Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 7: Heo đực. . .
Hạ Đồng sau khi thay đồ xong bắt tay ngay vào bếp. Hạ Đồng hôm nay sẽ nấu một bữa ăn “hoành tráng” cho nhị thiếu gia để bà quản gia phải hoa mắt luôn. Cô nở nụ cười thích thú khi đang cầm lấy cái chảo, nhìn vô tưởng cô sợ nấu ăn quá nên cũng chạm mạch luôn. Món ăn ơi, ta đến đây, Hạ Đồng bắt đầu “bày binh bố trận” trong nhà bếp.
-Kính chào thiếu gia!
Đang loay hoay thì đám người hầu đồng thanh la lên làm cho Hạ Đồng không khỏi hiếu kì, cô dẹp mấy món ăn đó sang một bên đi ra ngoài xem chuyện gì mà vui vậy.
Vừa mới bước ra đến phòng khách thì cô thấy một chàng trai bước vào, dáng người cao lớn, anh dõng dạc bước qua đám người hầu, khuôn mặt đẹp không tì vết mà lại lạnh như tiền nhưng rất cuốn hút người khác.
Khoan… tại sao anh ta quen quen vậy? Hình như gặp ở đâu rồi? Chẳng phải là cái con heo đực hồi nãy đây sao, tại sao anh ta lại ở đây chứ? Mọi người kêu anh ta bằng thiếu gia vậy anh ta?
Không phải chứ!!!!
Cầu trời không cho anh ta nhận ra không thì chết chắc T.T
Hình như lời cầu khẩn của Hạ Đồng không được thích ứng thì phải, anh ta tiến lại gần cô, còn cô cứ cúi mặt xuống không dám nhìn lên sợ anh sẽ “xử tử” cô.
-Ông ta kêu cô đến?-Anh lạnh lùng mở miệng
-...-im lặng là câu trả lời của Hạ Đồng (ngu sao mà lên tiếng để bị nhận ra *.*)
-Tôi không có thói quen cùng một câu lại lần hai?
-...-Hạ Đồng vẫn im lặng
-Thiếu gia đây là cô gái đến như những cô gái trước.-bà quản gia nói
-Vậy sao?Ngước mặt lên.-anh ra lệnh cho cô
Nhưng Hạ Đồng vẫn cúi mặt xuống không ngước lên cô bây giờ đã thật sự sợ rồi, huhu đáng lẽ không nên gây chuyện làm chi cho khổ, đắc tội ai không chịu lại là tên thiếu gia máu lạnh này chứ.
-Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi sao?-anh ta giọng lạnh hơn nói
Ai nhìn vào cũng thấy được anh đang rất là giận dữ, nếu có thể anh sẽ túm lấy cô “xử” cho cô chừa tội “xem thường” anh. Hạ Đồng khỏi nói, cảm giác lạnh thấu xương do anh toát ra làm cô không khỏi lạnh hết cả người, cơ thể như đông cứng lại,người mềm nhũng vì sợ, cái chân lại chẳng di chuyển được.
-Tự ngước hay để tôi giúp?
Hạ Đồng càng cúi mặt xuống hơn không dám ngước lên nhìn dù chỉ là thoáng qua.
-Thiếu gia nói sao còn không ngước mặt lên đi.-bà quản gia cũng không khỏi khó chịu nói
-Nếu cô ta không chịu ngước thì để tôi làm cho.-anh ta cười lạnh nói
Bàn tay anh nhẹ đặt lên mái tóc Hạ Đồng từ từ xuống cằm, nhẹ nhàng nâng lên nhưng cô vẫn cương quyết cuối xuống dù anh nâng lên thế nào thì cô vẫn cúi xuống, nhưng cuối cùng thì anh cũng đã chiến thắng
-Gà mái!??
Anh có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bị cơn thịnh nộ lấn áp, anh còn đang tìm kiếm cô không ngờ cô lại chui đầu vào rọ, cũng tốt anh khỏi tìm nữa.
Hạ Đồng không nói gì chỉ nhắm tít hai mắt lại không dám nhìn anh, miệng lẩm bẩm cầu trời cầu phật cho cô tay qua nạn khỏi không thôi là cô có nước ra mà ra ngoài đường “chơi”. Không thấy bàn tay anh nắm cằm mình nữa lại chẳng nghe thấy tiếng anh Hạ Đồng cứ tưởng anh đã đi từ từ hé mắt ra, và giật mình vì anh đang đứng trước mặt cô khuôn mặt lạnh băng lại còn nở nụ cười bí hiểm nữa chứ. Dù như vậy trông anh cũng thật cuốn hút nhưng mà với cô lại là dự báo sắp có chuyện lớn.
