Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 75: Tôi tin cô
Đáng lẽ định đi lên phòng giáo vụ một mạch, nào ngờ đi được nửa đường đã chạm vào người con trai. Hạ Đồng có chút bối rối cùng hốt hoảng khi thấy anh đứng trước mặt mình.
-Chuyện gì vậy?-Dương Tử không nóng không lạnh hỏi
-Em Hạ Đồng xem tài liệu khi kiểm tra, nên cô đưa em ấy lên phòng giáo vụ.-cô Thu nói
Dương Tử im lặng nhìn cô, rất khó để nhận ra anh đang suy nghĩ gì, đến một lúc anh mới mở miệng:
-Cứ để em giải quyết.
Cô Thu có chút lưỡng lự, bà biết hội trưởng là một người xử lý công việc quyết đoán, cơ trí hơn người nhưng dù sao bà lại không thể giao Hạ Đồng cho anh xử lý. Lí do chính là cô dù sao cũng trợ lý của anh, thứ hai tin đồn của hai người từ sau tiệc sinh nhật cũng không ít.
-Không tin em sao?-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
-Được rồi, cô giao cho em giải quyết.-cô Thu cuối cùng vẫn đồng ý
Dương Tử hơi nâng môi mỏng lên một chút, đợi cô Thu đi xa dần, khóe môi mới hạ xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lùng cố hữu, nhìn người con gái trước mặt mình.
Hạ Đồng mếu máo cúi thấp đầu, sao lúc nào cô xấu hổ, khó coi nhất thì anh cũng xuất hiện, có mặt hết vậy? Bộ trong mắt anh cô chưa đủ mất mặt hay sao? Số cô, sao mà xui dữ vậy nè???
-Hình như ngoài ăn rồi gây chuyện ra, cô chẳng làm được gì nữa?-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng
-Không... không phải...-Hạ Đồng vẫn không dám ngước
-Lên phòng hội trưởng.-Dương Tử nói xong bốn từ đó xoay người bước đi
Hạ Đồng khóc ròng trong bụng, cô thà lên phòng giáo vụ còn hơn lên phòng hội trưởng. Cô không biết bản thân mình kiếp trước làm gì nên tội, sao mà bây giờ lại gặp toàn những kẻ chẳng biết điều, lại bệnh hoạn không vậy?
Dương Tử rẽ vào phòng hội trưởng, Hạ Đồng cũng rẽ theo, chỉ nghe tiếng "cạch" đóng cửa lại thôi, Hạ Đồng cũng cảm thấy sóng lưng lạnh hết cả lên.
Dương Tử ngồi vào ghế hội trưởng, con ngươi đen láy vẫn dán lên người cô, mà Hạ Đồng, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu tiết này không phải là tiết tự học thì anh đã không biết, cô lại to gan đi xem tài liệu trong lúc kiểm tra.
Trường Nhuận Lâm dù sao cũng là trường đứng đầu nước, lại có học sinh hành động như cô, nếu anh không xử lý ổn thõa, chắc chắn sẽ có người nói này nói nọ.
-Thế nào? Có gì giải thích không?-Dương Tử nhàn nhã dựa người vào ghế, chân vắt chéo, nhìn cô hỏi
-Tôi giải thích, anh có tin không?-Hạ Đồng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lạnh mở to nhìn anh
-Thử nói xem.
-Tôi không có làm, tôi cũng không biết vì sao tờ giấy đó nằm trong hộc bàn của tôi nữa? Lâm Hạ Đồng tôi quả thật không biết làm bài nhưng mà tôi thà ăn điểm không chứ không dùng cách đó, anh tin tôi đi.
Hạ Đồng nói xong chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, lại không thấy bất cứ lời nói dối hay đùa giỡn, mà là nghiêm túc, thành thật nói.
Dương Tử vẫn im lặng nhìn cô, không biểu hiện biểu cảm nào, cũng khó biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Đồng có chút gấp gáp muốn biết câu trả lời của anh, không lẽ anh cũng không tin cô? Cô quả thật không có làm mà, anh tin cô đi.
-Anh tin tôi đi, quả thật tôi không có làm mà.-Hạ Đồng cắn cắn môi nói
-Tôi tin cô.-Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng mở to mắt nhìn anh, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ tươi sáng, đôi môi hằn lên nụ cười tươi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ không tin cô, sẽ như bọn họ, không chịu tin cô gì cả, không chịu nghe cô giải thích.
-Cảm ơn, cảm ơn.-Hạ Đồng rối rít nói
Anh chỉ ba từ anh tin cô thôi, cũng vui đến vậy sao? Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường.
-Nhưng mà vẫn phải phạt.
