Chuyện Người Không Biết
Chương 36
Ngay sau đó Tiêu Thanh Dương gọi điện cho Trình Mực Lăng, từ giọng nói của Trình Mực Lăng thì anh hiểu rằng, giữa hai người đã có vấn đề. Quả nhiên anh đoán đúng, có thể tưởng tượng Trình Mực Lăng bị tức giận tới mức nào.
Tiêu Thanh Dương vuốt vuốt khóe mắt chua xót, "Cho nó chút thời gian đi, chuyện của Nguyên Lê vẫn là nút thắt trong lòng nó."
"Tôi hiểu rõ, cho nên khi bắt đầu tôi mới không nói cho cô ấy biết tôi quen với Tống Nguyên Lê, nếu không cô ấy nhất định sẽ không chịu tiếp xúc nhiều với tôi."
"Đúng vậy đấy. Em gái tôi thật sự quá mâu thuẫn, nhưng tôi tin tưởng trong lòng nó chắc chắn có cậu. Lần trước gặp mặt, tôi đã thấy được. Nó rất hồi hộp, nó lo rằng tôi sẽ không thích cậu."
Trình Mực Lăng hơi cong môi một cái,"Có lẽ chính cô ấy cũng không biết rõ lòng mình."
Tiêu Thanh Dương trầm ngâm nói, “Chuyện của Nguyên Lê, nó vẫn một mực tự trách mình. Mấy năm nay nó cũng không được dễ chịu. Nói ‘tâm tàn ý lạnh’ để miêu tả cũng chẳng sai, nhưng kể từ sau khi cậu xuất hiện, Thanh Thử trở nên có thần thái, có sức sống. Mặc dù nó không nói gì, nhưng tôi vẫn nhìn ra được. Nó để ý cậu." Tiêu Thanh Dương nhớ tới điều gì, “Cậu đã gặp qua Đường Linh chưa?"
Trình Mực Lăng đáp một tiếng.
"Thanh Thử và Đường Linh vẫn là bạn học cùng lớp, tình như chị em, chỉ là tâm lý của mấy cô bé có lúc quả thật rất kỳ quái. Đường Linh là một cô gái rất có chí tiến thủ, cô ta hâm mộ Thanh Thử nhưng cũng ghen tỵ với Thanh Thử, rất mâu thuẫn. Khi đó, hai người bọn họ cộng thêm Tống Nguyên Lê tạo thành một tổ học tập nhỏ. Chủ nhật sẽ đến nhà tôi học bài, tôi thấy được, Đường Linh có tình cảm không bình thường với Tống Nguyên Lê, có điều Đường Linh giấu giếm cũng giỏi, vẫn luôn không để cho hai người kia phát hiện ra, cho đến khi Tống Nguyên Lê qua đời, Đường Linh và Thanh Thử mới trở mặt với nhau. Thật ra thì hai cô gái đều rất ngốc nghếch, bọn họ không hề biết tình cảm của Tống Nguyên Lê." Tiêu Thanh Dương buồn bã nói, "Thanh Thử vẫn luôn cảm thấy Tống Nguyên Lê đối với nó bằng tình yêu nam nữ, tôi vẫn không dám nói chân tướng cho nó biết. Tôi sợ nó không chấp nhận được. Thật ra thì, chắc một lúc nào đó cũng phải dằn lòng mà nói cho nó biết thôi, nha đầu ngốc, vì một người không yêu nó mà nó muốn bức mình thành cái dạng gì chứ?"
Cuộc trò chuyện một lần rơi vào trầm mặc, một hồi lâu, Tiêu Thanh Dương mở miệng lần nữa, "Mực Lăng, hãy cố gắng lên." Ai bảo cậu cố tình thích nó.
Nếu như nói, Tống Nguyên Lê là khổ nạn của Thanh Thử, thì nó lại là khoản nợ của cậu.
Tiêu Thanh Dương cũng rất bất đắc dĩ, việc anh có thể làm không nhiều lắm. Chỉ có thể đả động bằng chút ít thông tin.
"Anh yên tâm." Anh phấn chấn nói ba chữ.
Mưa to tạnh đi, không lâu, mặt trời lại ló ra. Sau cơn mưa, Ô Trấn yên tĩnh hơn một phần.
