Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 1: Hộ vệ phủ Khai Phong (1)
Edit & Beta: Trường Ca
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, bên trong tòa cao ốc tối đen như mực, tựa như không có người nào.
Nghê Diệp Tâm điều chỉnh lại hô hấp, tay nắm chặt khẩu súng, trong lòng bàn tay đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn cũng không thể nói rõ, tâm trạng của hắn bây giờ rốt cuộc là căng thẳng hay là hưng phấn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nghê Diệp Tâm làm nhiệm vụ, chỉ có hoàn cảnh hợp tác là khác biệt.
Âm thanh chỉ huy bằng tiếng Anh lưu loát truyền ra từ trong ống nghe, Nghê Diệp Tâm nhíu mày. Người hợp tác bên cạnh bỗng nhiên thấp giọng nói: “Này, Tiểu Nghê, thủ lĩnh lại nói cái gì nữa vậy? Con mẹ nó, kiểm tra tiếng Anh ta còn chả qua được, lại bị phái đến bên này hợp tác điều tra, lời thủ lĩnh nói một chút ta cũng nghe không hiểu.”
Tâm tình hiện tại của Nghê Diệp Tâm không thích hợp để nói chuyện cười đùa, làm một dấu tay với người hợp tác.
Sắc mặt của đối phương bỗng nhiên thay đổi, sau đó hai người nhanh chóng cầm súng lẻn vào tòa nhà, đi cầu thang lên tầng cao nhất.
Mọi thứ dường như quá mức yên tĩnh, trong lòng Nghê Diệp Tâm mơ hồ cảm thấy bất an kì lạ.
Đột nhiên, trong ống nghe có người lớn tiếng la lên, Nghê Diệp Tâm lập tức giật mình, đó là âm thanh của người hợp tác lúc trước của hắn.
Âm thanh của một người đàn ông vang lên trong ống nghe: “Không đúng! Dừng lại! Dừng lại! Nghê Diệp Tâm, cậu đang ở đâu? Trong số chúng ta có nội gián!”
Tiếng súng đột nhiên vang lên cùng lúc với tiếng la trong ống nghe. Trong nháy mắt, Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngực mình có dòng chất lỏng nóng hổi đang phun ra.
“Oanh!” Một tiếng, hắn bị một luồng khí lực rất lớn đẩy ngã.
Tốc độ của viên đạn rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn, khiến cho hắn cảm thấy không chân thật.
…
Phủ Khai Phong.
Giờ Mẹo (5h đến 7h sáng), đưa Bao đại nhân vào triều.
Giờ Thìn (7h đến 9h sáng), ăn điểm tâm.
Giờ Tỵ (9h đến 10h sáng), tuần phố.
Buổi trưa, ăn cơm trưa.
Giờ Thân (3h đến 5h chiều), chỉnh sửa văn kiện.
Giờ Tuất (7h đến 9h tối), tan tầm.
Giờ Hợi (9h đến 11h tối), đi ngủ.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy, mình chưa từng làm việc có quy luật như vậy, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn tan tầm, nếu muốn thức đêm cũng chẳng tìm được lý do để thức.
Qua buổi trưa, Nghê Diệp Tâm vừa ăn cơm xong, đi ngang qua hậu viện thì thấy đại nương làm việc trong trù phòng (nhà bếp) quỳ xuống đất, không biết đang hì hục làm việc gì.
Nghê Diệp Tâm tới gần, hỏi: “Đại nương, ngươi đang làm gì vậy?”
Đại nương trù phòng vừa thấy Nghê Diệp Tâm, cười vô cùng hòa ái dễ gần, nói: “Thì ra là Nghê hộ vệ, ta đang bái tế thần, ngươi cũng tới đây bái thử đi, nghe nói là rất thiêng.”
Nghê Diệp Tâm ló đầu nhìn lên, thấy trước mặt đại nương trù phòng bày không ít đồ cúng, một đống lớn bát đĩa.
Nghê Diệp Tâm không nhịn được, nói: “Đại nương, những đồ cúng này đều không thể dùng được.”
Đại nương trù phòng sững sờ, hỏi: “Tại sao lại không được? Đều là đồ ta mới mua.”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào đống bát đĩa đó nói: “Đại nương nhìn thử xem, bát củ cải nấu thịt này không thể ăn cùng với nước hoa quả, thần linh ăn vào sẽ bị bướu cổ.”
