Chuyện Tình New York
Chương 8
Phần 22
Hạnh bảo chắc là cãi nhau với bồ. Nhìn đôi này ấn tượng, không ngờ anh ta là chủ tiệm của tôi. Tôi lại nghĩ ngợi, có khả năng là Sheryl.
Sick people, I m one!
Đó là một người đàn ông da đen. Sở dĩ tôi biết anh ta đi theo tôi chứ không phải là một người đi bộ bình thường trên đường, vì lúc tôi ngoái đầu lại, thấy anh ta nhe răng ra cười, nhìn tôi chằm chằm. Tôi quay đầu, bước nhanh anh ta cũng gần như chạy theo đằng sau. Nếu ai đã đến khu nhà bạn Hạnh thời kỳ đó đều biết rằng đó là một khu vực vô cùng vắng vẻ và tối đen. Thường thì tôi không sợ thật, nhưng lần này thì sợ, vì thấy thực sự có nguy cơ.
Tôi đi được ra tới nơi có mấy cửa hàng nhỏ, đã có ánh sáng và tôi thấy yên tâm hơn. Nghĩ bụng anh ta cũng chỉ theo tới đây. Lúc đó đã gần tới bến. Nghĩ tới việc cả một cái bến dài không có ai ở dưới đó cùng và một toa tàu điện ngầm vắng tanh lại sợ trở lại. Anh ta không dừng lại thật, anh ta theo tôi xuống bến. Và bến cũng… không có ai. Đen thật là đen!
Dưới bến tàu điện ngầm có mấy hàng ghế để ngồi chờ tàu. Tôi ngồi ở một chỗ phía giữa của ga. Anh ta ra và ngồi ngay sát đằng sau làm tôi lạnh cả lưng. Chả lẽ tôi đứng dậy đi ra chỗ khác. Mà tàu buổi đêm thì chờ rất lâu.
Tôi cho chân lên ghế, ngồi chống tay nghĩ ngợi ra vẻ chả sợ và chả quan tâm. Tôi phát hiện ra, anh ta cũng… làm y như thế. Tôi ngoái đầu lại nhìn, anh ta cũng ngoái đầu nhìn tôi, làm tôi giật mình, lại quay ngoắt giả vờ nhìn… cái bảng tàu. Thế rồi, anh ta đứng dậy, đi hẳn ra cái cột ngay trước hàng ghế tôi ngồi, đứng dựa và… nhìn tôi chằm chằm. Vô duyên nhất trần gian luôn. Tôi cũng lại vờ như không quan tâm, bắt chuyện… chơi lúc này là tối kỵ.
Cuối cùng tàu cũng đến. Tôi háo hức muốn lên cho mau để thoát khỏi cảnh bị “mật thám”… công khai thế này. Ai dè, vị trí tàu dừng của tôi lại ở đúng cái toa chắc phải vắng người nhất. Trên toa, chỉ có hai thằng choai choai Hispanic đang ngủ gật. Tôi không kịp chạy sang toa khác, đành lên. Và hắn cũng lên!
Tôi cũng lại ngồi ở vị trí giữa toa, tránh xa hai thằng Hispanic đang bắt đầu tỉnh tỉnh nhìn tôi. Hắn ngồi đối diện với tôi luôn. Thế là tôi nhắm mắt giả vờ ngủ để khỏi phải nhìn nó. Tôi thấy hơi tức vì không mang theo cái minidisc, có nhạc vào chắc sẽ đỡ… sợ hơn. Nhưng mà, nhắm mắt lại thấy… bất an. Nhỡ nó lại gần làm gì mà mình không biết thì càng sợ. Cuối cùng, mở mắt, hít một hơi dài, tôi mở mắt… nhìn lại hắn. Tôi nghe thấy hai chú Hispanic bắt đầu xì xồ gì đó, nhìn về phía tôi. Tức mình, tôi cũng quay ra nhìn bọn nó luôn. Bọn nó cười lên rồi… quay đi chỗ khác, chắc do tôi tia kinh quá. Tôi quay lại nhìn tiếp chú da đen này. Thế rồi tôi đứng dậy, mở toa để đi sang toa khác mặc dù tôi chưa bao giờ thử mở cái cánh cửa chuyển toa đó bao giờ. Cái cửa còn bị tắc nữa chứ. Tức điên lên được, quê nữa. Mãi tôi cũng mở được Tôi đứng dậy, hắn cũng đứng dậy, tôi mở cửa, hắn theo sau. Tôi sang toa mới, có thêm vài người lác đác. Tôi không ngồi nữa, tôi đứng ôm cột. Hắn ngồi ngay gần tôi.
Thế là tôi đứng… nhìn hắn tiếp. Nhìn mãi thì hắn cũng bắt đầu bối rối và nhìn đi chỗ khác. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Hình như chân tay bồn chồn, hắn ngọ nguy rồi… đi ra một chỗ khác xa hơn ngồi. Thế là tôi đi theo, ngắm tiếp. Hắn lại bắt đầu vò đầu bứt tai. Lúc này thì tôi bắt đầu thấy… hay hay, không còn sợ nữa. Có lẽ kẻ đang bắt đầu sợ là hắn. Được một lúc, thấy tôi không buông tha hắn, hắn thét lên: “Cái gì?” Tôi nghẹo đầu và hỏi lại thẽ thọt: “Cái gì? “ Thế là cái bến đó, hắn xuống ngay lập tức Đúng là đồ chicken shit. Nhưng đêm đó về đến nhà mà tôi cứ phải vừa đi vừa cười một mình. Có lẽ hắn nghĩ tôi… bệnh hơn hắn! Dù sao tôi đã may mắn vì đó không phải là một người bệnh hoạn thật sự. Ở Mỹ thiếu giống gì!“.
Lavender hẹn chúng tôi đi ăn buổi trưa. Billy đóng cửa tiệm và chở chúng tôi tới một quán ăn… Mexico.
Anh định giới thiệu quán ăn nào đó của một người bạn Việt mới mở, nhưng chỗ đó có lẽ hơi xa, chỉ thích hợp đi ăn tối. Lavender vừa nhìn thấy tôi là tíu tít. Chúng tôi trao đổi số điện thoại ngay. Lavender nói rằng sắp có một show thời trang của trường cô ấy học, cô ấy sẽ mời tôi đến xem, nhân tiện giới thiệu bạn trai luôn. Tôi gọi món salad ăn ngon lành. Lavender và Billy tưởng tôi ăn kiêng nên thích rau. Họ bảo tôi đủ gầy lắm rồi.
Lavender công nhận thật là xinh. Anh phục vụ đi ra bê đồ cho chúng tôi mà còn mải nhìn suýt vấp. Mấy anh chàng đầu bếp ngó ra nhìn chúng tôi trầm trồ. Vừa thấy vinh dự vừa thấy mình như đi làm nền cho cô gái xinh đẹp ấy. Tôi nói với Lavender ngày mai tôi sẽ xuống làm ở spa. Bất ngờ, Lavender nghiêm mặt:
”Cậu và mẹ tớ OK chứ?”
”Cũng OK. Tớ và bà ấy không nói chuyện nhiều, nhưng bà ấy cũng tốt lắm“.
”Đừng nói với mẹ tớ là cậu gắp tớ nhé, OK?”
”Tại sao?“.
”Và đừng nói với mẹ tớ là tớ đi gặp bạn trai đấy! OK? Đừng nói cả cho chị tớ biết nữa“.
”Ôi nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ. Mẹ của cậu không biết cậu có bạn trai à? Chắc bởi vì cậu xinh quá nên mẹ phải cẩn thận?“.
Tôi cười nhưng Lavender chẳng cười tí nào cả.
”Tớ thích cậu lắm Kin à, nhưng mà có những việc ngu ngốc đang xảy ra. Hy vọng cậu có thể giữ im lặng. Tớ mệt vì mẹ và chị tớ dạo gần đây lắm rồi. Ghét họ lắm!”
Lavender nói mà như muốn khóc. Tôi nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy hay nhận được sự quan tâm thái quá của gia đình, và cho dù có là ở Mỹ thì vẫn là người Trung Quốc thôi.
Nhưng chả hiểu sao từ lúc đấy mặt của Lavender buồn lắm. Cô ngồi nguẩy nguẩy chán chường, như vừa bị rơi hẳn vào một tâm trạng hoàn toàn khác, không còn nhí nhảnh nói nhiều nữa. Tôi nghe thấy Billy nói vài câu tiếng Quảng, ý chừng không muốn tôi hiểu. Lavender chỉ luôn mồm nói: “shit, shit“. Thôi, tôi ăn xong suất của tôi đã. Lúc này tôi lại cười nói để hai người vui hơn.
Hạnh gọi điện, nói rằng buổi chiều nay sang tiệm tôi chơi, xem vẽ móng chân móng tay và wax nó như thế nào. Tôi nói rằng sang đây tôi sẽ giới thiệu anh chủ Billy cho.