Thanh Thử lang thang không có mục đích trong Ô Trấn, không biết đi bao lâu, sau bèn tìm một quán cơm, tùy ý gọi một tô mì. Lúc ấy trong tiệm có khá nhiều người, cô liền ngồi chung một bàn với người khác.
Đợi khi cô ngồi xuống thì mới phát hiện người nọ hẳn là cô gái đã hát trong quán rượu tối hôm qua.
Người con trai đỡ cô gái về tối qua hiển nhiên cũng đã nhận ra cô, anh ta nhìn thoáng qua, quay đầu tiếp tục ăn thứ gì đó trong chén.
Thời tiết tháng chín, nhiệt độ ở Chiết Giang mỗi lúc một cao không giảm. Quạt máy thổi vù vù trong quán ăn, nhưng vẫn không làm cái nóng tản đi. Người bưng bê vẫn đang đứng ở chỗ cửa ra vào để đón khách.
Không lâu sau người con trai đã ăn xong, "Anh đi ra ngoài một chút, em cứ ăn từ từ."
Cô gái đáp một tiếng.
Món ăn của Thanh Thử vẫn chưa được mang lên, cô bèn thúc giục một lần.
"Tiệm này là thế đấy, cô chờ thêm một lát đi." Cô gái ngồi một bên đột nhiên mở miệng.
Thanh Thử nhìn cô, gật đầu một cái.
Hai người nhìn nhau.
Thanh Thử do dự một chút, "Tối qua cô hát rất hay."
Cô gái vén vén tóc, "Cô cũng thích?"
Thanh Thử gật đầu một cái.
Cô gái nhíu mày, "Thật ra thì tôi từng nhìn thấy cô trước đây rồi, bên chum nước, rất nhiều người ở đó ném tiền xu, người bạn kia của cô đâu rồi?"
Mặt mày cô gái trong sáng động lòng người, lời nói thể hiện sự dịu dàng của con gái Giang Nam.
"Chúng tôi tách nhau ra một chút." Thanh Thử trả lời.
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng mang thức ăn lên.
Thanh Thử nếm thử một miếng, nhất thời không muốn ăn nữa. Khó trách cô gái này chẳng thèm chạm vào cái chén trước mặt cô ta.
"Ăn một chúng dưa chuột đi, mùi vị cũng không tệ lắm." Cô gái nói.
"Cám ơn." Cô ăn một miếng, ngọt thanh.
"Cô đã đi thăm phía tây trấn chưa?" Cô gái hỏi.
Thanh Thử lắc đầu một cái.
"Có hứng thú thì lát nữa đi cùng nhé?"
Không biết vì sao, Thanh Thử cảm giác người trước mắt giống như một người đã quen biết từ rất lâu. Có lẽ đây chính là duyên phận giữa người và người, giữa biển người mênh mông, lần đầu tiên gặp nhau đã có cảm giác thân thiết quen thuộc.
"Cô không chờ bạn trai sao?" Thanh Thử theo bản năng hỏi.
Cô gái khẽ cười một cái, "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
"Oh, thật không phải."
"Không sao, anh là Ex. Boyfriend (bạn trai cũ) của tôi."
Thanh Thử giật mình, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Ngược lại cô gái rất thoải mái, "11 tôi sẽ kết hôn. Nhắc tới cũng khéo, vị hôn phu của tôi lại là học trưởng của Ex. Boyfriend."
Động tác của Thanh Thử cứng lại trong nháy mắt.
"Cô ăn nữa không? Không ăn nữa thì chúng ta đi thôi."
Phía đông và phía tây Ô Trấn rất khác biệt nhau, nơi này có rất nhiều cửa hàng thú vị, còn có quán bar, mang nhiều hơi hướng trữ tình hơn. Hai người đi dọc theo con đường trải đá xanh về phía trước, xuyên qua khu vực có nhiều cửa hàng nhỏ.
Không mua thứ gì, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh chiều tà chiếu rọi cả con đường, có thêm một phần dịu dàng.
Hai người dừng chân ở một quán cà phê, trong tiệm đang mởi một bài hát:
Không thấy được khuôn mặt thấy có chút tiếc nuối
Có mấy lời từ lâu để trong lòng không dám quên
Hy vọng đôi lứa xa vời đổi lấy gấp đôi tuyệt vọng
Làm sao nhẫn tâm nhìn về hướng người ra đi
. . . . . .