Đại nương trù phòng: “…”
Đại nương trù phòng không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì, liếc mắt thâm ý nhìn Nghê Diệp Tâm, nói: “Nghê hộ vệ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nghê Diệp Tâm không còn gì để nói, cảm thấy đại nương trù phòng đang uyển chuyển nói rằng đầu óc hắn có bệnh…
Nghê Diệp Tâm nhớ rất rõ, trong lúc đang thi hành nhiệm vụ thì mình bị trúng đạn. Vết thương nặng như vậy, chỉ sợ là không thể sống sót. Nhưng khi Nghê Diệp Tâm mở mắt ra, lại phát hiện mình đã từ nước ngoài trở về, hơn nữa còn trở về triều Tống cách đây ngàn năm.
Triều Tống, phủ Khai Phong…
Lúc Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, đầu óc rối loạn, sửng sốt mấy giây mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Xin hỏi… Triển đại nhân là vị nào?”
Mọi người trong phủ Khai Phong vây quanh giường hắn cũng bối rối, hai mặt nhìn nhau. Đại phu nhanh chóng an ủi mọi người, nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Đầu của Nghê hộ vệ bị thương tổn, trong khoảng thời gian này mà có những hành động gì kì lạ thì cũng không có gì bất thường.”
Mọi người trong phủ Khai Phong nghe đại phu nói xong, đồng loạt thở dài nhẹ nhõm. Tất cả đều hiểu ý, an ủi Nghê Diệp Tâm vài câu, kêu hắn nghỉ ngơi thật tốt, không nên gấp gáp làm nhiệm vụ.
Nghê Diệp Tâm vẫn mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghe nói lúc trước khi Nghê hộ vệ làm nhiệm vụ, đang trên đường thì bị đâm trọng thương, hôn mê hơn mười ngày. Cuối cùng không có ai ngờ đến, Nghê Diệp Tâm sau khi tỉnh lại đã không còn là người trước kia nữa.
Nghê Diệp Tâm tận lực khuyên nhủ giải thích với mọi người trong phủ Khai Phong rằng hắn không phải là Nghê hộ vệ trước kia, nhưng tất nhiên không có ai tin tưởng hắn.
Tất cả mọi người trong phủ Khai Phong đều lương thiện hòa ái, mỉm cười nghe hắn nói xong rồi mỉm cười rời đi. Bọn họ cho rằng Nghê hộ vệ sợ không lấy lại được ký ức, nhưng đại phu đã nói là không cần lo lắng, sau vài ngày nữa sẽ tốt hơn.
Hơn nữa khiến Nghê Diệp Tâm bất mãn nhất chính là, trong phủ Khai Phong không hề có Triển đại nhân Triển Chiêu! Mọi người cũng chưa từng nghe qua đại danh Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, tiểu thuyết quả thật đều là lừa mình dối người.
Mỗi lần hỏi đến việc này, mọi người đều nhìn Nghê Diệp Tâm với ánh mắt như đang nhìn người ngốc…
Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng vượt qua một tháng tại phủ Khai Phong, sau đó là ngày lãnh lương đầu tiên của hắn. Nghê Diệp Tâm nhìn bạc trắng toát, bất mãn trong lòng ngay lập tức tiêu biến.
Trước đây hắn phải cố hết sức làm một cảnh sát tốt, bây giờ tuy rằng xuyên không, nhưng vẫn là công việc quen thuộc, hơn nữa lại là một công việc ổn định, chỉ là thay đổi cách xưng hô mà thôi, không có gì khác biệt.
“Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Không xong rồi!”
Một nam nhân có vóc người cao lớn vọt vào phủ Khai Phong, giọng oang oang chấn động đến mức dọa mấy chú chim trên cây bay đi hết.
Nghê Diệp Tâm không cần nhìn cũng biết người đến là ai, đẩy cửa phòng đi ra, nói: “Trương Long Triệu Hổ, có việc gì?”
Nam nhân chạy tới trước cửa, sau lưng còn có một người trẻ tuổi cao gầy chạy theo, cũng đứng trước cửa phòng của Nghê Diệp Tâm.
Nam nhân cao lớn kia gấp gáp chạy đến, hơi thở hỗn loạn, mặt mày đỏ ửng, cười ngây ngô gãi gãi sau ót, nói: “Nghê đại nhân, ta không phải họ Trương, tên ta là Trì Long, Nghê đại nhân không nhớ rõ thôi. Hơn nữa Triệu Duẫn cũng không có tên là Triệu Hổ a.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đây là biệt hiệu ta đặt cho các ngươi, nghe có sáng sủa, oai phong hơn không?”
