Chuyện Lạ Sau Phố Yêu
Chương 58: Huyết mạch tương thông (7)
Edit: Linqq
Hiểu Hạ về đến nhà nhìn thấy Địch Dã thì sững sờ, Địch dã cười đón: “Anh không mời mà tới, bác trai bác gái và Hiểu Đông đều rất nhiệt tình với anh, cực kỳ thân thiện.”
Hiểu Hạ lườm anh một cái: “Đó là em đã làm việc tốt, nói rất nhiều lời có cánh cho anh. Lúc đầu là định ngày mai mời anh đến ăn bữa cơm tất niên, không nghĩ rằng anh lại nóng lòng như thế.”
Địch Dã nhìn cô cười: “Vào phòng em ngồi một lát đi?”
Hiểu Hạ vâng một tiếng, theo anh tiến vào phòng ngủ, Địch Dã đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, ôm lấy cô, ôm thật chặt, mặt vùi vào cổ cô, thấp giọng nói: “Nhớ em.”
Hiểu Hạ ôm anh cười: “Em cũng nhớ anh.”
Hai người yên lặng ôm nhau, chậm rãi tìm đến môi lưỡi của đối phương, đụng chạm nhau, Địch Dã nhẹ nói: “Anh rất thích người nhà của em, cực kỳ thích.”
Hiểu Hạ cười kéo anh ngồi lên giường: “Lâu rồi hai chúng ta không ở cạnh nhau, hôm nay em chỉ ở trong phòng không đi đâu cả.”
Địch Dã nói được, xụt xịt mũi một cái.
Hiểu Hạ lấy từ dưới gối ra một tập ảnh đưa cho Địch Dã: “Em bảo mẹ mang đến đó, ảnh em từ nhỏ đến lớn.”
Địch Dã nhận lấy, đôi mắt sáng lên: “Cố tình mang đến cho anh xem hay sao?”
Hiểu Hạ gật đầu, Địch Dã cười lật ra, từ lúc mới sinh đến khi đầy tháng, rồi một tuổi, lúc một tuổi còn có ảnh trần chuồng, Hiểu Hạ che mắt, nhìn lén từ giữa những kẽ tay, còn may là cô nằm sấp, Địch Dã nhìn thật lâu, lúc sau liền cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Thật là đáng yêu, so với lúc Tiểu Nhung còn bé thì không khác lắm.”
Hiểu Hạ lật sang trang tiếp theo lầm bầm: “Trang tiếp, xem trang tiếp đi.”
Một tay Địch Dã nắm tay cô, để cô dựa vào lòng, một tay lật album ảnh, khi thì hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nhìn cô lúc bảy tuổi thì liền kinh ngạc: “Đang béo như vậy, sao ảnh này đột nhiên lại gầy.”
“Lúc đó em bị một cơn bệnh năng, anh xem lúc tám tuổi em tròn thế kia, vậy mà càng ngày càng xanh xao vàng vọt.” Hiểu Hạ nói xong lại lật tiếp, “Về sau, mẹ em cầu xin một vị đạo trưởng ở Bạch Vân Quan, ông ấy đã cứu em một mạng.”
Hiểu Hạ lật tiếp một bức ảnh, chỉ một bức ảnh chung nói: “Chính là vị đạo trưởng này…”
Địch Dã nhìn thấy tấm ảnh thì liền mím môi: “Núi Lâu Minh, đạo trưởng Lâu?”
Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Anh biết ông ấy sao? Lúc học Đại học ở Bắc Kinh, em có tới thăm ông ấy, nhưng mười bốn năm trước ông ấy đã qua đời rồi.”
“Đúng vậy, ông ấy tự sát, bởi vì bội bạc, suýt chút nữa là hại chết bạn tốt mà tự sát.” Địch Dã nhìn tấm ảnh kia.
Hiểu Hạ muốn hỏi tường tận, Địch Dã lại lật sang tấm ảnh tiếp theo, chỉ về phía cô lúc mười tuổi cười nói: “Tấm này bắt đầu đẹp lên rồi, thành tiểu mỹ nữ. Sau đó liền đến Cổ Thành sao?”
Hiểu Hạ ừ một tiếng: “Hết kỳ nghỉ Tết là đến mùa hè, anh theo em về Cổ Thành được không?”