Thanh Thử nhìn nhìn cô gái, rõ ràng hai người đã đọc hiểu lòng nhau từ trong mắt đối phương.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mỗi người gọi một ly cà phê.
Nhưng cà phê còn chưa kịp mang lên, bài hát hơn 3 phút đã trôi qua như thoi đưa.
Cô gái nhìn cô, "Tôi tên là Tống Ly."
"Tiêu Thanh Thử."
"Khâm thử tạ ơn trong phim cổ trang á?"
Thanh Thử nhịn không được bật cười, "Không phải, viết như này." Cô lấy một mẩu giấy tiện lợi viết tên mình ra.
Tống Ly nhìn chằm chằm tờ giấy, sờ sờ chóp mũi, "Tôi chắc chắn mình không phải là người đầu tiên nhầm lẫn tên cô."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, hai người không nói nữa, uống cà phê, thản nhiên nhìn những dòng chữ trên tường do khách du lịch viết lại.
Tống Ly nhấp một ngụm cà phê, thật đắng. Cô nhíu nhíu mày, "Trước kia khi tới nơi này tôi cũng có viết."
"Xem một chút xem có tìm được không?"
Tống Ly lắc đầu một cái, "Tìm được thì đã sao chứ? Đều là chuyện đã qua rồi."
Đêm qua Thanh Thử đã cảm thấy cô là một người từng trải.
Hình như Tống Ly cần một đối tượng để giãi bày, mà trùng hợp sao Thanh Thử lại đi tới bên cô ta.
“Tôi và Ex. Boyfriend tới Ô Trấn, liệu có có cảm thấy —— kỳ cục không?" Tống Ly nghĩ tới từ này.
Thanh Thử không nói gì.
Tống Ly cười cười vẻ không sao, "Đây là chuyện chúng tôi đã hứa hẹn với nhau từ lâu, nhưng không ngờ rằng thực hiện muộn mất hai năm." Cô tỏ vẻ giận dỗi, "Tôi và anh ấy yêu nhau suốt ba năm đại học, ba năm đấy! Thế mà tốt nghiệp chưa tới nửa năm đã chia tay. Nguyên nhân ư, không phải do không yêu, chỉ vì khi ấy còn quá trẻ, chúng tôi suốt ngày gây gổ, không ai nhường ai. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy thật ấu trĩ, cuối cùng khi tới mức không sao chung đụng được nữa, tôi đã nói lời chia tay, kết quả thật sự không cách nào quay đầu lại. Sau này nhờ có người giới thiệu, tôi quen ông xã tương lai, anh ấy là học trưởng của chúng tôi, là một người rất tốt, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt. Chúng tôi ở chung với nhau không có sự sôi nổi của tuổi trẻ, nhưng lại cực kỳ bình yên. Khi tôi và ông xã đính hôn thì người cũ lại xuất hiện. Anh ấy muốn vãn hồi, hi vọng tôi quay đầu lại, anh ấy nói anh ấy yêu tôi."
Thanh Thử bỗng dưng căng thẳng trong lòng.
Tống Ly uống một ngụm cà phê lớn, đắng tới mức cô ta cau mày luôn."Máu chó quá đúng không? Tôi cũng thấy khó tin. Đoạn thời gian đó, tôi như bị điên vậy. Thế mà tôi lại đi nói lời chia tay với chồng tôi——"
Đôi mắt Thanh Thử dần dần trở nên sâu hút, cô đắm chìm trong chuyện xưa của Tống Ly.
Tống Ly kể lại những chuyện này với một vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể chuyện cũ của người khác vậy. Ánh mắt đương nhu hòa của cô ta thay đổi một chút, "Ba mẹ tôi và đám bạn thân đều nói tôi bị điên. Nhưng không thử thì làm sao biết được đúng sai, làm sao biết được sau này mình có hối hận không? Có điều tôi thật sự rất cảm kích chồng tôi, anh ấy rất bao dung đối với tôi. Tôi muốn xa anh ấy ba tháng, dĩ nhiên, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với Ex. Boyfriend. Tôi chỉ muốn mình hiểu thật rõ ràng, để không đối xử bất công với chồng tôi."
Khóe miệng Thanh Thử giật giật, "Cô cho là cô thật sự biết người trong lòng cô là ai sao?"