Ba giờ chiều. Billy có điện thoại, anh ta vội vã đi ra ngoài. Một lúc sau thì tôi cũng ra ngoài để đón Hạnh ở bến tàu điện ngầm. Billy quay lại, tôi giới thiệu Hạnh cho Billy. Tự nhiên Hạnh kêu à lên khiến Billy nhíu mày. Tôi chưa hiểu vì sao. Nhưng rồi họ vẫn bắt tay làm quen.
Hạnh ngồi chơi với tôi đến 5 giờ, tôi xin phép Billy về sớm để dắt Hạnh đi chơi một chút ở Manhattan. Vừa ra ngoài, tôi hỏi sao khi nhìn thấy Billy lại à lên. Hạnh bảo, lúc đến đây bạn ấy có chạy đi mua kẹo cao su và nhìn thấy anh này đang đứng ở góc với một cô gái rất xinh xắn trắng trẻo, hai người cãi nhau gì đó. Cô ấy cứ giật lấy tay của anh này khóc rồi ôm chầm lấy anh ấy.
Hạnh bảo chắc là cãi nhau với bồ. Nhìn đôi này ấn tượng, không ngờ anh ta là chủ tiệm của tôi. Tôi lại nghĩ ngợi, có khả năng là Sheryl.
”Có phải cô gái tóc dài da trắng cũng cao cao không?”
”Ừ, trông hay hay xinh xinh“.
”Thế đúng là Sheryl rồi. Lắm chuyện thật!“.
Ra tới bến, tôi chỉ thiếu nước suýt rú lên khi lại thấy Garbriel đứng lù lù ngay lối xuống. Tôi kéo tay Hạnh thì thầm: “Garbriel đấy, cái con trợ lý gọi điện 3 giờ đêm đấy“. Hạnh nhìn nó và bảo: “Kệ nó“. Thấy chúng tôi, Garbriel tiến tới ngay.
”À hôm nay lại có thêm một đứa Trung Quốc nữa đi cùng hả? Cũng đi làm mấy cái lò móng tay ngu ngốc đấy à?“.
Tôi và Hạnh tảng lờ và lách Gar đi xuống bến.
Nhưng Gar kéo tay tôi lại rất mạnh, khiến tôi trượt ngã đập đầu vào thành cầu thang choáng váng (lúc này rất trơn vì mưa tuyết đọng). Hạnh rú lên một phát, và mọi người lao tới xem có chuyện gì. Gar thoáng ngỡ ngàng vì biết rằng mình đã thái quá. Cô ta buông một lời xin lỗi cộng một chữ “damn” rồi quay đầu bỏ đi vội vã (trước khi cảnh sát tới).
Tôi thấy âm ấm, có vệt máu chảy xuống ven tóc mai!
Phần 23
Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!“.
First kiss
Có lẽ đầu tôi đập phải đúng góc nhọn nhất của cầu thang nên có đâm vào da chảy máu, vết cứa cũng khá nên máu mới chảy xuống nhanh như vậy. Thật may có Hạnh chạy đi rất nhanh ra cửa hàng tạp phẩm mua về cho tôi cái band-aid. Lúc đó có bà già đưa cho tôi mớ giấy tissue để tôi rịt máu. Theo lẽ thường, mà ở nước Mỹ này, tôi có khả năng làm rất to chuyện.
Tôi mà kiện Garbriel thì cả cái phòng nha sĩ của bố cô ta cũng không đủ tiền để trả cho tôi. Nhưng tất nhiên tôi chẳng làm thế, tôi biết cô ta cũng không phải hoàn toàn là cố tình. Và kiện cáo cũng chả phải đơn giản. Anh chàng an ninh ở bến đó còn nhảy ra hỏi han tôi và nói rằng tôi có cần gọi cảnh sát tới hay không.
Cũng may mắn, vết thương chỉ đến thế thôi. Tôi cũng phải mắt nhắm mắt mở và choáng váng gần nửa tiếng, ngồi dưới trạm cho tới khi quyết định lên tàu đi về.
Tôi choàng mũ của áo khoác lên đầu để về nhà bố mẹ không nhìn thấy. Ý định đi Manhattan của tôi và Hạnh đành tạm hoãn, tôi rủ Hạnh về nhà tôi ăn cơm.
Hôm đấy check mail, được biết tin sẽ có mấy người bạn học cùng khóa K27 của Học viện sẽ sang đây thi luật bằng tiếng Anh, nhưng họ sẽ lên D.C trước, rồi chỉ được xuống New York một ngày, thấy vui vui hơn.
Ngày mai Ryan sẽ trở về và tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với anh.
Ronie lại gọi điện thoại. Dường như Ronie là một người rất cô đơn, tôi có thể hiểu được qua những điều anh ta nói và cái cách anh ta tâm sự. Từ từ tôi cũng hiểu, thực ra đó là một con người rất đáng thương. Ba của Ronie là một kỹ sư Tây Ban Nha, sang Việt Nam từ hồi còn chống Mỹ, sau khi đất nước thống nhất ông ta đã về lại đất nước mình, bỏ lại mẹ của Ronie.
Ronie mới có mấy tuổi và một cô em gái nữa. Rồi từ đấy họ không còn liên lạc với nhau. Ronie đã có một khoảng thời gian cực kỳ thiếu thốn và bị kỳ thị vào thời kỳ đó. 13 tuổi anh ta được làm giả giấy tờ để đi xuất cảnh sang Mỹ theo diện HO.
Từ đấy lang thang nơi này nơi kia, không có gia đình, không biết tình cảm gia đình là gì. Thậm chí hai sợi dây liên lạc gần như duy nhất của Ronie ở Việt Nam là người mẹ và cô em gái cũng rất bi thảm. Cô em gái thì mất tích, còn mẹ mất được vài tháng rồi mới có người báo sang cho biết. Ronie rất muốn có một gia đình, nhưng anh ta lại là một người phóng khoáng, dầy mâu thuẫn.
Tôi nói gia đình của Helen rất đông đúc, anh ta sẽ được hòa nhập nếu vào đó. Anh ta nói rằng, anh ta chưa sẵn sàng, và rằng gia đình đó thật quái đản, ghê gớm, mang tới cho anh ta một kiểu cảm giác ràng buộc rất đáng sợ.
“Anh là một thợ giỏi. Anh vào đó sẽ có tương lai làm chủ cửa hàng nail, và cả một gia đình“.
“Anh thích gia đình nhưng anh không thích bị ràng buộc“.
Anh ta muốn có được thứ tình thương của gia đình, nhưng lại thích kiểu nay đây mai đó, làm từng nào tiêu từng đấy, không cần biết ngày mai sẽ phải ra sao. Tôi hỏi tại sao anh lại tâm sự với tôi? Anh ta nói tôi cho anh ta cảm giác kỳ lạ, vừa có nét gì đó gần gũi, lại vừa có nét gì hoang dại, và rằng có thể tôi sẽ hiểu những gì anh ta nói. Helen, cô ta chỉ biết yêu đơn thuần và đòi hỏi Ronie theo một khuôn phép. Và tôi nói:
“Thế thì anh không biết tôi rồi?“.
Nhưng thật sự tôi đã quý mến và nhìn Ronie bằng một con mắt khác. Và có lẽ trực quan của tôi cũng không sai, anh ta cũng chỉ là một kẻ tội nghiệp mà thôi!
Tới ngày tôi xuống tiệm spa. Đầu vẫn còn hơi nhức và phải cẩn thận vì sợ nó lại tóe máu lần nữa. Hôm nay tôi chờ điện thoại của Ryan, tôi rất muốn nói chuyện với anh và không muốn thông báo chuyện gì đã xảy ra kẻo anh sốt ruột. Cũng chưa chắc hôm nay tôi đã gặp được Ryan, vì có thể anh sẽ rất mệt mỏi.
Hôm nay cả Helen và Mei đều bỗng thấy vui vẻ.
Với Helen tôi có cảm giác như cô ta đã biết chuyện Ronie nói chuyện với tôi hay sao vậy, cái này gọi là “có tật giật mình” đây mà. Còn bà Mei thì nhìn cứ âu sầu và lạnh lùng sao vậy. Tôi không biết đấy là do tôi suy đoán vì “biết chuyện” hay là họ có vấn đề như thế thật
Thế rồi, bà Mei tiến tới hỏi tôi:
“Cô gặp mấy cô con gái của tôi rồi đúng không?. Sheryl và Lavellder ấy?”
Thật khó xử, với Sheryl thì không sao, nhưng Lavender có dặn rồi, nhưng chả biết sao, tôi đành phải nói thật.
“Vâng đã gặp, cả hai. Billy giới thiệu họ cho tôi.
“Khi nào?”
“Vài ngày trước đây“.
“Gặp cả hai cùng lúc à?”
“Không, riêng“.
“Như thế nào?
“Chỉ là đi ăn tối cùng Sheryl và ăn trưa với Lavender“. (tôi cắt đi một buổi ăn tối với Lavender).
“Tất cả là đều do Billy đưa họ đến gặp cô à?”
“Vâng, họ thật là đáng yêu. Nhất là Lavender, bạn ấy rất rất đẹp“.(Khen thật lòng đấy)
“Lavender đi một mình à?”
“Bạn ấy đi cùng Billy“.
“Cảm ơn, nhưng cô làm ơn không gặp họ nữa được không?”