-Tôi biết, tôi sẽ chịu phạt.-Hạ Đồng vẫn cười nói
Cô không cần gì hết, chỉ cần bây giờ có một người chịu tin cô không có làm thôi cũng đủ rồi cho dù người đó là ai cũng không quan trọng.
-Ngồi xuống đi.-Dương Tử chỉ vào ghế ám chỉ cô ngồi xuống
Dương Tử làm gì trên chiếc PC một lúc, sau đó kêu cô đến máy in, Hạ Đồng nghe theo anh, lấy tờ giấy vừa in ra, quay trở lại ghế ngồi.
Tờ giấy này chẳng phải là đề kiểm tra Văn lúc nãy hay sao?
Hớ, hớ... đừng nói bắt cô làm lại nha!!???
-Làm dưới 50 điểm, đừng trách tôi.
Dương Tử nói xong lại chuyên tâm vào chiếc PC.
Không, phải, chứ... Cô chỉ biết có hai câu thôi, cô còn sợ 40 điểm cô còn không đạt được huống chi 50 điểm.
-Có thể, xuống chút không?-Hạ Đồng lí nhí nói
Cô chẳng qua chỉ là một học viên hết sức bình thường thôi mà, ai quy định học viên phải làm bài kiểm tra trên 50 điểm chứ?
-Thử xem.-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-À, nhất định không dưới 50 điểm.-Hạ Đồng gật đầu nói
Nói xong, Hạ Đồng gục đầu xuống làm bài, cô xong rồi, xong thật rồi, chỉ biết có hai câu, cô làm sao làm được 50 điểm chứ?
Hạ Đồng làm được mười phút bắt đầu cắn cắn bút câu nào biết cô làm hết rồi, nhưng cô cộng lại vẫn không đủ năm mươi điểm. Ôi, tại sao đề ở đây ra khó quá vậy? Lúc trước ở trường cũ cô làm bài ít nhất trên 70, từ khi đến đây chỉ toàn đội sổ, làm chỉ được 45 là cùng.
Aiss... đúng là khắc tinh!!!
Hạ Đồng vò đầu bứt tóc mình, lại liên tục gõ gõ đầu mình, sao lại không ra tí chữ nào hết vậy?
Dương Tử im lặng ngẩng đầu nhìn cô, mọi hành động của cô đều lọt vào mắt anh, khoé môi cong lên một đường.
Nhưng mà Lâm Hạ Đồng cô cũng có muốn vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tối qua đi cùng anh đến dự tiệc sinh nhật thì cô đã không như bây giờ.
Ý, cái này cô có thể lấy làm cớ mà!!!
Nhưng mà cô có nên nói không? Cô phải suy nghĩ trước khi nói để không sẽ như tối hôm qua, vô cớ bị xem là thứ con gái bị từ chối còn bám theo con trai.
Suy nghĩ, suy nghĩ!!!
-Này, hội trưởng...-Hạ Đồng rốt cục cũng mở miệng
Dương Tử ngước nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
-Có thể khoan hồng cho tôi không?-Hạ Đồng nói xong, chắp hai tay trước mặt, chớp mắt nhìn anh
-Lí do!???-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-Tối qua tôi đi dự tiệc cùng anh nên mới không học bài, suy cho cùng anh ít nhất nhẹ tay cho tôi.-Hạ Đồng nói xong đôi mắt trong veo nhìn anh
-Không.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Đúng là đồ không có nhân tính.-Hạ Đồng lẩm bẩm trong miệng
-Tôi không có nhân tính thì cô sớm ở phòng giáo vụ chịu phạt rồi chứ không phải chỉ ngồi ở đây làm lại bài đâu.-Dương Tử dựa người vào ghế khoanh hai tay trước ngực
-Gì chứ? Anh rõ ràng cũng đâu có tốt gì.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Vậy thì bây giờ lên phòng giáo vụ cho tôi.-Dương Tử lạnh te nói
-À, tôi nói cho vui.-Hạ Đồng xua xua tay
Cô cúi đầu thấp xuống, cô quả thật cần suy nghĩ trước khi nói rồi!!!
Không xong rồi, không xong rồi... cô thế nào cũng bị anh mắng chết.
Hạ Đồng ngẩn ngơ mơ mộng đến cảnh tượng mình đang nghĩ tới, Dương Tử cầm tờ giấy kiểm tra cô làm xong, chấm điểm vài cái sao đó sắc mặt lạnh không thể lạnh hơn được. Tiếp đó mắng vào mặt cô: "IQ của cô rốt cục là bao nhiêu hả? Một bài đơn giản như vậy cũng không làm được." Sau đó anh sẽ bắt cô chạy vòng vòng trường hoặc làm vệ sinh toàn trường chẳng hạn.
