ta cũng ở chung rồi.”
Được rồi, dù là nói rất điềm nhiên nhưng mà vẫn có hơi xấu hổ.
Hắn hỏi: “Tại sao?”
“Tại vì ta sợ ngươi ăn không quen đồ căn tin.”
Hình như hắn cũng nghĩ tới, liền nói: “Ngươi đừng nghĩ ngợi, trước khi ta đi căn tin đều là do Bách Linh đặt thức ăn nhanh cho ta, ăn còn không ngon bằng cơm căn tin.”
Ta chợt nghĩ, đại khái hương vị của đồ ăn hắn cũng không để ý, cái hắn muốn chỉ là tiết kiệm thời gian mà thôi.
Trong lòng hơi buồn rầu.
“Bất quá, vẫn là đồ ngươi nấu ăn ngon nhất.” Hắn nói.
Tâm tình lại trong nháy mắt bay bổng lên cao.
Cúp điện thoại rồi, ta nghĩ, lực ảnh hưởng đúng là kinh người thật.
Xế chiều lúc ta đang loay hoay chuẩn bị quay về công ty thì nhận được một cuộc điện thoại.
Ta nhìn dãy số đã im lặng rất nhiều ngày kia, nhấn nút tiếp nhận.
“A lô.”
“A lô, Thủ Ninh à? Có quên ta không đấy?’
Thanh âm mang theo ý cười từ điện thoại truyền ra, ta nhìn xuyên qua tường thủy tinh của khách sạn, thấy khí trời hôm nay cũng không tệ.
“Ta làm sao dám quên ngươi?”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, đi ra ăn một bữa đi.”
“Giờ sao? Hiện tại ăn trưa thì muộn, ăn chiều còn sớm, hơn nữa ta còn đang trong giờ làm.”
“Vậy ta chờ ngươi tan ca.”
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi, ta cũng xong việc rồi, đang ở khách sạn XX.”
“Được, ta ghé đón ngươi.”
oOo
Lại một lần trông thấy Dương Giản, hắn so với trong trí nhớ của ta không có gì thay đổi.
Nói vậy hình như không tốt cho lắm, bởi vì dựa theo thực tế thì hai ta không gặp nhau mới chừng mười ngày mà thôi.
Nhưng mà lại có cảm giác đã lâu lắm.
Hắn vẫn mỉm cười nhìn ta, đôi mắt toát ra vẻ ôn hòa sau tròng kính.
Tiếng nói vang lên vẫn nhẹ nhàng như trước, hắn hỏi: “Câu kia nói thế nào nhỉ? Yêu đương thoải mái sao?’’
Ta đỏ mặt đáp: “Ngươi nói cái gì đâu.”
Hắn nháy mắt máy cái: “Đừng giả ngu, ngươi đá ta, một mình đeo đuổi tình yêu, nếu dám nói không hạnh phúc ta sẽ đập ngươi nha.”
Mặt ta càng đỏ hơn.
Hắn bật cười ra tiếng, rồi nói: “Đi, chúng ta đi uống trà.”
Vào quán trà ngồi nghiêm chỉnh rồi, ta mới muộn màng cảm thấy hồi hộp lên.
Ta thật hối hận đã không coi phim thường chiếu lúc tám giờ trên TV, khiến cho ta giờ không biết ứng phó tình huống này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn chăm chăm ly trà.
“Ai, ta cũng không ăn ngươi. Ngươi đúng là vẫn chậm chạp như thế, giờ mới cảm thấy hồi hộp sao.”
Giọng điệu của hắn cứ như ông lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vậy.
Ta ngẩng lên, thấy hắn vẫn đang cười.
Hắn giơ tay chống cằm, lim dim mắt hỏi ta: “Quan An Viễn, người này không tệ đi?”
“A?”
Hắn tiếp tục nói: “Ta từng vài lần ở chỗ đông người nhìn thấy hắn, mặc dù với thân phận này không thể theo hắn tạo quan hệ gì, nhưng mà từ cách ứng đối với người ngoài của hắn có thể thấy được, hắn là một người…”
“Thế nào?” Ta hỏi.
Sau đó liền hối hận mình quá nhanh mồm.
Hắn hiểu rõ cười cười: “Thế nào à, chính là loại người mà trong công việc rất tài năng, nhưng trong cuộc sống là một tên ngốc.”
Nói đúng quá.
Hắn vẻ mặt sung sướng: “Bất quá sánh với ngươi vừa đúng, nhất định hắn rất thương ngươi.”
“Cũng… cũng không có gì.” Ta lắp bắp.
Hắn hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm ta. Ta ngượng ngịu nhấp một ngụm trà, chợt nghe hắn hỏi: “Thật sự không suy nghĩ ta thêm một chút nào à?”