Ôi một đề nghị hơi “choáng váng“. Lúc đó tôi có cảm giác như mình vừa làm việc gì đó tội lỗi to lớn lắm (cho dù chưa biết đó là lỗi gì), và bắt đầu thấy Mei như có vẻ gì đó thật lập dị.
Helen xin số di động của tôi. Tôi thấy lo lo nếu cô ta cũng thấy số điện thoại này trong di động của…Ronie. Tôi cho Ronie để anh ta đỡ gọi về nhà làm phiền gia đình.
Ryan gọi điện. Anh nói anh sẽ về tới New York lúc 6 giờ và sẽ qua spa đón tôi. Thế là tôi mừng rơn, quên cả sự phiền phức bà Mei vừa đem tới. Đành ở lại spa đến 6 giờ vậy.
Tôi thấy Ronie không qua đón Helen nữa. Helen về một mình, tôi hỏi Helen trả lời trống không là vì Ronie bận. Mọi người thật là u ám.
Ryan qua đón, khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi và hàng râu rất sậm màu. Tôi bảo Ryan đừng dừng xe trước cửa tiệm mà ra xa một chút vì không muốn bà Mei và mấy người trong đó bận tâm.
“Ôi trông anh mệt quá. Anh lái xe lâu lắm đúng không? Mọi thứ thế nào?”
Nhìn Ryan của tôi thật đáng thương.
“Mọi thứ đều tốt cả, em thế nào? Em có nhớ anh không?”
“Có chứ, rất nhiều, tất nhiên là nhớ rồi. Bây giờ vẫn nhớ anh, kể cả khi anh đang ở đây“.
Và như thường lệ, Ryan kéo tôi lại gần và cắn vào tai, hít lên mái tóc, ấm áp và dịu dàng. Nếu tôi ngồi bên kia, có thể anh sẽ nhìn thấy vết thương đang bị tóc che phủ.
Ryan nói rằng anh đã quyết định chuyển nơi làm việc rồi. Mặc dù hơi xa nếu phải đi từ trường so với nơi cũ nhưng thoải mái hơn nhiều và không dây dưa với Garbriel nữa. Oh, có lẽ lý do nàng ta phát điên là vì thế này đây.
Chúng tôi vào quán Mexico, lại ăn salad Mexico dù lúc đó tôi không thấy ngon lắm. Tôi thấy Ryan rất mệt mỏi và không được vui. Tôi gác lại chuyện về Garbriel, lúc này anh cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Thế rồi, anh đề nghị, hai đứa sẽ đến ngọn hải đăng trên đảo nhé.
Tôi gật đầu, và nói rằng, anh cũng nên nghỉ sớm vì quá mệt.
Hôm nay trên đảo vẫn đầy sương, không khí có ấm áp hơn đôi chút. Chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau suốt đường đi. Có thể vì Ryan mệt, vì anh đang có chuyện chưa được giải quyết. Trực quan của tôi mách bảo như vậy. Tôi rất muốn hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra thế? Có chuyện gì?” Nhưng nhiều lời sẽ là vô duyên.
Ryan lại dừng xe và ngắm ngọn hải đăng qua tấm kính. Rồi anh nói:
“Bây giờ anh hôn em được không? được không?”
“Hey, em chưa được hôn bao giờ“.
Không có câu trả lời, chỉ có một cú xoay người bất ngờ. Anh kéo tôi về phía anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầu tiên của cuộc đời. Những gì tôi còn nhớ lại, đó là một cảm giác rất… kỳ kỳ, như một cú sốc vậy, chưa kịp phản ứng chưa kịp sẵn sàng. Cả người nóng ran, và nín thở.
Một nụ hôn rất ấm nóng và nồng nàn.
Hey, thế đã là tình yêu chưa? Nếu tôi có nói với ai rằng tôi chưa hôn ai bao giờ, thì là tôi nói dối đấy!
Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!“.
Phần 24
Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…
Ryan cho tôi số điện thoại của Hugo, anh chàng đánh trống trong ban nhạc. Anh chàng tôi ấn tượng nhất và cũng là người gần gũi nhất với Ryan. Ryan muốn mỗi lần tôi gọi điện cho anh không được hoặc nếu tôi có vấn đề gì gấp mà không gặp được anh thì tôi sẽ gọi cho Hugo. Tôi cũng dự định gọi điện cho Garbriel để nói chuyện riêng với cô ta.
Ronie hầu như tối nào cũng gọi điện cho tôi. Tôi đã có cảm tình hơn và bắt đầu nói chuyện lại. Dù sao tôi cảm nhận được sự thật lòng và cô đơn của Ronie, hơn cả, tôi có sự thương hại, và người ta dễ dàng đến với nhau hơn bởi tình thương…
Lúc này trời đang là mùa xuân, trên Washington D.C. đã bắt đầu có hoa đào. Mấy người bạn của tôi ở học viện cũng đã sang tới nơi và đang thi luật trên đó. Họ gọi cho tôi nói rằng thi xong sẽ xuống New York chơi và đề nghị tôi làm “tiếp viên du lịch“. Hoàng Anh, cô bạn cùng lớp của tôi có gọi điện cho tôi dăm ba lần, tôi bảo xuống NY chơi tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi. Thật may, đúng hôm cả đoàn xuống New York thì cả nhà tôi lại lên Washington xem hoa đào, nên tha hồ cho cả hội bù khú. Tôi gọi cả Hạnh xuống ngủ cùng cho vui.
Có lẽ cũng hơi ích kỷ nên tôi không muốn giới thiệu Ryan của tôi cho mọi người, vả lại, anh cũng rất bận, chưa chắc đã đi được. Tôi chợt nghĩ tới Ronie, tôi hỏi Ronie xem anh ta có muốn đi chơi với mấy người bạn của tôi từ Việt Nam sang hay không?
Và Ronie đã mừng quýnh, vì thứ nhất, lần đầu tiên tôi rủ anh ta đi chơi, vì thứ hai, tôi đã thể hiện sự quý mến và tin tưởng Ronie hơn. Cái này có lẽ cũng là một kiểu “mưa dầm lâu cũng thấm“. Hôm ấy, sau khi tôi các bạn đi trong vòng một ngày tất cả những nơi có thể, từ ra South Feny ngắm Tượng thần Tự Do, ra Central Park chụp ảnh, ra Wall Street, Times Square và cho tới shopping ở chợ Tàu. Tới giờ ăn tối, tôi gọi cho Ronie, anh ta hộc tốc bắt tàu từ trên Harlem xuống chợ Tàu (là hai đầu của Manhattan).
Ronie nói rằng hôm nay anh chàng sẽ khao tất cả bọn tôi bữa tối nhưng hiển nhiên là tôi không đồng ý, bởi vì anh ta khao xong rồi thì hôm sau thể nào cũng không một đồng dính túi. Chúng tôi vào ăn ở quán ăn nơi Billy và Sheryl đã dẫn tôi đến.
Mọi người rất chú ý tới Ronie, vì anh chàng trông rất đặc biệt, ấn tượng và không phủ nhận là đẹp trai. Tôi nói rằng Ronie có thể thể hiện như anh ta là bạn trai của tôi với các bạn. Hôm đấy, trên tàu về, Ronie còn ngồi sửa lại cái khăn trên cổ tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối”, khiến các bạn cứ gật gù. Và thế là, khi về Việt Nam, tất cả chỉ biết rằng tôi có một anh bạn trai rất đẹp trai lai Tây Ban Nha. Họ vẫn tưởng thế cho tới tận bây giờ, khi có người vẫn hỏi tôi: “Còn là bạn gái của Ronie hay không?“.
Lavender vẫn hay gọi điện cho tôi. Cô gái tỏ ra rất quý mến và lưu luyến tôi. Có hôm gọi điện hỏi tôi về kết hợp một chiếc váy màu vàng với một cái áo màu tím thì trông có hợp lý hay không, có hôm gọi điện chỉ để chúc tôi ngủ ngon, dịu dàng y như…Ryan vậy.
Và nói rằng tôi chuẩn bị tinh thần để gặp mặt bạn trai Josh của cô đấy nhé. Tôi chợt nhớ tới lời bà Mei, chẳng việc gì tôi phải không chơi với một cô gái đáng yêu như thế chỉ vì bà ấy cả. Tôi rất muốn hỏi Billy thật nhiều về gia đình của Lavender, nhưng dường như đó là một việc quá tế nhị hay sao vậy.
”Lavender và mẹ không hợp đúng không Billy?“.
”Rất tồi tệ“.
”Em nói nhé, bà Mei không muốn em chơi với Lavender, em không biết là vì sao nữa, em ngại quá“.
”Em cứ chơi, kệ bà ấy. Em không nói thì ai biết đâu“.
Billy nói rằng anh yêu quý Lavender như cô em gái nhỏ và rất muốn tôi chơi thân với cô ấy, rằng tôi sẽ là một cô bạn tuyệt vời cho Lavender.
”Không rõ em có chịu nổi con nhỏ không? Nhưng nhỏ cũng đáng thương lắm đó“.