Địch Dã cười nói được, tiếp tục xem ảnh, lúc mười hai tuổi là có Triệu Hiểu Đông, mỗi lần Hiểu Hạ chụp ảnh đều ôm em trai vào lòng, giống như một bà mẹ trẻ.
Khép lại album, ôm lấy cô hôn một cái, cười nói: “Anh vào phòng bếp giúp bác gái chuyện bếp núc.”
Hiểu Hạ kéo tay áo anh không cho, Địch Dã cười nói: “Lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ vợ.”
Hiểu Hạ buông tay ra: “Em mệt rồi, nằm một lúc, mấy ngày nay không nằm trên giường anh, em không ngủ được.”
Địch Dã lấy ngón tay xoa mi tâm cho cô: “Ngủ đi, em ngủ thì anh mới đi.”
Hiểu Hạ cười muốn nói gì đó, mí mắt lại xụp xuống, trong nháy mắt liền ngủ thiếp đi.
Địch Dã nhìn cô ngủ say, những ngày này anh cũng không hề từ bỏ việc truy lùng yêu sách, căn cứ vào miêu tả của Hiểu Hạ, hiện tại nó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, không khác biệt lắm so với Triệu Hiểu Đông. Thế nhưng nó vẫn chưa xuất hiện, vẫn đang lẩn trốn, nó trốn cái gì?
Mỗi ngày sau khi cô ngủ, anh đều sẽ đi tìm, bởi vì trong bụng yêu sách có vòng tay gỗ, lại ăn hai đóa hoa lau, anh mang theo tiểu yêu lục soát một đường, lại không truy ra được tung tích của nó.
Trong quá trình lục soát, yêu lực của anh nhanh chóng tăng trưởng, vượt qua cả dự tính. Giống như hiện tại, ngón tay của anh đặt tại mi tâm của Hiểu Hạ, muốn cô ngủ ngon, trong chớp mắt cô liền thiếp đi.
Anh thậm chí trong lúc vô tình còn có thể cảm giác được rất nhiều ma quỷ đang tồn tại, bọn nó nhìn thấy anh đều nơm nớp lo sợ, ngay cả tiểu quỷ vương ở phố sau khi nhìn thấy anh cũng nhanh chóng chạy đi, anh cũng hỏi thăm từng nơi, nhưng không ai thấy yêu sách cả.
Địch Dã vẫn luôn tin rằng nó chưa hề rời đi, nó đã biết sức mạnh của hoa lau, nó sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày nay, lúc đầu anh muốn thả lỏng, chỉ chuyên tâm bồi bổ Hiểu Hạ, tiếp đón người nhà của cô. Nhưng hôm nay trong lúc vô tình, anh đã biết một chuyện xưa.
Anh đi vào phòng bếp, mẹ Triệu đang nhặt rau, Địch Dã cười nói: “Hiểu Hạ ngủ rồi, cháu đến giúp bác ạ.”
Anh rất tự nhiên rửa sạch sẽ chỗ rau, mẹ Triệu cười nói: “Nghe Hiểu Hạ nói, tài nấu nướng của cháu rất giỏi, điểm này khiến bác hài lòng nhất, ông lão nhà bác trông vậy nhưng mười ngón tay không dính nước cà rốt, đổ bình dầu ăn cũng không làm được.”
Địch Dã cười nói: “Không ai nấu cơm cho cháu, để nhét đầy cái bao tử nên cháu mới bất đắc dĩ phải tự làm.”
Mẹ Triệu liền cười, trong lúc cười Địch Dã nói: “Trước đây Hiểu Hạ có bị bệnh một lần, đến bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân, cháu có một người bạn am hiểu một vài thuật âm dương, cậu ấy nói Hiểu Hạ là hồn rời khỏi xác, đoán rằng khi còn bé cô ấy đã trải qua một cơn bệnh nặng, đến Quỷ Môn Quan một lần nên mới như vậy. Lúc đầu cháu không tin vào điều hoang đường đó, nhưng kỳ diệu là, bạn cháu làm cho cô ấy một cái vòng tay bằng gỗ, sau khi đeo nó, cô ấy trở nên khỏe hơn, lúc ngủ cũng an tâm hơn, không còn gặp ác mông nữa.”