Thanh âm của hắn nghe ra trống trải, tim ta thắt lại.
Ta khó xử nhìn hắn, hắn chợt vươn tay lại đây xoa xoa tóc ta loạn cả lên, rồi nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, thật đả kích người.”
Ta cúi đầu.
“Ai.” Hắn thở dài. “Ta cũngchẳng còn là chính mình nữa rồi. Nếu như lúc trước, ta chắc chắn sẽ không nuốt trôi cơn giận, dùng mọi thủ đoạn cũng sẽ tìm cách lừa người tới tay.”
Ta nghe xong tim liền đập bùm bùm, lại càng không dám ngẩng lên.
“Nhưng mà đối mặt ngươi, ý nghĩ xấu xa kia làm ta thấy xấu hổ, trời biết ta vốn là kẻ vô tâm vô phế.”
Ta bưng ly trà, tâm trạng thực phức tạp.
Ta nên nói gì đây? Cám ơn? Xin lỗi?
Đều là dư thừa.
“Dù sao thì cũng cám ơn ngươi.”
Ta lần nữa nhìn vào đôi mắt đen của hắn, hỏi: “Sao lại cám ơn ta?”
“Bởi vì…” Hắn đẩy đẩy kính mắt “Ngươi làm cho ta rốt cuộc thành thật một lần.”
Ra khỏi quán trà, người xung quanh vừa tan ca cũng nhiều lên.
Bọn họ vội vã đi qua trước mắt ta, có chút không giống, lại có chút giống. Có phải bọn họ cũng từng giống như ta, ôm mộng tưởng hão huyền, rồi tự cười nhạo mình vất qua một bên tiếp tục sống.
Với bọn họ mà nói ta cũng chỉ là người qua đường giáp gặp thoáng qua mỗi ngày, mà đối với bọn họ ta cũng chỉ thế không phải sao.
Ta chợt nghĩ đến điều gì, nói với Dương Giản: “Người đáng để ngươi yêu đang chờ ngươi ở tương lai.”
Hắn cười với ta: “Nghe giống ca từ quá.”
Ta cũng cười: “Hình như đúng là ca từ thật.”
Sau đó ánh mắt ta lướt qua góc phố.
Ở đó có một bóng người quen thuộc đang đứng.
Hắn thấy ta nhìn hắn, liền chỉ chỉ Dương Giản, sau đó giơ ngón trỏ lên môi.
Ta hiểu được, vỗ vỗ cánh tay Dương Giản nói: “Lo mà quý trọng người trước mắt đi, đồng chí.”
Hắn hoàn toàn không biết có người đang chú ý mình, ác liệt bảo: “Làm sao ngươi biết ta là đồng chí?”
Ta không biết nên cười không cười.
Khi ta nhìn về góc phố kia một lần nữa, người nọ đã đi rồi.
Những người qua đường xuất hiện rồi biến mất, bọn họ hẳn là đều có câu chuyện của chính mình.
Ta nghĩ, ngoại trừ diễn vai chính trong cuộc đời của chính mình, cũng có thể làm vai phụ trong cuộc đời người khác.
Dẫu cho chỉ là một người qua đường giáp.
==================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 23: đừng quay đầu lại, có người nhìn ngươi kìa!
Vài lời của editor:
55555, thật có người nhìn ta sẽ quay lại, trừ khi đó là cảnh sát giao thông
Có ai đoán được người đứng ở góc phố suỵt em Ninh nhìn Dương đại ngốc đắm đuối là ai không? Rất dễ đoán nha òó
Ôi tình yêu của các em Vương tiểu thụ thở dài
An Viễn đậu xe ở gara của khu nhà cao cấp. Hắn phải loanh quanh đi trước lấy xe, sau đó mới đi công ty được.
Vô phương, ai bảo xe hắn vênh vang quá, không thích hợp ngừng dưới lầu nhà ta.
Hắn thức dậy sớm hơn ta, khi ta đang đánh răng, thử ló đầu ra phòng tắm liền thấy hắn cầm một hộp sữa uống.
Ta bật cười, rồi bị bọt kem đánh răng văng vào cổ họng, mắc nghẹn luôn.
Ta ho đến quay cuồng trời đất, hắn chạy tới, không ngừng vỗ vỗ lưng ta.
Đương nhiên hắn vẫn rất có vẻ trang nghiêm đạo mạo, nhưng mà ta nghi hắn đang lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ ta.
Mặc dù hắn có xe, nhưng mà ta không thể ngồi, ta vẫn muốn chen chúc xe bus như trước.
Đến khi ta tới công ty, liền thấy hắn đang đứng trước thang máy chờ ta.