Trì Long gãi đầu cười cười, Triệu Duẫn bên cạnh lên tiếng, nói:”Nghê đại nhân, cháu trai của Vương bà bà ở ngõ nhỏ sát vách bị lạc, nhờ chúng ta đi tìm.”
Nghê Diệp Tâm có chút kì quái nói: “Vương bà bà? Bà ấy có cháu trai sao? Không phải bà ấy chỉ có cháu gái thôi à? Hơn nữa đều lấy chồng hết rồi.”
Trì Long cười ha ha nói: “Nghê đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, Vương bà bà có nuôi một con mèo, đặt tên là Tiểu Tôn Tử (tiểu tôn tử = cháu trai). Mèo của Vương bà bà đi lạc, nhờ chúng ta giúp đỡ tìm nó về.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Hiện tại Nghê Diệp Tâm không biết dùng biểu tình gì để đối mặt với cái thế giới này.
Hắn xuyên không tới nơi này được một tháng, giúp người khác tìm được mười mấy con mèo con chó, vài lần tìm được đồ rồi, con dâu đánh nhau hắn còn phải đi khuyên ngăn, cũng chỉ bắt được một tên trộm, dạy dỗ được một vài tên du côn…
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bi tráng, nói: “Đi, Đi tìm… Tiểu Tôn Tử…”
Trì Long trả lời một tiếng “Ai”, Triệu Duẫn chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó ba người liền đi ra cửa, bắt đầu làm việc.
Gần đây phủ Khai Phong không có vụ án lớn nào, ngay cả vụ án nhỏ cũng không có, quả thật là tình cảnh an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, khiến cho Nghê Diệp Tâm từ nhỏ đã đọc tiểu thuyết kiếm hiệp mà lớn lên cảm thấy không thích ứng được.
Nghê Diệp Tâm mặc bộ quan phục màu đỏ, cầm một thanh trường kiếm trong tay rồi ra khỏi cửa phủ Khai Phong.
Lúc còn ở hiện đại, công phu của hắn cũng không tệ, võ thuật đứng số một số hai. Sau khi xuyên đến cổ đại, võ công của thân thể này vô cùng tốt, chỉ sau một tháng mà hắn đã có thể vượt nóc băng tường, dùng cánh hoa chiếc lá để hại người.
Nghê Diệp Tâm vô cùng thỏa mãn với công phu của mình, việc làm yêu thích nhất chính là nửa đêm leo lên nóc phủ Khai Phong ngắm trăng…
Vì thế quy tắc của cư xá phủ Khai Phong vốn có ba điều, qua một tháng liền biến thành bốn mươi lăm điều…
Trong đó có một cái là: Nghiêm cấm vượt rào trèo tường, cấm leo trèo lên nóc nhà sau giờ Hợi (từ 5h- 7h sáng)!
Nghê Diệp Tâm đi trên đường cái một vòng, liếc mắt liền thấy được “Tiểu Tôn Tử” đang nằm úp sấp trên nóc nhà, con mèo nghịch ngợm phiền phức đó!
Chỉ thấy một cái bóng màu đỏ lóe lên, ưu nhã nhảy lên một cái, Nghê Diệp Tâm đã dễ dàng bay lên nóc nhà.
Dưới ánh tà dương chiếu rọi, Nghê Diệp Tâm giống như một chiếc lá phong đỏ rực tiêu sái, linh động mà không gò bó. Kết hợp với bộ dạng anh tuấn kiên cường và khí chất tao nhã như ngọc của hắn, quả thực có thể làm cho tất cả mọi người dừng chân ngắm nhìn.
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi Nghê Diệp Tâm không mở miệng nói chuyện, mọi người trong phủ Khai Phong đều nhất trí tán thành điều này.
Nghe Diệp Tâm nhảy lên rồi sững sờ, lúc này hắn mới nhìn rõ, thì ra “Tiểu Tôn Tử” không chỉ nằm ngốc ở đó một mình, mà lại làm ổ trong ngực của một người mặc áo trắng, nhỏ giọng “Meo meo” làm nũng.