Hạ Đồng lắc lại đầu nhỏ, không được, tuyệt đối không được như vậy.
-Chuyện gì vậy?-Dương Tử không nóng không lạnh hỏi
-Em Hạ Đồng xem tài liệu khi kiểm tra, nên cô đưa em ấy lên phòng giáo vụ.-cô Thu nói
Dương Tử im lặng nhìn cô, rất khó để nhận ra anh đang suy nghĩ gì, đến một lúc anh mới mở miệng:
-Cứ để em giải quyết.
Cô Thu có chút lưỡng lự, bà biết hội trưởng là một người xử lý công việc quyết đoán, cơ trí hơn người nhưng dù sao bà lại không thể giao Hạ Đồng cho anh xử lý. Lí do chính là cô dù sao cũng trợ lý của anh, thứ hai tin đồn của hai người từ sau tiệc sinh nhật cũng không ít.
-Không tin em sao?-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
-Được rồi, cô giao cho em giải quyết.-cô Thu cuối cùng vẫn đồng ý
Dương Tử hơi nâng môi mỏng lên một chút, đợi cô Thu đi xa dần, khóe môi mới hạ xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lùng cố hữu, nhìn người con gái trước mặt mình.
Hạ Đồng mếu máo cúi thấp đầu, sao lúc nào cô xấu hổ, khó coi nhất thì anh cũng xuất hiện, có mặt hết vậy? Bộ trong mắt anh cô chưa đủ mất mặt hay sao? Số cô, sao mà xui dữ vậy nè???
-Hình như ngoài ăn rồi gây chuyện ra, cô chẳng làm được gì nữa?-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng
-Không... không phải...-Hạ Đồng vẫn không dám ngước
-Lên phòng hội trưởng.-Dương Tử nói xong bốn từ đó xoay người bước đi
Hạ Đồng khóc ròng trong bụng, cô thà lên phòng giáo vụ còn hơn lên phòng hội trưởng. Cô không biết bản thân mình kiếp trước làm gì nên tội, sao mà bây giờ lại gặp toàn những kẻ chẳng biết điều, lại bệnh hoạn không vậy?
Dương Tử rẽ vào phòng hội trưởng, Hạ Đồng cũng rẽ theo, chỉ nghe tiếng "cạch" đóng cửa lại thôi, Hạ Đồng cũng cảm thấy sóng lưng lạnh hết cả lên.
Dương Tử ngồi vào ghế hội trưởng, con ngươi đen láy vẫn dán lên người cô, mà Hạ Đồng, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu tiết này không phải là tiết tự học thì anh đã không biết, cô lại to gan đi xem tài liệu trong lúc kiểm tra.
Trường Nhuận Lâm dù sao cũng là trường đứng đầu nước, lại có học sinh hành động như cô, nếu anh không xử lý ổn thõa, chắc chắn sẽ có người nói này nói nọ.
-Thế nào? Có gì giải thích không?-Dương Tử nhàn nhã dựa người vào ghế, chân vắt chéo, nhìn cô hỏi
-Tôi giải thích, anh có tin không?-Hạ Đồng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lạnh mở to nhìn anh
-Thử nói xem.
-Tôi không có làm, tôi cũng không biết vì sao tờ giấy đó nằm trong hộc bàn của tôi nữa? Lâm Hạ Đồng tôi quả thật không biết làm bài nhưng mà tôi thà ăn điểm không chứ không dùng cách đó, anh tin tôi đi.
Hạ Đồng nói xong chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, lại không thấy bất cứ lời nói dối hay đùa giỡn, mà là nghiêm túc, thành thật nói.
Dương Tử vẫn im lặng nhìn cô, không biểu hiện biểu cảm nào, cũng khó biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Đồng có chút gấp gáp muốn biết câu trả lời của anh, không lẽ anh cũng không tin cô? Cô quả thật không có làm mà, anh tin cô đi.
-Anh tin tôi đi, quả thật tôi không có làm mà.-Hạ Đồng cắn cắn môi nói
-Tôi tin cô.-Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng mở to mắt nhìn anh, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ tươi sáng, đôi môi hằn lên nụ cười tươi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ không tin cô, sẽ như bọn họ, không chịu tin cô gì cả, không chịu nghe cô giải thích.
-Cảm ơn, cảm ơn.-Hạ Đồng rối rít nói
Anh chỉ ba từ anh tin cô thôi, cũng vui đến vậy sao? Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường.
-Nhưng mà vẫn phải phạt.
-Tôi biết, tôi sẽ chịu phạt.-Hạ Đồng vẫn cười nói
Cô không cần gì hết, chỉ cần bây giờ có một người chịu tin cô không có làm thôi cũng đủ rồi cho dù người đó là ai cũng không quan trọng.