-Haha thiếu gia chào cậu, cậu khỏe chứ?-Hạ Đồng cố nở nụ cười gượng gạo nhìn anh nói
-Hahaha.-Dương Tử tự nhiên cười với cô trông thật là đẹp (Ông trời ơi tại sao lại bất công quá vậy người gì đâu mà đẹp ghê hồn) nhưng tại sao anh ta lại cười chứ chẳng lẽ anh ta quên chuyện đó rồi sao?
-Cô nói xem tôi có khỏe không?-Dương Tử tức giận quát lớn
-Tôi… tôi thấy anh khỏe lắm.-Hạ Đồng ấp úng nói
-Con gà mái kia, cô nghĩ sao mà tôi khỏe vậy? Chuyện hồi nãy tôi vẫn chưa xử cô đó.-Dương Tử ta nhìn cô với đôi mắt lạnh tanh
-Tôi đâu có cố ý, chỉ là… chỉ là vô can thiệp thôi mà.-Hạ Đồng lắp bắp nói
-Can thiệp sao? Vậy chuyện cô quăng chiếc giày vô mặt tôi là sao?-Dương Tử lườm cô nói
-Cái đó chỉ là…. là nó tự động bay đến mặt anh thôi chứ… tôi đâu có cố ý.-Hạ Đồng cố gắng biện minh cho mình
-Tự bay? Cô nghĩ nó là gì hả? Máy bay hay là tự có cánh mà bay hả?-Dương Tử tức giận nói, nực cười thật giày mà cũng bay được sao?Tưởng là chim có cánh chắc
-Tôi đâu cố ý anh đừng có nhỏ mọn như thế chứ!-Hạ Đồng lầm bầm trong miệng nói
-Cô nói gì hả con gà mái kia?-anh ta trừng mắt nhìn cô
-À không có… không có gì hết hehe.-cô lắc tay lia lịa
-Con gà mái tôi cho…..-anh ta đang nói tự dưng dừng lại
-Hình như có mùi gì khét?-bà quản gia lo lo nói
-Khét???ÁÁÁ miếng thịt bò của tôi.-cô bỗng la lên chạy nhanh vô bếp
-Chuyện gì thế?-bà quản gia cũng đi vô nhìn cô nói
-Quản gia ơi,miếng thịt cháy khét nghẹt rồi.-cô mếu máo nói rồi cầm đũa gắp miếng thịt đen thui lên cho bà quản gia xem
-Trời ơi, chiên có miếng thịt mà cũng làm không xong?-bà quản gia lắc đầu nói
-Cháu xin lỗi, chỉ là cháu quên tắt lửa thôi.-cô nói nhỏ
-Quên tắt lửa của cô là sẽ làm cháy nhà đấy con gà mái kia.-Dương Tử lạnh lùng đút tay vào túi quần nói
-Tôi đâu có ý đó.-Hạ Đồng bĩu môi
-Cô có biết nếu không phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào không?-Dương Tử mặt nghiêm nói
-Tôi có ý đó đâu! Dù gì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra!-cô bĩu môi nói
-Cô muốn có chuyện gì xảy ra lắm sao?Mau đi đi!-anh nói chỉ tay ra phía cửa
-Đi?Đi đâu?-cô ngơ ngác hỏi
-Đi về.-anh ta lạnh lùng buông hai chữ
-Cái gì?Tại sao tôi lại phải đi chứ?Lí do gì?-cô la lên
-Thứ nhất cô dám can thiệp vào chuyện của tôi còn kêu tôi bằng “heo đực”.Thứ hai lúc nãy cô dám xem thường tôi.Thứ ba cô nấu ăn chút nữa làm cháy nhà.Xin hỏi cô Hạ Đồng bấy nhiêu đã đủ chưa?-anh cười khỉnh nói
-Người ta nói không biết không có tội mà!
-Không biết là làm như vậy được sao hả?Cô mau biến nhanh cho tôi!-anh ta nói chỉ tay ra phía cửa
-Huhu thiếu gia Dương Tử đáng kính,tôi đâu có tội gì đâu,anh là quân tử không chấp tiểu nhân đâu ha?-Hạ Đồng chuyển qua dùng “khổ dục kế” với anh.