Một người mặc áo trắng đang ngồi trên nóc nhà, bạch y tung bay, ánh tà dương dát lên người hắn một vầng sáng màu vàng nhạt, chói mắt khiến cho người không dám nhìn thẳng.
Người mặc áo trắng tuổi cũng không lớn, dáng vẻ gần hai mươi tuổi, dáng vẻ lớn lên thật là quá đẹp đẽ, ngũ quan cân đối, đôi mắt hoa đào sắc sảo, dưới sống mũi thẳng là môi mỏng đỏ nhạt, có thể nói là hoàn mỹ.
Nghê Diệp Tâm nhìn đến trợn tròn mắt, từ lâu hắn đã biết mình thích nam nhân, nhưng trước giờ vẫn chưa gặp được người mà hắn thực sự yêu thích, dù sao Nghê Diệp Tâm là một người nhan khống (đam mê sắc đẹp), tiêu chuẩn rất cao.
Bây giờ nhìn thấy người mặc áo trắng này, Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt nhìn, hoàn toàn quên mất hắn đang ôm “Tiểu Tôn Tử”, trừng mắt nhìn mỹ nhân bạch y.
Nghê Diệp Tâm nghĩ, chẳng lẽ người này chính là Bạch Ngọc Đường trong truyền thuyết? Dung mạo này, khí chất này, trên đời tuyệt đối độc nhất vô nhị.
Bạch y nam tử đang ôm một con mèo nhỏ, từ khi có người nhảy lên nóc nhà đã thấy rõ hắn (Nghê Diệp Tâm), nhưng không để ý nhiều, cho đến khi Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc hắn cũng mất kiên nhẫn quay đầu lại.
Nghê Diệp Tâm hít một hơi thật sâu, cảm thán, gò má người này thật dễ nhìn, ngay cả khuôn mặt cũng đẹp mắt. Hắn vội ho khan một tiếng, hy vọng mình không chảy nước miếng trước mặt mỹ nhân.
Bạch y nam tử liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, biểu tình không kiên nhẫn hơi đổi, lộ ra một tia kinh ngạc cùng cân nhắc.
“Rầm” một tiếng, bạch y nam tử đứng lên.
Nghê Diệp Tâm lập tức căng thẳng, mỹ nhân đang tiến lại gần mình a! Thật là cao hứng, nên nói câu gì trước đây?
Ngay khi Nghê Diệp Tâm đang căng thẳng hưng phấn, bạch y nam tử đã đi tới trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy vóc người của mình đã rất tốt rồi, vai rộng mông nhỏ, tuy rằng không cao đến một mét tám, còn có một đôi chân thon dài, ở thời cổ đại này lại cao trên mức trung bình rất nhiều, vóc dáng tuyệt đối chuẩn công. Nhưng mà vị bạch y nam tử này, bạch y phóng khoáng khuôn mặt đẹp đẽ, lại cao hơn mình nửa cái đầu.
Nghê Diệp Tâm không thể không ngước đầu lên nhìn hắn, cảm thấy rất yếu thế.
Đôi mắt hoa đào của bạch y nam tử chậm rãi chuyển động, không đợi Nghê Diệp Tâm mở miệng đã nói trước: “Ngươi tên là gì?”
Nghê Diệp Tâm có chút chấn động, thanh âm của bạch y nam tử thật dễ nghe, trầm thấp khàn khàn, lộ ra giọng đặc trưng của Tô Châu.
Nghê Diệp Tâm nghe xong có chút choáng váng, bộ dạng không có tiền đồ. Hắn nhìn bạch y nam tử trước mắt, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy tên của mình có chút nữ tính, nói cho mỹ nhân nghe sẽ không có lực rung động.
Vì vậy, Nghê Diệp Tâm hai tay ôm quyền, trầm giọng nói: “Vị thiếu hiệp kia, tại hạ tên là Triển Chiêu!”
Nghê Diệp Tâm nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
Triển Chiêu tuyệt đối xứng đôi với Bạch Ngọc Đường.
Bạch y nam tử đối diện nhíu nhíu mày.
Sau đó….
“Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Thật may mắn, ngài tìm được Tiểu Tôn Tử rồi!”
Trì Long và Triệu Duẫn nhanh chóng chạy tới từ xa, giọng nói của Trì Long vẫn oang oang, lúc vui mừng hô càng to hơn, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Nghê Diệp Tâm ngay lập tức tối sầm mặt, mới vừa nói dối một câu, đã bị người khác chạy tới phá đám…
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, bên trong tòa cao ốc tối đen như mực, tựa như không có người nào.