Tống Ly mỉm cười, "Điên một lần xong cũng tỉnh táo lại." Cô ta nuốt nước miếng một cái, "Cũng chẳng hiểu sao lại muốn kể những chuyện này cho cô nghe nữa." Cô ta nhìn cô, "Lúc cô đứng trong mưa gọi điện thoại, tôi đã đứng bên cạnh cô."
Thanh Thử ngơ ngẩn.
Tống Ly nói tiếp: "Có lẽ bởi vì tôi cảm thấy chúng ta rất giống nhau."
Thanh Thử âm thầm hít một hơi, "Chỉ cần người đó còn sống, cô vẫn có thể lựa chọn. Nhưng cái chết sẽ không cho cô một sự lựa chọn nào khác."
"Lời này cô nói quá bi quan, tôi không tán thành." Tống Ly nói một cách tự nhiên, "Tôi cảm thấy cô nên quý trọng người trước mắt."
Thanh Thử đồng ý cũng không phủ nhận cười cười, chỉ là lần này, cuối cùng thì cô cũng nghe được một câu chuyện xưa viên mãn và hạnh phúc.
Trong lúc đó, Tống Ly nhận điện thoại của người khác, sự lạnh nhạt đã biến mất, ánh mắt lộ ra dáng vẻ của một người con gái làm nũng. Thanh Thử đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.
Cúp điện thoại, Tống Ly cười cười với cô, "Tôi nói cho anh ấy biết tôi đang ở Ô Trấn với ai, anh ấy rất tức giận."
Thanh Thử cũng nhíu nhíu mày, ngay sau đó nghĩ tới điều gì.
"Nếu đã qua rồi, tôi cũng chẳng có gì để mà giấu giếm. Nói cho anh ấy biết, một là giúp anh ấy được yên tâm, hai là tôi muốn biết rốt cuộc anh ấy sẽ có phản ứng gì." Cô ta cười hì hì."Ai, có thể nói ra, tôi cảm thấy trong ngực nhẹ nhõm sung sướng hơn nhiều rồi."
Tống Ly là một người phụ nữ thông minh.
Thanh Thử cong cong đôi mắt. Không phải ai cũng có thể giống như Tống Ly, nhìn nhận thấu đáo, buông tha hoàn toàn.
Chỉ là Tống Ly nói không sai, quý trọng người trước mắt.
Tiêu Thanh Dương vuốt vuốt khóe mắt chua xót, "Cho nó chút thời gian đi, chuyện của Nguyên Lê vẫn là nút thắt trong lòng nó."
"Tôi hiểu rõ, cho nên khi bắt đầu tôi mới không nói cho cô ấy biết tôi quen với Tống Nguyên Lê, nếu không cô ấy nhất định sẽ không chịu tiếp xúc nhiều với tôi."
"Đúng vậy đấy. Em gái tôi thật sự quá mâu thuẫn, nhưng tôi tin tưởng trong lòng nó chắc chắn có cậu. Lần trước gặp mặt, tôi đã thấy được. Nó rất hồi hộp, nó lo rằng tôi sẽ không thích cậu."
Trình Mực Lăng hơi cong môi một cái,"Có lẽ chính cô ấy cũng không biết rõ lòng mình."
Tiêu Thanh Dương trầm ngâm nói, “Chuyện của Nguyên Lê, nó vẫn một mực tự trách mình. Mấy năm nay nó cũng không được dễ chịu. Nói ‘tâm tàn ý lạnh’ để miêu tả cũng chẳng sai, nhưng kể từ sau khi cậu xuất hiện, Thanh Thử trở nên có thần thái, có sức sống. Mặc dù nó không nói gì, nhưng tôi vẫn nhìn ra được. Nó để ý cậu." Tiêu Thanh Dương nhớ tới điều gì, “Cậu đã gặp qua Đường Linh chưa?"
Trình Mực Lăng đáp một tiếng.