Hắn đúng là có đôi khi hơi ngốc thật, nếu hắn như vậy ta đi trễ một chút để làm gì chứ!
“Chào tổng giám đốc!” Ta cười nói với hắn.
Hắn gật đầu.
Sau đó? Sau đó một ngày mới bắt đầu.
oOo
Thủ trưởng tiếp tục đem ta ra tôi luyện, nhưng trên cơ bản mọi thứ chuẩn bị cho tiệc khánh công đều thu xếp ổn thỏa cả rồi. Tiệc sẽ được tổ chức vào tối thứ sáu tuần này.
Buổi sáng ta chạy đến khách sạn, xác nhận một việc. Đến trưa liền ở lại khách sạn người ta ăn cơm luôn, rất đã, khách sạn bốn sao mời ta ăn cơm, không để ý tiền bạc gì.
An Viễn gọi điện thoại cho ta, hỏi sao không thấy ta ở căn tin, ta nói nguyên nhân, sau đó suy nghĩ một chút rồi bảo: “Sau này, ngươi cũng không cần đến căn tin công ty đâu, dù sao hai ta cũng ở chung rồi.”
Được rồi, dù là nói rất điềm nhiên nhưng mà vẫn có hơi xấu hổ.
Hắn hỏi: “Tại sao?”
“Tại vì ta sợ ngươi ăn không quen đồ căn tin.”
Hình như hắn cũng nghĩ tới, liền nói: “Ngươi đừng nghĩ ngợi, trước khi ta đi căn tin đều là do Bách Linh đặt thức ăn nhanh cho ta, ăn còn không ngon bằng cơm căn tin.”
Ta chợt nghĩ, đại khái hương vị của đồ ăn hắn cũng không để ý, cái hắn muốn chỉ là tiết kiệm thời gian mà thôi.
Trong lòng hơi buồn rầu.
“Bất quá, vẫn là đồ ngươi nấu ăn ngon nhất.” Hắn nói.
Tâm tình lại trong nháy mắt bay bổng lên cao.
Cúp điện thoại rồi, ta nghĩ, lực ảnh hưởng đúng là kinh người thật.
Xế chiều lúc ta đang loay hoay chuẩn bị quay về công ty thì nhận được một cuộc điện thoại.
Ta nhìn dãy số đã im lặng rất nhiều ngày kia, nhấn nút tiếp nhận.
“A lô.”
“A lô, Thủ Ninh à? Có quên ta không đấy?’
Thanh âm mang theo ý cười từ điện thoại truyền ra, ta nhìn xuyên qua tường thủy tinh của khách sạn, thấy khí trời hôm nay cũng không tệ.
“Ta làm sao dám quên ngươi?”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, đi ra ăn một bữa đi.”
“Giờ sao? Hiện tại ăn trưa thì muộn, ăn chiều còn sớm, hơn nữa ta còn đang trong giờ làm.”
“Vậy ta chờ ngươi tan ca.”
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi, ta cũng xong việc rồi, đang ở khách sạn XX.”
“Được, ta ghé đón ngươi.”
oOo
Lại một lần trông thấy Dương Giản, hắn so với trong trí nhớ của ta không có gì thay đổi.
Nói vậy hình như không tốt cho lắm, bởi vì dựa theo thực tế thì hai ta không gặp nhau mới chừng mười ngày mà thôi.
Nhưng mà lại có cảm giác đã lâu lắm.
Hắn vẫn mỉm cười nhìn ta, đôi mắt toát ra vẻ ôn hòa sau tròng kính.
Tiếng nói vang lên vẫn nhẹ nhàng như trước, hắn hỏi: “Câu kia nói thế nào nhỉ? Yêu đương thoải mái sao?’’
Ta đỏ mặt đáp: “Ngươi nói cái gì đâu.”
Hắn nháy mắt máy cái: “Đừng giả ngu, ngươi đá ta, một mình đeo đuổi tình yêu, nếu dám nói không hạnh phúc ta sẽ đập ngươi nha.”
Mặt ta càng đỏ hơn.
Hắn bật cười ra tiếng, rồi nói: “Đi, chúng ta đi uống trà.”
Vào quán trà ngồi nghiêm chỉnh rồi, ta mới muộn màng cảm thấy hồi hộp lên.
Ta thật hối hận đã không coi phim thường chiếu lúc tám giờ trên TV, khiến cho ta giờ không biết ứng phó tình huống này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn chăm chăm ly trà.
“Ai, ta cũng không ăn ngươi. Ngươi đúng là vẫn chậm chạp như thế, giờ mới cảm thấy hồi hộp sao.”
Giọng điệu của hắn cứ như ông lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vậy.
Ta ngẩng lên, thấy hắn vẫn đang cười.