Nghê Diệp Tâm điều chỉnh lại hô hấp, tay nắm chặt khẩu súng, trong lòng bàn tay đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn cũng không thể nói rõ, tâm trạng của hắn bây giờ rốt cuộc là căng thẳng hay là hưng phấn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nghê Diệp Tâm làm nhiệm vụ, chỉ có hoàn cảnh hợp tác là khác biệt.
Âm thanh chỉ huy bằng tiếng Anh lưu loát truyền ra từ trong ống nghe, Nghê Diệp Tâm nhíu mày. Người hợp tác bên cạnh bỗng nhiên thấp giọng nói: “Này, Tiểu Nghê, thủ lĩnh lại nói cái gì nữa vậy? Con mẹ nó, kiểm tra tiếng Anh ta còn chả qua được, lại bị phái đến bên này hợp tác điều tra, lời thủ lĩnh nói một chút ta cũng nghe không hiểu.”
Tâm tình hiện tại của Nghê Diệp Tâm không thích hợp để nói chuyện cười đùa, làm một dấu tay với người hợp tác.
Sắc mặt của đối phương bỗng nhiên thay đổi, sau đó hai người nhanh chóng cầm súng lẻn vào tòa nhà, đi cầu thang lên tầng cao nhất.
Mọi thứ dường như quá mức yên tĩnh, trong lòng Nghê Diệp Tâm mơ hồ cảm thấy bất an kì lạ.
Đột nhiên, trong ống nghe có người lớn tiếng la lên, Nghê Diệp Tâm lập tức giật mình, đó là âm thanh của người hợp tác lúc trước của hắn.
Âm thanh của một người đàn ông vang lên trong ống nghe: “Không đúng! Dừng lại! Dừng lại! Nghê Diệp Tâm, cậu đang ở đâu? Trong số chúng ta có nội gián!”
Tiếng súng đột nhiên vang lên cùng lúc với tiếng la trong ống nghe. Trong nháy mắt, Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngực mình có dòng chất lỏng nóng hổi đang phun ra.
“Oanh!” Một tiếng, hắn bị một luồng khí lực rất lớn đẩy ngã.
Tốc độ của viên đạn rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn, khiến cho hắn cảm thấy không chân thật.
…
Phủ Khai Phong.
Giờ Mẹo (5h đến 7h sáng), đưa Bao đại nhân vào triều.
Giờ Thìn (7h đến 9h sáng), ăn điểm tâm.
Giờ Tỵ (9h đến 10h sáng), tuần phố.
Buổi trưa, ăn cơm trưa.
Giờ Thân (3h đến 5h chiều), chỉnh sửa văn kiện.
Giờ Tuất (7h đến 9h tối), tan tầm.
Giờ Hợi (9h đến 11h tối), đi ngủ.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy, mình chưa từng làm việc có quy luật như vậy, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn tan tầm, nếu muốn thức đêm cũng chẳng tìm được lý do để thức.
Qua buổi trưa, Nghê Diệp Tâm vừa ăn cơm xong, đi ngang qua hậu viện thì thấy đại nương làm việc trong trù phòng (nhà bếp) quỳ xuống đất, không biết đang hì hục làm việc gì.
Nghê Diệp Tâm tới gần, hỏi: “Đại nương, ngươi đang làm gì vậy?”
Đại nương trù phòng vừa thấy Nghê Diệp Tâm, cười vô cùng hòa ái dễ gần, nói: “Thì ra là Nghê hộ vệ, ta đang bái tế thần, ngươi cũng tới đây bái thử đi, nghe nói là rất thiêng.”
Nghê Diệp Tâm ló đầu nhìn lên, thấy trước mặt đại nương trù phòng bày không ít đồ cúng, một đống lớn bát đĩa.
Nghê Diệp Tâm không nhịn được, nói: “Đại nương, những đồ cúng này đều không thể dùng được.”
Đại nương trù phòng sững sờ, hỏi: “Tại sao lại không được? Đều là đồ ta mới mua.”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào đống bát đĩa đó nói: “Đại nương nhìn thử xem, bát củ cải nấu thịt này không thể ăn cùng với nước hoa quả, thần linh ăn vào sẽ bị bướu cổ.”