"Thanh Thử và Đường Linh vẫn là bạn học cùng lớp, tình như chị em, chỉ là tâm lý của mấy cô bé có lúc quả thật rất kỳ quái. Đường Linh là một cô gái rất có chí tiến thủ, cô ta hâm mộ Thanh Thử nhưng cũng ghen tỵ với Thanh Thử, rất mâu thuẫn. Khi đó, hai người bọn họ cộng thêm Tống Nguyên Lê tạo thành một tổ học tập nhỏ. Chủ nhật sẽ đến nhà tôi học bài, tôi thấy được, Đường Linh có tình cảm không bình thường với Tống Nguyên Lê, có điều Đường Linh giấu giếm cũng giỏi, vẫn luôn không để cho hai người kia phát hiện ra, cho đến khi Tống Nguyên Lê qua đời, Đường Linh và Thanh Thử mới trở mặt với nhau. Thật ra thì hai cô gái đều rất ngốc nghếch, bọn họ không hề biết tình cảm của Tống Nguyên Lê." Tiêu Thanh Dương buồn bã nói, "Thanh Thử vẫn luôn cảm thấy Tống Nguyên Lê đối với nó bằng tình yêu nam nữ, tôi vẫn không dám nói chân tướng cho nó biết. Tôi sợ nó không chấp nhận được. Thật ra thì, chắc một lúc nào đó cũng phải dằn lòng mà nói cho nó biết thôi, nha đầu ngốc, vì một người không yêu nó mà nó muốn bức mình thành cái dạng gì chứ?"
Cuộc trò chuyện một lần rơi vào trầm mặc, một hồi lâu, Tiêu Thanh Dương mở miệng lần nữa, "Mực Lăng, hãy cố gắng lên." Ai bảo cậu cố tình thích nó.
Nếu như nói, Tống Nguyên Lê là khổ nạn của Thanh Thử, thì nó lại là khoản nợ của cậu.
Tiêu Thanh Dương cũng rất bất đắc dĩ, việc anh có thể làm không nhiều lắm. Chỉ có thể đả động bằng chút ít thông tin.
"Anh yên tâm." Anh phấn chấn nói ba chữ.
Mưa to tạnh đi, không lâu, mặt trời lại ló ra. Sau cơn mưa, Ô Trấn yên tĩnh hơn một phần.
Thanh Thử lang thang không có mục đích trong Ô Trấn, không biết đi bao lâu, sau bèn tìm một quán cơm, tùy ý gọi một tô mì. Lúc ấy trong tiệm có khá nhiều người, cô liền ngồi chung một bàn với người khác.
Đợi khi cô ngồi xuống thì mới phát hiện người nọ hẳn là cô gái đã hát trong quán rượu tối hôm qua.
Người con trai đỡ cô gái về tối qua hiển nhiên cũng đã nhận ra cô, anh ta nhìn thoáng qua, quay đầu tiếp tục ăn thứ gì đó trong chén.
Thời tiết tháng chín, nhiệt độ ở Chiết Giang mỗi lúc một cao không giảm. Quạt máy thổi vù vù trong quán ăn, nhưng vẫn không làm cái nóng tản đi. Người bưng bê vẫn đang đứng ở chỗ cửa ra vào để đón khách.
Không lâu sau người con trai đã ăn xong, "Anh đi ra ngoài một chút, em cứ ăn từ từ."
Cô gái đáp một tiếng.
Món ăn của Thanh Thử vẫn chưa được mang lên, cô bèn thúc giục một lần.
"Tiệm này là thế đấy, cô chờ thêm một lát đi." Cô gái ngồi một bên đột nhiên mở miệng.
Thanh Thử nhìn cô, gật đầu một cái.
Hai người nhìn nhau.
Thanh Thử do dự một chút, "Tối qua cô hát rất hay."
Cô gái vén vén tóc, "Cô cũng thích?"
Thanh Thử gật đầu một cái.
Cô gái nhíu mày, "Thật ra thì tôi từng nhìn thấy cô trước đây rồi, bên chum nước, rất nhiều người ở đó ném tiền xu, người bạn kia của cô đâu rồi?"
Mặt mày cô gái trong sáng động lòng người, lời nói thể hiện sự dịu dàng của con gái Giang Nam.
"Chúng tôi tách nhau ra một chút." Thanh Thử trả lời.
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng mang thức ăn lên.
Thanh Thử nếm thử một miếng, nhất thời không muốn ăn nữa. Khó trách cô gái này chẳng thèm chạm vào cái chén trước mặt cô ta.
"Ăn một chúng dưa chuột đi, mùi vị cũng không tệ lắm." Cô gái nói.
"Cám ơn." Cô ăn một miếng, ngọt thanh.
"Cô đã đi thăm phía tây trấn chưa?" Cô gái hỏi.