Hắn giơ tay chống cằm, lim dim mắt hỏi ta: “Quan An Viễn, người này không tệ đi?”
“A?”
Hắn tiếp tục nói: “Ta từng vài lần ở chỗ đông người nhìn thấy hắn, mặc dù với thân phận này không thể theo hắn tạo quan hệ gì, nhưng mà từ cách ứng đối với người ngoài của hắn có thể thấy được, hắn là một người…”
“Thế nào?” Ta hỏi.
Sau đó liền hối hận mình quá nhanh mồm.
Hắn hiểu rõ cười cười: “Thế nào à, chính là loại người mà trong công việc rất tài năng, nhưng trong cuộc sống là một tên ngốc.”
Nói đúng quá.
Hắn vẻ mặt sung sướng: “Bất quá sánh với ngươi vừa đúng, nhất định hắn rất thương ngươi.”
“Cũng… cũng không có gì.” Ta lắp bắp.
Hắn hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm ta. Ta ngượng ngịu nhấp một ngụm trà, chợt nghe hắn hỏi: “Thật sự không suy nghĩ ta thêm một chút nào à?”
Thanh âm của hắn nghe ra trống trải, tim ta thắt lại.
Ta khó xử nhìn hắn, hắn chợt vươn tay lại đây xoa xoa tóc ta loạn cả lên, rồi nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, thật đả kích người.”
Ta cúi đầu.
“Ai.” Hắn thở dài. “Ta cũngchẳng còn là chính mình nữa rồi. Nếu như lúc trước, ta chắc chắn sẽ không nuốt trôi cơn giận, dùng mọi thủ đoạn cũng sẽ tìm cách lừa người tới tay.”
Ta nghe xong tim liền đập bùm bùm, lại càng không dám ngẩng lên.
“Nhưng mà đối mặt ngươi, ý nghĩ xấu xa kia làm ta thấy xấu hổ, trời biết ta vốn là kẻ vô tâm vô phế.”
Ta bưng ly trà, tâm trạng thực phức tạp.
Ta nên nói gì đây? Cám ơn? Xin lỗi?
Đều là dư thừa.
“Dù sao thì cũng cám ơn ngươi.”
Ta lần nữa nhìn vào đôi mắt đen của hắn, hỏi: “Sao lại cám ơn ta?”
“Bởi vì…” Hắn đẩy đẩy kính mắt “Ngươi làm cho ta rốt cuộc thành thật một lần.”
Ra khỏi quán trà, người xung quanh vừa tan ca cũng nhiều lên.
Bọn họ vội vã đi qua trước mắt ta, có chút không giống, lại có chút giống. Có phải bọn họ cũng từng giống như ta, ôm mộng tưởng hão huyền, rồi tự cười nhạo mình vất qua một bên tiếp tục sống.
Với bọn họ mà nói ta cũng chỉ là người qua đường giáp gặp thoáng qua mỗi ngày, mà đối với bọn họ ta cũng chỉ thế không phải sao.
Ta chợt nghĩ đến điều gì, nói với Dương Giản: “Người đáng để ngươi yêu đang chờ ngươi ở tương lai.”
Hắn cười với ta: “Nghe giống ca từ quá.”
Ta cũng cười: “Hình như đúng là ca từ thật.”
Sau đó ánh mắt ta lướt qua góc phố.
Ở đó có một bóng người quen thuộc đang đứng.
Hắn thấy ta nhìn hắn, liền chỉ chỉ Dương Giản, sau đó giơ ngón trỏ lên môi.
Ta hiểu được, vỗ vỗ cánh tay Dương Giản nói: “Lo mà quý trọng người trước mắt đi, đồng chí.”
Hắn hoàn toàn không biết có người đang chú ý mình, ác liệt bảo: “Làm sao ngươi biết ta là đồng chí?”
Ta không biết nên cười không cười.
Khi ta nhìn về góc phố kia một lần nữa, người nọ đã đi rồi.
Những người qua đường xuất hiện rồi biến mất, bọn họ hẳn là đều có câu chuyện của chính mình.
Ta nghĩ, ngoại trừ diễn vai chính trong cuộc đời của chính mình, cũng có thể làm vai phụ trong cuộc đời người khác.
Dẫu cho chỉ là một người qua đường giáp.
==================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 23: đừng quay đầu lại, có người nhìn ngươi kìa!
Vài lời của editor:
55555, thật có người nhìn ta sẽ quay lại, trừ khi đó là cảnh sát giao thông
Có ai đoán được người đứng ở góc phố suỵt em Ninh nhìn Dương đại ngốc đắm đuối là ai không? Rất dễ đoán nha òó
Ôi tình yêu của các em Vương tiểu thụ thở dài
Tác giả :
Mạc Tâm Thương