Chuyện Lạ Sau Phố Yêu
Chương 68: Thần Nông Giá đoạt mệnh (7)
Editor: Linqq
Áo ngoài bị xé rách, Đàm Kỳ nghiêng người đến, đột nhiên cửa bị phá vỡ, Đàm Kỳ té ngã xuống mặt đất, Hiểu Hạ được một người bảo vệ trong lòng, vụng về vỗ vai cô một cái, nói: “Không sao.”
Là La Hổ, mắt Hiểu Hạ ươn ướt.
Liền nghe La Hổ lớn tiếng phân phó: “Sơ tán khách hàng, phong tỏa nhà hàng này, tất cả nhân viên đều phải ở lại để thẩm vấn, đưa Đàm Kỳ về cục.”
Có hai nhân viên cảnh sát giữ lấy Đàm Kỳ đang không ngừng giãy giụa: “Đội trưởng La, người đàn ông này có vẻ không đúng, có phải bị hạ thuốc không.”
La Hổ đỡ Hiểu Hạ tới đó, một tay giữ lấy cổ anh ta, Đàm Kỳ mềm nhũn ngã xuống, La Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta: “Bây giờ thì hết giãy giũa rồi?”
Sáng hôm sau, Hiểu Hạ tỉnh lại, ôm gối đầu của Địch Dã phát ngốc một lúc, a một tiếng, nhảy từ trên giường xuống, mặc đồ ngủ chạy xuống dưới tầng, vừa chạy vừa hô: “Tiểu Nhung Tiểu Nhung, La Hổ vẫn ở đây chứ? Chuyện tối hôm qua, tôi có lời muốn nói với anh ấy.”
La Hổ đang vùi đầu ăn sáng liền ngẩng đầu cười với cô: “Vẫn còn, tôi cũng giống cô, đã chuyển đến nơi này rồi.”
Tiểu Nhung vội vàng nói: “Anh ấy lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm, sống chết không đi, để anh ấy ở nhà kho vậy.”
“Nhà kho rất dễ chịu, dễ chịu hơn cả khách sạn năm sao.” La Hộ lộ ra hai hàm răng trắng, tinh thần sảng khoái.
Hiểu Hạ vội nói sang chuyện khác: “Đêm qua rượu có vấn đề.”
“Đang xét nghiệm, cũng thả Đàm Kỳ ra rồi, mặc dù anh ta âm trầm, nhưng cũng không phải lưu manh.” Nói đến tình tiết vụ án, La Hổ liền chững chạc đàng hoàng, “Theo như Đàm Kỳ nói, tập đoàn nơi cô làm việc đã gặp anh ta, dường như đang cân nhắc anh ta sẽ thay thế chức vụ của Tiêu Nam, Đàm Kỳ cho rằng, là Tiêu Nam cố ý hãm hại anh ta. Tối hôm qua Tiêu Nam đi công tác Giang Tô, tôi đã gọi điện thoại tiến hành hỏi thăm sơ bộ, cô ta nói rượu nho là chồng đưa cho, hơn nữa sau khi cô ta đi toilet về, nhân viên phục vụ liền nói rằng hai người đã đi trước, cô ta còn nói, Đàm Kỳ vẫn luôn thầm mến cô…”
Mắt La Hổ sáng rực nhìn chằm chằm Hiểu Hạ, Tiểu Nhung ở bên cạnh nói: “Chỉ mới nói là thầm mến, sao cô ta lại biết?”
Hiểu Hạ hít sâu: “Tôi đi làm sẽ hỏi Đàm Kỳ.”
La Hổ nhíu lông mày: “Còn muốn đi làm sao? Có biết vì sao tôi biết đường đến cứu cô không? Là Địch Dã gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói cô gặp nguy hiểm, bảo tôi đi cứu cô, tôi đã xin phép tổng cục Trương phê duyệt, định vị điện thoại di động của cô, mới tìm được cô đó.”
Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Tôi tưởng rằng trong lúc mê man đã bấm điện thoại cho anh, hóa ra là Địch Dã, anh ấy cách xa như vậy…”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ, cách xa như vậy làm sao biết cô gặp nguy hiểm chứ?” Vẻ mặt La Hổ trầm tư.
“Tâm linh tương thông đó.” Tiểu Nhung ở bên cạnh nói.
La Hổ vỗ vỗ tay với cô ấy: “Nhanh thôi chúng ta cũng sẽ tâm linh tương thông. Hôm qua Địch Dã ở trong điện thoại cực kỳ hung dữ, hình như là gọi cho tôi từ bốt điện thoại, mọi người nói xem, ý tứ của những lời này, có phải giống như sắp đánh nhau không? Nói đúng hơn là hết sức khẩn cấp?”
La Hổ sờ cằm trầm tư, Tiểu Nhung không để ý tới anh ta, nhìn Hiểu Hạ cười ngây ngô, chỉ lên lầu: “Không có chuyện gì, thay quần áo thôi.”
Hiểu Hạ nhìn quần áo ngủ trên người, chạy lên lầu, điện thoại di động vang lên, là Đàm Kỳ, cô nghe máy, Đàm Kỳ nói: “Hiểu Hạ, xin lỗi.”
Không nói nhảm với anh ta, cô trực tiếp hỏi: “Anh thầm mến tôi thật sao?”
Đàm Kỳ dừng một chút, mang theo ý cười nói: “Nói gì vậy, tôi không có.”
Định nói là anh yêu em, nhưng nếu nói ra, nhất định cô sẽ rời khỏi công ty.
Nghe thấy Hiểu Hạ ở đầu bên kia điện thoại nói: “Dù có hay không, tôi vẫn sẽ rời khỏi công ty.”
Đàm Kỳ có chút vội vàng: “Cô thật sự không tha thứ cho tôi sao? Vì tôi làm hại…”
“Tôi biết, trong mắt tôi, sếp không phải là tiểu nhân.” Hiểu Hạ nhanh chóng nói, “Nhưng, tôi nghĩ tới Địch Dã, ngày nào cũng nhớ anh ấy, là tôi sai rồi, tôi không nên trở về Bắc Kinh, cho dù tôi có vướng víu, tôi cũng phải ở bên cạnh anh ấy.”
“Hạng mục của chúng ta đã đến giai đoạn kết thúc, cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, hẳn là sẽ vẹn toàn, đã có kinh nghiệm làm hạng mục thành công, về sau dù đến bất kỳ công ty nào, đối với cô mà nói thì đều là một bậc thang.” Đàm Kỳ bình tĩnh thuyết phục.”
“Tôi sẽ suy nghĩ một chút.” Giọng điệu Hiểu Hạ có chút buông lỏng.
Cúp điện thoại, nhìn chân dung của cô trên tường, bấm số của Mặc Hiên, giọng điệu Mặc Hiên uể oải: “Đừng nóng vội, đã có một số tiến triển, người của anh tìm được xe của Địch Dã, đang hỏi nhà dân, tối qua tôi cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Địch Dã…”
Nói đến bóng dáng Địch Dã, Đàm Kỳ nhạy cảm, nghe giọng điệu Mặc Hiên có chút căng thẳng: “Sao vậy? Anh ta khiến anh sợ sao?”
Mặc Hiên nuốt nước bọt, tối qua nó hút thuốc trên mái nhà, đột nhiên nhìn thấy bốt điện thoại tại chân núi gần bờ sống Hương Khê có một bóng người, nó không kịp ném điếu thuốc lá trong tay, thả người từ trên mái nhà xuống, chưa tới bốt điện thoại, người kia đã rời đi, tốc độ của anh ta rất nhanh, lên xuống mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong núi.
Hoa lau của anh ta biến mất, sao lại càng thêm mạnh mẽ vậy? Bóng dáng anh ta xuyên thẳng qua giữa khu rừng, như đại bàng giương cánh, mang theo khí thế ép người, bây giờ nó còn là đối thủ của anh ta hay không, Mặc Hiên có chút không xác định được nữa. Chẳng qua tiểu yêu ở Thần Nông Giá rất nhiều, không phải nuốt mấy yêu linh là được sao?
