Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 41: "IQ bằng con kiến"
Chiếc xe chầm chậm chạy trên con đường dài, Hạ Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền bị thu hút bởi một cửa hàng. Không suy nghĩ Hạ Đồng liền la lên.
-Stop.
Bác tài nghe thấy liền phanh “két” một cái làm Hạ Đồng và Dương Tử té nhào ra phía trước, anh đang định mắng cô một trận thì cô đã mở cửa xe băng nhanh qua đường, anh khẽ nhíu mày nhìn theo cô
-Lại bày trò gì nữa đây?
Hạ Đồng bước vào của tiệm bán dụng cụ vẽ tranh, đảo mắt khắp nào dừng trước bộ đồ vẽ ưng ý nhất, dù rất đắt nhưng cô vẫn mua, đi ra quầy thu ngân tính tiền.
-Chị ơi tính tiền cho em.-Hạ Đồng nhìn chị thu ngân nói
-Của em là hai trăm ngàn.-chị thu ngân đáp
-Dạ tiền đây.-cô vừa nói vừa lấy tiền ra đưa cho chị thu ngân
Hạ Đồng cầm lấy bộ vẽ vừa quay người qua đã thấy Dương Tử đứng ngay cửa nhìn mình, Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh, hỏi một câu:
-Sao anh lại ra đây?
-Ra xem xem con gà mái như cô đang bày trò gì.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần mình nói
Hạ Đồng còn đang định trả lời thì phát hiện, xung quanh mình toàn con gái bu lại, Hạ Đồng quay ra sau, trời trời có cần háo sắc vậy không?
-Ah... Anh ấy đẹp trai quá đi!!!
Dương Tử nhíu mày nhìn xung quanh rồi nhìn sang Hạ Đồng thầm cười mình, quét ánh mắt lạnh lùng nhìn đám con gái đang "chiêm ngưỡng" sắc đẹp của anh, làm cả đám không khỏi sỡ hãi không dám nhìn nữa.
-Quay trở về xe cho tôi.-Dương Tử ngữ khí toàn là lạnh lẽo ra lệnh cho cô
-Biết rồi.
Hạ Đồng cúi mặt xuống, nhưng vẫn tủm tỉm cười, lủi thủi đi ra khỏi cửa hàng.
Chiếc xe trở về nhà Chính, Hạ Đồng lon ton chạy lên phòng, sắp xếp lấy đồ để về nhà của mình, trên môi không ngừng là nụ cười hạnh phúc.
Đồ đạc đem theo không nhiều, đều được đựng trong chiếc balô, vừa mở cửa phòng ra liền thấy Thiên.
-Anh Thiên.-Hạ Đồng vui vẻ nhìn anh
-Nghe nói em về nhà mình phải không?-Thiên hỏi
-Dạ phải.-Hạ Đồng gật đầu nói
-Em đi khoảng bao lâu?
-Phải xem Dương Tử cho em đi bao lâu thôi.
-Vậy em đi chơi vui vẻ.-Thiên xoa nhẹ đầu cô
Hành động của anh, cô đơn thuần chỉ nghĩ là tình bạn, tình anh em, nhưng đối với anh lại qua mức quan hệ đó.
-Em đi nha, tạm biệt anh.
Hạ Đồng cúi chào anh, sau đó chạy nhanh xuống dưới nhà, Thiên nhìn theo bóng lưng cô không khỏi mỉm cười.
Hạ Đồng vừa chạy xuống cầu thang đã thấy Dương Tử ngồi ngay ghế sô pha hoàng gia ở phòng khách, dáng vẻ không cho thấy chút gì gấp gáp.
-Sao anh lại ngồi đây?-Hạ Đồng hiếu kì hỏi
-Tại sao tôi lại không thể ngồi đây?-Dương Tử hỏi ngược
-Đáng lẽ anh phải trên xe chờ tôi chứ.-Hạ Đồng chau mày hỏi
-Cô càng nói tôi càng buồn cười, lí do gì tôi phải chờ cô trên xe?-Dương Tử nhìn cô, cười lại như không cười
-Ý anh là sao?-Hạ Đồng mơ hồ hiểu ra
-Cô đi về nhà cô, tôi ở nhà tôi.