-Ngồi xuống đi.-Dương Tử chỉ vào ghế ám chỉ cô ngồi xuống
Dương Tử làm gì trên chiếc PC một lúc, sau đó kêu cô đến máy in, Hạ Đồng nghe theo anh, lấy tờ giấy vừa in ra, quay trở lại ghế ngồi.
Tờ giấy này chẳng phải là đề kiểm tra Văn lúc nãy hay sao?
Hớ, hớ... đừng nói bắt cô làm lại nha!!???
-Làm dưới 50 điểm, đừng trách tôi.
Dương Tử nói xong lại chuyên tâm vào chiếc PC.
Không, phải, chứ... Cô chỉ biết có hai câu thôi, cô còn sợ 40 điểm cô còn không đạt được huống chi 50 điểm.
-Có thể, xuống chút không?-Hạ Đồng lí nhí nói
Cô chẳng qua chỉ là một học viên hết sức bình thường thôi mà, ai quy định học viên phải làm bài kiểm tra trên 50 điểm chứ?
-Thử xem.-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-À, nhất định không dưới 50 điểm.-Hạ Đồng gật đầu nói
Nói xong, Hạ Đồng gục đầu xuống làm bài, cô xong rồi, xong thật rồi, chỉ biết có hai câu, cô làm sao làm được 50 điểm chứ?
Hạ Đồng làm được mười phút bắt đầu cắn cắn bút câu nào biết cô làm hết rồi, nhưng cô cộng lại vẫn không đủ năm mươi điểm. Ôi, tại sao đề ở đây ra khó quá vậy? Lúc trước ở trường cũ cô làm bài ít nhất trên 70, từ khi đến đây chỉ toàn đội sổ, làm chỉ được 45 là cùng.
Aiss... đúng là khắc tinh!!!
Hạ Đồng vò đầu bứt tóc mình, lại liên tục gõ gõ đầu mình, sao lại không ra tí chữ nào hết vậy?
Dương Tử im lặng ngẩng đầu nhìn cô, mọi hành động của cô đều lọt vào mắt anh, khoé môi cong lên một đường.
Nhưng mà Lâm Hạ Đồng cô cũng có muốn vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tối qua đi cùng anh đến dự tiệc sinh nhật thì cô đã không như bây giờ.
Ý, cái này cô có thể lấy làm cớ mà!!!
Nhưng mà cô có nên nói không? Cô phải suy nghĩ trước khi nói để không sẽ như tối hôm qua, vô cớ bị xem là thứ con gái bị từ chối còn bám theo con trai.
Suy nghĩ, suy nghĩ!!!
-Này, hội trưởng...-Hạ Đồng rốt cục cũng mở miệng
Dương Tử ngước nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
-Có thể khoan hồng cho tôi không?-Hạ Đồng nói xong, chắp hai tay trước mặt, chớp mắt nhìn anh
-Lí do!???-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-Tối qua tôi đi dự tiệc cùng anh nên mới không học bài, suy cho cùng anh ít nhất nhẹ tay cho tôi.-Hạ Đồng nói xong đôi mắt trong veo nhìn anh
-Không.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Đúng là đồ không có nhân tính.-Hạ Đồng lẩm bẩm trong miệng
-Tôi không có nhân tính thì cô sớm ở phòng giáo vụ chịu phạt rồi chứ không phải chỉ ngồi ở đây làm lại bài đâu.-Dương Tử dựa người vào ghế khoanh hai tay trước ngực
-Gì chứ? Anh rõ ràng cũng đâu có tốt gì.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Vậy thì bây giờ lên phòng giáo vụ cho tôi.-Dương Tử lạnh te nói
-À, tôi nói cho vui.-Hạ Đồng xua xua tay
Cô cúi đầu thấp xuống, cô quả thật cần suy nghĩ trước khi nói rồi!!!
Không xong rồi, không xong rồi... cô thế nào cũng bị anh mắng chết.
Hạ Đồng ngẩn ngơ mơ mộng đến cảnh tượng mình đang nghĩ tới, Dương Tử cầm tờ giấy kiểm tra cô làm xong, chấm điểm vài cái sao đó sắc mặt lạnh không thể lạnh hơn được. Tiếp đó mắng vào mặt cô: "IQ của cô rốt cục là bao nhiêu hả? Một bài đơn giản như vậy cũng không làm được." Sau đó anh sẽ bắt cô chạy vòng vòng trường hoặc làm vệ sinh toàn trường chẳng hạn.
Hạ Đồng lắc lại đầu nhỏ, không được, tuyệt đối không được như vậy.
Tác giả :
Du Huyễn