Thanh Thử lắc đầu một cái.
"Có hứng thú thì lát nữa đi cùng nhé?"
Không biết vì sao, Thanh Thử cảm giác người trước mắt giống như một người đã quen biết từ rất lâu. Có lẽ đây chính là duyên phận giữa người và người, giữa biển người mênh mông, lần đầu tiên gặp nhau đã có cảm giác thân thiết quen thuộc.
"Cô không chờ bạn trai sao?" Thanh Thử theo bản năng hỏi.
Cô gái khẽ cười một cái, "Anh ấy không phải bạn trai tôi."
"Oh, thật không phải."
"Không sao, anh là Ex. Boyfriend (bạn trai cũ) của tôi."
Thanh Thử giật mình, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Ngược lại cô gái rất thoải mái, "11 tôi sẽ kết hôn. Nhắc tới cũng khéo, vị hôn phu của tôi lại là học trưởng của Ex. Boyfriend."
Động tác của Thanh Thử cứng lại trong nháy mắt.
"Cô ăn nữa không? Không ăn nữa thì chúng ta đi thôi."
Phía đông và phía tây Ô Trấn rất khác biệt nhau, nơi này có rất nhiều cửa hàng thú vị, còn có quán bar, mang nhiều hơi hướng trữ tình hơn. Hai người đi dọc theo con đường trải đá xanh về phía trước, xuyên qua khu vực có nhiều cửa hàng nhỏ.
Không mua thứ gì, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh chiều tà chiếu rọi cả con đường, có thêm một phần dịu dàng.
Hai người dừng chân ở một quán cà phê, trong tiệm đang mởi một bài hát:
Không thấy được khuôn mặt thấy có chút tiếc nuối
Có mấy lời từ lâu để trong lòng không dám quên
Hy vọng đôi lứa xa vời đổi lấy gấp đôi tuyệt vọng
Làm sao nhẫn tâm nhìn về hướng người ra đi
. . . . . .
Thanh Thử nhìn nhìn cô gái, rõ ràng hai người đã đọc hiểu lòng nhau từ trong mắt đối phương.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mỗi người gọi một ly cà phê.
Nhưng cà phê còn chưa kịp mang lên, bài hát hơn 3 phút đã trôi qua như thoi đưa.
Cô gái nhìn cô, "Tôi tên là Tống Ly."
"Tiêu Thanh Thử."
"Khâm thử tạ ơn trong phim cổ trang á?"
Thanh Thử nhịn không được bật cười, "Không phải, viết như này." Cô lấy một mẩu giấy tiện lợi viết tên mình ra.
Tống Ly nhìn chằm chằm tờ giấy, sờ sờ chóp mũi, "Tôi chắc chắn mình không phải là người đầu tiên nhầm lẫn tên cô."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, hai người không nói nữa, uống cà phê, thản nhiên nhìn những dòng chữ trên tường do khách du lịch viết lại.
Tống Ly nhấp một ngụm cà phê, thật đắng. Cô nhíu nhíu mày, "Trước kia khi tới nơi này tôi cũng có viết."
"Xem một chút xem có tìm được không?"
Tống Ly lắc đầu một cái, "Tìm được thì đã sao chứ? Đều là chuyện đã qua rồi."
Đêm qua Thanh Thử đã cảm thấy cô là một người từng trải.
Hình như Tống Ly cần một đối tượng để giãi bày, mà trùng hợp sao Thanh Thử lại đi tới bên cô ta.
“Tôi và Ex. Boyfriend tới Ô Trấn, liệu có có cảm thấy —— kỳ cục không?" Tống Ly nghĩ tới từ này.
Thanh Thử không nói gì.
Tống Ly cười cười vẻ không sao, "Đây là chuyện chúng tôi đã hứa hẹn với nhau từ lâu, nhưng không ngờ rằng thực hiện muộn mất hai năm." Cô tỏ vẻ giận dỗi, "Tôi và anh ấy yêu nhau suốt ba năm đại học, ba năm đấy! Thế mà tốt nghiệp chưa tới nửa năm đã chia tay. Nguyên nhân ư, không phải do không yêu, chỉ vì khi ấy còn quá trẻ, chúng tôi suốt ngày gây gổ, không ai nhường ai. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy thật ấu trĩ, cuối cùng khi tới mức không sao chung đụng được nữa, tôi đã nói lời chia tay, kết quả thật sự không cách nào quay đầu lại. Sau này nhờ có người giới thiệu, tôi quen ông xã tương lai, anh ấy là học trưởng của chúng tôi, là một người rất tốt, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt. Chúng tôi ở chung với nhau không có sự sôi nổi của tuổi trẻ, nhưng lại cực kỳ bình yên. Khi tôi và ông xã đính hôn thì người cũ lại xuất hiện. Anh ấy muốn vãn hồi, hi vọng tôi quay đầu lại, anh ấy nói anh ấy yêu tôi."