-Không phải, không phải anh sẽ đưa tôi đi sao?
-Cô đang nằm mơ hay sao?
-Đâu có, tôi không có ngủ quên làm sao nằm mơ được.-Hạ Đồng đáp lại một câu xanh rờn
-Cô đang chọc điên tôi sao?
-Không có, anh hỏi sao thì tôi trả lời vậy mà.-cô ngờ nghệch đáp
-Lâm Hạ Đồng, tôi cho cô ba giây lập tức chạy ra xe đi về nhà cô ngay, còn không thì ở nhà.-Dương Tử tức giận đập bàn một cái
-Hơ, tôi có làm gì đâu. Với lại đi xe một mình không an toàn lắm, lỡ gặp vấn đề trục trặc gì thì sao?-cô giật mình lùi về sau
-Trục trặc?
-Thì lỡ như xe mất thắng, xảy ra tai nạn giao thông, hay gặp một băng cướp ngay lúc xe đang đi gặp phải, chẳng phải tôi ngỏm vô lý hay sao?-Hạ Đồng nói một hơi
{ Sức tưởng tượng của chị thật sự rất lớn, rất lớn!!! }
-Cô đang đùa hay sao mà suy nghĩ ra ba cái đó hả? Nếu nói như cô không phải tôi đi cùng cô cũng sẽ ngỏm cùng sao?
-Hình như có lý. Chắc vậy.-Hạ Đồng nghĩ nghĩ đáp
-Cô...
-Đi cùng đi, nha nha.
Hạ Đồng chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn anh, bộ dạng cực đáng yêu, nhưng mà biểu hiện với ai không biểu hiện lại biểu hiện trước tên máu lạnh này, uổng công rồi!!!
-Không.-anh lạnh lùng cự tuyệt thẳng thừng
-Đi đi, lỡ có sự cố có anh cũng đỡ hơn.
-Lí do gì tôi phải đi, tôi cũng không phải vệ sĩ của cô.
-Ở nhà anh cũng đâu làm gì, đi cùng thôi.
Thật ra lúc nãy nói ra mấy cái vấn đề trục trặc tự nhiên trong đầu cô nghĩ tới cảnh tượng đó, có anh đi cùng có gì ngỏm chung hoặc anh cứu mạng cô được.
{ Em chỉ có thể tặng chị một câu: "Mức suy viễn lung tung của chị rất lớn, chỉ số ác của chị càng lớn hơn }
-Không.-lại phun ra một chữ lạnh lùng
-Thiếu gia, nếu đi xe của anh tôi bị ngỏn bất đắc kì tử có tính là tai nạn nghề nghiệp không?
-Tai nạn nghề nghiệp?-anh đúng là sắp bị cô làm tức chết mà cũng làm cười chết
-Thì tôi đến đây thuyết phục anh, anh lại kêu tôi lên xe về nhà một mình, tôi có chết khi đi xe anh cũng được tính là tai nạn nghề nghiệp chứ?-Hạ Đồng rất ngây thơ mà nói
-Nếu không thì sao mà tính thì sao?
-Nếu không thì tôi sẽ ám anh cả đời, còn nếu anh tính là tai nạn nghề nghiệp thì phải bồi thường cho gia đình tôi, số nợ ba tôi thiếu phải trừ hết, còn nữa mọi chi phí ăn uống, học tập của Tiểu Lạc anh cũng phải lo cho đến khi Tiểu Lạc mười tám tuổi.
-Cô...
Anh cứng họng, những lời như vậy cô cũng nói ra được sao?
-Coi như tôi sợ cô đi.-Dương Tử đúng là có lý cũng không nói lại cô
-Vậy đi thôi.-Hạ Đồng vui vẻ nhìn anh nói
Dương Tử không trả lời ngay cả nhìn cô cũng không, đi một mạch ra ngoài, nói chuyện với hạng "IQ chỉ bằng con kiến" như cô thà không nói còn thôi. Ngu ngốc cũng vừa thôi, có cần quá đáng thế không?