Nhưng khuôn mặt Dương Tử vẫn lạnh tanh,không chút hề hứng như chẳng có chuyện gì. Anh chỉ nhếch mép cười khẩy nhìn cô nói:
-Đừng dùng chiêu này với tôi,cô tưởng đang dụ con nít mới lên ba hả?Mau xéo đi.-anh ta lạnh lẽo nói
Trời ơi cái tên gì đâu khó ưa,nếu không vì ba và em Tiểu Lạc thì tôi sẽ xé xác anh ra rồi,bực quá,đành phải hạ giọng thôi.
-Thiếu gia đại nhân tha cho tôi lần này,dù gì tôi đâu có cố ý với lại tôi chỉ mới đến đây thôi,tha thứ cho lỗi lầm tôi nha thiếu gia.-Hạ Đồng năn nỉ anh
Anh ta chỉ hừ lạnh một cái rồi nhìn khắp người cô một lượt,mỉm cười gian tà nói:
-Cô từ trên xuống dưới chẳng có gì là nổi bật cả,nếu cô đẹp hay hấp dẫn tôi còn có thể suy nghĩ lại nhưng……-anh ta cười gian nhìn chăm chăm chỗ nào đó trên người cô nói
-Nhưng gì?Nè anh nhìn đi đâu vậy?-cô thấy anh nhìn chỗ khác liền quát to.
-Ááaaaa cái tên này nhìn đi đâu vậy?Anh dám…..-cô tức tối la lên rồi lấy tay túm lấy cổ áo mình
-Chẳng có gì là đẹp.-anh ta lắc đầu nói
-Anh...anh…-cô tức nói chẳng nên lời
-Dọn dẹp đồ đi khỏi đây ngay.
-Thôi mà!Tôi sai rồi!Tha cho tôi đi!Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa!
-Giờ là tình hình gì đây?Cô nghĩ tôi là ai?Mơ đi!
-Tôi hứa sẽ không có lần sau, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đừng đuổi tôi đi.
-Em ấy cũng không làm gì sai, em tha lỗi cho em ấy đi.
Cứu tinh xuất hiện cứu vớt cô, từ ngoài cửa Thiên nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dương Tử.
-Anh từ khi nào có thói quen giúp đỡ người làm vậy?-Dương Tử cười lại như không nói
-Thì hôm nay anh có thói quen đó rồi đó.-Thiên không giận mà còn mỉm cười ấm áp hơn
-Em không biết anh cótài ăn nói như vậy?
-Em nói sao cũng đucợ. Nể mặt anh có được không?
-Được, anh đã lên tiếng rồi em làm sao có thể không đồng ý. Cô, tốt nhất đừng làm gì sai.
Dương Tử cảnh cáo một câu sau đó đi lên phòng.
-Kính chào thiếu gia!
Đang loay hoay thì đám người hầu đồng thanh la lên làm cho Hạ Đồng không khỏi hiếu kì, cô dẹp mấy món ăn đó sang một bên đi ra ngoài xem chuyện gì mà vui vậy.
Vừa mới bước ra đến phòng khách thì cô thấy một chàng trai bước vào, dáng người cao lớn, anh dõng dạc bước qua đám người hầu, khuôn mặt đẹp không tì vết mà lại lạnh như tiền nhưng rất cuốn hút người khác.
Khoan… tại sao anh ta quen quen vậy? Hình như gặp ở đâu rồi? Chẳng phải là cái con heo đực hồi nãy đây sao, tại sao anh ta lại ở đây chứ? Mọi người kêu anh ta bằng thiếu gia vậy anh ta?
Không phải chứ!!!!
Cầu trời không cho anh ta nhận ra không thì chết chắc T.T
Hình như lời cầu khẩn của Hạ Đồng không được thích ứng thì phải, anh ta tiến lại gần cô, còn cô cứ cúi mặt xuống không dám nhìn lên sợ anh sẽ “xử tử” cô.
-Ông ta kêu cô đến?-Anh lạnh lùng mở miệng
-...-im lặng là câu trả lời của Hạ Đồng (ngu sao mà lên tiếng để bị nhận ra *.*)
-Tôi không có thói quen cùng một câu lại lần hai?
-...-Hạ Đồng vẫn im lặng
-Thiếu gia đây là cô gái đến như những cô gái trước.-bà quản gia nói
-Vậy sao?Ngước mặt lên.-anh ra lệnh cho cô
Nhưng Hạ Đồng vẫn cúi mặt xuống không ngước lên cô bây giờ đã thật sự sợ rồi, huhu đáng lẽ không nên gây chuyện làm chi cho khổ, đắc tội ai không chịu lại là tên thiếu gia máu lạnh này chứ.
-Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi sao?-anh ta giọng lạnh hơn nói
Ai nhìn vào cũng thấy được anh đang rất là giận dữ, nếu có thể anh sẽ túm lấy cô “xử” cho cô chừa tội “xem thường” anh. Hạ Đồng khỏi nói, cảm giác lạnh thấu xương do anh toát ra làm cô không khỏi lạnh hết cả người, cơ thể như đông cứng lại,người mềm nhũng vì sợ, cái chân lại chẳng di chuyển được.
-Tự ngước hay để tôi giúp?
Hạ Đồng càng cúi mặt xuống hơn không dám ngước lên nhìn dù chỉ là thoáng qua.
-Thiếu gia nói sao còn không ngước mặt lên đi.-bà quản gia cũng không khỏi khó chịu nói
-Nếu cô ta không chịu ngước thì để tôi làm cho.-anh ta cười lạnh nói
Bàn tay anh nhẹ đặt lên mái tóc Hạ Đồng từ từ xuống cằm, nhẹ nhàng nâng lên nhưng cô vẫn cương quyết cuối xuống dù anh nâng lên thế nào thì cô vẫn cúi xuống, nhưng cuối cùng thì anh cũng đã chiến thắng
-Gà mái!??
Anh có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bị cơn thịnh nộ lấn áp, anh còn đang tìm kiếm cô không ngờ cô lại chui đầu vào rọ, cũng tốt anh khỏi tìm nữa.
Hạ Đồng không nói gì chỉ nhắm tít hai mắt lại không dám nhìn anh, miệng lẩm bẩm cầu trời cầu phật cho cô tay qua nạn khỏi không thôi là cô có nước ra mà ra ngoài đường “chơi”. Không thấy bàn tay anh nắm cằm mình nữa lại chẳng nghe thấy tiếng anh Hạ Đồng cứ tưởng anh đã đi từ từ hé mắt ra, và giật mình vì anh đang đứng trước mặt cô khuôn mặt lạnh băng lại còn nở nụ cười bí hiểm nữa chứ. Dù như vậy trông anh cũng thật cuốn hút nhưng mà với cô lại là dự báo sắp có chuyện lớn.
-Haha thiếu gia chào cậu, cậu khỏe chứ?-Hạ Đồng cố nở nụ cười gượng gạo nhìn anh nói
-Hahaha.-Dương Tử tự nhiên cười với cô trông thật là đẹp (Ông trời ơi tại sao lại bất công quá vậy người gì đâu mà đẹp ghê hồn) nhưng tại sao anh ta lại cười chứ chẳng lẽ anh ta quên chuyện đó rồi sao?
-Cô nói xem tôi có khỏe không?-Dương Tử tức giận quát lớn
-Tôi… tôi thấy anh khỏe lắm.-Hạ Đồng ấp úng nói
-Con gà mái kia, cô nghĩ sao mà tôi khỏe vậy? Chuyện hồi nãy tôi vẫn chưa xử cô đó.-Dương Tử ta nhìn cô với đôi mắt lạnh tanh
-Tôi đâu có cố ý, chỉ là… chỉ là vô can thiệp thôi mà.-Hạ Đồng lắp bắp nói
-Can thiệp sao? Vậy chuyện cô quăng chiếc giày vô mặt tôi là sao?-Dương Tử lườm cô nói
-Cái đó chỉ là…. là nó tự động bay đến mặt anh thôi chứ… tôi đâu có cố ý.-Hạ Đồng cố gắng biện minh cho mình
-Tự bay? Cô nghĩ nó là gì hả? Máy bay hay là tự có cánh mà bay hả?-Dương Tử tức giận nói, nực cười thật giày mà cũng bay được sao?Tưởng là chim có cánh chắc
-Tôi đâu cố ý anh đừng có nhỏ mọn như thế chứ!-Hạ Đồng lầm bầm trong miệng nói
-Cô nói gì hả con gà mái kia?-anh ta trừng mắt nhìn cô
-À không có… không có gì hết hehe.-cô lắc tay lia lịa
-Con gà mái tôi cho…..-anh ta đang nói tự dưng dừng lại
-Hình như có mùi gì khét?-bà quản gia lo lo nói
-Khét???ÁÁÁ miếng thịt bò của tôi.-cô bỗng la lên chạy nhanh vô bếp
-Chuyện gì thế?-bà quản gia cũng đi vô nhìn cô nói
-Quản gia ơi,miếng thịt cháy khét nghẹt rồi.-cô mếu máo nói rồi cầm đũa gắp miếng thịt đen thui lên cho bà quản gia xem