Sắc mặt mẹ Triệu có chút nghiêm nghị, thành khẩn nhìn anh: “Lúc còn trẻ, khi bác nghe mấy lời này cũng sẽ nghĩ là hoang đường, khi còn bé, Hiểu Hạ khỏe mạnh hoạt bát, đột nhiên lúc bảy tuổi liền trở nên gầy gò, trẻ con không biết cách biểu đạt, cho nên cứ quậy suốt, bác và bác trai ai cũng bận rộn làm việc, cũng vì không phát hiện biểu hiện của con sớm nên mới xảy ra vấn đề, chờ đến lúc nhận ra con không ổn thì cũng đã muộn.”
Mẹ Triệu hồi tưởng lại năm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đỏ mắt ngồi xuống: “Hiểu Hạ bị bệnh nằm liệt giường một năm, nhìn thấy sự việc không ổn, Bắc Kinh nhiều bệnh viện nổi tiếng như vậy, nhiều chuyên gia cũng tới, vậy mà lại bó tay toàn tập. Bác cùng đường, mới đến Bạch Vân Quan thắp hương cầu phúc, bác nhìn bức tượng bằng đất kia, biết là ai cũng không giúp được mình. Đốt xong một nén hương thì ra ghế đá gào khóc, đạo trưởng Lâu nghe tiếng khóc của bác thì liền đi tới, hỏi bác có chuyện gì khó xử, ông ấy đi theo đến nhà bác, nhìn Hiểu Hạ đang ngủ, ông ấy nói ông ấy có cách, bảo bác chờ ở nhà.”
Nước mắt mẹ Triệu chảy xuống: “Ngày hôm sau ông ấy tới, mang theo một gốc cây rất to, cây đó bị chặt thành mấy đoạn nhỏ, chỗ đứt chảy xuống máu giống như nước, ông ấy bảo bác hứng nước cho Hiểu Hạ uống, một ngày ba lần như vậy cho đến khi uống hết.”
Địch Dã nghe xong liền mím chặt môi, tay mẹ Triệu run lên: “Mỗi lần chặt cây, cái cây đó đều chảy ra máu, khiến thớt gỗ nhiễm màu đỏ tươi, còn phát ra âm thanh, dường như là đau đến mức nghẹn ngào, trong lòng bác khó chịu, cảm thấy dường như là đang chặt đi một sinh mệnh, thế nhưng bệnh tình của Hiểu Hạ ngày một chuyển biến tốt đẹp, bác hạ quyết tâm sắt đá, khi dùng xong hết những cây đó, Hiểu Hạ sống lại, con gái của bác lại nhảy nhót từng bừng xuất hiện trước mặt bác. Bác và ông xã trải qua hai năm dày vò, càng thêm trân quý tình cảm gia đình hơn, hai bác quyết định rời Bắc Kinh, về một nơi yên tĩnh, rời khỏi hỗn loạn và mê hoặc trước mắt, hai bác lựa chọn hưởng tuần trăng mật ở Cố Thành.”
Địch Dã trầm mặc, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết nên cảm thấy may mắn hay là bi thương. Mẹ Triệu đắm chìm trong chuyện cũ, nói xong lại cười rộ lên: “Gốc cây kia bác vẫn giữ lại, cắm trong sân sau nhà, mọc ra một vài cây lau sậy, lúc Hiểu Hạ bị bệnh, bác liền lấy hoa lau sắc thuốc cho con bé uống, vậy mà luôn trừ được bệnh. Bác nghi ngờ hồi đó mang thai Triệu Hiểu Đông cũng là uống nước hoa lau, bác cảm thấy đó là thần dược bảo vệ cho nhà bác, bởi vậy mà càng thêm trân quý sinh mệnh hơn, trong lòng không còn những dục vọng năm đó nữa, lòng yên tĩnh như nước, trông coi con cái, bác rất thỏa mãn.”
Nói xong nhìn về phía Địch Dã, dường như anh có chút đứng không vững, dựa vào tủ âm tường, hai tay siết chặt giẻ rửa bát, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, điểm đen trong mắt lộng gió, mẹ Triệu kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Địch Dã lấy lại tinh thần lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái nói chuyện không thể tưởng tượng nổi, cháu có chút kinh ngạc, cháu ở đây lâu như vậy rồi, cũng nên đi về nhà thôi, cùng em trai em gái chuẩn bị một chút đồ Tết.”
Mẹ Triệu tiễn anh ra thang máy, Địch Dã còn có con cái, sẽ không chịu được chuyện như vậy, bà không nhìn lầm người, nhưng biểu hiện vừa nãy của anh quá kỳ lạ, dường như chuyện này có chút đau điếng người với anh.