-Stop.
Bác tài nghe thấy liền phanh “két” một cái làm Hạ Đồng và Dương Tử té nhào ra phía trước, anh đang định mắng cô một trận thì cô đã mở cửa xe băng nhanh qua đường, anh khẽ nhíu mày nhìn theo cô
-Lại bày trò gì nữa đây?
Hạ Đồng bước vào của tiệm bán dụng cụ vẽ tranh, đảo mắt khắp nào dừng trước bộ đồ vẽ ưng ý nhất, dù rất đắt nhưng cô vẫn mua, đi ra quầy thu ngân tính tiền.
-Chị ơi tính tiền cho em.-Hạ Đồng nhìn chị thu ngân nói
-Của em là hai trăm ngàn.-chị thu ngân đáp
-Dạ tiền đây.-cô vừa nói vừa lấy tiền ra đưa cho chị thu ngân
Hạ Đồng cầm lấy bộ vẽ vừa quay người qua đã thấy Dương Tử đứng ngay cửa nhìn mình, Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh, hỏi một câu:
-Sao anh lại ra đây?
-Ra xem xem con gà mái như cô đang bày trò gì.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần mình nói
Hạ Đồng còn đang định trả lời thì phát hiện, xung quanh mình toàn con gái bu lại, Hạ Đồng quay ra sau, trời trời có cần háo sắc vậy không?
-Ah... Anh ấy đẹp trai quá đi!!!
Dương Tử nhíu mày nhìn xung quanh rồi nhìn sang Hạ Đồng thầm cười mình, quét ánh mắt lạnh lùng nhìn đám con gái đang "chiêm ngưỡng" sắc đẹp của anh, làm cả đám không khỏi sỡ hãi không dám nhìn nữa.
-Quay trở về xe cho tôi.-Dương Tử ngữ khí toàn là lạnh lẽo ra lệnh cho cô
-Biết rồi.
Hạ Đồng cúi mặt xuống, nhưng vẫn tủm tỉm cười, lủi thủi đi ra khỏi cửa hàng.
Chiếc xe trở về nhà Chính, Hạ Đồng lon ton chạy lên phòng, sắp xếp lấy đồ để về nhà của mình, trên môi không ngừng là nụ cười hạnh phúc.
Đồ đạc đem theo không nhiều, đều được đựng trong chiếc balô, vừa mở cửa phòng ra liền thấy Thiên.
-Anh Thiên.-Hạ Đồng vui vẻ nhìn anh
-Nghe nói em về nhà mình phải không?-Thiên hỏi
-Dạ phải.-Hạ Đồng gật đầu nói
-Em đi khoảng bao lâu?
-Phải xem Dương Tử cho em đi bao lâu thôi.
-Vậy em đi chơi vui vẻ.-Thiên xoa nhẹ đầu cô
Hành động của anh, cô đơn thuần chỉ nghĩ là tình bạn, tình anh em, nhưng đối với anh lại qua mức quan hệ đó.
-Em đi nha, tạm biệt anh.
Hạ Đồng cúi chào anh, sau đó chạy nhanh xuống dưới nhà, Thiên nhìn theo bóng lưng cô không khỏi mỉm cười.
Hạ Đồng vừa chạy xuống cầu thang đã thấy Dương Tử ngồi ngay ghế sô pha hoàng gia ở phòng khách, dáng vẻ không cho thấy chút gì gấp gáp.
-Sao anh lại ngồi đây?-Hạ Đồng hiếu kì hỏi
-Tại sao tôi lại không thể ngồi đây?-Dương Tử hỏi ngược
-Đáng lẽ anh phải trên xe chờ tôi chứ.-Hạ Đồng chau mày hỏi
-Cô càng nói tôi càng buồn cười, lí do gì tôi phải chờ cô trên xe?-Dương Tử nhìn cô, cười lại như không cười
-Ý anh là sao?-Hạ Đồng mơ hồ hiểu ra
-Cô đi về nhà cô, tôi ở nhà tôi.