-Trời ơi, chiên có miếng thịt mà cũng làm không xong?-bà quản gia lắc đầu nói
-Cháu xin lỗi, chỉ là cháu quên tắt lửa thôi.-cô nói nhỏ
-Quên tắt lửa của cô là sẽ làm cháy nhà đấy con gà mái kia.-Dương Tử lạnh lùng đút tay vào túi quần nói
-Tôi đâu có ý đó.-Hạ Đồng bĩu môi
-Cô có biết nếu không phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào không?-Dương Tử mặt nghiêm nói
-Tôi có ý đó đâu! Dù gì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra!-cô bĩu môi nói
-Cô muốn có chuyện gì xảy ra lắm sao?Mau đi đi!-anh nói chỉ tay ra phía cửa
-Đi?Đi đâu?-cô ngơ ngác hỏi
-Đi về.-anh ta lạnh lùng buông hai chữ
-Cái gì?Tại sao tôi lại phải đi chứ?Lí do gì?-cô la lên
-Thứ nhất cô dám can thiệp vào chuyện của tôi còn kêu tôi bằng “heo đực”.Thứ hai lúc nãy cô dám xem thường tôi.Thứ ba cô nấu ăn chút nữa làm cháy nhà.Xin hỏi cô Hạ Đồng bấy nhiêu đã đủ chưa?-anh cười khỉnh nói
-Người ta nói không biết không có tội mà!
-Không biết là làm như vậy được sao hả?Cô mau biến nhanh cho tôi!-anh ta nói chỉ tay ra phía cửa
-Huhu thiếu gia Dương Tử đáng kính,tôi đâu có tội gì đâu,anh là quân tử không chấp tiểu nhân đâu ha?-Hạ Đồng chuyển qua dùng “khổ dục kế” với anh.
Nhưng khuôn mặt Dương Tử vẫn lạnh tanh,không chút hề hứng như chẳng có chuyện gì. Anh chỉ nhếch mép cười khẩy nhìn cô nói:
-Đừng dùng chiêu này với tôi,cô tưởng đang dụ con nít mới lên ba hả?Mau xéo đi.-anh ta lạnh lẽo nói
Trời ơi cái tên gì đâu khó ưa,nếu không vì ba và em Tiểu Lạc thì tôi sẽ xé xác anh ra rồi,bực quá,đành phải hạ giọng thôi.
-Thiếu gia đại nhân tha cho tôi lần này,dù gì tôi đâu có cố ý với lại tôi chỉ mới đến đây thôi,tha thứ cho lỗi lầm tôi nha thiếu gia.-Hạ Đồng năn nỉ anh
Anh ta chỉ hừ lạnh một cái rồi nhìn khắp người cô một lượt,mỉm cười gian tà nói:
-Cô từ trên xuống dưới chẳng có gì là nổi bật cả,nếu cô đẹp hay hấp dẫn tôi còn có thể suy nghĩ lại nhưng……-anh ta cười gian nhìn chăm chăm chỗ nào đó trên người cô nói
-Nhưng gì?Nè anh nhìn đi đâu vậy?-cô thấy anh nhìn chỗ khác liền quát to.
-Ááaaaa cái tên này nhìn đi đâu vậy?Anh dám…..-cô tức tối la lên rồi lấy tay túm lấy cổ áo mình
-Chẳng có gì là đẹp.-anh ta lắc đầu nói
-Anh...anh…-cô tức nói chẳng nên lời
-Dọn dẹp đồ đi khỏi đây ngay.
-Thôi mà!Tôi sai rồi!Tha cho tôi đi!Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa!
-Giờ là tình hình gì đây?Cô nghĩ tôi là ai?Mơ đi!
-Tôi hứa sẽ không có lần sau, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đừng đuổi tôi đi.
-Em ấy cũng không làm gì sai, em tha lỗi cho em ấy đi.
Cứu tinh xuất hiện cứu vớt cô, từ ngoài cửa Thiên nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dương Tử.
-Anh từ khi nào có thói quen giúp đỡ người làm vậy?-Dương Tử cười lại như không nói
-Thì hôm nay anh có thói quen đó rồi đó.-Thiên không giận mà còn mỉm cười ấm áp hơn
-Em không biết anh cótài ăn nói như vậy?
-Em nói sao cũng đucợ. Nể mặt anh có được không?
-Được, anh đã lên tiếng rồi em làm sao có thể không đồng ý. Cô, tốt nhất đừng làm gì sai.
Dương Tử cảnh cáo một câu sau đó đi lên phòng.
Tác giả :
Du Huyễn