Thanh Thử bỗng dưng căng thẳng trong lòng.
Tống Ly uống một ngụm cà phê lớn, đắng tới mức cô ta cau mày luôn."Máu chó quá đúng không? Tôi cũng thấy khó tin. Đoạn thời gian đó, tôi như bị điên vậy. Thế mà tôi lại đi nói lời chia tay với chồng tôi——"
Đôi mắt Thanh Thử dần dần trở nên sâu hút, cô đắm chìm trong chuyện xưa của Tống Ly.
Tống Ly kể lại những chuyện này với một vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như đang kể chuyện cũ của người khác vậy. Ánh mắt đương nhu hòa của cô ta thay đổi một chút, "Ba mẹ tôi và đám bạn thân đều nói tôi bị điên. Nhưng không thử thì làm sao biết được đúng sai, làm sao biết được sau này mình có hối hận không? Có điều tôi thật sự rất cảm kích chồng tôi, anh ấy rất bao dung đối với tôi. Tôi muốn xa anh ấy ba tháng, dĩ nhiên, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với Ex. Boyfriend. Tôi chỉ muốn mình hiểu thật rõ ràng, để không đối xử bất công với chồng tôi."
Khóe miệng Thanh Thử giật giật, "Cô cho là cô thật sự biết người trong lòng cô là ai sao?"
Tống Ly mỉm cười, "Điên một lần xong cũng tỉnh táo lại." Cô ta nuốt nước miếng một cái, "Cũng chẳng hiểu sao lại muốn kể những chuyện này cho cô nghe nữa." Cô ta nhìn cô, "Lúc cô đứng trong mưa gọi điện thoại, tôi đã đứng bên cạnh cô."
Thanh Thử ngơ ngẩn.
Tống Ly nói tiếp: "Có lẽ bởi vì tôi cảm thấy chúng ta rất giống nhau."
Thanh Thử âm thầm hít một hơi, "Chỉ cần người đó còn sống, cô vẫn có thể lựa chọn. Nhưng cái chết sẽ không cho cô một sự lựa chọn nào khác."
"Lời này cô nói quá bi quan, tôi không tán thành." Tống Ly nói một cách tự nhiên, "Tôi cảm thấy cô nên quý trọng người trước mắt."
Thanh Thử đồng ý cũng không phủ nhận cười cười, chỉ là lần này, cuối cùng thì cô cũng nghe được một câu chuyện xưa viên mãn và hạnh phúc.
Trong lúc đó, Tống Ly nhận điện thoại của người khác, sự lạnh nhạt đã biến mất, ánh mắt lộ ra dáng vẻ của một người con gái làm nũng. Thanh Thử đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.
Cúp điện thoại, Tống Ly cười cười với cô, "Tôi nói cho anh ấy biết tôi đang ở Ô Trấn với ai, anh ấy rất tức giận."
Thanh Thử cũng nhíu nhíu mày, ngay sau đó nghĩ tới điều gì.
"Nếu đã qua rồi, tôi cũng chẳng có gì để mà giấu giếm. Nói cho anh ấy biết, một là giúp anh ấy được yên tâm, hai là tôi muốn biết rốt cuộc anh ấy sẽ có phản ứng gì." Cô ta cười hì hì."Ai, có thể nói ra, tôi cảm thấy trong ngực nhẹ nhõm sung sướng hơn nhiều rồi."
Tống Ly là một người phụ nữ thông minh.
Thanh Thử cong cong đôi mắt. Không phải ai cũng có thể giống như Tống Ly, nhìn nhận thấu đáo, buông tha hoàn toàn.
Chỉ là Tống Ly nói không sai, quý trọng người trước mắt.
Tác giả :
Dạ Mạn