-Không phải, không phải anh sẽ đưa tôi đi sao?
-Cô đang nằm mơ hay sao?
-Đâu có, tôi không có ngủ quên làm sao nằm mơ được.-Hạ Đồng đáp lại một câu xanh rờn
-Cô đang chọc điên tôi sao?
-Không có, anh hỏi sao thì tôi trả lời vậy mà.-cô ngờ nghệch đáp
-Lâm Hạ Đồng, tôi cho cô ba giây lập tức chạy ra xe đi về nhà cô ngay, còn không thì ở nhà.-Dương Tử tức giận đập bàn một cái
-Hơ, tôi có làm gì đâu. Với lại đi xe một mình không an toàn lắm, lỡ gặp vấn đề trục trặc gì thì sao?-cô giật mình lùi về sau
-Trục trặc?
-Thì lỡ như xe mất thắng, xảy ra tai nạn giao thông, hay gặp một băng cướp ngay lúc xe đang đi gặp phải, chẳng phải tôi ngỏm vô lý hay sao?-Hạ Đồng nói một hơi
{ Sức tưởng tượng của chị thật sự rất lớn, rất lớn!!! }
-Cô đang đùa hay sao mà suy nghĩ ra ba cái đó hả? Nếu nói như cô không phải tôi đi cùng cô cũng sẽ ngỏm cùng sao?
-Hình như có lý. Chắc vậy.-Hạ Đồng nghĩ nghĩ đáp
-Cô...
-Đi cùng đi, nha nha.
Hạ Đồng chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn anh, bộ dạng cực đáng yêu, nhưng mà biểu hiện với ai không biểu hiện lại biểu hiện trước tên máu lạnh này, uổng công rồi!!!
-Không.-anh lạnh lùng cự tuyệt thẳng thừng
-Đi đi, lỡ có sự cố có anh cũng đỡ hơn.
-Lí do gì tôi phải đi, tôi cũng không phải vệ sĩ của cô.
-Ở nhà anh cũng đâu làm gì, đi cùng thôi.
Thật ra lúc nãy nói ra mấy cái vấn đề trục trặc tự nhiên trong đầu cô nghĩ tới cảnh tượng đó, có anh đi cùng có gì ngỏm chung hoặc anh cứu mạng cô được.
{ Em chỉ có thể tặng chị một câu: "Mức suy viễn lung tung của chị rất lớn, chỉ số ác của chị càng lớn hơn }
-Không.-lại phun ra một chữ lạnh lùng
-Thiếu gia, nếu đi xe của anh tôi bị ngỏn bất đắc kì tử có tính là tai nạn nghề nghiệp không?
-Tai nạn nghề nghiệp?-anh đúng là sắp bị cô làm tức chết mà cũng làm cười chết
-Thì tôi đến đây thuyết phục anh, anh lại kêu tôi lên xe về nhà một mình, tôi có chết khi đi xe anh cũng được tính là tai nạn nghề nghiệp chứ?-Hạ Đồng rất ngây thơ mà nói
-Nếu không thì sao mà tính thì sao?
-Nếu không thì tôi sẽ ám anh cả đời, còn nếu anh tính là tai nạn nghề nghiệp thì phải bồi thường cho gia đình tôi, số nợ ba tôi thiếu phải trừ hết, còn nữa mọi chi phí ăn uống, học tập của Tiểu Lạc anh cũng phải lo cho đến khi Tiểu Lạc mười tám tuổi.
-Cô...
Anh cứng họng, những lời như vậy cô cũng nói ra được sao?
-Coi như tôi sợ cô đi.-Dương Tử đúng là có lý cũng không nói lại cô
-Vậy đi thôi.-Hạ Đồng vui vẻ nhìn anh nói
Dương Tử không trả lời ngay cả nhìn cô cũng không, đi một mạch ra ngoài, nói chuyện với hạng "IQ chỉ bằng con kiến" như cô thà không nói còn thôi. Ngu ngốc cũng vừa thôi, có cần quá đáng thế không?
Tác giả :
Du Huyễn