Mặc Hiên nghĩ đến đó liền cười ha hả: “Anh ta khiến tôi sợ hãi, hẳn là không còn giống ông chủ quán cà phê kia nữa rồi, anh ta là dã nhân ở Thần Nông Giá, ẩn hiện đêm khuya trên núi, dường như anh ta hút máu, anh ta không nỡ ăn thịt người, có lẽ là đang ăn chuột?”
Đàm Kỳ cắt ngang lời nó: “Đừng dẻo miệng nữa, anh ta có thể khiến anh không tìm được hành tung trong vòng một tháng, đủ để chứng minh sự lợi hại của anh ta.”
Mặc Hiên cúp điện thoại, khoanh chân ngồi, thản nhiên nhìn mấy người đàn ông hỏi thăm người miền núi, bọn họ cao lớn vạm vỡ, trên cánh tay có xăm hình rồng, con trai của người đàn ông miền núi liền bị bọn họ dọa sợ: “Nếu không nói ra hành tung của Địch Dã, tôi sẽ bóp chết nó.”
Người vợ miền núi bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vì hoảng sợ mà giọng có chút phát run, hô to: “Chủ nhà, không thể nói cho bọn họ.”
Mặc Hiên đứng lên, con người đều ích kỷ như vậy, một đôi vợ chồng vì sao lại không giống nhau? Nó đoạt lấy đứa bé kia, giơ lên, cười lạnh nói: “Chỉ hù dọa thì có tác dụng gì, để nó ngã chết cho bọn họ nhìn.”
Người đàn ông vội vàng ngăn cản: “Ông chủ Đàm đã dặn, không thể giết người.”
Mặc Hiên cười cười: “Nói đúng hơn là, để bọn họ còn sống là được? Được, ném nó vào trong rừng tự sinh tự diệt.”
Người vợ miền núi nhắm mắt, người đàn ông miền núi lớn tiếng nói: “Không có con trai, chúng tôi liền không có hy vọng, càng không nói cho mấy người biết.”
Mặc Hiên xoay người, nhìn con gái của anh ta, nở nụ cười, là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, núp vào lòng mẹ, thân thể run rẩy, Mặc Hiên cúi người nắm cằm cô bé, khiến cô bé ngẩng đầu lên, cười nói: “Lông mày xanh, đôi mắt đẹp, nhìn rất đẹp.”
Người đàn ông miền núi mắng một tiếng súc sinh, lòng bàn tay Mặc Hiên xoa lên khuôn mặt của bé gái, đột nhiên người vợ miền núi kêu lên: “Tôi nói cho các anh biết, anh ta đang ở trong một sơn động có suối nước nóng bên bờ sông Hương Khê. Lúc người đó gọi điện tới Bắc Kinh, tôi liền thuận tiện nghe được, còn rõ hơn nữa thì chúng tôi không biết.”
Người đàn ông miền núi tát lên mặt người vợ một cái, lớn tiếng nói: “Ông nội của ông chủ Địch có ân lớn đối với nhà ta, sao có thể bán đứng anh ấy như vậy?” Người vợ che mặt kêu lên: “Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn con gái bị người ta giày xéo được.”
Mặc Hiên cười một tiếng, buông tay đứng dậy ra ngoài, mấy tên đàn ông cũng đi phía sau nó, Mặc Hiên nhíu mày, chỉ rẽ ngoặt mấy cái liền bỏ xa bọn họ, nhảy người lên cao, nhanh chóng xuyên thẳng qua khu rừng.