Tôi nói rằng Lavender không có vấn đề gì mà tôi lại không chịu nổi cả và chưa biết vì sao cô ấy là “đáng thương“.
”Thế em và bạn trai của em dạo này thế nào?”
”Dạ, bình thường thôi, chưa có gì cả?”
Tôi hiểu, Billy vẫn rất quan tâm ngấm ngầm đến chuyện của tôi.
Tôi quyết định sẽ nói chuyện với Garbriel để chấm dứt tình trạng này, nhưng tôi không có số. Tôi gọi cho Hugo nhưng anh ta cũng không có số, còn xin số của Ryan thì thật là khó, vì chắc chắn Ryan sẽ không cho.
Ryan nói với tôi rằng tôi quên hẳn Garbriel đi, cô ta giờ sẽ không còn là trở ngại giữa tôi và anh nữa. Thực ra vì tôi cũng chưa nói cho anh biết vụ Garbriel đã tới tiệm nail gây tai nạn cho tôi, không hẳn vì tôi có lòng “vị tha” gì, mà bởi vì tôi không muốn Ryan phải thêm lo lắng.
Lúc này anh đi học, đi làm rất vất vả, và một tuần phải dành hầu hết các buổi tối để lên đảo gặp tôi, anh còn ban nhạc của mình nữa. Việc chuyển chỗ làm có lẽ khiến anh mất rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi cảm thấy áy náy. Thật lạ khi kết thúc cú điện của tôi với Hugo, anh ta hỏi, giọng trầm trầm:
”Ryan có tỏ ra là anh ta yêu cô không? Cô có yêu anh ta không?”
”Có chứ? Tất nhiên rồi, rất rất yêu, tại sao anh lại hỏi thế“.
”Oh, tốt rồi, tôi thấy vui“.
Tôi phì cười vì từ “vui”, tại sao anh ta phải “vui” vì chúng tôi yêu nhau?
Quả thật, Garbriel lại gọi điện tới tiệm nail. Tôi dặn Billy cho cô ta số của tôi nhưng chẳng hiểu sao Billy không chịu, mà điện thoại thì tôi không được nghe để nói.
Cuối cùng, tôi nghĩ, tôi sẽ tới phòng nha khoa của Garbriel, dù sao, giả sử như Ryan và họ đã từng yêu nhau, thì bây giờ cô ta đang hẳn vô cùng đau khổ. Tôi muốn biết rõ ngọn ngành, tôi muốn biết có thực sự vì tôi mà Ryan “đá” cô ta hay không? Nếu vậy thì phải xem xét lại!
Xin chủ tiệm nail về sớm, tôi đi ngược lại tới phòng nha khoa trên cái đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa đi về, tôi đi đằng sau một đoạn, dự định sẽ gọi cô ta.
Lúc đó, trên đường có một ông già ăn xin đang lê lết từng bước một, rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì trời có lẽ quá trơn, trông vô cùng đáng thương, nhưng điều tôi không ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel. Cô ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình không ngại bẩn thỉu, bốc mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao không, và rút một ít tiền ra cho ông già.
Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, cô ta thoáng bối rối. Nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều định kiến và suy nghĩ của tôi về cô ấy ở trong đầu đã giảm đi gần hết. Tôi đã nhìn Garbriel với con mắt khác, không hẳn là một cô gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ.
Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Ôi Chúa ơi, Chúa phù hộ cho các cô, Chúa phù hộ cho các cô“. Ôi người ăn mày lòng thương, ngay cả khi họ bị xuống tận cùng của của xã hội như vậy, họ vẫn tin rằng có Chúa phù hộ.
Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban nhạc và Ryan quan tâm và chơi với. “Cô ấy nhiều lúc rất tốt”, tôi nhớ ai đó trong ban nhạc đã nói như vậy.
”Oh, hôm nay mày đến đây với tao để cầu xin sự tha thứ hay thế nào?” Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình.
”Không, chúng ta nói chuyện được không?“.
”Oh, thế ra hôm nay mày muốn nói chuyện hả? Chỉ một vấn đề thôi, Ryan LÀ BẠN TRAI CỦA TAO, thế thôi. Anh ấy đang quay lại nơi làm việc này, mà này, có thể mày vừa nhìn thấy những gì tao làm với lão già kia nhưng mà để tao nói rõ nhé, tao không phải cái loại người tốt tính như thế đâu, OK?”
Tôi thấy thái độ của Garbriel thật khó hiểu. Vừa phút trước tôi thấy cô ta thật tử tế nhưng khi mở mồm nói với tôi cô ta có giọng nói và ánh mắt của quỷ dữ vậy.
Garbriel bỏ đi ngay sau đó, tôi chưa kịp nói gì hết. Nói chung, trong lòng cũng thấy rối bời!
Sáng chủ nhật, đang ở tiệm nail, Ronie gọi điện cho tôi:
”Hôm nay giỗ mẹ anh, anh chẳng có ai thân thuộc cả em có thể giúp anh làm cái gì đó không?”
”Ủa, anh nói với gia đình Helen đi, họ sẽ giúp anh làm mâm giỗ mẹ mà?“.
”Không có đâu, họ bận lắm, anh không muốn họ cúng mẹ anh. Em giúp anh nhé“.
”Trời, sao lại là em, hay là em hướng dẫn anh mua vài thứ ở chợ rồi anh cúng nhé“.
”Không có, anh không muốn cô đơn một mình cúng mẹ, nhưng anh cũng không muốn những người anh không thích tới cúng mẹ. Em là người tốt, anh chỉ tin tưởng mỗi em, em cùng cúng mẹ với anh nhé?”
Tôi nói rằng để xem, tôi sẽ suy nghĩ. Tôi thấy ngại, vì nếu cúng, tôi lại phải xin nghỉ sớm, và đến nhà riêng của Ronie ở tận bên Brooklyn, như thế thì thật là… nguy hiểm. Nhưng anh ta cũng thật là đáng thương quá đi. Gần chiều, Ronie lại gọi điện khẩn thiết, và khi anh ta nấc lên khóc trên điện thoại thì tôi thực sự mủi lòng. Có thể dịp khác từ chối, nhưng từ chối khi một người khẩn khoản muốn cúng mẹ mình thì có lẽ hơi nhẫn tâm.
Tôi đồng ý, nhưng tôi ra “điều kiện”: Tôi sẽ không vào phòng riêng của anh ta đâu, tôi sẽ giúp mua ít xôi và con gà ở chợ Tàu, tới thắp hương rồi về thôi. Ronie bảo đừng lo, vì anh ta ở trọ cùng một gia đình người Hoa, chứ không phải ở một mình. Ronie nói sẽ ra chờ tôi ở tiệm nail.
Lâu tôi mới để ý, đi tàu sang Brooklyn, sẽ có một đoạn qua cầu, rất đẹp. Tôi say sưa ngắm khung cảnh hai bên đường lúc tàu qua và trước khi tàu chui lại vào trong lòng đất. Tôi ngắm khung cảnh hai bên thì Ronie cũng ngắm tôi cả buổi. Anh chàng lại kể lể về những ngày xa xưa Tôi thấy Ronie rất yêu mẹ.
Chúng tôi mua một con gà, một ít xôi và một ít hoa quả Ronie nói rằng anh ta có bàn thờ ở nhà, tôi sẽ giúp bày mâm. Căn phòng trọ của Ronie là tầng hầm trong ngôi nhà của một gia đình người Hoa. Quả thật, cũng yên tâm vì bước vào trong tầng hầm đã thấy mấy ông già ngồi đánh cờ say sưa ầm ĩ ở đó.
Tôi chào mấy ông và, chẳng lẽ không vào bên trong, để bày mâm cúng? Phòng Ronie nhỏ tí tẹo, rất bí, bừa bộn, vừa đủ một cái giường, một cái bàn thờ, một cái tivi và một bộ dàn. Tôi không biết mẹ của Ronie nhưng tôi cũng đứng chắp tay và chúc bà phù hộ cho đứa con trai cô đơn của bà được bình an.
Tôi xin về nhưng Ronie giữ tôi lại và nói rằng muốn cho tôi xem ảnh gia đình của Ronie ngày xưa. Khá nhiều ảnh, tôi ngồi xem một lúc. Thế rồi, Ronie hỏi:
”Em có bạn trai rồi đúng không?“.
”Sao anh biết?“.
”Anh đã thấy hai người đi với nhau rất nhiều lần?“.
”Rất nhiều lần cơ á? Anh theo dõi bọn em à?“.
”Anh không theo dõi bọn em, anh rất hay để ý em, anh biết vậy thôi. Anh ta đẹp trai đấy“.
”Vâng, cảm ơn anh, cũng chưa nói trước được điều gì“.
”Em yêu anh đấy lắm đúng không, chắc không còn cơ hội cho kẻ khác nữa?“.
”Cứ cho là như vậy đi, em rất yêu anh ấy?”
Tôi thấy Ronie mặt tối sầm lại và không vui chút nào.
”Còn anh thì chưa bao giờ yêu Helen cả, chưa bao giờ hết, mặc dù đã rất cố gắng!“.
”Cũng đừng tự ép buộc mình nếu anh không thoải mái?”
Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…
Hạnh bảo chắc là cãi nhau với bồ. Nhìn đôi này ấn tượng, không ngờ anh ta là chủ tiệm của tôi. Tôi lại nghĩ ngợi, có khả năng là Sheryl.
Sick people, I m one!
Đó là một người đàn ông da đen. Sở dĩ tôi biết anh ta đi theo tôi chứ không phải là một người đi bộ bình thường trên đường, vì lúc tôi ngoái đầu lại, thấy anh ta nhe răng ra cười, nhìn tôi chằm chằm. Tôi quay đầu, bước nhanh anh ta cũng gần như chạy theo đằng sau. Nếu ai đã đến khu nhà bạn Hạnh thời kỳ đó đều biết rằng đó là một khu vực vô cùng vắng vẻ và tối đen. Thường thì tôi không sợ thật, nhưng lần này thì sợ, vì thấy thực sự có nguy cơ.
Tôi đi được ra tới nơi có mấy cửa hàng nhỏ, đã có ánh sáng và tôi thấy yên tâm hơn. Nghĩ bụng anh ta cũng chỉ theo tới đây. Lúc đó đã gần tới bến. Nghĩ tới việc cả một cái bến dài không có ai ở dưới đó cùng và một toa tàu điện ngầm vắng tanh lại sợ trở lại. Anh ta không dừng lại thật, anh ta theo tôi xuống bến. Và bến cũng… không có ai. Đen thật là đen!
Dưới bến tàu điện ngầm có mấy hàng ghế để ngồi chờ tàu. Tôi ngồi ở một chỗ phía giữa của ga. Anh ta ra và ngồi ngay sát đằng sau làm tôi lạnh cả lưng. Chả lẽ tôi đứng dậy đi ra chỗ khác. Mà tàu buổi đêm thì chờ rất lâu.
Tôi cho chân lên ghế, ngồi chống tay nghĩ ngợi ra vẻ chả sợ và chả quan tâm. Tôi phát hiện ra, anh ta cũng… làm y như thế. Tôi ngoái đầu lại nhìn, anh ta cũng ngoái đầu nhìn tôi, làm tôi giật mình, lại quay ngoắt giả vờ nhìn… cái bảng tàu. Thế rồi, anh ta đứng dậy, đi hẳn ra cái cột ngay trước hàng ghế tôi ngồi, đứng dựa và… nhìn tôi chằm chằm. Vô duyên nhất trần gian luôn. Tôi cũng lại vờ như không quan tâm, bắt chuyện… chơi lúc này là tối kỵ.
Cuối cùng tàu cũng đến. Tôi háo hức muốn lên cho mau để thoát khỏi cảnh bị “mật thám”… công khai thế này. Ai dè, vị trí tàu dừng của tôi lại ở đúng cái toa chắc phải vắng người nhất. Trên toa, chỉ có hai thằng choai choai Hispanic đang ngủ gật. Tôi không kịp chạy sang toa khác, đành lên. Và hắn cũng lên!
Tôi cũng lại ngồi ở vị trí giữa toa, tránh xa hai thằng Hispanic đang bắt đầu tỉnh tỉnh nhìn tôi. Hắn ngồi đối diện với tôi luôn. Thế là tôi nhắm mắt giả vờ ngủ để khỏi phải nhìn nó. Tôi thấy hơi tức vì không mang theo cái minidisc, có nhạc vào chắc sẽ đỡ… sợ hơn. Nhưng mà, nhắm mắt lại thấy… bất an. Nhỡ nó lại gần làm gì mà mình không biết thì càng sợ. Cuối cùng, mở mắt, hít một hơi dài, tôi mở mắt… nhìn lại hắn. Tôi nghe thấy hai chú Hispanic bắt đầu xì xồ gì đó, nhìn về phía tôi. Tức mình, tôi cũng quay ra nhìn bọn nó luôn. Bọn nó cười lên rồi… quay đi chỗ khác, chắc do tôi tia kinh quá. Tôi quay lại nhìn tiếp chú da đen này. Thế rồi tôi đứng dậy, mở toa để đi sang toa khác mặc dù tôi chưa bao giờ thử mở cái cánh cửa chuyển toa đó bao giờ. Cái cửa còn bị tắc nữa chứ. Tức điên lên được, quê nữa. Mãi tôi cũng mở được Tôi đứng dậy, hắn cũng đứng dậy, tôi mở cửa, hắn theo sau. Tôi sang toa mới, có thêm vài người lác đác. Tôi không ngồi nữa, tôi đứng ôm cột. Hắn ngồi ngay gần tôi.
Thế là tôi đứng… nhìn hắn tiếp. Nhìn mãi thì hắn cũng bắt đầu bối rối và nhìn đi chỗ khác. Tôi đứng nhìn không chớp mắt. Hình như chân tay bồn chồn, hắn ngọ nguy rồi… đi ra một chỗ khác xa hơn ngồi. Thế là tôi đi theo, ngắm tiếp. Hắn lại bắt đầu vò đầu bứt tai. Lúc này thì tôi bắt đầu thấy… hay hay, không còn sợ nữa. Có lẽ kẻ đang bắt đầu sợ là hắn. Được một lúc, thấy tôi không buông tha hắn, hắn thét lên: “Cái gì?” Tôi nghẹo đầu và hỏi lại thẽ thọt: “Cái gì? “ Thế là cái bến đó, hắn xuống ngay lập tức Đúng là đồ chicken shit. Nhưng đêm đó về đến nhà mà tôi cứ phải vừa đi vừa cười một mình. Có lẽ hắn nghĩ tôi… bệnh hơn hắn! Dù sao tôi đã may mắn vì đó không phải là một người bệnh hoạn thật sự. Ở Mỹ thiếu giống gì!“.
Lavender hẹn chúng tôi đi ăn buổi trưa. Billy đóng cửa tiệm và chở chúng tôi tới một quán ăn… Mexico.
Anh định giới thiệu quán ăn nào đó của một người bạn Việt mới mở, nhưng chỗ đó có lẽ hơi xa, chỉ thích hợp đi ăn tối. Lavender vừa nhìn thấy tôi là tíu tít. Chúng tôi trao đổi số điện thoại ngay. Lavender nói rằng sắp có một show thời trang của trường cô ấy học, cô ấy sẽ mời tôi đến xem, nhân tiện giới thiệu bạn trai luôn. Tôi gọi món salad ăn ngon lành. Lavender và Billy tưởng tôi ăn kiêng nên thích rau. Họ bảo tôi đủ gầy lắm rồi.
Lavender công nhận thật là xinh. Anh phục vụ đi ra bê đồ cho chúng tôi mà còn mải nhìn suýt vấp. Mấy anh chàng đầu bếp ngó ra nhìn chúng tôi trầm trồ. Vừa thấy vinh dự vừa thấy mình như đi làm nền cho cô gái xinh đẹp ấy. Tôi nói với Lavender ngày mai tôi sẽ xuống làm ở spa. Bất ngờ, Lavender nghiêm mặt:
”Cậu và mẹ tớ OK chứ?”
”Cũng OK. Tớ và bà ấy không nói chuyện nhiều, nhưng bà ấy cũng tốt lắm“.
”Đừng nói với mẹ tớ là cậu gắp tớ nhé, OK?”
”Tại sao?“.
”Và đừng nói với mẹ tớ là tớ đi gặp bạn trai đấy! OK? Đừng nói cả cho chị tớ biết nữa“.
”Ôi nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ. Mẹ của cậu không biết cậu có bạn trai à? Chắc bởi vì cậu xinh quá nên mẹ phải cẩn thận?“.
Tôi cười nhưng Lavender chẳng cười tí nào cả.
”Tớ thích cậu lắm Kin à, nhưng mà có những việc ngu ngốc đang xảy ra. Hy vọng cậu có thể giữ im lặng. Tớ mệt vì mẹ và chị tớ dạo gần đây lắm rồi. Ghét họ lắm!”
Lavender nói mà như muốn khóc. Tôi nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy hay nhận được sự quan tâm thái quá của gia đình, và cho dù có là ở Mỹ thì vẫn là người Trung Quốc thôi.
Nhưng chả hiểu sao từ lúc đấy mặt của Lavender buồn lắm. Cô ngồi nguẩy nguẩy chán chường, như vừa bị rơi hẳn vào một tâm trạng hoàn toàn khác, không còn nhí nhảnh nói nhiều nữa. Tôi nghe thấy Billy nói vài câu tiếng Quảng, ý chừng không muốn tôi hiểu. Lavender chỉ luôn mồm nói: “shit, shit“. Thôi, tôi ăn xong suất của tôi đã. Lúc này tôi lại cười nói để hai người vui hơn.
Hạnh gọi điện, nói rằng buổi chiều nay sang tiệm tôi chơi, xem vẽ móng chân móng tay và wax nó như thế nào. Tôi nói rằng sang đây tôi sẽ giới thiệu anh chủ Billy cho.
Ba giờ chiều. Billy có điện thoại, anh ta vội vã đi ra ngoài. Một lúc sau thì tôi cũng ra ngoài để đón Hạnh ở bến tàu điện ngầm. Billy quay lại, tôi giới thiệu Hạnh cho Billy. Tự nhiên Hạnh kêu à lên khiến Billy nhíu mày. Tôi chưa hiểu vì sao. Nhưng rồi họ vẫn bắt tay làm quen.