Tết ở Bắc Kinh, xe cộ thưa thớt, Địch Dã phi nhanh như chớp về nhà, xuống xe nhìn lên mái nhà, thân thể đã nhanh chóng lên đến mái, anh xông vào nhà kính, nhìn tiểu yêu, chậm rãi dựa vào cọc gỗ, co quắp ngồi xuống, trầm thấp thở dài một hơi.
Tiểu yêu thấy sắc mặt của anh thì liền thấp giọng hỏi: “Ngài sao vậy? Giận dỗi với Hiểu Hạ sao?”
Địch Dã im lặng lắc đầu, tiểu yêu thả lỏng cành xuống, ngài không để ý tới tôi, tôi cũng mặc kệ ngài.
Lúc đang buồn ngủ, chợt nghe thấy Địch Dã nói chuyện, âm thanh lẩm bẩm, dường như là nói một mình: “Mười bốn năm trước cây lau sậy bị trộm, máu của ta từng chút một biến mất, tinh lực cũng dần hao hụt, ta cứ nằm như vậy, giống như một chú cá sắp hết nước mà chết. Ta đã đau khổ, hận không thể lập tức chết đi, thế nhưng hơi thở cuối cùng làm sao cũng không hết, đó là khoảng thời gian đau khổ dài dằng dặc nhất đời ta.”
Tiểu yêu cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhắc tới, nghe nói Đại Mao và Tiểu Nhung cũng là do ngài đưa về Thần Nông Giá, một mình ngài ở lại, lúc ấy có phải ngài rất tuyệt vọng hay không?”
Địch Dã lắc đầu: “Cô độc, lạnh lẽo, đau khổ, tuyệt vọng, tất cả đều có, nhưng nhiều nhất là hận, bị bạn bè bán rẻ mà hận. Đạo trưởng Lâu là đạo sĩ trừ yêu, cũng là người mà ta thấy từ bi nhất, ông ấy biết lai lịch của ta, nhưng lại chủ động làm bạn với ta, ông ấy nói ta một lòng hướng thiện, càng ngày càng giống như một con người thực sự. Ta sùng bái và tin cậy ông ấy, nhưng ông ấy biết rõ cây lau sậy là tính mạng của ta, vì cứu một mạng người, thừa dịp ta ra ngoài, ông ấy liền chém đứt cây thành rất nhiều đoạn, sau đó chế biến, mỗi một lần bọn họ gây tổn thương lên trên cây, đều giống như lăng trì với ta vậy. Những điều này đạo trưởng Lâu đều biết, thế nhưng ông ấy vì con người mà nhìn ta trải qua cực hình này.”
“Ngài giết đạo trưởng Lâu sao?” Tiểu yêu thử thăm dò hỏi, “Không phải ngài nói rằng chưa từng hại người nào sao?”
“Ta liều một hơi cuối cùng, giãy dụa đi tìm ông ấy, ông ấy đã tọa hóa (1). Sự hận thù của ta không có chỗ phát tiết, thế là chuyển sự hận thù đó sang người được thân thể ta cứu lấy, tại gốc cây lau sậy ta đã thề độc, nếu như ta có thể sống sót, nhất định ta sẽ tìm tới người kia, đoạt lại máu về thân thể ta. Sau khi thề độc, kỳ tích liền xuất hiện, năm mùa xuân thứ hai, trong gốc cây lau sậy nở ra một bụi cỏ nhỏ, ta mang mày trồng vào một chậu cây, bản thân cũng chậm rãi sống lại.”
(1) Tọa hóa: tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết.
“Ngài đã thề độc như vậy, bây giờ cơ duyên tới, ngài phải làm đi. Nếu như không làm theo lời nói, sẽ bị phản lại nhập ma đó.” Tiểu yêu nói, “Ngài tuyệt đối đừng mềm lòng, dù sao người này cũng đáng chết, dựa vào máu của ngài mà sống, ngài giết người ta cũng là điều đương nhiên. Sau khi giết người đó, hút lại máu, yêu lực của ngài sẽ tăng lên gấp bội. Còn nữa, tôi vẫn một mực không dám nói với ngài, nếu ngài hung ác quyết tâm giết người, yêu lực cũng sẽ tăng trưởng. Cứ thế mãi sẽ khiến ngài vô địch thiên hạ.”
Địch Dã khiển trách nói im miệng, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt: “Ta mệt rồi, rất mệt mỏi, muốn ngủ một lúc.”