Địa hình Thần Nông Giá phức tạp, nhiều rừng rậm, sơn động có suối nước nóng nhiều vô số kể, mắt nhìn thấy trời đã tối, không thấy bóng dáng Địch Dã. Mấy tên đàn ông thương lượng ngày mai lại tìm, Mặc Hiên có chút bực bội, bản thể của nó là sách, nhiều năm quen ở phòng đọc sách rồi, đối với đêm tối ở rừng núi thì có chút sợ hãi. Dừng lại trên một cái cây, nghĩ ngợi, Địch Dã thường đến nhà dân để gọi điện thoiaj, không bằng ôm cây đợi thỏ đi.”
Xuống núi, trời đã tối đen, nhà cửa của người dân mở rộng, trực tiếp đi vào, một bóng người cũng không có, trên mặt đất có vài vết máu lốm đốm, Mặc Hiên cười rộ lên, chẳng trách không có hoa lau, Địch Dã vẫn sống sót, hơn nữa yêu lực lại càng mạnh mẽ hơn, hóa ra anh ta đã thông qua tà pháp, tu luyện thành ma, người nhà này nhất định là bị anh ta bắt đi, bắt đi để làm gì, không cần phải nói, cũng biết là hút máu người.
Sau đó nói với mấy tên đàn ông: “Lần này hay rồi, rõ ràng rành mạch báo công an, để công an lục soát núi, bắt bọn họ.”
Con mắt Mặc Hiên hơi chuyển động: “Không ngại cục diện lớn hơn một chút.”
Mấy tên đàn ông không hiểu ý tứ của nó, nó đã chạy ra ngoài.
Những người đó đi theo sau, mới phát giác được điều kỳ lạ, trong này có bảy gia đình, nam nữ già trẻ tất cả là ba mươi sáu cái miệng, nhưng tối nay toàn thôn yên tĩnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều có chút rùng mình, cứ thế Mặc Hiên cười trong chốc lát: “Được lắm, anh ta tự tìm đường chết, cũng không cần tôi quan tâm rồi.”
Ngày hôm sau, nơi đó toàn báo chí, một thôn trang có ba mươi sáu người tại Thần Nông Giá đã mất tích toàn bộ trong vòng một đêm, nghi là do dã nhân gây nên, cảnh sát đang toàn lực lùng bắt trong núi.
Buổi chiều nọ, máy bàn của quán cà phê vang lên, Tiểu Nhung nghe máy, Hiểu Hạ nghe thấy tiếng chuông cũng chạy tới, âm thanh lo lắng của Đại Mao vang lên: “Em bị bắt rồi, đang ở trại tạm giam của cảnh sát, họ bảo em gọi điện. Xe chúng ta để ở cạnh thôn, tất cả mọi người đã mất tích, cảnh sát nghi ngờ do em và bố làm…”
Tay Hiểu Hạ run lên, Tiểu Nhung liền vội vàng hỏi: “Bố đâu?”
“Tối hôm qua bố nói Hiểu Hạ gặp nguy hiểm, liền xông ra ngoài sơn động, vẫn chưa thấy về, em tìm một ngày cũng không tìm được.” Đại Mao nói, “Ngược lại em không sao, đang ở đồn cảnh sát ăn uống, em cũng không làm chuyện xấu không thẹn với lương tâm, nhưng bố rất nguy hiểm, cảnh sát mang theo chó săn lục soát núi, còn có máy bay trực thăng, em lo cho bố, còn những người trong thôn, những dân miền núi kia, sao lại vô duyên vô cớ mất tích, gần đây quả thực bố không ổn…”
Tiểu Nhung cắt ngang lời cậu ấy: “Biết rồi, chị tìm La Hổ, em không cần quản nhiều.”
Cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã không thấy Hiểu Hạ đâu, trên lầu truyền tới âm thanh huyên náo, liền nghe tiếng Hiểu Hạ kêu lên: “Tôi đang sắp xếp quần áo, cô liên lạc với La Hổ, chúng ta đi trong đêm.’
Tiểu Nhung liền vội vàng nói được, đột nhiên Đại Mao gọi điện khiến cô ấy hoảng loạn, trấn tĩnh nghĩ thầm, có Hiểu Hạ ở đây, mình không phải sợ.
Áo ngoài bị xé rách, Đàm Kỳ nghiêng người đến, đột nhiên cửa bị phá vỡ, Đàm Kỳ té ngã xuống mặt đất, Hiểu Hạ được một người bảo vệ trong lòng, vụng về vỗ vai cô một cái, nói: “Không sao.”
Là La Hổ, mắt Hiểu Hạ ươn ướt.
Liền nghe La Hổ lớn tiếng phân phó: “Sơ tán khách hàng, phong tỏa nhà hàng này, tất cả nhân viên đều phải ở lại để thẩm vấn, đưa Đàm Kỳ về cục.”
Có hai nhân viên cảnh sát giữ lấy Đàm Kỳ đang không ngừng giãy giụa: “Đội trưởng La, người đàn ông này có vẻ không đúng, có phải bị hạ thuốc không.”
La Hổ đỡ Hiểu Hạ tới đó, một tay giữ lấy cổ anh ta, Đàm Kỳ mềm nhũn ngã xuống, La Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta: “Bây giờ thì hết giãy giũa rồi?”
Sáng hôm sau, Hiểu Hạ tỉnh lại, ôm gối đầu của Địch Dã phát ngốc một lúc, a một tiếng, nhảy từ trên giường xuống, mặc đồ ngủ chạy xuống dưới tầng, vừa chạy vừa hô: “Tiểu Nhung Tiểu Nhung, La Hổ vẫn ở đây chứ? Chuyện tối hôm qua, tôi có lời muốn nói với anh ấy.”
La Hổ đang vùi đầu ăn sáng liền ngẩng đầu cười với cô: “Vẫn còn, tôi cũng giống cô, đã chuyển đến nơi này rồi.”
Tiểu Nhung vội vàng nói: “Anh ấy lo lắng chúng ta gặp nguy hiểm, sống chết không đi, để anh ấy ở nhà kho vậy.”
“Nhà kho rất dễ chịu, dễ chịu hơn cả khách sạn năm sao.” La Hộ lộ ra hai hàm răng trắng, tinh thần sảng khoái.
Hiểu Hạ vội nói sang chuyện khác: “Đêm qua rượu có vấn đề.”
“Đang xét nghiệm, cũng thả Đàm Kỳ ra rồi, mặc dù anh ta âm trầm, nhưng cũng không phải lưu manh.” Nói đến tình tiết vụ án, La Hổ liền chững chạc đàng hoàng, “Theo như Đàm Kỳ nói, tập đoàn nơi cô làm việc đã gặp anh ta, dường như đang cân nhắc anh ta sẽ thay thế chức vụ của Tiêu Nam, Đàm Kỳ cho rằng, là Tiêu Nam cố ý hãm hại anh ta. Tối hôm qua Tiêu Nam đi công tác Giang Tô, tôi đã gọi điện thoại tiến hành hỏi thăm sơ bộ, cô ta nói rượu nho là chồng đưa cho, hơn nữa sau khi cô ta đi toilet về, nhân viên phục vụ liền nói rằng hai người đã đi trước, cô ta còn nói, Đàm Kỳ vẫn luôn thầm mến cô…”
Mắt La Hổ sáng rực nhìn chằm chằm Hiểu Hạ, Tiểu Nhung ở bên cạnh nói: “Chỉ mới nói là thầm mến, sao cô ta lại biết?”
Hiểu Hạ hít sâu: “Tôi đi làm sẽ hỏi Đàm Kỳ.”
La Hổ nhíu lông mày: “Còn muốn đi làm sao? Có biết vì sao tôi biết đường đến cứu cô không? Là Địch Dã gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói cô gặp nguy hiểm, bảo tôi đi cứu cô, tôi đã xin phép tổng cục Trương phê duyệt, định vị điện thoại di động của cô, mới tìm được cô đó.”
Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Tôi tưởng rằng trong lúc mê man đã bấm điện thoại cho anh, hóa ra là Địch Dã, anh ấy cách xa như vậy…”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ, cách xa như vậy làm sao biết cô gặp nguy hiểm chứ?” Vẻ mặt La Hổ trầm tư.
“Tâm linh tương thông đó.” Tiểu Nhung ở bên cạnh nói.
La Hổ vỗ vỗ tay với cô ấy: “Nhanh thôi chúng ta cũng sẽ tâm linh tương thông. Hôm qua Địch Dã ở trong điện thoại cực kỳ hung dữ, hình như là gọi cho tôi từ bốt điện thoại, mọi người nói xem, ý tứ của những lời này, có phải giống như sắp đánh nhau không? Nói đúng hơn là hết sức khẩn cấp?”
La Hổ sờ cằm trầm tư, Tiểu Nhung không để ý tới anh ta, nhìn Hiểu Hạ cười ngây ngô, chỉ lên lầu: “Không có chuyện gì, thay quần áo thôi.”
Hiểu Hạ nhìn quần áo ngủ trên người, chạy lên lầu, điện thoại di động vang lên, là Đàm Kỳ, cô nghe máy, Đàm Kỳ nói: “Hiểu Hạ, xin lỗi.”
Không nói nhảm với anh ta, cô trực tiếp hỏi: “Anh thầm mến tôi thật sao?”
Đàm Kỳ dừng một chút, mang theo ý cười nói: “Nói gì vậy, tôi không có.”
Định nói là anh yêu em, nhưng nếu nói ra, nhất định cô sẽ rời khỏi công ty.
Nghe thấy Hiểu Hạ ở đầu bên kia điện thoại nói: “Dù có hay không, tôi vẫn sẽ rời khỏi công ty.”
Đàm Kỳ có chút vội vàng: “Cô thật sự không tha thứ cho tôi sao? Vì tôi làm hại…”
“Tôi biết, trong mắt tôi, sếp không phải là tiểu nhân.” Hiểu Hạ nhanh chóng nói, “Nhưng, tôi nghĩ tới Địch Dã, ngày nào cũng nhớ anh ấy, là tôi sai rồi, tôi không nên trở về Bắc Kinh, cho dù tôi có vướng víu, tôi cũng phải ở bên cạnh anh ấy.”
“Hạng mục của chúng ta đã đến giai đoạn kết thúc, cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, hẳn là sẽ vẹn toàn, đã có kinh nghiệm làm hạng mục thành công, về sau dù đến bất kỳ công ty nào, đối với cô mà nói thì đều là một bậc thang.” Đàm Kỳ bình tĩnh thuyết phục.”
“Tôi sẽ suy nghĩ một chút.” Giọng điệu Hiểu Hạ có chút buông lỏng.
Cúp điện thoại, nhìn chân dung của cô trên tường, bấm số của Mặc Hiên, giọng điệu Mặc Hiên uể oải: “Đừng nóng vội, đã có một số tiến triển, người của anh tìm được xe của Địch Dã, đang hỏi nhà dân, tối qua tôi cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Địch Dã…”
Nói đến bóng dáng Địch Dã, Đàm Kỳ nhạy cảm, nghe giọng điệu Mặc Hiên có chút căng thẳng: “Sao vậy? Anh ta khiến anh sợ sao?”
Mặc Hiên nuốt nước bọt, tối qua nó hút thuốc trên mái nhà, đột nhiên nhìn thấy bốt điện thoại tại chân núi gần bờ sống Hương Khê có một bóng người, nó không kịp ném điếu thuốc lá trong tay, thả người từ trên mái nhà xuống, chưa tới bốt điện thoại, người kia đã rời đi, tốc độ của anh ta rất nhanh, lên xuống mấy cái, rất nhanh đã biến mất trong núi.
Hoa lau của anh ta biến mất, sao lại càng thêm mạnh mẽ vậy? Bóng dáng anh ta xuyên thẳng qua giữa khu rừng, như đại bàng giương cánh, mang theo khí thế ép người, bây giờ nó còn là đối thủ của anh ta hay không, Mặc Hiên có chút không xác định được nữa. Chẳng qua tiểu yêu ở Thần Nông Giá rất nhiều, không phải nuốt mấy yêu linh là được sao?
Mặc Hiên nghĩ đến đó liền cười ha hả: “Anh ta khiến tôi sợ hãi, hẳn là không còn giống ông chủ quán cà phê kia nữa rồi, anh ta là dã nhân ở Thần Nông Giá, ẩn hiện đêm khuya trên núi, dường như anh ta hút máu, anh ta không nỡ ăn thịt người, có lẽ là đang ăn chuột?”
Đàm Kỳ cắt ngang lời nó: “Đừng dẻo miệng nữa, anh ta có thể khiến anh không tìm được hành tung trong vòng một tháng, đủ để chứng minh sự lợi hại của anh ta.”
Mặc Hiên cúp điện thoại, khoanh chân ngồi, thản nhiên nhìn mấy người đàn ông hỏi thăm người miền núi, bọn họ cao lớn vạm vỡ, trên cánh tay có xăm hình rồng, con trai của người đàn ông miền núi liền bị bọn họ dọa sợ: “Nếu không nói ra hành tung của Địch Dã, tôi sẽ bóp chết nó.”
Người vợ miền núi bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vì hoảng sợ mà giọng có chút phát run, hô to: “Chủ nhà, không thể nói cho bọn họ.”
Mặc Hiên đứng lên, con người đều ích kỷ như vậy, một đôi vợ chồng vì sao lại không giống nhau? Nó đoạt lấy đứa bé kia, giơ lên, cười lạnh nói: “Chỉ hù dọa thì có tác dụng gì, để nó ngã chết cho bọn họ nhìn.”
Người đàn ông vội vàng ngăn cản: “Ông chủ Đàm đã dặn, không thể giết người.”
Mặc Hiên cười cười: “Nói đúng hơn là, để bọn họ còn sống là được? Được, ném nó vào trong rừng tự sinh tự diệt.”
Người vợ miền núi nhắm mắt, người đàn ông miền núi lớn tiếng nói: “Không có con trai, chúng tôi liền không có hy vọng, càng không nói cho mấy người biết.”
Mặc Hiên xoay người, nhìn con gái của anh ta, nở nụ cười, là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, núp vào lòng mẹ, thân thể run rẩy, Mặc Hiên cúi người nắm cằm cô bé, khiến cô bé ngẩng đầu lên, cười nói: “Lông mày xanh, đôi mắt đẹp, nhìn rất đẹp.”
Người đàn ông miền núi mắng một tiếng súc sinh, lòng bàn tay Mặc Hiên xoa lên khuôn mặt của bé gái, đột nhiên người vợ miền núi kêu lên: “Tôi nói cho các anh biết, anh ta đang ở trong một sơn động có suối nước nóng bên bờ sông Hương Khê. Lúc người đó gọi điện tới Bắc Kinh, tôi liền thuận tiện nghe được, còn rõ hơn nữa thì chúng tôi không biết.”
Người đàn ông miền núi tát lên mặt người vợ một cái, lớn tiếng nói: “Ông nội của ông chủ Địch có ân lớn đối với nhà ta, sao có thể bán đứng anh ấy như vậy?” Người vợ che mặt kêu lên: “Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn con gái bị người ta giày xéo được.”
Mặc Hiên cười một tiếng, buông tay đứng dậy ra ngoài, mấy tên đàn ông cũng đi phía sau nó, Mặc Hiên nhíu mày, chỉ rẽ ngoặt mấy cái liền bỏ xa bọn họ, nhảy người lên cao, nhanh chóng xuyên thẳng qua khu rừng.
Địa hình Thần Nông Giá phức tạp, nhiều rừng rậm, sơn động có suối nước nóng nhiều vô số kể, mắt nhìn thấy trời đã tối, không thấy bóng dáng Địch Dã. Mấy tên đàn ông thương lượng ngày mai lại tìm, Mặc Hiên có chút bực bội, bản thể của nó là sách, nhiều năm quen ở phòng đọc sách rồi, đối với đêm tối ở rừng núi thì có chút sợ hãi. Dừng lại trên một cái cây, nghĩ ngợi, Địch Dã thường đến nhà dân để gọi điện thoiaj, không bằng ôm cây đợi thỏ đi.”
Xuống núi, trời đã tối đen, nhà cửa của người dân mở rộng, trực tiếp đi vào, một bóng người cũng không có, trên mặt đất có vài vết máu lốm đốm, Mặc Hiên cười rộ lên, chẳng trách không có hoa lau, Địch Dã vẫn sống sót, hơn nữa yêu lực lại càng mạnh mẽ hơn, hóa ra anh ta đã thông qua tà pháp, tu luyện thành ma, người nhà này nhất định là bị anh ta bắt đi, bắt đi để làm gì, không cần phải nói, cũng biết là hút máu người.
Sau đó nói với mấy tên đàn ông: “Lần này hay rồi, rõ ràng rành mạch báo công an, để công an lục soát núi, bắt bọn họ.”
Con mắt Mặc Hiên hơi chuyển động: “Không ngại cục diện lớn hơn một chút.”
Mấy tên đàn ông không hiểu ý tứ của nó, nó đã chạy ra ngoài.
Những người đó đi theo sau, mới phát giác được điều kỳ lạ, trong này có bảy gia đình, nam nữ già trẻ tất cả là ba mươi sáu cái miệng, nhưng tối nay toàn thôn yên tĩnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều có chút rùng mình, cứ thế Mặc Hiên cười trong chốc lát: “Được lắm, anh ta tự tìm đường chết, cũng không cần tôi quan tâm rồi.”
Ngày hôm sau, nơi đó toàn báo chí, một thôn trang có ba mươi sáu người tại Thần Nông Giá đã mất tích toàn bộ trong vòng một đêm, nghi là do dã nhân gây nên, cảnh sát đang toàn lực lùng bắt trong núi.
Buổi chiều nọ, máy bàn của quán cà phê vang lên, Tiểu Nhung nghe máy, Hiểu Hạ nghe thấy tiếng chuông cũng chạy tới, âm thanh lo lắng của Đại Mao vang lên: “Em bị bắt rồi, đang ở trại tạm giam của cảnh sát, họ bảo em gọi điện. Xe chúng ta để ở cạnh thôn, tất cả mọi người đã mất tích, cảnh sát nghi ngờ do em và bố làm…”
Tay Hiểu Hạ run lên, Tiểu Nhung liền vội vàng hỏi: “Bố đâu?”
“Tối hôm qua bố nói Hiểu Hạ gặp nguy hiểm, liền xông ra ngoài sơn động, vẫn chưa thấy về, em tìm một ngày cũng không tìm được.” Đại Mao nói, “Ngược lại em không sao, đang ở đồn cảnh sát ăn uống, em cũng không làm chuyện xấu không thẹn với lương tâm, nhưng bố rất nguy hiểm, cảnh sát mang theo chó săn lục soát núi, còn có máy bay trực thăng, em lo cho bố, còn những người trong thôn, những dân miền núi kia, sao lại vô duyên vô cớ mất tích, gần đây quả thực bố không ổn…”
Tiểu Nhung cắt ngang lời cậu ấy: “Biết rồi, chị tìm La Hổ, em không cần quản nhiều.”
Cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã không thấy Hiểu Hạ đâu, trên lầu truyền tới âm thanh huyên náo, liền nghe tiếng Hiểu Hạ kêu lên: “Tôi đang sắp xếp quần áo, cô liên lạc với La Hổ, chúng ta đi trong đêm.’
Tiểu Nhung liền vội vàng nói được, đột nhiên Đại Mao gọi điện khiến cô ấy hoảng loạn, trấn tĩnh nghĩ thầm, có Hiểu Hạ ở đây, mình không phải sợ.
Tác giả :
Đinh Đinh Đông