Đại nương trù phòng: “…”
Đại nương trù phòng không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì, liếc mắt thâm ý nhìn Nghê Diệp Tâm, nói: “Nghê hộ vệ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nghê Diệp Tâm không còn gì để nói, cảm thấy đại nương trù phòng đang uyển chuyển nói rằng đầu óc hắn có bệnh…
Nghê Diệp Tâm nhớ rất rõ, trong lúc đang thi hành nhiệm vụ thì mình bị trúng đạn. Vết thương nặng như vậy, chỉ sợ là không thể sống sót. Nhưng khi Nghê Diệp Tâm mở mắt ra, lại phát hiện mình đã từ nước ngoài trở về, hơn nữa còn trở về triều Tống cách đây ngàn năm.
Triều Tống, phủ Khai Phong…
Lúc Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, đầu óc rối loạn, sửng sốt mấy giây mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Xin hỏi… Triển đại nhân là vị nào?”
Mọi người trong phủ Khai Phong vây quanh giường hắn cũng bối rối, hai mặt nhìn nhau. Đại phu nhanh chóng an ủi mọi người, nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Đầu của Nghê hộ vệ bị thương tổn, trong khoảng thời gian này mà có những hành động gì kì lạ thì cũng không có gì bất thường.”
Mọi người trong phủ Khai Phong nghe đại phu nói xong, đồng loạt thở dài nhẹ nhõm. Tất cả đều hiểu ý, an ủi Nghê Diệp Tâm vài câu, kêu hắn nghỉ ngơi thật tốt, không nên gấp gáp làm nhiệm vụ.
Nghê Diệp Tâm vẫn mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghe nói lúc trước khi Nghê hộ vệ làm nhiệm vụ, đang trên đường thì bị đâm trọng thương, hôn mê hơn mười ngày. Cuối cùng không có ai ngờ đến, Nghê Diệp Tâm sau khi tỉnh lại đã không còn là người trước kia nữa.
Nghê Diệp Tâm tận lực khuyên nhủ giải thích với mọi người trong phủ Khai Phong rằng hắn không phải là Nghê hộ vệ trước kia, nhưng tất nhiên không có ai tin tưởng hắn.
Tất cả mọi người trong phủ Khai Phong đều lương thiện hòa ái, mỉm cười nghe hắn nói xong rồi mỉm cười rời đi. Bọn họ cho rằng Nghê hộ vệ sợ không lấy lại được ký ức, nhưng đại phu đã nói là không cần lo lắng, sau vài ngày nữa sẽ tốt hơn.
Hơn nữa khiến Nghê Diệp Tâm bất mãn nhất chính là, trong phủ Khai Phong không hề có Triển đại nhân Triển Chiêu! Mọi người cũng chưa từng nghe qua đại danh Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, tiểu thuyết quả thật đều là lừa mình dối người.
Mỗi lần hỏi đến việc này, mọi người đều nhìn Nghê Diệp Tâm với ánh mắt như đang nhìn người ngốc…
Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng vượt qua một tháng tại phủ Khai Phong, sau đó là ngày lãnh lương đầu tiên của hắn. Nghê Diệp Tâm nhìn bạc trắng toát, bất mãn trong lòng ngay lập tức tiêu biến.
Trước đây hắn phải cố hết sức làm một cảnh sát tốt, bây giờ tuy rằng xuyên không, nhưng vẫn là công việc quen thuộc, hơn nữa lại là một công việc ổn định, chỉ là thay đổi cách xưng hô mà thôi, không có gì khác biệt.
“Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Không xong rồi!”
Một nam nhân có vóc người cao lớn vọt vào phủ Khai Phong, giọng oang oang chấn động đến mức dọa mấy chú chim trên cây bay đi hết.
Nghê Diệp Tâm không cần nhìn cũng biết người đến là ai, đẩy cửa phòng đi ra, nói: “Trương Long Triệu Hổ, có việc gì?”
Nam nhân chạy tới trước cửa, sau lưng còn có một người trẻ tuổi cao gầy chạy theo, cũng đứng trước cửa phòng của Nghê Diệp Tâm.
Nam nhân cao lớn kia gấp gáp chạy đến, hơi thở hỗn loạn, mặt mày đỏ ửng, cười ngây ngô gãi gãi sau ót, nói: “Nghê đại nhân, ta không phải họ Trương, tên ta là Trì Long, Nghê đại nhân không nhớ rõ thôi. Hơn nữa Triệu Duẫn cũng không có tên là Triệu Hổ a.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đây là biệt hiệu ta đặt cho các ngươi, nghe có sáng sủa, oai phong hơn không?”