Hiểu Hạ về đến nhà nhìn thấy Địch Dã thì sững sờ, Địch dã cười đón: “Anh không mời mà tới, bác trai bác gái và Hiểu Đông đều rất nhiệt tình với anh, cực kỳ thân thiện.”
Hiểu Hạ lườm anh một cái: “Đó là em đã làm việc tốt, nói rất nhiều lời có cánh cho anh. Lúc đầu là định ngày mai mời anh đến ăn bữa cơm tất niên, không nghĩ rằng anh lại nóng lòng như thế.”
Địch Dã nhìn cô cười: “Vào phòng em ngồi một lát đi?”
Hiểu Hạ vâng một tiếng, theo anh tiến vào phòng ngủ, Địch Dã đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa, ôm lấy cô, ôm thật chặt, mặt vùi vào cổ cô, thấp giọng nói: “Nhớ em.”
Hiểu Hạ ôm anh cười: “Em cũng nhớ anh.”
Hai người yên lặng ôm nhau, chậm rãi tìm đến môi lưỡi của đối phương, đụng chạm nhau, Địch Dã nhẹ nói: “Anh rất thích người nhà của em, cực kỳ thích.”
Hiểu Hạ cười kéo anh ngồi lên giường: “Lâu rồi hai chúng ta không ở cạnh nhau, hôm nay em chỉ ở trong phòng không đi đâu cả.”
Địch Dã nói được, xụt xịt mũi một cái.
Hiểu Hạ lấy từ dưới gối ra một tập ảnh đưa cho Địch Dã: “Em bảo mẹ mang đến đó, ảnh em từ nhỏ đến lớn.”
Địch Dã nhận lấy, đôi mắt sáng lên: “Cố tình mang đến cho anh xem hay sao?”
Hiểu Hạ gật đầu, Địch Dã cười lật ra, từ lúc mới sinh đến khi đầy tháng, rồi một tuổi, lúc một tuổi còn có ảnh trần chuồng, Hiểu Hạ che mắt, nhìn lén từ giữa những kẽ tay, còn may là cô nằm sấp, Địch Dã nhìn thật lâu, lúc sau liền cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Thật là đáng yêu, so với lúc Tiểu Nhung còn bé thì không khác lắm.”
Hiểu Hạ lật sang trang tiếp theo lầm bầm: “Trang tiếp, xem trang tiếp đi.”
Một tay Địch Dã nắm tay cô, để cô dựa vào lòng, một tay lật album ảnh, khi thì hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nhìn cô lúc bảy tuổi thì liền kinh ngạc: “Đang béo như vậy, sao ảnh này đột nhiên lại gầy.”
“Lúc đó em bị một cơn bệnh năng, anh xem lúc tám tuổi em tròn thế kia, vậy mà càng ngày càng xanh xao vàng vọt.” Hiểu Hạ nói xong lại lật tiếp, “Về sau, mẹ em cầu xin một vị đạo trưởng ở Bạch Vân Quan, ông ấy đã cứu em một mạng.”
Hiểu Hạ lật tiếp một bức ảnh, chỉ một bức ảnh chung nói: “Chính là vị đạo trưởng này…”
Địch Dã nhìn thấy tấm ảnh thì liền mím môi: “Núi Lâu Minh, đạo trưởng Lâu?”
Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Anh biết ông ấy sao? Lúc học Đại học ở Bắc Kinh, em có tới thăm ông ấy, nhưng mười bốn năm trước ông ấy đã qua đời rồi.”
“Đúng vậy, ông ấy tự sát, bởi vì bội bạc, suýt chút nữa là hại chết bạn tốt mà tự sát.” Địch Dã nhìn tấm ảnh kia.
Hiểu Hạ muốn hỏi tường tận, Địch Dã lại lật sang tấm ảnh tiếp theo, chỉ về phía cô lúc mười tuổi cười nói: “Tấm này bắt đầu đẹp lên rồi, thành tiểu mỹ nữ. Sau đó liền đến Cổ Thành sao?”
Hiểu Hạ ừ một tiếng: “Hết kỳ nghỉ Tết là đến mùa hè, anh theo em về Cổ Thành được không?”
Địch Dã cười nói được, tiếp tục xem ảnh, lúc mười hai tuổi là có Triệu Hiểu Đông, mỗi lần Hiểu Hạ chụp ảnh đều ôm em trai vào lòng, giống như một bà mẹ trẻ.
Khép lại album, ôm lấy cô hôn một cái, cười nói: “Anh vào phòng bếp giúp bác gái chuyện bếp núc.”
Hiểu Hạ kéo tay áo anh không cho, Địch Dã cười nói: “Lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ vợ.”
Hiểu Hạ buông tay ra: “Em mệt rồi, nằm một lúc, mấy ngày nay không nằm trên giường anh, em không ngủ được.”
Địch Dã lấy ngón tay xoa mi tâm cho cô: “Ngủ đi, em ngủ thì anh mới đi.”
Hiểu Hạ cười muốn nói gì đó, mí mắt lại xụp xuống, trong nháy mắt liền ngủ thiếp đi.
Địch Dã nhìn cô ngủ say, những ngày này anh cũng không hề từ bỏ việc truy lùng yêu sách, căn cứ vào miêu tả của Hiểu Hạ, hiện tại nó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, không khác biệt lắm so với Triệu Hiểu Đông. Thế nhưng nó vẫn chưa xuất hiện, vẫn đang lẩn trốn, nó trốn cái gì?
Mỗi ngày sau khi cô ngủ, anh đều sẽ đi tìm, bởi vì trong bụng yêu sách có vòng tay gỗ, lại ăn hai đóa hoa lau, anh mang theo tiểu yêu lục soát một đường, lại không truy ra được tung tích của nó.
Trong quá trình lục soát, yêu lực của anh nhanh chóng tăng trưởng, vượt qua cả dự tính. Giống như hiện tại, ngón tay của anh đặt tại mi tâm của Hiểu Hạ, muốn cô ngủ ngon, trong chớp mắt cô liền thiếp đi.
Anh thậm chí trong lúc vô tình còn có thể cảm giác được rất nhiều ma quỷ đang tồn tại, bọn nó nhìn thấy anh đều nơm nớp lo sợ, ngay cả tiểu quỷ vương ở phố sau khi nhìn thấy anh cũng nhanh chóng chạy đi, anh cũng hỏi thăm từng nơi, nhưng không ai thấy yêu sách cả.
Địch Dã vẫn luôn tin rằng nó chưa hề rời đi, nó đã biết sức mạnh của hoa lau, nó sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày nay, lúc đầu anh muốn thả lỏng, chỉ chuyên tâm bồi bổ Hiểu Hạ, tiếp đón người nhà của cô. Nhưng hôm nay trong lúc vô tình, anh đã biết một chuyện xưa.
Anh đi vào phòng bếp, mẹ Triệu đang nhặt rau, Địch Dã cười nói: “Hiểu Hạ ngủ rồi, cháu đến giúp bác ạ.”
Anh rất tự nhiên rửa sạch sẽ chỗ rau, mẹ Triệu cười nói: “Nghe Hiểu Hạ nói, tài nấu nướng của cháu rất giỏi, điểm này khiến bác hài lòng nhất, ông lão nhà bác trông vậy nhưng mười ngón tay không dính nước cà rốt, đổ bình dầu ăn cũng không làm được.”
Địch Dã cười nói: “Không ai nấu cơm cho cháu, để nhét đầy cái bao tử nên cháu mới bất đắc dĩ phải tự làm.”
Mẹ Triệu liền cười, trong lúc cười Địch Dã nói: “Trước đây Hiểu Hạ có bị bệnh một lần, đến bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân, cháu có một người bạn am hiểu một vài thuật âm dương, cậu ấy nói Hiểu Hạ là hồn rời khỏi xác, đoán rằng khi còn bé cô ấy đã trải qua một cơn bệnh nặng, đến Quỷ Môn Quan một lần nên mới như vậy. Lúc đầu cháu không tin vào điều hoang đường đó, nhưng kỳ diệu là, bạn cháu làm cho cô ấy một cái vòng tay bằng gỗ, sau khi đeo nó, cô ấy trở nên khỏe hơn, lúc ngủ cũng an tâm hơn, không còn gặp ác mông nữa.”
Sắc mặt mẹ Triệu có chút nghiêm nghị, thành khẩn nhìn anh: “Lúc còn trẻ, khi bác nghe mấy lời này cũng sẽ nghĩ là hoang đường, khi còn bé, Hiểu Hạ khỏe mạnh hoạt bát, đột nhiên lúc bảy tuổi liền trở nên gầy gò, trẻ con không biết cách biểu đạt, cho nên cứ quậy suốt, bác và bác trai ai cũng bận rộn làm việc, cũng vì không phát hiện biểu hiện của con sớm nên mới xảy ra vấn đề, chờ đến lúc nhận ra con không ổn thì cũng đã muộn.”
Mẹ Triệu hồi tưởng lại năm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đỏ mắt ngồi xuống: “Hiểu Hạ bị bệnh nằm liệt giường một năm, nhìn thấy sự việc không ổn, Bắc Kinh nhiều bệnh viện nổi tiếng như vậy, nhiều chuyên gia cũng tới, vậy mà lại bó tay toàn tập. Bác cùng đường, mới đến Bạch Vân Quan thắp hương cầu phúc, bác nhìn bức tượng bằng đất kia, biết là ai cũng không giúp được mình. Đốt xong một nén hương thì ra ghế đá gào khóc, đạo trưởng Lâu nghe tiếng khóc của bác thì liền đi tới, hỏi bác có chuyện gì khó xử, ông ấy đi theo đến nhà bác, nhìn Hiểu Hạ đang ngủ, ông ấy nói ông ấy có cách, bảo bác chờ ở nhà.”
Nước mắt mẹ Triệu chảy xuống: “Ngày hôm sau ông ấy tới, mang theo một gốc cây rất to, cây đó bị chặt thành mấy đoạn nhỏ, chỗ đứt chảy xuống máu giống như nước, ông ấy bảo bác hứng nước cho Hiểu Hạ uống, một ngày ba lần như vậy cho đến khi uống hết.”
Địch Dã nghe xong liền mím chặt môi, tay mẹ Triệu run lên: “Mỗi lần chặt cây, cái cây đó đều chảy ra máu, khiến thớt gỗ nhiễm màu đỏ tươi, còn phát ra âm thanh, dường như là đau đến mức nghẹn ngào, trong lòng bác khó chịu, cảm thấy dường như là đang chặt đi một sinh mệnh, thế nhưng bệnh tình của Hiểu Hạ ngày một chuyển biến tốt đẹp, bác hạ quyết tâm sắt đá, khi dùng xong hết những cây đó, Hiểu Hạ sống lại, con gái của bác lại nhảy nhót từng bừng xuất hiện trước mặt bác. Bác và ông xã trải qua hai năm dày vò, càng thêm trân quý tình cảm gia đình hơn, hai bác quyết định rời Bắc Kinh, về một nơi yên tĩnh, rời khỏi hỗn loạn và mê hoặc trước mắt, hai bác lựa chọn hưởng tuần trăng mật ở Cố Thành.”
Địch Dã trầm mặc, đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết nên cảm thấy may mắn hay là bi thương. Mẹ Triệu đắm chìm trong chuyện cũ, nói xong lại cười rộ lên: “Gốc cây kia bác vẫn giữ lại, cắm trong sân sau nhà, mọc ra một vài cây lau sậy, lúc Hiểu Hạ bị bệnh, bác liền lấy hoa lau sắc thuốc cho con bé uống, vậy mà luôn trừ được bệnh. Bác nghi ngờ hồi đó mang thai Triệu Hiểu Đông cũng là uống nước hoa lau, bác cảm thấy đó là thần dược bảo vệ cho nhà bác, bởi vậy mà càng thêm trân quý sinh mệnh hơn, trong lòng không còn những dục vọng năm đó nữa, lòng yên tĩnh như nước, trông coi con cái, bác rất thỏa mãn.”
Nói xong nhìn về phía Địch Dã, dường như anh có chút đứng không vững, dựa vào tủ âm tường, hai tay siết chặt giẻ rửa bát, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, điểm đen trong mắt lộng gió, mẹ Triệu kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Địch Dã lấy lại tinh thần lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái nói chuyện không thể tưởng tượng nổi, cháu có chút kinh ngạc, cháu ở đây lâu như vậy rồi, cũng nên đi về nhà thôi, cùng em trai em gái chuẩn bị một chút đồ Tết.”
Mẹ Triệu tiễn anh ra thang máy, Địch Dã còn có con cái, sẽ không chịu được chuyện như vậy, bà không nhìn lầm người, nhưng biểu hiện vừa nãy của anh quá kỳ lạ, dường như chuyện này có chút đau điếng người với anh.
Tết ở Bắc Kinh, xe cộ thưa thớt, Địch Dã phi nhanh như chớp về nhà, xuống xe nhìn lên mái nhà, thân thể đã nhanh chóng lên đến mái, anh xông vào nhà kính, nhìn tiểu yêu, chậm rãi dựa vào cọc gỗ, co quắp ngồi xuống, trầm thấp thở dài một hơi.
Tiểu yêu thấy sắc mặt của anh thì liền thấp giọng hỏi: “Ngài sao vậy? Giận dỗi với Hiểu Hạ sao?”
Địch Dã im lặng lắc đầu, tiểu yêu thả lỏng cành xuống, ngài không để ý tới tôi, tôi cũng mặc kệ ngài.
Lúc đang buồn ngủ, chợt nghe thấy Địch Dã nói chuyện, âm thanh lẩm bẩm, dường như là nói một mình: “Mười bốn năm trước cây lau sậy bị trộm, máu của ta từng chút một biến mất, tinh lực cũng dần hao hụt, ta cứ nằm như vậy, giống như một chú cá sắp hết nước mà chết. Ta đã đau khổ, hận không thể lập tức chết đi, thế nhưng hơi thở cuối cùng làm sao cũng không hết, đó là khoảng thời gian đau khổ dài dằng dặc nhất đời ta.”
Tiểu yêu cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhắc tới, nghe nói Đại Mao và Tiểu Nhung cũng là do ngài đưa về Thần Nông Giá, một mình ngài ở lại, lúc ấy có phải ngài rất tuyệt vọng hay không?”
Địch Dã lắc đầu: “Cô độc, lạnh lẽo, đau khổ, tuyệt vọng, tất cả đều có, nhưng nhiều nhất là hận, bị bạn bè bán rẻ mà hận. Đạo trưởng Lâu là đạo sĩ trừ yêu, cũng là người mà ta thấy từ bi nhất, ông ấy biết lai lịch của ta, nhưng lại chủ động làm bạn với ta, ông ấy nói ta một lòng hướng thiện, càng ngày càng giống như một con người thực sự. Ta sùng bái và tin cậy ông ấy, nhưng ông ấy biết rõ cây lau sậy là tính mạng của ta, vì cứu một mạng người, thừa dịp ta ra ngoài, ông ấy liền chém đứt cây thành rất nhiều đoạn, sau đó chế biến, mỗi một lần bọn họ gây tổn thương lên trên cây, đều giống như lăng trì với ta vậy. Những điều này đạo trưởng Lâu đều biết, thế nhưng ông ấy vì con người mà nhìn ta trải qua cực hình này.”
“Ngài giết đạo trưởng Lâu sao?” Tiểu yêu thử thăm dò hỏi, “Không phải ngài nói rằng chưa từng hại người nào sao?”
“Ta liều một hơi cuối cùng, giãy dụa đi tìm ông ấy, ông ấy đã tọa hóa (1). Sự hận thù của ta không có chỗ phát tiết, thế là chuyển sự hận thù đó sang người được thân thể ta cứu lấy, tại gốc cây lau sậy ta đã thề độc, nếu như ta có thể sống sót, nhất định ta sẽ tìm tới người kia, đoạt lại máu về thân thể ta. Sau khi thề độc, kỳ tích liền xuất hiện, năm mùa xuân thứ hai, trong gốc cây lau sậy nở ra một bụi cỏ nhỏ, ta mang mày trồng vào một chậu cây, bản thân cũng chậm rãi sống lại.”
(1) Tọa hóa: tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết.
“Ngài đã thề độc như vậy, bây giờ cơ duyên tới, ngài phải làm đi. Nếu như không làm theo lời nói, sẽ bị phản lại nhập ma đó.” Tiểu yêu nói, “Ngài tuyệt đối đừng mềm lòng, dù sao người này cũng đáng chết, dựa vào máu của ngài mà sống, ngài giết người ta cũng là điều đương nhiên. Sau khi giết người đó, hút lại máu, yêu lực của ngài sẽ tăng lên gấp bội. Còn nữa, tôi vẫn một mực không dám nói với ngài, nếu ngài hung ác quyết tâm giết người, yêu lực cũng sẽ tăng trưởng. Cứ thế mãi sẽ khiến ngài vô địch thiên hạ.”
Địch Dã khiển trách nói im miệng, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt: “Ta mệt rồi, rất mệt mỏi, muốn ngủ một lúc.”
Tác giả :
Đinh Đinh Đông