Hạnh ngồi chơi với tôi đến 5 giờ, tôi xin phép Billy về sớm để dắt Hạnh đi chơi một chút ở Manhattan. Vừa ra ngoài, tôi hỏi sao khi nhìn thấy Billy lại à lên. Hạnh bảo, lúc đến đây bạn ấy có chạy đi mua kẹo cao su và nhìn thấy anh này đang đứng ở góc với một cô gái rất xinh xắn trắng trẻo, hai người cãi nhau gì đó. Cô ấy cứ giật lấy tay của anh này khóc rồi ôm chầm lấy anh ấy.
Hạnh bảo chắc là cãi nhau với bồ. Nhìn đôi này ấn tượng, không ngờ anh ta là chủ tiệm của tôi. Tôi lại nghĩ ngợi, có khả năng là Sheryl.
”Có phải cô gái tóc dài da trắng cũng cao cao không?”
”Ừ, trông hay hay xinh xinh“.
”Thế đúng là Sheryl rồi. Lắm chuyện thật!“.
Ra tới bến, tôi chỉ thiếu nước suýt rú lên khi lại thấy Garbriel đứng lù lù ngay lối xuống. Tôi kéo tay Hạnh thì thầm: “Garbriel đấy, cái con trợ lý gọi điện 3 giờ đêm đấy“. Hạnh nhìn nó và bảo: “Kệ nó“. Thấy chúng tôi, Garbriel tiến tới ngay.
”À hôm nay lại có thêm một đứa Trung Quốc nữa đi cùng hả? Cũng đi làm mấy cái lò móng tay ngu ngốc đấy à?“.
Tôi và Hạnh tảng lờ và lách Gar đi xuống bến.
Nhưng Gar kéo tay tôi lại rất mạnh, khiến tôi trượt ngã đập đầu vào thành cầu thang choáng váng (lúc này rất trơn vì mưa tuyết đọng). Hạnh rú lên một phát, và mọi người lao tới xem có chuyện gì. Gar thoáng ngỡ ngàng vì biết rằng mình đã thái quá. Cô ta buông một lời xin lỗi cộng một chữ “damn” rồi quay đầu bỏ đi vội vã (trước khi cảnh sát tới).
Tôi thấy âm ấm, có vệt máu chảy xuống ven tóc mai!
Phần 23
Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!“.
First kiss
Có lẽ đầu tôi đập phải đúng góc nhọn nhất của cầu thang nên có đâm vào da chảy máu, vết cứa cũng khá nên máu mới chảy xuống nhanh như vậy. Thật may có Hạnh chạy đi rất nhanh ra cửa hàng tạp phẩm mua về cho tôi cái band-aid. Lúc đó có bà già đưa cho tôi mớ giấy tissue để tôi rịt máu. Theo lẽ thường, mà ở nước Mỹ này, tôi có khả năng làm rất to chuyện.
Tôi mà kiện Garbriel thì cả cái phòng nha sĩ của bố cô ta cũng không đủ tiền để trả cho tôi. Nhưng tất nhiên tôi chẳng làm thế, tôi biết cô ta cũng không phải hoàn toàn là cố tình. Và kiện cáo cũng chả phải đơn giản. Anh chàng an ninh ở bến đó còn nhảy ra hỏi han tôi và nói rằng tôi có cần gọi cảnh sát tới hay không.
Cũng may mắn, vết thương chỉ đến thế thôi. Tôi cũng phải mắt nhắm mắt mở và choáng váng gần nửa tiếng, ngồi dưới trạm cho tới khi quyết định lên tàu đi về.
Tôi choàng mũ của áo khoác lên đầu để về nhà bố mẹ không nhìn thấy. Ý định đi Manhattan của tôi và Hạnh đành tạm hoãn, tôi rủ Hạnh về nhà tôi ăn cơm.
Hôm đấy check mail, được biết tin sẽ có mấy người bạn học cùng khóa K27 của Học viện sẽ sang đây thi luật bằng tiếng Anh, nhưng họ sẽ lên D.C trước, rồi chỉ được xuống New York một ngày, thấy vui vui hơn.
Ngày mai Ryan sẽ trở về và tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với anh.
Ronie lại gọi điện thoại. Dường như Ronie là một người rất cô đơn, tôi có thể hiểu được qua những điều anh ta nói và cái cách anh ta tâm sự. Từ từ tôi cũng hiểu, thực ra đó là một con người rất đáng thương. Ba của Ronie là một kỹ sư Tây Ban Nha, sang Việt Nam từ hồi còn chống Mỹ, sau khi đất nước thống nhất ông ta đã về lại đất nước mình, bỏ lại mẹ của Ronie.
Ronie mới có mấy tuổi và một cô em gái nữa. Rồi từ đấy họ không còn liên lạc với nhau. Ronie đã có một khoảng thời gian cực kỳ thiếu thốn và bị kỳ thị vào thời kỳ đó. 13 tuổi anh ta được làm giả giấy tờ để đi xuất cảnh sang Mỹ theo diện HO.
Từ đấy lang thang nơi này nơi kia, không có gia đình, không biết tình cảm gia đình là gì. Thậm chí hai sợi dây liên lạc gần như duy nhất của Ronie ở Việt Nam là người mẹ và cô em gái cũng rất bi thảm. Cô em gái thì mất tích, còn mẹ mất được vài tháng rồi mới có người báo sang cho biết. Ronie rất muốn có một gia đình, nhưng anh ta lại là một người phóng khoáng, dầy mâu thuẫn.
Tôi nói gia đình của Helen rất đông đúc, anh ta sẽ được hòa nhập nếu vào đó. Anh ta nói rằng, anh ta chưa sẵn sàng, và rằng gia đình đó thật quái đản, ghê gớm, mang tới cho anh ta một kiểu cảm giác ràng buộc rất đáng sợ.
“Anh là một thợ giỏi. Anh vào đó sẽ có tương lai làm chủ cửa hàng nail, và cả một gia đình“.
“Anh thích gia đình nhưng anh không thích bị ràng buộc“.
Anh ta muốn có được thứ tình thương của gia đình, nhưng lại thích kiểu nay đây mai đó, làm từng nào tiêu từng đấy, không cần biết ngày mai sẽ phải ra sao. Tôi hỏi tại sao anh lại tâm sự với tôi? Anh ta nói tôi cho anh ta cảm giác kỳ lạ, vừa có nét gì đó gần gũi, lại vừa có nét gì hoang dại, và rằng có thể tôi sẽ hiểu những gì anh ta nói. Helen, cô ta chỉ biết yêu đơn thuần và đòi hỏi Ronie theo một khuôn phép. Và tôi nói:
“Thế thì anh không biết tôi rồi?“.
Nhưng thật sự tôi đã quý mến và nhìn Ronie bằng một con mắt khác. Và có lẽ trực quan của tôi cũng không sai, anh ta cũng chỉ là một kẻ tội nghiệp mà thôi!
Tới ngày tôi xuống tiệm spa. Đầu vẫn còn hơi nhức và phải cẩn thận vì sợ nó lại tóe máu lần nữa. Hôm nay tôi chờ điện thoại của Ryan, tôi rất muốn nói chuyện với anh và không muốn thông báo chuyện gì đã xảy ra kẻo anh sốt ruột. Cũng chưa chắc hôm nay tôi đã gặp được Ryan, vì có thể anh sẽ rất mệt mỏi.
Hôm nay cả Helen và Mei đều bỗng thấy vui vẻ.
Với Helen tôi có cảm giác như cô ta đã biết chuyện Ronie nói chuyện với tôi hay sao vậy, cái này gọi là “có tật giật mình” đây mà. Còn bà Mei thì nhìn cứ âu sầu và lạnh lùng sao vậy. Tôi không biết đấy là do tôi suy đoán vì “biết chuyện” hay là họ có vấn đề như thế thật
Thế rồi, bà Mei tiến tới hỏi tôi:
“Cô gặp mấy cô con gái của tôi rồi đúng không?. Sheryl và Lavellder ấy?”
Thật khó xử, với Sheryl thì không sao, nhưng Lavender có dặn rồi, nhưng chả biết sao, tôi đành phải nói thật.
“Vâng đã gặp, cả hai. Billy giới thiệu họ cho tôi.
“Khi nào?”
“Vài ngày trước đây“.
“Gặp cả hai cùng lúc à?”
“Không, riêng“.
“Như thế nào?
“Chỉ là đi ăn tối cùng Sheryl và ăn trưa với Lavender“. (tôi cắt đi một buổi ăn tối với Lavender).
“Tất cả là đều do Billy đưa họ đến gặp cô à?”
“Vâng, họ thật là đáng yêu. Nhất là Lavender, bạn ấy rất rất đẹp“.(Khen thật lòng đấy)
“Lavender đi một mình à?”
“Bạn ấy đi cùng Billy“.
“Cảm ơn, nhưng cô làm ơn không gặp họ nữa được không?”
Ôi một đề nghị hơi “choáng váng“. Lúc đó tôi có cảm giác như mình vừa làm việc gì đó tội lỗi to lớn lắm (cho dù chưa biết đó là lỗi gì), và bắt đầu thấy Mei như có vẻ gì đó thật lập dị.
Helen xin số di động của tôi. Tôi thấy lo lo nếu cô ta cũng thấy số điện thoại này trong di động của…Ronie. Tôi cho Ronie để anh ta đỡ gọi về nhà làm phiền gia đình.
Ryan gọi điện. Anh nói anh sẽ về tới New York lúc 6 giờ và sẽ qua spa đón tôi. Thế là tôi mừng rơn, quên cả sự phiền phức bà Mei vừa đem tới. Đành ở lại spa đến 6 giờ vậy.
Tôi thấy Ronie không qua đón Helen nữa. Helen về một mình, tôi hỏi Helen trả lời trống không là vì Ronie bận. Mọi người thật là u ám.
Ryan qua đón, khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi và hàng râu rất sậm màu. Tôi bảo Ryan đừng dừng xe trước cửa tiệm mà ra xa một chút vì không muốn bà Mei và mấy người trong đó bận tâm.
“Ôi trông anh mệt quá. Anh lái xe lâu lắm đúng không? Mọi thứ thế nào?”
Nhìn Ryan của tôi thật đáng thương.
“Mọi thứ đều tốt cả, em thế nào? Em có nhớ anh không?”
“Có chứ, rất nhiều, tất nhiên là nhớ rồi. Bây giờ vẫn nhớ anh, kể cả khi anh đang ở đây“.
Và như thường lệ, Ryan kéo tôi lại gần và cắn vào tai, hít lên mái tóc, ấm áp và dịu dàng. Nếu tôi ngồi bên kia, có thể anh sẽ nhìn thấy vết thương đang bị tóc che phủ.
Ryan nói rằng anh đã quyết định chuyển nơi làm việc rồi. Mặc dù hơi xa nếu phải đi từ trường so với nơi cũ nhưng thoải mái hơn nhiều và không dây dưa với Garbriel nữa. Oh, có lẽ lý do nàng ta phát điên là vì thế này đây.
Chúng tôi vào quán Mexico, lại ăn salad Mexico dù lúc đó tôi không thấy ngon lắm. Tôi thấy Ryan rất mệt mỏi và không được vui. Tôi gác lại chuyện về Garbriel, lúc này anh cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Thế rồi, anh đề nghị, hai đứa sẽ đến ngọn hải đăng trên đảo nhé.
Tôi gật đầu, và nói rằng, anh cũng nên nghỉ sớm vì quá mệt.
Hôm nay trên đảo vẫn đầy sương, không khí có ấm áp hơn đôi chút. Chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau suốt đường đi. Có thể vì Ryan mệt, vì anh đang có chuyện chưa được giải quyết. Trực quan của tôi mách bảo như vậy. Tôi rất muốn hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra thế? Có chuyện gì?” Nhưng nhiều lời sẽ là vô duyên.
Ryan lại dừng xe và ngắm ngọn hải đăng qua tấm kính. Rồi anh nói:
“Bây giờ anh hôn em được không? được không?”
“Hey, em chưa được hôn bao giờ“.
Không có câu trả lời, chỉ có một cú xoay người bất ngờ. Anh kéo tôi về phía anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầu tiên của cuộc đời. Những gì tôi còn nhớ lại, đó là một cảm giác rất… kỳ kỳ, như một cú sốc vậy, chưa kịp phản ứng chưa kịp sẵn sàng. Cả người nóng ran, và nín thở.
Một nụ hôn rất ấm nóng và nồng nàn.
Hey, thế đã là tình yêu chưa? Nếu tôi có nói với ai rằng tôi chưa hôn ai bao giờ, thì là tôi nói dối đấy!
Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!“.
Phần 24
Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…
Ryan cho tôi số điện thoại của Hugo, anh chàng đánh trống trong ban nhạc. Anh chàng tôi ấn tượng nhất và cũng là người gần gũi nhất với Ryan. Ryan muốn mỗi lần tôi gọi điện cho anh không được hoặc nếu tôi có vấn đề gì gấp mà không gặp được anh thì tôi sẽ gọi cho Hugo. Tôi cũng dự định gọi điện cho Garbriel để nói chuyện riêng với cô ta.
Ronie hầu như tối nào cũng gọi điện cho tôi. Tôi đã có cảm tình hơn và bắt đầu nói chuyện lại. Dù sao tôi cảm nhận được sự thật lòng và cô đơn của Ronie, hơn cả, tôi có sự thương hại, và người ta dễ dàng đến với nhau hơn bởi tình thương…
Lúc này trời đang là mùa xuân, trên Washington D.C. đã bắt đầu có hoa đào. Mấy người bạn của tôi ở học viện cũng đã sang tới nơi và đang thi luật trên đó. Họ gọi cho tôi nói rằng thi xong sẽ xuống New York chơi và đề nghị tôi làm “tiếp viên du lịch“. Hoàng Anh, cô bạn cùng lớp của tôi có gọi điện cho tôi dăm ba lần, tôi bảo xuống NY chơi tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi. Thật may, đúng hôm cả đoàn xuống New York thì cả nhà tôi lại lên Washington xem hoa đào, nên tha hồ cho cả hội bù khú. Tôi gọi cả Hạnh xuống ngủ cùng cho vui.
Có lẽ cũng hơi ích kỷ nên tôi không muốn giới thiệu Ryan của tôi cho mọi người, vả lại, anh cũng rất bận, chưa chắc đã đi được. Tôi chợt nghĩ tới Ronie, tôi hỏi Ronie xem anh ta có muốn đi chơi với mấy người bạn của tôi từ Việt Nam sang hay không?
Và Ronie đã mừng quýnh, vì thứ nhất, lần đầu tiên tôi rủ anh ta đi chơi, vì thứ hai, tôi đã thể hiện sự quý mến và tin tưởng Ronie hơn. Cái này có lẽ cũng là một kiểu “mưa dầm lâu cũng thấm“. Hôm ấy, sau khi tôi các bạn đi trong vòng một ngày tất cả những nơi có thể, từ ra South Feny ngắm Tượng thần Tự Do, ra Central Park chụp ảnh, ra Wall Street, Times Square và cho tới shopping ở chợ Tàu. Tới giờ ăn tối, tôi gọi cho Ronie, anh ta hộc tốc bắt tàu từ trên Harlem xuống chợ Tàu (là hai đầu của Manhattan).
Ronie nói rằng hôm nay anh chàng sẽ khao tất cả bọn tôi bữa tối nhưng hiển nhiên là tôi không đồng ý, bởi vì anh ta khao xong rồi thì hôm sau thể nào cũng không một đồng dính túi. Chúng tôi vào ăn ở quán ăn nơi Billy và Sheryl đã dẫn tôi đến.
Mọi người rất chú ý tới Ronie, vì anh chàng trông rất đặc biệt, ấn tượng và không phủ nhận là đẹp trai. Tôi nói rằng Ronie có thể thể hiện như anh ta là bạn trai của tôi với các bạn. Hôm đấy, trên tàu về, Ronie còn ngồi sửa lại cái khăn trên cổ tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối”, khiến các bạn cứ gật gù. Và thế là, khi về Việt Nam, tất cả chỉ biết rằng tôi có một anh bạn trai rất đẹp trai lai Tây Ban Nha. Họ vẫn tưởng thế cho tới tận bây giờ, khi có người vẫn hỏi tôi: “Còn là bạn gái của Ronie hay không?“.
Lavender vẫn hay gọi điện cho tôi. Cô gái tỏ ra rất quý mến và lưu luyến tôi. Có hôm gọi điện hỏi tôi về kết hợp một chiếc váy màu vàng với một cái áo màu tím thì trông có hợp lý hay không, có hôm gọi điện chỉ để chúc tôi ngủ ngon, dịu dàng y như…Ryan vậy.
Và nói rằng tôi chuẩn bị tinh thần để gặp mặt bạn trai Josh của cô đấy nhé. Tôi chợt nhớ tới lời bà Mei, chẳng việc gì tôi phải không chơi với một cô gái đáng yêu như thế chỉ vì bà ấy cả. Tôi rất muốn hỏi Billy thật nhiều về gia đình của Lavender, nhưng dường như đó là một việc quá tế nhị hay sao vậy.
”Lavender và mẹ không hợp đúng không Billy?“.
”Rất tồi tệ“.
”Em nói nhé, bà Mei không muốn em chơi với Lavender, em không biết là vì sao nữa, em ngại quá“.
”Em cứ chơi, kệ bà ấy. Em không nói thì ai biết đâu“.
Billy nói rằng anh yêu quý Lavender như cô em gái nhỏ và rất muốn tôi chơi thân với cô ấy, rằng tôi sẽ là một cô bạn tuyệt vời cho Lavender.
”Không rõ em có chịu nổi con nhỏ không? Nhưng nhỏ cũng đáng thương lắm đó“.
Tôi nói rằng Lavender không có vấn đề gì mà tôi lại không chịu nổi cả và chưa biết vì sao cô ấy là “đáng thương“.
”Thế em và bạn trai của em dạo này thế nào?”
”Dạ, bình thường thôi, chưa có gì cả?”
Tôi hiểu, Billy vẫn rất quan tâm ngấm ngầm đến chuyện của tôi.
Tôi quyết định sẽ nói chuyện với Garbriel để chấm dứt tình trạng này, nhưng tôi không có số. Tôi gọi cho Hugo nhưng anh ta cũng không có số, còn xin số của Ryan thì thật là khó, vì chắc chắn Ryan sẽ không cho.
Ryan nói với tôi rằng tôi quên hẳn Garbriel đi, cô ta giờ sẽ không còn là trở ngại giữa tôi và anh nữa. Thực ra vì tôi cũng chưa nói cho anh biết vụ Garbriel đã tới tiệm nail gây tai nạn cho tôi, không hẳn vì tôi có lòng “vị tha” gì, mà bởi vì tôi không muốn Ryan phải thêm lo lắng.
Lúc này anh đi học, đi làm rất vất vả, và một tuần phải dành hầu hết các buổi tối để lên đảo gặp tôi, anh còn ban nhạc của mình nữa. Việc chuyển chỗ làm có lẽ khiến anh mất rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi cảm thấy áy náy. Thật lạ khi kết thúc cú điện của tôi với Hugo, anh ta hỏi, giọng trầm trầm:
”Ryan có tỏ ra là anh ta yêu cô không? Cô có yêu anh ta không?”
”Có chứ? Tất nhiên rồi, rất rất yêu, tại sao anh lại hỏi thế“.
”Oh, tốt rồi, tôi thấy vui“.
Tôi phì cười vì từ “vui”, tại sao anh ta phải “vui” vì chúng tôi yêu nhau?
Quả thật, Garbriel lại gọi điện tới tiệm nail. Tôi dặn Billy cho cô ta số của tôi nhưng chẳng hiểu sao Billy không chịu, mà điện thoại thì tôi không được nghe để nói.
Cuối cùng, tôi nghĩ, tôi sẽ tới phòng nha khoa của Garbriel, dù sao, giả sử như Ryan và họ đã từng yêu nhau, thì bây giờ cô ta đang hẳn vô cùng đau khổ. Tôi muốn biết rõ ngọn ngành, tôi muốn biết có thực sự vì tôi mà Ryan “đá” cô ta hay không? Nếu vậy thì phải xem xét lại!
Xin chủ tiệm nail về sớm, tôi đi ngược lại tới phòng nha khoa trên cái đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa đi về, tôi đi đằng sau một đoạn, dự định sẽ gọi cô ta.
Lúc đó, trên đường có một ông già ăn xin đang lê lết từng bước một, rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì trời có lẽ quá trơn, trông vô cùng đáng thương, nhưng điều tôi không ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel. Cô ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình không ngại bẩn thỉu, bốc mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao không, và rút một ít tiền ra cho ông già.
Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, cô ta thoáng bối rối. Nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều định kiến và suy nghĩ của tôi về cô ấy ở trong đầu đã giảm đi gần hết. Tôi đã nhìn Garbriel với con mắt khác, không hẳn là một cô gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ.
Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Ôi Chúa ơi, Chúa phù hộ cho các cô, Chúa phù hộ cho các cô“. Ôi người ăn mày lòng thương, ngay cả khi họ bị xuống tận cùng của của xã hội như vậy, họ vẫn tin rằng có Chúa phù hộ.
Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban nhạc và Ryan quan tâm và chơi với. “Cô ấy nhiều lúc rất tốt”, tôi nhớ ai đó trong ban nhạc đã nói như vậy.
”Oh, hôm nay mày đến đây với tao để cầu xin sự tha thứ hay thế nào?” Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình.
”Không, chúng ta nói chuyện được không?“.
”Oh, thế ra hôm nay mày muốn nói chuyện hả? Chỉ một vấn đề thôi, Ryan LÀ BẠN TRAI CỦA TAO, thế thôi. Anh ấy đang quay lại nơi làm việc này, mà này, có thể mày vừa nhìn thấy những gì tao làm với lão già kia nhưng mà để tao nói rõ nhé, tao không phải cái loại người tốt tính như thế đâu, OK?”
Tôi thấy thái độ của Garbriel thật khó hiểu. Vừa phút trước tôi thấy cô ta thật tử tế nhưng khi mở mồm nói với tôi cô ta có giọng nói và ánh mắt của quỷ dữ vậy.
Garbriel bỏ đi ngay sau đó, tôi chưa kịp nói gì hết. Nói chung, trong lòng cũng thấy rối bời!
Sáng chủ nhật, đang ở tiệm nail, Ronie gọi điện cho tôi:
”Hôm nay giỗ mẹ anh, anh chẳng có ai thân thuộc cả em có thể giúp anh làm cái gì đó không?”
”Ủa, anh nói với gia đình Helen đi, họ sẽ giúp anh làm mâm giỗ mẹ mà?“.
”Không có đâu, họ bận lắm, anh không muốn họ cúng mẹ anh. Em giúp anh nhé“.
”Trời, sao lại là em, hay là em hướng dẫn anh mua vài thứ ở chợ rồi anh cúng nhé“.
”Không có, anh không muốn cô đơn một mình cúng mẹ, nhưng anh cũng không muốn những người anh không thích tới cúng mẹ. Em là người tốt, anh chỉ tin tưởng mỗi em, em cùng cúng mẹ với anh nhé?”
Tôi nói rằng để xem, tôi sẽ suy nghĩ. Tôi thấy ngại, vì nếu cúng, tôi lại phải xin nghỉ sớm, và đến nhà riêng của Ronie ở tận bên Brooklyn, như thế thì thật là… nguy hiểm. Nhưng anh ta cũng thật là đáng thương quá đi. Gần chiều, Ronie lại gọi điện khẩn thiết, và khi anh ta nấc lên khóc trên điện thoại thì tôi thực sự mủi lòng. Có thể dịp khác từ chối, nhưng từ chối khi một người khẩn khoản muốn cúng mẹ mình thì có lẽ hơi nhẫn tâm.
Tôi đồng ý, nhưng tôi ra “điều kiện”: Tôi sẽ không vào phòng riêng của anh ta đâu, tôi sẽ giúp mua ít xôi và con gà ở chợ Tàu, tới thắp hương rồi về thôi. Ronie bảo đừng lo, vì anh ta ở trọ cùng một gia đình người Hoa, chứ không phải ở một mình. Ronie nói sẽ ra chờ tôi ở tiệm nail.
Lâu tôi mới để ý, đi tàu sang Brooklyn, sẽ có một đoạn qua cầu, rất đẹp. Tôi say sưa ngắm khung cảnh hai bên đường lúc tàu qua và trước khi tàu chui lại vào trong lòng đất. Tôi ngắm khung cảnh hai bên thì Ronie cũng ngắm tôi cả buổi. Anh chàng lại kể lể về những ngày xa xưa Tôi thấy Ronie rất yêu mẹ.
Chúng tôi mua một con gà, một ít xôi và một ít hoa quả Ronie nói rằng anh ta có bàn thờ ở nhà, tôi sẽ giúp bày mâm. Căn phòng trọ của Ronie là tầng hầm trong ngôi nhà của một gia đình người Hoa. Quả thật, cũng yên tâm vì bước vào trong tầng hầm đã thấy mấy ông già ngồi đánh cờ say sưa ầm ĩ ở đó.
Tôi chào mấy ông và, chẳng lẽ không vào bên trong, để bày mâm cúng? Phòng Ronie nhỏ tí tẹo, rất bí, bừa bộn, vừa đủ một cái giường, một cái bàn thờ, một cái tivi và một bộ dàn. Tôi không biết mẹ của Ronie nhưng tôi cũng đứng chắp tay và chúc bà phù hộ cho đứa con trai cô đơn của bà được bình an.
Tôi xin về nhưng Ronie giữ tôi lại và nói rằng muốn cho tôi xem ảnh gia đình của Ronie ngày xưa. Khá nhiều ảnh, tôi ngồi xem một lúc. Thế rồi, Ronie hỏi:
”Em có bạn trai rồi đúng không?“.
”Sao anh biết?“.
”Anh đã thấy hai người đi với nhau rất nhiều lần?“.
”Rất nhiều lần cơ á? Anh theo dõi bọn em à?“.
”Anh không theo dõi bọn em, anh rất hay để ý em, anh biết vậy thôi. Anh ta đẹp trai đấy“.
”Vâng, cảm ơn anh, cũng chưa nói trước được điều gì“.
”Em yêu anh đấy lắm đúng không, chắc không còn cơ hội cho kẻ khác nữa?“.
”Cứ cho là như vậy đi, em rất yêu anh ấy?”
Tôi thấy Ronie mặt tối sầm lại và không vui chút nào.
”Còn anh thì chưa bao giờ yêu Helen cả, chưa bao giờ hết, mặc dù đã rất cố gắng!“.
”Cũng đừng tự ép buộc mình nếu anh không thoải mái?”
Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…
Tác giả :
Hà Kin