Trì Long gãi đầu cười cười, Triệu Duẫn bên cạnh lên tiếng, nói:”Nghê đại nhân, cháu trai của Vương bà bà ở ngõ nhỏ sát vách bị lạc, nhờ chúng ta đi tìm.”
Nghê Diệp Tâm có chút kì quái nói: “Vương bà bà? Bà ấy có cháu trai sao? Không phải bà ấy chỉ có cháu gái thôi à? Hơn nữa đều lấy chồng hết rồi.”
Trì Long cười ha ha nói: “Nghê đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, Vương bà bà có nuôi một con mèo, đặt tên là Tiểu Tôn Tử (tiểu tôn tử = cháu trai). Mèo của Vương bà bà đi lạc, nhờ chúng ta giúp đỡ tìm nó về.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Hiện tại Nghê Diệp Tâm không biết dùng biểu tình gì để đối mặt với cái thế giới này.
Hắn xuyên không tới nơi này được một tháng, giúp người khác tìm được mười mấy con mèo con chó, vài lần tìm được đồ rồi, con dâu đánh nhau hắn còn phải đi khuyên ngăn, cũng chỉ bắt được một tên trộm, dạy dỗ được một vài tên du côn…
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bi tráng, nói: “Đi, Đi tìm… Tiểu Tôn Tử…”
Trì Long trả lời một tiếng “Ai”, Triệu Duẫn chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó ba người liền đi ra cửa, bắt đầu làm việc.
Gần đây phủ Khai Phong không có vụ án lớn nào, ngay cả vụ án nhỏ cũng không có, quả thật là tình cảnh an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, khiến cho Nghê Diệp Tâm từ nhỏ đã đọc tiểu thuyết kiếm hiệp mà lớn lên cảm thấy không thích ứng được.
Nghê Diệp Tâm mặc bộ quan phục màu đỏ, cầm một thanh trường kiếm trong tay rồi ra khỏi cửa phủ Khai Phong.
Lúc còn ở hiện đại, công phu của hắn cũng không tệ, võ thuật đứng số một số hai. Sau khi xuyên đến cổ đại, võ công của thân thể này vô cùng tốt, chỉ sau một tháng mà hắn đã có thể vượt nóc băng tường, dùng cánh hoa chiếc lá để hại người.
Nghê Diệp Tâm vô cùng thỏa mãn với công phu của mình, việc làm yêu thích nhất chính là nửa đêm leo lên nóc phủ Khai Phong ngắm trăng…
Vì thế quy tắc của cư xá phủ Khai Phong vốn có ba điều, qua một tháng liền biến thành bốn mươi lăm điều…
Trong đó có một cái là: Nghiêm cấm vượt rào trèo tường, cấm leo trèo lên nóc nhà sau giờ Hợi (từ 5h- 7h sáng)!
Nghê Diệp Tâm đi trên đường cái một vòng, liếc mắt liền thấy được “Tiểu Tôn Tử” đang nằm úp sấp trên nóc nhà, con mèo nghịch ngợm phiền phức đó!
Chỉ thấy một cái bóng màu đỏ lóe lên, ưu nhã nhảy lên một cái, Nghê Diệp Tâm đã dễ dàng bay lên nóc nhà.
Dưới ánh tà dương chiếu rọi, Nghê Diệp Tâm giống như một chiếc lá phong đỏ rực tiêu sái, linh động mà không gò bó. Kết hợp với bộ dạng anh tuấn kiên cường và khí chất tao nhã như ngọc của hắn, quả thực có thể làm cho tất cả mọi người dừng chân ngắm nhìn.
Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi Nghê Diệp Tâm không mở miệng nói chuyện, mọi người trong phủ Khai Phong đều nhất trí tán thành điều này.
Nghe Diệp Tâm nhảy lên rồi sững sờ, lúc này hắn mới nhìn rõ, thì ra “Tiểu Tôn Tử” không chỉ nằm ngốc ở đó một mình, mà lại làm ổ trong ngực của một người mặc áo trắng, nhỏ giọng “Meo meo” làm nũng.
Một người mặc áo trắng đang ngồi trên nóc nhà, bạch y tung bay, ánh tà dương dát lên người hắn một vầng sáng màu vàng nhạt, chói mắt khiến cho người không dám nhìn thẳng.
Người mặc áo trắng tuổi cũng không lớn, dáng vẻ gần hai mươi tuổi, dáng vẻ lớn lên thật là quá đẹp đẽ, ngũ quan cân đối, đôi mắt hoa đào sắc sảo, dưới sống mũi thẳng là môi mỏng đỏ nhạt, có thể nói là hoàn mỹ.
Nghê Diệp Tâm nhìn đến trợn tròn mắt, từ lâu hắn đã biết mình thích nam nhân, nhưng trước giờ vẫn chưa gặp được người mà hắn thực sự yêu thích, dù sao Nghê Diệp Tâm là một người nhan khống (đam mê sắc đẹp), tiêu chuẩn rất cao.
Bây giờ nhìn thấy người mặc áo trắng này, Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt nhìn, hoàn toàn quên mất hắn đang ôm “Tiểu Tôn Tử”, trừng mắt nhìn mỹ nhân bạch y.
Nghê Diệp Tâm nghĩ, chẳng lẽ người này chính là Bạch Ngọc Đường trong truyền thuyết? Dung mạo này, khí chất này, trên đời tuyệt đối độc nhất vô nhị.
Bạch y nam tử đang ôm một con mèo nhỏ, từ khi có người nhảy lên nóc nhà đã thấy rõ hắn (Nghê Diệp Tâm), nhưng không để ý nhiều, cho đến khi Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc hắn cũng mất kiên nhẫn quay đầu lại.
Nghê Diệp Tâm hít một hơi thật sâu, cảm thán, gò má người này thật dễ nhìn, ngay cả khuôn mặt cũng đẹp mắt. Hắn vội ho khan một tiếng, hy vọng mình không chảy nước miếng trước mặt mỹ nhân.
Bạch y nam tử liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, biểu tình không kiên nhẫn hơi đổi, lộ ra một tia kinh ngạc cùng cân nhắc.
“Rầm” một tiếng, bạch y nam tử đứng lên.
Nghê Diệp Tâm lập tức căng thẳng, mỹ nhân đang tiến lại gần mình a! Thật là cao hứng, nên nói câu gì trước đây?
Ngay khi Nghê Diệp Tâm đang căng thẳng hưng phấn, bạch y nam tử đã đi tới trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy vóc người của mình đã rất tốt rồi, vai rộng mông nhỏ, tuy rằng không cao đến một mét tám, còn có một đôi chân thon dài, ở thời cổ đại này lại cao trên mức trung bình rất nhiều, vóc dáng tuyệt đối chuẩn công. Nhưng mà vị bạch y nam tử này, bạch y phóng khoáng khuôn mặt đẹp đẽ, lại cao hơn mình nửa cái đầu.
Nghê Diệp Tâm không thể không ngước đầu lên nhìn hắn, cảm thấy rất yếu thế.
Đôi mắt hoa đào của bạch y nam tử chậm rãi chuyển động, không đợi Nghê Diệp Tâm mở miệng đã nói trước: “Ngươi tên là gì?”
Nghê Diệp Tâm có chút chấn động, thanh âm của bạch y nam tử thật dễ nghe, trầm thấp khàn khàn, lộ ra giọng đặc trưng của Tô Châu.
Nghê Diệp Tâm nghe xong có chút choáng váng, bộ dạng không có tiền đồ. Hắn nhìn bạch y nam tử trước mắt, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy tên của mình có chút nữ tính, nói cho mỹ nhân nghe sẽ không có lực rung động.
Vì vậy, Nghê Diệp Tâm hai tay ôm quyền, trầm giọng nói: “Vị thiếu hiệp kia, tại hạ tên là Triển Chiêu!”
Nghê Diệp Tâm nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
Triển Chiêu tuyệt đối xứng đôi với Bạch Ngọc Đường.
Bạch y nam tử đối diện nhíu nhíu mày.
Sau đó….
“Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Thật may mắn, ngài tìm được Tiểu Tôn Tử rồi!”
Trì Long và Triệu Duẫn nhanh chóng chạy tới từ xa, giọng nói của Trì Long vẫn oang oang, lúc vui mừng hô càng to hơn, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Nghê Diệp Tâm ngay lập tức tối sầm mặt, mới vừa nói dối một câu, đã bị người khác chạy tới phá đám…
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp